Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 201
Edi+Beta:Tieumanulk
“Tiểu Diệp,cô còn tốt đó chứ? Có muốn cần tôi đưa cô đi bệnh viện?” Đông Phương Thước quan tâm hỏi.
Hắn không biết lão gia là ai nhưng hắn chỉ sợ độc châm kia không đơn giản như bề ngoài,vì vậy trong lòng vô cùng lo lắng.
“Không. . . . . . Không cần,anh. . . . . . thả tôi xuống,tôi có thể tự đi.” Hiện tại đã không còn bóng dáng Thanh Phong Tuấn không cần thiết tiếp tục giả bộ,Diệp Vị Ương đương nhiên muốn nhanh rời khỏi ngực hắn,tiếp xúc thân mật thế này cô còn chưa quen.
Lời cô làm Đông Phương Yhước hết sức không vui,hơi thở quyến rũ mị hoặc lại bắt đầu quanh quẩn bên cạnh vành tai Diệp Vị Ương,phun ra hơi thở ái muội: “Em xác định. . . . . . em bây giờ có thể tự mình đi? Tiểu Diệp Tử,em rất không ngoan,không đáng yêu chút nào!Được,anh thả em xuống thử xem em đi thế nào!”
Mới nói xong,hắn không cho Diệp Vị Ương bất kỳ cơ hội phản ứng lập tức đặt cô xuống mặt đất,để cô đứng thẳng sau lập tức buông lỏng tay ra!
Chỉ vừa buông tay,thiếu đi chống đỡ Diệp Vị Ương giống như lục bình,xương cốt mềm nhũn muốn ngả về phía sau. . . . . .
Mắt thấy cô sắp cùng mặt đất đến tiếp xúc thân mật,Đông Phương Thước lúc này mới cười kiểu lưu manh,cánh tay dài chụp tới trước lúc cô ngã lần nửa giam cầm cô trong ngực!
Vì tư thế ngã nhào bất thình lình ban nãy,mà giờ đây cô đang nằm ngửa trong ngực Đông Phương Thước,môi đỏ mọng khẽ mở,ánh mắt mông lung,thân thể ấm áp thơm ngát có thể do cả người vẫn còn yếu hoàn toàn dựa vào trên người Đông Phương Thước,cô tựa vào như cực kỳ chủ động trêu chọc cùng làm nũng.
“. . . . . . Làm ơn,có thể. . . . . . Có thể đưa tôi rời khỏi nơi này trước? Chút nửa tôi sẽ không sao.” Tư thế mắc cỡ hoàn toàn phụ thuộc người đàn ông bên cạnh làm khuôn mặt Diệp Vị Ương vốn tái nhợt trở nên hàm hồng hào kiều diễm,cô biết Thanh Phong Tuấn đang ở cửa cầu thang đối phó kẻ địch,cô không muốn tạo thêm nhiều hiểu lầm,kế hoạch thử thăm dò đến đây đã đủ.
Nhưng Đông Phương Thước nhìn cô,tròng mắt thâm thúy u ám thoáng lóe ánh sáng nóng bỏng!
Hắn một tay giữ chặt eo cô,một tay không tự chủ say mê xoa lên má phấn. . . . . .
Trên đầu ngón tay truyền tới xúc cảm mềm mại trơn mịn để hắn mê muội,hầu kết bỗng nhiên nhúc nhích,giọng nói khàn khàn lần nữa truyền đến: “. . . . . . Tiểu Diệp Tử,được,anh hiện tại đưa em rời đi.” Nói đến đây,trong óc hắn lại tự động hiện lên cảm giác tuyệt vời lúc ôm cô trong xe.
Đầu ngón tay hắn nhẹ nhàng lưu luyến trên gương mặt cô,làm mặt cô có chút ngứa cộng thêm trên người không thoải mái nên ý chí cùng sức chống cự đều rất kém , Diệp Vị Ương cắn cánh môi khẽ nói.Thanh âm làm nũng nghe như khiêu kích khiến đối phương muốn hôn vài cái!
Làm ơn!Cô mệt quá,thân cùng tâm đều mệt,thật muốn khóc,thật muốn ngủ. . . . . .
Một giây sau,động tác rõ ràng rất nhẹ nhàng nhưng đối với cô bây giờ mà nói cũng là chấn động mạnh! Diệp Vị Ương chỉ cảm thấy trời đất xoay chuyển,cả người cô lại bị Đông Phương Thước bế ngang,ý thức bắt đầu thay đổi có chút mơ hồ,cảm giác đôi tay ôm mình rất có lực,bước chân cũng rất trầm ổn,không khí cũng trở nên mát mẻ,sau đó chung quanh trở nên rất yên lặng.
Đúng,thật thoải mái,cô giống như mèo con nghiêng đầu cọ xát lên vật thể không rõ.Tiếp nửa cô dường như lại rơi vào giường lớn mềm mại,hơi thở nóng rực quét qua bên tai cô,xẹt qua tóc cô mang đến cảm giác tê dãi.
Khi Đông Phương Thước một đường hôn từ trán cô,mặt,lông mày dần dần đi tới cánh môi mê người thì Diệp Vị Ương rốt cuộc khôi phục ý chí,mở ra con ngươi tỉnh táo,cô xấu hổ cau mày hỏi: “Ê!Anh nhanh lên đi,anh lại muốn làm gì?”
Thì ra người này không đưa cô rời đi mà trực tiếp ôm cô vào một phòng khách bí ẩn khác!
“Tiểu Diệp Tử,em biết gì chứ? Hiện tại đi cũng được nhưng không thích hợp,với lại tốn rất nhiều hơi sức.Thật ra tạm thời ở chỗ này cũng không có gì không tốt. Em chưa từng nghe qua sao? Chỗ nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất. goan, nghe lời.”
Đông Phương Thước lúc này trong mắt lấp đầy tình dục,hắn cúi đầu ánh lắm lóe lên tia khác thường,thì ra chẳng biết lúc nào làn váy của Diệp Vị Ương đã bị tốc lên rất cao lộ ra đôi chân thon dài mềm mại trắng noãn.Thậm chí ánh mắt càn rỡ của Đông Phương Thước còn nhìn xuống vòng eo mảnh khảnh rồi đến gò ngực căng tròn cùng khuôn mặt nhỏ bé động lòng người!
Không thể phủ nhận cô gái phía dưới không chỉ có dáng người ma quỷ,còn quyến rũ phong tình nhìn thôi đã khiến hắn khó nhịn!
“. . . . . . Tiểu Diệp Tử,là em châm ngòi lửa trên người anh,làm anh muốn lập tức ăn em,cho nên. . . . . . em phải phụ trách dập tắt lửa. . . . . .”
Lời hắn mới vừa nói xong,Diệp Vị Ương đã cảm thấy đôi tay bị giữ chặt “. . . . . . Ô.”
Cô tránh né không kịp bị hôn môi!Cô muốn Đông Phương Thước buông cô ra,muốn hắn dừng tay nhưng đối phương lại thừa dịp cô mở miệng nhanh chóng xông vào miệng cô,ngay sau lưỡi thơm ngát bị dây dưa quấn quýt mút lấy.
Không! Tuyệt đối không thể thế này!Chuyện này không đúng,tội ác đấy! Trong đầu tất cả đều bóng hình Thanh Phong Tuấn,hi vọng hắn có thể lập tức xuất hiện, cứu cứu cô,cứu cứu cô a! Cô không muốn có quan hệ với người đàn ông khác!
Cảm giác váy bị xé rách,thậm chí Đông Phương Thước đã đưa tay. . . . . . sờ lên ngực cô,cố gắng mở ra quần áo trước ngực. . . . . . Mà đôi môi nóng bỏng vẫn như cũ lưu luyến không rời khỏi môi cô!
Đôi tay bị giữ chặt không còn vũ khí khác,cô nhắm mắt rơi lệ đồng thời cắn mạnh! Trong một nháy mắt trong miệng cô xông đến mùi máu tanh ———
Đông Phương Thước buông ra cô,kinh ngạc xen lẫn lo lắng hỏi: “Em! Em dám cắn tôi? !” Gọi cô Tiểu Diệp Tử đại biểu cưng chiều dung túng,thế nhưng trong lòng hắn lúc này vô cùng tức giận! Chưa từng có cô gái nào chống cự hắn nha!
Nhưng Diệp Vị Ương chỉ dùng đôi mắt đẫm lệ bi thương nhìn hắn,yếu ớt nói: “Đông Phương Thước,anh mau dừng tay,nếu không sau này anh khôi phục trí nhớ nhất định sẽ hối hận,anh nhất định sẽ hối hận đã đối với tôi thế này.Chúng ta. . . . . . Chúng ta đã từng là bạn rất thân a.Tôi. . . . . . rất cảm ơn anh hôm nay mua quần áp,giầy,đồ trang sức quý giá,là anh giúp tôi có thể. . . . . . tỏa sáng xuất hiện trước mặt hắn,nhưng. . . . . . có thể cho tôi đi không? Tôi thật sự . . . . . .”
“Em,em cho rằng tôi không có em thì không được sao? !” Đông Phương Thước híp lại cặp mắt xếch vô cùng nguy hiểm,hắn dường như mất đi lý trí chỉ hướng cửa giận dữ hét: “A,cút!Lập tức cút cho tôi!”
Không để ý tới khắp người mệt mỏi cùng nhếch nhác cũng không quan tâm bên ngoài còn rất nguy hiểm,Diệp Vị Ương vội vã sửa sang lại quần áo lần nữa ngay cả giày cũng quênxỏ bằng hơi sức cuối cùng tông cửa xông ra!
Mà sau khi cô ra ngoài lại đụng phải. . . . . .
“Tiểu Diệp,cô còn tốt đó chứ? Có muốn cần tôi đưa cô đi bệnh viện?” Đông Phương Thước quan tâm hỏi.
Hắn không biết lão gia là ai nhưng hắn chỉ sợ độc châm kia không đơn giản như bề ngoài,vì vậy trong lòng vô cùng lo lắng.
“Không. . . . . . Không cần,anh. . . . . . thả tôi xuống,tôi có thể tự đi.” Hiện tại đã không còn bóng dáng Thanh Phong Tuấn không cần thiết tiếp tục giả bộ,Diệp Vị Ương đương nhiên muốn nhanh rời khỏi ngực hắn,tiếp xúc thân mật thế này cô còn chưa quen.
Lời cô làm Đông Phương Yhước hết sức không vui,hơi thở quyến rũ mị hoặc lại bắt đầu quanh quẩn bên cạnh vành tai Diệp Vị Ương,phun ra hơi thở ái muội: “Em xác định. . . . . . em bây giờ có thể tự mình đi? Tiểu Diệp Tử,em rất không ngoan,không đáng yêu chút nào!Được,anh thả em xuống thử xem em đi thế nào!”
Mới nói xong,hắn không cho Diệp Vị Ương bất kỳ cơ hội phản ứng lập tức đặt cô xuống mặt đất,để cô đứng thẳng sau lập tức buông lỏng tay ra!
Chỉ vừa buông tay,thiếu đi chống đỡ Diệp Vị Ương giống như lục bình,xương cốt mềm nhũn muốn ngả về phía sau. . . . . .
Mắt thấy cô sắp cùng mặt đất đến tiếp xúc thân mật,Đông Phương Thước lúc này mới cười kiểu lưu manh,cánh tay dài chụp tới trước lúc cô ngã lần nửa giam cầm cô trong ngực!
Vì tư thế ngã nhào bất thình lình ban nãy,mà giờ đây cô đang nằm ngửa trong ngực Đông Phương Thước,môi đỏ mọng khẽ mở,ánh mắt mông lung,thân thể ấm áp thơm ngát có thể do cả người vẫn còn yếu hoàn toàn dựa vào trên người Đông Phương Thước,cô tựa vào như cực kỳ chủ động trêu chọc cùng làm nũng.
“. . . . . . Làm ơn,có thể. . . . . . Có thể đưa tôi rời khỏi nơi này trước? Chút nửa tôi sẽ không sao.” Tư thế mắc cỡ hoàn toàn phụ thuộc người đàn ông bên cạnh làm khuôn mặt Diệp Vị Ương vốn tái nhợt trở nên hàm hồng hào kiều diễm,cô biết Thanh Phong Tuấn đang ở cửa cầu thang đối phó kẻ địch,cô không muốn tạo thêm nhiều hiểu lầm,kế hoạch thử thăm dò đến đây đã đủ.
Nhưng Đông Phương Thước nhìn cô,tròng mắt thâm thúy u ám thoáng lóe ánh sáng nóng bỏng!
Hắn một tay giữ chặt eo cô,một tay không tự chủ say mê xoa lên má phấn. . . . . .
Trên đầu ngón tay truyền tới xúc cảm mềm mại trơn mịn để hắn mê muội,hầu kết bỗng nhiên nhúc nhích,giọng nói khàn khàn lần nữa truyền đến: “. . . . . . Tiểu Diệp Tử,được,anh hiện tại đưa em rời đi.” Nói đến đây,trong óc hắn lại tự động hiện lên cảm giác tuyệt vời lúc ôm cô trong xe.
Đầu ngón tay hắn nhẹ nhàng lưu luyến trên gương mặt cô,làm mặt cô có chút ngứa cộng thêm trên người không thoải mái nên ý chí cùng sức chống cự đều rất kém , Diệp Vị Ương cắn cánh môi khẽ nói.Thanh âm làm nũng nghe như khiêu kích khiến đối phương muốn hôn vài cái!
Làm ơn!Cô mệt quá,thân cùng tâm đều mệt,thật muốn khóc,thật muốn ngủ. . . . . .
Một giây sau,động tác rõ ràng rất nhẹ nhàng nhưng đối với cô bây giờ mà nói cũng là chấn động mạnh! Diệp Vị Ương chỉ cảm thấy trời đất xoay chuyển,cả người cô lại bị Đông Phương Thước bế ngang,ý thức bắt đầu thay đổi có chút mơ hồ,cảm giác đôi tay ôm mình rất có lực,bước chân cũng rất trầm ổn,không khí cũng trở nên mát mẻ,sau đó chung quanh trở nên rất yên lặng.
Đúng,thật thoải mái,cô giống như mèo con nghiêng đầu cọ xát lên vật thể không rõ.Tiếp nửa cô dường như lại rơi vào giường lớn mềm mại,hơi thở nóng rực quét qua bên tai cô,xẹt qua tóc cô mang đến cảm giác tê dãi.
Khi Đông Phương Thước một đường hôn từ trán cô,mặt,lông mày dần dần đi tới cánh môi mê người thì Diệp Vị Ương rốt cuộc khôi phục ý chí,mở ra con ngươi tỉnh táo,cô xấu hổ cau mày hỏi: “Ê!Anh nhanh lên đi,anh lại muốn làm gì?”
Thì ra người này không đưa cô rời đi mà trực tiếp ôm cô vào một phòng khách bí ẩn khác!
“Tiểu Diệp Tử,em biết gì chứ? Hiện tại đi cũng được nhưng không thích hợp,với lại tốn rất nhiều hơi sức.Thật ra tạm thời ở chỗ này cũng không có gì không tốt. Em chưa từng nghe qua sao? Chỗ nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất. goan, nghe lời.”
Đông Phương Thước lúc này trong mắt lấp đầy tình dục,hắn cúi đầu ánh lắm lóe lên tia khác thường,thì ra chẳng biết lúc nào làn váy của Diệp Vị Ương đã bị tốc lên rất cao lộ ra đôi chân thon dài mềm mại trắng noãn.Thậm chí ánh mắt càn rỡ của Đông Phương Thước còn nhìn xuống vòng eo mảnh khảnh rồi đến gò ngực căng tròn cùng khuôn mặt nhỏ bé động lòng người!
Không thể phủ nhận cô gái phía dưới không chỉ có dáng người ma quỷ,còn quyến rũ phong tình nhìn thôi đã khiến hắn khó nhịn!
“. . . . . . Tiểu Diệp Tử,là em châm ngòi lửa trên người anh,làm anh muốn lập tức ăn em,cho nên. . . . . . em phải phụ trách dập tắt lửa. . . . . .”
Lời hắn mới vừa nói xong,Diệp Vị Ương đã cảm thấy đôi tay bị giữ chặt “. . . . . . Ô.”
Cô tránh né không kịp bị hôn môi!Cô muốn Đông Phương Thước buông cô ra,muốn hắn dừng tay nhưng đối phương lại thừa dịp cô mở miệng nhanh chóng xông vào miệng cô,ngay sau lưỡi thơm ngát bị dây dưa quấn quýt mút lấy.
Không! Tuyệt đối không thể thế này!Chuyện này không đúng,tội ác đấy! Trong đầu tất cả đều bóng hình Thanh Phong Tuấn,hi vọng hắn có thể lập tức xuất hiện, cứu cứu cô,cứu cứu cô a! Cô không muốn có quan hệ với người đàn ông khác!
Cảm giác váy bị xé rách,thậm chí Đông Phương Thước đã đưa tay. . . . . . sờ lên ngực cô,cố gắng mở ra quần áo trước ngực. . . . . . Mà đôi môi nóng bỏng vẫn như cũ lưu luyến không rời khỏi môi cô!
Đôi tay bị giữ chặt không còn vũ khí khác,cô nhắm mắt rơi lệ đồng thời cắn mạnh! Trong một nháy mắt trong miệng cô xông đến mùi máu tanh ———
Đông Phương Thước buông ra cô,kinh ngạc xen lẫn lo lắng hỏi: “Em! Em dám cắn tôi? !” Gọi cô Tiểu Diệp Tử đại biểu cưng chiều dung túng,thế nhưng trong lòng hắn lúc này vô cùng tức giận! Chưa từng có cô gái nào chống cự hắn nha!
Nhưng Diệp Vị Ương chỉ dùng đôi mắt đẫm lệ bi thương nhìn hắn,yếu ớt nói: “Đông Phương Thước,anh mau dừng tay,nếu không sau này anh khôi phục trí nhớ nhất định sẽ hối hận,anh nhất định sẽ hối hận đã đối với tôi thế này.Chúng ta. . . . . . Chúng ta đã từng là bạn rất thân a.Tôi. . . . . . rất cảm ơn anh hôm nay mua quần áp,giầy,đồ trang sức quý giá,là anh giúp tôi có thể. . . . . . tỏa sáng xuất hiện trước mặt hắn,nhưng. . . . . . có thể cho tôi đi không? Tôi thật sự . . . . . .”
“Em,em cho rằng tôi không có em thì không được sao? !” Đông Phương Thước híp lại cặp mắt xếch vô cùng nguy hiểm,hắn dường như mất đi lý trí chỉ hướng cửa giận dữ hét: “A,cút!Lập tức cút cho tôi!”
Không để ý tới khắp người mệt mỏi cùng nhếch nhác cũng không quan tâm bên ngoài còn rất nguy hiểm,Diệp Vị Ương vội vã sửa sang lại quần áo lần nữa ngay cả giày cũng quênxỏ bằng hơi sức cuối cùng tông cửa xông ra!
Mà sau khi cô ra ngoài lại đụng phải. . . . . .
Bình luận facebook