• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Thiên Trường Chi Cửu (7 Viewers)

  • Chương 317 - Chương 317

Chương 317

CÔ THẬT KINH TỞM

Sau khi Diệp Linh Khê rời khỏi đó, Giang Mộ Tuyết lại nghiêm túc đọc thực đơn trong tay.

Nhiếp Tòng Nhu ngầm quan sát cô: “Tiểu Tuyết ngoan à, không biết Tiểu Phong đã nói với cháu…”

Động tác của Giang Mộ Tuyết hơi khựng lại, cô ngẩng đầu cười ngắt lời Nhiếp Tòng Nhu: “Bà nội, anh ấy nói với cháu hết rồi, cháu biết tất cả mọi chuyện.”

“Ồ… Tốt… Vậy là tốt rồi.”

Thấy cô thản nhiên như thế, Nhiếp Tòng Nhu cũng yên tâm hơn nhiều, nhưng bà vẫn không nhịn được an ủi: “Nếu sau này cháu không muốn tiếp xúc với Tiểu Diệp thì đừng gặp nó, những lúc họp mặt gia đình bà cũng không cho nó tới. Tiểu Tuyết, cháu phải biết là bà nội sẽ luôn đứng về phía cháu, chỉ cần cháu và Tiểu Phong hòa thuận là bà yên tâm rồi.”

Bà nói vậy khiến Giang Mộ Tuyết phì cười, cô muốn nói rằng cô không ghét Diệp Linh Khê đến thế, ít nhất thì trước mắt là vậy.

“Bà nội, cô Diệp là vị hôn thê của anh Tần Diệp, cũng chính là chị dâu của cháu và Tần Phong, sau này bọn cháu sẽ là người một nhà, cháu sẽ sống tốt với chị ấy.”

Thấy Giang Mộ Tuyết hiểu chuyện như vậy, Nhiếp Tòng Nhu càng cảm thấy yên lòng hơn, bà vươn tay cầm tay Giang Mộ Tuyết.

“Haizz, năm đó Tiểu Phong còn nhỏ nên xốc nổi, một mình chạy tới nước M, suýt chút nữa còn đánh mất tính mạng, may mắn, may mắn là sau này nó vượt qua được…”

Nói đến đây, Nhiếp Tòng Nhu nghĩ tới tình cảnh nguy hiểm năm ấy, bà không khỏi nghẹn ngào: “Bây giờ nó cưới cháu, đúng là ứng với câu nói kia, đại nạn không chết ắt có hậu phúc.”

Giang Mộ Tuyết nghe mà hơi sững sờ, cô biết Tần Phong bị tổn thương mới tới nước M, nhưng không ngờ lại nghiêm trọng như thế.

“Suýt nữa đánh mất tính mạng?”

“Không nói những chuyện phiền lòng ấy nữa, đều đã trở thành quá khứ rồi. Chuyện quan trọng nhất hiện giờ là đám cưới của cháu và Tiểu Phong, còn cả cái bụng của cháu nữa. Tiểu Tuyết, cháu và Tiểu Phong phải cố gắng lên đấy, nếu không thì thật sự không biết phải ăn nói thế nào với bố cháu.”

Thấy bà nói tới bụng, khuôn mặt của Giang Mộ Tuyết lại đỏ lên, trong lòng cô thầm trách Tần Phong vì đã nghĩ ra cái ý tưởng điên rồ này!

“Cháu biết rồi, bà nội.”

Hai người ăn cơm trưa xong, Giang Mộ Tuyết đưa Nhiếp Tòng Nhu lên xe.

Vốn Giang Mộ Tuyết định về tiểu khu Ngân Hà ngay, nhưng chợt nhớ ra rằng cô không mấy hài lòng với đồ trang trí biệt thự, thế là Giang Mộ Tuyết lại đi một mình trên con đường dành cho người đi bộ, định tìm một cửa hàng mỹ nghệ, đúng lúc này điện thoại lại vang lên.

Màn hình hiển thị một dãy số lạ, trông có vẻ quen quen.

“A lô.”

“Giang Mộ Tuyết, tôi là Diệp Linh Khê, có thời gian trò chuyện với tôi không?” Người gọi đến đi thẳng vào vấn đề.

Giang Mộ Tuyết nhíu mày lại, nói bằng giọng hờ hững: “Nếu là chuyện liên quan tới quá khứ của cô và Tần Phong thì không cần thiết, bởi vì tôi không có hứng thú.”

“Cô không dám nghe, vậy nên cũng không dám đối mặt với quá khứ của anh ấy. Tôi rất khó tưởng tượng ra, cô lấy đâu ra dũng khí dể kết hôn với anh ấy vậy?”

Bàn tay cầm điện thoại của Giang Mộ Tuyết siết chặt hơn vài phần: “Ở đâu?”

“Vị trí sát cửa sổ trong quán cà phê trên tầng hai bên tay phải của cô.”

Giang Mộ Tuyết quay đầu sang nhìn, quả nhiên thấy Diệp Linh Khê với chiếc váy dài màu vàng sáng. Cô ta ngồi trên đó nhìn cô, giơ tay ra hiệu với cô.

Giang Mộ Tuyết tắt máy, bước vào trong cửa hàng.

Lên đến quán cà phê trên tầng hai, Giang Mộ Tuyết gọi một tách cà phê.

Nghe thấy cô gọi thức uống, Diệp Linh Khê nhướng mày: “Cũng được đấy, ngay cả yêu thích cũng nắm bắt rất chuẩn.”

Tần Phong uống cà phê cũng không cho đường.

“Cô đang nói đến Tần Phong?”

Diệp Linh Khê không nói gì, ngầm thừa nhận điều đó.

Giang Mộ Tuyết nhướng mày, bắt đầu từ lúc mười mấy tuổi cô đã thích uống cà phê không đường, nhưng sau khi tới thành phố Vân cô đã bỏ thói quen này, khoảng thời gian gần đây cô mới lại uống cà phê đắng.

Hôm nay là lần đầu tiên cô biết đến điểm chung này, bởi vì lần trước mua cà phê bình thường cho Tần Phong, cô không thấy anh phàn nàn gì cả.

Trên mặt Giang Mộ Tuyết hiện lên nụ cười hờ hững: “Ba năm?”

Diệp Linh Khê không hiểu.

“Ba năm có thể thay đổi rất nhiều chuyện, ví dụ như cà phê đắng, nó chỉ là một thói quen mà thôi. Cô Diệp cần gì phải tự lừa dối bản thân?”

Trong mắt Diệp Linh Khê hiện lên sự mỉa mai: “Cô đang khuyên tôi sao?”

“Chẳng bao lâu nữa cô sẽ trở thành vợ của Tần Diệp, trở thành chị dâu của tôi, cứ dây dưa như thế này có ý nghĩa gì sao?” Giang Mộ Tuyết cố ý nhấn mạnh vào hai chữ chị dâu.

Diệp Linh Khê siết chặt nắm đấm, trợn mắt lườm Giang Mộ Tuyết: “Nếu cô biết năm đó Tần Phong yêu tôi nhiều đến mức nào thì cô sẽ không nói ra những lời này đâu!”

“Yêu nhiều đến mức nào?” Bàn tay đang bưng cà phê của Giang Mộ Tuyết hơi khựng lại, có vẻ không mấy để bụng.

Diệp Linh Khê nhếch miệng cười: “Cô đã từng hỏi anh ấy xem vết sẹo trên xương cánh bướm bên trái sau lưng anh ấy có nguồn gốc thế nào chưa?”

“Có nguồn gốc thế nào?”

“Tôi đâm.”

Nhịp tim của Giang Mộ Tuyết bỗng ngừng đập trong tích tắc.

Thấy cô sững sờ, nụ cười trên mặt Diệp Linh Khê càng thêm đắc ý. Cô ta vươn tay phải của mình ra, tháo chiếc vòng tay có kích thước lớn trên cổ tay xuống, để lộ ra những vết sẹo xấu xí ở bên dưới, phủ kín cổ tay mảnh khảnh của cô ta.

