Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4: Bố của Thiên Vương
Nam Thành, tại nghĩa trang.
Lôi Tuấn mặc đồ đen, lặng lẽ quỳ gối trước mộ bố mình.
Đứng sau lưng anh là Cao Cương và Hồ Mị Nhi mặc thường phục.
Lúc này hai vị Đông Thiên Vương và Tây Thiên Vương đang điều binh ở bên ngoài thành phố.
Nam Thành nằm trong phạm vi quản lý của Nam Thiên Vương, nên Cao Cương phải có mặt.
Còn Bắc Thiên Vương Hồ Mị Nhi là phụ nữ, cô chịu trách nhiệm chăm lo cuộc sống thường ngày của Lôi Tuấn.
Lôi Tuấn đốt ba điếu xì gà, cắm ngay ngắn trước bia mộ bố mình.
Anh thì thầm: “Con sáng lập nên Thiên Vương Thần Điện, rồi mời bố về Nam Thành ẩn cư để bảo đảm an toàn cho bố, nhưng bố vẫn không thoát được kiếp nạn này. Bố ơi, bố hãy yên nghỉ, con nhất định sẽ trả thù cho bố”.
Cao Cương và Hồ Mị Nhi nhìn nhau.
Chỉ với mấy câu nói lạnh nhạt vừa rồi của Lôi Tuấn, bọn họ đương nhiên đủ sức đoán ra, Nam Thành sắp sửa chìm trong gió tanh mưa máu.
Một người thanh niên bước tới, ghé tai Cao Cương nói nhỏ…
Cao Cương khẽ gật đầu, phất tay, thanh niên kia liền quay lưng đi ngay.
“Thế nào?”
Lôi Tuấn vẫn quỳ tại chỗ, đầu không hề ngẩng lên.
“Thưa điện chủ, đã điều tra ra được, ông cụ Lôi…”
Cao Cương xưa nay vẫn có tiếng hành xử dứt khoát, vậy mà lúc này lại ấp a ấp úng.
“Nói!”
Giọng Lôi Tuấn vẫn bình thản, song không ai được phép khinh nhờn.
“Ông cụ Lôi… bị vị hôn thê của điện chủ, Lâm Vũ Phỉ, cấu kết với Nam Thiên Vương tiền nhiệm Thượng Quan Liệt hãm hại, chỉ vì muốn chiếm đoạt sản nghiệp của ông cụ Lôi trước khi ẩn cư”.
Trán Cao Cương bắt đầu túa mồ hôi, phập phồng chờ đợi Lôi Tuấn nổi trận lôi đình.
Song Lôi Tuấn lại không có phản ứng nào thái quá.
Anh đứng lên, mồi một điếu thuốc cho mình, không hề quay đầu lại: “Nói cách khác, mọi thứ của ông cụ khi còn sống bây giờ đều thuộc về Thượng Quan Liệt?”
“Đúng là như vậy”, Cao Cương cúi đầu nói.
“Tôi hiểu rồi”.
Lôi Tuấn cười nhạt: “Một năm trước, tôi vốn dự định rút lui khỏi chiến trường Nam Vực, kết hôn với Lâm Vũ Phỉ, thế mà lại bị thằng bạn thân như anh em Thượng Quan Liệt hãm hại, cầm tù”.
“Thượng Quan Liệt không chiếm được vị trí điện chủ, cảm thấy không cam lòng, vì vậy giết bố tôi, cướp vợ tôi”.
“Lôi Tuấn này tự biết sát nghiệt quá nặng, vốn đã muốn rửa tay gác kiếm, nhưng mối thù giết bố, cướp vợ này làm sao có thể bỏ qua?”
“Thượng Quan Liệt, anh em tốt của tao, thì ra thứ mày rình rập không chỉ là địa vị của tao, mà còn tất cả mọi thứ thuộc về tao! Được, được lắm, tham vọng của mày lớn như vậy, tao nhất định cho mày được toại nguyện”.
“Chẳng qua là… mọi thứ của tao, mày chỉ có thể xuống địa phủ mà hưởng thôi!”
Lôi Tuấn bất thình lình quay người, lạnh lùng hỏi Cao Cương: “Hắn ở đâu?”
“Bẩm điện chủ, ba ngày nữa Thượng Quan Liệt và Lâm Vũ Phỉ sẽ tổ chức hôn lễ tại khách sạn Nam Thiên”.
Cả người Cao Cương run lên, không phải do anh ta sợ, mà là hận, chỉ hận không thể rút gân lột da đôi gian phu dâm phụ nọ.
“Xem ra tôi trở về rất đúng lúc”.
Lôi Tuấn lại nói: “Đi tra cho ra, phải tập trung toàn bộ những kẻ có liên quan đến việc hãm hại ông cụ, ra lệnh cho cường giả giám sát một kèm một, tôi muốn tặng cho họ một phần quà cưới không thể nào quên”.
“Tuân lệnh”.
Cao Cương hít sâu một hơi, Nam Thành sắp có chuyện lớn rồi!
“Điện chủ”.
Hồ Mị nhi nãy giờ vẫn đứng một bên cười ma mị: “Anh định tặng quà cưới nhớ đời gì vậy?”
“Đám cưới mà, nhất định phải là thứ may mắn chứ nhỉ”.
Lôi Tuấn thoáng nhếch môi: “Tặng 999 cái vòng hoa đi!”
Hồ Mị Nhi nhìn Cao Cương, Cao Cương cũng vừa khéo nhìn sang cô.
Hai vị Thiên Vương đều hiểu, tặng 999 vòng hoa mang ý nghĩa gì.
999 vòng hoa, tượng trưng cho 999 xác chết!
Bầu trời Nam Thành sắp sập rồi!
“Cao Cương”.
Lôi Tuấn hỏi: “Khi ông cụ còn sống có trăn trối gì không?”
“Bẩm điện chủ”.
Cao Cương cung kính đáp: “Người của chúng ta tìm được chú Hải, quản gia của ông cụ Lôi, lúc đó chú Hải đang ẩn trốn ở dưới quê, theo lời chú Hải, khi còn sống ông cụ chỉ để lại một câu thôi”.
“Ông cụ nói gì?”, Lôi Tuấn mở to hai mắt.
“Ý của ông cụ là muốn anh đến nhà họ Tần ở thành Hương Gia ở ba năm, cưới một trong những cô con gái nhà họ, giúp nhà họ Tần vượt qua giai đoạn làm ăn khó khăn. Nhà họ Tần có ơn với nhà họ Lôi, món nợ ân tình này không thể không trả, sau thời gian ba năm, muốn đi hay ở là do bản thân anh quyết định”.
“Đến nhà họ Tần ở ba năm, muốn tôi đi ở rể à?”, Lôi Tuấn hơi hoang mang.
“Điện chủ, thuộc hạ cho rằng, anh thân là chiến thần, chắc chắn không thể chịu mất mặt đi ở rể. Muốn trả ơn cũng đơn giản thôi, với sức mạnh tài chính của Thiên Vương Thần Điện, trong phạm vi thành Hương Giang, nhà họ Tần cần gì chúng ta cũng có thể đáp ứng”.
Đối với việc để cho Lôi Tuấn đi ở rể, Cao Cương là người đầu tiên phản đối.
“Đúng vậy, thưa điện chủ”.
Hồ Mị Nhi cũng khuyên nhủ: “Tuy đây là di ngôn của ông cụ Lôi, nhưng tuyệt đối không thể được, thân phận chiến thần cao quý như vậy, giúp nhà họ Tần thì còn được, chứ đi ở rể còn ra thể thống gì!”
“Được, tôi biết rồi”.
Lôi Tuấn thản nhiên nói: “Chuyện này tạm thời không đề cập tới nữa, hiện tại việc phải làm là chuẩn bị quà mừng cưới, tôi mệt rồi, về thôi”.
Cao Cương và Hồ Mị Nhi cũng không dám nhiều lời, lập tức lắc mình né sang một bên.
Lôi Tuấn đi được vài bước chợt quay đầu lại: “Bỏ quân trang thì không cần gọi tôi là điện chủ hay chiến thần, nếu không phải ra trận đánh nhau, cứ gọi anh Tuấn là được”.
“Đã rõ thưa anh Tuấn”.
“Tuân lệnh anh Tuấn”.
Hai vị Thiên Vương nhìn nhau cười, bọn họ kềm chế lâu rồi, rốt cuộc cũng có thể thả lỏng!
…
Bộ chỉ huy quân đội Nam Thành.
Sĩ quan chỉ huy cấp cao Hùng Thiên Long sa sầm nét mặt.
Chỉ trong vòng hai ngày ngắn ngủi, vậy mà bên ngoài thành phố đã tập trung hơn mười ngàn người.
Tuy bọn họ đều mặc thường phục, cũng không mang vũ khí, nhưng Hùng Thiên Long vốn là sĩ quan quân đội, chỉ cần liếc mắt là nhận ra ngay, những người đó tuy đông nhưng rất quy củ, chắc chắn là những cao thủ lão luyện sa trường rồi.
Những người đó một khi cầm vũ khí lên, thì chính là binh lính tinh nhuệ.
Hơn mười ngàn người, đó là uy hiếp kinh khủng cỡ nào đối với Nam Thành?
Hùng Thiên Long là sĩ quan chỉ huy cấp cao nhất lại không hiểu chuyện gì đang xảy ra, đây không phải là nghiêm trọng dạng vừa.
“Báo cáo”.
Một gã nhân viên tình báo vội vàng vọt tới.
“Nói mau!”, Hùng Thiên Long gần như rít lên.
“Báo cáo chỉ huy, đã điều tra ra được thân phận những người đang tập trung ở ngoài thành phố, bọn họ, bọn họ…”
“Nói loanh quanh vậy làm gì hả?”
Hùng Thiên Long vung tay giáng cho nhân viên tình báo nọ một cái tát.
“Xin lỗi chỉ huy, bọn họ là người thuộc tổ chức đánh thuê hàng đầu Hoa Hạ, Thiên Vương Thần Điện”.
Nhân viên tình báo vừa báo cáo xong, lập tức cúi đầu đứng một bên, không dám nói thêm lời nào vô nghĩa”.
“Trời đất ơi, Thiên Vương Thần Điện, sao lại là bọn họ chứ?”
Lôi Tuấn mặc đồ đen, lặng lẽ quỳ gối trước mộ bố mình.
Đứng sau lưng anh là Cao Cương và Hồ Mị Nhi mặc thường phục.
Lúc này hai vị Đông Thiên Vương và Tây Thiên Vương đang điều binh ở bên ngoài thành phố.
Nam Thành nằm trong phạm vi quản lý của Nam Thiên Vương, nên Cao Cương phải có mặt.
Còn Bắc Thiên Vương Hồ Mị Nhi là phụ nữ, cô chịu trách nhiệm chăm lo cuộc sống thường ngày của Lôi Tuấn.
Lôi Tuấn đốt ba điếu xì gà, cắm ngay ngắn trước bia mộ bố mình.
Anh thì thầm: “Con sáng lập nên Thiên Vương Thần Điện, rồi mời bố về Nam Thành ẩn cư để bảo đảm an toàn cho bố, nhưng bố vẫn không thoát được kiếp nạn này. Bố ơi, bố hãy yên nghỉ, con nhất định sẽ trả thù cho bố”.
Cao Cương và Hồ Mị Nhi nhìn nhau.
Chỉ với mấy câu nói lạnh nhạt vừa rồi của Lôi Tuấn, bọn họ đương nhiên đủ sức đoán ra, Nam Thành sắp sửa chìm trong gió tanh mưa máu.
Một người thanh niên bước tới, ghé tai Cao Cương nói nhỏ…
Cao Cương khẽ gật đầu, phất tay, thanh niên kia liền quay lưng đi ngay.
“Thế nào?”
Lôi Tuấn vẫn quỳ tại chỗ, đầu không hề ngẩng lên.
“Thưa điện chủ, đã điều tra ra được, ông cụ Lôi…”
Cao Cương xưa nay vẫn có tiếng hành xử dứt khoát, vậy mà lúc này lại ấp a ấp úng.
“Nói!”
Giọng Lôi Tuấn vẫn bình thản, song không ai được phép khinh nhờn.
“Ông cụ Lôi… bị vị hôn thê của điện chủ, Lâm Vũ Phỉ, cấu kết với Nam Thiên Vương tiền nhiệm Thượng Quan Liệt hãm hại, chỉ vì muốn chiếm đoạt sản nghiệp của ông cụ Lôi trước khi ẩn cư”.
Trán Cao Cương bắt đầu túa mồ hôi, phập phồng chờ đợi Lôi Tuấn nổi trận lôi đình.
Song Lôi Tuấn lại không có phản ứng nào thái quá.
Anh đứng lên, mồi một điếu thuốc cho mình, không hề quay đầu lại: “Nói cách khác, mọi thứ của ông cụ khi còn sống bây giờ đều thuộc về Thượng Quan Liệt?”
“Đúng là như vậy”, Cao Cương cúi đầu nói.
“Tôi hiểu rồi”.
Lôi Tuấn cười nhạt: “Một năm trước, tôi vốn dự định rút lui khỏi chiến trường Nam Vực, kết hôn với Lâm Vũ Phỉ, thế mà lại bị thằng bạn thân như anh em Thượng Quan Liệt hãm hại, cầm tù”.
“Thượng Quan Liệt không chiếm được vị trí điện chủ, cảm thấy không cam lòng, vì vậy giết bố tôi, cướp vợ tôi”.
“Lôi Tuấn này tự biết sát nghiệt quá nặng, vốn đã muốn rửa tay gác kiếm, nhưng mối thù giết bố, cướp vợ này làm sao có thể bỏ qua?”
“Thượng Quan Liệt, anh em tốt của tao, thì ra thứ mày rình rập không chỉ là địa vị của tao, mà còn tất cả mọi thứ thuộc về tao! Được, được lắm, tham vọng của mày lớn như vậy, tao nhất định cho mày được toại nguyện”.
“Chẳng qua là… mọi thứ của tao, mày chỉ có thể xuống địa phủ mà hưởng thôi!”
Lôi Tuấn bất thình lình quay người, lạnh lùng hỏi Cao Cương: “Hắn ở đâu?”
“Bẩm điện chủ, ba ngày nữa Thượng Quan Liệt và Lâm Vũ Phỉ sẽ tổ chức hôn lễ tại khách sạn Nam Thiên”.
Cả người Cao Cương run lên, không phải do anh ta sợ, mà là hận, chỉ hận không thể rút gân lột da đôi gian phu dâm phụ nọ.
“Xem ra tôi trở về rất đúng lúc”.
Lôi Tuấn lại nói: “Đi tra cho ra, phải tập trung toàn bộ những kẻ có liên quan đến việc hãm hại ông cụ, ra lệnh cho cường giả giám sát một kèm một, tôi muốn tặng cho họ một phần quà cưới không thể nào quên”.
“Tuân lệnh”.
Cao Cương hít sâu một hơi, Nam Thành sắp có chuyện lớn rồi!
“Điện chủ”.
Hồ Mị nhi nãy giờ vẫn đứng một bên cười ma mị: “Anh định tặng quà cưới nhớ đời gì vậy?”
“Đám cưới mà, nhất định phải là thứ may mắn chứ nhỉ”.
Lôi Tuấn thoáng nhếch môi: “Tặng 999 cái vòng hoa đi!”
Hồ Mị Nhi nhìn Cao Cương, Cao Cương cũng vừa khéo nhìn sang cô.
Hai vị Thiên Vương đều hiểu, tặng 999 vòng hoa mang ý nghĩa gì.
999 vòng hoa, tượng trưng cho 999 xác chết!
Bầu trời Nam Thành sắp sập rồi!
“Cao Cương”.
Lôi Tuấn hỏi: “Khi ông cụ còn sống có trăn trối gì không?”
“Bẩm điện chủ”.
Cao Cương cung kính đáp: “Người của chúng ta tìm được chú Hải, quản gia của ông cụ Lôi, lúc đó chú Hải đang ẩn trốn ở dưới quê, theo lời chú Hải, khi còn sống ông cụ chỉ để lại một câu thôi”.
“Ông cụ nói gì?”, Lôi Tuấn mở to hai mắt.
“Ý của ông cụ là muốn anh đến nhà họ Tần ở thành Hương Gia ở ba năm, cưới một trong những cô con gái nhà họ, giúp nhà họ Tần vượt qua giai đoạn làm ăn khó khăn. Nhà họ Tần có ơn với nhà họ Lôi, món nợ ân tình này không thể không trả, sau thời gian ba năm, muốn đi hay ở là do bản thân anh quyết định”.
“Đến nhà họ Tần ở ba năm, muốn tôi đi ở rể à?”, Lôi Tuấn hơi hoang mang.
“Điện chủ, thuộc hạ cho rằng, anh thân là chiến thần, chắc chắn không thể chịu mất mặt đi ở rể. Muốn trả ơn cũng đơn giản thôi, với sức mạnh tài chính của Thiên Vương Thần Điện, trong phạm vi thành Hương Giang, nhà họ Tần cần gì chúng ta cũng có thể đáp ứng”.
Đối với việc để cho Lôi Tuấn đi ở rể, Cao Cương là người đầu tiên phản đối.
“Đúng vậy, thưa điện chủ”.
Hồ Mị Nhi cũng khuyên nhủ: “Tuy đây là di ngôn của ông cụ Lôi, nhưng tuyệt đối không thể được, thân phận chiến thần cao quý như vậy, giúp nhà họ Tần thì còn được, chứ đi ở rể còn ra thể thống gì!”
“Được, tôi biết rồi”.
Lôi Tuấn thản nhiên nói: “Chuyện này tạm thời không đề cập tới nữa, hiện tại việc phải làm là chuẩn bị quà mừng cưới, tôi mệt rồi, về thôi”.
Cao Cương và Hồ Mị Nhi cũng không dám nhiều lời, lập tức lắc mình né sang một bên.
Lôi Tuấn đi được vài bước chợt quay đầu lại: “Bỏ quân trang thì không cần gọi tôi là điện chủ hay chiến thần, nếu không phải ra trận đánh nhau, cứ gọi anh Tuấn là được”.
“Đã rõ thưa anh Tuấn”.
“Tuân lệnh anh Tuấn”.
Hai vị Thiên Vương nhìn nhau cười, bọn họ kềm chế lâu rồi, rốt cuộc cũng có thể thả lỏng!
…
Bộ chỉ huy quân đội Nam Thành.
Sĩ quan chỉ huy cấp cao Hùng Thiên Long sa sầm nét mặt.
Chỉ trong vòng hai ngày ngắn ngủi, vậy mà bên ngoài thành phố đã tập trung hơn mười ngàn người.
Tuy bọn họ đều mặc thường phục, cũng không mang vũ khí, nhưng Hùng Thiên Long vốn là sĩ quan quân đội, chỉ cần liếc mắt là nhận ra ngay, những người đó tuy đông nhưng rất quy củ, chắc chắn là những cao thủ lão luyện sa trường rồi.
Những người đó một khi cầm vũ khí lên, thì chính là binh lính tinh nhuệ.
Hơn mười ngàn người, đó là uy hiếp kinh khủng cỡ nào đối với Nam Thành?
Hùng Thiên Long là sĩ quan chỉ huy cấp cao nhất lại không hiểu chuyện gì đang xảy ra, đây không phải là nghiêm trọng dạng vừa.
“Báo cáo”.
Một gã nhân viên tình báo vội vàng vọt tới.
“Nói mau!”, Hùng Thiên Long gần như rít lên.
“Báo cáo chỉ huy, đã điều tra ra được thân phận những người đang tập trung ở ngoài thành phố, bọn họ, bọn họ…”
“Nói loanh quanh vậy làm gì hả?”
Hùng Thiên Long vung tay giáng cho nhân viên tình báo nọ một cái tát.
“Xin lỗi chỉ huy, bọn họ là người thuộc tổ chức đánh thuê hàng đầu Hoa Hạ, Thiên Vương Thần Điện”.
Nhân viên tình báo vừa báo cáo xong, lập tức cúi đầu đứng một bên, không dám nói thêm lời nào vô nghĩa”.
“Trời đất ơi, Thiên Vương Thần Điện, sao lại là bọn họ chứ?”