Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-18
Chương 18: Phần mộ tổ tiên
- Hả? Liêu Hiếu Hồng, sinh ở năm mươi năm đời Càn Long, đến năm thứ 6 đời Hàm Phong, chuyện này... là ý gì nhỉ?
Đang lúc Diệp Thiên nhìn thấy kỳ cảnh hai dòng khí âm dương này giao hợp cùng một chỗ thì ánh mắt của nó chợt vô tình lướt qua một mảnh đất, một hàng chữ đột nhiên hiện ra trong đầu của nó.
- Sinh năm 50 đời Càn Long? Đây không phải là năm 1785 sao? Liêu Hiếu Hồng là tổ tiên của Liêu Hạo Đức!
Có một thầy giáo giỏi, Diệp Thiên nhớ rất rõ năm thay đổi đế vương các triều đại và những sự kiện lớn, thầm tính ở trong lòng, liền xác định được niên đại người này sống.
Xác định đây là mộ phần tổ tiên nhà họ Liêu, chuyện còn lại sẽ dễ dàng, bất kỳ một người nào có chút hiểu biết về phong thủy đều hiểu được, trật tự mai táng phần mộ tổ tiên, cũng có quy luật.
Nói chung, mộ của người thuộc hàng tổ tiên xa nhất trong một dòng họ, cần ở chỗ phong thuỷ tốt nhất, cũng chính là ở giữa và phía trên. Mộ của con cái đặt ở gần sát phần mộ của người đó và lùi xuống một hàng, đời cháu sẽ ở phía sau.
Bởi vì diện tích đất có hạn, thông thường phần mộ tổ tiên cũng chỉ có 5 đời người, đến khi diện tích mộ phần không đủ nữa, có một số chi tách ra, tiếp tục lập phần mộ tổ tiên mới.
Giống như nhà họ Liêu này, phần mộ tổ tiên truyền xuống từ đời Càn Long, ít nhất 100 năm là có thể chôn đủ 5 đời người, đến hiện tại đã không chỉ mai táng 5 đời người, mà không phân ra nhánh mới, xem ra là đã được cao nhân chỉ điểm, không muốn rời vùng đất phong thủy tốt.
Nhìn thấy một dãy tên người, đọc từng dòng thông tin, trong lòng Diệp Thiên lúc này, cảm giác rất quái dị, chẳng trách cổ nhân nói thầy phong thuỷ có thể khai thông âm dương, nghịch thiên cải mệnh, cũng không phải lời nói vô căn cứ.
Nhưng lúc này để cho Diệp Thiên hưng phấn nhất chính là, thân thể nó cũng không phát sinh ra biến hóa gì, ngoài chút choáng váng lúc đầu, hết thảy đều thực bình thường.
- Liêu Quách Thị! Sinh năm Dân Quốc, mất năm 1952 , có con trai là Liêu Hạo Đức!
Tìm kiếm một lát theo phương vị xếp mồ mả truyền thống, ở một góc khu đất, rốt cục Diệp Thiên đã phát hiện ra thông tin của Liêu Quách Thị, vội vàng cầm la bàn đi tới.
- Diệp Thiên, không... Tiểu Chân Nhân, tìm được chỗ đặt quan tài mẹ tôi rồi sao?
Đi theo phía sau Diệp Thiên, Liêu Hạo Đức có chút căng thẳng. Diệp Thiên là hi vọng cuối cùng của ông, nếu còn tìm không được, ông ta chỉ có thể an táng cha ở đây rồi quay về Mĩ.
- Để cháu xem đã!
Diệp Thiên khoát tay áo, ý bảo Liêu Hạo Đức không nói, sau đó đẩy cành lá ngô đồng sum xuê hai bên ra, hướng đến vị trí kia.
Giả bộ cầm la bàn trong tay so sánh một lúc, Diệp Thiên dừng bước, nói:
- Nếu không sai, hẳn là chính là chỗ này!
- Thật... Thật sao?
Giọng của Liêu Hạo Đức có chút run rẩy, khi ông rời đại lục mới hơn 10 tuổi, nhưng vẫn có ký ức rất sâu về mẹ, trước mắt lập tức đã tìm được chỗ mai táng mẹ, thái độ của người làm con không nén được thấy cảnh động lòng!
- Ha ha, có phải hay không, đào lên sẽ biết...
Diệp Thiên cười cười không nói nhiều lời.
- Này, mấy người các cậu lại đây!
Diệp Thiên nghe thấy phía sau truyền đến âm thanh ầm ỹ, nhìn lại, thấy Phong Huống và mấy người thanh niên cầm xẻng tiến lại, nó vẫy vẫy tay về phía Phong Huống đang đi tuốt ở đàng trước, nói:
- Cầm cái xẻng đến đây!
Phong Huống cầm xẻng, cũng không đưa cho Diệp Thiên, mà là nhìn về phía Liêu Hạo Đức, nhỏ giọng hỏi:
- Ông à, thế này có … phạm gia phả hay không ạ?
Diệp Thiên nghe vậy có chút mất hứng, bĩu môi, nói:
- Không tin người ta, thì đừng tìm người ta chứ...
- Diệp Thiên, đừng nghe nó nói bừa...
Mặt Liêu Hạo Đức lạnh băng, đưa tay cầm lấy cái xẻng trong tay cháu ngoại, đưa tới tay Diệp Thiên.
Diệp Thiên nhận lấy cái xẻng dài, cao hơn so với đầu nó, hất là ngô chung quanh ra xa ba bốn mét vuông, vẽ một đường trên mặt đất, nói:
- Lát nữa đào từ nơi này, xuống phía dưới bốn thước, ừm, tức là hơn một mét một chút, có thể nhìn thấy quan tài ...
- Nếu tìm không thấy, sẽ trừng trị ngươi!
Phong Huống thoáng nhìn Diệp Thiên, miệng nhỏ giọng than thở một câu, nhổ ngụm nước miếng vào lòng bàn tay, rồi cướp lấy xẻng, ấn xuống đất.
- Chậm đã, tôi đã nói bắt đầu đào đâu?
Không đợi xẻng tiếp xúc đến mặt đất, trong miệng Diệp Thiên phát ra một tiếng hô to, giật mình Phong Huống vội vàng thu tay lại, cũng thiếu chút nữa đập vào chân của mình.
- Mày định làm gì hả nhóc? Tìm được chỗ rồi sao không đào? Đây là đất nhà tao, đào đất đâu cần mày!
Một người anh em đi theo Phong Huống tới nhìn thấy tình huống này thấy khó chịu, ngay tức khắc trừng mắt với Diệp Thiên.
Nhìn thấy người thanh niên kia trừng mắt với mình, Diệp Thiên khoát tay áo, chẳng hề để ý nói:
- Anh có thể đào, nhưng đào bây giờ chính là phơi thây, anh muốn đào thì tôi không ý kiến!
Trong tập tục truyền thống chôn cất của người Trung Quốc, rất nhiều điều cần phải chú ý, nhất là sau khi hạ huyệt, và vì nhiều nguyên nhân, chuyện lấy quan tài lên, càng nhiều chú ý hơn.
Thông thường mà nói, trong tình huống này phải tìm thầy địa lý để chọn cho được một ngày tốt giờ lành, trong thời gian quy định, mới đào quan tài lên.
Nếu như là ban ngày, phía trên phải dựng mái che nắng, bởi vì nếu hài cốt tiếp xúc với ánh mặt trời, vậy sẽ làm cho âm dương mất cân đối, sẽ ảnh hưởng thật lớn đén người trần thế.
Nhìn thấy Diệp Thiên có chút tức giận, Liêu Hạo Đức liền bước lên phía trước, hoà giải nói:
- Diệp Thiên, đừng chấp bọn họ kiến thức nông cạn, còn phải làm cái gì, cháu hãy nhắc nhở đi!
Nghe được Liêu Hạo Đức nói vậy, Diệp Thiên đột nhiên nhớ tới một chuyện, nhìn về phía mấy người trẻ tuổi kia, nói:
- Mấy người các anh, sau này không được đem chuyện này truyền đi, nếu đồng ý tôi sẽ nói!
Tuy rằng chuyện xem phong thuỷ cho người ta rất thú vị, nhưng Diệp Thiên cũng không muốn sau này dựa vào nghề này mưu sinh, lại bị người ta chụp cho cái mũ tiểu phù thủy, na quỷ gì đó. Bạn cùng lớp Diệp Thiên sẽ trêu trọc.
- Diệp Thiên, cháu yên tâm, bọn chúng sẽ không nói...
Sau khi Liêu Hạo Đức vội vội vàng vàng cam đoan với Diệp Thiên, liền nhìn về phía mấy đứâchú của mình, nói:
- Sau này nếu có người biết chuyện này, bất kể là ai nói, mấy người các cháu cũng đừng nhận người ông này!
- Vâng, thưa ông, chúng cháu sẽ không nói ra bên ngoài!
Mấy người và Phong Huống không cho là Diệp Thiên nói đúng, nhưng với ông lão này thì khác, không nghe lời của ông ta, chẳng phải là tự cắt đường tiền tài sao?
Phải biết rằng, lần này Liêu Hạo Đức trở về, mỗi nhà thân thích đều cho một ngàn đồng tiền cùng một chiếc TV Thượng Hải 18 inch, ở nông thôn, những năm này, đã muốn là một số tiền rất lớn.
Hơn nữa sở dĩ Phong Huống để tam chuyện như vậy, còn có một nguyên nhân khác, sau khi biết được lão đạo sĩ có những bức tranh cổ đó, Liêu Hạo Đức từng nói qua, tranh chữ cổ của Trung Quốc rất đáng tiền ở nước ngoài.
Người nói vô tâm, người nghe lại để tâm, Phong Huống cũng có suy nghĩ trong lòng, hắn nghĩ chuyện mở một cửa hàng trong huyện thành, chuyên mua bán đồ cổ. Nhưng hắn chỉ là một thanh niên 20 tuổi đầu, đâu dễ dàng có tiền vốn, chuyện này phải nhờ đến Liêu Hạo Đức giúp một tay.
- Các anh em nghe đây, ai hồ đồ nói lung tung, tôi là người đầu tiên không bỏ qua!
Dừ sao lời nói của Liêu Hạo Đức cũng có sức nặng trong lòng bọn họ, nhất là Phong Huống, lại nói cảnh cáo mấy người vài câu, khiến bọn họ truớc mặt Diệp Thiên giống như Thiên Lôi sai đâu đánh đó vậy.
Diệp Thiên cũng không khách khí, cầm cây ngô trên mặt đất chỉ chỉ vài cái, nói:
- Mấy người các anh, đem vải bạt tới đây cho tôi, tại đây, còn phải đóng cọc, dùng vải bạt lợp thành cái lều...
Dựng mái che nắng thế này cũng là có chú ý, nếu không cũng có thể phá hư phong thuỷ nơi đây, Diệp Thiên vạch chỗ, đều là chỗ mắt không thấy hai dòng khí âm dương.
- Mang cái bạt lớn như vậy để làm chi, thật sự cần dùng sao?
Nghe được Diệp Thiên nói hết, Phong Huống và mấy người trở về lấy vải bạt trên xe ngựa mang tới đây. Đây là bọn họ mượn từ gia đình chuyên lo liệu việc hiếu hỉ trong thôn kia, toàn bộ mở ra, phía dưới có thể đặt bốn năm bàn cỗ, một người cũng không thể làm được. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Việc dựng lều không cần kỹ thuật, đối với mấy chàng trai cường tráng mà nói căn bản không phải là vấn đề gì lớn, nửa giờ sau, lều đã được dựng xong theo sự chỉ đạo của Diệp Thiên, ngoài việc che ánh mặt trời ra, tứ phía đều thông gió.
Dựng xong lều, Diệp Thiên lại bảo mấy người kia đem quan tài trên xe ngựa xuống, quan tài còn nặng hơn đông vải bạt, mấy người đem đến, rồi cũng mệt đến nỗi thở hồng hộc.
Cái quan tài này được làm từ gỗ sam tốt nhất, cả cái quan tài không có một dấu vết côn trùng đục phá, vốn là một ông lão trong thôn định giữ lại dùng. Liêu Hạo Đức bỏ ra số tiền lớn mua lại, tuy rằng không bằng gỗ cây lim hay gỗ đàn hương, nhưng thuộc loại quan tài hảo hạng.
Đem quan tài bỏ vào dưới lều, Diệp Thiên chỉ chỉ vào chỗ mình vừa vạch trên đất, nói:
- Đào đi, đào xuống phía dưới 4 thước, tất nhiên có thể nhìn thấy quan tài...
Bị Diệp Thiên sai nhiều, trong lòng mấy chàng trai cũng đành nín nhịn, lập tức không nói thêm gì, một người mang theo xẻng đào, không bao lâu, một cái hố chừng hai mét liền hiển hiện ra.
Khi mấy người đào đất, Diệp Thiên vẫn đứng ở trên mặt hố đất quan sát màu sắc bùn đất, khi dẫm lên một khối bùn đất, Diệp Thiên thanh âm của vang lên:
- Đợi một chút, không thể đào nữa...
- Làm sao vậy? Diệp Thiên, tìm... tìm được rồi sao?
Liêu Hạo Đức giật mình, ông ta thấy hố đất đã sâu chừng hơn 1m, chẳng lẽ đã đã tìm được quan tài của mẹ rồi sao? Nhưng ... sao mình không phát hiện điều gì?
Diệp Thiên gật gật đầu, xoay người nhặt lên một khối bùn đất màu sắc đã hơi biến thành màu đen từ trên mặt đất, đưa cho Liêu Hạo Đức, nói:
- Ông à, ông xem này, đây kỳ thật không phải đất, mà là dấu vết quan tài mục mà thành!
Thời gian Diệp Thiên cùng lão Đạo sĩ học tập phong thuỷ, không đơn thuần là học thuộc lòng mấy bộ sách phong thuỷ, nghĩa trang Đông Lộc, ở Mao Sơn nó cũng đi qua nhiều lần, với vụn gỗ mục của quan tài kiểu này, nó cũng không xa lạ gì.
Giải thích vài câu cho Liêu Hạo Đức, Diệp Thiên hướng về phía mấy người dưới hố hô to:
- Này, mấy người các anh, lấy tay và cái xẻng nhỏ hất đất ra hai bên, nhìn xem có một đọan dây hay không...
Từ quan tài mục nát, Diệp Thiên có thể nhìn ra, quan tài dùng cho mẹ của Liêu Hạo Đức, cũng không phải là loại gỗ tốt, nhiều năm như vậy, đã hoàn toàn trọn lẫn cùng bùn đất rồi.
- Có, hơ…, thật là có đường thẳng, ôi trời, tôi... không phải tôi đang dẫm lên người bà ngoại sao?
Vài người nghe thấy lời Diệp Thiên, gẩy gẩy trên mặt đất, quả nhiên thấy một đoạn dây to, dài chừng 20cm màu đen, người nhát gan, nhất thời cũng cảm giác da đầu run lên, quăng xẻng đi, liền bò lên trên.
- Hả? Liêu Hiếu Hồng, sinh ở năm mươi năm đời Càn Long, đến năm thứ 6 đời Hàm Phong, chuyện này... là ý gì nhỉ?
Đang lúc Diệp Thiên nhìn thấy kỳ cảnh hai dòng khí âm dương này giao hợp cùng một chỗ thì ánh mắt của nó chợt vô tình lướt qua một mảnh đất, một hàng chữ đột nhiên hiện ra trong đầu của nó.
- Sinh năm 50 đời Càn Long? Đây không phải là năm 1785 sao? Liêu Hiếu Hồng là tổ tiên của Liêu Hạo Đức!
Có một thầy giáo giỏi, Diệp Thiên nhớ rất rõ năm thay đổi đế vương các triều đại và những sự kiện lớn, thầm tính ở trong lòng, liền xác định được niên đại người này sống.
Xác định đây là mộ phần tổ tiên nhà họ Liêu, chuyện còn lại sẽ dễ dàng, bất kỳ một người nào có chút hiểu biết về phong thủy đều hiểu được, trật tự mai táng phần mộ tổ tiên, cũng có quy luật.
Nói chung, mộ của người thuộc hàng tổ tiên xa nhất trong một dòng họ, cần ở chỗ phong thuỷ tốt nhất, cũng chính là ở giữa và phía trên. Mộ của con cái đặt ở gần sát phần mộ của người đó và lùi xuống một hàng, đời cháu sẽ ở phía sau.
Bởi vì diện tích đất có hạn, thông thường phần mộ tổ tiên cũng chỉ có 5 đời người, đến khi diện tích mộ phần không đủ nữa, có một số chi tách ra, tiếp tục lập phần mộ tổ tiên mới.
Giống như nhà họ Liêu này, phần mộ tổ tiên truyền xuống từ đời Càn Long, ít nhất 100 năm là có thể chôn đủ 5 đời người, đến hiện tại đã không chỉ mai táng 5 đời người, mà không phân ra nhánh mới, xem ra là đã được cao nhân chỉ điểm, không muốn rời vùng đất phong thủy tốt.
Nhìn thấy một dãy tên người, đọc từng dòng thông tin, trong lòng Diệp Thiên lúc này, cảm giác rất quái dị, chẳng trách cổ nhân nói thầy phong thuỷ có thể khai thông âm dương, nghịch thiên cải mệnh, cũng không phải lời nói vô căn cứ.
Nhưng lúc này để cho Diệp Thiên hưng phấn nhất chính là, thân thể nó cũng không phát sinh ra biến hóa gì, ngoài chút choáng váng lúc đầu, hết thảy đều thực bình thường.
- Liêu Quách Thị! Sinh năm Dân Quốc, mất năm 1952 , có con trai là Liêu Hạo Đức!
Tìm kiếm một lát theo phương vị xếp mồ mả truyền thống, ở một góc khu đất, rốt cục Diệp Thiên đã phát hiện ra thông tin của Liêu Quách Thị, vội vàng cầm la bàn đi tới.
- Diệp Thiên, không... Tiểu Chân Nhân, tìm được chỗ đặt quan tài mẹ tôi rồi sao?
Đi theo phía sau Diệp Thiên, Liêu Hạo Đức có chút căng thẳng. Diệp Thiên là hi vọng cuối cùng của ông, nếu còn tìm không được, ông ta chỉ có thể an táng cha ở đây rồi quay về Mĩ.
- Để cháu xem đã!
Diệp Thiên khoát tay áo, ý bảo Liêu Hạo Đức không nói, sau đó đẩy cành lá ngô đồng sum xuê hai bên ra, hướng đến vị trí kia.
Giả bộ cầm la bàn trong tay so sánh một lúc, Diệp Thiên dừng bước, nói:
- Nếu không sai, hẳn là chính là chỗ này!
- Thật... Thật sao?
Giọng của Liêu Hạo Đức có chút run rẩy, khi ông rời đại lục mới hơn 10 tuổi, nhưng vẫn có ký ức rất sâu về mẹ, trước mắt lập tức đã tìm được chỗ mai táng mẹ, thái độ của người làm con không nén được thấy cảnh động lòng!
- Ha ha, có phải hay không, đào lên sẽ biết...
Diệp Thiên cười cười không nói nhiều lời.
- Này, mấy người các cậu lại đây!
Diệp Thiên nghe thấy phía sau truyền đến âm thanh ầm ỹ, nhìn lại, thấy Phong Huống và mấy người thanh niên cầm xẻng tiến lại, nó vẫy vẫy tay về phía Phong Huống đang đi tuốt ở đàng trước, nói:
- Cầm cái xẻng đến đây!
Phong Huống cầm xẻng, cũng không đưa cho Diệp Thiên, mà là nhìn về phía Liêu Hạo Đức, nhỏ giọng hỏi:
- Ông à, thế này có … phạm gia phả hay không ạ?
Diệp Thiên nghe vậy có chút mất hứng, bĩu môi, nói:
- Không tin người ta, thì đừng tìm người ta chứ...
- Diệp Thiên, đừng nghe nó nói bừa...
Mặt Liêu Hạo Đức lạnh băng, đưa tay cầm lấy cái xẻng trong tay cháu ngoại, đưa tới tay Diệp Thiên.
Diệp Thiên nhận lấy cái xẻng dài, cao hơn so với đầu nó, hất là ngô chung quanh ra xa ba bốn mét vuông, vẽ một đường trên mặt đất, nói:
- Lát nữa đào từ nơi này, xuống phía dưới bốn thước, ừm, tức là hơn một mét một chút, có thể nhìn thấy quan tài ...
- Nếu tìm không thấy, sẽ trừng trị ngươi!
Phong Huống thoáng nhìn Diệp Thiên, miệng nhỏ giọng than thở một câu, nhổ ngụm nước miếng vào lòng bàn tay, rồi cướp lấy xẻng, ấn xuống đất.
- Chậm đã, tôi đã nói bắt đầu đào đâu?
Không đợi xẻng tiếp xúc đến mặt đất, trong miệng Diệp Thiên phát ra một tiếng hô to, giật mình Phong Huống vội vàng thu tay lại, cũng thiếu chút nữa đập vào chân của mình.
- Mày định làm gì hả nhóc? Tìm được chỗ rồi sao không đào? Đây là đất nhà tao, đào đất đâu cần mày!
Một người anh em đi theo Phong Huống tới nhìn thấy tình huống này thấy khó chịu, ngay tức khắc trừng mắt với Diệp Thiên.
Nhìn thấy người thanh niên kia trừng mắt với mình, Diệp Thiên khoát tay áo, chẳng hề để ý nói:
- Anh có thể đào, nhưng đào bây giờ chính là phơi thây, anh muốn đào thì tôi không ý kiến!
Trong tập tục truyền thống chôn cất của người Trung Quốc, rất nhiều điều cần phải chú ý, nhất là sau khi hạ huyệt, và vì nhiều nguyên nhân, chuyện lấy quan tài lên, càng nhiều chú ý hơn.
Thông thường mà nói, trong tình huống này phải tìm thầy địa lý để chọn cho được một ngày tốt giờ lành, trong thời gian quy định, mới đào quan tài lên.
Nếu như là ban ngày, phía trên phải dựng mái che nắng, bởi vì nếu hài cốt tiếp xúc với ánh mặt trời, vậy sẽ làm cho âm dương mất cân đối, sẽ ảnh hưởng thật lớn đén người trần thế.
Nhìn thấy Diệp Thiên có chút tức giận, Liêu Hạo Đức liền bước lên phía trước, hoà giải nói:
- Diệp Thiên, đừng chấp bọn họ kiến thức nông cạn, còn phải làm cái gì, cháu hãy nhắc nhở đi!
Nghe được Liêu Hạo Đức nói vậy, Diệp Thiên đột nhiên nhớ tới một chuyện, nhìn về phía mấy người trẻ tuổi kia, nói:
- Mấy người các anh, sau này không được đem chuyện này truyền đi, nếu đồng ý tôi sẽ nói!
Tuy rằng chuyện xem phong thuỷ cho người ta rất thú vị, nhưng Diệp Thiên cũng không muốn sau này dựa vào nghề này mưu sinh, lại bị người ta chụp cho cái mũ tiểu phù thủy, na quỷ gì đó. Bạn cùng lớp Diệp Thiên sẽ trêu trọc.
- Diệp Thiên, cháu yên tâm, bọn chúng sẽ không nói...
Sau khi Liêu Hạo Đức vội vội vàng vàng cam đoan với Diệp Thiên, liền nhìn về phía mấy đứâchú của mình, nói:
- Sau này nếu có người biết chuyện này, bất kể là ai nói, mấy người các cháu cũng đừng nhận người ông này!
- Vâng, thưa ông, chúng cháu sẽ không nói ra bên ngoài!
Mấy người và Phong Huống không cho là Diệp Thiên nói đúng, nhưng với ông lão này thì khác, không nghe lời của ông ta, chẳng phải là tự cắt đường tiền tài sao?
Phải biết rằng, lần này Liêu Hạo Đức trở về, mỗi nhà thân thích đều cho một ngàn đồng tiền cùng một chiếc TV Thượng Hải 18 inch, ở nông thôn, những năm này, đã muốn là một số tiền rất lớn.
Hơn nữa sở dĩ Phong Huống để tam chuyện như vậy, còn có một nguyên nhân khác, sau khi biết được lão đạo sĩ có những bức tranh cổ đó, Liêu Hạo Đức từng nói qua, tranh chữ cổ của Trung Quốc rất đáng tiền ở nước ngoài.
Người nói vô tâm, người nghe lại để tâm, Phong Huống cũng có suy nghĩ trong lòng, hắn nghĩ chuyện mở một cửa hàng trong huyện thành, chuyên mua bán đồ cổ. Nhưng hắn chỉ là một thanh niên 20 tuổi đầu, đâu dễ dàng có tiền vốn, chuyện này phải nhờ đến Liêu Hạo Đức giúp một tay.
- Các anh em nghe đây, ai hồ đồ nói lung tung, tôi là người đầu tiên không bỏ qua!
Dừ sao lời nói của Liêu Hạo Đức cũng có sức nặng trong lòng bọn họ, nhất là Phong Huống, lại nói cảnh cáo mấy người vài câu, khiến bọn họ truớc mặt Diệp Thiên giống như Thiên Lôi sai đâu đánh đó vậy.
Diệp Thiên cũng không khách khí, cầm cây ngô trên mặt đất chỉ chỉ vài cái, nói:
- Mấy người các anh, đem vải bạt tới đây cho tôi, tại đây, còn phải đóng cọc, dùng vải bạt lợp thành cái lều...
Dựng mái che nắng thế này cũng là có chú ý, nếu không cũng có thể phá hư phong thuỷ nơi đây, Diệp Thiên vạch chỗ, đều là chỗ mắt không thấy hai dòng khí âm dương.
- Mang cái bạt lớn như vậy để làm chi, thật sự cần dùng sao?
Nghe được Diệp Thiên nói hết, Phong Huống và mấy người trở về lấy vải bạt trên xe ngựa mang tới đây. Đây là bọn họ mượn từ gia đình chuyên lo liệu việc hiếu hỉ trong thôn kia, toàn bộ mở ra, phía dưới có thể đặt bốn năm bàn cỗ, một người cũng không thể làm được. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Việc dựng lều không cần kỹ thuật, đối với mấy chàng trai cường tráng mà nói căn bản không phải là vấn đề gì lớn, nửa giờ sau, lều đã được dựng xong theo sự chỉ đạo của Diệp Thiên, ngoài việc che ánh mặt trời ra, tứ phía đều thông gió.
Dựng xong lều, Diệp Thiên lại bảo mấy người kia đem quan tài trên xe ngựa xuống, quan tài còn nặng hơn đông vải bạt, mấy người đem đến, rồi cũng mệt đến nỗi thở hồng hộc.
Cái quan tài này được làm từ gỗ sam tốt nhất, cả cái quan tài không có một dấu vết côn trùng đục phá, vốn là một ông lão trong thôn định giữ lại dùng. Liêu Hạo Đức bỏ ra số tiền lớn mua lại, tuy rằng không bằng gỗ cây lim hay gỗ đàn hương, nhưng thuộc loại quan tài hảo hạng.
Đem quan tài bỏ vào dưới lều, Diệp Thiên chỉ chỉ vào chỗ mình vừa vạch trên đất, nói:
- Đào đi, đào xuống phía dưới 4 thước, tất nhiên có thể nhìn thấy quan tài...
Bị Diệp Thiên sai nhiều, trong lòng mấy chàng trai cũng đành nín nhịn, lập tức không nói thêm gì, một người mang theo xẻng đào, không bao lâu, một cái hố chừng hai mét liền hiển hiện ra.
Khi mấy người đào đất, Diệp Thiên vẫn đứng ở trên mặt hố đất quan sát màu sắc bùn đất, khi dẫm lên một khối bùn đất, Diệp Thiên thanh âm của vang lên:
- Đợi một chút, không thể đào nữa...
- Làm sao vậy? Diệp Thiên, tìm... tìm được rồi sao?
Liêu Hạo Đức giật mình, ông ta thấy hố đất đã sâu chừng hơn 1m, chẳng lẽ đã đã tìm được quan tài của mẹ rồi sao? Nhưng ... sao mình không phát hiện điều gì?
Diệp Thiên gật gật đầu, xoay người nhặt lên một khối bùn đất màu sắc đã hơi biến thành màu đen từ trên mặt đất, đưa cho Liêu Hạo Đức, nói:
- Ông à, ông xem này, đây kỳ thật không phải đất, mà là dấu vết quan tài mục mà thành!
Thời gian Diệp Thiên cùng lão Đạo sĩ học tập phong thuỷ, không đơn thuần là học thuộc lòng mấy bộ sách phong thuỷ, nghĩa trang Đông Lộc, ở Mao Sơn nó cũng đi qua nhiều lần, với vụn gỗ mục của quan tài kiểu này, nó cũng không xa lạ gì.
Giải thích vài câu cho Liêu Hạo Đức, Diệp Thiên hướng về phía mấy người dưới hố hô to:
- Này, mấy người các anh, lấy tay và cái xẻng nhỏ hất đất ra hai bên, nhìn xem có một đọan dây hay không...
Từ quan tài mục nát, Diệp Thiên có thể nhìn ra, quan tài dùng cho mẹ của Liêu Hạo Đức, cũng không phải là loại gỗ tốt, nhiều năm như vậy, đã hoàn toàn trọn lẫn cùng bùn đất rồi.
- Có, hơ…, thật là có đường thẳng, ôi trời, tôi... không phải tôi đang dẫm lên người bà ngoại sao?
Vài người nghe thấy lời Diệp Thiên, gẩy gẩy trên mặt đất, quả nhiên thấy một đoạn dây to, dài chừng 20cm màu đen, người nhát gan, nhất thời cũng cảm giác da đầu run lên, quăng xẻng đi, liền bò lên trên.
Bình luận facebook