• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Thiên Tài Cuồng Phi- Phế Vật Tam Tiểu Thư (3 Viewers)

  • chap-162

Thiên Tài Cuồng Phi- Phế Vật Tam Tiểu Thư - Chương 162: Chương 158








Tin tức Lạc Vân Hi cùng Lạc Phi Dĩnh đấu đoán đố đèn ở đây, chẳng mấy chốc, liền bị mọi người truyền khắp cả chiếc thuyền, cho nên, Quân Lan Phong ngay lập tức chạy tới khoang trước.





Trong đầu Đỗ Tình Yên còn đang vang vọng chuyện Lạc Vân Hi chơi cờ quyết đoán tự tin, nàng ta chần chờ bước vào phòng khách.





Sự xuất hiện của nàng ta, khiến trong khoang thuyền chốc lát náo loạn.





"Mau nhìn, kia không phải Thiên Dạ đệ nhất tài nữ Đỗ Tình Yên sao?"





"Đúng là nàng ấy! Vài năm không gặp, cũng sắp không nhận ra được, nhìn sắc mặt nàng ấy, xem ra vẫn bị bệnh."





"Ừm, nếu như không phải nàng ấy bị bệnh, tên tuổi Thiên Dạ đệ nhất mỹ nhân đâu đến phiên Lạc đại tiểu thư chứ?"





Tiếng nói nhỏ liên tiếp vang lên một lúc lâu mới dừng lại.





Hoàng hậu tự mình bước xuống, gọi Đỗ Tình Yên, khóe môi nhếch lên ý cười dịu dàng: "Chuẩn bị chỗ cho tài nữ cho ngồi, tỷ muội lạc gia đấu đoán đố đèn, ngươi làm trọng tài cho các nàng."





Hoàng hậu luôn cư xử giữ một khoảng cách, đối với các thiên kim tiểu thư cũng khá là nghiêm khắc, nhưng đối với Đỗ Tình Yên, lại nở nụ cười hiền hòa, cũng không có chút dáng vẻ của quốc mẫu.





Nàng ta biết rõ thân phận của thiếu nữ trước mắt này, có thể nói là minh châu hai đại thế gia Nhan Đỗ nâng trong lòng bàn tay, lại là chính phi tương lai của Trung Sơn Vương, làm nàng ấy vui lòng, coi như lấy lòng ba đại thế gia!





Cung nữ nhanh tay nhanh chân bưng một cái ghế đặt ở trước hoa đăng, mời Đỗ Tình Yên ngồi xuống. Đỗ Tình Yên từ xa hướng về phía hoàng hậu nói cám ơn, mới ngồi xuống.





Nếu phải ngày xưa, Lạc Phi Dĩnh sẽ chú ý chuyện phát sinh bên này, nhưng hiện tại, âm thanh bên ngoài cũng không lọt vào tai nàng ta một câu nào, cái trán bóng loáng lấm tấm mồ hôi, hai tay nắm chặt khăn thơm, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm đố đèn câu thứ hai: Mây tan trăng sáng bóng cây lộn xộn —— đoán một chữ.





"Tam tiểu thư từng đoán câu đố vừa rồi, như vậy không công bằng!" Sau khi người thanh niên kia bị việc hai người Quân Lan Phong tới quấy nhiễu, lần thứ hai lên tiếng.





Lạc Vân Hi trầm giọng nói : "Tài năng."





Những người khác đều có chút không hiểu gì, không biết nàng trả lời như vậy là có ý gì.





Chỉ có viên quan đứng bên câu đố đèn cười hì hì kéo câu đố thứ hai xuống, lớn tiếng nói: "Chúc mừng Lạc tam tiểu thư, đoán đúng rồi! Tiếp theo là câu thứ ba."





Mọi người sững sờ xong, lúc này mới phản ứng lại, Lạc Vân Hi đang nói đáp án đố đèn, đây có phải là quá nhanh không?





Sườn mặt Lạc Phi Dĩnh rốt cục lăn xuống một giọt mồ hôi, rõ ràng là vào mùa đông, nhưng nàng ta lại cảm thấy cả người nóng rực, gắt gao cắn môi dưới. Không phải nàng ta không đoán ra, chỉ là chậm nửa nhịp thôi, không có thời gian suy nghĩ nhiều, ánh mắt chuyển về hướng đố đèn câu thứ ba.





Lạc Vân Hi thản nhiên đưa mắt nhìn về nơi nào đó trong đám người, cười dài một tiếng, thúy thanh đáp trả chuyện vị thanh niên kia nói lúc trước: "Trước đây đoán rồi thì không tính sao? Nếu như ngươi tham gia kỳ thi, đề bài rơi vào phần văn chương ở nhà đã làm, cũng bị đánh không điểm sao?"





"Chuyện này, cái này không giống nhau, đó cũng là tự ta viết!" Tên thanh niên kia không ngờ câu hỏi của nàng sắc bén như thế, chột dạ, giọng nói rõ ràng yếu đi vài phần.





"Ta đoán câu đố, không phải tự mình đoán sao?" Lạc Vân Hi một mặt nói, một mặt chỉ vào câu đố đèn thứ ba nói: "Hối hận vì nguyện vọng cuối cùng chỉ làm được một nửa mà bỏ dở, lời đồn có ai lo lắng hay chỉ để bớt buồn, đây rõ ràng là hoa mai. Hối hận cuối cùng, là một chữ mỗi, bỏ giở giữa chừng, là một chữ mộc, chính là mai."





Mọi người trợn mắt ngoác mồm, cũng không khỏi nhìn thử câu đố đèn, nhìn thử nàng, lại nhìn Lạc Phi Dĩnh.





Chuyện này tại sao lại có gì đó sai sai thì phải?





Quan viên cũng kinh ngạc sọ hãi vô cùng, nhưng vẫn mỉm cười gỡ đố đèn xuống, khen: "Tam tiểu thư thật là thông tuệ!"





Lạc Phi Dĩnh chợt cảm thấy mình không còn đất dung thân, nhưng hiện tại chẳng phải thời điểm nàng ta ảo não, vẫn nên lập tức nhìn về phía câu đố đèn thứ tư.





Thanh niên nhướn người lên, lớn tiếng nói: "Ai biết Lạc tiểu thư trước đây đã đoán câu đố đèn này chưa, không phải là trực tiếp nhìn được câu trả lời rồi chứ?"





Trường hợp này, người trẻ tuổi tranh luận lẫn nhau, hoàng đế hoàng hậu đều vừa cười vừa nhìn, không ngăn cản, cho nên lá gan thanh niên kia lớn hơn một chút.





"Vậy sao ta biết ngươi đi thi văn là dùng tài của mình, hay là lúc ở nhà, tìm tiên sinh viết giùm đây?" Lạc Vân Hi lạnh lẽo cười rạng rỡ.





Mặt thanh niên lập tức đỏ, bằng tuổi của hắn, cũng đã thi qua kỳ thi của Thiên Dạ, mặc kệ thành tích ra sao, cũng là không thể để người khác chất vấn, không khỏi có chút phát cáu: "Lạc tiểu thư, người đọc sách, sẽ khinh thường làm loại việc này!"





Lạc Vân Hi lắc đầu nói: "Quanh co chỉ một thành ngữ, đại tỷ còn chưa nghĩ ra sao?"





Lạc Phi Dĩnh ngừng lại, bất chợt trong đầu chợt hiện ra ánh sáng, thấy ánh mắt nàng ta sáng ngời, Lạc Vân Hi mỉm cười mở miệng: "Trước sau như một."





"Ngươi cướp đáp án của ta!" Lạc Phi Dĩnh tức giận nói.





Lạc Vân Hi cười nhạt: "Đại tỷ là kích động gì chứ? Đáp án ở trong đầu của ngươi, sao ta cướp đây? Ta chẳng qua đoán được nhanh hơn một chút mà thôi, bằng bản lãnh của mình đó."





Lạc Phi Dĩnh quýnh lê , nói bậy, song mặt lập tức đỏ như táo, quay đầu đến xem câu đố đèn thứ năm.





Kế tiếp, Lạc Vân Hi vẫn nhiều lần đoán được trước Lạc Phi Dĩnh, làm cho mặt Lạc Phi Dĩnh trắng bệch, tay chân lạnh lẽo.





Cả phòng khách yên tĩnh, mọi người đều như đang xem kịch, vẻ mặt trên mặt vô cùng khoa trương.





Đỗ Tình Yên ngồi ở trên ghế dựa, vừa mới rời đi, cũng nhìn rõ ràng nhất, những câu đố đèn kia, nàng ta vừa mới nghĩ được một manh mối, Lạc Vân Hi đã báo ra đáp án rất nhanh.





Nàng ta càng nghĩ tim càng lạnh, nếu như hôm nay đứng đối diện Lạc Vân Hi không phải Lạc Phi Dĩnh, mà là bản thân nàng ta, sợ cũng chỉ có thể bị giày xéo!





Những câu đố đèn này, đối người ở đây mà nói, cũng chẳng phải khó nhất, mọi người cũng không phải đoán không được, chỉ có điều, nhưng không có thần tốc như Lạc Vân Hi vậy. Cho nên, ai nấy đều rất khiếp sợ.





"Hay!" Một lúc lâu sau, hoàng đế là người thứ nhất

Đọc nhanh tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom