• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Thiên Trường Chi Cửu (2 Viewers)

  • Chương 44 - Chương 44

Chương 44 BÂY GIỜ EM RA LỆNH CHO ANH

Lúc đợi đèn đỏ.



“Lục Chi Cửu...” Thẩm Thiên Trường nhìn thẳng phía trước.



“Ừ.”



“Anh sa thải cô lễ tân đó thật rồi à?”



Lục Chi Cửu dời mắt nhìn sang Thẩm Thiên Trường.



Thẩm Thiên Trường cố gắng để bản thân giống như đang lơ đãng hỏi: “Nghe nói một tuần có mười mấy người phụ nữ đến đưa cơm đưa thuốc đưa ô cho anh à?”



“Thẩm Thiên Trường, em đang ghen!”



Thẩm Thiên Trường hừ lạnh, vẫn cứng miệng: “Ai ghen chứ, em còn lâu mới thèm ghen.”



Lục Chi Cửu nhìn cô giống như muốn nhìn thấu cô vậy, khóe miệng anh nhếch lên tạo thành một đường cong hoàn hảo, ý cười sâu trong đáy mắt dần dần tỏa ra bên ngoài. Anh chậm rãi cất giọng nói mê hoặc: “Em chắc không?”



Thẩm Thiên Trường gần như muốn đắm chìm trong đôi mắt anh, lúc cô sắp giương cờ đầu hàng thì một loạt tiếng còi liên tục thúc giục vang lên, cô quay đầu nhìn thì thấy đèn giao thông đã chuyển sang màu xanh rồi, vừa đạp chân ga cô vừa lảm nhảm: “Không nói thì thôi, tự nhiên thả thính làm gì!”



“Em nói gì?”



“Không có gì!” Thẩm Thiên Trường hậm hực.



Thấy cô đang ở ranh giới của sự tức giận, Lục Chi Cửu bất lực mở miệng: “Thẩm Thiên Trường...”



Thẩm Thiên Trường tiếp tục nhìn thẳng lái xe, không để ý đến anh.



“Em giận rồi.”



Không thèm để ý đến anh nữa! Thẩm Thiên Trường cảm thấy IQ của bản thân sắp trở về mức của một đứa trẻ sáu tuổi rồi.



Lục Chi Cửu hơi dịch người về phía Thẩm Thiên Trường, tay trái ôm lấy cô, tay phải giữ chặt cằm cô, nhìn cô một cách nghiêm túc.

“Thẩm Thiên Trường, anh không biết những người phụ nữ em nói là ai, nhưng kể từ hôm nay, chỉ có một mình em có quyền được đưa cơm, đưa thuốc, đưa ô cho anh.”



Đây có thể coi là... lời hứa của Lục Chi Cửu không?



Thẩm Thiên Trường nghe thấy thế thì quay đầu, lập tức bắt gặp đôi mắt sâu thẳm của Lục Chi Cửu.



Khoảng cách giữa hai người rất gần, cô nhìn khuôn mặt khiến người khác không thể nào từ chối của Lục Chi Cửu, không tự chủ được mà sát lại gần...



Trong khoảnh khắc chỉ còn cách khuôn mặt anh vài milimet.



“Giẫm phanh đi!” giọng nói quyết đoán của Lục Chi Cửu đột nhiên vang lên.



Thẩm Thiên Trường sợ hú hồn, cô vô thức giẫm chặt phanh xe, tốc độ của chiếc xe tuy rằng cũng đã giảm rõ rệt nhưng phương hướng của họ đã hơi lệch khỏi làn đường của mình rồi, nhìn thấy hàng rào bảo vệ càng ngày càng gần mình, cô bất giác nhắm chặt mắt theo bản năng.



Khoảnh khắc ấy, Lục Chi Cửu đưa tay nắm chặt vô lăng rồi đánh mạnh.



Sau âm thanh va chạm nhẹ, chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại.



Thẩm Thiên Trường kinh hồn bạt vía mở mắt, cô phát hiện xe của bọn họ đã dừng lại ở bên đường, có mấy thanh rào chắn chắn ngang ở trước xe bọn họ, cơ bản có thể khẳng định chính là “kiệt tác” mà họ mới tạo ra. Bạn đang đọc truyện tại vietwriter.vn



Cô im lặng rồi chậm rãi đưa hai tay ôm mặt mình.



Thật sự... quá mất mặt!



Trời ơi, vừa rồi cô đã làm gì thế, vì hôn một người đàn ông mà cô suýt nữa thì mất mạng, thật sự là một nỗi nhục nhã lớn trong đời!



Chi bằng hãy đưa cho cô một miếng đậu phụ để cô đập vào đầu chết quách đi cho xong!



Lục Chi Cửu ở bên cạnh nhìn vẻ mặt vô cùng khốn khổ của cô, đột nhiên cảm thấy cô gái ở trước mặt đáng yêu đến nỗi anh không thể nào lên tiếng phê bình được, anh không nhịn được bật cười thành tiếng.



Thẩm Thiên Trường nghe thấy tiếng cười của anh thì hận không thể trực tiếp bóp cổ anh: “Vậy mà anh còn cười được, còn không phải do anh à, một người đàn ông đẹp trai đến thế để làm gì cơ chứ, để làm gì hả?” Thẩm Thiên Trường cảm thấy mình sắp khóc đến nơi rồi.



Lục Chi Cửu không cười nữa mà nghiêm túc hỏi lại: “Em không thích à?”



Thẩm Thiên Trường bị chặn họng, cô không tin là mình không trị được người đàn ông này!



Cô thay thế sự ấm ức lúng túng ban nãy bằng một nụ cười dịu dàng đem theo thuyết âm mưu: “Lục Chi Cửu, vừa nãy anh bảo em cố gắng nghĩ cách ‘lợi dụng’ anh, bây giờ em đã nghĩ ra rồi.”



Lục Chi Cửu thản nhiên: “Xin rửa tai lắng nghe.”



Thẩm Thiên Trường hất hàm, giọng nói như chém đinh chặt sắt: “Lục Chi Cửu, em ra lệnh cho anh hôn em, lúc này, lập tức, chủ động!”

Lục Chi Cửu sững người, hiển nhiên không ngờ đến cái mà Thẩm Thiên Trường gọi là ‘lợi dụng’ lại là thế này.



Cuối cùng Thẩm Thiên Trường cũng để lộ ra vẻ mặt đắc ý, với thân phận và tính cách của Lục Chi Cửu có lẽ anh sẽ không bao giờ chủ động phục tùng mệnh lệnh của người khác đâu!



Nhưng ngay sau đó Thẩm Thiên Trường đã bị Lục Chi Cửu kéo vào lòng, khoảnh khắc ấy, cô nhìn thấy chân tình trong mắt anh, giống như vô số pháo hoa đang nở rộ trên bầu trời đêm.



“Như em mong muốn!”



Khoảnh khắc ấy, hơi thở của cô hoàn toàn bị anh chiếm đoạt, Thẩm Thiên Trường vùng vẫy theo bản năng nhưng càng vùng vẫy càng bị động, càng muốn kêu lên lại càng bị xâm chiếm mạnh mẽ hơn.



Đây không phải là kết quả mà cô mong muốn á á á á! Thẩm Thiên Trường suy nghĩ trong đau khổ, có lẽ cô đã chạm vào giới hạn của người đàn ông này rồi.
Quyên góp ủng hộ vietwriter.vn
Chương 44 BÂY GIỜ EM RA LỆNH CHO ANH

Lúc đợi đèn đỏ.



“Lục Chi Cửu...” Thẩm Thiên Trường nhìn thẳng phía trước.



“Ừ.”



“Anh sa thải cô lễ tân đó thật rồi à?”



Lục Chi Cửu dời mắt nhìn sang Thẩm Thiên Trường.



Thẩm Thiên Trường cố gắng để bản thân giống như đang lơ đãng hỏi: “Nghe nói một tuần có mười mấy người phụ nữ đến đưa cơm đưa thuốc đưa ô cho anh à?”



“Thẩm Thiên Trường, em đang ghen!”



Thẩm Thiên Trường hừ lạnh, vẫn cứng miệng: “Ai ghen chứ, em còn lâu mới thèm ghen.”



Lục Chi Cửu nhìn cô giống như muốn nhìn thấu cô vậy, khóe miệng anh nhếch lên tạo thành một đường cong hoàn hảo, ý cười sâu trong đáy mắt dần dần tỏa ra bên ngoài. Anh chậm rãi cất giọng nói mê hoặc: “Em chắc không?”



Thẩm Thiên Trường gần như muốn đắm chìm trong đôi mắt anh, lúc cô sắp giương cờ đầu hàng thì một loạt tiếng còi liên tục thúc giục vang lên, cô quay đầu nhìn thì thấy đèn giao thông đã chuyển sang màu xanh rồi, vừa đạp chân ga cô vừa lảm nhảm: “Không nói thì thôi, tự nhiên thả thính làm gì!”



“Em nói gì?”



“Không có gì!” Thẩm Thiên Trường hậm hực.



Thấy cô đang ở ranh giới của sự tức giận, Lục Chi Cửu bất lực mở miệng: “Thẩm Thiên Trường...”



Thẩm Thiên Trường tiếp tục nhìn thẳng lái xe, không để ý đến anh.



“Em giận rồi.”



Không thèm để ý đến anh nữa! Thẩm Thiên Trường cảm thấy IQ của bản thân sắp trở về mức của một đứa trẻ sáu tuổi rồi.



Lục Chi Cửu hơi dịch người về phía Thẩm Thiên Trường, tay trái ôm lấy cô, tay phải giữ chặt cằm cô, nhìn cô một cách nghiêm túc.

“Thẩm Thiên Trường, anh không biết những người phụ nữ em nói là ai, nhưng kể từ hôm nay, chỉ có một mình em có quyền được đưa cơm, đưa thuốc, đưa ô cho anh.”



Đây có thể coi là... lời hứa của Lục Chi Cửu không?



Thẩm Thiên Trường nghe thấy thế thì quay đầu, lập tức bắt gặp đôi mắt sâu thẳm của Lục Chi Cửu.



Khoảng cách giữa hai người rất gần, cô nhìn khuôn mặt khiến người khác không thể nào từ chối của Lục Chi Cửu, không tự chủ được mà sát lại gần...



Trong khoảnh khắc chỉ còn cách khuôn mặt anh vài milimet.



“Giẫm phanh đi!” giọng nói quyết đoán của Lục Chi Cửu đột nhiên vang lên.



Thẩm Thiên Trường sợ hú hồn, cô vô thức giẫm chặt phanh xe, tốc độ của chiếc xe tuy rằng cũng đã giảm rõ rệt nhưng phương hướng của họ đã hơi lệch khỏi làn đường của mình rồi, nhìn thấy hàng rào bảo vệ càng ngày càng gần mình, cô bất giác nhắm chặt mắt theo bản năng.



Khoảnh khắc ấy, Lục Chi Cửu đưa tay nắm chặt vô lăng rồi đánh mạnh.



Sau âm thanh va chạm nhẹ, chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại.



Thẩm Thiên Trường kinh hồn bạt vía mở mắt, cô phát hiện xe của bọn họ đã dừng lại ở bên đường, có mấy thanh rào chắn chắn ngang ở trước xe bọn họ, cơ bản có thể khẳng định chính là “kiệt tác” mà họ mới tạo ra. Bạn đang đọc truyện tại vietwriter.vn



Cô im lặng rồi chậm rãi đưa hai tay ôm mặt mình.



Thật sự... quá mất mặt!



Trời ơi, vừa rồi cô đã làm gì thế, vì hôn một người đàn ông mà cô suýt nữa thì mất mạng, thật sự là một nỗi nhục nhã lớn trong đời!



Chi bằng hãy đưa cho cô một miếng đậu phụ để cô đập vào đầu chết quách đi cho xong!



Lục Chi Cửu ở bên cạnh nhìn vẻ mặt vô cùng khốn khổ của cô, đột nhiên cảm thấy cô gái ở trước mặt đáng yêu đến nỗi anh không thể nào lên tiếng phê bình được, anh không nhịn được bật cười thành tiếng.



Thẩm Thiên Trường nghe thấy tiếng cười của anh thì hận không thể trực tiếp bóp cổ anh: “Vậy mà anh còn cười được, còn không phải do anh à, một người đàn ông đẹp trai đến thế để làm gì cơ chứ, để làm gì hả?” Thẩm Thiên Trường cảm thấy mình sắp khóc đến nơi rồi.



Lục Chi Cửu không cười nữa mà nghiêm túc hỏi lại: “Em không thích à?”



Thẩm Thiên Trường bị chặn họng, cô không tin là mình không trị được người đàn ông này!



Cô thay thế sự ấm ức lúng túng ban nãy bằng một nụ cười dịu dàng đem theo thuyết âm mưu: “Lục Chi Cửu, vừa nãy anh bảo em cố gắng nghĩ cách ‘lợi dụng’ anh, bây giờ em đã nghĩ ra rồi.”



Lục Chi Cửu thản nhiên: “Xin rửa tai lắng nghe.”



Thẩm Thiên Trường hất hàm, giọng nói như chém đinh chặt sắt: “Lục Chi Cửu, em ra lệnh cho anh hôn em, lúc này, lập tức, chủ động!”

Lục Chi Cửu sững người, hiển nhiên không ngờ đến cái mà Thẩm Thiên Trường gọi là ‘lợi dụng’ lại là thế này.



Cuối cùng Thẩm Thiên Trường cũng để lộ ra vẻ mặt đắc ý, với thân phận và tính cách của Lục Chi Cửu có lẽ anh sẽ không bao giờ chủ động phục tùng mệnh lệnh của người khác đâu!



Nhưng ngay sau đó Thẩm Thiên Trường đã bị Lục Chi Cửu kéo vào lòng, khoảnh khắc ấy, cô nhìn thấy chân tình trong mắt anh, giống như vô số pháo hoa đang nở rộ trên bầu trời đêm.



“Như em mong muốn!”



Khoảnh khắc ấy, hơi thở của cô hoàn toàn bị anh chiếm đoạt, Thẩm Thiên Trường vùng vẫy theo bản năng nhưng càng vùng vẫy càng bị động, càng muốn kêu lên lại càng bị xâm chiếm mạnh mẽ hơn.



Đây không phải là kết quả mà cô mong muốn á á á á! Thẩm Thiên Trường suy nghĩ trong đau khổ, có lẽ cô đã chạm vào giới hạn của người đàn ông này rồi.
Quyên góp ủng hộ vietwriter.vn
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom