Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-13
Chương 13: Khách tới nhà
Luyện xong cả bài Khí Thuật, Diệp Thiên đã cảm thấy toàn thân tinh khí dồi dào, cảm giác thân thể đau nhức vô lực hoàn toàn tiêu biến, trong lòng không khỏi thấy hưng phấn, mai rùa thần bí trong đầu kia chính là xuất thân từ điện thờ của Ma Y, chẳng trách luyện cùng Khí Thuật của Ma Y lại phát huy tác dụng lớn đến vậy!
- Thuật tàng!
Nghĩ đến đây, Diệp Thiên thật cẩn thận gọi mai rùa một tiếng, khi mai rùa to bằng bàn tay quay tròn hiện ra trong đầu lúc, Diệp Thiên liền phát hiện, mấy chữ "Phong thuỷ" và "Tướng thuật" dương như sáng hơn ngày hôm qua một chút.
Nhưng Diệp Thiên còn chưa xác định được chuyện xảy ra ngày hôm qua gặp, có phải là do nó xem tướng cho cha nó mà bị phản lại hay không, cho nên lúc này nó nhìn chằm chằm mai rùa hồi lâu, vẫn chưa dám tiếp tục nghiên cứu, chuyện toàn thân tê liệt hôm qua, thật sự quá mức khó chịu.
- Tiểu Thiên, lại đây ăn chút đi con ...
Khi trong lòng Diệp Thiên đang suy nghĩ rối rắm, giọng của Diệp Đông Bình truyền đến.
- Vâng, con đến đây...
Nghe thấy cha gọi, Diệp Thiên vội vàng dừng lại, dời sự chú ý đi chỗ khác, còn mai rùa cũng chầm chậm biến mất không thấy đâu.
Nông thôn cũng không quá câu nệ, trong một buổi sáng ngày hè mát mẻ, Diệp Đông Bình bưng cơm sáng lên hiên nhà, lấy cho con trai một cát canh gà mì sợi trước, phía trên còn đặt một cái gà đùi nấu nhừ.
- Cha, cha cũng ăn canh gà đi ...
Diệp Thiên bưng bát đang muốn ăn, liếc mắt thoáng nhìn trong bát của cha vẫn là cháo còn thừa từ ngày hôm qua, có vài miếng cải củ khô nhà trồng được, đang xì xụp đưa lên miệng húp.
- Nửa đùi to không phải là bị cha ăn rồi sao, được rồi, cha ăn cái này tốt cho dạ dày, con ăn đi...
Diệp Đông Bình nhìn con, trong lòng ấm áp dễ chịu, con trai trưởng thành, biết quan tâm cha, điều này so với ăn sơn hào hải vị còn tuyệt vời hơn.
- Cha, con ăn mì là được rồi, thịt gà ăn nhiều thì chỉ béo, không cần thiết ...
Nhìn thấy mái đầu người cha mới hơn ba mươi tuổi, đã thấp thoáng có sợi bạc, đôi mắt Diệp Thiên không khỏi có chút đỏ lên, tuy rằng bình thường cha hay đánh mình, nhưng trong nhà có gì ăn ngon, đều là dành cho mình.
Hơn nữa Diệp Thiên biết, một cái đùi gà khác là cha xé thành sợi, ngày hôm qua đã cho mình ăn hết, cũng không hề dụng đũa ăn một chút, nó liền cầm đùi gà, bỏ vào trong bát của cha.
- Tiểu Thiên, cha thật sự ăn rồi mà!
Diệp Đông Bình vốn muốn gắp đùi gà trở lại, nhưng thấy vẻ kiên định trên mặt Diệp Thiên, vui mừng cười cười, nói:
- Được, con trai biếu, ta phải ăn...
Thấy khi còn nhỏ con trai luôn tỏ ra nghịch ngợm đột nhiên trở nên như vậy, biết hiếu thuận, khiến trong lòng Diệp Đông Bình tràn ngập niềm vui, hơn mười năm cực khổ này, cũng không coi là gì.
- Đúng rồi, Tiểu Thiên, những lời con nói ngày hôm qua, thực sự là chính con nhìn ra sao?
Lúc trước luôn không ngừng lo lắng cho thân thể của Diệp Thiên, bây giờ tâm tình ổn định lại, Diệp Đông Bình chợt nhớ tới chuyện hôm qua, không nhịn được để chén cơm xuống dò hỏi Diệp Thiên.
Diệp Thiên biết cha sớm muộn gì cũng sẽ hỏi chuyện này, đã sớm nghĩ sẵn trong đầu, lập tức mở miệng nói:
- Cha, đương nhiên là con nhìn ra, suy nghĩ của cha cũng không nên quá cứng nhắc như vậy, sư phụ của con năm nay thật sự đã hơn 100 tuổi, ông ấy dạy kiến thức về tướng thuật cho con, cũng là có nhiều chỗ rất thâm thúy!
Diệp Đông Bình nghe vậy gật gật đầu, nói:
- Có thể là trước kia cha nhận thức nông cạn, văn hóa bói toán có thể truyền lưu mấy ngàn năm, là có đạo lý của nó, nhưng Tiểu Thiên à, dù sao nó cũng là mê tín dị đoan, con vẫn cần chăm chỉ học tập, không nên chìm quá sâu vào nó ...
Diệp Đông Bình xuất thân từ gia đình bình thường, thời điểm đó có thể học tại trường Đại học Thanh Hoa, cũng có thể nói là niềm kiêu hãnh của gia đình, chỉ vì vấp ngã trong tình cảm, Diệp Đông Bình không muốn trở lại Bắc Kinh, cũng chưa từng nói về chuyện cũ của mình trước mặt con, cho nên ông thật sự tin những lời này của Diệp Thiên là thông qua xem tướng mà biết được.
Đối với chuyện coi xem tướng số, phong thủy là phong kiến mê tín, Diệp Đông Bình trước kia cũng là bảo sao hay vậy, bản thân cũng không rõ lắm, nhưng hôm qua con trai nói ra chuyện này, cũng khiến cho cái nhìn của ông có thay đổi rất lớn.
- Vâng, thưa cha, thầy cô giáo ngày nào cũng dạy con cố gắng cống hiến cho sự nghiệp công nghiệp hóa hiện đại hóa, con sẽ chăm chỉ học tập!
Nghe Diệp Đông Bình nói vậy, Diệp Thiên yên lòng, chỉ cần cha tin rằng tướng thuật không phải phong kiến mê tín, sau này có tiếp tục xảy ra chuyện gì, ông cũng không ngạc nhiên.
Bữa cơm này Diệp Đông Bình ăn rất ngon miệng, ông cảm giác con trai mình đã trưởng thành, bây giờ lại có thể trao đổi ngang hàng với mình. Chuyện có rời nơi đã sống hơn mười năm này đi hay không, Diệp Đông Bình cũng đã có chủ ý ở trong lòng.
- Ở đó là được mà, tìm Diệp Thiên làm gì chú? Nó cũng không ở nhà...
Khi hai cha con Diệp Thiên nói chuỵên, ngoài tường bao truyền đến một tiếng động lớn, theo đó là tiếng đập cửa vang lên.
- Ấy, Diệp Thiên, cậu về nhà rồi à? Tớ nghĩ cậu còn trên núi cơ!
Diệp Thiên mới vừa mở cửa chính, Đôn béo liền chui đi vào, vừa nói chuyện vừa nháy mắt ra hiệu với Diệp Thiên, trên mặt nó là một khối tím ngắt, rất là buồn cười.
Đôn béo đến đây là muốn nói cho Diệp Thiên biết, nó bị bắt, nhưng không khai ra Diệp Thiên, trò như vậy, bọn nó đã bắt đầu chơi từ khi năm sáu tuổi.
- Tớ về ngày hôm qua.
Diệp Thiên biết ý của Đôn béo, vỗ vỗ bờ vai của nó, tiến đến bên tai nó, nhỏ giọng nói:
- Tối tớ đi câu cá, mọi người có đi không?
- Hắc hắc, nghe hay đấy!
Vừa nghe đến có ăn, Đôn béo mừng ra mặt.
- Nhị Hổ, cậu tránh một chút, tớ có việc tìm Diệp Thiên mà!
Bị Đôn béo chặn trước, người ở phía sau có chút không kiên nhẫn được, đẩy Đôn béo vào trong, Quách Tiểu Long liền lộ mặt.
- Tiểu Long, sao cậu tới vậy?
Nhìn thấy Quách Tiểu Long, trên mặt Diệp Thiên lộ ra một tia kinh ngạc, ở trường học nó và Quách Tiểu Long chơi cũng không thân, cũng không hay sang nhà nhau chơi, không biết nó tìm mình để làm chi?
Nhưng thấy người đứng sau Quách Tiểu Long, Diệp Thiên lập tức đoán được vài phần ý đồ mà nó đến, tiến lên rồi đi từng bước, ngoan ngoãn kêu một tiếng:
- Cháu chào ông Liêu, chào thầy Vu, chào các chú, chào cậu, Vu Thanh Nhã!
Người tới đây chính là người Diệp Thiên gặp ở chợ trên thị trấn trên - Liêu Hạo Đức, ở phía sau ông ta, còn có mầy người lớn đi cùng, trong đó đương nhiên còn có thầy chủ nhiệm của Diệp Thiên là Vu Hạo Nhiên và con gái của thầy – Vư Thanh Nhã.
Vu Thanh Nhã sinh sau Diệp Thiên một tháng, lông mi mỏng, có một đôi mắt to, làn da trắng như tuyết, hai bím tóc sau đầu kết thành hai dải thật dài, tuy rằng còn nhỏ tuổi, nhưng có thể coi là mỹ nhân.
- Diệp Thiên, là cha tờ tìm cậu!
Nhìn thấy Diệp Thiên nháy nháy mắt với mình vài cái, Vu Thanh Nhã đành lui về phía sau vài bước, cô bé cũng không biết vì sao cha đến nhà Diệp Thiên, nhưng cũng muốn cùng đến.
Từ năm lớp 1, Vu Thanh Nhã và Diệp Thiên là người cùng bàn, hai đứa quan hệ khá tốt, nghỉ giữa khóa hoặc là tan học, thường xuyên bám theo chơi cùng đám bạn Diệp Thiên giống như cái đuôi.
Nhưng khi đến năm lớp 3, không biết là bắt đầu từ bao giờ, trên bàn học xuất hiện mấy đường vạch, giống như trong vòng một đêm, bạn nam nữ liền trở nên mới lạ, Diệp Thiên lại cả ngày nghịch ngợm gây chuyện trêu đùa bạn nữ cùng lớp, Vu Thanh Nhã bị nó làm cho khóc không biết bao nhiêu lần.
- Tiểu Thiên, khách đến sao con không mời vào, một chút lễ phép cũng không có...
Vừa rồi khi Diệp Thiên mở cửa, Diệp Đông Bình sẽ nhanh nhẹn thu dọn mâm bát trên bàn vào trong nhà, sau đó nhìn thấy người đi tới còn ở bên ngoài, liền mở miệng răn dạy và quở mắng Diệp Thiên vài câu.
- Cha, là bạn cùng lớp và thầy giáo con đến đây...
Diệp Thiên tránh qua một bên, quay đầu lại kêu một tiếng.
- Lão Vu, sao vậy, hôm nay lại muốn uống chút sao? Tửu lượng của anh không tệ đâu!
Nghe được lời của con trai, Diệp Đông Bình đón chào, nhưng nhìn thấy ngoài Vu Hạo Nhiên, còn có mấy người, nhiều người lạ, không khỏi lặng đi một chút, lại mở miệng hỏi:
- Lão Vu, mấy vị này là?
- Lão Diệp, tôi giới thiệu cho anh, vị này chính là trưởng ban mặt trận thống nhất huyện, họ Vương, mầy vị này đều là các đồng chí trong mặt trận thống nhất, vị này là Liêu tiên sinh, là Hoa Kiều mới về nước.
-
Nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc của Diệp Đông Bình bộ dạng, Vu Hạo Nhiên nhanh chóng giới thiệu với ông một lượt.
Vu Hạo Nhiên cũng không biết những người này tìm Diệp Thiên làm gì, là Quách Tiểu Long tìm tới nhà hắn hỏi địa chỉ nhà Diệp Thiên, khiến trong lòng Vu Hạo Nhiên có chút tò mò, nên mới tự mình dẫn bọn họ tới.
- Mặt trận thống nhất huyện? Hoa Kiều về nước? Tìm tôi làm gì vậy?
Diệp Đông Bình có chút mơ hồ không hiểu ra sao, nhưng vẫn lịch sự, nhường đường để cho họ vào, dọn sạch mấy cái ghế ở ngoài sân, lại nói:
- Thật sự ngại quá, trong nhà có vẻ oi bức, mọi người ngồi nói chuyện trong sân vậy, Diệp Thiên, đi đun nước rồi bê ra đây!
Nghe thấy Diệp Đông Bình bảo Diệp Thiên đi đun nước, Liêu Hạo Đức mới vừa ngồi xuống lại vội vàng đứng lên, nói:
- Ấy, đừng, Diệp tiên sinh, không cần vội, tôi có chút việc muốn tìm Diệp Thiên hỏi một câu, anh cứ tự nhiên đi.
- Hả? Diệp Thiên, có phải con lại nghịch ngợm gây chuyện hay không? Cha thấy con ba ngày không ăn đòn là được đà! Truyện Sắc Hiệp - http://Vietwriter.com
Nghe Liêu Hạo Đức nói xong, Diệp Đông Bình nhất thời tức giận, tiểu tử này thật càng ngày càng ngang ngược, thậm chí ngay cả người của mặt trận thống nhất huyện cũng dám trêu chọc.
Phải biết rằng, mười năm trước, người của mặt trận thống nhất đi đến nhà ai, nhất định nhà này có người không may, không phải là bị chụp mũ đặc vụ của địch, thì sẽ bị kéo ra ngoài diễu hành.
Tuy rằng cách mạng đã qua mười năm, nhưng là người đích thân chứng kiến, trong lòng Diệp Đông Bình không khỏi thắc mắc, ngoài miệng mắng Diệp Thiên, trong lòng cũng không mong thấy những người này.
Nhìn thấy Diệp Đông Bình răn dạy và quở mắng Diệp Thiên, trên mặt Liêu Hạo Đức lộ ra vẻ khó xử, lắp bắp:
- Diệp... Diệp tiên sinh, thật sự… thực xin lỗi, Diệp Thiên không có nghịch ngợm, nó là một đứa trẻ biết lễ phép, tôi... lần này tôi đến là ... Là có chuyện muốn tìm nó nhờ giúp!
Nghe nói như vậy, không chỉ có mình Diệp Đông Bình lộ ra vẻ kinh ngạc trên mặt, ngay cả mấy người của ban mặt trân thống nhất huyện, cũng đều giật mình, Liêu Hạo Đức này đã năm sáu chục tuổi, có chuyện gì... mà cần tìm đứa trẻ ranh giúp đỡ đây?
Luyện xong cả bài Khí Thuật, Diệp Thiên đã cảm thấy toàn thân tinh khí dồi dào, cảm giác thân thể đau nhức vô lực hoàn toàn tiêu biến, trong lòng không khỏi thấy hưng phấn, mai rùa thần bí trong đầu kia chính là xuất thân từ điện thờ của Ma Y, chẳng trách luyện cùng Khí Thuật của Ma Y lại phát huy tác dụng lớn đến vậy!
- Thuật tàng!
Nghĩ đến đây, Diệp Thiên thật cẩn thận gọi mai rùa một tiếng, khi mai rùa to bằng bàn tay quay tròn hiện ra trong đầu lúc, Diệp Thiên liền phát hiện, mấy chữ "Phong thuỷ" và "Tướng thuật" dương như sáng hơn ngày hôm qua một chút.
Nhưng Diệp Thiên còn chưa xác định được chuyện xảy ra ngày hôm qua gặp, có phải là do nó xem tướng cho cha nó mà bị phản lại hay không, cho nên lúc này nó nhìn chằm chằm mai rùa hồi lâu, vẫn chưa dám tiếp tục nghiên cứu, chuyện toàn thân tê liệt hôm qua, thật sự quá mức khó chịu.
- Tiểu Thiên, lại đây ăn chút đi con ...
Khi trong lòng Diệp Thiên đang suy nghĩ rối rắm, giọng của Diệp Đông Bình truyền đến.
- Vâng, con đến đây...
Nghe thấy cha gọi, Diệp Thiên vội vàng dừng lại, dời sự chú ý đi chỗ khác, còn mai rùa cũng chầm chậm biến mất không thấy đâu.
Nông thôn cũng không quá câu nệ, trong một buổi sáng ngày hè mát mẻ, Diệp Đông Bình bưng cơm sáng lên hiên nhà, lấy cho con trai một cát canh gà mì sợi trước, phía trên còn đặt một cái gà đùi nấu nhừ.
- Cha, cha cũng ăn canh gà đi ...
Diệp Thiên bưng bát đang muốn ăn, liếc mắt thoáng nhìn trong bát của cha vẫn là cháo còn thừa từ ngày hôm qua, có vài miếng cải củ khô nhà trồng được, đang xì xụp đưa lên miệng húp.
- Nửa đùi to không phải là bị cha ăn rồi sao, được rồi, cha ăn cái này tốt cho dạ dày, con ăn đi...
Diệp Đông Bình nhìn con, trong lòng ấm áp dễ chịu, con trai trưởng thành, biết quan tâm cha, điều này so với ăn sơn hào hải vị còn tuyệt vời hơn.
- Cha, con ăn mì là được rồi, thịt gà ăn nhiều thì chỉ béo, không cần thiết ...
Nhìn thấy mái đầu người cha mới hơn ba mươi tuổi, đã thấp thoáng có sợi bạc, đôi mắt Diệp Thiên không khỏi có chút đỏ lên, tuy rằng bình thường cha hay đánh mình, nhưng trong nhà có gì ăn ngon, đều là dành cho mình.
Hơn nữa Diệp Thiên biết, một cái đùi gà khác là cha xé thành sợi, ngày hôm qua đã cho mình ăn hết, cũng không hề dụng đũa ăn một chút, nó liền cầm đùi gà, bỏ vào trong bát của cha.
- Tiểu Thiên, cha thật sự ăn rồi mà!
Diệp Đông Bình vốn muốn gắp đùi gà trở lại, nhưng thấy vẻ kiên định trên mặt Diệp Thiên, vui mừng cười cười, nói:
- Được, con trai biếu, ta phải ăn...
Thấy khi còn nhỏ con trai luôn tỏ ra nghịch ngợm đột nhiên trở nên như vậy, biết hiếu thuận, khiến trong lòng Diệp Đông Bình tràn ngập niềm vui, hơn mười năm cực khổ này, cũng không coi là gì.
- Đúng rồi, Tiểu Thiên, những lời con nói ngày hôm qua, thực sự là chính con nhìn ra sao?
Lúc trước luôn không ngừng lo lắng cho thân thể của Diệp Thiên, bây giờ tâm tình ổn định lại, Diệp Đông Bình chợt nhớ tới chuyện hôm qua, không nhịn được để chén cơm xuống dò hỏi Diệp Thiên.
Diệp Thiên biết cha sớm muộn gì cũng sẽ hỏi chuyện này, đã sớm nghĩ sẵn trong đầu, lập tức mở miệng nói:
- Cha, đương nhiên là con nhìn ra, suy nghĩ của cha cũng không nên quá cứng nhắc như vậy, sư phụ của con năm nay thật sự đã hơn 100 tuổi, ông ấy dạy kiến thức về tướng thuật cho con, cũng là có nhiều chỗ rất thâm thúy!
Diệp Đông Bình nghe vậy gật gật đầu, nói:
- Có thể là trước kia cha nhận thức nông cạn, văn hóa bói toán có thể truyền lưu mấy ngàn năm, là có đạo lý của nó, nhưng Tiểu Thiên à, dù sao nó cũng là mê tín dị đoan, con vẫn cần chăm chỉ học tập, không nên chìm quá sâu vào nó ...
Diệp Đông Bình xuất thân từ gia đình bình thường, thời điểm đó có thể học tại trường Đại học Thanh Hoa, cũng có thể nói là niềm kiêu hãnh của gia đình, chỉ vì vấp ngã trong tình cảm, Diệp Đông Bình không muốn trở lại Bắc Kinh, cũng chưa từng nói về chuyện cũ của mình trước mặt con, cho nên ông thật sự tin những lời này của Diệp Thiên là thông qua xem tướng mà biết được.
Đối với chuyện coi xem tướng số, phong thủy là phong kiến mê tín, Diệp Đông Bình trước kia cũng là bảo sao hay vậy, bản thân cũng không rõ lắm, nhưng hôm qua con trai nói ra chuyện này, cũng khiến cho cái nhìn của ông có thay đổi rất lớn.
- Vâng, thưa cha, thầy cô giáo ngày nào cũng dạy con cố gắng cống hiến cho sự nghiệp công nghiệp hóa hiện đại hóa, con sẽ chăm chỉ học tập!
Nghe Diệp Đông Bình nói vậy, Diệp Thiên yên lòng, chỉ cần cha tin rằng tướng thuật không phải phong kiến mê tín, sau này có tiếp tục xảy ra chuyện gì, ông cũng không ngạc nhiên.
Bữa cơm này Diệp Đông Bình ăn rất ngon miệng, ông cảm giác con trai mình đã trưởng thành, bây giờ lại có thể trao đổi ngang hàng với mình. Chuyện có rời nơi đã sống hơn mười năm này đi hay không, Diệp Đông Bình cũng đã có chủ ý ở trong lòng.
- Ở đó là được mà, tìm Diệp Thiên làm gì chú? Nó cũng không ở nhà...
Khi hai cha con Diệp Thiên nói chuỵên, ngoài tường bao truyền đến một tiếng động lớn, theo đó là tiếng đập cửa vang lên.
- Ấy, Diệp Thiên, cậu về nhà rồi à? Tớ nghĩ cậu còn trên núi cơ!
Diệp Thiên mới vừa mở cửa chính, Đôn béo liền chui đi vào, vừa nói chuyện vừa nháy mắt ra hiệu với Diệp Thiên, trên mặt nó là một khối tím ngắt, rất là buồn cười.
Đôn béo đến đây là muốn nói cho Diệp Thiên biết, nó bị bắt, nhưng không khai ra Diệp Thiên, trò như vậy, bọn nó đã bắt đầu chơi từ khi năm sáu tuổi.
- Tớ về ngày hôm qua.
Diệp Thiên biết ý của Đôn béo, vỗ vỗ bờ vai của nó, tiến đến bên tai nó, nhỏ giọng nói:
- Tối tớ đi câu cá, mọi người có đi không?
- Hắc hắc, nghe hay đấy!
Vừa nghe đến có ăn, Đôn béo mừng ra mặt.
- Nhị Hổ, cậu tránh một chút, tớ có việc tìm Diệp Thiên mà!
Bị Đôn béo chặn trước, người ở phía sau có chút không kiên nhẫn được, đẩy Đôn béo vào trong, Quách Tiểu Long liền lộ mặt.
- Tiểu Long, sao cậu tới vậy?
Nhìn thấy Quách Tiểu Long, trên mặt Diệp Thiên lộ ra một tia kinh ngạc, ở trường học nó và Quách Tiểu Long chơi cũng không thân, cũng không hay sang nhà nhau chơi, không biết nó tìm mình để làm chi?
Nhưng thấy người đứng sau Quách Tiểu Long, Diệp Thiên lập tức đoán được vài phần ý đồ mà nó đến, tiến lên rồi đi từng bước, ngoan ngoãn kêu một tiếng:
- Cháu chào ông Liêu, chào thầy Vu, chào các chú, chào cậu, Vu Thanh Nhã!
Người tới đây chính là người Diệp Thiên gặp ở chợ trên thị trấn trên - Liêu Hạo Đức, ở phía sau ông ta, còn có mầy người lớn đi cùng, trong đó đương nhiên còn có thầy chủ nhiệm của Diệp Thiên là Vu Hạo Nhiên và con gái của thầy – Vư Thanh Nhã.
Vu Thanh Nhã sinh sau Diệp Thiên một tháng, lông mi mỏng, có một đôi mắt to, làn da trắng như tuyết, hai bím tóc sau đầu kết thành hai dải thật dài, tuy rằng còn nhỏ tuổi, nhưng có thể coi là mỹ nhân.
- Diệp Thiên, là cha tờ tìm cậu!
Nhìn thấy Diệp Thiên nháy nháy mắt với mình vài cái, Vu Thanh Nhã đành lui về phía sau vài bước, cô bé cũng không biết vì sao cha đến nhà Diệp Thiên, nhưng cũng muốn cùng đến.
Từ năm lớp 1, Vu Thanh Nhã và Diệp Thiên là người cùng bàn, hai đứa quan hệ khá tốt, nghỉ giữa khóa hoặc là tan học, thường xuyên bám theo chơi cùng đám bạn Diệp Thiên giống như cái đuôi.
Nhưng khi đến năm lớp 3, không biết là bắt đầu từ bao giờ, trên bàn học xuất hiện mấy đường vạch, giống như trong vòng một đêm, bạn nam nữ liền trở nên mới lạ, Diệp Thiên lại cả ngày nghịch ngợm gây chuyện trêu đùa bạn nữ cùng lớp, Vu Thanh Nhã bị nó làm cho khóc không biết bao nhiêu lần.
- Tiểu Thiên, khách đến sao con không mời vào, một chút lễ phép cũng không có...
Vừa rồi khi Diệp Thiên mở cửa, Diệp Đông Bình sẽ nhanh nhẹn thu dọn mâm bát trên bàn vào trong nhà, sau đó nhìn thấy người đi tới còn ở bên ngoài, liền mở miệng răn dạy và quở mắng Diệp Thiên vài câu.
- Cha, là bạn cùng lớp và thầy giáo con đến đây...
Diệp Thiên tránh qua một bên, quay đầu lại kêu một tiếng.
- Lão Vu, sao vậy, hôm nay lại muốn uống chút sao? Tửu lượng của anh không tệ đâu!
Nghe được lời của con trai, Diệp Đông Bình đón chào, nhưng nhìn thấy ngoài Vu Hạo Nhiên, còn có mấy người, nhiều người lạ, không khỏi lặng đi một chút, lại mở miệng hỏi:
- Lão Vu, mấy vị này là?
- Lão Diệp, tôi giới thiệu cho anh, vị này chính là trưởng ban mặt trận thống nhất huyện, họ Vương, mầy vị này đều là các đồng chí trong mặt trận thống nhất, vị này là Liêu tiên sinh, là Hoa Kiều mới về nước.
-
Nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc của Diệp Đông Bình bộ dạng, Vu Hạo Nhiên nhanh chóng giới thiệu với ông một lượt.
Vu Hạo Nhiên cũng không biết những người này tìm Diệp Thiên làm gì, là Quách Tiểu Long tìm tới nhà hắn hỏi địa chỉ nhà Diệp Thiên, khiến trong lòng Vu Hạo Nhiên có chút tò mò, nên mới tự mình dẫn bọn họ tới.
- Mặt trận thống nhất huyện? Hoa Kiều về nước? Tìm tôi làm gì vậy?
Diệp Đông Bình có chút mơ hồ không hiểu ra sao, nhưng vẫn lịch sự, nhường đường để cho họ vào, dọn sạch mấy cái ghế ở ngoài sân, lại nói:
- Thật sự ngại quá, trong nhà có vẻ oi bức, mọi người ngồi nói chuyện trong sân vậy, Diệp Thiên, đi đun nước rồi bê ra đây!
Nghe thấy Diệp Đông Bình bảo Diệp Thiên đi đun nước, Liêu Hạo Đức mới vừa ngồi xuống lại vội vàng đứng lên, nói:
- Ấy, đừng, Diệp tiên sinh, không cần vội, tôi có chút việc muốn tìm Diệp Thiên hỏi một câu, anh cứ tự nhiên đi.
- Hả? Diệp Thiên, có phải con lại nghịch ngợm gây chuyện hay không? Cha thấy con ba ngày không ăn đòn là được đà! Truyện Sắc Hiệp - http://Vietwriter.com
Nghe Liêu Hạo Đức nói xong, Diệp Đông Bình nhất thời tức giận, tiểu tử này thật càng ngày càng ngang ngược, thậm chí ngay cả người của mặt trận thống nhất huyện cũng dám trêu chọc.
Phải biết rằng, mười năm trước, người của mặt trận thống nhất đi đến nhà ai, nhất định nhà này có người không may, không phải là bị chụp mũ đặc vụ của địch, thì sẽ bị kéo ra ngoài diễu hành.
Tuy rằng cách mạng đã qua mười năm, nhưng là người đích thân chứng kiến, trong lòng Diệp Đông Bình không khỏi thắc mắc, ngoài miệng mắng Diệp Thiên, trong lòng cũng không mong thấy những người này.
Nhìn thấy Diệp Đông Bình răn dạy và quở mắng Diệp Thiên, trên mặt Liêu Hạo Đức lộ ra vẻ khó xử, lắp bắp:
- Diệp... Diệp tiên sinh, thật sự… thực xin lỗi, Diệp Thiên không có nghịch ngợm, nó là một đứa trẻ biết lễ phép, tôi... lần này tôi đến là ... Là có chuyện muốn tìm nó nhờ giúp!
Nghe nói như vậy, không chỉ có mình Diệp Đông Bình lộ ra vẻ kinh ngạc trên mặt, ngay cả mấy người của ban mặt trân thống nhất huyện, cũng đều giật mình, Liêu Hạo Đức này đã năm sáu chục tuổi, có chuyện gì... mà cần tìm đứa trẻ ranh giúp đỡ đây?
Bình luận facebook