Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 16
Tiếng cười nhạo phản bác: "Ta còn tưởng ngươi đứng đầu Đội hai, ai ngờ chỉ là top ba mươi. Bây giờ có ba đội đệ tử ngoại môn, ngươi sao không tìm hiểu thử xem ai là người đứng đầu ba đội, ai là tam kiệt của ngoại môn?"
"Ta còn tưởng ngươi thế nào, ai ngờ tam kiệt cũng không biết. Cho ngươi biết, bây giờ tam kiệt của ngoại môn bao gồm Đông Phương Thắng của đội một, Giang Vân Hạc của đội hai, Phương Hoành của đội ba. Đông Phương Thắng năm nay mười bốn tuổi, là người nước Sở ở Đạo châu, nghe nói là đệ tử đích truyền của Đông Phương thể gia. Giang Vân Hạc năm nay mười sáu tuổi, đến từ thành Thanh Diệp, U châu. Phương Hoành mười tám tuổi, người nước Tề, Đạo châu."
Ý Thiên lưu ý nhớ tên ba người này. Dù sao mình cũng là đệ tử ngoại môn, nếu muốn trở thành đệ tử nội môn thì tam kiệt này chắc chắn sẽ là đối thủ cạnh tranh.
Ngồi ở trong góc phía đông so với Ý Thiên chính là Đông Phương Thắng và Giang Vân Hạc.
Đông Phương Thắng ngồi ở phía tây bắc. Hắn mới mười bốn tuổi, cũng không cao, thanh tú nhã nhặn, vẻ ngoài chỉ là trung bình, căn bản không thể so với Phương Hoành.
Giang Vân Hạc mười sáu tuổi, vóc dáng cũng tầm như Ý Thiên, ánh mắt lạnh lùng, mặc dù vẻ anh tuấn cũng không bằng, thế nhưng cũng là một mỹ nam tử.
Đông Phương Thắng làm cho người ta có cảm giác nhã nhặn, Giang Vân Hạc làm cho người ta cảm thấy lạnh lùng cao ngạo, Phương Hoành thì cho cảm giác bình tĩnh, ba người là ba loại cảm giác hoàn toàn khác nhau.
Tam kiệt ngoại môn không hề có bất kỳ phản ứng gì với lời bình luận của mọi người, ăn xong cơm liền rời đi.
Ý Thiên bây giờ đã hoàn toàn thích ứng với việc buổi sáng luyện lực, buổi chiều linh biến.
Trước đây mỗi khi ăn xong cơm tối, Ý Thiên đều quay về phòng, dùng toàn bộ thời gian để đọc sách.
Hai ngày nay, Ý Thiên đã đọc hết chỗ sách mà Thu Diệp đưa cho, vậy nên ăn cơm xong hắn liền đi về phía Nhị Đầu Phong phía sau núi.
Đây là nơi huấn luyện vào ban ngày, Ý Thiên đã cực kỳ quen thuộc với hoàn cảnh ở đây. Thế nhưng đây là lần đầu tiên hắn đi tới đây vào ban đêm, cảm giác cực kỳ yên tĩnh, cô độc.
Bước từng bước trong hạp cốc, Ý Thiên cảm thụ từng làn gió, trong lòng cảm thấy cô đơn.
Tri thức dần tăng trưởng, Ý Thiên cũng hiểu biết nhiều thứ hơn, trong lòng cũng thường xuyên có câu hỏi.
Ví dụ như người sống vì cái gì?
Quyền thế, danh lợi, ái tình hay cái gì khác?
Ý Thiên mười tám tuổi, tiếp xúc với nhân thể thực tế cũng chỉ như mấy đứa trẻ vài tháng tuổi. Rất nhiều thứ hắn chưa từng thấy, rất nhiều chuyện hắn chưa trải qua, vậy nên hắn cũng không biết.
Nhị Đầu Phong là hai ngọn núi cô độc, cách nhau một khoảng, ở giữa tạo thành một hạp cốc.
Khi huấn luyện ban ngày, Ý Thiên chỉ đi theo đường núi mà lên, chưa từng tiến vào bên trong hạp cốc bao giờ.
Lúc này, trăng sáng sao nhiều, Ý Thiên cũng rảnh rỗi, mặc dù lẻ loi một mình nhưng cũng không sao. Hắn cứ đi dần theo đường hạp cốc, chẳng biết đã tiến vào trong từ lúc nào.
Dưới ánh trăng, không ngờ bên trong hạp cốc lại có một người. Điều này làm cho Ý Thiên rất bất ngờ.
Còn chưa tới gần, một giọng núi thanh thúy đã vang ra từ trong sơn cốc.
"Ngươi là ai? Sao lại tới đây?"
Ý Thiên sửng sốt, nheo mắt nhìn kỹ mới thấy người kia đã xoay người, đang nhìn thẳng vào mình.
Dưới ánh trăng, đó là một nữ tử mặt đeo bạch sa, mặc một bộ đồ
trắng. Mặc dù cự li không gần, thế nhưng Ý Thiên vẫn nhìn ra nàng cao gầy, dáng người cực kỳ thướt tha, rất dụ hoặc.
Dừng bước, Ý Thiên đáp: "Ta là Ý Thiên, là đệ tử ngoại môn của Thiên Nguyệt sơn trang, rảnh rỗi không có việc gì nên đi tới đây. Ngươi là ai, sao lại ở đây?"
Nữ tử áo trắng nhìn Ý Thiên, lạnh lùng đáp: "Không cần hỏi ta là ai. Ngươi cứ đứng đó không được đến gần, hoặc là rời đi cũng được."
Ý Thiên khó hiểu, hỏi: "Vì sao?"
Nữ tử áo trắng đáp: "Không vỉ sao cả."
Ý Thiên trầm mặc một hồi, nói nhỏ: "Vậy ta ngồi ở đây."
Nữ tử áo trắng không đáp, cả hai rơi vào trầm mặc.
Dưới ánh trăng, nữ tử áo trắng im lặng đứng trên một tảng đá, Ý Thiên không thể đoán ra nàng đang làm gì.
Nhìn một hồi, Ý Thiên cảm thấy chán, không để ý đến nàng ta nữa, coi như nàng ta không tồn tại, tiếp tục tự hỏi những câu hỏi trong lòng.
Thời gian lặng lẽ trôi, bất tri bất giác đã trôi qua một giờ.
Ý Thiên cảm thấy mệt mỏi, dứt khoát liền nằm trên một tảng đá, không ngờ lại ngủ mất.
Nhìn thấy Ý Thiên như vậy, nữ tử áo trắng rất kinh ngạc, nhìn kỹ Ý Thiên, cảm thấy có chút chán ghét vẻ ngoài xấu xí của hắn.
Mặc dù cách nhau rất xa, nữ tử áo trắng vẫn có thể nhìn rõ vẻ ngoài của Ý Thiên. Đối mặt với một nam tử mũi hếch răng hô như vậy, ấn tượng ban đầu của nàng với hắn là cực kỳ kém.
Thế nhưng nữ tử áo trắng cũng không nói gì. Nàng ta vẫn đứng đó, giống như đang chờ đợi điều gì.
Trong yên tĩnh, thi thoảng nữ tử áo trắng lại ngẩng đầu nhìn ánh trăng. Nàng ta đang tính thời gian, hiển nhiên đến đây là có mục đích.
Nửa đêm, gió lạnh thổi về, Ý Thiên lại vẫn ngủ rất say, hoàn toàn không để ý mình đang ở đâu.
Lúc này, phía trên hạp cốc đột nhiên xuất hiện một bóng người, quanh người tỏa ra hào quang, đỉnh đầu có ba đạo quang hoàn.
Nữ tử áo trắng lập tức cảnh giác, ngẩng đầu nhìn lên không trung. Chỉ thấy đó là một nữ tử mặc váy xanh, ba đạo quang hoàn trên đầu là ba màu xanh, lam, tím.
Nữ tử váy xanh khoảng hai mươi tuổi, vẻ đẹp như hoa, mắt cười quyến rũ, làm cho người ta cảm thấy hấp dẫn.
"Yêu vật cấp linh hoàn, hơn nữa còn có cảnh giới tam hoàn, đúng là khó gặp."
Ngữ khí của nữ tử áo trắng lạnh lùng, lộ ra vẻ lưu ý đến vị khách không mời này.
Nữ tử váy xanh cười khanh khách, tiếng cười cực kỳ đáng yêu.
"Biết ta là cao thủ linh hoàn mà ngươi vẫn bình tĩnh, vậy chứng tỏ ngươi cũng không đơn giản. Tiểu muội muội, ngươi tên là gì?"
Nữ tử áo trắng quát: "Im mồm, ai là tiểu muội muội của ngươi! Đây là Thiên Nguyệt Phong, ngươi không muốn chết thì cút ngay, nếu không đừng trách ta không khách khí."
Nữ tử váy xanh cười nói: "Tính tình quá dữ, có vẻ là chưa bị nam nhân đụng vào, nếu không thì sẽ không thể này."
Nữ tử áo trắng giận dữ trong lòng, lạnh lùng nói: "Yêu vật chia ra ba tầng linh quang, linh hoàn linh ảnh. Mặc dù ngươi là yêu thú cấp linh hoàn, hơn nữa còn là tam hoàn, thực lực cũng không tồi, thế nhưng đây là Thiên Nguyệt Phong, nếu ngươi muốn chết thì ta sẽ thành toàn cho ngươi."
Trên Vân Hoang đại lục, có vô số yêu thú, Thiên Long thần điện và Phượng Hoàng thần điện trong Bát Cực thần điện cũng là đại bản doanh của yêu thú.
Theo thực lực cao thấp của yêu thú, yêu thú được chia ra là ba cấp, đó là cấp linh quang, cấp linh hoàn, cấp linh ảnh.
"Ta còn tưởng ngươi thế nào, ai ngờ tam kiệt cũng không biết. Cho ngươi biết, bây giờ tam kiệt của ngoại môn bao gồm Đông Phương Thắng của đội một, Giang Vân Hạc của đội hai, Phương Hoành của đội ba. Đông Phương Thắng năm nay mười bốn tuổi, là người nước Sở ở Đạo châu, nghe nói là đệ tử đích truyền của Đông Phương thể gia. Giang Vân Hạc năm nay mười sáu tuổi, đến từ thành Thanh Diệp, U châu. Phương Hoành mười tám tuổi, người nước Tề, Đạo châu."
Ý Thiên lưu ý nhớ tên ba người này. Dù sao mình cũng là đệ tử ngoại môn, nếu muốn trở thành đệ tử nội môn thì tam kiệt này chắc chắn sẽ là đối thủ cạnh tranh.
Ngồi ở trong góc phía đông so với Ý Thiên chính là Đông Phương Thắng và Giang Vân Hạc.
Đông Phương Thắng ngồi ở phía tây bắc. Hắn mới mười bốn tuổi, cũng không cao, thanh tú nhã nhặn, vẻ ngoài chỉ là trung bình, căn bản không thể so với Phương Hoành.
Giang Vân Hạc mười sáu tuổi, vóc dáng cũng tầm như Ý Thiên, ánh mắt lạnh lùng, mặc dù vẻ anh tuấn cũng không bằng, thế nhưng cũng là một mỹ nam tử.
Đông Phương Thắng làm cho người ta có cảm giác nhã nhặn, Giang Vân Hạc làm cho người ta cảm thấy lạnh lùng cao ngạo, Phương Hoành thì cho cảm giác bình tĩnh, ba người là ba loại cảm giác hoàn toàn khác nhau.
Tam kiệt ngoại môn không hề có bất kỳ phản ứng gì với lời bình luận của mọi người, ăn xong cơm liền rời đi.
Ý Thiên bây giờ đã hoàn toàn thích ứng với việc buổi sáng luyện lực, buổi chiều linh biến.
Trước đây mỗi khi ăn xong cơm tối, Ý Thiên đều quay về phòng, dùng toàn bộ thời gian để đọc sách.
Hai ngày nay, Ý Thiên đã đọc hết chỗ sách mà Thu Diệp đưa cho, vậy nên ăn cơm xong hắn liền đi về phía Nhị Đầu Phong phía sau núi.
Đây là nơi huấn luyện vào ban ngày, Ý Thiên đã cực kỳ quen thuộc với hoàn cảnh ở đây. Thế nhưng đây là lần đầu tiên hắn đi tới đây vào ban đêm, cảm giác cực kỳ yên tĩnh, cô độc.
Bước từng bước trong hạp cốc, Ý Thiên cảm thụ từng làn gió, trong lòng cảm thấy cô đơn.
Tri thức dần tăng trưởng, Ý Thiên cũng hiểu biết nhiều thứ hơn, trong lòng cũng thường xuyên có câu hỏi.
Ví dụ như người sống vì cái gì?
Quyền thế, danh lợi, ái tình hay cái gì khác?
Ý Thiên mười tám tuổi, tiếp xúc với nhân thể thực tế cũng chỉ như mấy đứa trẻ vài tháng tuổi. Rất nhiều thứ hắn chưa từng thấy, rất nhiều chuyện hắn chưa trải qua, vậy nên hắn cũng không biết.
Nhị Đầu Phong là hai ngọn núi cô độc, cách nhau một khoảng, ở giữa tạo thành một hạp cốc.
Khi huấn luyện ban ngày, Ý Thiên chỉ đi theo đường núi mà lên, chưa từng tiến vào bên trong hạp cốc bao giờ.
Lúc này, trăng sáng sao nhiều, Ý Thiên cũng rảnh rỗi, mặc dù lẻ loi một mình nhưng cũng không sao. Hắn cứ đi dần theo đường hạp cốc, chẳng biết đã tiến vào trong từ lúc nào.
Dưới ánh trăng, không ngờ bên trong hạp cốc lại có một người. Điều này làm cho Ý Thiên rất bất ngờ.
Còn chưa tới gần, một giọng núi thanh thúy đã vang ra từ trong sơn cốc.
"Ngươi là ai? Sao lại tới đây?"
Ý Thiên sửng sốt, nheo mắt nhìn kỹ mới thấy người kia đã xoay người, đang nhìn thẳng vào mình.
Dưới ánh trăng, đó là một nữ tử mặt đeo bạch sa, mặc một bộ đồ
trắng. Mặc dù cự li không gần, thế nhưng Ý Thiên vẫn nhìn ra nàng cao gầy, dáng người cực kỳ thướt tha, rất dụ hoặc.
Dừng bước, Ý Thiên đáp: "Ta là Ý Thiên, là đệ tử ngoại môn của Thiên Nguyệt sơn trang, rảnh rỗi không có việc gì nên đi tới đây. Ngươi là ai, sao lại ở đây?"
Nữ tử áo trắng nhìn Ý Thiên, lạnh lùng đáp: "Không cần hỏi ta là ai. Ngươi cứ đứng đó không được đến gần, hoặc là rời đi cũng được."
Ý Thiên khó hiểu, hỏi: "Vì sao?"
Nữ tử áo trắng đáp: "Không vỉ sao cả."
Ý Thiên trầm mặc một hồi, nói nhỏ: "Vậy ta ngồi ở đây."
Nữ tử áo trắng không đáp, cả hai rơi vào trầm mặc.
Dưới ánh trăng, nữ tử áo trắng im lặng đứng trên một tảng đá, Ý Thiên không thể đoán ra nàng đang làm gì.
Nhìn một hồi, Ý Thiên cảm thấy chán, không để ý đến nàng ta nữa, coi như nàng ta không tồn tại, tiếp tục tự hỏi những câu hỏi trong lòng.
Thời gian lặng lẽ trôi, bất tri bất giác đã trôi qua một giờ.
Ý Thiên cảm thấy mệt mỏi, dứt khoát liền nằm trên một tảng đá, không ngờ lại ngủ mất.
Nhìn thấy Ý Thiên như vậy, nữ tử áo trắng rất kinh ngạc, nhìn kỹ Ý Thiên, cảm thấy có chút chán ghét vẻ ngoài xấu xí của hắn.
Mặc dù cách nhau rất xa, nữ tử áo trắng vẫn có thể nhìn rõ vẻ ngoài của Ý Thiên. Đối mặt với một nam tử mũi hếch răng hô như vậy, ấn tượng ban đầu của nàng với hắn là cực kỳ kém.
Thế nhưng nữ tử áo trắng cũng không nói gì. Nàng ta vẫn đứng đó, giống như đang chờ đợi điều gì.
Trong yên tĩnh, thi thoảng nữ tử áo trắng lại ngẩng đầu nhìn ánh trăng. Nàng ta đang tính thời gian, hiển nhiên đến đây là có mục đích.
Nửa đêm, gió lạnh thổi về, Ý Thiên lại vẫn ngủ rất say, hoàn toàn không để ý mình đang ở đâu.
Lúc này, phía trên hạp cốc đột nhiên xuất hiện một bóng người, quanh người tỏa ra hào quang, đỉnh đầu có ba đạo quang hoàn.
Nữ tử áo trắng lập tức cảnh giác, ngẩng đầu nhìn lên không trung. Chỉ thấy đó là một nữ tử mặc váy xanh, ba đạo quang hoàn trên đầu là ba màu xanh, lam, tím.
Nữ tử váy xanh khoảng hai mươi tuổi, vẻ đẹp như hoa, mắt cười quyến rũ, làm cho người ta cảm thấy hấp dẫn.
"Yêu vật cấp linh hoàn, hơn nữa còn có cảnh giới tam hoàn, đúng là khó gặp."
Ngữ khí của nữ tử áo trắng lạnh lùng, lộ ra vẻ lưu ý đến vị khách không mời này.
Nữ tử váy xanh cười khanh khách, tiếng cười cực kỳ đáng yêu.
"Biết ta là cao thủ linh hoàn mà ngươi vẫn bình tĩnh, vậy chứng tỏ ngươi cũng không đơn giản. Tiểu muội muội, ngươi tên là gì?"
Nữ tử áo trắng quát: "Im mồm, ai là tiểu muội muội của ngươi! Đây là Thiên Nguyệt Phong, ngươi không muốn chết thì cút ngay, nếu không đừng trách ta không khách khí."
Nữ tử váy xanh cười nói: "Tính tình quá dữ, có vẻ là chưa bị nam nhân đụng vào, nếu không thì sẽ không thể này."
Nữ tử áo trắng giận dữ trong lòng, lạnh lùng nói: "Yêu vật chia ra ba tầng linh quang, linh hoàn linh ảnh. Mặc dù ngươi là yêu thú cấp linh hoàn, hơn nữa còn là tam hoàn, thực lực cũng không tồi, thế nhưng đây là Thiên Nguyệt Phong, nếu ngươi muốn chết thì ta sẽ thành toàn cho ngươi."
Trên Vân Hoang đại lục, có vô số yêu thú, Thiên Long thần điện và Phượng Hoàng thần điện trong Bát Cực thần điện cũng là đại bản doanh của yêu thú.
Theo thực lực cao thấp của yêu thú, yêu thú được chia ra là ba cấp, đó là cấp linh quang, cấp linh hoàn, cấp linh ảnh.
Bình luận facebook