Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-176
Thiên Tài Cuồng Phi- Phế Vật Tam Tiểu Thư - Chương 176: Chương 171
Trong nháy mắt khi Huyết Ưng quay đầu, không ý thức được nguy hiểm ẩn núp phía sau chút nào.
Lạc Vân Hi nhắm ngay mục tiêu, ngón tay nhỏ nhắn vê vê đuôi tên, xoay tròn cung, năm ngón tay buông lỏng, mũi tên bay "vù" ra ngoài.
Nghe tiếng xé gió phía sau, Huyết Ưng kinh hãi đến biến sắc, chỉ kịp nghiêng khẽ người về hướng trên lưng ngựa. Thế mà Lạc Vân Hi bắn ra liên tục ba mũi tên, một mũi tên bắn ngựa, hai mũi tên bắn người.
Mũi tên thứ nhất bay qua sát mặt Huyết Ưng, mũi tên thứ hai bắn chính giữa móng ngựa, khiến con ngụa đau đớn hí dài một tiếng, móng trước gập lại, lật tung Huyết Ưng trên lưng ngựa xuống, mũi tên thứ ba đã đến, "bụp", sau âm thanh vũ khí sắc bén đâm vào thân thể, máu tươi liền chảy thành dòng.
Huyết Ưng che ngực lại, dùng ánh mắt không thể tin được mà nhìn về phía người bắn tên.
Nữ tử trong trẻo lạnh lùng ngồi trên lưng ngựa, tay trái cầm cung, không nhúc nhích, từ xa nhìn lại, như là một pho tượng.
"Hi nhi!" Quân Lan Phong nhìn Huyết Ưng một cái, cũng không thay đổi sắc mặt, mà là trực tiếp phi ngựa lên núi.
Lạc Vân Hi thu cung, quay đầu ngựa lại, chạy như bay rời khỏi đó.
Quân Lan Phong khép hai ngón tay phải, đặt ở trước môi, thổi lên tiếng còi, Lạc Vân Hi chợt cảm thấy Tuyết Luyện không bị khống chế, quay đầu, chạy về hướng hắn.
"Tuyết Luyện, đi!" Lạc Vân Hi cưỡng chế xoay dây cương, Tuyết Luyện đau đớn mà rên lên một tiếng, nhưng quật cường không nghe nàng sai khiến.
Lạc Vân Hi vừa tức vừa giận, trơ mắt nhìn Quân Lan Phong thúc ngựa tới gần.
Con ngươi đen tối của Quân Lan Phong sâu thăm thẳm, ngưng mắt nhìn mặt nàng, đã đuổi dần tới nơi, nhưng lại không biết nên nói cái gì.
Lạc Vân Hi rũ lông mi xuống, trầm giọng nói: "Ngươi đã đến đây, vậy chúng ta thay ngựa! Ngựa của ngươi, trả lại ngươi!" Nói rồi nàng nhảy xuống lưng ngựa, không vui vỗ lên mông Tuyết Luyện một cái.
Tuyết luyện vui vẻ chạy đến bên cạnh ngựa chủ nhân, rung đùi đắc ý với Quân Lan Phong, trông có vẻ vô cùng lấy lòng.
Lạc Vân Hi tức giận đến muốn đạp cho nó một cái nữa, trong lòng lại thở dài, ai, chẳng phải của mình mãi mãi cũng chẳng phải của mình, ngựa như vậy, người cũng như thế!
Quân Lan Phong cũng từ trên lưng ngựa bay xuống, tiếp tục huýt sáo một hơi, hai con ngựa nghe được tiếng còi, giống như nghe được mệnh lệnh gì đó, đồng thời chạy xuống dưới núi.
Lạc Vân Hi có chút giật mình, Quân Lan Phong nhàn nhạt nói: "Ngựa để cho Huyết Ưng thôi, hắn muốn giết ngươi...ngươi lại để lại cho hắn một mạng, Hi nhi, ngươi thật là lương thiện."
Lạc Vân Hi châm chọc nhếch môi cười: "Cái từ lương thiện này cách ta rất xa, không phải ta giữ cho hắn một mạng, mà là mạng hắn lớn thôi."
Kỳ thực trong lòng nàng biết, nếu vừa rồi lại bắn thêm một tên, Huyết Ưng sẽ phải chết hết. Nhưng mà, hắn chung quy lại cũng là thuộc hạ của người này . . .
Lạc Vân Hi xoay người lại, sắc mặt lạnh lùng, lương thiện sao? Nàng cũng bởi vì kiêng kỵ một người mà nương tay sao? Buồn cười thật!
Sau lưng Quân Lan Phong thấp giọng nói: "Tại lúc Yên nhi nằm trên giường bệnh, ta đã đáp ứng nàng ấy, Chờ nàng ấy hết bệnh, sẽ dẫn nàng ấy tới Vân Lâu ăn vịt nướng hạt vừng nàng ấy thích ăn nhất, hôm nay chỉ là thực hiện lời hứa mà thôi, ngươi đừng nghĩ nhiều."
Lạc Vân Hi đột nhiên có một loại cảm giác lúng túng như đi theo dõi bị bắp gặp, cười lạnh một tiếng, nghiêng đầu nhìn về hướng hắn: "Ngươi cần gì phải giải thích cho ta? Ta là gì của ngươi? Câu nói này, sợ là Vương gia đã quên đi?"
Quân Lan Phong đi vài bước tới, nắm chặt hai cánh tay của nàng, ánh mắt xẹt qua sự hối hận: "Ta lúc đó chỉ hận ngươi vô tâm, nói lời vô ích thôi! Ta đối với ngươi làm sao, một chút ngươi cũng không cảm thấy sao?"
Lòng Lạc Vân Hi khẽ run lên, trong đầu có chút ngổn ngang, không biết từ bao giờ, nàng lại bị nam nhân này ci phối cảm xúc vậy?
"Ta định đi dạo." Thu lại hết sạch biểu tình trên mặt, Lạc Vân Hi có chút vô lực nói.
" Ta đi cùng ngươi." Đơn giản ba chữ, tâm tình Lạc Vân Hi lại bởi vì lời này mà tốt hơn rất nhiều, nàng không có cách nào lừa gạt mình, biết rõ Đỗ Tình Yên đang chờ hắn, nhưng vẫn là muốn ích kỷ một chút.
Nếu như lúc trước biết mình sẽ có suy nghĩ này, nàng còn có thể tùy ý để lòng mình trầm luân sao?
Thế nhưng, một người làm sao có thể muốn nhiều như vậy chứ? Rất nhiều chuyện chính mình cũng không cách nào khống chế được.
Hai người im lặng không nói, thuận theo con đường lên núi lên trên, bước chân rất chậm, giẫm trên lá khô trong núi tạo ra tiếng vang "xàn xạt", cách núi càng ngày càng gần, ngôi miếu ngói vàng chợt ẩn chợt hiện trong mây mù.
"Tới hoàng hứng tự ngồi tý đi, không mệt mỏi sao?" Quân Lan Phong nhìn Lạc Vân Hi bước đi có vẻ uể oải, ngữ âm khó nén đau lòng.
"Mệt chứ, còn không phải do ngươi đuổi ngựa đi sao?" Lạc Vân Hi nghiêm mặt nhìn lại hắn.
Quân Lan Phong thấy nàng rốt cục cũng nói một câu với thái độ bình thường, khóe miệng hơi cong lên, nói: "Vậy ta bồi thường cho ngươi một con ngựa khác nhé."
Hắn vừa sải bước đến trước mặt Lạc Vân Hi, ngồi xổm xuống, vòng tay ra sau vỗ sống lưng mình, quay đầu lại cười nhìn Lạc Vân Hi: "Lên ngựa đi!"
Lạc Vân Hi ngẩn ngơ, giật mình đứng yên tại chỗ.
"Đi lên đi." Quân Lan Phong mỉm cười nói lại một lần.
Thần sắc Lạc Vân Hi dần bình tĩnh, ngẩng đầu ngắm cánh cửa ở xa, khóe mắt thấm có chút ý cười vô cùng nhạt nhẽo: "Ngươi không sợ có người trông thấy sao?"
"Không sợ." Câu trả lời của hắn không chần chờ chút nào.
Lạc Vân Hi không nói gì nữa, hai tay đặt lên hai vai hắn, thân mình hơi gầy dựa vào lưng hắn, hai cánh tay tự nhiên vòng trên cổ hắn.
Ý cười trên dung mạo Quân Lan Phong chợt trở nên nóng rực, hai tay bắt chéo hai chân của nàng sau lưng, vững vàng đứng dậy, giọng nói sung sướng: "Con ngựa lên đường nào!"
Hắn nhanh chân chạy như bay, nhưng Lạc Vân Hi lại không cảm thấy điên chút nào, dán sát mặt ở bên cổ
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Trong nháy mắt khi Huyết Ưng quay đầu, không ý thức được nguy hiểm ẩn núp phía sau chút nào.
Lạc Vân Hi nhắm ngay mục tiêu, ngón tay nhỏ nhắn vê vê đuôi tên, xoay tròn cung, năm ngón tay buông lỏng, mũi tên bay "vù" ra ngoài.
Nghe tiếng xé gió phía sau, Huyết Ưng kinh hãi đến biến sắc, chỉ kịp nghiêng khẽ người về hướng trên lưng ngựa. Thế mà Lạc Vân Hi bắn ra liên tục ba mũi tên, một mũi tên bắn ngựa, hai mũi tên bắn người.
Mũi tên thứ nhất bay qua sát mặt Huyết Ưng, mũi tên thứ hai bắn chính giữa móng ngựa, khiến con ngụa đau đớn hí dài một tiếng, móng trước gập lại, lật tung Huyết Ưng trên lưng ngựa xuống, mũi tên thứ ba đã đến, "bụp", sau âm thanh vũ khí sắc bén đâm vào thân thể, máu tươi liền chảy thành dòng.
Huyết Ưng che ngực lại, dùng ánh mắt không thể tin được mà nhìn về phía người bắn tên.
Nữ tử trong trẻo lạnh lùng ngồi trên lưng ngựa, tay trái cầm cung, không nhúc nhích, từ xa nhìn lại, như là một pho tượng.
"Hi nhi!" Quân Lan Phong nhìn Huyết Ưng một cái, cũng không thay đổi sắc mặt, mà là trực tiếp phi ngựa lên núi.
Lạc Vân Hi thu cung, quay đầu ngựa lại, chạy như bay rời khỏi đó.
Quân Lan Phong khép hai ngón tay phải, đặt ở trước môi, thổi lên tiếng còi, Lạc Vân Hi chợt cảm thấy Tuyết Luyện không bị khống chế, quay đầu, chạy về hướng hắn.
"Tuyết Luyện, đi!" Lạc Vân Hi cưỡng chế xoay dây cương, Tuyết Luyện đau đớn mà rên lên một tiếng, nhưng quật cường không nghe nàng sai khiến.
Lạc Vân Hi vừa tức vừa giận, trơ mắt nhìn Quân Lan Phong thúc ngựa tới gần.
Con ngươi đen tối của Quân Lan Phong sâu thăm thẳm, ngưng mắt nhìn mặt nàng, đã đuổi dần tới nơi, nhưng lại không biết nên nói cái gì.
Lạc Vân Hi rũ lông mi xuống, trầm giọng nói: "Ngươi đã đến đây, vậy chúng ta thay ngựa! Ngựa của ngươi, trả lại ngươi!" Nói rồi nàng nhảy xuống lưng ngựa, không vui vỗ lên mông Tuyết Luyện một cái.
Tuyết luyện vui vẻ chạy đến bên cạnh ngựa chủ nhân, rung đùi đắc ý với Quân Lan Phong, trông có vẻ vô cùng lấy lòng.
Lạc Vân Hi tức giận đến muốn đạp cho nó một cái nữa, trong lòng lại thở dài, ai, chẳng phải của mình mãi mãi cũng chẳng phải của mình, ngựa như vậy, người cũng như thế!
Quân Lan Phong cũng từ trên lưng ngựa bay xuống, tiếp tục huýt sáo một hơi, hai con ngựa nghe được tiếng còi, giống như nghe được mệnh lệnh gì đó, đồng thời chạy xuống dưới núi.
Lạc Vân Hi có chút giật mình, Quân Lan Phong nhàn nhạt nói: "Ngựa để cho Huyết Ưng thôi, hắn muốn giết ngươi...ngươi lại để lại cho hắn một mạng, Hi nhi, ngươi thật là lương thiện."
Lạc Vân Hi châm chọc nhếch môi cười: "Cái từ lương thiện này cách ta rất xa, không phải ta giữ cho hắn một mạng, mà là mạng hắn lớn thôi."
Kỳ thực trong lòng nàng biết, nếu vừa rồi lại bắn thêm một tên, Huyết Ưng sẽ phải chết hết. Nhưng mà, hắn chung quy lại cũng là thuộc hạ của người này . . .
Lạc Vân Hi xoay người lại, sắc mặt lạnh lùng, lương thiện sao? Nàng cũng bởi vì kiêng kỵ một người mà nương tay sao? Buồn cười thật!
Sau lưng Quân Lan Phong thấp giọng nói: "Tại lúc Yên nhi nằm trên giường bệnh, ta đã đáp ứng nàng ấy, Chờ nàng ấy hết bệnh, sẽ dẫn nàng ấy tới Vân Lâu ăn vịt nướng hạt vừng nàng ấy thích ăn nhất, hôm nay chỉ là thực hiện lời hứa mà thôi, ngươi đừng nghĩ nhiều."
Lạc Vân Hi đột nhiên có một loại cảm giác lúng túng như đi theo dõi bị bắp gặp, cười lạnh một tiếng, nghiêng đầu nhìn về hướng hắn: "Ngươi cần gì phải giải thích cho ta? Ta là gì của ngươi? Câu nói này, sợ là Vương gia đã quên đi?"
Quân Lan Phong đi vài bước tới, nắm chặt hai cánh tay của nàng, ánh mắt xẹt qua sự hối hận: "Ta lúc đó chỉ hận ngươi vô tâm, nói lời vô ích thôi! Ta đối với ngươi làm sao, một chút ngươi cũng không cảm thấy sao?"
Lòng Lạc Vân Hi khẽ run lên, trong đầu có chút ngổn ngang, không biết từ bao giờ, nàng lại bị nam nhân này ci phối cảm xúc vậy?
"Ta định đi dạo." Thu lại hết sạch biểu tình trên mặt, Lạc Vân Hi có chút vô lực nói.
" Ta đi cùng ngươi." Đơn giản ba chữ, tâm tình Lạc Vân Hi lại bởi vì lời này mà tốt hơn rất nhiều, nàng không có cách nào lừa gạt mình, biết rõ Đỗ Tình Yên đang chờ hắn, nhưng vẫn là muốn ích kỷ một chút.
Nếu như lúc trước biết mình sẽ có suy nghĩ này, nàng còn có thể tùy ý để lòng mình trầm luân sao?
Thế nhưng, một người làm sao có thể muốn nhiều như vậy chứ? Rất nhiều chuyện chính mình cũng không cách nào khống chế được.
Hai người im lặng không nói, thuận theo con đường lên núi lên trên, bước chân rất chậm, giẫm trên lá khô trong núi tạo ra tiếng vang "xàn xạt", cách núi càng ngày càng gần, ngôi miếu ngói vàng chợt ẩn chợt hiện trong mây mù.
"Tới hoàng hứng tự ngồi tý đi, không mệt mỏi sao?" Quân Lan Phong nhìn Lạc Vân Hi bước đi có vẻ uể oải, ngữ âm khó nén đau lòng.
"Mệt chứ, còn không phải do ngươi đuổi ngựa đi sao?" Lạc Vân Hi nghiêm mặt nhìn lại hắn.
Quân Lan Phong thấy nàng rốt cục cũng nói một câu với thái độ bình thường, khóe miệng hơi cong lên, nói: "Vậy ta bồi thường cho ngươi một con ngựa khác nhé."
Hắn vừa sải bước đến trước mặt Lạc Vân Hi, ngồi xổm xuống, vòng tay ra sau vỗ sống lưng mình, quay đầu lại cười nhìn Lạc Vân Hi: "Lên ngựa đi!"
Lạc Vân Hi ngẩn ngơ, giật mình đứng yên tại chỗ.
"Đi lên đi." Quân Lan Phong mỉm cười nói lại một lần.
Thần sắc Lạc Vân Hi dần bình tĩnh, ngẩng đầu ngắm cánh cửa ở xa, khóe mắt thấm có chút ý cười vô cùng nhạt nhẽo: "Ngươi không sợ có người trông thấy sao?"
"Không sợ." Câu trả lời của hắn không chần chờ chút nào.
Lạc Vân Hi không nói gì nữa, hai tay đặt lên hai vai hắn, thân mình hơi gầy dựa vào lưng hắn, hai cánh tay tự nhiên vòng trên cổ hắn.
Ý cười trên dung mạo Quân Lan Phong chợt trở nên nóng rực, hai tay bắt chéo hai chân của nàng sau lưng, vững vàng đứng dậy, giọng nói sung sướng: "Con ngựa lên đường nào!"
Hắn nhanh chân chạy như bay, nhưng Lạc Vân Hi lại không cảm thấy điên chút nào, dán sát mặt ở bên cổ
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Bình luận facebook