Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-44
Chương 44: Anh Hoa
- Chú Diệp, chú đã trở lại, sự tình thế nào ạ?
Diệp Thiên và Phong Huống chờ ở trạm thu mua, trong lòng như lửa đốt, nhìn thấy Diệp Đông Bình cùng một người công an mặc chế phục trở về, vội vàng ra đón.
- Vị này chính là phó sở trưởng Lưu của đồn công an...
Diệp Đông Bình giới thiệu người kia cho Phong Huống, nói tiếp:
- Để chú Lưu xem hiện trường một chút, đúng rồi, hai người không di chuyển gì chứ? Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - Vietwriter.com
Nghe được Diệp Đông Bình nói vậy, Phong Huống lặng đi một chút, nói:
- Chú Diệp, sao vậy ạ, vẫn không được di chuyển đồ ạ? Cháu... hai chúng cháu đã quét tước một chút...
Diệp Đông Bình đi rồi, Phong Huống và Diệp Thiên nhìn thấy trong và ngoài sân, ngay cả cái chỗ đặt chân cũng không có, thật sự chướng mắt, liền quét dọn, Diệp Đông Bình trở lại, hai người vừa lúc làm xong.
Phó sở trưởng Lưu thấy tình hình như thế, lắc đầu liên tục, thở dài nói:
- Ôi, chàng trai, đây là phá hỏng hiện trường, biết không?
Hứa sở trưởng không hề nói dối Diệp Đông Bình, vị phó sở trưởng Lưu này chính là người nổi danh khu Giang Nam, trước kia là người hệ thống công an đường sắt, trộm cắp từ nam chí bắc nghe được cái tên người công an họ Lưu, không một người nào không thấy sợ hãi.
Trong những năm tám mươi vây bắt trộm cướp ở Hà Nam, bộ công an họp chuyên gia trinh sát hình sự cả nước, trong đó cũng có vị phó sở trưởng Lưu này, trong hệ thống công an có thể nói là một đại danh.
Dù sao phó sở trưởng Lưu cũng đã hơn năm mươi, tiếp tục với ngành đường sắt cũng có chút lực bất tòng tâm, cuối cùng nhờ quan hệ, xin điều về thị trấn này dưỡng già.
Bắt trộm cả đời, phó sở trưởng Lưu cũng không theo đuổi cái gì lớn, muốn mấy sống an ổn qua ngày.
Thị trấn nhỏ xíu này, bình thường căn bản cũng không có án lớn, tối đa cũng chỉ là điều giải mâu thuẫn, chẳng ai biết vị phó sở trưởng Lưu này là vị chuyên gia hình sự.
Nhưng là người thợ bánh giỏi cũng không làm gì được nếu không có bột, người đàn bà khéo cũng khó có thể thổi cơm khi không có gạo, mặc cho bản lĩnh của phó sở trưởng Lưu cao tới đâu, hiện trường này đã hoàn toàn bị phá hủy, hơn nữa trạm thu mua bình thường cũng người đến người đi suốt, phó sở trưởng Lưu rốt cuộc nhìn không ra manh mối gì.
Cuối cùng phó sở trưởng Lưu đi lại ở sân một hồi, lấy mấy dấu chân rồi rời đi, để lại bộ mặt ngây ngô của đám người Diệp Đông Bình.
Phó sở trưởng Lưu đi rồi, Phong Huống cúi đầu nói:
- Chú Diệp, cháu ... không phải cháu cố ý, cháu cũng không biết còn phải bảo vệ hiện trường ...
Phong Huống và Diệp Thiên đếu rất thông minh, nhưng hai người cũng chỉ là trẻ lớn lên ở nông thôn mà thôi, đâu dễ dàng hiểu được nhiều như vậy, với hai người, Diệp Đông Bình về nhà nhìn thấy bọn họ quét tước vệ sinh, nói không chừng còn có thể được khen mấy câu.
Hơn nữa, Diệp Thiên đã biết chuyện này là ai làm, cho nên trong đầu hoàn toàn không có suy nghĩ chuyện bảo vệ hiện trường.
Nhìn thấy nhà thu dọn sạch, Diệp Đông Bình vỗ nhẹ nhẹ chụp bả vai Phong Huống, nói:
- Quên đi, việc này không trách các con, lúc đầu chú cũng không hiểu, Phong à, vết thương của cháu còn chưa khỏi, đi vào phòng nằm xuống đi...
Đi lên thị trấn mới vài ngày, thế nhưng liên tiếp xảy ra nhiều chuyện như vậy, Diệp Đông Bình cũng có chút buồn, hay là lần này thật sự con trai đã nhìn sai rồi? Nếu không hắn nói Phong Huống được quẻ Phú Quý, cuối cùng sao lại thế này?
Chờ Phong Huống vào nhà rồi, Diệp Thiên kéo cha, nhỏ giọng nói:
- Cha, chuyện này là do bọn Tiểu Hoa làm...
Mặc dù Diệp Thiên mới ít tuổi, cũng đã biết suy nghĩ, nó chưa nói cho Phong Huống, chính là sợ anh Phong của nó nổi điên, kêu người từ nông thôn đến gây sự.
- Thật sao? Làm sao con biết ?
Diệp Đông Bình nghe vậy lặng đi một chút, trên mặt nở nụ cười khổ, mình còn chưa hỏi, con trai đã tự nhiên tính ra.
- Con chưa nói với Phong Huống chứ?
Nhìn thấy con trai lắc đầu, Diệp Đông Bình nghĩ một chút, nói:
- Chuyện này đừng nói cho Phong Huống, càng không thể nói cho công an, hiện giờ bọn họ đã điều tra tên Tiểu Hoa, nếu như có thể khẳng định chuyện bọn họ ấu đả Phong Huống, nói không chừng có thể lôi cả chuyện này ra ...
Nghe được Diệp Đông Bình nói vậy, Diệp Thiên có chút khó hiểu hỏi,
- Cha, vì sao ạ? Hiện tại nói cho chú công an, rồi đi đến nhà bọn họ điều tra không được sao?
- Con có chứng cớ gì nói bọn họ làm? Chẳng lẽ nói là con xem quẻ tính ra sao?
Diệp Đông Bình tức giận trừng mắt nhìn Diệp Thiên, hắn đơn thuần là vì bảo vệ con mới quyết định như vậy, dù tranh chữ tìm không trở lại được, Diệp Đông Bình cũng không thể để người khác biết Diệp Thiên tinh thông bói toán, phong thuỷ.
Dưới tình thế cấp bách, trong lòng Diệp Thiên nóng vội, buột miệng nói ra:
- Cha, đây ... việc này là sống chết mặc bây sao ...
- Sống chết mặc bay? Không có đâu, không phải công an đang điều tra sao?
Diệp Đông Bình lắc lắc đầu, cười nói:
- Con đừng nghĩ nhiều như vậy, chuẩn bị một chút, còn một tuần nữa con sẽ khai giảng, đến lúc đó ở trong trường học không cho phép gây chuyện ...
Học trung học trong huyện là có thể ở ký túc, Diệp Đông Bình sợ hoàn cảnh trạm thu mua nơi này ảnh hưởng việc đọc sách của con, cho nó đang ký ở ký túc, mỗi tuần chỉ có cuối tuần mới có thể về nhà.
- Ôi, con biết rồi ...
Thấy cha không nghe lời của mình, Diệp Thiên phẫn nộ đáp ứng, nhưng khi nó quay người lại, trên mặt lại lộ ra một tia kiên định,
- Dám cướp đồ của sư phụ, thực làm ta phải ra tay rồi.
Cách rạp chiếu phim Đông Thành không xa, cũng có một trạm thu mua phế phẩm, nhưng chỗ thu mua này so với chỗ Phong Huống tốt hơn nhiều, không nói bốn phía đều là khu cư dân, cách trạm thu mua quốc doanh cũng gần rất nhiều.
Tại trạm thu mua phế phẩm này, sáng lên một bóng đèn 100 W, bảy tám thanh niên cái cởi áo cánh, ngồi vây quanh mép bàn ở dưới đèn, uống bia đã ngà ngà, một đám la lối om sòm sắc đỏ đầy mặt.
Một tên thanh niên trông xấu xí đứng dậy, bưng một chén bia kính người râu quai nón ngồi ở bên trong, lớn tiếng nói:
- Anh Hoa, anh cũng thật biết đùa, dám qua mặt công an, sau này chúng ta ở huyện này, ai dám không nghe lời nói của anh?
Nếu Phong Huống ở trong này, nói không chừng có thể nhận ra vết thương trên đầu mình, chính là do người thanh niên người nhỏ gầy này mà ra, còn râu quai nón, là người đầu tiên đánh vào mặt hắn.
Đới Tiểu Hoa kỳ thật cũng không lớn tuổi, cũng chỉ hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, do để một ít râu quai nón, khiến hắn nhìn qua như là người ba bốn mươi tuổi.
Một hơi uống sạch sẽ rượu trong chén, Đới Tiểu Hoa ra vẻ hào phóng cầm chén đổ xuống, mở miệng nói:
- Chuyện nhỏ này tính cái gì? Ngày trước đại ca của ta bị oan, hiện tại lại muốn đến làm khó ta làm sao được?
Cách đó không lâu, công an Đông Thành tìm được trạm thu mua này, vốn muốn đưa Tiểu Hoa về thẩm tra.
Nhưng Đới Tiểu Hoa này cũng có chỗ dựa chắc, liền hỏi người đó trát bắt giam đâu, sau đó liền kêu công an bắt loạn người, hơn nữa gọi anh em đến gây sự, mấy người của đồn công an cũng chỉ có thể phẫn nộ mà đi .
- Chú Diệp, chú đã trở lại, sự tình thế nào ạ?
Diệp Thiên và Phong Huống chờ ở trạm thu mua, trong lòng như lửa đốt, nhìn thấy Diệp Đông Bình cùng một người công an mặc chế phục trở về, vội vàng ra đón.
- Vị này chính là phó sở trưởng Lưu của đồn công an...
Diệp Đông Bình giới thiệu người kia cho Phong Huống, nói tiếp:
- Để chú Lưu xem hiện trường một chút, đúng rồi, hai người không di chuyển gì chứ? Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - Vietwriter.com
Nghe được Diệp Đông Bình nói vậy, Phong Huống lặng đi một chút, nói:
- Chú Diệp, sao vậy ạ, vẫn không được di chuyển đồ ạ? Cháu... hai chúng cháu đã quét tước một chút...
Diệp Đông Bình đi rồi, Phong Huống và Diệp Thiên nhìn thấy trong và ngoài sân, ngay cả cái chỗ đặt chân cũng không có, thật sự chướng mắt, liền quét dọn, Diệp Đông Bình trở lại, hai người vừa lúc làm xong.
Phó sở trưởng Lưu thấy tình hình như thế, lắc đầu liên tục, thở dài nói:
- Ôi, chàng trai, đây là phá hỏng hiện trường, biết không?
Hứa sở trưởng không hề nói dối Diệp Đông Bình, vị phó sở trưởng Lưu này chính là người nổi danh khu Giang Nam, trước kia là người hệ thống công an đường sắt, trộm cắp từ nam chí bắc nghe được cái tên người công an họ Lưu, không một người nào không thấy sợ hãi.
Trong những năm tám mươi vây bắt trộm cướp ở Hà Nam, bộ công an họp chuyên gia trinh sát hình sự cả nước, trong đó cũng có vị phó sở trưởng Lưu này, trong hệ thống công an có thể nói là một đại danh.
Dù sao phó sở trưởng Lưu cũng đã hơn năm mươi, tiếp tục với ngành đường sắt cũng có chút lực bất tòng tâm, cuối cùng nhờ quan hệ, xin điều về thị trấn này dưỡng già.
Bắt trộm cả đời, phó sở trưởng Lưu cũng không theo đuổi cái gì lớn, muốn mấy sống an ổn qua ngày.
Thị trấn nhỏ xíu này, bình thường căn bản cũng không có án lớn, tối đa cũng chỉ là điều giải mâu thuẫn, chẳng ai biết vị phó sở trưởng Lưu này là vị chuyên gia hình sự.
Nhưng là người thợ bánh giỏi cũng không làm gì được nếu không có bột, người đàn bà khéo cũng khó có thể thổi cơm khi không có gạo, mặc cho bản lĩnh của phó sở trưởng Lưu cao tới đâu, hiện trường này đã hoàn toàn bị phá hủy, hơn nữa trạm thu mua bình thường cũng người đến người đi suốt, phó sở trưởng Lưu rốt cuộc nhìn không ra manh mối gì.
Cuối cùng phó sở trưởng Lưu đi lại ở sân một hồi, lấy mấy dấu chân rồi rời đi, để lại bộ mặt ngây ngô của đám người Diệp Đông Bình.
Phó sở trưởng Lưu đi rồi, Phong Huống cúi đầu nói:
- Chú Diệp, cháu ... không phải cháu cố ý, cháu cũng không biết còn phải bảo vệ hiện trường ...
Phong Huống và Diệp Thiên đếu rất thông minh, nhưng hai người cũng chỉ là trẻ lớn lên ở nông thôn mà thôi, đâu dễ dàng hiểu được nhiều như vậy, với hai người, Diệp Đông Bình về nhà nhìn thấy bọn họ quét tước vệ sinh, nói không chừng còn có thể được khen mấy câu.
Hơn nữa, Diệp Thiên đã biết chuyện này là ai làm, cho nên trong đầu hoàn toàn không có suy nghĩ chuyện bảo vệ hiện trường.
Nhìn thấy nhà thu dọn sạch, Diệp Đông Bình vỗ nhẹ nhẹ chụp bả vai Phong Huống, nói:
- Quên đi, việc này không trách các con, lúc đầu chú cũng không hiểu, Phong à, vết thương của cháu còn chưa khỏi, đi vào phòng nằm xuống đi...
Đi lên thị trấn mới vài ngày, thế nhưng liên tiếp xảy ra nhiều chuyện như vậy, Diệp Đông Bình cũng có chút buồn, hay là lần này thật sự con trai đã nhìn sai rồi? Nếu không hắn nói Phong Huống được quẻ Phú Quý, cuối cùng sao lại thế này?
Chờ Phong Huống vào nhà rồi, Diệp Thiên kéo cha, nhỏ giọng nói:
- Cha, chuyện này là do bọn Tiểu Hoa làm...
Mặc dù Diệp Thiên mới ít tuổi, cũng đã biết suy nghĩ, nó chưa nói cho Phong Huống, chính là sợ anh Phong của nó nổi điên, kêu người từ nông thôn đến gây sự.
- Thật sao? Làm sao con biết ?
Diệp Đông Bình nghe vậy lặng đi một chút, trên mặt nở nụ cười khổ, mình còn chưa hỏi, con trai đã tự nhiên tính ra.
- Con chưa nói với Phong Huống chứ?
Nhìn thấy con trai lắc đầu, Diệp Đông Bình nghĩ một chút, nói:
- Chuyện này đừng nói cho Phong Huống, càng không thể nói cho công an, hiện giờ bọn họ đã điều tra tên Tiểu Hoa, nếu như có thể khẳng định chuyện bọn họ ấu đả Phong Huống, nói không chừng có thể lôi cả chuyện này ra ...
Nghe được Diệp Đông Bình nói vậy, Diệp Thiên có chút khó hiểu hỏi,
- Cha, vì sao ạ? Hiện tại nói cho chú công an, rồi đi đến nhà bọn họ điều tra không được sao?
- Con có chứng cớ gì nói bọn họ làm? Chẳng lẽ nói là con xem quẻ tính ra sao?
Diệp Đông Bình tức giận trừng mắt nhìn Diệp Thiên, hắn đơn thuần là vì bảo vệ con mới quyết định như vậy, dù tranh chữ tìm không trở lại được, Diệp Đông Bình cũng không thể để người khác biết Diệp Thiên tinh thông bói toán, phong thuỷ.
Dưới tình thế cấp bách, trong lòng Diệp Thiên nóng vội, buột miệng nói ra:
- Cha, đây ... việc này là sống chết mặc bây sao ...
- Sống chết mặc bay? Không có đâu, không phải công an đang điều tra sao?
Diệp Đông Bình lắc lắc đầu, cười nói:
- Con đừng nghĩ nhiều như vậy, chuẩn bị một chút, còn một tuần nữa con sẽ khai giảng, đến lúc đó ở trong trường học không cho phép gây chuyện ...
Học trung học trong huyện là có thể ở ký túc, Diệp Đông Bình sợ hoàn cảnh trạm thu mua nơi này ảnh hưởng việc đọc sách của con, cho nó đang ký ở ký túc, mỗi tuần chỉ có cuối tuần mới có thể về nhà.
- Ôi, con biết rồi ...
Thấy cha không nghe lời của mình, Diệp Thiên phẫn nộ đáp ứng, nhưng khi nó quay người lại, trên mặt lại lộ ra một tia kiên định,
- Dám cướp đồ của sư phụ, thực làm ta phải ra tay rồi.
Cách rạp chiếu phim Đông Thành không xa, cũng có một trạm thu mua phế phẩm, nhưng chỗ thu mua này so với chỗ Phong Huống tốt hơn nhiều, không nói bốn phía đều là khu cư dân, cách trạm thu mua quốc doanh cũng gần rất nhiều.
Tại trạm thu mua phế phẩm này, sáng lên một bóng đèn 100 W, bảy tám thanh niên cái cởi áo cánh, ngồi vây quanh mép bàn ở dưới đèn, uống bia đã ngà ngà, một đám la lối om sòm sắc đỏ đầy mặt.
Một tên thanh niên trông xấu xí đứng dậy, bưng một chén bia kính người râu quai nón ngồi ở bên trong, lớn tiếng nói:
- Anh Hoa, anh cũng thật biết đùa, dám qua mặt công an, sau này chúng ta ở huyện này, ai dám không nghe lời nói của anh?
Nếu Phong Huống ở trong này, nói không chừng có thể nhận ra vết thương trên đầu mình, chính là do người thanh niên người nhỏ gầy này mà ra, còn râu quai nón, là người đầu tiên đánh vào mặt hắn.
Đới Tiểu Hoa kỳ thật cũng không lớn tuổi, cũng chỉ hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, do để một ít râu quai nón, khiến hắn nhìn qua như là người ba bốn mươi tuổi.
Một hơi uống sạch sẽ rượu trong chén, Đới Tiểu Hoa ra vẻ hào phóng cầm chén đổ xuống, mở miệng nói:
- Chuyện nhỏ này tính cái gì? Ngày trước đại ca của ta bị oan, hiện tại lại muốn đến làm khó ta làm sao được?
Cách đó không lâu, công an Đông Thành tìm được trạm thu mua này, vốn muốn đưa Tiểu Hoa về thẩm tra.
Nhưng Đới Tiểu Hoa này cũng có chỗ dựa chắc, liền hỏi người đó trát bắt giam đâu, sau đó liền kêu công an bắt loạn người, hơn nữa gọi anh em đến gây sự, mấy người của đồn công an cũng chỉ có thể phẫn nộ mà đi .
Bình luận facebook