Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 231: Các anh em, yên nghỉ đi!
Tiếng sấm đùng đoàng, mưa to tầm tã.
Cơn mưa ấy khiến cuộc truy đuổi trong đêm thêm chút sắc thái.
Mấy tên cấp dưới năm sao còn sót lại của Tưởng Hồng Phi đã bị Hồ Mị Nhi và Âu Dương Sát giết sạch rồi.
Nhưng giờ phút này, bọn họ không nhìn thấy bóng lưng của Điện Chủ nữa.
Cano cập bờ, Tưởng Hồng Phi là sáu sao, chạy cực kỳ nhanh. Gã ta xông thẳng ra ngoài thành…
Lôi Tuấn theo sát phía sau. Anh không dùng hết sức, không muốn kết thúc nhanh như thế.
Trong đêm mưa, một người chạy đằng trước, một người đuổi theo sau, hệt như hai bóng ma.
Từ đường quốc lộ tới đường đất, rồi lại từ đường đất chui vào trong rừng…
Người đuổi không vội, nhưng người chạy thì dùng hết toàn bộ sức lực.
Tưởng Hồng Phi không biết người đang đuổi theo mình là ai, nhưng có thể bám sát như thế, chứng tỏ ít nhất cũng phải là sáu sao.
Vốn gã ta định quay đầu đánh cược một ván, nhưng gã sợ mình gặp ma.
Trời vẫn đổ mưa.
Người thì cứ chạy…
Băng qua núi non, không ngừng không nghỉ.
Cứ thế, một đêm trôi qua.
Rốt cuộc trời cũng tạnh mưa.
Mây đen dần dần tan đi, ráng đỏ hiện lên từ phía đông.
Tưởng Hồng Phi sắp kiệt sức rồi, nhưng vẫn không dám dừng chân. Chẳng qua, tốc độ của gã ta càng lúc càng chậm…
Thế nhưng, tiếng bước chân ở phía sau lại ngày một rõ ràng.
Một tiếng sấm xé tan bầu trời.
Tưởng Hồng Phi đứng khựng lại. Gã ta ngẩng đầu lên nhìn, lại có một tiếng sấm nữa.
Trước mặt chỉ có vực sâu hun hút, không còn đường để chạy nữa.
“Shhhh…”
Tưởng Hồng Phi điên cuồng gào lên: “Chẳng lẽ ông trời muốn diệt Tưởng Hồng Phi này sao?”
“Diệt mày không phải trời, mà là tao”, một giọng nói lạnh lẽo vang lên.
Nghe thấy giọng nói ấy, Tưởng Hồng Phi giật mình quay phắt người lại.
Gã ta nhìn thấy một người đàn ông cao lớn, bịt khăn đen che mặt, như một bức tượng đứng sừng sững trên mặt đất.
Anh như một vị thần, rồi lại như ác quỷ.
Ánh rạng đông lóe lên, chiếu vào khuôn mặt anh.
Lôi Tuấn tháo khăn che mặt xuống, vẻ mặt bình tĩnh, không có một biểu cảm nào.
“Không thể nào, mày đã chết rồi, chết rồi…”
Như thể nhìn thấy ma, Tưởng Hồng Phi vô thức lùi về phía sau. Đằng sau gã ta là vách núi, suýt thì đạp hụt. Gã rất hoảng hốt, nhưng rồi lập tức tỉnh táo lại.
“Người anh em tốt, có nhớ tao không?”
Lôi Tuấn không nhúc nhích gì, đôi mắt đỏ ngầu, khóe môi nhếch lên.
“Mày là ai? Mẹ kiếp, rốt cuộc mày là ai?!”, Tưởng Hồng Phi gào thét lên.
“Tao là ai?”
Lôi Tuấn cười lạnh: “Sao hả, không nhận ra được người anh em tốt năm đó nữa à? Mày không nhớ tao, nhưng tao thì nhớ mày kỹ đấy. Cho dù mày hóa thành tro, tao cũng có thể nhận ra mày”.
“Thiên… Lôi!”
Rốt cuộc Tưởng Hồng Phi cũng chịu thừa nhận điều ấy. Gã ta lạnh lùng nói to: “Vì sao mày lại còn sống? Năm đó, tao tận mắt thấy biển lửa ngút trời, tận mắt thấy mày rơi vào ổ phục kích, sao mày vẫn còn sống!”
“Bởi vì tao có anh em”.
Lôi Tuấn bước về phía trước hai bước, lấy một bao thuốc lá rúm ró trong áo ra. Anh châm một điếu, rồi lại vứt thuốc và bật lửa cho Tưởng Hồng Phi.
Tưởng Hồng Phi bắt lấy, cũng bắt đầu châm thuốc.
“Phù…”
Lôi Tuấn rít sâu một hơi, nói: “Năm đó, mấy chục anh em chúng ta như tay với chân, ai cũng sẵn sàng giao cả tính mạng cho mày. Nhưng ai có thể ngờ rằng Tưởng Hồng Phi mày lại lòng lang dạ thú, chỉ vì tiền tài mà nhẫn tâm phản bội mọi người. Mày có biết các anh em chết thảm thế nào không?”
“Chúng mày đáng chết, đáng chết!”
Tưởng Hồng Phi quát to: “Đừng tưởng tao không biết. Sau khi nhiệm vụ lần đó kết thúc, mày đã định thành lập một tổ chức lính đánh thuê. Tứ Đại Thiên Vương đã được chọn hết rồi, nhưng lại không có tao!”
“Chỉ thế thôi sao?”, Lôi Tuấn hừ lạnh.
“Đương nhiên là không, ha ha ha…”
Tưởng Hồng Phi cười một cách quái dị, lạnh lùng nói: “Trong lần hành động ấy, mục tiêu đưa ra một cái giá mà tao khó có thể từ chối được. Hẳn là mày phải biết, đứng trước một số tiền đủ nhiều, mọi tình cảm đều có thể buông bỏ”.
“Haizz…”
Lôi Tuấn thở dài: “Quả nhiên là anh em chẳng bằng tiền. Nhưng mày sai rồi, sai to rồi”.
“Tao sai ở đâu? Tao không sai, chúng mày đều đáng chết”, Tưởng Hồng Phi hét to.
“Mày nói đúng, quả thực là năm đó tao đã chọn được Tứ Đại Thiên Vương, nhưng mày lại không biết vị trí mà tao dành cho mày là phó điện chủ. Trong toàn bộ binh đoàn, trừ tao ra, mày là người to nhất… Bây giờ, bất cứ một vị Thiên Vương nào cũng có được khối tài sản gấp mười, gấp trăm lần mày. Mày thắng, hay là thua đây?”
“…”
Đầu óc của Tưởng Hồng Phi trở nên hỗn độn, chìm vào ảo giác trong thoáng chốc.
“Không thể nào? Mày mà lại tốt bụng thế ư?”, gã ta lại hét toáng lên.
“Mày không có anh em, mày không hiểu được đâu. Những gì muốn nói thì tao cũng nói cả rồi”.
Lôi Tuấn vứt tàn thuốc đi, tiến về phía trước hai bước.
“Thiên… Lôi… Ha ha ha…”
Tưởng Hồng Phi cười phá lên, đến mức cả người run rẩy.
“Mày có Thiên Vương Thần Điện thì đã sao? Mày tìm được tao thì cũng đã sao? Mày cho rằng những năm qua tao chỉ biết hưởng thụ ư? Mày nhầm rồi, tao chưa bao giờ ngừng luyện công. Hiện giờ tao đã đạt đến bảy mày cũng chỉ là bảy định giết tao thế nào?”
Nói xong, Tưởng Hồng Phi lại cười dài.
Gã ta rút ra một con dao, bước hai bước về phía Lôi Tuấn.
“Vì sao mày còn chưa ra tay?”, Tưởng Hồng Phi giơ dao lên, lớn tiếng nói.
Lôi Tuấn mỉm cười.
“Tưởng Hồng Phi ơi là Tưởng Hồng Phi, mày đúng là thiên tài luyện công, tiếc là mày đã đi nhầm đường, diệt vong là điều tất yếu. Sở dĩ tao không vội vã giết mày, là bởi vì tao đang chờ các anh em của tao”.
Lôi Tuấn vung hai tay lên, bộ quần áo chiến đấu trên người tung bay.
“Anh em của mày đã chết cả rồi, bây giờ còn ai nữa?”, Tưởng Hồng Phi vô cùng căng thẳng, gã ta ré lên.
“Còn tao nữa”.
“Đúng thế, có tao”.
“Chắc chắn là phải có tao rồi”.
“Sao có thể thiếu tao được”.
Tứ Đại Thiên Vương xông ra khỏi rừng cây, chia nhau đứng ở hai bên Lôi Tuấn.
“Sao có thể như thế được?”
Tưởng Hồng Phi trợn to mắt, vô thức lùi lại hai bước.
“Chúng mày đã chết rồi, chết rồi… Không thể còn sống được, tuyệt đối không thể… Chúng mày là ma quỷ! Cả mày nữa, sao mày lại ở đây? Mày phải chết trong nhà tù dưới nước rồi mới đúng!”
“Tao biết rồi, đây là một giấc mơ, là mơ, ha ha ha…”
Tưởng Hồng Phi lại rơi vào trạng thái hỗn loạn, tinh thần bắt đầu sụp đổ.
Nhưng sau đó, trong mắt gã ta lại nhuốm đầy sát khí.
“Còn sống thì đã sao? Chúng mày chẳng thể làm gì tao được hết!”
“Tao là thiên tài luyện công, vừa là hồn giả, vừa là võ giả. Tao là võ hồn bảy sao duy nhất trong Hoa Hạ. Chúng mày không giết được tao đâu, chịu chết đi…”
Tưởng Hồng Phi đã hoàn toàn điên cuồng rồi. Gã ta xông lên tấn công trước.
Bóng người lóe lên.
Giây tiếp theo, Lôi Tuấn đã đứng ở trước người Tưởng Hồng Phi.
Anh vươn tay bóp lấy cổ họng của gã ta. Tưởng Hồng Phi đang cầm dao, hai cánh tay giơ lên cao. Ánh mắt gã chỉ toàn vẻ không cam lòng, khàn giọng nói:
“Không… Thể… Nào…”
Tưởng Hồng Phi dùng toàn bộ sức lực còn sót lại để nói ra ba chữ cuối cùng.
“Quên không nói cho mày biết, tao là võ hồn tám sao!”
Dứt lời, Lôi Tuấn vung tay lên.
Tưởng Hồng Phi - võ hồn bảy sao với thân hình rắn chắc bị ném lên cao.
Đến khi gã ta gào thét rơi xuống, thứ chờ đợi gã là một cú đấm như trời giáng.
Lần thứ hai rơi xuống, thứ chờ đợi gã là một cú đá đau điếng.
Lần thứ ba, Tưởng Hồng Phi hộc máu rơi xuống…
Thứ chờ đợi gã ta là hai tay của Lôi Tuấn.
Lôi Tuấn túm đầu Tưởng Hồng Phi, giữ gã ta nằm thẳng trên không trung.
“Các anh em!”, Lôi Tuấn gọi to.
“Có!”
Bốn vị Thiên Vương đồng thành hô lên, bao gồm cả Cao Cương vừa khôi phục được chút sức lực.
Ngay sau đó, bốn vị Thiên Vương giữ chặt chân tay của Tưởng Hồng Phi.
“Các anh em, yên nghỉ đi!”
Lôi Tuấn ngẩng đầu nhìn trời, hét lên xé lòng.
“Các anh em, yên nghỉ đi!”
Tứ Đại Thiên Vương cũng thét dài.
Giây tiếp theo, năm người đồng thời dùng sức…
Kẻ phản bội anh em, chết!
Cơn mưa ấy khiến cuộc truy đuổi trong đêm thêm chút sắc thái.
Mấy tên cấp dưới năm sao còn sót lại của Tưởng Hồng Phi đã bị Hồ Mị Nhi và Âu Dương Sát giết sạch rồi.
Nhưng giờ phút này, bọn họ không nhìn thấy bóng lưng của Điện Chủ nữa.
Cano cập bờ, Tưởng Hồng Phi là sáu sao, chạy cực kỳ nhanh. Gã ta xông thẳng ra ngoài thành…
Lôi Tuấn theo sát phía sau. Anh không dùng hết sức, không muốn kết thúc nhanh như thế.
Trong đêm mưa, một người chạy đằng trước, một người đuổi theo sau, hệt như hai bóng ma.
Từ đường quốc lộ tới đường đất, rồi lại từ đường đất chui vào trong rừng…
Người đuổi không vội, nhưng người chạy thì dùng hết toàn bộ sức lực.
Tưởng Hồng Phi không biết người đang đuổi theo mình là ai, nhưng có thể bám sát như thế, chứng tỏ ít nhất cũng phải là sáu sao.
Vốn gã ta định quay đầu đánh cược một ván, nhưng gã sợ mình gặp ma.
Trời vẫn đổ mưa.
Người thì cứ chạy…
Băng qua núi non, không ngừng không nghỉ.
Cứ thế, một đêm trôi qua.
Rốt cuộc trời cũng tạnh mưa.
Mây đen dần dần tan đi, ráng đỏ hiện lên từ phía đông.
Tưởng Hồng Phi sắp kiệt sức rồi, nhưng vẫn không dám dừng chân. Chẳng qua, tốc độ của gã ta càng lúc càng chậm…
Thế nhưng, tiếng bước chân ở phía sau lại ngày một rõ ràng.
Một tiếng sấm xé tan bầu trời.
Tưởng Hồng Phi đứng khựng lại. Gã ta ngẩng đầu lên nhìn, lại có một tiếng sấm nữa.
Trước mặt chỉ có vực sâu hun hút, không còn đường để chạy nữa.
“Shhhh…”
Tưởng Hồng Phi điên cuồng gào lên: “Chẳng lẽ ông trời muốn diệt Tưởng Hồng Phi này sao?”
“Diệt mày không phải trời, mà là tao”, một giọng nói lạnh lẽo vang lên.
Nghe thấy giọng nói ấy, Tưởng Hồng Phi giật mình quay phắt người lại.
Gã ta nhìn thấy một người đàn ông cao lớn, bịt khăn đen che mặt, như một bức tượng đứng sừng sững trên mặt đất.
Anh như một vị thần, rồi lại như ác quỷ.
Ánh rạng đông lóe lên, chiếu vào khuôn mặt anh.
Lôi Tuấn tháo khăn che mặt xuống, vẻ mặt bình tĩnh, không có một biểu cảm nào.
“Không thể nào, mày đã chết rồi, chết rồi…”
Như thể nhìn thấy ma, Tưởng Hồng Phi vô thức lùi về phía sau. Đằng sau gã ta là vách núi, suýt thì đạp hụt. Gã rất hoảng hốt, nhưng rồi lập tức tỉnh táo lại.
“Người anh em tốt, có nhớ tao không?”
Lôi Tuấn không nhúc nhích gì, đôi mắt đỏ ngầu, khóe môi nhếch lên.
“Mày là ai? Mẹ kiếp, rốt cuộc mày là ai?!”, Tưởng Hồng Phi gào thét lên.
“Tao là ai?”
Lôi Tuấn cười lạnh: “Sao hả, không nhận ra được người anh em tốt năm đó nữa à? Mày không nhớ tao, nhưng tao thì nhớ mày kỹ đấy. Cho dù mày hóa thành tro, tao cũng có thể nhận ra mày”.
“Thiên… Lôi!”
Rốt cuộc Tưởng Hồng Phi cũng chịu thừa nhận điều ấy. Gã ta lạnh lùng nói to: “Vì sao mày lại còn sống? Năm đó, tao tận mắt thấy biển lửa ngút trời, tận mắt thấy mày rơi vào ổ phục kích, sao mày vẫn còn sống!”
“Bởi vì tao có anh em”.
Lôi Tuấn bước về phía trước hai bước, lấy một bao thuốc lá rúm ró trong áo ra. Anh châm một điếu, rồi lại vứt thuốc và bật lửa cho Tưởng Hồng Phi.
Tưởng Hồng Phi bắt lấy, cũng bắt đầu châm thuốc.
“Phù…”
Lôi Tuấn rít sâu một hơi, nói: “Năm đó, mấy chục anh em chúng ta như tay với chân, ai cũng sẵn sàng giao cả tính mạng cho mày. Nhưng ai có thể ngờ rằng Tưởng Hồng Phi mày lại lòng lang dạ thú, chỉ vì tiền tài mà nhẫn tâm phản bội mọi người. Mày có biết các anh em chết thảm thế nào không?”
“Chúng mày đáng chết, đáng chết!”
Tưởng Hồng Phi quát to: “Đừng tưởng tao không biết. Sau khi nhiệm vụ lần đó kết thúc, mày đã định thành lập một tổ chức lính đánh thuê. Tứ Đại Thiên Vương đã được chọn hết rồi, nhưng lại không có tao!”
“Chỉ thế thôi sao?”, Lôi Tuấn hừ lạnh.
“Đương nhiên là không, ha ha ha…”
Tưởng Hồng Phi cười một cách quái dị, lạnh lùng nói: “Trong lần hành động ấy, mục tiêu đưa ra một cái giá mà tao khó có thể từ chối được. Hẳn là mày phải biết, đứng trước một số tiền đủ nhiều, mọi tình cảm đều có thể buông bỏ”.
“Haizz…”
Lôi Tuấn thở dài: “Quả nhiên là anh em chẳng bằng tiền. Nhưng mày sai rồi, sai to rồi”.
“Tao sai ở đâu? Tao không sai, chúng mày đều đáng chết”, Tưởng Hồng Phi hét to.
“Mày nói đúng, quả thực là năm đó tao đã chọn được Tứ Đại Thiên Vương, nhưng mày lại không biết vị trí mà tao dành cho mày là phó điện chủ. Trong toàn bộ binh đoàn, trừ tao ra, mày là người to nhất… Bây giờ, bất cứ một vị Thiên Vương nào cũng có được khối tài sản gấp mười, gấp trăm lần mày. Mày thắng, hay là thua đây?”
“…”
Đầu óc của Tưởng Hồng Phi trở nên hỗn độn, chìm vào ảo giác trong thoáng chốc.
“Không thể nào? Mày mà lại tốt bụng thế ư?”, gã ta lại hét toáng lên.
“Mày không có anh em, mày không hiểu được đâu. Những gì muốn nói thì tao cũng nói cả rồi”.
Lôi Tuấn vứt tàn thuốc đi, tiến về phía trước hai bước.
“Thiên… Lôi… Ha ha ha…”
Tưởng Hồng Phi cười phá lên, đến mức cả người run rẩy.
“Mày có Thiên Vương Thần Điện thì đã sao? Mày tìm được tao thì cũng đã sao? Mày cho rằng những năm qua tao chỉ biết hưởng thụ ư? Mày nhầm rồi, tao chưa bao giờ ngừng luyện công. Hiện giờ tao đã đạt đến bảy mày cũng chỉ là bảy định giết tao thế nào?”
Nói xong, Tưởng Hồng Phi lại cười dài.
Gã ta rút ra một con dao, bước hai bước về phía Lôi Tuấn.
“Vì sao mày còn chưa ra tay?”, Tưởng Hồng Phi giơ dao lên, lớn tiếng nói.
Lôi Tuấn mỉm cười.
“Tưởng Hồng Phi ơi là Tưởng Hồng Phi, mày đúng là thiên tài luyện công, tiếc là mày đã đi nhầm đường, diệt vong là điều tất yếu. Sở dĩ tao không vội vã giết mày, là bởi vì tao đang chờ các anh em của tao”.
Lôi Tuấn vung hai tay lên, bộ quần áo chiến đấu trên người tung bay.
“Anh em của mày đã chết cả rồi, bây giờ còn ai nữa?”, Tưởng Hồng Phi vô cùng căng thẳng, gã ta ré lên.
“Còn tao nữa”.
“Đúng thế, có tao”.
“Chắc chắn là phải có tao rồi”.
“Sao có thể thiếu tao được”.
Tứ Đại Thiên Vương xông ra khỏi rừng cây, chia nhau đứng ở hai bên Lôi Tuấn.
“Sao có thể như thế được?”
Tưởng Hồng Phi trợn to mắt, vô thức lùi lại hai bước.
“Chúng mày đã chết rồi, chết rồi… Không thể còn sống được, tuyệt đối không thể… Chúng mày là ma quỷ! Cả mày nữa, sao mày lại ở đây? Mày phải chết trong nhà tù dưới nước rồi mới đúng!”
“Tao biết rồi, đây là một giấc mơ, là mơ, ha ha ha…”
Tưởng Hồng Phi lại rơi vào trạng thái hỗn loạn, tinh thần bắt đầu sụp đổ.
Nhưng sau đó, trong mắt gã ta lại nhuốm đầy sát khí.
“Còn sống thì đã sao? Chúng mày chẳng thể làm gì tao được hết!”
“Tao là thiên tài luyện công, vừa là hồn giả, vừa là võ giả. Tao là võ hồn bảy sao duy nhất trong Hoa Hạ. Chúng mày không giết được tao đâu, chịu chết đi…”
Tưởng Hồng Phi đã hoàn toàn điên cuồng rồi. Gã ta xông lên tấn công trước.
Bóng người lóe lên.
Giây tiếp theo, Lôi Tuấn đã đứng ở trước người Tưởng Hồng Phi.
Anh vươn tay bóp lấy cổ họng của gã ta. Tưởng Hồng Phi đang cầm dao, hai cánh tay giơ lên cao. Ánh mắt gã chỉ toàn vẻ không cam lòng, khàn giọng nói:
“Không… Thể… Nào…”
Tưởng Hồng Phi dùng toàn bộ sức lực còn sót lại để nói ra ba chữ cuối cùng.
“Quên không nói cho mày biết, tao là võ hồn tám sao!”
Dứt lời, Lôi Tuấn vung tay lên.
Tưởng Hồng Phi - võ hồn bảy sao với thân hình rắn chắc bị ném lên cao.
Đến khi gã ta gào thét rơi xuống, thứ chờ đợi gã là một cú đấm như trời giáng.
Lần thứ hai rơi xuống, thứ chờ đợi gã là một cú đá đau điếng.
Lần thứ ba, Tưởng Hồng Phi hộc máu rơi xuống…
Thứ chờ đợi gã ta là hai tay của Lôi Tuấn.
Lôi Tuấn túm đầu Tưởng Hồng Phi, giữ gã ta nằm thẳng trên không trung.
“Các anh em!”, Lôi Tuấn gọi to.
“Có!”
Bốn vị Thiên Vương đồng thành hô lên, bao gồm cả Cao Cương vừa khôi phục được chút sức lực.
Ngay sau đó, bốn vị Thiên Vương giữ chặt chân tay của Tưởng Hồng Phi.
“Các anh em, yên nghỉ đi!”
Lôi Tuấn ngẩng đầu nhìn trời, hét lên xé lòng.
“Các anh em, yên nghỉ đi!”
Tứ Đại Thiên Vương cũng thét dài.
Giây tiếp theo, năm người đồng thời dùng sức…
Kẻ phản bội anh em, chết!