• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Thiên quan tứ phúc (quan trời ban phúc) (2 Viewers)

  • Chương 30

Tạ Liên vẫn không quay đầu lại, hỏi: "Huyết Vũ Thám Hoa?"

Hoa Thành đáp: "Thái tử điện hạ."

Tạ Liên xoay người lại, mỉm cười nói: "Lần đầu tiên nghe đệ gọi ta như vậy đó."

Thiếu niên áo đỏ ngồi trên chiếu, chống một chân lên, hỏi: "Cảm giác thế nào?"

Tạ Liên ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng vẫn không hỏi hắn: "Sao sau này đệ không gọi ta là ca ca nữa?", chỉ nói: "Cũng tạm, cũng tạm."

Y nói tiếp: "Hôm đó ở núi Dữ Quân, tân lang dắt ta đi là đệ phải không."

Ý cười bên khóe miệng Hoa Thành càng sâu hơn, bấy giờ Tạ Liên mới nhận ra hình như câu này mang nghĩa khác, y vội vàng sửa lời, sau đó nói một cách nghiêm trang: "Ý ta là, người đóng giả tân lang dắt ta đi ở núi Dữ Quân là đệ phải không?"

Hoa Thành lại nói: "Ta không có đóng giả tân lang."

Nếu thật sự phải nói thế thì cũng đúng, lúc đó thiếu niên nọ không có nói mình là tân lang hay gì cả, chỉ dừng trước cửa kiệu hoa, sau đó chìa tay ra, là bản thân Tạ Liên đi theo hắn. Tạ Liên nói: "Được rồi. Vậy, tại sao lúc đó đệ lại xuất hiện?"

Hoa Thành nói: "Câu hỏi này, đáp án chỉ có hai mà thôi: Một, ta cố tình nhằm về phía Thái tử điện hạ mà đến. Hai, đi ngang qua, rảnh quá. Huynh cảm thấy cái nào đáng tin hơn?"

Tính thử số ngày đối phương hao phí bên cạnh mình, Tạ Liên nhủ thầm: "Cái nào đáng tin hơn thì không dám nói, nhưng đệ có vẻ rảnh thật đó."

Tạ Liên dùng tay trái nâng khuỷu tay phải, tay phải nâng cằm lên, ánh mắt đảo quanh người Hoa Thành, gật gù nói: "Đệ, không giống trong truyền thuyết lắm."

Hoa Thành đổi tư thế, vẫn dùng tay chống má, nhìn Tạ Liên chằm chằm, hỏi: "Ồ? Vậy làm sao huynh biết được ta là ta?"

Trong đầu Tạ Liên toàn là hình ảnh tán dù dưới mưa máu, dây bạc vang leng keng, giáp cổ tay lạnh như băng, nghĩ thầm đệ có thật lòng muốn giấu đâu, nhưng lời đến bên miệng chẳng hiểu sao lại thay đổi. Y nghiêm túc nói: "Đệ mặc một thân áo đỏ, lại có vẻ biết tất tần tật, gì cũng làm được, chẳng sợ chi hết, thăm dò kiểu nào cũng không lộ sơ hở, tất nhiên đã đạt cảnh giới "Tuyệt" trở lên. Nếu nói như thế, ngoại trừ vị Huyết Vũ Thám Hoa mà chúng thần tiên nhắc đến là biến sắc, hình như không nghĩ ra được người nào khác nữa."

Hoa Thành cười nói: "Huynh nói nhiều vậy, ta có thể xem như huynh đang khen ta không?"

Tạ Liên nghĩ thầm: "Lẽ nào đệ không nghe ra vốn dĩ là thế à?"

Hoa Thành nói tiếp: "Nếu đã nói nhiều vậy, sao Thái tử điện hạ không hỏi ta tiếp cận huynh với mục đích gì?"

Tạ Liên nói: "Nếu đệ không muốn nói, ta hỏi thì đệ có nói cho ta biết không?"

Hoa Thành nói: "Vậy huynh có thể đuổi ta đi mà."

Tạ Liên nở nụ cười: "Đệ thần thông quảng đại như thế, cho dù bây giờ ta đuổi đệ đi, nếu đệ thật sự muốn làm gì đó, đệ lại chẳng đổi một tấm da khác trở lại à?"

