Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 478
Chương 478
Tại trang viên nhà họ Tưởng, tiền đưa tất cả các khách mời xong, trong thư phòng cá nhân của Tưởng Huy, Kiều Chấn Nam nhìn Diệp Phùng một chút, lại nhìn Tưởng Huy một chút, cười khổ một tiếng: “Ông bạn giả, ông giấu tôi thật lâu đấy!”
“Đường đường là Đế sư trong thiên hạ, vậy mà lại thành con rể của ông, chà chà, xem ra sau này tôi phải ôm bắp đùi ông rồi!”
“Đó là giả!”
“Giả?”
Kiều Chấn Nam nhất thời mờ mịt: “Giả cáigì?”
Tưởng Huy không trả lời ông ta ngay, trái lại nhìn về phía Diệp Phùng ở một bên, mở miệng nói: “Để sư Diệp, Kiều Chấn Nam chính là bạn tốt nhiều năm của tôi, vô cùng đáng tin
Diệp Phùng đương nhiên hiểu rõ ý tử trong lời nói của ông, lập tức cười đáp lại: “Người mà ông chủ Tưởng tin tưởng, đương nhiên cũng là bạn bè của Diệp Phùng tôi, có lời gì, cứ nói đừng ngại!”
Nhận được sự khẳng định của anh, lúc này Tưởng Huy mới nói ra quá trình và mục đích của toàn bộ sự việc. Kiều Chấn Nam nghe mà đôi mắt trợn to như chuông đồng, thật lâu sau, ông ta mới phản ứng lại được. “Cừ thật, chơi lớn như vậy sao?”
“Ông Kiều!”Sắc mặt Tưởng Huy đột nhiên nghiêm lại, nhìn về phía ông ta “Bây giờ tình hình của đảo Thanh Loan sắp thay đổi, mọi người tự hỏi lòng mình, dựa vào tình trạng của thành phố Đức Hùng chúng ta bây giờ, bất kể là nương nhờ vào Vũ Khôn hay là nương nhờ vào Cao Tuấn Hùng, thật sự là lựa chọn tốt nhất sao?”
“Dù sao thì chúng ta cũng không phải thân tin của bọn họ! Bất kể là ai lên, chuyện đầu tiên e là sẽ muốn gây khó dễ hồng lập uy với chúng ta!”
Sắc mặt Kiều Chấn Nam cũng nghiêm lại, tuy rằng nhìn ông ta giống như một ông lão thôi kệch, nhưng mà ông ta là thị trưởng của một thành phố, sao có thể là kẻ ngu si?
“Mà lần này Đế sư Diệp ở trước mặt ông, chính là vì muốn giúp đảo Thanh Loan trở về tay Thiên Triều, nếu như thật sự có thể thànhcông, ông Kiều, công lao của hai người chúng ta, chắc hẳn tôi cũng không cần nhiều lời nữa!”
Nếu như trước đó Tưởng Huy khuyên giải mà không có bằng chứng, đúng là Kiều Chấn Nam chưa chắc đã đồng ý. Dù sao, ông ta chỉ nghe nói Để sư lợi hại cỡ nào, nhưng mà suy cho cùng tai nghe cũng chỉ là giả!
Nhưng trải qua nghi thức lễ đính hôn, Kiều Chẩn Nam tuyệt đối sẽ không có suy nghĩ này nữa rồi!
Hiện tại chỗ ông ta cần suy tính, chính là có
đồng ý hay không!
Nếu không đồng ý, chỉ lo thân mình, nước
chảy bèo trôi
Còn đồng ý, vậy thì ông ta đã đặt tất cả tính mạng của bản thân ông ta và gia đình ông ta về một tay của Diệp Phùng này!Thời gian trôi qua từng giây từng phút, trong căn phòng, không người nào nói chuyện. Sau một hồi lâu, Kiều Chấn Nam đột nhiên nhìn về phía Tưởng Huy: “Ông bạn già, ông đã có quyết định đúng chứ?”
Tưởng Huy cười ha ha. “Ông nói xem?”
“Khả khả… Ông đã quyết định rồi, vậy còn
hỏi tôi làm gì?”
“Từng ấy năm tới nay, có lần nào hai anh em chúng ta không liên hợp cùng tiến cùng lùi chứ?”
“Ha ha, tôi biết ngay mà!”
Tưởng Huy hưng phần nên một quyền vào Kiều Chấn Nam, trong mắt mang theo ánh sáng sâu sắc: “Kiều Chấn Nam, tin tưởng tôi một lần!”
“Lần này, bất kể là nhà họ Tưởng hay là nhà họ Kiều, tuyệt đối sẽ vươn đến một tầm caomoi!”
Kiều Chấn Nam cười ha ha. “Chuyện như vậy tôi sẽ không quản l
“Ông cũng hiểu rõ tối, chỉ cần là chuyện đã định, từ trước đến giờ là Tưởng Huy ông hiển kế, tôi xung phong lên phía trước!”
“Ha ha…” Diệp Phùng yếu ớt mở miệng: “Tôi đây rất hâm mộ tình hữu nghị của hai vị, tin rằng có sự giúp đỡ của hai vị, lần này nhất định sẽ có thể thành công!”
“Để sư Diệp!”
Đột nhiên, Kiều Chấn Nam nhìn về phía anh, mở miệng nói: “Kiều Chấn Nam tôi là ông già thô kệch, có khi nói thẳng, anh chớ trách!”
“Chiến dịch bắt giam ở cửa Lạc Thần, anh làm rất đẹp. Nước Đại Phong này lại giúp đỡ cái thứ lòng lang dạ thủ đó, tôi đã sớm khôngura roi!”
“Nhưng không thể không thừa nhận, hiện tại đảo Thanh Loan có thể phát triển như thế, không thoát khỏi quan hệ với sự giúp đỡ của nước Đại Phong ở trong bóng tối
“Đặc biệt thị trưởng thành phố Bắc Thái Cao Tuấn Hùng, là từ một tay nước Đại Phong nâng đỡ lên!”
“Mà hiện tại anh lại là cây đinh trong mắt của nước Đại Phong, anh thật sự năm chắc, mình có thể đối đầu với bọn họ không?”
Đối mặt với ánh mắt của Kiều Chấn Nam, khoé môi Diệp Phủng cong lên, trên người đột nhiên nổi lên một luồng khí Đế Vương ngồi tít trên cao, như quân chủ thiên hạ, coi trời bằng vung!
“Thị trưởng Kiều à, ông cảm thấy, bồn để sựlà người tìm chết sao?”
Kiều Chấn Nam hơi sững sở, sau đó cười ha ha, đánh miệng mình mấy lần: “Để sư Diệp, là ông Kiều tôi không biết cách nói chuyện, anh chở trách!”
“Anh yên tâm, nếu đã lựa chọn đứng về phía anh, vậy hơn 100 kỷ thịt của ông Kiều tôi, đều tuỳ ý để anh điều khiển!”
“De su Diep!”
Tưởng Huy ở một bên nói tiếp: “Người anh dặn tôi tìm, tôi đã tìm được. Quách Khể Minh này, hiện tại đang ở ngay trong thành phố Đức Hùng!”
“Được!”
Đôi mắt Diệp Phùng lộ ra ánh sáng trong suốt: “Việc này không nên chậm trễ nữa, ông chủ Tưởng, nhờ ông giúp tôi định ngày hẹn gặpngài Quách”
“Xe đã chuẩn bị xong, bất cứ lúc nào chúng ta cũng có thể xuất phát
Sau đó, một chiếc Limousine, từ trong trang viên của nhà họ Tưởng, nhanh chóng rời đi!
Khu Vạn Xuân của thành phố Đức Hùng, trong toàn bộ thành phố Đức Hùng, nơi đây được xem như một nơi khá hẻo lánh. Một căn nhà nhỏ ba tầng có chút rách nát, tràn đầy hơi thở nồng đậm của năm tháng.
Ngày thường hiếm khi có người lui tới con đường nhỏ này, hôm nay lại chứa đầy mười mấy chiếc xe sang!
Bất kể là vệ sĩ của nhà họ Tưởng hay là hội vệ của thị trưởng thành phố, đều bao vây ở chu vi trăm mét xung quanh căn nhà nhỏ ba tầng, nước cũng không thể chảy lọt vào.Trong phòng, một ông lão có mái tóc hoa rầm, nhưng tinh thân lại hết sức minh mắn, ông ta nhìn ra ngoài cửa sổ một chút, sau đó cầm ẩm trà trong tay đặt lên bàn, cười mở miệng nói với ba người ở trên ghế sa lông: “Tôi nói ông già tôi chỉ là một người cô đơn, xung quanh cũng chỉ có một đám hàng xóm giải sống chung với nhau mười mấy năm. Thị trưởng Kiêu, ông chủ Tưởng, cần gì phải làm trận địa lớn như vậy?”
Kiều Chấn Nam nở nụ cười sang sảng “Ngài Quách, ngài không cần khiêm tốn!”
“Bắt đầu từ hôm nay, thân phận của ngài đã hoàn toàn thay đổi rồi!”
“Toàn thể quan chức và người dân của thành phố Đức Hùng đều ra sức nâng đỡ ngài, cạnh tranh vị trí người nắm quyền của đảo Thanh Loan!”Nghe Kiều Chấn Nam nói xong, trên mặt Quách Khế Minh không có chút biểu cảm nào, ông ta vẫn nhàn nhạt mở miệng: “Coi như là trở thành người năm quyền thật, rồi sau đó thì lại làm sao?”
“Chỉ có thể chứng minh trách nhiệm trên người ông già như tôi nặng nề hơn, nhưng bàn về thân phận, tôi vẫn chỉ là một ông già bình thường!”
“Ha ha…”
Diệp Phùng nở nụ cười, nhìn Quách Khế Minh, ánh mắt lộ ra một vật tán thưởng: “Đã sớm nghe nói ngài Quách chính là một dòng nước trong của đảo Thanh Loan, một nhà tư tưởng và nhà triết học kiệt xuất, không mưu cầu con đường làm quan, trái lại khắp nơi đều lo nghĩ cho đông đảo dân chúng!”
“Hết thảy các dự án, cũng là vì để tạo thuậnlợi cho nông nghiệp, cho kế sinh nhai của người dân
“Hôm nay gặp mặt, quả nhiên danh xứng với thực!”
“So với những nhà chính trị chỉ muốn mưu cầu lợi ích cho chính minh kia, nếu ngài Quách có thể được chọn làm người nằm quyền, đó mới là sự may mắn lớn nhất của người dân trên đảo Thanh Loan này!”
Lúc này Quách Khế Minh mới chậm rãi ngẩng đầu. Một đôi mắt vẩn đục, lặng lẽ né qua ánh sáng trong suốt. Ông chậm rãi mở miệng: “Đế sư Diệp, cậu chuẩn bị nâng đỡ tôi lên như thế nào đây?”
Tại trang viên nhà họ Tưởng, tiền đưa tất cả các khách mời xong, trong thư phòng cá nhân của Tưởng Huy, Kiều Chấn Nam nhìn Diệp Phùng một chút, lại nhìn Tưởng Huy một chút, cười khổ một tiếng: “Ông bạn giả, ông giấu tôi thật lâu đấy!”
“Đường đường là Đế sư trong thiên hạ, vậy mà lại thành con rể của ông, chà chà, xem ra sau này tôi phải ôm bắp đùi ông rồi!”
“Đó là giả!”
“Giả?”
Kiều Chấn Nam nhất thời mờ mịt: “Giả cáigì?”
Tưởng Huy không trả lời ông ta ngay, trái lại nhìn về phía Diệp Phùng ở một bên, mở miệng nói: “Để sư Diệp, Kiều Chấn Nam chính là bạn tốt nhiều năm của tôi, vô cùng đáng tin
Diệp Phùng đương nhiên hiểu rõ ý tử trong lời nói của ông, lập tức cười đáp lại: “Người mà ông chủ Tưởng tin tưởng, đương nhiên cũng là bạn bè của Diệp Phùng tôi, có lời gì, cứ nói đừng ngại!”
Nhận được sự khẳng định của anh, lúc này Tưởng Huy mới nói ra quá trình và mục đích của toàn bộ sự việc. Kiều Chấn Nam nghe mà đôi mắt trợn to như chuông đồng, thật lâu sau, ông ta mới phản ứng lại được. “Cừ thật, chơi lớn như vậy sao?”
“Ông Kiều!”Sắc mặt Tưởng Huy đột nhiên nghiêm lại, nhìn về phía ông ta “Bây giờ tình hình của đảo Thanh Loan sắp thay đổi, mọi người tự hỏi lòng mình, dựa vào tình trạng của thành phố Đức Hùng chúng ta bây giờ, bất kể là nương nhờ vào Vũ Khôn hay là nương nhờ vào Cao Tuấn Hùng, thật sự là lựa chọn tốt nhất sao?”
“Dù sao thì chúng ta cũng không phải thân tin của bọn họ! Bất kể là ai lên, chuyện đầu tiên e là sẽ muốn gây khó dễ hồng lập uy với chúng ta!”
Sắc mặt Kiều Chấn Nam cũng nghiêm lại, tuy rằng nhìn ông ta giống như một ông lão thôi kệch, nhưng mà ông ta là thị trưởng của một thành phố, sao có thể là kẻ ngu si?
“Mà lần này Đế sư Diệp ở trước mặt ông, chính là vì muốn giúp đảo Thanh Loan trở về tay Thiên Triều, nếu như thật sự có thể thànhcông, ông Kiều, công lao của hai người chúng ta, chắc hẳn tôi cũng không cần nhiều lời nữa!”
Nếu như trước đó Tưởng Huy khuyên giải mà không có bằng chứng, đúng là Kiều Chấn Nam chưa chắc đã đồng ý. Dù sao, ông ta chỉ nghe nói Để sư lợi hại cỡ nào, nhưng mà suy cho cùng tai nghe cũng chỉ là giả!
Nhưng trải qua nghi thức lễ đính hôn, Kiều Chẩn Nam tuyệt đối sẽ không có suy nghĩ này nữa rồi!
Hiện tại chỗ ông ta cần suy tính, chính là có
đồng ý hay không!
Nếu không đồng ý, chỉ lo thân mình, nước
chảy bèo trôi
Còn đồng ý, vậy thì ông ta đã đặt tất cả tính mạng của bản thân ông ta và gia đình ông ta về một tay của Diệp Phùng này!Thời gian trôi qua từng giây từng phút, trong căn phòng, không người nào nói chuyện. Sau một hồi lâu, Kiều Chấn Nam đột nhiên nhìn về phía Tưởng Huy: “Ông bạn già, ông đã có quyết định đúng chứ?”
Tưởng Huy cười ha ha. “Ông nói xem?”
“Khả khả… Ông đã quyết định rồi, vậy còn
hỏi tôi làm gì?”
“Từng ấy năm tới nay, có lần nào hai anh em chúng ta không liên hợp cùng tiến cùng lùi chứ?”
“Ha ha, tôi biết ngay mà!”
Tưởng Huy hưng phần nên một quyền vào Kiều Chấn Nam, trong mắt mang theo ánh sáng sâu sắc: “Kiều Chấn Nam, tin tưởng tôi một lần!”
“Lần này, bất kể là nhà họ Tưởng hay là nhà họ Kiều, tuyệt đối sẽ vươn đến một tầm caomoi!”
Kiều Chấn Nam cười ha ha. “Chuyện như vậy tôi sẽ không quản l
“Ông cũng hiểu rõ tối, chỉ cần là chuyện đã định, từ trước đến giờ là Tưởng Huy ông hiển kế, tôi xung phong lên phía trước!”
“Ha ha…” Diệp Phùng yếu ớt mở miệng: “Tôi đây rất hâm mộ tình hữu nghị của hai vị, tin rằng có sự giúp đỡ của hai vị, lần này nhất định sẽ có thể thành công!”
“Để sư Diệp!”
Đột nhiên, Kiều Chấn Nam nhìn về phía anh, mở miệng nói: “Kiều Chấn Nam tôi là ông già thô kệch, có khi nói thẳng, anh chớ trách!”
“Chiến dịch bắt giam ở cửa Lạc Thần, anh làm rất đẹp. Nước Đại Phong này lại giúp đỡ cái thứ lòng lang dạ thủ đó, tôi đã sớm khôngura roi!”
“Nhưng không thể không thừa nhận, hiện tại đảo Thanh Loan có thể phát triển như thế, không thoát khỏi quan hệ với sự giúp đỡ của nước Đại Phong ở trong bóng tối
“Đặc biệt thị trưởng thành phố Bắc Thái Cao Tuấn Hùng, là từ một tay nước Đại Phong nâng đỡ lên!”
“Mà hiện tại anh lại là cây đinh trong mắt của nước Đại Phong, anh thật sự năm chắc, mình có thể đối đầu với bọn họ không?”
Đối mặt với ánh mắt của Kiều Chấn Nam, khoé môi Diệp Phủng cong lên, trên người đột nhiên nổi lên một luồng khí Đế Vương ngồi tít trên cao, như quân chủ thiên hạ, coi trời bằng vung!
“Thị trưởng Kiều à, ông cảm thấy, bồn để sựlà người tìm chết sao?”
Kiều Chấn Nam hơi sững sở, sau đó cười ha ha, đánh miệng mình mấy lần: “Để sư Diệp, là ông Kiều tôi không biết cách nói chuyện, anh chở trách!”
“Anh yên tâm, nếu đã lựa chọn đứng về phía anh, vậy hơn 100 kỷ thịt của ông Kiều tôi, đều tuỳ ý để anh điều khiển!”
“De su Diep!”
Tưởng Huy ở một bên nói tiếp: “Người anh dặn tôi tìm, tôi đã tìm được. Quách Khể Minh này, hiện tại đang ở ngay trong thành phố Đức Hùng!”
“Được!”
Đôi mắt Diệp Phùng lộ ra ánh sáng trong suốt: “Việc này không nên chậm trễ nữa, ông chủ Tưởng, nhờ ông giúp tôi định ngày hẹn gặpngài Quách”
“Xe đã chuẩn bị xong, bất cứ lúc nào chúng ta cũng có thể xuất phát
Sau đó, một chiếc Limousine, từ trong trang viên của nhà họ Tưởng, nhanh chóng rời đi!
Khu Vạn Xuân của thành phố Đức Hùng, trong toàn bộ thành phố Đức Hùng, nơi đây được xem như một nơi khá hẻo lánh. Một căn nhà nhỏ ba tầng có chút rách nát, tràn đầy hơi thở nồng đậm của năm tháng.
Ngày thường hiếm khi có người lui tới con đường nhỏ này, hôm nay lại chứa đầy mười mấy chiếc xe sang!
Bất kể là vệ sĩ của nhà họ Tưởng hay là hội vệ của thị trưởng thành phố, đều bao vây ở chu vi trăm mét xung quanh căn nhà nhỏ ba tầng, nước cũng không thể chảy lọt vào.Trong phòng, một ông lão có mái tóc hoa rầm, nhưng tinh thân lại hết sức minh mắn, ông ta nhìn ra ngoài cửa sổ một chút, sau đó cầm ẩm trà trong tay đặt lên bàn, cười mở miệng nói với ba người ở trên ghế sa lông: “Tôi nói ông già tôi chỉ là một người cô đơn, xung quanh cũng chỉ có một đám hàng xóm giải sống chung với nhau mười mấy năm. Thị trưởng Kiêu, ông chủ Tưởng, cần gì phải làm trận địa lớn như vậy?”
Kiều Chấn Nam nở nụ cười sang sảng “Ngài Quách, ngài không cần khiêm tốn!”
“Bắt đầu từ hôm nay, thân phận của ngài đã hoàn toàn thay đổi rồi!”
“Toàn thể quan chức và người dân của thành phố Đức Hùng đều ra sức nâng đỡ ngài, cạnh tranh vị trí người nắm quyền của đảo Thanh Loan!”Nghe Kiều Chấn Nam nói xong, trên mặt Quách Khế Minh không có chút biểu cảm nào, ông ta vẫn nhàn nhạt mở miệng: “Coi như là trở thành người năm quyền thật, rồi sau đó thì lại làm sao?”
“Chỉ có thể chứng minh trách nhiệm trên người ông già như tôi nặng nề hơn, nhưng bàn về thân phận, tôi vẫn chỉ là một ông già bình thường!”
“Ha ha…”
Diệp Phùng nở nụ cười, nhìn Quách Khế Minh, ánh mắt lộ ra một vật tán thưởng: “Đã sớm nghe nói ngài Quách chính là một dòng nước trong của đảo Thanh Loan, một nhà tư tưởng và nhà triết học kiệt xuất, không mưu cầu con đường làm quan, trái lại khắp nơi đều lo nghĩ cho đông đảo dân chúng!”
“Hết thảy các dự án, cũng là vì để tạo thuậnlợi cho nông nghiệp, cho kế sinh nhai của người dân
“Hôm nay gặp mặt, quả nhiên danh xứng với thực!”
“So với những nhà chính trị chỉ muốn mưu cầu lợi ích cho chính minh kia, nếu ngài Quách có thể được chọn làm người nằm quyền, đó mới là sự may mắn lớn nhất của người dân trên đảo Thanh Loan này!”
Lúc này Quách Khế Minh mới chậm rãi ngẩng đầu. Một đôi mắt vẩn đục, lặng lẽ né qua ánh sáng trong suốt. Ông chậm rãi mở miệng: “Đế sư Diệp, cậu chuẩn bị nâng đỡ tôi lên như thế nào đây?”
Bình luận facebook