• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Thiên Trường Chi Cửu (2 Viewers)

  • Chương 297 - Chương 297

Chương 297

KHÔNG CÓ GÌ LÀ KHÔNG THỂ

Lục Chi Cửu vừa lấy một chiếc áo khoác ra khỏi va ly của Thẩm Thiên Trường, Thẩm Thiên Trường đã sốt sắng phi vào. Cô lao tới trước mặt anh, nhanh tay đóng va ly của mình lại.

Thẩm Thiên Trường kéo va ly ra sau, cô nhìn Lục Chi Cửu, nở một nụ cười chột dạ: “Hành lý của em cứ để em sửa soạn là được…”

Thấy anh không nói gì, Thẩm Thiên Trường tiếp tục đề nghị một cách mất tự nhiên: “Lục Chi Cửu, hay là… anh đi thay quần áo trước đi? Vừa rồi em thấy có nơi cho thuê xe điện, lát nữa chúng ta có thể thuê xe đi vòng quanh biển.”

Lục Chi Cửu nhìn cô, biểu cảm như đang thăm dò, ánh mắt của anh khiến Thẩm Thiên Trường luống cuống. Còn đang vắt óc nghĩ xem nên nói gì nữa thì Lục Chi Cửu đã đứng lên: “Được.”

Thấy anh cầm một bộ quần áo vải đay rộng rãi vào phòng thay đồ, cô nhanh chóng lấy quần áo trong va ly ra, giấu hai cái hộp vào tận sâu trong tủ quần áo.

Sau khi xong xuôi mọi chuyện, rốt cuộc cô cũng thở phào nhẹ nhõm, cô thật sự không hiểu vì sao mình lại lén lút như đi ăn trộm vậy nữa…

Thẩm Thiên Trường vừa than thở vừa lấy một bộ váy dài in hoa màu xanh trắng vào nhà tắm.

Đợi cô thay xong ra ngoài thì thấy Lục Chi Cửu đang ngồi trên ghế xô pha trong phòng đọc một quyển tạp chí về tài chính kinh tế, quần áo cũng đã thay rồi.

Anh mặc chiếc áo sơ mi vải đay mềm dáng rộng, quần cũng rộng không kém. Thẩm Thiên Trường rất ít khi thấy anh ăn mặc như vậy, chỉ có duy nhất một lần là lúc câu cá với Lục Diệu Nhung ở nhà họ Lục.

Bởi vì hôm đó cũng là lần đầu tiên hai người cãi nhau sau khi cô cứu Lục Thiển Thiển, vậy nên Thẩm Thiên Trường nhớ rất rõ.

Nhưng lúc đó cô chỉ biết tức giận và hối hận, vậy nên không để ý thấy Lục Chi Cửu ăn mặc như vậy cũng cực kỳ đẹp trai.

Thẩm Thiên Trường nhìn ánh dương bên ngoài, mặc dù bây giờ đã gần ba giờ chiều rồi nhưng nắng vẫn rất gay gắt, tia tử ngoại ở vùng cao nguyên nguy hiểm hơn ở vùng đồng bằng nhiều.

Vậy nên Thẩm Thiên Trường còn chuẩn bị cả kem chống nắng lúc ở thành phố Vân, cô đã thoa một lượt lúc thay quần áo rồi.

Cô cầm kem chống nắng bước tới bên cạnh Lục Chi Cửu, vươn tay lấy cuốn tạp chí mà anh đang cầm ra.

Lục Chi Cửu hơi sửng sốt vì hành động đột ngột của cô.

“Vươn tay ra đây.” Thẩm Thiên Trường nói.

Lục Chi Cửu không hiểu cho lắm, nhưng anh vẫn ngoan ngoãn giơ tay ra.

Thẩm Thiên Trường bóp kem chống nắng vào lòng bàn tay anh: “Đây là kem chống nắng, tia tử ngoại bên ngoài quá mạnh, anh cũng phải bôi một chút mới được.”

Nhìn dung dịch màu trắng sữa trong tay, đôi mắt Lục Chi Cửu hiện lên sự tò mò, anh hơi nhướng mày lên: “Anh không biết thoa, em giúp anh đi.”

Thẩm Thiên Trường ngạc nhiên nhìn anh, thầm nghĩ lúc trước người đàn ông này là thần tiên thật sao, ngay cả kem chống nắng cũng không biết thoa?

Mặc dù trong lòng thấy sai sai, nhưng Thẩm Thiên Trường vẫn dùng ngón tay phết một chút kem trong tay anh ra, nhẹ nhàng chấm lên mặt anh rồi tán đều ra cho anh.

Lục Chi Cửu nhắm mặt lại, khóe miệng cong lên vui vẻ, để mặc Thẩm Thiên Trường “xoa nắn” mặt mình.

Sau khi thoa hết mặt cho anh, Thẩm Thiên Trường lại bóp một ít kem chống nắng nữa ra bắt đầu thoa cổ cho anh.

Bởi vì Lục Chi Cửu đang ngồi còn Thẩm Thiên Trường thì đứng nên cô không nhìn thấy cổ anh, vậy nên cô chỉ có thể cúi người mới tán đều được.

Ngón tay cô nhẹ nhàng trượt qua cằm anh, sau đó là cạnh gáy, yết hầu…

Lục Chi Cửu cảm thấy hơi ngứa, yết hầu của anh trượt một cái, mở mắt ra thì thấy khuôn mặt của Thẩm Thiên Trường chỉ cách anh mấy cen ti mét…

Cô không hề phát hiện ra anh đang nhìn mình, đôi mắt vẫn nhìn vào cổ anh, nghiêm túc thoa kem chống nắng.

Bởi vì cổ áo sơ mi của anh hơi lớn, để lộ ra một mảng xương quai xanh gợi cảm, Thẩm Thiên Trường bất giác nuốt nước miếng, đang nghĩ xem có nên thoa một chút vào vai anh không thì vòng eo cô bỗng bị ôm chặt lấy, cả cơ thể bị kéo đến mức không đứng vững được.

Cô giật nảy mình, kem chống nắng đang cầm trong tay cũng rơi xuống đất…

Đợi đến khi hoàn hồn lại thì Lục Chi Cửu đã ôm cô vào lòng, cô ngẩng đầu lên, bắt gặp đôi mắt đen như mực của Lục Chi Cửu…

Sau đó hơi thở của anh càng lúc càng gần, Thẩm Thiên Trường vô thức túm chặt lấy váy.

Rõ ràng hai người đã gần trong gang tấc, nhưng nhìn dáng vẻ căng thẳng của cô, Lục Chi Cửu lại bỗng cười nhẹ một tiếng.

Thẩm Thiên Trường nhíu mày mở mắt ra, thấy Lục Chi Cửu ôm cô cúi người xuống, nhặt tuýp kem chống nắng dưới đất lên.

“Anh thoa cho em.”

Thẩm Thiên Trường ngây ra mất mấy giây: “Lục Chi Cửu, anh cố tình đúng không?”

Ý cười trong mắt Lục Chi Cửu càng rõ rệt hơn.

Nhìn thấy bộ dạng này của anh, cơn tức trong lòng Thẩm Thiên Trường bùng lên, cô dứt khoát ôm lấy cổ anh, sau đó vươn tay ghì lấy gáy anh, ấn đầu anh về phía mình.

Sức lực của Thẩm Thiên Trường vốn đã lớn hơn những cô gái bình thường khác, Lục Chi Cửu lại không hề phòng bị, chưa tới ba giây sau cô đã “gặm” lấy môi anh. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m

Thẩm Thiên Trường cắn mấy cái thật mạnh vào môi anh, thậm chí động tác của cô có thể nói là hơi thô bạo. Lục Chi Cửu ăn đau, đang định trừng phạt ngược trở lại thì Thẩm Thiên Trường lại buông anh ra. Cô nhanh chóng thoát khỏi lồng ngực anh, xoay người cầm lấy chiếc mũ nan trên bàn.

Sau đó cô lại quay đầu dùng ánh mắt khiêu khích nhìn Lục Chi Cửu: “Bản cô nương vừa bôi kem chống nắng rồi, bây giờ bản cô nương sẽ đi vòng quanh biển!”

Vừa nói, cô vừa ra ngoài một mình. Nhìn bóng lưng tiêu sái của cô, Lục Chi Cửu đứng trầm mặc tại chỗ mất mấy giây. Cuối cùng trên mặt anh xuất hiện một nụ cười bất đắc dĩ, đứng dậy đi theo cô ra ngoài.

Thẩm Thiên Trường ra khỏi khách sạn Quan Hải, tới địa điểm thuê xe trên bờ biển.

Có thể là vì muốn thu hút khách hàng nên những chiếc xe điện bình thường được chủ quán trang trí, vẽ vời đủ mọi hình thù, có hình nhân vật hoạt hình, có hình lá cờ của các nước khác nhau.

Thẩm Thiên Trường nhanh chóng lựa chọn hai chiếc trong số đó, thanh toán tiền thuê cho một tiếng đồng hồ.

Lúc này Lục Chi Cửu cũng đi theo sau, anh nhìn chiếc xe điện lòe loẹt, lông mày không khỏi nhíu lại, bởi vì trong trí nhớ của anh, anh chưa từng điều khiển loại xe này…

Thẩm Thiên Trường vui vẻ nhảy lên xe, đang định khởi động thì lại thấy Lục Chi Cửu đứng im nhìn hai chiếc xe điện.

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc suy tư của anh, Thẩm Thiên Trường bỗng hỏi dò một câu: “Lục Chi Cửu, anh đừng nói là anh không biết đi xe điện đấy nhé…”

Lục Chi Cửu khoanh tay trả lời nghiêm túc: “Anh không thể nói cho em được, bởi vì trước kia anh chưa đi bao giờ, vậy nên anh không biết mình có biết đi không.”

Thẩm Thiên Trường cười ngả nghiêng, cô tưởng không có gì là Lục Chi Cửu không làm được cơ.

Cuối cùng Thẩm Thiên Trường chỉ có thể thương lượng với chủ quán để thuê một chiếc xe trong hai tiếng, sau đó cô lái chiếc xe điện, đằng sau là Lục Chi Cửu với thân hình cao lớn, bắt đầu hành trình vòng quanh biển của ngày đầu tiên.

Tháng chín không phải là mùa du lịch của biển Tiển, vậy nên không có quá nhiều du khách.

Trên quốc lộ quanh biển chỉ có mấy chiếc xe điện đi thành từng nhóm, bởi vì Lục Chi Cửu có dáng người cao to, hai người ngồi trên một chiếc xe điện trông hơi buồn cười, những người đi ngang qua không khỏi nhìn bọn họ bằng ánh mắt tò mò.
Quyên góp ủng hộ vietwriter.vn
Chương 297

KHÔNG CÓ GÌ LÀ KHÔNG THỂ

Lục Chi Cửu vừa lấy một chiếc áo khoác ra khỏi va ly của Thẩm Thiên Trường, Thẩm Thiên Trường đã sốt sắng phi vào. Cô lao tới trước mặt anh, nhanh tay đóng va ly của mình lại.

Thẩm Thiên Trường kéo va ly ra sau, cô nhìn Lục Chi Cửu, nở một nụ cười chột dạ: “Hành lý của em cứ để em sửa soạn là được…”

Thấy anh không nói gì, Thẩm Thiên Trường tiếp tục đề nghị một cách mất tự nhiên: “Lục Chi Cửu, hay là… anh đi thay quần áo trước đi? Vừa rồi em thấy có nơi cho thuê xe điện, lát nữa chúng ta có thể thuê xe đi vòng quanh biển.”

Lục Chi Cửu nhìn cô, biểu cảm như đang thăm dò, ánh mắt của anh khiến Thẩm Thiên Trường luống cuống. Còn đang vắt óc nghĩ xem nên nói gì nữa thì Lục Chi Cửu đã đứng lên: “Được.”

Thấy anh cầm một bộ quần áo vải đay rộng rãi vào phòng thay đồ, cô nhanh chóng lấy quần áo trong va ly ra, giấu hai cái hộp vào tận sâu trong tủ quần áo.

Sau khi xong xuôi mọi chuyện, rốt cuộc cô cũng thở phào nhẹ nhõm, cô thật sự không hiểu vì sao mình lại lén lút như đi ăn trộm vậy nữa…

Thẩm Thiên Trường vừa than thở vừa lấy một bộ váy dài in hoa màu xanh trắng vào nhà tắm.

Đợi cô thay xong ra ngoài thì thấy Lục Chi Cửu đang ngồi trên ghế xô pha trong phòng đọc một quyển tạp chí về tài chính kinh tế, quần áo cũng đã thay rồi.

Anh mặc chiếc áo sơ mi vải đay mềm dáng rộng, quần cũng rộng không kém. Thẩm Thiên Trường rất ít khi thấy anh ăn mặc như vậy, chỉ có duy nhất một lần là lúc câu cá với Lục Diệu Nhung ở nhà họ Lục.

Bởi vì hôm đó cũng là lần đầu tiên hai người cãi nhau sau khi cô cứu Lục Thiển Thiển, vậy nên Thẩm Thiên Trường nhớ rất rõ.

Nhưng lúc đó cô chỉ biết tức giận và hối hận, vậy nên không để ý thấy Lục Chi Cửu ăn mặc như vậy cũng cực kỳ đẹp trai.

Thẩm Thiên Trường nhìn ánh dương bên ngoài, mặc dù bây giờ đã gần ba giờ chiều rồi nhưng nắng vẫn rất gay gắt, tia tử ngoại ở vùng cao nguyên nguy hiểm hơn ở vùng đồng bằng nhiều.

Vậy nên Thẩm Thiên Trường còn chuẩn bị cả kem chống nắng lúc ở thành phố Vân, cô đã thoa một lượt lúc thay quần áo rồi.

Cô cầm kem chống nắng bước tới bên cạnh Lục Chi Cửu, vươn tay lấy cuốn tạp chí mà anh đang cầm ra.

Lục Chi Cửu hơi sửng sốt vì hành động đột ngột của cô.

“Vươn tay ra đây.” Thẩm Thiên Trường nói.

Lục Chi Cửu không hiểu cho lắm, nhưng anh vẫn ngoan ngoãn giơ tay ra.

Thẩm Thiên Trường bóp kem chống nắng vào lòng bàn tay anh: “Đây là kem chống nắng, tia tử ngoại bên ngoài quá mạnh, anh cũng phải bôi một chút mới được.”

Nhìn dung dịch màu trắng sữa trong tay, đôi mắt Lục Chi Cửu hiện lên sự tò mò, anh hơi nhướng mày lên: “Anh không biết thoa, em giúp anh đi.”

Thẩm Thiên Trường ngạc nhiên nhìn anh, thầm nghĩ lúc trước người đàn ông này là thần tiên thật sao, ngay cả kem chống nắng cũng không biết thoa?

Mặc dù trong lòng thấy sai sai, nhưng Thẩm Thiên Trường vẫn dùng ngón tay phết một chút kem trong tay anh ra, nhẹ nhàng chấm lên mặt anh rồi tán đều ra cho anh.

Lục Chi Cửu nhắm mặt lại, khóe miệng cong lên vui vẻ, để mặc Thẩm Thiên Trường “xoa nắn” mặt mình.

Sau khi thoa hết mặt cho anh, Thẩm Thiên Trường lại bóp một ít kem chống nắng nữa ra bắt đầu thoa cổ cho anh.

Bởi vì Lục Chi Cửu đang ngồi còn Thẩm Thiên Trường thì đứng nên cô không nhìn thấy cổ anh, vậy nên cô chỉ có thể cúi người mới tán đều được.

Ngón tay cô nhẹ nhàng trượt qua cằm anh, sau đó là cạnh gáy, yết hầu…

Lục Chi Cửu cảm thấy hơi ngứa, yết hầu của anh trượt một cái, mở mắt ra thì thấy khuôn mặt của Thẩm Thiên Trường chỉ cách anh mấy cen ti mét…

Cô không hề phát hiện ra anh đang nhìn mình, đôi mắt vẫn nhìn vào cổ anh, nghiêm túc thoa kem chống nắng.

Bởi vì cổ áo sơ mi của anh hơi lớn, để lộ ra một mảng xương quai xanh gợi cảm, Thẩm Thiên Trường bất giác nuốt nước miếng, đang nghĩ xem có nên thoa một chút vào vai anh không thì vòng eo cô bỗng bị ôm chặt lấy, cả cơ thể bị kéo đến mức không đứng vững được.

Cô giật nảy mình, kem chống nắng đang cầm trong tay cũng rơi xuống đất…

Đợi đến khi hoàn hồn lại thì Lục Chi Cửu đã ôm cô vào lòng, cô ngẩng đầu lên, bắt gặp đôi mắt đen như mực của Lục Chi Cửu…

Sau đó hơi thở của anh càng lúc càng gần, Thẩm Thiên Trường vô thức túm chặt lấy váy.

Rõ ràng hai người đã gần trong gang tấc, nhưng nhìn dáng vẻ căng thẳng của cô, Lục Chi Cửu lại bỗng cười nhẹ một tiếng.

Thẩm Thiên Trường nhíu mày mở mắt ra, thấy Lục Chi Cửu ôm cô cúi người xuống, nhặt tuýp kem chống nắng dưới đất lên.

“Anh thoa cho em.”

Thẩm Thiên Trường ngây ra mất mấy giây: “Lục Chi Cửu, anh cố tình đúng không?”

Ý cười trong mắt Lục Chi Cửu càng rõ rệt hơn.

Nhìn thấy bộ dạng này của anh, cơn tức trong lòng Thẩm Thiên Trường bùng lên, cô dứt khoát ôm lấy cổ anh, sau đó vươn tay ghì lấy gáy anh, ấn đầu anh về phía mình.

Sức lực của Thẩm Thiên Trường vốn đã lớn hơn những cô gái bình thường khác, Lục Chi Cửu lại không hề phòng bị, chưa tới ba giây sau cô đã “gặm” lấy môi anh. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m

Thẩm Thiên Trường cắn mấy cái thật mạnh vào môi anh, thậm chí động tác của cô có thể nói là hơi thô bạo. Lục Chi Cửu ăn đau, đang định trừng phạt ngược trở lại thì Thẩm Thiên Trường lại buông anh ra. Cô nhanh chóng thoát khỏi lồng ngực anh, xoay người cầm lấy chiếc mũ nan trên bàn.

Sau đó cô lại quay đầu dùng ánh mắt khiêu khích nhìn Lục Chi Cửu: “Bản cô nương vừa bôi kem chống nắng rồi, bây giờ bản cô nương sẽ đi vòng quanh biển!”

Vừa nói, cô vừa ra ngoài một mình. Nhìn bóng lưng tiêu sái của cô, Lục Chi Cửu đứng trầm mặc tại chỗ mất mấy giây. Cuối cùng trên mặt anh xuất hiện một nụ cười bất đắc dĩ, đứng dậy đi theo cô ra ngoài.

Thẩm Thiên Trường ra khỏi khách sạn Quan Hải, tới địa điểm thuê xe trên bờ biển.

Có thể là vì muốn thu hút khách hàng nên những chiếc xe điện bình thường được chủ quán trang trí, vẽ vời đủ mọi hình thù, có hình nhân vật hoạt hình, có hình lá cờ của các nước khác nhau.

Thẩm Thiên Trường nhanh chóng lựa chọn hai chiếc trong số đó, thanh toán tiền thuê cho một tiếng đồng hồ.

Lúc này Lục Chi Cửu cũng đi theo sau, anh nhìn chiếc xe điện lòe loẹt, lông mày không khỏi nhíu lại, bởi vì trong trí nhớ của anh, anh chưa từng điều khiển loại xe này…

Thẩm Thiên Trường vui vẻ nhảy lên xe, đang định khởi động thì lại thấy Lục Chi Cửu đứng im nhìn hai chiếc xe điện.

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc suy tư của anh, Thẩm Thiên Trường bỗng hỏi dò một câu: “Lục Chi Cửu, anh đừng nói là anh không biết đi xe điện đấy nhé…”

Lục Chi Cửu khoanh tay trả lời nghiêm túc: “Anh không thể nói cho em được, bởi vì trước kia anh chưa đi bao giờ, vậy nên anh không biết mình có biết đi không.”

Thẩm Thiên Trường cười ngả nghiêng, cô tưởng không có gì là Lục Chi Cửu không làm được cơ.

Cuối cùng Thẩm Thiên Trường chỉ có thể thương lượng với chủ quán để thuê một chiếc xe trong hai tiếng, sau đó cô lái chiếc xe điện, đằng sau là Lục Chi Cửu với thân hình cao lớn, bắt đầu hành trình vòng quanh biển của ngày đầu tiên.

Tháng chín không phải là mùa du lịch của biển Tiển, vậy nên không có quá nhiều du khách.

Trên quốc lộ quanh biển chỉ có mấy chiếc xe điện đi thành từng nhóm, bởi vì Lục Chi Cửu có dáng người cao to, hai người ngồi trên một chiếc xe điện trông hơi buồn cười, những người đi ngang qua không khỏi nhìn bọn họ bằng ánh mắt tò mò.
Quyên góp ủng hộ vietwriter.vn
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom