• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Thiên Tài Cuồng Phi- Phế Vật Tam Tiểu Thư (1 Viewer)

  • chap-134

Thiên Tài Cuồng Phi- Phế Vật Tam Tiểu Thư - Chương 134: Chương 134








Edior: thu thảo





Lương Diệp Thu và Lý Vô Nhan đều không có phòng bị, bị Lạc Vân Hi đạp một cú nặng nề nằm trên mặt đất, tiếng kêu thảm thiết của Lý Vô Nhan nổ lên, bốn phía nhất thời im bặt, các tân khách há to mồm, vốn không phản ứng kịp vừa rồi Lạc Vân Hi làm động tác gì, chỉ nhìn thấy hai người chật vật ngã xuống.





Lương Diệp Thu thể chất tốt, lại có võ công, "vù" một cái từ mặt đất nhảy lên, gương mặt tuấn lãng đỏ lên, tuy cú ngã này vốn không làm hắn bị thương được, nhưng mặt mũi, lại mất hết không còn chút nào!





Lương Tông Phủ vừa kinh vừa sợ, một mặt nhìn xem nhi tử có bị thương không, một mặt cao giọng quát: "Người đâu, Lạc Vân Hi đại náo Lương phủ, trói nàng lại cho lão phu, lão phu muốn tới Lạc gia đòi một lời giải thích!"





Thái tử chắp tay đứng ở một bên, khóe miệng nhếch lên nụ cười, con ngươi nheo lại, thần sắc xem kịch vui càng thêm nồng đậm, trong lòng lại không ngừng rủa, Lạc Vân Hi ơi Lạc Vân Hi, ngươi đúng thật là chỉ biết gây chuyện, đến chỗ nào cũng có thể đắc tội với người khác.





Đoan Mộc Kỳ lại cuống lên, bước đến chặn trước người Lạc Vân Hi, ánh mắt đỏ ngàu, nhanh chóng đề phòng Lương Diệp Thu, nhẹ bấm cánh tay trái Lạc Vân Hi một cái, trầm giọng nói: "Đi mau!"





"Thập nhị hoàng tử, ngươi đây là có ý gì?" Lông mày Lương Tông Phủ dựng thẳng lên, đè nén tức giận hỏi.





Thập nhị hoàng tử là nhi tử hoàng hậu thương yêu nhất, hắn không đắc tội nổi, thế nhưng, hắn cũng không thể vì vậy mà yếu thế!





Trên mặt Đoan Mộc Kỳ kéo lên một nụ cười, nói: "Lương đại nhân, Lạc Vân Hi bị Lương thiếu gia nói tới phát cáu, mới làm ra hành động như thế, oan gia dễ giải không dễ kết, bổn điện hạ thấy, hôm nay là ngày đại hôn của Lương thiếu gia, việc này nên thôi đi thì hơn!"





Trong lòng thái tử không thích, bước thong thả tới nói: "Tân lang và tân nương đều bị người đánh ngã trên đất, còn nói gì là ngày đại hôn đây? Lương đại nhân muốn hả giận, có thể thông cảm được, thập nhị đệ, ngươi đừng xen vào việc của người khác!"





Đoan Mộc Kỳ nghiêm mặt, cũng không có động tác gì, đột nhiên, cánh tay phải bị người hất lên, động tác vừa phải, hắn lại không tự chủ được dời sang bên cạnh vài bước, đưa mắt nhìn, lại là Lạc Vân Hi đẩy hắn ra, nhanh chân đi về hướng Lương Tông Phủ.





"Lạc Vân Hi!" Đoan Mộc Kỳ lớn tiếng kêu to tên nàng, chỉ lo Lương Tông Phủ sẽ xuất thủ bắt lấy nàng.





Lạc Vân Hi mắt điếc tai ngơ, một đường đi tới trước mặt Lương Tông Phủ đang tức giận đung đùng, chậm rãi nhếch môi, dùng giọng khiêu khích nói: "Lương đại nhân, ngươi muốn bắt ta, chính là thừa nhận, con trai của ngươi so với phế vật như ta còn phế vật hơn sao? Có bản lĩnh, để hắn đấu tay đôi với ta đi!"





Giọng của nàng cực kỳ vang dội, từng chữ từng chữ nói ra, đều truyền vào trong tai mọi người.





Lương Diệp Thu nắm chặt hai tay, đâu còn nhớ được gì khác, mặt mũi quan trọng, mặt mũi của nam nhân, lại càng quan trọng hơn! Hắn căng giọng quát: "Lạc Vân Hi, một mình ta đối phó với ngươi là đủ rồi!"





Lạc Vân Hi nhàn nhã quay đầu nhìn hắn, nâng tay phải lên, ngoắc đầu ngón tay trỏ về phía hắn, nói đầy châm chọc: "Đến đây đi."





Lương Diệp Thu đâu nghĩ hôm nay phải chịu nhục nhã như vậy? Xông thẳng về hướng nàng, ánh mắt Lạc Vân Hi lạnh lùng, lắc người, tay trái để lên eo Lương Diệp Thu, cúi người một cái ném hắn qua vai, quán tính của việc Lương Diệp Thu xông tới rất lớn, Lạc Vân Hi cảm giác không tốn sức chút nào.





"Bịch!" Một tiếng, Lương Diệp Thu lại một lần nữa ngã chỏng vó.





Lạc Vân Hi vỗ tay, thần sắc không có bất kỳ biến hóa nào, khóe miệng vĩnh viễn mang theo ý cười như châm biếm kia cao giọng nói: "Còn muốn tới nữa sao?"





Lương Tông Phủ chạy tới, vừa đau lòng vừa giận kêu một tiếng "Diệp Thu", mặt đầy tức giận, khoát tay, dường như muốn triệu tập gia đinh, Lạc Vân Hi lập tức kêu lên: "Nhiều người nhìn như vậy, Lương đại nhân đang muốn lấy nhiều để thắng, đối phó một tiểu nữ tử như ta sao? Chuyện như vậy truyền ra ngoài thật sự là không tốt đâu."





Hai tay Lương Tông Phủ run rẩy, mỗi cái răng vàng đều như bị hắn cắn nát, trong ánh mắt phun từng trận lửa giận, gần như muốn thiêu chết Lạc Vân Hi ngay lập tức.





Tất cả khách khứa trợn mắt há mồm, nhất thời không có cách nào với nữa tử ngang ngược đang nắm mọi chuyện trong tay này.





Từ góc độ của bọn hắn, có thể tinh tường nhìn thấy, Lạc Vân Hi váy lụa màu trắng được thêu tinh xảo, làm nổi bật khuôn mặt nhỏ tinh xảo, sáng lấp lánh, mày liễu thật dài hơi nhíu, mắt lóe lên ánh sáng, môi hồng mím lại, ngẩng cao đầu , khóe mắt châm biếm chợt ẩn chợt hiện.





Váy dai màu trắng ngọc bay tán loạn, thần sắc lạnh nhạt mà cao quý, mọi người thật không cách nào liên hệ nàng với thiếu nữ ba năm trước mang danh phế vật hèn yếu tam tiểu thư kia với nhau được!





Đây thật sự là Lạc Vân Hi sao?





Ngũ quan của nàng, cùng ba năm trước cũng không có thay đổi quá lớn, nếu nói là có khác nhau gì, thì đó là ngũ quan tinh xảo kia, so với ba năm trước đây, tăng thêm bảy phần linh động cùng tự tin.





Ánh mắt Lương Diệp Thu lúc này đầy vẻ ngoan độc, khóe miệng thấm ra tơ máu, hắn từ mặt đất đứng lên, lạnh lẽo nói: "Quay lại!"





Lại vọt tới hướng Lạc Vân Hi.





"Diệp Thu!" Lương Tông Phủ lo lắng kêu to, hắn không thể gọi người lên hỗ trợ, mình cũng không tiện đi qua, chỉ vì,





Đọc nhanh tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom