Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-860
Chương 883: Diệp Thu
Nhìn thấy thái độ cố chấp của dì Vương, Diệp Thiên không muốn nói nhiều, lúc này hắn chỉ muốn đến xem con trai mình mà thôi, cũng không muốn ở đây một cách vô nghĩa, lập tức nghĩ nghĩ rồi nói:
- Dì Vương à, như thế này đi, mấy tấm chi phiếu này mọi người cứ cầm trước đã, sau này hẵng nói có được không?
- Vậy được, tiểu Diệp, cháu ra thăm con trai đi, đứa bé khỏe mạnh lắm.
Lão thái thái gật đầu, bà có thể hiểu được tâm trạng hiện tại của Diệp Thiên, nếu Diệp Thiên không thực sự không muốn, bà có thể giao những tấm phiếu mà mỗi người trong tổ điều trị nhận được cho tổ chức, như vậy cũng là để giữ thể diện cho Diệp Thiên.
- Dì Vương, vậy cháu phải cảm ơn mọi người vì mọi chuyện, bây giờ cháu đi thăm con trai được chứ?
Sau khi nghe giáo sư Vương nói xong, ánh mắt Diệp Thiên lóe sáng, đi đến bên chiếc nôi của con, nhìn thấy đứa bé đang cau mày như một ông cụ non, Diệp Thiên bước rón ra rón rén, thậm chí còn ngừng cả thở, sợ đánh thức đứa bé trong giấc ngủ say.
Giáo sư Vương mỉm cười.
- Cháu có thể bế nó không?
Diệp Thiên giơ tay ra nhưng lại sợ đánh thức đứa bé, vẻ mặt khó xử hỏi.
Giáo sư Vương cười nói:
- Đương nhiên là được rồi, cháu cứ ôm đứa bé đi, đứa bé mới sinh ra ở cạnh mẹ sẽ có cảm giác an toàn.
- Vâng, vâng.
Diệp Thiên trả lời không ngớt, vận thực khí lên tay, cẩn thận ôm lấy cơ thể mềm mại của đứa bé, động tác nhẹ nhàng đến nỗi đứa bé trong giấc ngủ say không cảm nhận được điều gì dị thường.
- Diệp Thiên, con ở đây làm gì thế?
Vừa mới ôm lấy con thì Tống Vi Lan và Doanh Doanh liền đi vào phòng, nhìn thấy bộ dạng hồi hộp căng thẳng của con trai liền nói:
- Con bé được đứa bé sao? Đưa đây, để mẹ bế cho, bên ngoài còn nhiều người lắm, con ra tiếp họ đi.
- Diệp Thiên à, em còn phải học cách bế em bé nhiều lắm, đừng làm đau nó.
Vương Doanh Doanh đỡ bên dưới đứa bé, sợ Diệp Thiên không bế được con.
- Mẹ, chị Doanh Doanh, mấy người đang tước đoạt quyền lợi làm cha của con đấy à?
Diệp Thiên tức giận lườm một cái nói:
- Ai tới thế? Còn bắt con đi tiếp nữa? Thật không vừa đâu nhá.
- Ông ngoại con mà không cần đi tiếp hả? Nhanh lên, đưa cháu đây cho mẹ.
Tống Vi Lan vươn tay ra, Diệp Thiên sợ làm đau con nên chỉ có thể phẫn nộ bỏ tay ra, miệng than thở:
- Cái ông già này, tin tức làm gì mà nhạy thế chứ? Vừa mới sinh đã chạy đến đây rồi.
- Cái thằng này nói gì thế chứ? Mau ra ngoài đi.
Tống Vi Lan dùng tay huých nhẹ con trai ra, sau đó vui mừng bế lấy đứa bé đi về phòng, nơi đó đã được sắp xếp sẵn, là phòng cho Vu Thanh Nhã nghỉ ngơi, cũng dễ dàng bế đứa bé ra cho mọi người gặp.
- Diệp Thiên, đây là khóa trường mệnh ông ngoại tặng cho cháu bé.
Diệp Thiên và mẹ vừa bước vào phòng, Tống Hạo Thiên đang cười nói với ctg vội rút món quà ra, nhìn bộ dạng của ông, nếu không phải là đứa bé còn quá nhỏ thì có khi ông còn trực tiếp đeo luôn vào cổ nó rồi.
Sau khi Diệp Thiên bị tước đoạt quyền bế đứa bé, tâm tình không được tốt cho lắm, lập tức ủ rũ gật đầu nói:
- Ông ngoại, cháu cảm ơn, chiếc khóa trường mệnh này không phải đánh bằng đồng đấy chứ?
- Tiểu tử thối này, nói gì thế chứ? Nói năng cẩn thận với ông ngoại con một chút, mẹ đưa đứa bé vào cho Thanh Nhã.
Tống Vi Lan tức giận trừng mắt nhìn con, rồi bế đứa bé đi vào phòng cùng Doanh Doanh, mấy người phụ nữ trong phòng lập tức vây tới ồn ào cũng không sợ đánh thức đứa bé.
- Diệp Thiên, đứa bé đặt tên là gì rồi?
Tống Hạo Thiên biết đứa cháu ngoại này của mình tính tình thẳng thắn, sẽ không đứng trước mặt người khác che giấu cảm xúc nên cũng nhanh chóng quên đi câu nói vừa rồi của hắn.
- Ngũ hành của đứa bé thiếu hỏa, sợ nó sau khi lớn lên tính tình sẽ nhu nhược nên con đã đặt tên cho nó là Diệp Thu, tên thường kêu là Vĩ Vĩ.
Nhắc đến cái tên, nét mặt Diệp Thiên đột nhiên tươi như hoa nói:
- Nhất Diệp Tri Thu (chiếc lá mùa thu), hi vọng sau này nó có thể trở thành người kế thừa tốt.
Vì để đặt tên cho con Diệp Thiên đã mất rất nhiều công sức, bất luận là tên chính Diệp Thu hay là tên thường gọi Vĩ Vĩ, đều phải suy xét chán chê mới có thể quyết định được.
Ý nghĩa của Nhất Diệp Tri Thu là nhìn xa trông rộng, nhìn chiếc lá rơi mà biết được tướng của nó, băng trong bình cũng biết được độ lạnh của nó, so sánh với việc phát hiện ra được khuynh hướng phát triển mới của sự vật hiện tượng trong tương lai, cái tên mà Diệp Thiên đã đặt cho con trai này thể hiện sự kì vọng rất lớn.
Tu tiên nhất đạo, vừa là chống lại trời mà đi, vừa phải tuân theo con đường rộng có sắn, Diệp Thiên không thể thay đổi được vận mệnh của người nhà, cha mẹ, vợ, để cho họ có thể đi lên trời, nhưng lại có thể để con mình đi trên con đường này, bởi vì cho dù con trai hắn không được trời phú thì hắn cũng có thể nghịch thiên cải mệnh, thay đổi mạnh mẽ thể chất của nó.
Nhưng vừa rồi, Diệp Thiên phát hiện ra căn cốt của con trai mình rất tốt, với tài lực của hắn hiện tại, sau này mỗi ngày đều bổ sung dược liệu quý cho nó, thì Diệp Thiên tin rằng thời gian bước vào tiên thiên của con trai mình có lẽ còn ngắn hơn mình rất nhiều.
- Nhất Diệp Tri Thu, một cái tên rất hay.
Tống Hạo Thiên đương nhiên biết truyền thừa mà Diệp Thiên nói đến là gì, nhưng cũng không hề nói ra, nết sau Diệp Thiên còn có thể cho ra đời một yêu nghiệt như thế này nữa thì đến Tống gia cũng vẫn được nhờ, lão gia tử đương nhiên cũng không phản đối.
- Diệp Thiên, nghe nói Thanh Nhã sinh rồi? Cậu thật là chẳng ra dáng bạn bè gì cả, nếu nói sớm thì có phải là tôi đến từ hôm qua rồi không?
Trong khi Diệp Thiên đang nói chuyện cùng ông ngoại thì một tiếng gọi nhỏ truyền từ ngoài vào, lại là Dung Dung và Từ Chấn Nam đến, đương nhiên là không thể thiếu được người bạn già của Diệp Thiên cũng đi theo là Vệ Hồng Quân.
Nhìn thấy Diệp Thiên ra đón, Từ Chấn Nam đánh vào ngực Diệp Thiên cười nói:
- Cái thằng này, sinh được con trai cũng không nói với ta một tiếng, khi ta sinh con gái thì ngay lập tức thông báo với cậu đấy. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Từ Chấn Nam đã kết hôn với Vệ Dung Dung mấy năm rồi, con gái của họ bây giờ cũng đã hai tuổi rồi.
Sau khi kết hôn Từ Chấn Nam không đi làm nữa mà sau khi được sự đồng ý của nhạc phụ và người trong nhà đã bắt đầu đầu tư vào thu thập đô cổ và tác phẩm nghệ thuật. Mặc dù hai năm tiếp xúc với Diệp Thiên không nhiều, nhưng lại khá gần gũi với Diệp Đông Bình, hơn nữa Vệ Dung Dung cũng có chút quan hệ với Thanh Nhã nên hai nhà rất thường xuyên qua lại với nhau.
- Đại ca, đúng thật là oan uổng cho em quá.
Diệp Thiên ra vẻ xoa ngực đau đớn nói:
- Đứa bé vừa ra đời, em có thể ngay lập tức truyền tin cho mọi người được sao, hơn nữa theo dự tính thì ngày mai mới sinh, em đâu có biết là hôm nay đã sinh rồi chứ?
- Được rồi, tha cho cậu đấy.
Từ Chấn Nam cười cười phẩy tay áo nói:
- Nhưng mà Diệp Thiên, tục ngữ có câu "nữ đại nhất ôm kim kê, nữ đại nhị, kim mãn quán", đợi con trai cậu lớn rồi chúng ta kết thông gia đi, cậu thấy thế nào?
Từ Chấn Nam vừa nói lời này ra, Vệ Hồng Quân ở phía sau đang định nói gì đó lập tức ngậm miệng lại, vẻ mặt mong đợi hướng về phía Diệp Thiên, trong những người bạn của Diệp Thiên ở kinh thành, ngoài Trúc Duy Phong biết Diệp Thiên khác thường ra thì Vệ Hồng Quân cũng là người hiểu Diệp Thiên nhất.
Nếu thực sự có thể kết thông gia với Diệp Thiên, thì thân phận Vệ Hồng Quân cũng không còn đơn giản chỉ là một thương gia nữa rồi, ông có thể bước vào tầng lớp cao nhất của kinh thành, có thể hưởng những đặc quyền vô cùng lớn khi tham gia kinh doanh.
- Anh à, chuyện này sau này hẵng nói, đến đây, đi thăm con trai em trước đã, thằng bé vừa sinh ra đã nặng hơn 4kg rồi đấy.
Diệp Thiên cười đổi chủ đề.
- Được, nếu như con trai cậu để ý đến con gái chúng tôi, thì tiểu tử cậu sẽ không cố ý ngăn cản chứ.
Trong lòng Từ Chấn Nam thở dài, hắn tuy rằng không biết những việc bản thân Diệp Thiên làm nhưng chỉ với chỉ bằng quan hệ của Tống Hạo Thiên và của cải của mẹ hắn Tống Vi Lan cũng không phải là loại mong muốn hắn dễ dàng thực hiện, khả năng hai nhà kết hôn là rất thấp.
- Anh à, em cũng chỉ mong sao con trai mình để ý đến con gái anh thôi, đến lúc đó hai nhà chúng ta không phải đã thân càng thêm thân sao?
Diệp Thiên nghe vậy phá lên cười, cách làm người của hắn đương nhiên không phải là loại trọng giàu khinh nghèo, mà sở dĩ cái đề tài này Diệp Thiên cũng không thể xem ra tướng mệnh của con trai mình được, căn bản là không thể đoán trước được tương lai sẽ xảy ra chuyện gì.
Mà con gái của Từ Chấn Nam thì rất đáng yêu, đứa bé hai tuổi giống như một con búp bê sứ vậy, Diệp Thiên và Vu Thanh Nhã đều rất quý, Vu Thanh Nhã còn muốn nhận làm con nuôi, nếu không phải là không thể nhìn ra vận mệnh cho con trai mình được thì không chừng hắn đã đồng ý hôn sự này rồi.
Nhìn thấy thái độ cố chấp của dì Vương, Diệp Thiên không muốn nói nhiều, lúc này hắn chỉ muốn đến xem con trai mình mà thôi, cũng không muốn ở đây một cách vô nghĩa, lập tức nghĩ nghĩ rồi nói:
- Dì Vương à, như thế này đi, mấy tấm chi phiếu này mọi người cứ cầm trước đã, sau này hẵng nói có được không?
- Vậy được, tiểu Diệp, cháu ra thăm con trai đi, đứa bé khỏe mạnh lắm.
Lão thái thái gật đầu, bà có thể hiểu được tâm trạng hiện tại của Diệp Thiên, nếu Diệp Thiên không thực sự không muốn, bà có thể giao những tấm phiếu mà mỗi người trong tổ điều trị nhận được cho tổ chức, như vậy cũng là để giữ thể diện cho Diệp Thiên.
- Dì Vương, vậy cháu phải cảm ơn mọi người vì mọi chuyện, bây giờ cháu đi thăm con trai được chứ?
Sau khi nghe giáo sư Vương nói xong, ánh mắt Diệp Thiên lóe sáng, đi đến bên chiếc nôi của con, nhìn thấy đứa bé đang cau mày như một ông cụ non, Diệp Thiên bước rón ra rón rén, thậm chí còn ngừng cả thở, sợ đánh thức đứa bé trong giấc ngủ say.
Giáo sư Vương mỉm cười.
- Cháu có thể bế nó không?
Diệp Thiên giơ tay ra nhưng lại sợ đánh thức đứa bé, vẻ mặt khó xử hỏi.
Giáo sư Vương cười nói:
- Đương nhiên là được rồi, cháu cứ ôm đứa bé đi, đứa bé mới sinh ra ở cạnh mẹ sẽ có cảm giác an toàn.
- Vâng, vâng.
Diệp Thiên trả lời không ngớt, vận thực khí lên tay, cẩn thận ôm lấy cơ thể mềm mại của đứa bé, động tác nhẹ nhàng đến nỗi đứa bé trong giấc ngủ say không cảm nhận được điều gì dị thường.
- Diệp Thiên, con ở đây làm gì thế?
Vừa mới ôm lấy con thì Tống Vi Lan và Doanh Doanh liền đi vào phòng, nhìn thấy bộ dạng hồi hộp căng thẳng của con trai liền nói:
- Con bé được đứa bé sao? Đưa đây, để mẹ bế cho, bên ngoài còn nhiều người lắm, con ra tiếp họ đi.
- Diệp Thiên à, em còn phải học cách bế em bé nhiều lắm, đừng làm đau nó.
Vương Doanh Doanh đỡ bên dưới đứa bé, sợ Diệp Thiên không bế được con.
- Mẹ, chị Doanh Doanh, mấy người đang tước đoạt quyền lợi làm cha của con đấy à?
Diệp Thiên tức giận lườm một cái nói:
- Ai tới thế? Còn bắt con đi tiếp nữa? Thật không vừa đâu nhá.
- Ông ngoại con mà không cần đi tiếp hả? Nhanh lên, đưa cháu đây cho mẹ.
Tống Vi Lan vươn tay ra, Diệp Thiên sợ làm đau con nên chỉ có thể phẫn nộ bỏ tay ra, miệng than thở:
- Cái ông già này, tin tức làm gì mà nhạy thế chứ? Vừa mới sinh đã chạy đến đây rồi.
- Cái thằng này nói gì thế chứ? Mau ra ngoài đi.
Tống Vi Lan dùng tay huých nhẹ con trai ra, sau đó vui mừng bế lấy đứa bé đi về phòng, nơi đó đã được sắp xếp sẵn, là phòng cho Vu Thanh Nhã nghỉ ngơi, cũng dễ dàng bế đứa bé ra cho mọi người gặp.
- Diệp Thiên, đây là khóa trường mệnh ông ngoại tặng cho cháu bé.
Diệp Thiên và mẹ vừa bước vào phòng, Tống Hạo Thiên đang cười nói với ctg vội rút món quà ra, nhìn bộ dạng của ông, nếu không phải là đứa bé còn quá nhỏ thì có khi ông còn trực tiếp đeo luôn vào cổ nó rồi.
Sau khi Diệp Thiên bị tước đoạt quyền bế đứa bé, tâm tình không được tốt cho lắm, lập tức ủ rũ gật đầu nói:
- Ông ngoại, cháu cảm ơn, chiếc khóa trường mệnh này không phải đánh bằng đồng đấy chứ?
- Tiểu tử thối này, nói gì thế chứ? Nói năng cẩn thận với ông ngoại con một chút, mẹ đưa đứa bé vào cho Thanh Nhã.
Tống Vi Lan tức giận trừng mắt nhìn con, rồi bế đứa bé đi vào phòng cùng Doanh Doanh, mấy người phụ nữ trong phòng lập tức vây tới ồn ào cũng không sợ đánh thức đứa bé.
- Diệp Thiên, đứa bé đặt tên là gì rồi?
Tống Hạo Thiên biết đứa cháu ngoại này của mình tính tình thẳng thắn, sẽ không đứng trước mặt người khác che giấu cảm xúc nên cũng nhanh chóng quên đi câu nói vừa rồi của hắn.
- Ngũ hành của đứa bé thiếu hỏa, sợ nó sau khi lớn lên tính tình sẽ nhu nhược nên con đã đặt tên cho nó là Diệp Thu, tên thường kêu là Vĩ Vĩ.
Nhắc đến cái tên, nét mặt Diệp Thiên đột nhiên tươi như hoa nói:
- Nhất Diệp Tri Thu (chiếc lá mùa thu), hi vọng sau này nó có thể trở thành người kế thừa tốt.
Vì để đặt tên cho con Diệp Thiên đã mất rất nhiều công sức, bất luận là tên chính Diệp Thu hay là tên thường gọi Vĩ Vĩ, đều phải suy xét chán chê mới có thể quyết định được.
Ý nghĩa của Nhất Diệp Tri Thu là nhìn xa trông rộng, nhìn chiếc lá rơi mà biết được tướng của nó, băng trong bình cũng biết được độ lạnh của nó, so sánh với việc phát hiện ra được khuynh hướng phát triển mới của sự vật hiện tượng trong tương lai, cái tên mà Diệp Thiên đã đặt cho con trai này thể hiện sự kì vọng rất lớn.
Tu tiên nhất đạo, vừa là chống lại trời mà đi, vừa phải tuân theo con đường rộng có sắn, Diệp Thiên không thể thay đổi được vận mệnh của người nhà, cha mẹ, vợ, để cho họ có thể đi lên trời, nhưng lại có thể để con mình đi trên con đường này, bởi vì cho dù con trai hắn không được trời phú thì hắn cũng có thể nghịch thiên cải mệnh, thay đổi mạnh mẽ thể chất của nó.
Nhưng vừa rồi, Diệp Thiên phát hiện ra căn cốt của con trai mình rất tốt, với tài lực của hắn hiện tại, sau này mỗi ngày đều bổ sung dược liệu quý cho nó, thì Diệp Thiên tin rằng thời gian bước vào tiên thiên của con trai mình có lẽ còn ngắn hơn mình rất nhiều.
- Nhất Diệp Tri Thu, một cái tên rất hay.
Tống Hạo Thiên đương nhiên biết truyền thừa mà Diệp Thiên nói đến là gì, nhưng cũng không hề nói ra, nết sau Diệp Thiên còn có thể cho ra đời một yêu nghiệt như thế này nữa thì đến Tống gia cũng vẫn được nhờ, lão gia tử đương nhiên cũng không phản đối.
- Diệp Thiên, nghe nói Thanh Nhã sinh rồi? Cậu thật là chẳng ra dáng bạn bè gì cả, nếu nói sớm thì có phải là tôi đến từ hôm qua rồi không?
Trong khi Diệp Thiên đang nói chuyện cùng ông ngoại thì một tiếng gọi nhỏ truyền từ ngoài vào, lại là Dung Dung và Từ Chấn Nam đến, đương nhiên là không thể thiếu được người bạn già của Diệp Thiên cũng đi theo là Vệ Hồng Quân.
Nhìn thấy Diệp Thiên ra đón, Từ Chấn Nam đánh vào ngực Diệp Thiên cười nói:
- Cái thằng này, sinh được con trai cũng không nói với ta một tiếng, khi ta sinh con gái thì ngay lập tức thông báo với cậu đấy. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Từ Chấn Nam đã kết hôn với Vệ Dung Dung mấy năm rồi, con gái của họ bây giờ cũng đã hai tuổi rồi.
Sau khi kết hôn Từ Chấn Nam không đi làm nữa mà sau khi được sự đồng ý của nhạc phụ và người trong nhà đã bắt đầu đầu tư vào thu thập đô cổ và tác phẩm nghệ thuật. Mặc dù hai năm tiếp xúc với Diệp Thiên không nhiều, nhưng lại khá gần gũi với Diệp Đông Bình, hơn nữa Vệ Dung Dung cũng có chút quan hệ với Thanh Nhã nên hai nhà rất thường xuyên qua lại với nhau.
- Đại ca, đúng thật là oan uổng cho em quá.
Diệp Thiên ra vẻ xoa ngực đau đớn nói:
- Đứa bé vừa ra đời, em có thể ngay lập tức truyền tin cho mọi người được sao, hơn nữa theo dự tính thì ngày mai mới sinh, em đâu có biết là hôm nay đã sinh rồi chứ?
- Được rồi, tha cho cậu đấy.
Từ Chấn Nam cười cười phẩy tay áo nói:
- Nhưng mà Diệp Thiên, tục ngữ có câu "nữ đại nhất ôm kim kê, nữ đại nhị, kim mãn quán", đợi con trai cậu lớn rồi chúng ta kết thông gia đi, cậu thấy thế nào?
Từ Chấn Nam vừa nói lời này ra, Vệ Hồng Quân ở phía sau đang định nói gì đó lập tức ngậm miệng lại, vẻ mặt mong đợi hướng về phía Diệp Thiên, trong những người bạn của Diệp Thiên ở kinh thành, ngoài Trúc Duy Phong biết Diệp Thiên khác thường ra thì Vệ Hồng Quân cũng là người hiểu Diệp Thiên nhất.
Nếu thực sự có thể kết thông gia với Diệp Thiên, thì thân phận Vệ Hồng Quân cũng không còn đơn giản chỉ là một thương gia nữa rồi, ông có thể bước vào tầng lớp cao nhất của kinh thành, có thể hưởng những đặc quyền vô cùng lớn khi tham gia kinh doanh.
- Anh à, chuyện này sau này hẵng nói, đến đây, đi thăm con trai em trước đã, thằng bé vừa sinh ra đã nặng hơn 4kg rồi đấy.
Diệp Thiên cười đổi chủ đề.
- Được, nếu như con trai cậu để ý đến con gái chúng tôi, thì tiểu tử cậu sẽ không cố ý ngăn cản chứ.
Trong lòng Từ Chấn Nam thở dài, hắn tuy rằng không biết những việc bản thân Diệp Thiên làm nhưng chỉ với chỉ bằng quan hệ của Tống Hạo Thiên và của cải của mẹ hắn Tống Vi Lan cũng không phải là loại mong muốn hắn dễ dàng thực hiện, khả năng hai nhà kết hôn là rất thấp.
- Anh à, em cũng chỉ mong sao con trai mình để ý đến con gái anh thôi, đến lúc đó hai nhà chúng ta không phải đã thân càng thêm thân sao?
Diệp Thiên nghe vậy phá lên cười, cách làm người của hắn đương nhiên không phải là loại trọng giàu khinh nghèo, mà sở dĩ cái đề tài này Diệp Thiên cũng không thể xem ra tướng mệnh của con trai mình được, căn bản là không thể đoán trước được tương lai sẽ xảy ra chuyện gì.
Mà con gái của Từ Chấn Nam thì rất đáng yêu, đứa bé hai tuổi giống như một con búp bê sứ vậy, Diệp Thiên và Vu Thanh Nhã đều rất quý, Vu Thanh Nhã còn muốn nhận làm con nuôi, nếu không phải là không thể nhìn ra vận mệnh cho con trai mình được thì không chừng hắn đã đồng ý hôn sự này rồi.
Bình luận facebook