Nhưng trông Diệp Linh Khê lại như đang khoe khoang: “Từ nhỏ tôi đã mắc chứng dễ nổi cáu cùng với bệnh trầm cảm ở mức độ nhẹ, lúc phát bệnh sẽ tự làm hại mình. Vì không muốn tôi làm bản thân bị thương nên anh ấy đã bảo tôi coi lưng của anh ấy như cổ tay của tôi…”

“Nhờ có tình yêu của anh ấy nên sau đó tôi mới khỏi bệnh hoàn toàn…”

Trái tim của Giang Mộ Tuyết bỗng nhói đau, nhưng trên mặt cô lại hiện lên nụ cười trào phúng: “Vậy nên sau khi khỏi hẳn là cô đi quyến rũ Tần Diệp ngay lập tức?”

Biểu cảm của Diệp Linh Khê cứng đờ lại: “Tôi có nỗi khổ tâm…”

“Nỗi khổ tâm?” Giang Mộ Tuyết cười lạnh một tiếng: “Diệp Linh Khê, hôm nay cô nói với tôi những chuyện này để làm gì? Để tôi không kết hôn với Tần Phong?”

Biểu cảm của Diệp Linh Khê bình thường trở lại: “Không, chỉ là để cô biết trong lòng người mà cô sắp lấy có một người phụ nữ khác, để cô đừng quá ngây thơ sinh ra ảo tưởng mà thôi.”

“Còn nữa, gần đây tôi nghe nói cô đang sửa chữa biệt thự đúng không? Ừm, tôi cảm thấy cần phải nhắc nhở cô một chút, tôi và Tần Phong đã trang hoàng một lần lúc chưa tốt nghiệp, bây giờ cô chỉ có thể coi là trùng tu lại mà thôi.”

Giang Mộ Tuyết cười nhạo, không còn sự khách khí vừa rồi nữa: “Cô thật kinh tởm.”

“Kinh tởm sao? Đây có lẽ là mục đích của tôi ngày hôm nay khi tìm cô.”

Giang Mộ Tuyết nhìn cô ta, không biết xấu hổ mới vô địch thiên hạ, câu nói này quả là chân lý.

Giang Mộ Tuyết không biết quá khứ của người phụ nữ Diệp Linh Khê này, nhưng có một điểm rất rõ ràng, cô ta có ham muốn chiếm hữu điên cuồng với Tần Phong.

Giang Mộ Tuyết thật sự rất muốn thỉnh giáo Tần Diệp, người phụ nữ này cứ nghĩ tới người khác như thế, không biết mấy năm qua anh ta đã chịu đựng như thế nào.

“Vợ hợp pháp của Tần Phong là tôi, người kết hôn với anh ấy vào tháng sau là tôi, người ngủ bên cạnh anh ấy mỗi ngày là tôi, người sẽ sinh con dưỡng cái cho anh ấy trong tương lai cũng là tôi. Diệp Linh Khê, cô nên tỉnh lại được rồi đấy.”

Giang Mộ Tuyết vừa dứt lời, sắc mặt của Diệp Linh Khê cũng hoàn toàn thay đổi: “Vậy thì đã sao, người anh ấy yêu là tôi!”

Giang Mộ Tuyết đặt cà phê xuống, đứng lên khỏi ghế và nhìn Diệp Linh Khê bằng ánh mắt thương hại.

“Tần Phong uống cà phê đắng mười mấy năm, nhưng chỉ đi nước M ba năm là anh ấy đã bỏ được, không có tình yêu vĩnh cửu gì ở đây hết. Diệp Linh Khê, cô thật đáng thương, cả thế giới này chỉ còn một mình cô sống trong ảo tưởng.” w๖ebtruy๖enonlin๖ez

Nói xong, Giang Mộ Tuyết ra khỏi quán cà phê mà chẳng hề quay đầu lại.
Quyên góp ủng hộ vietwriter.vn
Chương 317

CÔ THẬT KINH TỞM

Sau khi Diệp Linh Khê rời khỏi đó, Giang Mộ Tuyết lại nghiêm túc đọc thực đơn trong tay.

Nhiếp Tòng Nhu ngầm quan sát cô: “Tiểu Tuyết ngoan à, không biết Tiểu Phong đã nói với cháu…”

Động tác của Giang Mộ Tuyết hơi khựng lại, cô ngẩng đầu cười ngắt lời Nhiếp Tòng Nhu: “Bà nội, anh ấy nói với cháu hết rồi, cháu biết tất cả mọi chuyện.”

“Ồ… Tốt… Vậy là tốt rồi.”

Thấy cô thản nhiên như thế, Nhiếp Tòng Nhu cũng yên tâm hơn nhiều, nhưng bà vẫn không nhịn được an ủi: “Nếu sau này cháu không muốn tiếp xúc với Tiểu Diệp thì đừng gặp nó, những lúc họp mặt gia đình bà cũng không cho nó tới. Tiểu Tuyết, cháu phải biết là bà nội sẽ luôn đứng về phía cháu, chỉ cần cháu và Tiểu Phong hòa thuận là bà yên tâm rồi.”

Bà nói vậy khiến Giang Mộ Tuyết phì cười, cô muốn nói rằng cô không ghét Diệp Linh Khê đến thế, ít nhất thì trước mắt là vậy.

“Bà nội, cô Diệp là vị hôn thê của anh Tần Diệp, cũng chính là chị dâu của cháu và Tần Phong, sau này bọn cháu sẽ là người một nhà, cháu sẽ sống tốt với chị ấy.”

Thấy Giang Mộ Tuyết hiểu chuyện như vậy, Nhiếp Tòng Nhu càng cảm thấy yên lòng hơn, bà vươn tay cầm tay Giang Mộ Tuyết.

“Haizz, năm đó Tiểu Phong còn nhỏ nên xốc nổi, một mình chạy tới nước M, suýt chút nữa còn đánh mất tính mạng, may mắn, may mắn là sau này nó vượt qua được…”

Nói đến đây, Nhiếp Tòng Nhu nghĩ tới tình cảnh nguy hiểm năm ấy, bà không khỏi nghẹn ngào: “Bây giờ nó cưới cháu, đúng là ứng với câu nói kia, đại nạn không chết ắt có hậu phúc.”

Giang Mộ Tuyết nghe mà hơi sững sờ, cô biết Tần Phong bị tổn thương mới tới nước M, nhưng không ngờ lại nghiêm trọng như thế.

“Suýt nữa đánh mất tính mạng?”

“Không nói những chuyện phiền lòng ấy nữa, đều đã trở thành quá khứ rồi. Chuyện quan trọng nhất hiện giờ là đám cưới của cháu và Tiểu Phong, còn cả cái bụng của cháu nữa. Tiểu Tuyết, cháu và Tiểu Phong phải cố gắng lên đấy, nếu không thì thật sự không biết phải ăn nói thế nào với bố cháu.”

Thấy bà nói tới bụng, khuôn mặt của Giang Mộ Tuyết lại đỏ lên, trong lòng cô thầm trách Tần Phong vì đã nghĩ ra cái ý tưởng điên rồ này!

“Cháu biết rồi, bà nội.”

Hai người ăn cơm trưa xong, Giang Mộ Tuyết đưa Nhiếp Tòng Nhu lên xe.

Vốn Giang Mộ Tuyết định về tiểu khu Ngân Hà ngay, nhưng chợt nhớ ra rằng cô không mấy hài lòng với đồ trang trí biệt thự, thế là Giang Mộ Tuyết lại đi một mình trên con đường dành cho người đi bộ, định tìm một cửa hàng mỹ nghệ, đúng lúc này điện thoại lại vang lên.

Màn hình hiển thị một dãy số lạ, trông có vẻ quen quen.

“A lô.”

“Giang Mộ Tuyết, tôi là Diệp Linh Khê, có thời gian trò chuyện với tôi không?” Người gọi đến đi thẳng vào vấn đề.

Giang Mộ Tuyết nhíu mày lại, nói bằng giọng hờ hững: “Nếu là chuyện liên quan tới quá khứ của cô và Tần Phong thì không cần thiết, bởi vì tôi không có hứng thú.”

“Cô không dám nghe, vậy nên cũng không dám đối mặt với quá khứ của anh ấy. Tôi rất khó tưởng tượng ra, cô lấy đâu ra dũng khí dể kết hôn với anh ấy vậy?”

Bàn tay cầm điện thoại của Giang Mộ Tuyết siết chặt hơn vài phần: “Ở đâu?”

“Vị trí sát cửa sổ trong quán cà phê trên tầng hai bên tay phải của cô.”

Giang Mộ Tuyết quay đầu sang nhìn, quả nhiên thấy Diệp Linh Khê với chiếc váy dài màu vàng sáng. Cô ta ngồi trên đó nhìn cô, giơ tay ra hiệu với cô.

Giang Mộ Tuyết tắt máy, bước vào trong cửa hàng.

Lên đến quán cà phê trên tầng hai, Giang Mộ Tuyết gọi một tách cà phê.

Nghe thấy cô gọi thức uống, Diệp Linh Khê nhướng mày: “Cũng được đấy, ngay cả yêu thích cũng nắm bắt rất chuẩn.”

Tần Phong uống cà phê cũng không cho đường.

“Cô đang nói đến Tần Phong?”

Diệp Linh Khê không nói gì, ngầm thừa nhận điều đó.

Giang Mộ Tuyết nhướng mày, bắt đầu từ lúc mười mấy tuổi cô đã thích uống cà phê không đường, nhưng sau khi tới thành phố Vân cô đã bỏ thói quen này, khoảng thời gian gần đây cô mới lại uống cà phê đắng.

Hôm nay là lần đầu tiên cô biết đến điểm chung này, bởi vì lần trước mua cà phê bình thường cho Tần Phong, cô không thấy anh phàn nàn gì cả.

Trên mặt Giang Mộ Tuyết hiện lên nụ cười hờ hững: “Ba năm?”

Diệp Linh Khê không hiểu.

“Ba năm có thể thay đổi rất nhiều chuyện, ví dụ như cà phê đắng, nó chỉ là một thói quen mà thôi. Cô Diệp cần gì phải tự lừa dối bản thân?”

Trong mắt Diệp Linh Khê hiện lên sự mỉa mai: “Cô đang khuyên tôi sao?”

“Chẳng bao lâu nữa cô sẽ trở thành vợ của Tần Diệp, trở thành chị dâu của tôi, cứ dây dưa như thế này có ý nghĩa gì sao?” Giang Mộ Tuyết cố ý nhấn mạnh vào hai chữ chị dâu.

Diệp Linh Khê siết chặt nắm đấm, trợn mắt lườm Giang Mộ Tuyết: “Nếu cô biết năm đó Tần Phong yêu tôi nhiều đến mức nào thì cô sẽ không nói ra những lời này đâu!”

“Yêu nhiều đến mức nào?” Bàn tay đang bưng cà phê của Giang Mộ Tuyết hơi khựng lại, có vẻ không mấy để bụng.

Diệp Linh Khê nhếch miệng cười: “Cô đã từng hỏi anh ấy xem vết sẹo trên xương cánh bướm bên trái sau lưng anh ấy có nguồn gốc thế nào chưa?”

“Có nguồn gốc thế nào?”

“Tôi đâm.”

Nhịp tim của Giang Mộ Tuyết bỗng ngừng đập trong tích tắc.

Thấy cô sững sờ, nụ cười trên mặt Diệp Linh Khê càng thêm đắc ý. Cô ta vươn tay phải của mình ra, tháo chiếc vòng tay có kích thước lớn trên cổ tay xuống, để lộ ra những vết sẹo xấu xí ở bên dưới, phủ kín cổ tay mảnh khảnh của cô ta.

Nhưng trông Diệp Linh Khê lại như đang khoe khoang: “Từ nhỏ tôi đã mắc chứng dễ nổi cáu cùng với bệnh trầm cảm ở mức độ nhẹ, lúc phát bệnh sẽ tự làm hại mình. Vì không muốn tôi làm bản thân bị thương nên anh ấy đã bảo tôi coi lưng của anh ấy như cổ tay của tôi…”

“Nhờ có tình yêu của anh ấy nên sau đó tôi mới khỏi bệnh hoàn toàn…”

Trái tim của Giang Mộ Tuyết bỗng nhói đau, nhưng trên mặt cô lại hiện lên nụ cười trào phúng: “Vậy nên sau khi khỏi hẳn là cô đi quyến rũ Tần Diệp ngay lập tức?”

Biểu cảm của Diệp Linh Khê cứng đờ lại: “Tôi có nỗi khổ tâm…”

“Nỗi khổ tâm?” Giang Mộ Tuyết cười lạnh một tiếng: “Diệp Linh Khê, hôm nay cô nói với tôi những chuyện này để làm gì? Để tôi không kết hôn với Tần Phong?”

Biểu cảm của Diệp Linh Khê bình thường trở lại: “Không, chỉ là để cô biết trong lòng người mà cô sắp lấy có một người phụ nữ khác, để cô đừng quá ngây thơ sinh ra ảo tưởng mà thôi.”

“Còn nữa, gần đây tôi nghe nói cô đang sửa chữa biệt thự đúng không? Ừm, tôi cảm thấy cần phải nhắc nhở cô một chút, tôi và Tần Phong đã trang hoàng một lần lúc chưa tốt nghiệp, bây giờ cô chỉ có thể coi là trùng tu lại mà thôi.”

Giang Mộ Tuyết cười nhạo, không còn sự khách khí vừa rồi nữa: “Cô thật kinh tởm.”

“Kinh tởm sao? Đây có lẽ là mục đích của tôi ngày hôm nay khi tìm cô.”

Giang Mộ Tuyết nhìn cô ta, không biết xấu hổ mới vô địch thiên hạ, câu nói này quả là chân lý.

Giang Mộ Tuyết không biết quá khứ của người phụ nữ Diệp Linh Khê này, nhưng có một điểm rất rõ ràng, cô ta có ham muốn chiếm hữu điên cuồng với Tần Phong.

Giang Mộ Tuyết thật sự rất muốn thỉnh giáo Tần Diệp, người phụ nữ này cứ nghĩ tới người khác như thế, không biết mấy năm qua anh ta đã chịu đựng như thế nào.

“Vợ hợp pháp của Tần Phong là tôi, người kết hôn với anh ấy vào tháng sau là tôi, người ngủ bên cạnh anh ấy mỗi ngày là tôi, người sẽ sinh con dưỡng cái cho anh ấy trong tương lai cũng là tôi. Diệp Linh Khê, cô nên tỉnh lại được rồi đấy.”

Giang Mộ Tuyết vừa dứt lời, sắc mặt của Diệp Linh Khê cũng hoàn toàn thay đổi: “Vậy thì đã sao, người anh ấy yêu là tôi!”

Giang Mộ Tuyết đặt cà phê xuống, đứng lên khỏi ghế và nhìn Diệp Linh Khê bằng ánh mắt thương hại.

“Tần Phong uống cà phê đắng mười mấy năm, nhưng chỉ đi nước M ba năm là anh ấy đã bỏ được, không có tình yêu vĩnh cửu gì ở đây hết. Diệp Linh Khê, cô thật đáng thương, cả thế giới này chỉ còn một mình cô sống trong ảo tưởng.” w๖ebtruy๖enonlin๖ez

Nói xong, Giang Mộ Tuyết ra khỏi quán cà phê mà chẳng hề quay đầu lại.
Quyên góp ủng hộ vietwriter.vn
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom