• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Thiên Trường Chi Cửu (1 Viewer)

  • Chương 302 - Chương 302

Chương 302

TẬN DỤNG HẾT MỨC CÓ THỂ

Cô cho rằng những chuyện mà cô từng trải qua đã đủ đen tối rồi, những vết sẹo ấy sẽ in trên lưng cô mãi mãi, là dấu ấn của những quá khứ ấy. Vậy còn Lục Chi Cửu, những quá khứ ấy phải đen tối đến nhường nào mới có thể để lại nhiều dấu vết khắc sâu trên người anh như thế?

“Lục Chi Cửu, liệu anh có chết không?”

Thẩm Thiên Trường nhìn Lục Chi Cửu và hỏi chậm rãi. Trên mặt cô không hề có biểu cảm gì, một giọt nước mắt lớn chừng bằng hạt đậu lại tuôn ra từ khóe mắt cô lúc nào chẳng hay, nhỏ vào cánh tay Lục Chi Cửu.

Tay Lục Chi Cửu như bị phỏng, anh vươn tay kéo Thẩm Thiên Trường vào lòng: “Không đâu.”

Bao nhiêu lần lướt qua Tử thần như thế mà anh còn không chết, bây giờ anh tìm được cô rồi, sao anh lại nỡ chết cơ chứ.

Thẩm Thiên Trường vươn tay ôm anh thật chặt, trầm giọng uy hiếp anh: “Lục Chi Cửu, em cũng không cho anh chết, anh có nghe thấy không!”

“Ừ, anh hứa.”

Đôi mắt đỏ hoe của Thẩm Thiên Trường nhìn vết sẹo trước ngực anh, cô học cách anh hôn cô vừa rồi, nhẹ nhàng hôn lên nó, cô hôn vai anh, hôn ngực anh, hôn eo anh.

“Không xấu chút nào, thật đấy.”

Vừa dứt lời, Lục Chi Cửu lại ôm cô vào lòng. Thẩm Thiên Trường nhìn vào mắt anh, phát hiện ra ngọn lửa trong mắt anh lại bùng lên một lần nữa rồi.

Không thể có chuyện Thẩm Thiên Trường không biết điều đó có nghĩa là gì, nhưng nơi nào đó trên người cô vẫn còn rất đau, cô sợ đến mức co người về phía sau: “Bây giờ đã rạng sáng rồi, chúng ta ngủ sớm đi thì hơn.”

Đôi mắt của Lục Chi Cửu sáng rực: “Ừm, còn lâu trời mới sáng.”

Thẩm Thiên Trường cười chột dạ, cô lấy tay định đẩy anh ra xa hơn một chút: “Anh… hay là anh vào nhà tắm đi?”

Dù sao lúc trước vẫn nhịn được đấy thôi?

Lục Chi Cửu nở nụ cười: “Thẩm Thiên Trường, anh chỉ lên giường với vợ anh.”

Thẩm Thiên Trường hơi sửng sốt, ý của anh là lúc trước cô chưa phải vợ anh, vậy nên anh mới nhịn?

“Nhưng em… đau lắm.”

Thẩm Thiên Trường cũng không muốn nghĩ lại chuyện vừa rồi, rõ ràng cô đau sắp phát khóc luôn mà Lục Chi Cửu chẳng thèm nghe cô nói, cứ như phát điên vậy.

“Lần thứ hai không đau đâu…” Lục Chi Cửu như đang dụ dỗ cô.

“Nhưng mà… em rất mệt.”

Lục Chi Cửu thở dài một hơi, cuối cùng đầu anh tựa vào vai cô, giọng nói gần như nài nỉ: “Thẩm Thiên Trường, anh vất vả lắm.”

Nhịn rất vất vả.

Nghe thấy giọng điệu nài nỉ như mèo con của anh, Thẩm Thiên Trường lại bắt đầu mềm lòng: “Nhưng nhỡ anh lại như vừa rồi…”

“Lần này anh sẽ nhẹ thôi, anh thề.”

Nghe anh nói như thế, Thẩm Thiên Trường không nói thêm gì nữa, như thể đang ngầm đồng ý.

Khóe miệng Lục Chi Cửu hiện lên nụ cười đắc thắng, nhanh chóng hôn lên môi cô.

***

Lúc mọi chuyện kết thúc, Thẩm Thiên Trường buồn ngủ tới mức không mở mắt ra được, nhưng cảm giác mồ hôi dính dấp trên người khiến cô khó chịu không thể ngủ nổi, vì thế mới không nhịn được mà tặng kẻ đầu sỏ bên cạnh một cú đá.

Lục Chi Cửu ở bên cạnh thuận tay bắt lấy chân cô, sau đó bế cô lên. Thẩm Thiên Trường khép hờ mắt, nói mà chẳng có tí sức lực nào: “Anh định làm gì?”

“Đi tắm.”

Thẩm Thiên Trường nhắm mắt lại không nói gì nữa.

Lục Chi Cửu ôm Thẩm Thiên Trường vào nhà tắm, đặt cô vào bồn tắm chứa đầy nước với mức nhiệt vừa phải đã được chuẩn bị sẵn, thân thể của Thẩm Thiên Trường lập tức được dòng nước ấm áp bao phủ. Cô thoải mái hừ một tiếng, rốt cuộc lúc này cũng an tâm ngủ được rồi.

Nhưng hình như không được quá lâu, trên người cô lại truyền tới cảm giác bị gặm cắn, cô nhíu mày mở hé mắt ra, thấy Lục Chi Cửu cũng đang ở trong bồn tắm.

“Lục Chi Cửu, anh đang làm gì đấy?” Giọng nói của Thẩm Thiên Trường lúc này đã khàn lắm rồi.

“Tận dụng hết mức có thể.”

Thẩm Thiên Trường còn chưa hiểu hết câu nói này của anh thì thân thể cô lại bắt đầu dập dềnh theo sóng nước, như thể bị kéo vào trong biển.

Thẩm Thiên Trường bắt lấy cọc gỗ cứu mạng duy nhất, nói như sắp chết đến nơi rồi: “Anh là đồ lừa đảo…”

***

Do khu vực địa lý khác nhau nên bình minh ở thành phố Nhĩ cũng tới muộn hơn so với thành phố Vân.

Bởi vì đã quen dậy sớm nên ngay khi tia sáng đầu tiên chiếu vào phòng là Lục Chi Cửu tỉnh giấc ngay.

Thẩm Thiên Trường nằm trong lòng anh, cô vẫn đang say giấc nồng. Anh cúi đầu nhìn khuôn mặt yên tĩnh của cô, chậm rãi đặt một nụ hôn lên trán cô.

Như thể phát hiện ra anh đụng vào mình, Thẩm Thiên Trường không nhịn được xoay người đi, đưa lưng về phía anh.

Vốn dĩ Lục Chi Cửu còn định kéo cô vào lòng mình, nhưng khi nhìn thấy những dấu vết xanh tím trên cổ và gáy cô, động tác của anh khựng lại.

Quả thực sức chịu đựng của anh hơn hẳn người bình thường, nhưng không ngờ khi đối mặt với Thẩm Thiên Trường, anh vẫn để mất khống chế. Thật sự rất lâu rồi anh không làm một chuyện gì chỉ theo bản năng như vậy.

Lục Chi Cửu thở dài một hơi trong lòng, suy cho cùng thì anh vẫn quá mãnh liệt.

Anh nhẹ nhàng rút cánh tay mình ra khỏi gáy Thẩm Thiên Trường, đắp chăn cho cô rồi mới xuống giường vào nhà tắm.

***

Mãi đến khi mặt trời lên đến đỉnh đầu thì Thẩm Thiên Trường mới mở mắt. Cô vô thức lấy điện thoại dưới gối ra xem giờ, đã một giờ chiều mất rồi.

Cô định ngồi dậy, nhưng cơ thể cô như bị thứ gì đó vần qua.

Ký ức về buổi tối hôm qua lập tức ùa về, Thẩm Thiên Trường vừa đỏ mặt vừa mắng thầm Lục Chi Cửu cả ngàn lần.

Vậy nên mới có câu nói kia, lời nói của đàn ông mà đáng tin thì heo mẹ cũng biết leo cây!

Lục Chi Cửu chết tiệt, từ đầu đến đuôi rõ là một tên lừa đảo!

Cái gì mà không được, rõ ràng là không hề có vấn đề gì cả, đã thế còn cố tình bảo cô dùng tinh dầu, chết tiệt!

Cái gì mà anh thề sẽ rất nhẹ, rõ ràng là hùng hục cày cấy như một con trâu, hoàn toàn không biết dừng lại, chết tiệt!

Cái gì mà đi tắm, rõ ràng là lại bắt đầu muốn… Đúng là chết tiệt!

Thẩm Thiên Trường khóc không ra nước mắt, cô tức giận đến mức muốn cào cấu tên đàn ông chết tiệt ấy!

Đợi đã, vì sao bên cạnh cô lại trống không?

Thẩm Thiên Trường quay đầu lại, rốt cuộc cô cũng phát hiện ra trên giường chỉ có một mình cô…

Ông trời ơi, vì sao cô lại tìm một người đàn ông không biết lãng mạn như thế chứ. Bố khỉ, cái đoạn mà “sau khi xong việc”, nam chính dịu dàng ôm lấy nữ chính, đợi nữ chính tỉnh lại để tặng cô một nụ hôn sáng sớm đâu?

Như cô bây giờ khác nào tình cảnh lúc bị một gã đểu cáng xơi sạch rồi bỏ của chạy lấy người…

Thẩm Thiên Trường vừa mắng Lục Chi Cửu vừa thở dài trong lòng, phụ nữ nhất định phải mạnh mẽ!

Cô chậm rãi bò dậy, chân vừa chạm xuống đất thì ngay lập tức không nhịn được mà rên lên một tiếng, cô cảm thấy đùi mình không còn là của mình nữa rồi! Bạn đang đọc truyện tại vietwriter.vn

Cô cố nén sự khó chịu, run rẩy vào trong nhà tắm. Trong bồn tắm đã chứa sẵn nước, còn được rải một ít cánh hoa hồng.

Ừm, coi như vẫn còn chút lương tâm, Thẩm Thiên Trường oán thầm.

Cô chậm rãi trượt vào bồn tắm, rốt cuộc cũng cảm thấy cái thân thể cứng ngắc này của mình thoải mái hơn đôi chút. Thẩm Thiên Trường cầm lấy chiếc tai nghe không dây bên cạnh, nằm trong bồn tắm nhắm mắt nghe nhạc.

Không biết qua bao lâu, Thẩm Thiên Trường cảm thấy bầu không khí có gì đó là lạ. Cô mở mắt ra, thấy Lục Chi Cửu đang tựa vào cửa phòng tắm nhìn mình.
Quyên góp ủng hộ vietwriter.vn
Chương 302

TẬN DỤNG HẾT MỨC CÓ THỂ

Cô cho rằng những chuyện mà cô từng trải qua đã đủ đen tối rồi, những vết sẹo ấy sẽ in trên lưng cô mãi mãi, là dấu ấn của những quá khứ ấy. Vậy còn Lục Chi Cửu, những quá khứ ấy phải đen tối đến nhường nào mới có thể để lại nhiều dấu vết khắc sâu trên người anh như thế?

“Lục Chi Cửu, liệu anh có chết không?”

Thẩm Thiên Trường nhìn Lục Chi Cửu và hỏi chậm rãi. Trên mặt cô không hề có biểu cảm gì, một giọt nước mắt lớn chừng bằng hạt đậu lại tuôn ra từ khóe mắt cô lúc nào chẳng hay, nhỏ vào cánh tay Lục Chi Cửu.

Tay Lục Chi Cửu như bị phỏng, anh vươn tay kéo Thẩm Thiên Trường vào lòng: “Không đâu.”

Bao nhiêu lần lướt qua Tử thần như thế mà anh còn không chết, bây giờ anh tìm được cô rồi, sao anh lại nỡ chết cơ chứ.

Thẩm Thiên Trường vươn tay ôm anh thật chặt, trầm giọng uy hiếp anh: “Lục Chi Cửu, em cũng không cho anh chết, anh có nghe thấy không!”

“Ừ, anh hứa.”

Đôi mắt đỏ hoe của Thẩm Thiên Trường nhìn vết sẹo trước ngực anh, cô học cách anh hôn cô vừa rồi, nhẹ nhàng hôn lên nó, cô hôn vai anh, hôn ngực anh, hôn eo anh.

“Không xấu chút nào, thật đấy.”

Vừa dứt lời, Lục Chi Cửu lại ôm cô vào lòng. Thẩm Thiên Trường nhìn vào mắt anh, phát hiện ra ngọn lửa trong mắt anh lại bùng lên một lần nữa rồi.

Không thể có chuyện Thẩm Thiên Trường không biết điều đó có nghĩa là gì, nhưng nơi nào đó trên người cô vẫn còn rất đau, cô sợ đến mức co người về phía sau: “Bây giờ đã rạng sáng rồi, chúng ta ngủ sớm đi thì hơn.”

Đôi mắt của Lục Chi Cửu sáng rực: “Ừm, còn lâu trời mới sáng.”

Thẩm Thiên Trường cười chột dạ, cô lấy tay định đẩy anh ra xa hơn một chút: “Anh… hay là anh vào nhà tắm đi?”

Dù sao lúc trước vẫn nhịn được đấy thôi?

Lục Chi Cửu nở nụ cười: “Thẩm Thiên Trường, anh chỉ lên giường với vợ anh.”

Thẩm Thiên Trường hơi sửng sốt, ý của anh là lúc trước cô chưa phải vợ anh, vậy nên anh mới nhịn?

“Nhưng em… đau lắm.”

Thẩm Thiên Trường cũng không muốn nghĩ lại chuyện vừa rồi, rõ ràng cô đau sắp phát khóc luôn mà Lục Chi Cửu chẳng thèm nghe cô nói, cứ như phát điên vậy.

“Lần thứ hai không đau đâu…” Lục Chi Cửu như đang dụ dỗ cô.

“Nhưng mà… em rất mệt.”

Lục Chi Cửu thở dài một hơi, cuối cùng đầu anh tựa vào vai cô, giọng nói gần như nài nỉ: “Thẩm Thiên Trường, anh vất vả lắm.”

Nhịn rất vất vả.

Nghe thấy giọng điệu nài nỉ như mèo con của anh, Thẩm Thiên Trường lại bắt đầu mềm lòng: “Nhưng nhỡ anh lại như vừa rồi…”

“Lần này anh sẽ nhẹ thôi, anh thề.”

Nghe anh nói như thế, Thẩm Thiên Trường không nói thêm gì nữa, như thể đang ngầm đồng ý.

Khóe miệng Lục Chi Cửu hiện lên nụ cười đắc thắng, nhanh chóng hôn lên môi cô.

***

Lúc mọi chuyện kết thúc, Thẩm Thiên Trường buồn ngủ tới mức không mở mắt ra được, nhưng cảm giác mồ hôi dính dấp trên người khiến cô khó chịu không thể ngủ nổi, vì thế mới không nhịn được mà tặng kẻ đầu sỏ bên cạnh một cú đá.

Lục Chi Cửu ở bên cạnh thuận tay bắt lấy chân cô, sau đó bế cô lên. Thẩm Thiên Trường khép hờ mắt, nói mà chẳng có tí sức lực nào: “Anh định làm gì?”

“Đi tắm.”

Thẩm Thiên Trường nhắm mắt lại không nói gì nữa.

Lục Chi Cửu ôm Thẩm Thiên Trường vào nhà tắm, đặt cô vào bồn tắm chứa đầy nước với mức nhiệt vừa phải đã được chuẩn bị sẵn, thân thể của Thẩm Thiên Trường lập tức được dòng nước ấm áp bao phủ. Cô thoải mái hừ một tiếng, rốt cuộc lúc này cũng an tâm ngủ được rồi.

Nhưng hình như không được quá lâu, trên người cô lại truyền tới cảm giác bị gặm cắn, cô nhíu mày mở hé mắt ra, thấy Lục Chi Cửu cũng đang ở trong bồn tắm.

“Lục Chi Cửu, anh đang làm gì đấy?” Giọng nói của Thẩm Thiên Trường lúc này đã khàn lắm rồi.

“Tận dụng hết mức có thể.”

Thẩm Thiên Trường còn chưa hiểu hết câu nói này của anh thì thân thể cô lại bắt đầu dập dềnh theo sóng nước, như thể bị kéo vào trong biển.

Thẩm Thiên Trường bắt lấy cọc gỗ cứu mạng duy nhất, nói như sắp chết đến nơi rồi: “Anh là đồ lừa đảo…”

***

Do khu vực địa lý khác nhau nên bình minh ở thành phố Nhĩ cũng tới muộn hơn so với thành phố Vân.

Bởi vì đã quen dậy sớm nên ngay khi tia sáng đầu tiên chiếu vào phòng là Lục Chi Cửu tỉnh giấc ngay.

Thẩm Thiên Trường nằm trong lòng anh, cô vẫn đang say giấc nồng. Anh cúi đầu nhìn khuôn mặt yên tĩnh của cô, chậm rãi đặt một nụ hôn lên trán cô.

Như thể phát hiện ra anh đụng vào mình, Thẩm Thiên Trường không nhịn được xoay người đi, đưa lưng về phía anh.

Vốn dĩ Lục Chi Cửu còn định kéo cô vào lòng mình, nhưng khi nhìn thấy những dấu vết xanh tím trên cổ và gáy cô, động tác của anh khựng lại.

Quả thực sức chịu đựng của anh hơn hẳn người bình thường, nhưng không ngờ khi đối mặt với Thẩm Thiên Trường, anh vẫn để mất khống chế. Thật sự rất lâu rồi anh không làm một chuyện gì chỉ theo bản năng như vậy.

Lục Chi Cửu thở dài một hơi trong lòng, suy cho cùng thì anh vẫn quá mãnh liệt.

Anh nhẹ nhàng rút cánh tay mình ra khỏi gáy Thẩm Thiên Trường, đắp chăn cho cô rồi mới xuống giường vào nhà tắm.

***

Mãi đến khi mặt trời lên đến đỉnh đầu thì Thẩm Thiên Trường mới mở mắt. Cô vô thức lấy điện thoại dưới gối ra xem giờ, đã một giờ chiều mất rồi.

Cô định ngồi dậy, nhưng cơ thể cô như bị thứ gì đó vần qua.

Ký ức về buổi tối hôm qua lập tức ùa về, Thẩm Thiên Trường vừa đỏ mặt vừa mắng thầm Lục Chi Cửu cả ngàn lần.

Vậy nên mới có câu nói kia, lời nói của đàn ông mà đáng tin thì heo mẹ cũng biết leo cây!

Lục Chi Cửu chết tiệt, từ đầu đến đuôi rõ là một tên lừa đảo!

Cái gì mà không được, rõ ràng là không hề có vấn đề gì cả, đã thế còn cố tình bảo cô dùng tinh dầu, chết tiệt!

Cái gì mà anh thề sẽ rất nhẹ, rõ ràng là hùng hục cày cấy như một con trâu, hoàn toàn không biết dừng lại, chết tiệt!

Cái gì mà đi tắm, rõ ràng là lại bắt đầu muốn… Đúng là chết tiệt!

Thẩm Thiên Trường khóc không ra nước mắt, cô tức giận đến mức muốn cào cấu tên đàn ông chết tiệt ấy!

Đợi đã, vì sao bên cạnh cô lại trống không?

Thẩm Thiên Trường quay đầu lại, rốt cuộc cô cũng phát hiện ra trên giường chỉ có một mình cô…

Ông trời ơi, vì sao cô lại tìm một người đàn ông không biết lãng mạn như thế chứ. Bố khỉ, cái đoạn mà “sau khi xong việc”, nam chính dịu dàng ôm lấy nữ chính, đợi nữ chính tỉnh lại để tặng cô một nụ hôn sáng sớm đâu?

Như cô bây giờ khác nào tình cảnh lúc bị một gã đểu cáng xơi sạch rồi bỏ của chạy lấy người…

Thẩm Thiên Trường vừa mắng Lục Chi Cửu vừa thở dài trong lòng, phụ nữ nhất định phải mạnh mẽ!

Cô chậm rãi bò dậy, chân vừa chạm xuống đất thì ngay lập tức không nhịn được mà rên lên một tiếng, cô cảm thấy đùi mình không còn là của mình nữa rồi! Bạn đang đọc truyện tại vietwriter.vn

Cô cố nén sự khó chịu, run rẩy vào trong nhà tắm. Trong bồn tắm đã chứa sẵn nước, còn được rải một ít cánh hoa hồng.

Ừm, coi như vẫn còn chút lương tâm, Thẩm Thiên Trường oán thầm.

Cô chậm rãi trượt vào bồn tắm, rốt cuộc cũng cảm thấy cái thân thể cứng ngắc này của mình thoải mái hơn đôi chút. Thẩm Thiên Trường cầm lấy chiếc tai nghe không dây bên cạnh, nằm trong bồn tắm nhắm mắt nghe nhạc.

Không biết qua bao lâu, Thẩm Thiên Trường cảm thấy bầu không khí có gì đó là lạ. Cô mở mắt ra, thấy Lục Chi Cửu đang tựa vào cửa phòng tắm nhìn mình.
Quyên góp ủng hộ vietwriter.vn
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom