-
Chương 40-41
Chương 40: Hạ Cường chính là Diêm Vương
Bốp!
Lý Cường tát vào mặt Tăng Hồng Anh.
Trên mặt bà ta lập tức in dấu năm ngón tay đỏ chót.
Tăng Hồng Anh sửng sốt.
Bà ta không ngờ Lý Cường lại ra tay với một người phụ nữ như bà ta.
“Tên súc sinh, chột dạ rồi phải không?”.
“Bà đây liều mạng với mày”.
Nói rồi, Tăng Hồng Anh nổi điên lao về phía Lý Cường.
Nhưng Lý Cường lại cười một cách kỳ quái lui về sau, đột nhiên có hai gã đàn ông cao to bước ra từ sau lưng ông ta.
Một trong hai gã đàn ông đá vào bụng Tăng Hồng Anh, bà ta cúi gập người, đau đến mức co giật.
Gã ta chỉ vào mũi Tăng Hồng Anh mắng chửi: “Con khốn không biết trời cao đất dày, mau cút đi cho tao, nếu không, tao giết chết mày!”.
Tăng Hồng Anh sợ hãi, hai người này vừa nhìn đã biết là dân giang hồ.
Sự thật đúng là như vậy, Lý Cường nhận tiền đút lót của Chu Tử Mạn vu oan hãm hại Chu Diễm Hân.
Ông ta biết chắc chắn sẽ có người đến nhà mình gây sự, nên đã bỏ tiền thuê hai người này bảo vệ mình.
Quả nhiên, bây giờ đã có chỗ dùng.
Lý Cường đốt điếu thuốc trong tay, đắc ý nhìn Tăng Hồng Anh, cười nhạt liên tục.
“Con mẹ mày là cái thá gì mà dám đến cửa hỏi tội ông mày?”.
“Không sợ nói cho mà biết, tao đã vu khống Chu Diễm Hân đấy”.
“Mày làm gì được tao? Xông tới cắn tao à?”.
“Bà đây liều mạng với mày!”.
Tăng Hồng Anh tức đến mức huyệt Thái Dương giật liên hồi. Dù bà ta rất sợ hai gã cao to ở trước mặt, nhưng vì con gái, bà ta dám liều cả cái mạng này.
Bà ta vừa xông lên, một gã đàn ông cao to lại giơ chân đạp tới.
Ngay lúc đó, một bóng người di chuyển đến phía này nhanh như chớp, đứng chắn trước mặt Tăng Hồng Anh.
Anh tóm lấy cổ chân của gã đàn ông cao to bằng một tay, dùng sức bẻ.
Rắc một tiếng, cổ chân của gã bị bẻ gãy, gã đàn ông cao to hét thảm một tiếng, ngã ra đất.
“Mẹ tôi mà anh cũng dám đánh, anh có mấy cái mạng?”.
“Hạ Cường?”.
Tăng Hồng Anh kinh ngạc nhìn Hạ Cường: “Sao cậu lại ở đây?”.
Hạ Cường quay đầu mỉm cười nhìn mẹ vợ mình, khi nhìn thấy dấu tay trên mặt bà, Hạ Cường nổi giận.
“Mẹ, mẹ đứng đó đừng động đậy, con sẽ trút giận cho mẹ”.
“Hôm nay chúng ta sẽ đòi lại công bằng cho Diễm Hân”.
Tăng Hồng Anh ngạc nhiên, bà ta hoàn toàn không ngờ Hạ Cường lại xuất hiện vào lúc này.
Hơn nữa, khi nhìn lại về phía Hạ Cường, bà ta đột nhiên phát hiện con rể mình có vẻ rất lợi hại.
Đây… thật sự là đứa con rể ăn mày của bà ta sao?
“Cẩn thận…”.
Đúng lúc đó, gã đàn ông cao to còn lại đột nhiên lấy một con dao lò xo ra đâm về phía Hạ Cường, làm Tăng Hồng Anh sợ toát mồ hôi lạnh.
Hạ Cường nghiêng người né tránh, trở tay tóm lấy cổ tay người kia.
Phập một tiếng, con dao đâm xuyên cánh tay gã đàn ông cao to.
Tiếng la hét giống như giết lợn vang lên, Tăng Hồng Anh lại ngây ra lần nữa, sao con rể của bà ta lại giỏi đánh đấm như vậy? Hơn nữa, lúc hung dữ lên thì giống như một con mãnh thú vậy.
Sau hai cú đấm, hai gã đàn ông cao to đều ngã xuống. Hạ Cường bước vào nhà, ánh mắt lạnh băng khiến Lý Cường sởn gai óc.
“Tên… Tên ăn mày cậu muốn làm gì?”.
“Vừa nãy tay nào của ông đã đánh mẹ tôi?”.
“Cậu… Cậu cút đi ngay cho tôi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát”.
“Không nói phải không? Vậy tôi sẽ phế cả hai tay ông”.
Nói xong, Hạ Cường đã tóm lấy hai tay Lý Cường, rắc hai tiếng, hai tay Lý Cường đều gãy.
“Á…”.
Lý Cường nhìn bàn tay gãy của mình không ngừng khóc rống lên. Ông ta sợ rồi, nhìn Hạ Cường giống như nhìn ma quỷ vậy.
“Ai sai khiến ông làm vậy?”.
Lý Cường vẫn đang gào khóc, đâu có thời gian trả lời câu hỏi của Hạ Cường.
“Không nói phải không, vậy thì tiếp theo sẽ là hai chân ông”.
“Nói, tôi nói!”.
Lý Cường cố nhịn cơn đau kịch liệt, đâu dám có chút phản kháng nào, lập tức kể lại đầu đuôi sự việc một cách tỉ mỉ.
“Là Chu Tử Mạn, cô ta cho tôi năm trăm nghìn tệ, nói tôi phối hợp với cô ta đưa vật liệu kém chất lượng vào. Khi nào chuyện thành công, cô ta hứa sẽ trả tôi thêm năm trăm nghìn tệ”.
“Chuyện này không liên quan đến tôi. Chu Tử Mạn giữ chứng cứ tôi đút lót ăn hối lộ ngày trước, nếu tôi không đồng ý, cô ta sẽ kiện tôi”.
“Cậu thấy đấy tôi còn mẹ già con nhỏ, tôi cũng là bị bức ép”.
Sắc mặt Hạ Cường vẫn lạnh như sương, anh nhìn về phía Tăng Hồng Anh nói: “Mẹ, chuyện bây giờ đã rõ ràng rồi”.
“Mẹ muốn làm thế nào, mẹ quyết định đi”.
Tăng Hồng Anh nhíu mày: “Nhất định phải trả lại sự trong sạch cho con gái tôi trong chuyện này!”.
“Được”.
Hạ Cường quay lưng đi về phía Lý Cường, lại tóm lấy cổ tay ông ta lần nữa. Rắc hai tiếng, hai cánh tay Lý Cường giống như có dòng điện chạy qua.
Một cơn đau kịch liệt truyền tới, mỗi khớp trên hai cánh tay của ông ta đều trật đi.
Ngay sau đó, một tiếng rắc nữa vang lên, Lý Cường lại kêu lên đau đớn.
Trật xương, chỉnh xương!
Đây là nỗi đau khó có thể chịu đựng nhất trên thế gian.
Hai cánh tay trật khớp xương được Hạ Cường nối trở lại.
Tăng Hồng Anh nhìn thao tác như vậy mà lòng rối bời.
Thủ đoạn này e là bác sĩ chỉnh xương mấy chục năm cũng không làm được ấy nhỉ?
Hạ Cường lạnh giọng: “Đến công ty nói cho rõ ràng đi, nếu không, tôi đánh trật hết khớp xương trên người ông”.
“Sau đó tôi sẽ nối lại, rồi lại đánh gãy!”.
Lý Cường cảm thấy da đầu tê rần, ông ta hoàn toàn không dám nghi ngờ lời nói của Hạ Cường là thật hay giả.
Mới vừa nãy ông ta giống như đã đi dạo qua Quỷ Môn Quan hai vòng, Hạ Cường chính là Diêm Vương!
…
Trong phòng họp của tập đoàn Chu Thị, Hạ Cường, Chu Diễm Hân, Tăng Hồng Anh và Chu Chí Văn đều có mặt.
“Này, Chu Diễm Hân, các người định làm gì thế?”.
“Gọi cả nhà tới đây, thế nào, chị định đến đây đánh nhau sao?”.
Vừa vào cửa, Chu Tử Mạn đã cất giọng quái gở.
“Không sai, đúng là đến để đánh nhau”.
Tăng Hồng Anh nhào tới chỗ Chu Tử Mạn, vung tay tát cho cô ta một cái.
“Con nhỏ chết tiệt, dám hãm hại con gái bà!”.
Chu Tử Mạn bị tát, lập tức bốc hỏa, xông tới ẩu đả với Tăng Hồng Anh.
“Bà già này, dám đánh tôi, hôm nay tôi cho bà chết”.
Hiện trường bỗng chốc trở nên mất kiểm soát…
Chu Chấn Quốc tức phát run, đập mạnh lên bàn: “Quậy đủ chưa?”.
Lúc này hai người mới được tách ra!
Tăng Hồng Anh lập tức nói với Chu Chấn Quốc: “Bố, chúng con đã điều tra rõ ràng chuyện này rồi, Diễm Hân nhà con hoàn toàn không biết gì về lô nguyên liệu đó”.
“Là Chu Tử Mạn đã mua chuộc Lý Cường, cố ý giá họa cho Diễm Hân”.
Chu Tử Mạn đanh mặt lại, vội nói: “Tăng Hồng Anh, thím đừng có nói bậy, thím phỉ báng cháu như vậy là phải chịu trách nhiệm trước pháp luật đấy”.
“Phỉ báng?”.
Tăng Hồng Anh cười khẩy, Hạ Cường thì hướng ra ngoài cửa hô: vào đi.
Thế là Lý Cường mặt mày xám xịt đi từ ngoài vào.
Chương 41: Rời khỏi nhà họ Chu
Cả phòng họp đột nhiên trở nên yên tĩnh, mọi người hướng ánh mắt nhìn về phía phòng họp.
Trước mặt Diêm Vương - Hạ Cường, Lý Cường không dám làm chuyện bậy bạ.
Ông ta đi đến bên cạnh Chu Chấn Quốc, lập tức kể hết đầu đuôi sự việc.
"Chủ tịch, chuyện này không liên quan gì đến cô Diễm Hân”.
"Tất cả mọi việc đều do cô Chu Tử Mạn đã ép tôi làm, là cô ta cố tình gài tang vật để hãm hại cô Diễm Hân”.
"Thực sự xin lỗi chủ tịch, tôi đã làm ông thất vọng”.
Tất cả các lãnh đạo cấp cao của nhà họ Chu đều sửng sốt, bao gồm cả Chu Chấn Quốc.
Nếu những gì Lý Cường nói là sự thật, thì lòng dạ Chu Tử Mạn đúng là quá độc ác.
Cô ta không chừa bất cứ thủ đoạn nào để đạt được mục đích, hơn nữa cô ta làm như vậy sẽ gây ra tổn thất lớn đến mức nào cho công ty?
"Lý Cường, mẹ kiếp, rốt cuốc chú đã nhận được bao nhiêu lợi ích từ Chu Diễm Hân? Lại dám vu khống tôi như vậy”.
Chu Tử Mạn cũng hơi hoảng hốt, nhưng vẫn gằn giọng ngụy biện: "Ông nội, đừng tin chú ta, chắc chắn chú ta đã bị Chu Diễm Hân mua chuộc”.
"Chu Diễm Hân vẫn luôn phụ trách dự án này, liên quan gì đến cháu chứ?"
"Lý Cường, tôi thật không ngờ chú lại là loại người này, đồ chó già ăn cây táo rào cây sung!"
Tất cả các lãnh đạo cấp cao của nhà họ Chu đều bắt đầu do dự, bây giờ hai phương đều kiên định với ý kiến của mình, không có chứng cứ, bọn họ không biết ai nói thật, ai nói dối!
Chu Diễm Hân vội vàng nói: "Ông nội, cháu không hề mua chuộc chú Lý, những gì chú ấy nói là sự thật”.
"Lô nguyên liệu thô lần đó là Chu Tử Mạn đưa tới”.
Chu Chấn Quốc hít một hơi thật sâu, vẻ mặt vô cùng u ám.
"Diễm Hân, trước đây phẩm hạnh của cháu cũng không đến mức tệ như vậy”.
"Cháu nói xem, sao bây giờ lại thanh ra như thế?"
Tiếng thở dài của Chu Chấn Quốc khiến Chu Diễm Hân sững sờ, cô nhìn Chu Chấn Quốc với vẻ không thể tin được: "Ông nội, ý của ông là gì?"
"Trước đó cháu vì muốn ăn thêm tiền hoa hồng mà dùng vải kém chất lượng thì đã đành”.
"Bây giờ, cháu đã làm sai lại còn muốn sử dụng các thủ đoạn để che giấu. Cháu thực sự cho rằng Chu Chấn Quốc ông là một kẻ ngốc sao?"
Chu Diễm Hân chết lặng, cho dù bây giờ Lý Cường có đứng ra thanh minh thì Chu Chấn Quốc ông vẫn cho rằng tất cả những chuyện này đều là lỗi của Chu Diễm Hân cháu sao?
"Chu Chấn Quốc, bố hồ đồ rồi à?”
Tăng Hồng Anh sốt ruột chửi rủa, Chu Chí Văn vẫn im lặng ở một bên, cũng nhíu chặt mày.
“Bố, chuyện của Diễm Hân sáu năm trước đã gây ra tổn thất không nhỏ cho nhà họ Chu”.
"Nhưng sáu năm nay nhà bọn con cũng đã bị trừng phạt, bây giờ thành kiến của bố đối với nhà bọn con vẫn sâu như vậy sao?"
"Cho nên, vấn đề không phải là rốt cuộc ai đã mua chuộc Lý Cường, mà là thái độ của bố!"
"Cho dù chuyện này chắc chắn là do Chu Tử Mạn làm thì bố vẫn sẽ nói giúp cho nó đúng không?"
"Bởi vì nó ôm được cây đại thụ nhà họ Trương, còn ở trong mắt bố, Hạ Cường nhà con chẳng qua chỉ là một kẻ ăn mày không có gì!"
"Câm miệng!"
Những lời của Chu Chí Văn dường như đã chạm vào giới hạn của Chu Chấn Quốc, khiến ông ta nổi cơn thịnh nộ.
"Đồ khốn kiếp!"
Chu Chấn Quốc vô cùng tức giận, tát thẳng vào mặt Chu Chí Văn: "Biến đi. Tao không có đứa con trai như mày”.
Chu Tử Mạn vội vàng chạy tới đỡ Chu Chấn Quốc, cố làm ra vẻ nói: "Ông nội, ông đừng tức giận, tức giận làm tổn hại đến sức khỏe thì phải làm sao?"
"Nhà bọn họ đều là loại người thối nát, đức hạnh xấu xa, ông cứ coi như không có đứa con trai và đứa cháu gái đó là được”.
Chu Tử Mạn vừa nói vừa hằn học trừng mắt nhìn gia đình Chu Diễm Hân: "Các người còn ở đây làm gì? Cút ra ngoài đi”.
"Từ hôm nay trở đi, nhà các người không còn liên quan gì đến nhà họ Chu nữa!”
Mấy người Chu Diễm Hân còn muốn tranh luận, nhưng Hạ Cường đã cắt ngang.
"Được rồi, Diễm Hân. Đừng nói nữa, chẳng lẽ mọi người không nhìn ra sao?”
"Cho dù em có nói bao nhiêu cũng vô ích, có lẽ em vẫn còn quan tâm đến máu mủ ruột thịt nhưng bọn họ không hề coi người nhà em là người thân”.
Hạ Cường nói không sai, dù là Chu Diễm Hân hay Chu Chí Văn, từ đầu đến cuối đều coi nơi này là nhà của mình.
Tuy nhiên, những việc mà người nhà này làm với họ quả thật khiến lòng người nguội lạnh!
Khoảnh khắc này, trái tim của Chu Diễm Hân đã chết, Tăng Hồng Anh và Chu Chí Văn cũng hoàn toàn thất vọng về gia đình này!
"Thằng ăn mày anh nói đúng, cả nhà vô dụng các người không xứng làm người nhà họ Chu”.
Chu Tử Mạn rất vui, cô ta lên kế hoạch lâu như vậy, bây giờ cuối cùng cũng có thể đuổi gia đình Chu Diễm Hân ra khỏi tập đoàn Chu Thị.
Cô ta sẽ tiếp tục phụ trách dự án với tập đoàn Tôn Thị.
Thậm chí toàn bộ nhà họ Chu sau này cũng sẽ thuộc về cô ta.
Nghĩ đến đây, Chu Tử Mạn vô cùng đắc ý.
“Các người sẽ phải hối hận”, Hạ Cường đột nhiên nói với giọng điệu lạnh lùng.
"Hối hận, thằng ăn mày anh đã đùa hả?", Chu Tử Mạn cười khẩy châm chọc: "Cả đám vô dụng nhà các người đều dựa vào tiền lương của công ty này để sống”.
"Hôm nay chúng tôi đuổi các người ra khỏi công ty, các người cứ đợi mà ngủ ngoài đường đi”.
"Hạ Cường, trước đây chỉ có một mình anh là ăn mày, bây giờ, cả nhà Chu Diễm Hân cũng sẽ trở thành ăn mày giống như anh, buồn cười chết mất”.
Các lãnh đạo cấp cao khác của nhà họ Chu bên cạnh cũng cười ha hả, cười người khác bị đuổi ra khỏi nhà.
"Mau cút khỏi đây, nhà họ Chu không chào đón các người”.
Chu Tử Mạn kiêu ngạo ra lệnh đuổi người, sau đó quay sang Chu Chấn Quốc nói: "Ông nội, dự án hợp tác với tập đoàn Tôn Thị, sau này sẽ do cháu phụ trách đúng không ạ?"
"Ừ, do cháu phụ trách”.
"Cám ơn ông nội”.
Chu Tử Mạn vô cùng phấn khích, giấc mơ đẹp đẽ này cuối cùng đã trở thành sự thật.
Nhưng lúc này Hạ Cường cười khẩy: "Dự án, dự án gì thế? Chu Tử Mạn, cô mắc bệnh hoang tưởng à?"
"Ý anh là gì?"
Hạ Cường trả lời: "Bây giờ Diễm Hân đã bị các người đuổi khỏi công ty thì dự án mà các người hợp tác với tập đoàn Tôn Thị cũng sẽ bị chấm dứt ngay lập tức”.
"Không chỉ như vậy, tất cả các dự án trước đây các người từng hợp tác với tập đoàn Tôn Thị, bao gồm tư cách gia nhập Thành Trung Thành cũng sẽ bị chấm dứt”.
"Sau này tất cả các dự án đó, Thành Trung Thành và tập đoàn Tôn Thị sẽ tiếp tục hợp tác với Diễm Hân nhà tôi!"
"À, vừa rồi các người ồn ào quá nên tôi quên nói cho các người biết, chỉ vài ngày nữa, Diễm Hân nhà tôi sẽ thành lập một công ty thời trang mới!"
Mọi người chấn động, ngay cả Chu Diễm Hân cũng trợn mắt há mồm.
Cô nói sẽ tự thành lập công ty khi nào thế? Hạ Cường anh đang nói năng bậy bạ gì vậy?
"Thành lập công ty mới, dựa vào đám người nghèo rớt mồng tơi như các người sao?”
Chu Tử Mạn là người đầu tiên bật cười: "Còn nữa, tập đoàn Tôn Thị hợp tác với chúng tôi chứ không phải với Chu Diễm Hân”.
"Hạ Cường, tên ăn mày hôi hám nhà anh bị lừa đá vào đầu sao?"
"Không tin à?"
Hạ Cường cười nhạt, lúc này, cửa phòng làm việc bị đẩy ra.
Người phụ trách bộ phận kinh doanh của tập đoàn Chu Thị bước vào với mồ hôi nhễ nhại.
"Không hay rồi, thưa chủ tịch, tập đoàn Tôn Thị đột nhiên cử người tới, nói rằng muốn chấm dứt toàn bộ hợp tác làm ăn với tập đoàn Chu Thị chúng ta!"
Bốp!
Lý Cường tát vào mặt Tăng Hồng Anh.
Trên mặt bà ta lập tức in dấu năm ngón tay đỏ chót.
Tăng Hồng Anh sửng sốt.
Bà ta không ngờ Lý Cường lại ra tay với một người phụ nữ như bà ta.
“Tên súc sinh, chột dạ rồi phải không?”.
“Bà đây liều mạng với mày”.
Nói rồi, Tăng Hồng Anh nổi điên lao về phía Lý Cường.
Nhưng Lý Cường lại cười một cách kỳ quái lui về sau, đột nhiên có hai gã đàn ông cao to bước ra từ sau lưng ông ta.
Một trong hai gã đàn ông đá vào bụng Tăng Hồng Anh, bà ta cúi gập người, đau đến mức co giật.
Gã ta chỉ vào mũi Tăng Hồng Anh mắng chửi: “Con khốn không biết trời cao đất dày, mau cút đi cho tao, nếu không, tao giết chết mày!”.
Tăng Hồng Anh sợ hãi, hai người này vừa nhìn đã biết là dân giang hồ.
Sự thật đúng là như vậy, Lý Cường nhận tiền đút lót của Chu Tử Mạn vu oan hãm hại Chu Diễm Hân.
Ông ta biết chắc chắn sẽ có người đến nhà mình gây sự, nên đã bỏ tiền thuê hai người này bảo vệ mình.
Quả nhiên, bây giờ đã có chỗ dùng.
Lý Cường đốt điếu thuốc trong tay, đắc ý nhìn Tăng Hồng Anh, cười nhạt liên tục.
“Con mẹ mày là cái thá gì mà dám đến cửa hỏi tội ông mày?”.
“Không sợ nói cho mà biết, tao đã vu khống Chu Diễm Hân đấy”.
“Mày làm gì được tao? Xông tới cắn tao à?”.
“Bà đây liều mạng với mày!”.
Tăng Hồng Anh tức đến mức huyệt Thái Dương giật liên hồi. Dù bà ta rất sợ hai gã cao to ở trước mặt, nhưng vì con gái, bà ta dám liều cả cái mạng này.
Bà ta vừa xông lên, một gã đàn ông cao to lại giơ chân đạp tới.
Ngay lúc đó, một bóng người di chuyển đến phía này nhanh như chớp, đứng chắn trước mặt Tăng Hồng Anh.
Anh tóm lấy cổ chân của gã đàn ông cao to bằng một tay, dùng sức bẻ.
Rắc một tiếng, cổ chân của gã bị bẻ gãy, gã đàn ông cao to hét thảm một tiếng, ngã ra đất.
“Mẹ tôi mà anh cũng dám đánh, anh có mấy cái mạng?”.
“Hạ Cường?”.
Tăng Hồng Anh kinh ngạc nhìn Hạ Cường: “Sao cậu lại ở đây?”.
Hạ Cường quay đầu mỉm cười nhìn mẹ vợ mình, khi nhìn thấy dấu tay trên mặt bà, Hạ Cường nổi giận.
“Mẹ, mẹ đứng đó đừng động đậy, con sẽ trút giận cho mẹ”.
“Hôm nay chúng ta sẽ đòi lại công bằng cho Diễm Hân”.
Tăng Hồng Anh ngạc nhiên, bà ta hoàn toàn không ngờ Hạ Cường lại xuất hiện vào lúc này.
Hơn nữa, khi nhìn lại về phía Hạ Cường, bà ta đột nhiên phát hiện con rể mình có vẻ rất lợi hại.
Đây… thật sự là đứa con rể ăn mày của bà ta sao?
“Cẩn thận…”.
Đúng lúc đó, gã đàn ông cao to còn lại đột nhiên lấy một con dao lò xo ra đâm về phía Hạ Cường, làm Tăng Hồng Anh sợ toát mồ hôi lạnh.
Hạ Cường nghiêng người né tránh, trở tay tóm lấy cổ tay người kia.
Phập một tiếng, con dao đâm xuyên cánh tay gã đàn ông cao to.
Tiếng la hét giống như giết lợn vang lên, Tăng Hồng Anh lại ngây ra lần nữa, sao con rể của bà ta lại giỏi đánh đấm như vậy? Hơn nữa, lúc hung dữ lên thì giống như một con mãnh thú vậy.
Sau hai cú đấm, hai gã đàn ông cao to đều ngã xuống. Hạ Cường bước vào nhà, ánh mắt lạnh băng khiến Lý Cường sởn gai óc.
“Tên… Tên ăn mày cậu muốn làm gì?”.
“Vừa nãy tay nào của ông đã đánh mẹ tôi?”.
“Cậu… Cậu cút đi ngay cho tôi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát”.
“Không nói phải không? Vậy tôi sẽ phế cả hai tay ông”.
Nói xong, Hạ Cường đã tóm lấy hai tay Lý Cường, rắc hai tiếng, hai tay Lý Cường đều gãy.
“Á…”.
Lý Cường nhìn bàn tay gãy của mình không ngừng khóc rống lên. Ông ta sợ rồi, nhìn Hạ Cường giống như nhìn ma quỷ vậy.
“Ai sai khiến ông làm vậy?”.
Lý Cường vẫn đang gào khóc, đâu có thời gian trả lời câu hỏi của Hạ Cường.
“Không nói phải không, vậy thì tiếp theo sẽ là hai chân ông”.
“Nói, tôi nói!”.
Lý Cường cố nhịn cơn đau kịch liệt, đâu dám có chút phản kháng nào, lập tức kể lại đầu đuôi sự việc một cách tỉ mỉ.
“Là Chu Tử Mạn, cô ta cho tôi năm trăm nghìn tệ, nói tôi phối hợp với cô ta đưa vật liệu kém chất lượng vào. Khi nào chuyện thành công, cô ta hứa sẽ trả tôi thêm năm trăm nghìn tệ”.
“Chuyện này không liên quan đến tôi. Chu Tử Mạn giữ chứng cứ tôi đút lót ăn hối lộ ngày trước, nếu tôi không đồng ý, cô ta sẽ kiện tôi”.
“Cậu thấy đấy tôi còn mẹ già con nhỏ, tôi cũng là bị bức ép”.
Sắc mặt Hạ Cường vẫn lạnh như sương, anh nhìn về phía Tăng Hồng Anh nói: “Mẹ, chuyện bây giờ đã rõ ràng rồi”.
“Mẹ muốn làm thế nào, mẹ quyết định đi”.
Tăng Hồng Anh nhíu mày: “Nhất định phải trả lại sự trong sạch cho con gái tôi trong chuyện này!”.
“Được”.
Hạ Cường quay lưng đi về phía Lý Cường, lại tóm lấy cổ tay ông ta lần nữa. Rắc hai tiếng, hai cánh tay Lý Cường giống như có dòng điện chạy qua.
Một cơn đau kịch liệt truyền tới, mỗi khớp trên hai cánh tay của ông ta đều trật đi.
Ngay sau đó, một tiếng rắc nữa vang lên, Lý Cường lại kêu lên đau đớn.
Trật xương, chỉnh xương!
Đây là nỗi đau khó có thể chịu đựng nhất trên thế gian.
Hai cánh tay trật khớp xương được Hạ Cường nối trở lại.
Tăng Hồng Anh nhìn thao tác như vậy mà lòng rối bời.
Thủ đoạn này e là bác sĩ chỉnh xương mấy chục năm cũng không làm được ấy nhỉ?
Hạ Cường lạnh giọng: “Đến công ty nói cho rõ ràng đi, nếu không, tôi đánh trật hết khớp xương trên người ông”.
“Sau đó tôi sẽ nối lại, rồi lại đánh gãy!”.
Lý Cường cảm thấy da đầu tê rần, ông ta hoàn toàn không dám nghi ngờ lời nói của Hạ Cường là thật hay giả.
Mới vừa nãy ông ta giống như đã đi dạo qua Quỷ Môn Quan hai vòng, Hạ Cường chính là Diêm Vương!
…
Trong phòng họp của tập đoàn Chu Thị, Hạ Cường, Chu Diễm Hân, Tăng Hồng Anh và Chu Chí Văn đều có mặt.
“Này, Chu Diễm Hân, các người định làm gì thế?”.
“Gọi cả nhà tới đây, thế nào, chị định đến đây đánh nhau sao?”.
Vừa vào cửa, Chu Tử Mạn đã cất giọng quái gở.
“Không sai, đúng là đến để đánh nhau”.
Tăng Hồng Anh nhào tới chỗ Chu Tử Mạn, vung tay tát cho cô ta một cái.
“Con nhỏ chết tiệt, dám hãm hại con gái bà!”.
Chu Tử Mạn bị tát, lập tức bốc hỏa, xông tới ẩu đả với Tăng Hồng Anh.
“Bà già này, dám đánh tôi, hôm nay tôi cho bà chết”.
Hiện trường bỗng chốc trở nên mất kiểm soát…
Chu Chấn Quốc tức phát run, đập mạnh lên bàn: “Quậy đủ chưa?”.
Lúc này hai người mới được tách ra!
Tăng Hồng Anh lập tức nói với Chu Chấn Quốc: “Bố, chúng con đã điều tra rõ ràng chuyện này rồi, Diễm Hân nhà con hoàn toàn không biết gì về lô nguyên liệu đó”.
“Là Chu Tử Mạn đã mua chuộc Lý Cường, cố ý giá họa cho Diễm Hân”.
Chu Tử Mạn đanh mặt lại, vội nói: “Tăng Hồng Anh, thím đừng có nói bậy, thím phỉ báng cháu như vậy là phải chịu trách nhiệm trước pháp luật đấy”.
“Phỉ báng?”.
Tăng Hồng Anh cười khẩy, Hạ Cường thì hướng ra ngoài cửa hô: vào đi.
Thế là Lý Cường mặt mày xám xịt đi từ ngoài vào.
Chương 41: Rời khỏi nhà họ Chu
Cả phòng họp đột nhiên trở nên yên tĩnh, mọi người hướng ánh mắt nhìn về phía phòng họp.
Trước mặt Diêm Vương - Hạ Cường, Lý Cường không dám làm chuyện bậy bạ.
Ông ta đi đến bên cạnh Chu Chấn Quốc, lập tức kể hết đầu đuôi sự việc.
"Chủ tịch, chuyện này không liên quan gì đến cô Diễm Hân”.
"Tất cả mọi việc đều do cô Chu Tử Mạn đã ép tôi làm, là cô ta cố tình gài tang vật để hãm hại cô Diễm Hân”.
"Thực sự xin lỗi chủ tịch, tôi đã làm ông thất vọng”.
Tất cả các lãnh đạo cấp cao của nhà họ Chu đều sửng sốt, bao gồm cả Chu Chấn Quốc.
Nếu những gì Lý Cường nói là sự thật, thì lòng dạ Chu Tử Mạn đúng là quá độc ác.
Cô ta không chừa bất cứ thủ đoạn nào để đạt được mục đích, hơn nữa cô ta làm như vậy sẽ gây ra tổn thất lớn đến mức nào cho công ty?
"Lý Cường, mẹ kiếp, rốt cuốc chú đã nhận được bao nhiêu lợi ích từ Chu Diễm Hân? Lại dám vu khống tôi như vậy”.
Chu Tử Mạn cũng hơi hoảng hốt, nhưng vẫn gằn giọng ngụy biện: "Ông nội, đừng tin chú ta, chắc chắn chú ta đã bị Chu Diễm Hân mua chuộc”.
"Chu Diễm Hân vẫn luôn phụ trách dự án này, liên quan gì đến cháu chứ?"
"Lý Cường, tôi thật không ngờ chú lại là loại người này, đồ chó già ăn cây táo rào cây sung!"
Tất cả các lãnh đạo cấp cao của nhà họ Chu đều bắt đầu do dự, bây giờ hai phương đều kiên định với ý kiến của mình, không có chứng cứ, bọn họ không biết ai nói thật, ai nói dối!
Chu Diễm Hân vội vàng nói: "Ông nội, cháu không hề mua chuộc chú Lý, những gì chú ấy nói là sự thật”.
"Lô nguyên liệu thô lần đó là Chu Tử Mạn đưa tới”.
Chu Chấn Quốc hít một hơi thật sâu, vẻ mặt vô cùng u ám.
"Diễm Hân, trước đây phẩm hạnh của cháu cũng không đến mức tệ như vậy”.
"Cháu nói xem, sao bây giờ lại thanh ra như thế?"
Tiếng thở dài của Chu Chấn Quốc khiến Chu Diễm Hân sững sờ, cô nhìn Chu Chấn Quốc với vẻ không thể tin được: "Ông nội, ý của ông là gì?"
"Trước đó cháu vì muốn ăn thêm tiền hoa hồng mà dùng vải kém chất lượng thì đã đành”.
"Bây giờ, cháu đã làm sai lại còn muốn sử dụng các thủ đoạn để che giấu. Cháu thực sự cho rằng Chu Chấn Quốc ông là một kẻ ngốc sao?"
Chu Diễm Hân chết lặng, cho dù bây giờ Lý Cường có đứng ra thanh minh thì Chu Chấn Quốc ông vẫn cho rằng tất cả những chuyện này đều là lỗi của Chu Diễm Hân cháu sao?
"Chu Chấn Quốc, bố hồ đồ rồi à?”
Tăng Hồng Anh sốt ruột chửi rủa, Chu Chí Văn vẫn im lặng ở một bên, cũng nhíu chặt mày.
“Bố, chuyện của Diễm Hân sáu năm trước đã gây ra tổn thất không nhỏ cho nhà họ Chu”.
"Nhưng sáu năm nay nhà bọn con cũng đã bị trừng phạt, bây giờ thành kiến của bố đối với nhà bọn con vẫn sâu như vậy sao?"
"Cho nên, vấn đề không phải là rốt cuộc ai đã mua chuộc Lý Cường, mà là thái độ của bố!"
"Cho dù chuyện này chắc chắn là do Chu Tử Mạn làm thì bố vẫn sẽ nói giúp cho nó đúng không?"
"Bởi vì nó ôm được cây đại thụ nhà họ Trương, còn ở trong mắt bố, Hạ Cường nhà con chẳng qua chỉ là một kẻ ăn mày không có gì!"
"Câm miệng!"
Những lời của Chu Chí Văn dường như đã chạm vào giới hạn của Chu Chấn Quốc, khiến ông ta nổi cơn thịnh nộ.
"Đồ khốn kiếp!"
Chu Chấn Quốc vô cùng tức giận, tát thẳng vào mặt Chu Chí Văn: "Biến đi. Tao không có đứa con trai như mày”.
Chu Tử Mạn vội vàng chạy tới đỡ Chu Chấn Quốc, cố làm ra vẻ nói: "Ông nội, ông đừng tức giận, tức giận làm tổn hại đến sức khỏe thì phải làm sao?"
"Nhà bọn họ đều là loại người thối nát, đức hạnh xấu xa, ông cứ coi như không có đứa con trai và đứa cháu gái đó là được”.
Chu Tử Mạn vừa nói vừa hằn học trừng mắt nhìn gia đình Chu Diễm Hân: "Các người còn ở đây làm gì? Cút ra ngoài đi”.
"Từ hôm nay trở đi, nhà các người không còn liên quan gì đến nhà họ Chu nữa!”
Mấy người Chu Diễm Hân còn muốn tranh luận, nhưng Hạ Cường đã cắt ngang.
"Được rồi, Diễm Hân. Đừng nói nữa, chẳng lẽ mọi người không nhìn ra sao?”
"Cho dù em có nói bao nhiêu cũng vô ích, có lẽ em vẫn còn quan tâm đến máu mủ ruột thịt nhưng bọn họ không hề coi người nhà em là người thân”.
Hạ Cường nói không sai, dù là Chu Diễm Hân hay Chu Chí Văn, từ đầu đến cuối đều coi nơi này là nhà của mình.
Tuy nhiên, những việc mà người nhà này làm với họ quả thật khiến lòng người nguội lạnh!
Khoảnh khắc này, trái tim của Chu Diễm Hân đã chết, Tăng Hồng Anh và Chu Chí Văn cũng hoàn toàn thất vọng về gia đình này!
"Thằng ăn mày anh nói đúng, cả nhà vô dụng các người không xứng làm người nhà họ Chu”.
Chu Tử Mạn rất vui, cô ta lên kế hoạch lâu như vậy, bây giờ cuối cùng cũng có thể đuổi gia đình Chu Diễm Hân ra khỏi tập đoàn Chu Thị.
Cô ta sẽ tiếp tục phụ trách dự án với tập đoàn Tôn Thị.
Thậm chí toàn bộ nhà họ Chu sau này cũng sẽ thuộc về cô ta.
Nghĩ đến đây, Chu Tử Mạn vô cùng đắc ý.
“Các người sẽ phải hối hận”, Hạ Cường đột nhiên nói với giọng điệu lạnh lùng.
"Hối hận, thằng ăn mày anh đã đùa hả?", Chu Tử Mạn cười khẩy châm chọc: "Cả đám vô dụng nhà các người đều dựa vào tiền lương của công ty này để sống”.
"Hôm nay chúng tôi đuổi các người ra khỏi công ty, các người cứ đợi mà ngủ ngoài đường đi”.
"Hạ Cường, trước đây chỉ có một mình anh là ăn mày, bây giờ, cả nhà Chu Diễm Hân cũng sẽ trở thành ăn mày giống như anh, buồn cười chết mất”.
Các lãnh đạo cấp cao khác của nhà họ Chu bên cạnh cũng cười ha hả, cười người khác bị đuổi ra khỏi nhà.
"Mau cút khỏi đây, nhà họ Chu không chào đón các người”.
Chu Tử Mạn kiêu ngạo ra lệnh đuổi người, sau đó quay sang Chu Chấn Quốc nói: "Ông nội, dự án hợp tác với tập đoàn Tôn Thị, sau này sẽ do cháu phụ trách đúng không ạ?"
"Ừ, do cháu phụ trách”.
"Cám ơn ông nội”.
Chu Tử Mạn vô cùng phấn khích, giấc mơ đẹp đẽ này cuối cùng đã trở thành sự thật.
Nhưng lúc này Hạ Cường cười khẩy: "Dự án, dự án gì thế? Chu Tử Mạn, cô mắc bệnh hoang tưởng à?"
"Ý anh là gì?"
Hạ Cường trả lời: "Bây giờ Diễm Hân đã bị các người đuổi khỏi công ty thì dự án mà các người hợp tác với tập đoàn Tôn Thị cũng sẽ bị chấm dứt ngay lập tức”.
"Không chỉ như vậy, tất cả các dự án trước đây các người từng hợp tác với tập đoàn Tôn Thị, bao gồm tư cách gia nhập Thành Trung Thành cũng sẽ bị chấm dứt”.
"Sau này tất cả các dự án đó, Thành Trung Thành và tập đoàn Tôn Thị sẽ tiếp tục hợp tác với Diễm Hân nhà tôi!"
"À, vừa rồi các người ồn ào quá nên tôi quên nói cho các người biết, chỉ vài ngày nữa, Diễm Hân nhà tôi sẽ thành lập một công ty thời trang mới!"
Mọi người chấn động, ngay cả Chu Diễm Hân cũng trợn mắt há mồm.
Cô nói sẽ tự thành lập công ty khi nào thế? Hạ Cường anh đang nói năng bậy bạ gì vậy?
"Thành lập công ty mới, dựa vào đám người nghèo rớt mồng tơi như các người sao?”
Chu Tử Mạn là người đầu tiên bật cười: "Còn nữa, tập đoàn Tôn Thị hợp tác với chúng tôi chứ không phải với Chu Diễm Hân”.
"Hạ Cường, tên ăn mày hôi hám nhà anh bị lừa đá vào đầu sao?"
"Không tin à?"
Hạ Cường cười nhạt, lúc này, cửa phòng làm việc bị đẩy ra.
Người phụ trách bộ phận kinh doanh của tập đoàn Chu Thị bước vào với mồ hôi nhễ nhại.
"Không hay rồi, thưa chủ tịch, tập đoàn Tôn Thị đột nhiên cử người tới, nói rằng muốn chấm dứt toàn bộ hợp tác làm ăn với tập đoàn Chu Thị chúng ta!"