Hai người bèn nhìn nhau cười, đúng vào lúc này, một loạt tiếng lăn lông lốc bỗng phá vỡ sự im lặng ngắn ngủi trong Bồ Tề quán.

Hai người nhìn theo hướng phát ra âm thanh, không có một ai, chỉ có một chiếc bình gốm nhỏ màu đen lăn dưới đất.

Đó là chiếc bình gốm nhỏ nuôi Bán Nguyệt, lẽ ra nó được Tạ Liên tiện tay đặt bên chiếu, nhưng chẳng biết tự ngã xuống từ bao giờ, lăn vèo tới cửa, bị cánh cửa gỗ mà Hoa Thành làm chặn lại, thế là tông từng cái một vào cửa. Sợ nó cứ thế tông vỡ chính mình, Tạ Liên bèn đi tới mở cửa. Chiếc bình gốm nhỏ lập tức lăn một mạch lên bãi cỏ ngoài cửa.

Tạ Liên đi theo sau nó, chiếc bình gốm nhỏ đó lăn đến một mảnh cỏ rồi dựng đứng lên. Rõ ràng chỉ là một chiếc bình, nhưng lại tạo cho người ta ảo giác nó đang nhìn ngắm sao trời. Hoa Thành cũng đi ra khỏi Bồ Tề quán, Tạ Liên nói với chiếc bình gốm: "Bán Nguyệt, muội đã tỉnh chưa?"

May mà lúc bọn họ trở về từ sa mạc đã là đêm khuya, nếu không để người ta nhìn thấy Tạ Liên nửa đêm nửa hôm đứng ở ngoài hỏi một chiếc bình muội sao rồi, ắt hẳn sẽ lại hết hồn cho xem.

Hồi lâu sau, trong chiếc bình nhỏ phát ra giọng nói ủ rũ của một thiếu nữ: "Hoa tướng quân."

Tạ Liên ngồi xuống bên cạnh nó, nói: "Bán Nguyệt, muội ra đây ngắm sao hả? Muội muốn ra ngắm không."

Hoa Thành đứng một bên, tựa vào một thân cây, nói: "Nàng vừa rời khỏi thành Bán Nguyệt, vẫn nên ở bên trong một thời gian thì tốt hơn."

Nghe ý kiến mà Hoa Thành đề xuất, Tạ Liên cảm thấy rất chí lý, dù gì trước đó Bán Nguyệt đã sống tại nước Bán Nguyệt hai trăm năm, đột nhiên đổi sang chỗ khác, sợ rằng khó mà thích ứng, y nói: "Vậy muội cứ ở trong đó thêm một thời gian đi, bồi dưỡng cho tốt vào. Đây là nơi ta tu hành, muội không cần lo những chuyện khác, nào là tướng quân, binh sĩ, không cần lo nữa."

Chiếc bình lắc lư mấy cái, không biết muốn biểu đạt điều gì. Dừng một lát, Tạ Liên cảm thấy mình vẫn nên nói cho nàng biết tình hình. Cân nhắc một hồi, y mở miệng: "Bán Nguyệt, thật ra không phải rắn của muội không nghe lời, là Tiểu Bùi tướng quân học lén cách muội điều khiển rắn. Những người đó không phải bị rắn của muội cắn."

Bán Nguyệt rầu rĩ nói: "Hoa tướng quân, lúc đó tuy muội không thể nhúc nhích, nhưng muội nghe được mà."

Nghe vậy, Tạ Liên sửng sốt. Nhờ thế mới biết thì ra lúc đó Bùi Túc chỉ phong bế khả năng hành động của Bán Nguyệt, chứ không phong bế tri giác của nàng. Tạ Liên nói: "Vậy tốt."

Suy nghĩ một hồi, y nói tiếp: "Sở dĩ Tiểu Bùi tướng quân làm như vậy, có lẽ vì không đành lòng nhìn binh sĩ Bán Nguyệt chịu khổ, muốn cho bọn họ sự giải thoát, tiếc rằng dùng sai cách rồi."

"......" Chiếc bình lung la lung lay, nói: "Hoa tướng quân, Bùi Túc ca ca sẽ ra sao?"

Tạ Liên vuốt tay áo, nói: "Ta không biết nữa. Có điều làm sai thì phải chịu một ít trừng phạt."

Im lặng một lát, chiếc bình lại lắc lư mấy cái, lần này cuối cùng Tạ Liên đã nhìn hiểu, thì ra nó lắc lư như vậy là đang gật đầu.

Bán Nguyệt nói: "Tuy Khắc Ma cứ luôn miệng mắng huynh ấy, nhưng thật ra Bùi Túc ca ca không có xấu vậy đâu."

Tạ Liên nói: "Vậy sao."

Bán Nguyệt nói: "Ừm."

Bán Nguyệt từ nhỏ tính tình lầm lì, chịu hết bài xích của trẻ em cùng lứa, chỉ chơi thân với vài thiếu niên Trung Nguyên, mà xét việc Bùi Túc chỉ có hai nghìn binh sĩ đã bị phái đi đánh quốc thành, hẳn là cũng ăn chút quả đắng trong quân đội, hai người này thoạt nhìn đều khó gần, cảm giác không lạnh lùng thì cũng ủ ê buồn tẻ, đại khái cũng có điểm tương tự. Tạ Liên cũng không biết nên nói gì, giây lát, nói: "Phải rồi, Bán Nguyệt, Hoa Tạ là tên giả, ta cũng không còn làm tướng quân từ lâu, muội không cần gọi ta là Hoa tướng quân nữa."

*Quốc thành chắc là thành của quốc gia.

Bán Nguyệt nói: "Vậy muội nên gọi huynh thế nào?"

Đây cũng là một vấn đề. Nếu Bán Nguyệt cũng trịnh trọng gọi y là Thái tử điện hạ, cứ thấy kỳ cục thế nào ấy. Vốn dĩ Tạ Liên cũng chẳng để ý chuyện xưng hô, chỉ là muốn mở đề tài mới thôi, bèn nói: "Hay là tùy muội đi, tiếp tục gọi Hoa tướng quân cũng được." Chỉ là ở đây thật sự có một vị họ Hoa, gọi thế có lẽ sẽ hơi loạn. Nhưng nghĩ sang hướng khác, lại nghĩ tới việc: "Hoa Tạ" tất nhiên là tên giả, lấy chữ đầu của "Hoa Quan Võ Thần" làm họ, còn "Hoa Thành" làm sao không phải là tên giả cho được? Tên giả mà hai người chọn vừa khéo cùng một họ, cũng thú vị quá chứ.

Lúc này, lại nghe Bán Nguyệt nói: "Xin lỗi, Hoa tướng quân."

Tạ Liên quay đầu, nói bằng giọng có phần sầu não: "Bán Nguyệt, sao muội cứ xin lỗi ta mãi vậy?" Chắc tướng mạo của y chưa đến mức khiến người ta nhìn một cái là thấy có lỗi chứ?

Bán Nguyệt rúc trong bình, nói: "Muội, muốn cứu vớt chúng sinh."

Tạ Liên: "........."

Bán Nguyệt nói: "Hoa tướng quân, lúc trước huynh nói như vậy mà."

Tạ Liên: "???"

Y vội vàng nói: "Khoan đã. Khoan đã!"

Nghe y kêu to, Bán Nguyệt ở trong bình có vẻ sửng sốt, hỏi: "Cái gì?"

Tạ Liên nhìn Hoa Thành khoanh tay đứng dưới gốc cây gần đó, nói nhỏ: "Hồi đó ta nói thế thật à?"

Câu này, rõ ràng là câu cửa miệng yêu thích nhất của y năm mười mấy tuổi, trong mấy trăm năm sau này, hẳn là chưa bao giờ nhắc đến ấy chứ, Tạ Liên cảm thấy hơi khó tin. Bán Nguyệt nói tiếp: "Tướng quân, huynh đã nói mà."

Tạ Liên vẫn còn muốn giãy dụa, nói: "Làm gì có..."

Bán Nguyệt nghiêm túc nói: "Đã nói rồi. Có một lần, huynh hỏi mọi người, sau này lớn lên muốn làm gì, tất cả mọi người đều nói, cuối cùng huynh cũng nói một câu: Mơ ước ngày xưa của ta là muốn cứu vớt chúng sinh."

"......"

Thì ra là thế. Tạ Liên đỡ trán, nói: "Cái này... Bán Nguyệt à, mấy lời thuận miệng đó, muội nhớ rõ như thế làm gì."

Bán Nguyệt ngơ ngác nói: "Là thuận miệng nói thôi sao? Nhưng mà Hoa tướng quân, muội cảm thấy huynh nói rất nghiêm túc mà."

Tạ Liên bất đắc dĩ, đành ngửa đầu nhìn trời, nói: "Ha ha... Vậy hả, chắc vậy quá. Ta còn nói gì nữa nhỉ, ta quên hết trơn rồi."

Bán Nguyệt nói: "Huynh còn nói, "Hãy làm chuyện mà mọi người cho là đúng!""

Nghe xong, Tạ Liên nghĩ thầm: "... Câu này rõ là vớ vẩn mà... Sao mình thích nói mấy câu như vậy thế... Mình có phải là người như thế đâu... Mình là người như thế sao??"

Bán Nguyệt nói: "Nhưng mà, muội không biết chuyện gì mới đúng cả."

Nghe vậy, Tạ Liên ngây ngẩn.

Giọng nói rầu rĩ của Bán Nguyệt vang vọng trong bình: "Hình như muội đang làm một chuyện đúng, nhưng kết quả lại là muội mở cổng thành thả quân địch, tàn sát tộc nhân của mình. Quốc gia của muội không còn nữa. Nhưng nếu muội không mở cổng ngay, người Bán Nguyệt sẽ đổ vào Trung Nguyên hại nhiều người hơn. Hoa tướng quân đối xử với muội rất tốt, lúc muội ở Trung Nguyên, trên đường thường xuyên có người ném đồ cho muội ăn. Thế nhưng Khắc Ma đối xử với muội cũng rất tốt, các binh sĩ đều nghe lời muội, muội trở về là thật lòng muốn làm quốc sư cho tốt. Vậy mà, muội chẳng những mở cổng thành hại chết bọn họ, muội còn không cho bọn họ ăn thịt người. Bọn họ không ăn thịt người sẽ vô cùng đau đớn, mà muội lại không giải thoát họ khỏi cơn đau đó được."

Nàng nói năng không đầu không đuôi, nói loan xạ một đống, cuối cùng mù mờ hỏi: "Dường như bất luận muội làm gì đi chăng nữa, kết quả đều sẽ hỏng bét. Hoa tướng quân, muội biết mình làm không tốt, nhưng huynh có thể nói cho muội biết, rốt cuộc muội làm không tốt chỗ nào không? Rốt cuộc là bước nào xảy ra vấn đề?"

Nghe nàng hỏi vậy, Tạ Liên im lặng xoa gáy một hồi, cuối cùng mới mở miệng: "Xin lỗi muội, Bán Nguyệt. Vấn đề mà muội hỏi, lúc trước ta đã không biết, bây giờ... hình như cũng không biết."

Bán Nguyệt buồn bã nói: "Hoa tướng quân, muội cảm thấy hơn hai trăm năm qua, quả thật muội không biết mình đang làm gì nữa."

Nghe nàng nói thế, Tạ Liên càng sầu hơn: "Vậy ta đây chẳng phải sống uổng phí hơn tám trăm năm sao?"

Để lại một nữ quỷ Bán Nguyệt ở trong bình tự ngắm sao trời, bình ổn cảm xúc, Tạ Liên và Hoa Thành quay về Bồ Tề quán. Đóng cửa, Hoa Thành nói: "Bùi Túc căm ghét người Bán Nguyệt như thế, sao lại vì không đành lòng nhìn binh sĩ Bán Nguyệt chịu khổ mới làm ra loại chuyện này?"

Tạ Liên thở dài, nói: "Dù sao cũng chỉ là suy đoán thôi. Về chuyện của Bán Nguyệt, tốt hơn nên cố gắng chọn nghe những lời đàng hoàng lọt tai một chút."

Ngẫm lại, y vẫn lắc đầu, nói: "Nếu thật sự muốn Bán Nguyệt nhanh chóng được giải thoát khỏi nước Bán Nguyệt, rõ ràng Bùi Túc có thể chọn cách diệt sạch cửa ải Bán Nguyệt, vậy mà lại nhất quyết chọn cách dẫn người sống vào cửa ải nuôi quỷ, thật sự quá to gan."

Hoa Thành lại nói: "Hắn không thể làm vậy. Dẫn người đi diệt, phải đi từ thiên đình."

Tạ Liên nói: "Đi từ thiên đình thì sao chứ?"

Hoa Thành ung dung đáp: "Cực kỳ không ổn. Mỗi một nhóm thần quan đi từ thiên đình, đi đến đâu, muốn làm gì, tất cả đều được ghi lại rõ ràng. Trời cao phái người xuống, vậy nhất định sẽ diệt sạch toàn bộ cửa ải Bán Nguyệt, cô bé Bán Nguyệt của huynh cũng không ngoại lệ. Dĩ nhiên hắn sẽ chọn cách tự lấp liếm, những gì phải làm chẳng có gì ngoài rảnh rỗi dẫn vài người sống cho quỷ ăn."

Nói đến đây, Hoa Thành cười một tiếng, nói: "Thần quan phi thăng ấy à, trong mắt bọn họ, mạng người tất nhiên không bằng con kiến rồi."

Đối với câu này của Hoa Thành, Tạ Liên từ chối bình luận, chỉ nói: "Vậy thật ra hắn có thể âm thầm làm cái phân thân hạ phàm xử lý đám binh sĩ Bán Nguyệt này mà."

Hoa Thành nói: "Sức mạnh của phân thân sẽ bị suy giảm. Huynh cũng thấy phân thân A Chiêu mà Bùi Túc hóa thành rồi đấy, đâu có giải quyết được nhiều binh sĩ Bán Nguyệt như thế, chỉ có nước chịu chết thôi, cùng lắm chỉ giảm bớt một đợt oán khí."

Tạ Liên nhìn hắn, nhớ lúc đó Tam Lang nhảy xuống hố tội nhân rồi giết sạch binh sĩ Bán Nguyệt dưới đáy hố trong tích tắc, y xoay người nói: "Vậy phân thân của đệ cũng lợi hại quá chứ."

Hoa Thành lại nhướn mày với y, nói: "Dĩ nhiên. Có điều, ta đây là bản tôn."

Nghe vậy, Tạ Liên không nghĩ gì khác nữa, quay đầu kinh ngạc hỏi: "Hả? Đệ là bản tôn sao?"

Hoa Thành nói: "Nếu giả bao đổi."

Muốn trách thì trách sau khi nói xong câu này, biểu cảm của Hoa Thành cứ như đang mời gọi người ta tự thân thể nghiệm vậy. Thế là, lúc Tạ Liên còn chưa phát giác mình đang làm gì, y đã giơ một ngón tay, chọt má Hoa Thành một cái.

Chọt xong, bấy giờ Tạ Liên mới choàng tỉnh, trong lòng liên tục nhủ thầm tiêu rồi. Chẳng qua y chỉ tò mò rốt cuộc tấm da quỷ của Quỷ vương cấp Tuyệt có xúc cảm thế nào thôi, không ngờ tay nhanh hơn não, nâng tay chọt một cái, quả thật dở hơi hết biết.

Đột nhiên bị người ta chọt má, dường như Hoa Thành cũng hơi giật mình, nhưng hắn xưa giờ luôn bình tĩnh như thường, sắc mặt nhanh chóng khôi phục, trái lại cũng không nói gì, chỉ là một bên lông mày nhướn cao hơn, như thể đang chờ lời giải thích của Tạ Liên, ý cười hiện rõ trong ánh mắt. Tất nhiên Tạ Liên không đưa ra được lời giải thích nào, y nhìn ngón tay kia của mình, lẳng lặng giấu nó đi, thuận miệng nói: "Được lắm, được lắm."

Cuối cùng Hoa Thành bật cười ha ha, khoanh tay, nghiêng đầu hỏi: "Huynh cảm thấy tấm da này của ta được lắm à?"

Tạ Liên nói thật lòng: "Quá được ấy chứ. Nhưng mà..."

Hoa Thành hỏi: "Nhưng mà cái gì?"

Tạ Liên nhìn chằm chằm mặt Hoa Thành, quan sát tỉ mỉ một phen. Cuối cùng, y vẫn nói: "Nhưng mà, ta có thể nhìn hình dáng vốn có của đệ không?"

Khi nãy hắn nói "tấm da này", vậy chứng minh tuy rằng thân xác này là bản tôn, nhưng lớp ngoài không phải là tướng mạo vốn có. Dáng dấp thiếu niên này, không phải là dung mạo thật của hắn.

Lần này Hoa Thành lại không trả lời ngay. Hắn thả cánh tay xuống, không biết có phải gặp ảo giác hay không, Tạ Liên cứ cảm thấy ánh mắt của hắn có phần ảm đạm, trong lòng không khỏi thấp thỏm.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom