Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 243: Kiếp sau chú ý một chút nhé
Lôi Tuấn nhìn quanh phòng bao…
Phụ nữ che miệng, đàn ông há hốc miệng!
Mọi người đều khó mà tin nổi nhìn Lôi Tuấn.
Anh nhìn đến người nào, người nấy lại lần lượt cúi đầu.
Rõ ràng ông xã của Hứa Phương Hoa đang cười, nhưng tại sao cười lại khiến người ta kinh hồn bạt vía như vậy?
Dường như anh nhìn thêm một cái thì sẽ bị thiêu cháy vậy, vô cùng đáng sợ!
Anh muốn làm gì?
Anh sẽ làm thế nào?
“Hai người các cô, ăn chút đồ ăn đi”.
Lôi Tuấn đột nhiên nói với Lý Tú Châu và Tiết Mỹ Linh.
“Chúng tôi?”
“Cái gì…”
Hai người phụ nữ quay sang nhìn nhau, toàn hoàn không biết làm sao.
“Ôi trời, bảo các cô ăn thì mau ăn đi!”
Thẩm Hồng Đào đã nhìn ra dụng ý của Lôi Tuấn, đầu đầy mồ hôi lớn tiếng nói.
“Vâng vâng vâng…”
“Ăn, ăn thôi!”
Lý Tú Châu và Tiết Mỹ Linh vội vàng dùng tay bốc đồ ăn trên bàn.
Nhưng Trương Hải Dương đang ở trên bàn, toàn bộ cơm canh đã bị rơi đổ, nhưng bọn họ không quan tâm, liều mạng nhét vào miệng, bọn họ không biết mình bị làm sao, chỉ vô cùng hoảng loạn…
“Anh… dùng tay nào động vào bà xã của tôi?”
Lôi Tuấn hơi ngẩng đầu, hỏi Trương Hải Dương.
“Cái gì?”
Toàn thân Trương Hải Dương run lên, vội vàng giải thích: “Không không không… anh hiểu lầm rồi, chúng tôi đang chơi trò chơi, tôi không có ý đưa bà xã của anh đi”.
Trương Hải Dương tỉnh rượu hoàn toàn!
Hắn ta vốn quỳ trên bàn rượu, lúc này đã thành ngồi bệt xuống.
Hắn ta nhìn hai cấp dưới nữ đang liều mạng ăn đồ ăn, hắn ta cũng muốn ăn, nhưng nhìn thái độ của Lôi Tuấn trước mắt và mấy ông trùm, hắn ta lại ngồi trên bàn không dám nhúc nhích.
“Tôi hỏi anh lần cuối cùng, cánh tay nào động vào bà xã của tôi?”, Lôi Tuấn hỏi lại lần nữa.
“Tôi…”, Trương Hải Dương vẫn không biết làm sao.
“Khốn khiếp, không muốn chết thì nói mau!”
Giọng của Thẩm Hồng Đào gần như gầm lên, tuy Trương Hải Dương là họ hàng xa của ông ta, nhưng Thẩm Hồng Đào cũng cố hết sức cứu hắn ta một mạng.
Bởi vì Thẩm Hồng Đào biết, hôm nay hắn ta không phải đắc tội với anh Lôi gì, mà là điện chủ của Thiên Vương Thần Điện, là chiến thần có mấy trăm ngàn binh lính, khiến thế lực thế giới ngầm bên ngoài nghe danh cũng phải khiếp sợ.
“Tay trái, tay trái…”
Cuối cùng Trương Hải Dương cảm thấy tính nghiêm trọng của sự việc, lớn tiếng trả lời.
“Tiểu Đao!”
Lôi Tuấn nhẹ giọng gọi.
“Rõ!”
Mặt sẹo lập tức tiến lên, nhảy lên bàn.
“Anh là ai? Anh… muốn làm gì?”, Trương Hải Dương hỏi theo bản năng.
“Đã từng nghe nói đến Đao Ca của Thiên Hoa chưa?”, mặt sẹo cười lạnh lùng nói.
“Ai… anh nói ai?”
Trương Hải Dương trợn trừng mắt há hốc miệng, toàn thân run lên.
Những người khác càng kinh sợ!
Kể cả Lý Tú Châu và Tiết Mỹ Linh, tuy bọn họ đều là nhân vật nhỏ, nhưng thành phố Thiên Hoa hiện tại, những người có bạn bè, không ai không nghe nói đến uy danh của Đao Ca.
Lẽ nào người đàn ông nhảy lên chính là Đao Ca giết người không chớp mắt đó?
Nhưng… tại sao anh ta lại cung kính với anh Lôi?
Lẽ nào ông chủ của Đao Ca, là ông xã của Hứa Phương Hoa?
Đúng rồi, chắc chắn là đúng rồi!
Nếu không, ông chủ Kim giàu có bậc nhất và hai ông trùm cũng không phải như vậy.
Xem ra hôm nay chọc thủng bầu trời rồi!
Trương Hải Dương lúc này đã sợ đến tê liệt rồi!
Lý Tú Châu và Tiết Mỹ Linh cũng tê liệt ngồi dưới đất.
Tất cả các đồng nghiệp còn lại cố sức lùi về phía sau.
Lúc này cho dù có hang chuột, bọn họ cũng sẽ chui vào, đáng tiếc không ai đi được.
Một chai bia đập vào tay trái của Trương Hải Dương.
Chai thứ hai!
Chai thứ ba!
Hết chai này đến chai khác….
Tiếng kêu la thảm thiết vang lên càng lúc càng dữ dội, kèm theo tiếng kêu kinh hãi của rất nhiều phụ nữ.
Dần dần, Trương Hải Dương kêu nát cả họng, giọng cũng yếu xuống.
Tay trái của hắn ta cũng không còn là tay nữa.
Nhưng vẫn chưa xong.
Sau khi mặt sẹo đập vỡ tất cả chai rượu, liền quát lớn ra bên ngoài cửa một tiếng.
Lập tức có hai cường giả xông vào.
Trương Hải Dương như một đống bùn nhão, bị lôi đi vào phòng vệ sinh của phòng bao như con chó chết, lúc cánh cửa được đóng lại, lại vang lên tiếng kêu thảm của hắn ta…
Bên ngoài phòng bao đã bị phong tỏa.
Bất kỳ ai không được sự cho phép, đều không được lại gần.
Mặt sẹo mỗi tay tóm một người, tóm Lý Tú Châu và Tiết Mỹ Linh sớm đã mất hồn lên.
Lúc này, hai người phụ nữ này, ngay cả năng lực kêu lên kinh hãi cũng không có.
“Đáng tiếc cho hai đôi môi đỏ này, kiếp sau chú ý hơn đấy!”
Sau khi mặt sẹo nói xong, trong tay hắn có thêm một con dao găm bóng sáng.
“A…”
Trong phòng bao lại vang lên tiếng kêu kinh hãi không kiềm chế được của phụ nữ.
“Ông xã!”
Hứa Phương Hoa cũng bị dọa sợ, kéo vạt áo của Lôi Tuấn.
“Tiểu Đao!”
Lôi Tuấn dịu dàng đối diện với Hứa Phương Hoa, không quay đầu lại hô lên.
“Xin lỗi phu nhân!”
Mặt sẹo xin lỗi Hứa Phương Hoa trước, sau đó tóm hai người phụ nữ đó lên, cũng ném vào trong phòng vệ sinh.
…
“Anh Lôi, anh bớt giận, tôi lập tức chỉnh đốn lại tố chất nhân viên ngay”.
Thẩm Hồng Đào cố gắng kiềm chế không nhảy lên sợ kinh hồn bạt vía nói.
“Tôi nói ông chủ Thẩm này, việc này tôi phải nói ông, doanh nghiệp muốn làm lớn, tố chất nhân viên rất quan trọng”.
Kim Bưu cố ý lớn tiếng, mục đích là giải vây cho Thẩm Hồng Đào.
“Lão Thẩm, ông nên coi trọng việc này”, La Thế Kiệt phía sau yếu ớt nói.
“Vâng vâng vâng…”
Đương nhiên Thẩm Hồng Đào biết người khác đang giúp ông ta, lập tức thành khẩn gật đầu đáp lại.
“Xin lỗi ông chủ Thẩm, dọa sợ nhân viên của ông rồi”.
Lôi Tuấn an ủi Hứa Phương Hoa, châm một điếu thuốc, bình thản nói.
“Bọn họ đáng chết!”, Thẩm Hồng Đào cũng không biết nói gì mới tốt.
“Câu này đúng, bất kỳ lúc nào cũng có một loại người trăm phương ngàn kế tìm cái chết”.
Lôi Tuấn nói, rất tự nhiên nhìn quanh phòng bao một lượt.
Hành động rất tự nhiên của anh lại dọa sợ các đồng nghiệp của Hứa Phương Hoa.
Những người này còn không dám kêu lên, sợ chọc đến hung thần trước mắt.
Bọn họ ra sức dồn vào góc tường…
“Chào mọi người, tôi là ông xã của Hứa Phương Hoa”.
Lôi Tuấn ngồi xuống, thân thiện cười nói: “Bà xã của tôi chưa từng đi làm, có rất nhiều chuyện còn chưa hiểu, nể mặt tôi và ông chủ Thẩm thân quen nhau, mong sau này mọi người quan tâm bà xã của tôi nhiều hơn”.
“…”
Không ai dám nói gì.
Kể cả anh Lôi này nói vô cùng chân thành.
Nhưng không ai quên hành động và dáng vẻ báo thù cho bà xã vừa nãy của anh.
Anh Lôi vừa nãy không phải là con người.
Cho dù lúc này anh rất dịu dàng, cũng không ai tin anh thật lòng.
“Tôi thật lòng đấy”.
Lôi Tuấn nói tiếp: “Để bày tỏ xin lỗi, tôi xin ông chủ Thẩm cho mọi người một phần thưởng nhé! Mỗi người… năm mươi ngàn, thế nào?”
Cuối cùng câu này là Lôi Tuấn nói với Thẩm Hồng Đào.
“Được được được được…”
Thẩm Hồng Đào vừa thấy cơ hội đến, vội vàng nói phụ theo: “Hiếm khi anh Lôi lên tiếng, vậy tôi cho thêm năm mươi ngàn, mỗi người một trăm ngàn, sau này mọi người giúp đỡ nhau trong công việc, dìu dắt nhau nhiều hơn”.
Cả phòng bao vẫn không ai tiếp lời.
Biểu cảm của mỗi người đều khác nhau, có thể nói là các loại biểu cảm.
“Đúng rồi, người anh em này tên là gì?”
Lôi Tuấn đột nhiên quay đầu, hỏi Lý Phong đứng gần tường.
“Tôi… tên là Lý Phong”.
Lý Phong không phải dũng cảm, anh ta cứng đờ chân không nhúc nhích được.
Nếu không, anh ta đã giống như người khác, tê liệt ngồi dưới đất.
“Anh rất tốt!”
Lôi Tuấn gật đầu với Lý Phong.
Sau đó, anh lại nói với Thẩm Hồng Đào: “Ông chủ Thẩm, nhân viên tốt chính trực dũng cảm tốt bụng như này, nên được đề bạt mới phải, hay là để anh ta đảm nhiệm chức trưởng phòng kinh doanh mới đi!”
“Được, không vấn đề!”
Thẩm Hồng Đào coi như thở nhẹ nhõm, lập tức đẩy Lý Phong, nói: “Còn ngây ra đó làm gì, mau cảm ơn anh Lôi đi!”
“Tôi…”
Lý Phong lại nhìn sang Hứa Phương Hoa theo bản năng.
Hứa Phương Hoa mỉm cười gật đầu.
“Cảm ơn anh Lôi!”
Cuối cùng Lý Phong ngã xuống đất, nước mắt giàn dụa!
Phụ nữ che miệng, đàn ông há hốc miệng!
Mọi người đều khó mà tin nổi nhìn Lôi Tuấn.
Anh nhìn đến người nào, người nấy lại lần lượt cúi đầu.
Rõ ràng ông xã của Hứa Phương Hoa đang cười, nhưng tại sao cười lại khiến người ta kinh hồn bạt vía như vậy?
Dường như anh nhìn thêm một cái thì sẽ bị thiêu cháy vậy, vô cùng đáng sợ!
Anh muốn làm gì?
Anh sẽ làm thế nào?
“Hai người các cô, ăn chút đồ ăn đi”.
Lôi Tuấn đột nhiên nói với Lý Tú Châu và Tiết Mỹ Linh.
“Chúng tôi?”
“Cái gì…”
Hai người phụ nữ quay sang nhìn nhau, toàn hoàn không biết làm sao.
“Ôi trời, bảo các cô ăn thì mau ăn đi!”
Thẩm Hồng Đào đã nhìn ra dụng ý của Lôi Tuấn, đầu đầy mồ hôi lớn tiếng nói.
“Vâng vâng vâng…”
“Ăn, ăn thôi!”
Lý Tú Châu và Tiết Mỹ Linh vội vàng dùng tay bốc đồ ăn trên bàn.
Nhưng Trương Hải Dương đang ở trên bàn, toàn bộ cơm canh đã bị rơi đổ, nhưng bọn họ không quan tâm, liều mạng nhét vào miệng, bọn họ không biết mình bị làm sao, chỉ vô cùng hoảng loạn…
“Anh… dùng tay nào động vào bà xã của tôi?”
Lôi Tuấn hơi ngẩng đầu, hỏi Trương Hải Dương.
“Cái gì?”
Toàn thân Trương Hải Dương run lên, vội vàng giải thích: “Không không không… anh hiểu lầm rồi, chúng tôi đang chơi trò chơi, tôi không có ý đưa bà xã của anh đi”.
Trương Hải Dương tỉnh rượu hoàn toàn!
Hắn ta vốn quỳ trên bàn rượu, lúc này đã thành ngồi bệt xuống.
Hắn ta nhìn hai cấp dưới nữ đang liều mạng ăn đồ ăn, hắn ta cũng muốn ăn, nhưng nhìn thái độ của Lôi Tuấn trước mắt và mấy ông trùm, hắn ta lại ngồi trên bàn không dám nhúc nhích.
“Tôi hỏi anh lần cuối cùng, cánh tay nào động vào bà xã của tôi?”, Lôi Tuấn hỏi lại lần nữa.
“Tôi…”, Trương Hải Dương vẫn không biết làm sao.
“Khốn khiếp, không muốn chết thì nói mau!”
Giọng của Thẩm Hồng Đào gần như gầm lên, tuy Trương Hải Dương là họ hàng xa của ông ta, nhưng Thẩm Hồng Đào cũng cố hết sức cứu hắn ta một mạng.
Bởi vì Thẩm Hồng Đào biết, hôm nay hắn ta không phải đắc tội với anh Lôi gì, mà là điện chủ của Thiên Vương Thần Điện, là chiến thần có mấy trăm ngàn binh lính, khiến thế lực thế giới ngầm bên ngoài nghe danh cũng phải khiếp sợ.
“Tay trái, tay trái…”
Cuối cùng Trương Hải Dương cảm thấy tính nghiêm trọng của sự việc, lớn tiếng trả lời.
“Tiểu Đao!”
Lôi Tuấn nhẹ giọng gọi.
“Rõ!”
Mặt sẹo lập tức tiến lên, nhảy lên bàn.
“Anh là ai? Anh… muốn làm gì?”, Trương Hải Dương hỏi theo bản năng.
“Đã từng nghe nói đến Đao Ca của Thiên Hoa chưa?”, mặt sẹo cười lạnh lùng nói.
“Ai… anh nói ai?”
Trương Hải Dương trợn trừng mắt há hốc miệng, toàn thân run lên.
Những người khác càng kinh sợ!
Kể cả Lý Tú Châu và Tiết Mỹ Linh, tuy bọn họ đều là nhân vật nhỏ, nhưng thành phố Thiên Hoa hiện tại, những người có bạn bè, không ai không nghe nói đến uy danh của Đao Ca.
Lẽ nào người đàn ông nhảy lên chính là Đao Ca giết người không chớp mắt đó?
Nhưng… tại sao anh ta lại cung kính với anh Lôi?
Lẽ nào ông chủ của Đao Ca, là ông xã của Hứa Phương Hoa?
Đúng rồi, chắc chắn là đúng rồi!
Nếu không, ông chủ Kim giàu có bậc nhất và hai ông trùm cũng không phải như vậy.
Xem ra hôm nay chọc thủng bầu trời rồi!
Trương Hải Dương lúc này đã sợ đến tê liệt rồi!
Lý Tú Châu và Tiết Mỹ Linh cũng tê liệt ngồi dưới đất.
Tất cả các đồng nghiệp còn lại cố sức lùi về phía sau.
Lúc này cho dù có hang chuột, bọn họ cũng sẽ chui vào, đáng tiếc không ai đi được.
Một chai bia đập vào tay trái của Trương Hải Dương.
Chai thứ hai!
Chai thứ ba!
Hết chai này đến chai khác….
Tiếng kêu la thảm thiết vang lên càng lúc càng dữ dội, kèm theo tiếng kêu kinh hãi của rất nhiều phụ nữ.
Dần dần, Trương Hải Dương kêu nát cả họng, giọng cũng yếu xuống.
Tay trái của hắn ta cũng không còn là tay nữa.
Nhưng vẫn chưa xong.
Sau khi mặt sẹo đập vỡ tất cả chai rượu, liền quát lớn ra bên ngoài cửa một tiếng.
Lập tức có hai cường giả xông vào.
Trương Hải Dương như một đống bùn nhão, bị lôi đi vào phòng vệ sinh của phòng bao như con chó chết, lúc cánh cửa được đóng lại, lại vang lên tiếng kêu thảm của hắn ta…
Bên ngoài phòng bao đã bị phong tỏa.
Bất kỳ ai không được sự cho phép, đều không được lại gần.
Mặt sẹo mỗi tay tóm một người, tóm Lý Tú Châu và Tiết Mỹ Linh sớm đã mất hồn lên.
Lúc này, hai người phụ nữ này, ngay cả năng lực kêu lên kinh hãi cũng không có.
“Đáng tiếc cho hai đôi môi đỏ này, kiếp sau chú ý hơn đấy!”
Sau khi mặt sẹo nói xong, trong tay hắn có thêm một con dao găm bóng sáng.
“A…”
Trong phòng bao lại vang lên tiếng kêu kinh hãi không kiềm chế được của phụ nữ.
“Ông xã!”
Hứa Phương Hoa cũng bị dọa sợ, kéo vạt áo của Lôi Tuấn.
“Tiểu Đao!”
Lôi Tuấn dịu dàng đối diện với Hứa Phương Hoa, không quay đầu lại hô lên.
“Xin lỗi phu nhân!”
Mặt sẹo xin lỗi Hứa Phương Hoa trước, sau đó tóm hai người phụ nữ đó lên, cũng ném vào trong phòng vệ sinh.
…
“Anh Lôi, anh bớt giận, tôi lập tức chỉnh đốn lại tố chất nhân viên ngay”.
Thẩm Hồng Đào cố gắng kiềm chế không nhảy lên sợ kinh hồn bạt vía nói.
“Tôi nói ông chủ Thẩm này, việc này tôi phải nói ông, doanh nghiệp muốn làm lớn, tố chất nhân viên rất quan trọng”.
Kim Bưu cố ý lớn tiếng, mục đích là giải vây cho Thẩm Hồng Đào.
“Lão Thẩm, ông nên coi trọng việc này”, La Thế Kiệt phía sau yếu ớt nói.
“Vâng vâng vâng…”
Đương nhiên Thẩm Hồng Đào biết người khác đang giúp ông ta, lập tức thành khẩn gật đầu đáp lại.
“Xin lỗi ông chủ Thẩm, dọa sợ nhân viên của ông rồi”.
Lôi Tuấn an ủi Hứa Phương Hoa, châm một điếu thuốc, bình thản nói.
“Bọn họ đáng chết!”, Thẩm Hồng Đào cũng không biết nói gì mới tốt.
“Câu này đúng, bất kỳ lúc nào cũng có một loại người trăm phương ngàn kế tìm cái chết”.
Lôi Tuấn nói, rất tự nhiên nhìn quanh phòng bao một lượt.
Hành động rất tự nhiên của anh lại dọa sợ các đồng nghiệp của Hứa Phương Hoa.
Những người này còn không dám kêu lên, sợ chọc đến hung thần trước mắt.
Bọn họ ra sức dồn vào góc tường…
“Chào mọi người, tôi là ông xã của Hứa Phương Hoa”.
Lôi Tuấn ngồi xuống, thân thiện cười nói: “Bà xã của tôi chưa từng đi làm, có rất nhiều chuyện còn chưa hiểu, nể mặt tôi và ông chủ Thẩm thân quen nhau, mong sau này mọi người quan tâm bà xã của tôi nhiều hơn”.
“…”
Không ai dám nói gì.
Kể cả anh Lôi này nói vô cùng chân thành.
Nhưng không ai quên hành động và dáng vẻ báo thù cho bà xã vừa nãy của anh.
Anh Lôi vừa nãy không phải là con người.
Cho dù lúc này anh rất dịu dàng, cũng không ai tin anh thật lòng.
“Tôi thật lòng đấy”.
Lôi Tuấn nói tiếp: “Để bày tỏ xin lỗi, tôi xin ông chủ Thẩm cho mọi người một phần thưởng nhé! Mỗi người… năm mươi ngàn, thế nào?”
Cuối cùng câu này là Lôi Tuấn nói với Thẩm Hồng Đào.
“Được được được được…”
Thẩm Hồng Đào vừa thấy cơ hội đến, vội vàng nói phụ theo: “Hiếm khi anh Lôi lên tiếng, vậy tôi cho thêm năm mươi ngàn, mỗi người một trăm ngàn, sau này mọi người giúp đỡ nhau trong công việc, dìu dắt nhau nhiều hơn”.
Cả phòng bao vẫn không ai tiếp lời.
Biểu cảm của mỗi người đều khác nhau, có thể nói là các loại biểu cảm.
“Đúng rồi, người anh em này tên là gì?”
Lôi Tuấn đột nhiên quay đầu, hỏi Lý Phong đứng gần tường.
“Tôi… tên là Lý Phong”.
Lý Phong không phải dũng cảm, anh ta cứng đờ chân không nhúc nhích được.
Nếu không, anh ta đã giống như người khác, tê liệt ngồi dưới đất.
“Anh rất tốt!”
Lôi Tuấn gật đầu với Lý Phong.
Sau đó, anh lại nói với Thẩm Hồng Đào: “Ông chủ Thẩm, nhân viên tốt chính trực dũng cảm tốt bụng như này, nên được đề bạt mới phải, hay là để anh ta đảm nhiệm chức trưởng phòng kinh doanh mới đi!”
“Được, không vấn đề!”
Thẩm Hồng Đào coi như thở nhẹ nhõm, lập tức đẩy Lý Phong, nói: “Còn ngây ra đó làm gì, mau cảm ơn anh Lôi đi!”
“Tôi…”
Lý Phong lại nhìn sang Hứa Phương Hoa theo bản năng.
Hứa Phương Hoa mỉm cười gật đầu.
“Cảm ơn anh Lôi!”
Cuối cùng Lý Phong ngã xuống đất, nước mắt giàn dụa!