Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-9
Chương 9: Liêu Hạo Đức
- Ha ha, thật đúng là dễ dàng?
Ngay khi trong lòng Diệp Thiên mặc niệm ra hai chữ "Thuật Tàng", ánh mắt liền sáng lên, bởi vì mai rùa thần bí kia, lại quay tròn xuất hiện trong đầu nó.
Điều này làm cho Diệp Thiên cảm thấy có chút kích động, bởi vì trước đây, nó vốn không biết nên sử dụng như thế nào, bây giờ có thể dễ dàng gọi ra, tin rằng sau này nhất định có thể bỏ mai rùa này đi.
- A, hai chữ phong thuỷ sao lại nhạt đi rồi?
Diệp Thiên đè nén hưng phấn trong lòng, dồn lực chú ý vào mai rùa, vừa nhìn, nhất thời phát hiện một chút bất đồng.
Giữa trưa giúp Miêu lão xem phong thuỷ, Diệp Thiên rõ ràng nhớ rõ, trong mười hai chữ " Xem bói, phong thủy, số mệnh, giải mộng, chọn ngày lành tháng tốt" có sáu từ, trong đó "Phong thuỷ" cùng "Tướng thuật", rõ ràng sáng hơn.
Mà hiện tại "Phong thuỷ" lại cũng tối màu, chỉ có hai chữ "Tướng thuật" hơi có chút ánh sáng, rõ ràng là không giống chung quanh.
- Diệp Thiên, làm sao vậy? Kẹo đường hình Tôn Ngộ Không ông tớ cho cậu thật đẹp nhé !
Thấy ông đem đồ chơi làm bằng đường hình Tôn Ngộ Không cho Diệp Thiên, Quách Tiểu Long nhìn chằm chằm Diệp Thiên, nó muốn nhìn thấy hưng phấn và kích động từ trên mặt Diệp Thiên, điều này cũng có làm thể thỏa mãn một chút lòng hư vinh của chính mình.
Nhưng Diệp Thiên nhận được cây kẹo đường rồi, cả người lại sửng sờ ra đó, điều này làm cho Quách Tiểu Long có chút không thoải mái trong lòng, nói không chừng phải nhắc nhở một chút Diệp Thiên đồ chơi làm bằng đường trong tay nó là do đâu mà có.
Tục ngữ nói người nghèo sớm thành đạt, tuy rằng hai người tuổi không chênh lệch lớn, nhưng Diệp Thiên cũng nhanh chóng hiểu ra ý của Quách Tiểu Long, lập tức cười nói:
- Ồ, rất đẹp, tiểu Long, hay là ... cậu lấy trước đi?
Quách Tiểu Long liên tục xua tay, nhìn trộm ông nó, nhỏ giọng nói:
- Vậy không được, ông đưa cho cậu, cậu cầm đi, bằng không tớ sẽ bị mắng ...
- Vậy cũng được, cám ơn cậu, Tiểu Long, kẹo đường hình Tôn Ngộ Không của cậu cũng sắp làm xong rồi ...
Diệp Thiên cũng không còn khách khí, thuận miệng đáp một câu, rồi đưa mắt nhìn về phía ông ngoại của Quách Tiểu Long, trong lòng vẫn đang dốc sức lực chú ý vào hai chữ "Tướng thuật".
Ngay khi Diệp Thiên nhìn vào mặt ông lão thì hai chữ "Tướng thuật" trên mai rùa đột nhiên phân chia, ngay tiếp theo cả mai rùa đều tách ra, hình thành một đám ký hiệu thần bí, thấy vậy Diệp Thiên hoa cả mắt.
Nhưng lúc trước đã từng coi tướng cho lão đạo sĩ, Diệp Thiên cũng không còn sốt ruột, chỉ cảm thấy trong đầu truyền đến một cảm giác hơi hơi mê muội, vài giây đồng hồ ngắn ngủn đi qua, mấy hàng chữ hiện ra trong đầu Diệp Thiên.
- Liêu Hạo Đức, năm sinh 1933, năm 1949 đi Đài Loan, năm 1959 chuyển nhà qua Mĩ ...
Lần này hồi hương, là muốn lo mai táng cho cha mẹ, nhưng mộ của mẹ lại không thể tìm thấy, ba ngày sau sẽ được như ý ...
- Thật đúng là từ Mĩ về nước à?
Nhìn thấy mấy hàng chữ trong đầu này, Diệp Thiên nở nụ cười, mặc dù nói cũng không tỉ mỉ, nhưng cũng đủ giải thích cho nó cuộc đời của Liêu Hạo Đức.
Trọng yếu hơn cả, chính là lần này mai rùa tính ra chuyện Liêu Hạo Đức hồi hương thăm người thân, nói cách khác, mai rùa này giống chiếc la bàn, không chỉ có thể suy tính người đi lại, đồng thời có thể xem bói ra tương lai người ta.
- Có thể giúp ông ấy một chút hay không? Nhìn xem mộ mẹ ông ấy ở chỗ nào?
Mấy hàng chữ trong đầu lại chậm rãi mờ đi, Diệp Thiên đột nhiên nghĩ đến vấn đề này, cho dù mình có thể tính ra chuyện Liêu Hạo Đức về nước, nhưng không giúp được ông ấy, vậy chẳng khác gì là lấy không đồ ăn của người ta sao?
- Cách đầu thôn sáu trăm bước, phía dưới 2 m...
Ngay khi Diệp Thiên thầm hỏi mai rùa, mấy hàng chữ kia đã hoàn toàn biến mất hết, khi Diệp Thiên chú ý sang đến vấn đề này, một hàng chữ nhỏ, lại đột nhiên hiện ra trong đầu nó.
- Đây là ý gì nhỉ? Đầu thôn nào? Nói như thế nào mà không đầu không đuôi?
Nhìn thấy này mấy chữ nhanh chóng biến mất, Diệp Thiên nhíu mày.
Theo lý thuyết, chuyện như vậy, là phải có tên tuổi và ngày sinh tháng đẻ của đương sự, mình chỉ nghĩ một chút, mai rùa liền đưa ra cái đáp án như vậy, Diệp Thiên cũng không biết là thật hay giả.
- Thuật Tàng, xuất hiện cho ta...
Diệp Thiên vẫn chưa từ bỏ ý định, trong lòng lại thầm nói một câu, mai rùa kia đã xuất hiện theo tiếng gọi, nhưng mặt chữ, đã biến thành màu tối cả rồi, tiếp tục cũng không thể xem được, khiến Diệp Thiên cũng đành chịu.
- Mặc kệ ông ấy, dù sao lời nói của trẻ nhỏ vô hại, có tin hay không là tùy ông ấy ...
Diệp Thiên than thở một câu, sau khi có chuyện mai rùa trong đầu xuất hiện đáp án thế này, bất kể là xem tướng cho lão đạo sĩ hay là xem phong thuỷ cho Miêu lão, dường như chưa từng sai.
Nhưng Diệp Thiên không thể trực tiếp nói với ông lão kia, nếu người khác không tin, đây không phải là dọa nạt trước mặt Hoa Kiều ở hải ngoại về sao? Nghĩ một chút, Diệp Thiên nhẹ nhàng kéo áo tên béo.
- Diệp Thiên, làm gì vậy, kẹo đường của tớ sắp làm xong kìa ...
Quách Tiểu Long cảm thấy hành vi của Diệp Thiên rất là bất thường, mắt đang nhìn thẳng vào đám người, sợ kẹo đường hình Tôn Ngộ Không của mình bị người ta đoạt đi mất.
- Này, đi theo ông của cậu, muốn ăn bao nhiêu kẹo đường mà chẳng được ...
Diệp Thiên vờ khen tên béo một câu, nói tiếp:
- Tiểu Long à, lần này ông ngoại của cậu về nước là vì chuyện gì vậy?
- Không có việc gì, chính là quay về thăm chúng tớ, đúng rồi, ông ngoại tớ mua cho nhà tớ rất nhiều đồ, nói cho cậu biết, nhà của tớ có cái TV, là cái duy nhất trong thôn, Diệp Thiên, có rảnh đến nhà của tớ xem TV, Bãi biển Thượng Hải rất hay, Hứa Văn Cường cũng rất đẹp trai...
Quách Tiểu Long không nghe ra lời của Diệp Thiên, nói thao thao bất tuyệt, còn khoa tay múa chân lên ra vẻ Hứa Văn Cường đang nổ súng, ngay cả chủ hàng sắp làm xong kẹo đường của nó, nó cũng không thèm quan tâm .
Diệp Thiên nhìn thấy điệu bộ của Quách Tiểu Long, hận không thể đến nhà nó xem TV, vội vàng nói:
- Khụ khụ, Tiểu Long, có thời gian tớ nhất định đi xem, đúng rồi, bay giờ tớ phải đi, giúp tớ gửi lời chào tới ông ngoại của cậu nhé ...
- Đi luôn à? Vậy cũng được, tớ còn muốn đi dạo cùng ông ngoại tớ đã, đến tối mới trở về được ...
Đã không có đối tượng để khoe khoang, Quách Tiểu Long có chút buồn, nhưng trong lòng nó đã quyết định, đến khi khai giảng nhất định phải rủ bằng được bạn học đến nhà xem TV.
- Ừ, Tiểu Long, tạm biệt ...
Diệp Thiên vẫy tay với Quách Tiểu Long, trước khi rời đi bỗng nhiên tiến đến bên tai nó, nhỏ giọng nói:
- Tiểu Long, nếu ông ngoại cậu muốn tìm gì đó, ở cách đầu thôn sáu trăm bước...
Cũng không phải Diệp Thiên không muốn nói rõ ràng, thật sự là nó cũng không biết rốt cục thì mẹ của Liêu Hạo Đức chôn ở nơi nào, dù sao có manh mối như vậy, coi như là mình không lấy không đồ chơi của người khác.
- Ông ngoại tớ cần tìm gì á? Cái gì mà đầu thôn sáu trăm bước?
Quách Tiểu Long nhìn thấy Diệp Thiên len lỏi trong đám người phía xa, khó hiểu lắc đầu, quay mặt đi, lại phát hiện ông ngoại đang cầm kẹo đường đứng ở trước mặt mình.
- Tiểu Long, bạn học của cháu đi rồi?
Chỉ nói riêng việc ôn lại cách thổi đồ chơi làm bằng đường, Liêu Hạo Đức liền cảm giác lần này mình đi chợ không uổng công, phải biết rằng, trước đây, ông cũng không khác gì hai đứa trẻ này, tha thiết mong chờ được mua cho một cây kẹo làm bằng đường.
- Diệp Thiên đi rồi, ông ngoại ơi, bạn ấy bảo cháu nói với ông là tạm biệt ...
Quách Tiểu Long nhận lấy cây kẹo làm bằng đường, nhìn về phía ông lão bên cạnh, có chút kỳ quái hỏi:
- Ông ơi, ông về nhà là tìm thứ gì sao?
- Hả? Tiểu Long, sao cháu hỏi ông như vậy?
Liêu Hạo Đức nghe vậy lặng đi một chút, ba mẹ tiểu Long thật ra cũng biết chuyện mình trở về, nhưng chẳng lẽ Tiểu Long cũng không biết mà? Chuyện như vậy không cần nói cho trẻ con.
- Bạn cùng lớp cháu nói, ông ngoại muốn tìm gì đó, ở cách đầu thôn sáu trăm bước...
Quách Tiểu Long gãi gãi đầu, cũng nói lại những lời Diệp Thiên nói truớc lúc đi. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
- Cái gì? Bạn cháu nói cái gì?
Liêu Hạo Đức thuận miệng hỏi lịa như vậy, lại không nghĩ rằng nghe được một câu nói như vậy, nhất thời cả người chấn động, tóm chặt tiểu Long.
- Ông ngoại, bạn ấy ... bạn ấy nói ông ngoại muốn tìm gì đó ở cách đầu thôn sáu trăm, không nói thêm cái khác ...
Nhìn thấy ông ngoại luôn luôn hiền lành đỏ bừng mặt, hai mắt trừng trừng, Quách Tiểu Long sợ tới mức cái miệng nhỏ nhắn nghẹn lời, cũng sắp khóc ra thành tiếng .
- Đầu thôn sáu trăm bước, đầu thôn sáu trăm bước!
Liêu Hạo Đức thầm nhắc ở trong lòng tới vài lần, xoay người sang chỗ khác, nói:
- Tiểu Long, đi, về nhà thôi ...
Lúc này trong lòng Liêu Hạo Đức, như là nổi lên cơn sóng gió động trời, lúc này, ông cũng không có tâm tư suy nghĩ tại sao Diệp Thiên lại nói ra như vậy, mà toàn bộ tâm thần đã đặt ở mấy chữ "Đầu thôn sáu trăm bước" này.
Cha của Liêu Hạo Đức là một quan chức chính phủ của Bộ giáo dục quốc dân trước giải phóng, quanh năm công tác ở Nam Kinh, còn mẹ của Liêu Hạo Đức lại thường xuyên ở lại nhà, sau khi lên 10 tuổi, Liêu Hạo Đức cùng cha đi Nam Kinh học.
Năm 1949, đảng Quốc Dân đại bại, bởi vì tình thế khẩn cấp, cha của Liêu Hạo Đức không thể về đưa vợ đi, liền mang con trai đi Đài Loan, lần này đi, chính là ngăn sông cách biển, vĩnh viễn không gặp lại.
Sau khi tới Đài Loan, cha của Liêu Hạo Đức mới phát hiện, trên trăm vạn đại quân dũng mãnh như vậy đã tràn vào một nơi chật hẹp nhỏ bé đó, thậm chí rất nhiều tướng quân đã ở lại Quyến Thôn.
Cái gọi là Quyến Thôn, chính là nơi quân thân tín của đảng Quốc Dân vì bị bắt từ các tỉnh trong lãnh thổ Trung Quốc di chuyển tới Đài Loan, dựng lên phòng xá, kiến trúc thấp bé, hoàn cảnh so với đại lục còn thiếu thốn hơn.
Nhưng cha của Liêu Hạo Đức là một nhân tài, tinh thông ngôn ngữ nước ngoài, ở Quyến Thôn được mười năm, ông mang theo con trai đi Mĩ, hơn nữa còn xây dựng công ty của mình và định cư ở đó.
Cũng chính là năm ngoái, cha của Liêu Hạo Đức bị bệnh mà qua đời tại Mĩ, trước khi chết dặn dò con trai, nhất định phải đem tro cốt của ông ta mang về quốc nội, an táng cùng vợ, mới có hành trình về nước của Liêu Hạo Đức.
Ngau khi hồi hương về nước, Liêu Hạo Đức biết được, từ lúc mẹ được năm mươi tuổi đã qua đời.
Nhũng người còn sống sót sau trận càn quét ở Trung Quốc năm đó, rất nhiều gia đình có quan hệ bà con, bạn bè ở nước ngoài, cũng mong tìm lại phần mộ tổ tiên, cũng về nước, nhưng cho dù là lớp người già, lúc này cũng không nói được cụ thể mẹ của Liêu Hạo Đức được an táng ở đâu.
Kết quả này khiến cho Liêu Hạo Đức có chút nản chí ngã lòng, vốn đã chuẩn bị tâm lý, lại không ngờ rằng đột nhiên có được một cái tin tức như vậy.
- Ha ha, thật đúng là dễ dàng?
Ngay khi trong lòng Diệp Thiên mặc niệm ra hai chữ "Thuật Tàng", ánh mắt liền sáng lên, bởi vì mai rùa thần bí kia, lại quay tròn xuất hiện trong đầu nó.
Điều này làm cho Diệp Thiên cảm thấy có chút kích động, bởi vì trước đây, nó vốn không biết nên sử dụng như thế nào, bây giờ có thể dễ dàng gọi ra, tin rằng sau này nhất định có thể bỏ mai rùa này đi.
- A, hai chữ phong thuỷ sao lại nhạt đi rồi?
Diệp Thiên đè nén hưng phấn trong lòng, dồn lực chú ý vào mai rùa, vừa nhìn, nhất thời phát hiện một chút bất đồng.
Giữa trưa giúp Miêu lão xem phong thuỷ, Diệp Thiên rõ ràng nhớ rõ, trong mười hai chữ " Xem bói, phong thủy, số mệnh, giải mộng, chọn ngày lành tháng tốt" có sáu từ, trong đó "Phong thuỷ" cùng "Tướng thuật", rõ ràng sáng hơn.
Mà hiện tại "Phong thuỷ" lại cũng tối màu, chỉ có hai chữ "Tướng thuật" hơi có chút ánh sáng, rõ ràng là không giống chung quanh.
- Diệp Thiên, làm sao vậy? Kẹo đường hình Tôn Ngộ Không ông tớ cho cậu thật đẹp nhé !
Thấy ông đem đồ chơi làm bằng đường hình Tôn Ngộ Không cho Diệp Thiên, Quách Tiểu Long nhìn chằm chằm Diệp Thiên, nó muốn nhìn thấy hưng phấn và kích động từ trên mặt Diệp Thiên, điều này cũng có làm thể thỏa mãn một chút lòng hư vinh của chính mình.
Nhưng Diệp Thiên nhận được cây kẹo đường rồi, cả người lại sửng sờ ra đó, điều này làm cho Quách Tiểu Long có chút không thoải mái trong lòng, nói không chừng phải nhắc nhở một chút Diệp Thiên đồ chơi làm bằng đường trong tay nó là do đâu mà có.
Tục ngữ nói người nghèo sớm thành đạt, tuy rằng hai người tuổi không chênh lệch lớn, nhưng Diệp Thiên cũng nhanh chóng hiểu ra ý của Quách Tiểu Long, lập tức cười nói:
- Ồ, rất đẹp, tiểu Long, hay là ... cậu lấy trước đi?
Quách Tiểu Long liên tục xua tay, nhìn trộm ông nó, nhỏ giọng nói:
- Vậy không được, ông đưa cho cậu, cậu cầm đi, bằng không tớ sẽ bị mắng ...
- Vậy cũng được, cám ơn cậu, Tiểu Long, kẹo đường hình Tôn Ngộ Không của cậu cũng sắp làm xong rồi ...
Diệp Thiên cũng không còn khách khí, thuận miệng đáp một câu, rồi đưa mắt nhìn về phía ông ngoại của Quách Tiểu Long, trong lòng vẫn đang dốc sức lực chú ý vào hai chữ "Tướng thuật".
Ngay khi Diệp Thiên nhìn vào mặt ông lão thì hai chữ "Tướng thuật" trên mai rùa đột nhiên phân chia, ngay tiếp theo cả mai rùa đều tách ra, hình thành một đám ký hiệu thần bí, thấy vậy Diệp Thiên hoa cả mắt.
Nhưng lúc trước đã từng coi tướng cho lão đạo sĩ, Diệp Thiên cũng không còn sốt ruột, chỉ cảm thấy trong đầu truyền đến một cảm giác hơi hơi mê muội, vài giây đồng hồ ngắn ngủn đi qua, mấy hàng chữ hiện ra trong đầu Diệp Thiên.
- Liêu Hạo Đức, năm sinh 1933, năm 1949 đi Đài Loan, năm 1959 chuyển nhà qua Mĩ ...
Lần này hồi hương, là muốn lo mai táng cho cha mẹ, nhưng mộ của mẹ lại không thể tìm thấy, ba ngày sau sẽ được như ý ...
- Thật đúng là từ Mĩ về nước à?
Nhìn thấy mấy hàng chữ trong đầu này, Diệp Thiên nở nụ cười, mặc dù nói cũng không tỉ mỉ, nhưng cũng đủ giải thích cho nó cuộc đời của Liêu Hạo Đức.
Trọng yếu hơn cả, chính là lần này mai rùa tính ra chuyện Liêu Hạo Đức hồi hương thăm người thân, nói cách khác, mai rùa này giống chiếc la bàn, không chỉ có thể suy tính người đi lại, đồng thời có thể xem bói ra tương lai người ta.
- Có thể giúp ông ấy một chút hay không? Nhìn xem mộ mẹ ông ấy ở chỗ nào?
Mấy hàng chữ trong đầu lại chậm rãi mờ đi, Diệp Thiên đột nhiên nghĩ đến vấn đề này, cho dù mình có thể tính ra chuyện Liêu Hạo Đức về nước, nhưng không giúp được ông ấy, vậy chẳng khác gì là lấy không đồ ăn của người ta sao?
- Cách đầu thôn sáu trăm bước, phía dưới 2 m...
Ngay khi Diệp Thiên thầm hỏi mai rùa, mấy hàng chữ kia đã hoàn toàn biến mất hết, khi Diệp Thiên chú ý sang đến vấn đề này, một hàng chữ nhỏ, lại đột nhiên hiện ra trong đầu nó.
- Đây là ý gì nhỉ? Đầu thôn nào? Nói như thế nào mà không đầu không đuôi?
Nhìn thấy này mấy chữ nhanh chóng biến mất, Diệp Thiên nhíu mày.
Theo lý thuyết, chuyện như vậy, là phải có tên tuổi và ngày sinh tháng đẻ của đương sự, mình chỉ nghĩ một chút, mai rùa liền đưa ra cái đáp án như vậy, Diệp Thiên cũng không biết là thật hay giả.
- Thuật Tàng, xuất hiện cho ta...
Diệp Thiên vẫn chưa từ bỏ ý định, trong lòng lại thầm nói một câu, mai rùa kia đã xuất hiện theo tiếng gọi, nhưng mặt chữ, đã biến thành màu tối cả rồi, tiếp tục cũng không thể xem được, khiến Diệp Thiên cũng đành chịu.
- Mặc kệ ông ấy, dù sao lời nói của trẻ nhỏ vô hại, có tin hay không là tùy ông ấy ...
Diệp Thiên than thở một câu, sau khi có chuyện mai rùa trong đầu xuất hiện đáp án thế này, bất kể là xem tướng cho lão đạo sĩ hay là xem phong thuỷ cho Miêu lão, dường như chưa từng sai.
Nhưng Diệp Thiên không thể trực tiếp nói với ông lão kia, nếu người khác không tin, đây không phải là dọa nạt trước mặt Hoa Kiều ở hải ngoại về sao? Nghĩ một chút, Diệp Thiên nhẹ nhàng kéo áo tên béo.
- Diệp Thiên, làm gì vậy, kẹo đường của tớ sắp làm xong kìa ...
Quách Tiểu Long cảm thấy hành vi của Diệp Thiên rất là bất thường, mắt đang nhìn thẳng vào đám người, sợ kẹo đường hình Tôn Ngộ Không của mình bị người ta đoạt đi mất.
- Này, đi theo ông của cậu, muốn ăn bao nhiêu kẹo đường mà chẳng được ...
Diệp Thiên vờ khen tên béo một câu, nói tiếp:
- Tiểu Long à, lần này ông ngoại của cậu về nước là vì chuyện gì vậy?
- Không có việc gì, chính là quay về thăm chúng tớ, đúng rồi, ông ngoại tớ mua cho nhà tớ rất nhiều đồ, nói cho cậu biết, nhà của tớ có cái TV, là cái duy nhất trong thôn, Diệp Thiên, có rảnh đến nhà của tớ xem TV, Bãi biển Thượng Hải rất hay, Hứa Văn Cường cũng rất đẹp trai...
Quách Tiểu Long không nghe ra lời của Diệp Thiên, nói thao thao bất tuyệt, còn khoa tay múa chân lên ra vẻ Hứa Văn Cường đang nổ súng, ngay cả chủ hàng sắp làm xong kẹo đường của nó, nó cũng không thèm quan tâm .
Diệp Thiên nhìn thấy điệu bộ của Quách Tiểu Long, hận không thể đến nhà nó xem TV, vội vàng nói:
- Khụ khụ, Tiểu Long, có thời gian tớ nhất định đi xem, đúng rồi, bay giờ tớ phải đi, giúp tớ gửi lời chào tới ông ngoại của cậu nhé ...
- Đi luôn à? Vậy cũng được, tớ còn muốn đi dạo cùng ông ngoại tớ đã, đến tối mới trở về được ...
Đã không có đối tượng để khoe khoang, Quách Tiểu Long có chút buồn, nhưng trong lòng nó đã quyết định, đến khi khai giảng nhất định phải rủ bằng được bạn học đến nhà xem TV.
- Ừ, Tiểu Long, tạm biệt ...
Diệp Thiên vẫy tay với Quách Tiểu Long, trước khi rời đi bỗng nhiên tiến đến bên tai nó, nhỏ giọng nói:
- Tiểu Long, nếu ông ngoại cậu muốn tìm gì đó, ở cách đầu thôn sáu trăm bước...
Cũng không phải Diệp Thiên không muốn nói rõ ràng, thật sự là nó cũng không biết rốt cục thì mẹ của Liêu Hạo Đức chôn ở nơi nào, dù sao có manh mối như vậy, coi như là mình không lấy không đồ chơi của người khác.
- Ông ngoại tớ cần tìm gì á? Cái gì mà đầu thôn sáu trăm bước?
Quách Tiểu Long nhìn thấy Diệp Thiên len lỏi trong đám người phía xa, khó hiểu lắc đầu, quay mặt đi, lại phát hiện ông ngoại đang cầm kẹo đường đứng ở trước mặt mình.
- Tiểu Long, bạn học của cháu đi rồi?
Chỉ nói riêng việc ôn lại cách thổi đồ chơi làm bằng đường, Liêu Hạo Đức liền cảm giác lần này mình đi chợ không uổng công, phải biết rằng, trước đây, ông cũng không khác gì hai đứa trẻ này, tha thiết mong chờ được mua cho một cây kẹo làm bằng đường.
- Diệp Thiên đi rồi, ông ngoại ơi, bạn ấy bảo cháu nói với ông là tạm biệt ...
Quách Tiểu Long nhận lấy cây kẹo làm bằng đường, nhìn về phía ông lão bên cạnh, có chút kỳ quái hỏi:
- Ông ơi, ông về nhà là tìm thứ gì sao?
- Hả? Tiểu Long, sao cháu hỏi ông như vậy?
Liêu Hạo Đức nghe vậy lặng đi một chút, ba mẹ tiểu Long thật ra cũng biết chuyện mình trở về, nhưng chẳng lẽ Tiểu Long cũng không biết mà? Chuyện như vậy không cần nói cho trẻ con.
- Bạn cùng lớp cháu nói, ông ngoại muốn tìm gì đó, ở cách đầu thôn sáu trăm bước...
Quách Tiểu Long gãi gãi đầu, cũng nói lại những lời Diệp Thiên nói truớc lúc đi. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
- Cái gì? Bạn cháu nói cái gì?
Liêu Hạo Đức thuận miệng hỏi lịa như vậy, lại không nghĩ rằng nghe được một câu nói như vậy, nhất thời cả người chấn động, tóm chặt tiểu Long.
- Ông ngoại, bạn ấy ... bạn ấy nói ông ngoại muốn tìm gì đó ở cách đầu thôn sáu trăm, không nói thêm cái khác ...
Nhìn thấy ông ngoại luôn luôn hiền lành đỏ bừng mặt, hai mắt trừng trừng, Quách Tiểu Long sợ tới mức cái miệng nhỏ nhắn nghẹn lời, cũng sắp khóc ra thành tiếng .
- Đầu thôn sáu trăm bước, đầu thôn sáu trăm bước!
Liêu Hạo Đức thầm nhắc ở trong lòng tới vài lần, xoay người sang chỗ khác, nói:
- Tiểu Long, đi, về nhà thôi ...
Lúc này trong lòng Liêu Hạo Đức, như là nổi lên cơn sóng gió động trời, lúc này, ông cũng không có tâm tư suy nghĩ tại sao Diệp Thiên lại nói ra như vậy, mà toàn bộ tâm thần đã đặt ở mấy chữ "Đầu thôn sáu trăm bước" này.
Cha của Liêu Hạo Đức là một quan chức chính phủ của Bộ giáo dục quốc dân trước giải phóng, quanh năm công tác ở Nam Kinh, còn mẹ của Liêu Hạo Đức lại thường xuyên ở lại nhà, sau khi lên 10 tuổi, Liêu Hạo Đức cùng cha đi Nam Kinh học.
Năm 1949, đảng Quốc Dân đại bại, bởi vì tình thế khẩn cấp, cha của Liêu Hạo Đức không thể về đưa vợ đi, liền mang con trai đi Đài Loan, lần này đi, chính là ngăn sông cách biển, vĩnh viễn không gặp lại.
Sau khi tới Đài Loan, cha của Liêu Hạo Đức mới phát hiện, trên trăm vạn đại quân dũng mãnh như vậy đã tràn vào một nơi chật hẹp nhỏ bé đó, thậm chí rất nhiều tướng quân đã ở lại Quyến Thôn.
Cái gọi là Quyến Thôn, chính là nơi quân thân tín của đảng Quốc Dân vì bị bắt từ các tỉnh trong lãnh thổ Trung Quốc di chuyển tới Đài Loan, dựng lên phòng xá, kiến trúc thấp bé, hoàn cảnh so với đại lục còn thiếu thốn hơn.
Nhưng cha của Liêu Hạo Đức là một nhân tài, tinh thông ngôn ngữ nước ngoài, ở Quyến Thôn được mười năm, ông mang theo con trai đi Mĩ, hơn nữa còn xây dựng công ty của mình và định cư ở đó.
Cũng chính là năm ngoái, cha của Liêu Hạo Đức bị bệnh mà qua đời tại Mĩ, trước khi chết dặn dò con trai, nhất định phải đem tro cốt của ông ta mang về quốc nội, an táng cùng vợ, mới có hành trình về nước của Liêu Hạo Đức.
Ngau khi hồi hương về nước, Liêu Hạo Đức biết được, từ lúc mẹ được năm mươi tuổi đã qua đời.
Nhũng người còn sống sót sau trận càn quét ở Trung Quốc năm đó, rất nhiều gia đình có quan hệ bà con, bạn bè ở nước ngoài, cũng mong tìm lại phần mộ tổ tiên, cũng về nước, nhưng cho dù là lớp người già, lúc này cũng không nói được cụ thể mẹ của Liêu Hạo Đức được an táng ở đâu.
Kết quả này khiến cho Liêu Hạo Đức có chút nản chí ngã lòng, vốn đã chuẩn bị tâm lý, lại không ngờ rằng đột nhiên có được một cái tin tức như vậy.
Bình luận facebook