Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 483
Chương 483: Nhân lúc cháy nhà mà đi hội của
“Thật sao?”
Ở bên kia, đôi mắt Kiều Chấn Nam lập tức sáng lên, chuyện này với ông ta mà nói chính là tin tức vô cùng tốt Dù sao, hai người cùng ra ngoài, mình chẳng có việc gì, ngược lại Tưởng Huy lại không rõ sống chết, giờ phút này trong lòng có cảm giác không tốt chỉ sợ cũng là ông ấy!
Nghe câu nói hoài nghi của Kiều Chấn Nam, trên mặt ông cụ hiện lên một vòng khinh thường, rồi hừ lạnh một tiếng: “Lão già đây trông giống người nói năng ngông cuồng lắm sao?”
“Vậy thì tốt quá rồi, xin ngài ra tay cứu giúp ba của tôi, mặc kệ là tốn bao nhiêu tiền, nhà họ Tưởng tôi đều có thể trả nổi!”
“Ha ha, cháu gái à, cháu hình như đã quên đi một chuyện…
Lúc này, Lương Quốc Đổng lại cười ồ lên, đi tới bên cạnh ông cụ kia, rồi nói với Tưởng Anh: “Lão Tần là tôi dẫn tới, muốn cứu Tưởng Huy hay không cũng là do ý tôi quyết định”
Tất cả nhiệt tình của Tưởng Anh đều bị diệt sạch, bên kia ánh mắt Diệp Phùng có hơi phát ra tia lạnh, Lương Quốc Đổng này là có chuẩn bị mà đến!
Cũng có thể là ông ta đã nắm điểm ngay điểm yếu của nhà họ Tưởng, để cho họ vốn dĩ không thể từ chối nổi!
Trong ánh mắt Tưởng Anh hiện lên ánh sáng, nhìn qua gã ta: “Nói đi, ông muốn cái gì?”
“Cháu gái muốn đại diện cho nhà họ Tưởng hay sao?”
Trên mặt Tưởng Anh hiện lên một vòng kiến nghị không hợp với tuổi, im lặng nói: “Ba tôi không có ở đây, tất cả mọi chuyện của nhà họ Tưởng đều do tôi toàn quyền quyết định!”
“Ha ha, sảng khoái lắm!”
Ánh mắt Lương Quốc Đổng trầm xuống, nhếch miệng cười một tiếng: “Vật mà tôi muốn thật ra vô cùng đơn giản, tôi muốn chỉnh là công trình Thiên Tinh kia!”
“Ông nói cái gì?”
Nghe xong lời này, Tưởng Anh và Kiều Chấn Nam lập tức trợn tròn mắt nhìn nhau!
Công trình Thiên Tinh trước mắt chính là một mối làm ăn tốt nhất của nhà họ Tưởng, bao gồm cả bất động sản, dược phẩm, châu báu và nhiều lĩnh vực khác nữa!
Với công trình này, trên cơ bản nhà họ Tưởng đã dồn tất cả tiền mặt mà đầu tư vào đó, thậm chí còn dùng nửa tài sản của nhà họ Tưởng để cho vay, tài chính bị đội lên giá gần ba nghìn tỷ
Hơn nữa, bây giờ công trình Thiên Tinh đang tiến tới giai đoạn hoàn thành, nên đầu tư cũng đã đầu tư xong, sau đó chờ khi công trình khởi công sẽ có lợi nhuận thu về thôi!
Lúc này Lương Quốc Đổng mở miệng là muốn không phải chỉ một công trình này mà thật sự là toàn bộ nhà họ Tưởng thì có!
Lòng lang dạ thủ, rõ rành rành rồi! “Cái này tuyệt đối không thể nào!”
Chưa chờ Tưởng Anh mở miệng thì Kiều Chấn Nam đã trực tiếp từ chối
Thân là bạn bè của Tưởng Huy, ông ấy vô cùng rõ ràng, công trình Thiên Tinh có tầm quan trọng như thế nào với nhà họ Tưởng!
Nếu như lúc này đưa công trình Thiên Tinh này cho Lương Quốc Đổng, vậy toàn bộ nhà họ Tưởng không phải sẽ gánh món nợ trên trời lên lưng, rồi sẽ sụp đổ trong chớp mắt đó sao? *ồ? Chẳng lẽ, mạng của Tưởng Huy còn không có giá trị bằng một khu công trình này sao?”
“Thị trưởng Kiều, chí ít ngài ông cũng là bạn của Tưởng Huy, tôi khuyên ông nên suy nghĩ lại một chút, người mà không có thì cho dù là cái gì cũng sẽ mất nha…
Trên mặt Kiều Chấn Nam xuất hiện tức giận không thể kìm chế: “Lương Quốc Đổng, ông thật sự là kẻ nhân cháy nhà mà hội của mà!”
“Ha ha, không sai, tôi chính là người nhân lúc người ta cháy nhà mà hội của đấy!”
Lương Quốc Đổng cười ha ha một tiếng, trực tiếp thừa nhận chuyện này, sau đó nhìn qua Kiều Chấn Nam, giọng điệu kiêu ngạo nói: “Người ta thường nói, Hoàng để thay phiên làm, năm nay phải tới nhà tôi rồi! Nhà họ Tưởng đã chiếm vị trí giàu có nhất thành phố Đức Hùng này mấy chục năm rồi, cũng nên thỏa mãn rồi!”
“Tôi nhổ vào chứ!”
Kiều Chấn Nam trợn trừng mắt nói: “Nhà họ Tưởng có thể có được thành tựu như ngày hôm nay chính là do mấy chục năm chăm chỉ của Tưởng Huy, trong thương trường phải lần lò mò tính toán mãi mới có thể đạt được cơ nghiệp như vậy! Ông chỉ thấy ông ấy có được cảnh tượng sung sướng bây giờ, nhưng trước đó ông đã từng thấy lúc mới đầu gây dựng sự nghiệp thì ông ấy đã gặp qua những khó khăn, gian khổ nào không?”
“Hừ! Bớt nói mấy lời nhảm nhí đó đi! Nếu không giao công trình này ra, thì cứ đợi chuẩn bị hậu sự cho Tưởng Huy đi!”
“Ông… “Chú Kiều!”
Đột nhiên giọng nói của Tưởng Anh vang lên, trong đầu cô ấy không ngừng tính toán, nhìn qua Tưởng Huy nằm trên giường bệnh, lại nhìn dáng vẻ chắc chắn của Tưởng Quốc Đồng thì thở nhẹ một hoi, khẽ cắn môi nói: “Được, tôi đồng ý với ông!”
“Anh Nhi! Không thể đồng ý với ông ta!”
Kiều Chấn Nam lo lắng kêu lên! “Cháu cũng không muốn! Cháu thật sự không muốn!”
Tưởng Anh tuyệt vọng nhắm mắt lại, nước mắt cũng theo đó mà lăn dài xuống: “Thế nhưng nếu cháu không làm như vậy, chẳng lẽ chú kêu cháu phải trơ mắt nhìn ba mình ra đi hay sao?”
“Chú Kiều, cho dù có giàu có ngập trời thì thế nào chứ? Nhưng cháu, chỉ có một người ba này thôi… Không có người nhà, cháu, cái gì cũng không có nữa…
Kiều Chấn Nam im lặng, Lương Quốc Đổng cười ha ha một tiếng: “Vẫn là cô Tưởng đây hiểu lý lẽ! Nếu đã như vậy, chỗ này tôi cũng đã soạn sẵn một phần hợp đồng chuyển nhượng, mời cô Tưởng ký vào nó, tôi lập tức sắp xếp lão Tần trị liệu cho Tưởng Huy!”
Tưởng Anh lạnh lùng nhìn ông ta, Lương Quốc Đổng này, quả nhiên có chuẩn bị mà tới, chỉ là người ta là dao thớt còn mình là thịt cá nên còn có cách nào nữa đây?
Ngay lúc Tưởng Anh chuẩn bị nhận lấy bản hợp đồng để ký tên thì bất ngờ một đôi tay duỗi ra Đột nhiên, Diệp Phùng nghiền ngẫm nhìn qua bản hợp “Chờ một chút đồng trên tay, mở miệng hỏi: “Xin hỏi vị thần y này, khi ông ra tay chữa trị thì tỉ lệ thành công có mấy phần vậy?”
Lão Tần ngạo nghễ nói: “Lão đây đã ra tay thì ít nhất cũng có bảy phần hy vọng chữa khỏi, còn thừa ba phần là muốn xem tạo hóa của ông ta!”
“Ha ha ha ha ha…”
Nghe vậy Diệp Phùng cười lên, sau đó dưới mọi ánh mắt của mọi người xé bản hợp đồng trong tay thành hai nửa, nhìn qua ông ta buồn bã nói: “Chỉ nắm chắc bảy phần mà đã dám rao giá trên trời, thật đúng là một kẻ không biết trời cao đất rộng là gì…
Lão Tần nghe xong thì trợn mắt trừng trừng: “Tên nhóc này, cậu nói cái gì hả?”
“Hừ! Cũng dám nói lão đây không biết trời cao đất rộng sao? Nếu bây giờ cậu có thể tìm ra một người nào có y thuật chuyên môn cao hơn cả tôi ở thành phố Đức Hùng này thì từ đây, lão đây sẽ không đụng tới nghề y nữa”
“Ha ha, thật đúng là tự xem mình là thần y đệ nhất thiên hạ rồi sao?”
Lúc này, vẻ mặt của Lương Quốc Đồng đã chuyển sang không vui, nhìn qua Diệp Phùng một cái, ngay lập tức nhìn lại Tưởng Anh, cau mày: “Cô Tưởng, tên nhóc này là ai vậy? Cô có biết cậu ta nói năng ngông cuồng như vậy sẽ đem lại hậu quả gì không?”
Tưởng Anh mở miệng nói: “Đây là…”
Lời còn chưa nói hết thì Diệp Phùng đã trực tiếp ngắt ngang: “Tôi chỉ là bạn bè của ông chủ nhà họ Tưởng, một ông chủ cao cao tại thượng như doanh nhân Lương tất nhiên sẽ không biết tới tôi.”
Nhìn qua thần thái hờ hững của Diệp Phùng như vậy, Tưởng Anh đành phải nuốt lời nói muốn vừa ra khỏi miệng lại, mặc dù cô ấy không rõ lắm tại sao Diệp Phùng muốn giấu diếm thân phận của anh, nhưng cô ấy tin tưởng Diệp phùng, chắc chắn anh có mục đích của mình!
Lương Quốc Đổng nhìn chằm chằm vào Diệp Phùng hồi lâu, xác thực là mình không biết thật, lại nhìn qua quần áo trên người của anh, toàn thân trên dưới cũng chỉ hơn hai trăm một chút, trong mắt gã ta lập tức hiện lên sự khinh thường: “Tên nhóc con này, nơi này không phải là nơi cậu có thể nói chuyện, xéo đi chỗ khác!”
“Ông chủ Lương thật là khí phách, ngay cả quyền lợi của người ta nói chuyện mà ông cũng muốn tước đoạt đi hay sao?”
Lương Quốc Đổng cười ầm trầm một tiếng: “Đừng nói tước đoạt quyền nói chuyện của cậu, một tên nhóc nghèo như cậu thậm chí tôi còn có thể khiến cậu bốc hơi khỏi thế giới trong im lặng nữa đấy!”
“Không cần nhiều lời làm gì!”
Ánh mắt của Lão Tần cũng u ám xuống, chỉ vào Diệp Phùng, mở miệng nói: “Phải để tên nhóc này ba quỳ chín lạy với tôi, nếu không tôi tuyệt đối sẽ không ra tay cứu người!”
Lương Quốc Đổng cười trên nỗi đau của người khác nhìn qua Tưởng Anh: “Dù sao Lão Tần cũng là người mà tôi vô cùng khó khăn mới mời được, ông ấy đã tức giận rồi, ngay cả tôi cũng không có cách nào đâu đấy… “Tấm lòng bác sĩ, tỉnh y đức của người bác sĩ này đều bị chó nuốt vào bụng rồi hả?” Diệp Phùng cười lạnh một tiếng, không hề khách khí mà nói. “Cậu!”
Lão Tần giận tới mức râu muốn vểnh lên, đang muốn chửi một trận thì đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, âm trầm cười một tiếng: “Tên nhóc này, dựa theo cậu nói, giữa mạng của tên nghèo kiết xác là cậu và ông chủ nhà họ Tưởng, tôi tin tưởng họ sẽ đưa ra lựa chọn chính xác nhất!”
“Cậu nói xem, một người bạn nghèo khổ không biết từ nơi nào tới, ngàn dặm xa xôi tới đây, kết quả lại bị người mình tới thăm buộc mình quỳ xuống trước mặt người khác, cậu cảm thấy tâm trạng của người bạn này sẽ như thế nào hả?”
“Ha ha, ngược lại lão đây vô cùng hứng thú muốn nhìn thử xem trò hay này đấy! Chỉ là lão đây phải nhắc nhở cậu một câu, tình trạng của người bệnh đã không ổn định lắm rồi, muộn trị liệu một phút thôi thì hiệu quả này chỉ sợ cũng sẽ tệ hơn rất nhiều!”
Lương Quốc Đổng cười ha ha, nhìn Tưởng Anh: “Cô Tưởng, Lão Tần cũng đã lên tiếng rồi, thời gian này thế nhưng không thể chờ nha… “Ha ha, dương dương tự đắc thật đúng là không coi người khác ra gì đúng không?”
“Sao vậy? Chúng tôi không được, chẳng lẽ cậu làm được?”
Lão Tần khinh thường cười một tiếng, châm chọc nói, ai ngờ Diệp Phùng lại gật đầu nói: “Không sai, tôi làm được!”
“Thật sao?”
Ở bên kia, đôi mắt Kiều Chấn Nam lập tức sáng lên, chuyện này với ông ta mà nói chính là tin tức vô cùng tốt Dù sao, hai người cùng ra ngoài, mình chẳng có việc gì, ngược lại Tưởng Huy lại không rõ sống chết, giờ phút này trong lòng có cảm giác không tốt chỉ sợ cũng là ông ấy!
Nghe câu nói hoài nghi của Kiều Chấn Nam, trên mặt ông cụ hiện lên một vòng khinh thường, rồi hừ lạnh một tiếng: “Lão già đây trông giống người nói năng ngông cuồng lắm sao?”
“Vậy thì tốt quá rồi, xin ngài ra tay cứu giúp ba của tôi, mặc kệ là tốn bao nhiêu tiền, nhà họ Tưởng tôi đều có thể trả nổi!”
“Ha ha, cháu gái à, cháu hình như đã quên đi một chuyện…
Lúc này, Lương Quốc Đổng lại cười ồ lên, đi tới bên cạnh ông cụ kia, rồi nói với Tưởng Anh: “Lão Tần là tôi dẫn tới, muốn cứu Tưởng Huy hay không cũng là do ý tôi quyết định”
Tất cả nhiệt tình của Tưởng Anh đều bị diệt sạch, bên kia ánh mắt Diệp Phùng có hơi phát ra tia lạnh, Lương Quốc Đổng này là có chuẩn bị mà đến!
Cũng có thể là ông ta đã nắm điểm ngay điểm yếu của nhà họ Tưởng, để cho họ vốn dĩ không thể từ chối nổi!
Trong ánh mắt Tưởng Anh hiện lên ánh sáng, nhìn qua gã ta: “Nói đi, ông muốn cái gì?”
“Cháu gái muốn đại diện cho nhà họ Tưởng hay sao?”
Trên mặt Tưởng Anh hiện lên một vòng kiến nghị không hợp với tuổi, im lặng nói: “Ba tôi không có ở đây, tất cả mọi chuyện của nhà họ Tưởng đều do tôi toàn quyền quyết định!”
“Ha ha, sảng khoái lắm!”
Ánh mắt Lương Quốc Đổng trầm xuống, nhếch miệng cười một tiếng: “Vật mà tôi muốn thật ra vô cùng đơn giản, tôi muốn chỉnh là công trình Thiên Tinh kia!”
“Ông nói cái gì?”
Nghe xong lời này, Tưởng Anh và Kiều Chấn Nam lập tức trợn tròn mắt nhìn nhau!
Công trình Thiên Tinh trước mắt chính là một mối làm ăn tốt nhất của nhà họ Tưởng, bao gồm cả bất động sản, dược phẩm, châu báu và nhiều lĩnh vực khác nữa!
Với công trình này, trên cơ bản nhà họ Tưởng đã dồn tất cả tiền mặt mà đầu tư vào đó, thậm chí còn dùng nửa tài sản của nhà họ Tưởng để cho vay, tài chính bị đội lên giá gần ba nghìn tỷ
Hơn nữa, bây giờ công trình Thiên Tinh đang tiến tới giai đoạn hoàn thành, nên đầu tư cũng đã đầu tư xong, sau đó chờ khi công trình khởi công sẽ có lợi nhuận thu về thôi!
Lúc này Lương Quốc Đổng mở miệng là muốn không phải chỉ một công trình này mà thật sự là toàn bộ nhà họ Tưởng thì có!
Lòng lang dạ thủ, rõ rành rành rồi! “Cái này tuyệt đối không thể nào!”
Chưa chờ Tưởng Anh mở miệng thì Kiều Chấn Nam đã trực tiếp từ chối
Thân là bạn bè của Tưởng Huy, ông ấy vô cùng rõ ràng, công trình Thiên Tinh có tầm quan trọng như thế nào với nhà họ Tưởng!
Nếu như lúc này đưa công trình Thiên Tinh này cho Lương Quốc Đổng, vậy toàn bộ nhà họ Tưởng không phải sẽ gánh món nợ trên trời lên lưng, rồi sẽ sụp đổ trong chớp mắt đó sao? *ồ? Chẳng lẽ, mạng của Tưởng Huy còn không có giá trị bằng một khu công trình này sao?”
“Thị trưởng Kiều, chí ít ngài ông cũng là bạn của Tưởng Huy, tôi khuyên ông nên suy nghĩ lại một chút, người mà không có thì cho dù là cái gì cũng sẽ mất nha…
Trên mặt Kiều Chấn Nam xuất hiện tức giận không thể kìm chế: “Lương Quốc Đổng, ông thật sự là kẻ nhân cháy nhà mà hội của mà!”
“Ha ha, không sai, tôi chính là người nhân lúc người ta cháy nhà mà hội của đấy!”
Lương Quốc Đổng cười ha ha một tiếng, trực tiếp thừa nhận chuyện này, sau đó nhìn qua Kiều Chấn Nam, giọng điệu kiêu ngạo nói: “Người ta thường nói, Hoàng để thay phiên làm, năm nay phải tới nhà tôi rồi! Nhà họ Tưởng đã chiếm vị trí giàu có nhất thành phố Đức Hùng này mấy chục năm rồi, cũng nên thỏa mãn rồi!”
“Tôi nhổ vào chứ!”
Kiều Chấn Nam trợn trừng mắt nói: “Nhà họ Tưởng có thể có được thành tựu như ngày hôm nay chính là do mấy chục năm chăm chỉ của Tưởng Huy, trong thương trường phải lần lò mò tính toán mãi mới có thể đạt được cơ nghiệp như vậy! Ông chỉ thấy ông ấy có được cảnh tượng sung sướng bây giờ, nhưng trước đó ông đã từng thấy lúc mới đầu gây dựng sự nghiệp thì ông ấy đã gặp qua những khó khăn, gian khổ nào không?”
“Hừ! Bớt nói mấy lời nhảm nhí đó đi! Nếu không giao công trình này ra, thì cứ đợi chuẩn bị hậu sự cho Tưởng Huy đi!”
“Ông… “Chú Kiều!”
Đột nhiên giọng nói của Tưởng Anh vang lên, trong đầu cô ấy không ngừng tính toán, nhìn qua Tưởng Huy nằm trên giường bệnh, lại nhìn dáng vẻ chắc chắn của Tưởng Quốc Đồng thì thở nhẹ một hoi, khẽ cắn môi nói: “Được, tôi đồng ý với ông!”
“Anh Nhi! Không thể đồng ý với ông ta!”
Kiều Chấn Nam lo lắng kêu lên! “Cháu cũng không muốn! Cháu thật sự không muốn!”
Tưởng Anh tuyệt vọng nhắm mắt lại, nước mắt cũng theo đó mà lăn dài xuống: “Thế nhưng nếu cháu không làm như vậy, chẳng lẽ chú kêu cháu phải trơ mắt nhìn ba mình ra đi hay sao?”
“Chú Kiều, cho dù có giàu có ngập trời thì thế nào chứ? Nhưng cháu, chỉ có một người ba này thôi… Không có người nhà, cháu, cái gì cũng không có nữa…
Kiều Chấn Nam im lặng, Lương Quốc Đổng cười ha ha một tiếng: “Vẫn là cô Tưởng đây hiểu lý lẽ! Nếu đã như vậy, chỗ này tôi cũng đã soạn sẵn một phần hợp đồng chuyển nhượng, mời cô Tưởng ký vào nó, tôi lập tức sắp xếp lão Tần trị liệu cho Tưởng Huy!”
Tưởng Anh lạnh lùng nhìn ông ta, Lương Quốc Đổng này, quả nhiên có chuẩn bị mà tới, chỉ là người ta là dao thớt còn mình là thịt cá nên còn có cách nào nữa đây?
Ngay lúc Tưởng Anh chuẩn bị nhận lấy bản hợp đồng để ký tên thì bất ngờ một đôi tay duỗi ra Đột nhiên, Diệp Phùng nghiền ngẫm nhìn qua bản hợp “Chờ một chút đồng trên tay, mở miệng hỏi: “Xin hỏi vị thần y này, khi ông ra tay chữa trị thì tỉ lệ thành công có mấy phần vậy?”
Lão Tần ngạo nghễ nói: “Lão đây đã ra tay thì ít nhất cũng có bảy phần hy vọng chữa khỏi, còn thừa ba phần là muốn xem tạo hóa của ông ta!”
“Ha ha ha ha ha…”
Nghe vậy Diệp Phùng cười lên, sau đó dưới mọi ánh mắt của mọi người xé bản hợp đồng trong tay thành hai nửa, nhìn qua ông ta buồn bã nói: “Chỉ nắm chắc bảy phần mà đã dám rao giá trên trời, thật đúng là một kẻ không biết trời cao đất rộng là gì…
Lão Tần nghe xong thì trợn mắt trừng trừng: “Tên nhóc này, cậu nói cái gì hả?”
“Hừ! Cũng dám nói lão đây không biết trời cao đất rộng sao? Nếu bây giờ cậu có thể tìm ra một người nào có y thuật chuyên môn cao hơn cả tôi ở thành phố Đức Hùng này thì từ đây, lão đây sẽ không đụng tới nghề y nữa”
“Ha ha, thật đúng là tự xem mình là thần y đệ nhất thiên hạ rồi sao?”
Lúc này, vẻ mặt của Lương Quốc Đồng đã chuyển sang không vui, nhìn qua Diệp Phùng một cái, ngay lập tức nhìn lại Tưởng Anh, cau mày: “Cô Tưởng, tên nhóc này là ai vậy? Cô có biết cậu ta nói năng ngông cuồng như vậy sẽ đem lại hậu quả gì không?”
Tưởng Anh mở miệng nói: “Đây là…”
Lời còn chưa nói hết thì Diệp Phùng đã trực tiếp ngắt ngang: “Tôi chỉ là bạn bè của ông chủ nhà họ Tưởng, một ông chủ cao cao tại thượng như doanh nhân Lương tất nhiên sẽ không biết tới tôi.”
Nhìn qua thần thái hờ hững của Diệp Phùng như vậy, Tưởng Anh đành phải nuốt lời nói muốn vừa ra khỏi miệng lại, mặc dù cô ấy không rõ lắm tại sao Diệp Phùng muốn giấu diếm thân phận của anh, nhưng cô ấy tin tưởng Diệp phùng, chắc chắn anh có mục đích của mình!
Lương Quốc Đổng nhìn chằm chằm vào Diệp Phùng hồi lâu, xác thực là mình không biết thật, lại nhìn qua quần áo trên người của anh, toàn thân trên dưới cũng chỉ hơn hai trăm một chút, trong mắt gã ta lập tức hiện lên sự khinh thường: “Tên nhóc con này, nơi này không phải là nơi cậu có thể nói chuyện, xéo đi chỗ khác!”
“Ông chủ Lương thật là khí phách, ngay cả quyền lợi của người ta nói chuyện mà ông cũng muốn tước đoạt đi hay sao?”
Lương Quốc Đổng cười ầm trầm một tiếng: “Đừng nói tước đoạt quyền nói chuyện của cậu, một tên nhóc nghèo như cậu thậm chí tôi còn có thể khiến cậu bốc hơi khỏi thế giới trong im lặng nữa đấy!”
“Không cần nhiều lời làm gì!”
Ánh mắt của Lão Tần cũng u ám xuống, chỉ vào Diệp Phùng, mở miệng nói: “Phải để tên nhóc này ba quỳ chín lạy với tôi, nếu không tôi tuyệt đối sẽ không ra tay cứu người!”
Lương Quốc Đổng cười trên nỗi đau của người khác nhìn qua Tưởng Anh: “Dù sao Lão Tần cũng là người mà tôi vô cùng khó khăn mới mời được, ông ấy đã tức giận rồi, ngay cả tôi cũng không có cách nào đâu đấy… “Tấm lòng bác sĩ, tỉnh y đức của người bác sĩ này đều bị chó nuốt vào bụng rồi hả?” Diệp Phùng cười lạnh một tiếng, không hề khách khí mà nói. “Cậu!”
Lão Tần giận tới mức râu muốn vểnh lên, đang muốn chửi một trận thì đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, âm trầm cười một tiếng: “Tên nhóc này, dựa theo cậu nói, giữa mạng của tên nghèo kiết xác là cậu và ông chủ nhà họ Tưởng, tôi tin tưởng họ sẽ đưa ra lựa chọn chính xác nhất!”
“Cậu nói xem, một người bạn nghèo khổ không biết từ nơi nào tới, ngàn dặm xa xôi tới đây, kết quả lại bị người mình tới thăm buộc mình quỳ xuống trước mặt người khác, cậu cảm thấy tâm trạng của người bạn này sẽ như thế nào hả?”
“Ha ha, ngược lại lão đây vô cùng hứng thú muốn nhìn thử xem trò hay này đấy! Chỉ là lão đây phải nhắc nhở cậu một câu, tình trạng của người bệnh đã không ổn định lắm rồi, muộn trị liệu một phút thôi thì hiệu quả này chỉ sợ cũng sẽ tệ hơn rất nhiều!”
Lương Quốc Đổng cười ha ha, nhìn Tưởng Anh: “Cô Tưởng, Lão Tần cũng đã lên tiếng rồi, thời gian này thế nhưng không thể chờ nha… “Ha ha, dương dương tự đắc thật đúng là không coi người khác ra gì đúng không?”
“Sao vậy? Chúng tôi không được, chẳng lẽ cậu làm được?”
Lão Tần khinh thường cười một tiếng, châm chọc nói, ai ngờ Diệp Phùng lại gật đầu nói: “Không sai, tôi làm được!”
Bình luận facebook