Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-2
Chương 2: Đêm động phòng lạnh lẽo
Sau khi dạ tiệc sang trọng kết thúc, từng đoàn khách xiêm y mĩ lệ rời khỏi. Chú rể hơi nhuốm men say đi về phòng nhìn thấy cô dâu xinh đẹp động lòng người ngồi ngay ngốc hốc mắt đỏ hoe, gương mặt tệ hơn đưa đám thì đã bật ra một tiếng cười khẩy kèm theo lời nói băng giá: “Lấy tôi là uất ức của em à?”
Cô dâu ngẩng mặt lên uất ức trong tiếng nấc: “Nam Phong, chúng ta tại sao lại trở thành thế này? Anh biết rõ tôi yêu anh ấy. Tại sao nhất định ép buộc tôi?”
Đoàn Nam Phong tiến lại trước mặt Uyển Linh, hai tay giữ chặt vai nàng, nhìn thẳng vào khuôn mặt đẹp đẽ đầy nước mắt, từng chữ đi ra kẽ răng: “Vì tôi yêu em.”
Uyển Linh lắc đầu: “Yêu sao? Yêu một người không yêu mình rồi ra tay cướp đoạt ư? Đó không phải yêu, đó là ích kỷ.”
Nam Phong vẫn nghiêm nghị thốt ra từng lời: “Tôi chỉ là tranh thủ cho tình cảm của mình. Tôi tin rồi em sẽ yêu tôi.”
Uyển Linh cương quyết vùng tay khỏi Nam Phong thét lên: “Không đời nào. Dù tôi có chết cũng không yêu loại người như anh.”
Nam Phong gương mặt tối sầm đầy tức giận nói: “Dù thế nào thì em cũng đã là vợ của tôi. Vấn đề chỉ là thời gian thôi. Tôi sẽ từ từ chơi với em và…hắn.”
Nói xong, Đoàn Nam Phong kéo Lưu Uyển Linh xuống giường, một tay giữ chặt hai tay nàng, một tay hung hăng xé rách bộ váy cưới trên người cô, ném ra xa. Một thân thể xinh đẹp trắng muốt hiện ra trước mặt anh. Khuôn ngực xinh đẹp phập phồng phía sau chiếc áo lót trắng đính những hoa văn làm bằng vàng dát mỏng sang trọng. Ánh đèn chiếu vào càng làm tôn lên vẻ tôn quý.
Đoàn Nam Phong không để ý đến chiếc áo ngực quý giá, một đường giật phăng, sau đó áp mặt vào ngực cô thô bạo hôn hít. Lưu Uyển Linh giẫy giụa dữ dội, quờ tay tứ tung, bất ngờ nàng chạm phải vật trang trí tân hôn hình hai cụ già ôm nhau bằng sứ cao cấp và hiếm quý, vốn là quà của em gái Đoàn Nam Phong đặt làm từ một nghệ nhân người Trung Quốc. Trước ngày cưới, cô nói với anh trai rằng hy vọng hai người sẽ viên mãn và hạnh phúc đến già.
Nhưng chỉ trong phút chốc, nó đã bị Lưu Uyển Linh chợp lấy đập mạnh vào đầu Đoàn Nam Phong, vỡ tan tành. Bị đau đớn trên đầu xâm chiếm, Đoàn Nam Phong buông cô ra, lảo đảo mở cửa bước ra ngoài. Cánh cửa rầm một tiếng đủ để lại một không gian tịch mịch trong phòng. Uyển Linh lau nước mắt, thay đồ, mở cửa sổ nhảy ra bên ngoài, leo lên một chiếc xe đã đợi sẵn phóng như bay khỏi khách sạn.
Phòng tân hôn sang trọng, trang trí ấm áp chỉ còn lại một khoảng trống lạnh lẽo. Đoàn Nam Phong quay lại căn phòng tân hôn lần thứ hai thì đã chẳng còn thấy ai nữa, cửa sổ mở toan.
“Khốn kiếp!” Đoàn Nam Phong tức giận đấm tay vào bệ cửa sổ. Ánh trăng chiếu vào gương mặt cô đơn pha lẫn tức giận của anh. Chỉ vừa bước ra kiểm tra vết thương, cô ả đã không thấy mặt mũi đâu. Cũng may, đây không phải tầng cao nhất, nếu không thì cô ta sẵn sàng liều mạng để trốn khỏi anh sao? Biết Uyển Linh sợ độ cao cho nên tiệc cưới và phòng tân hôn anh đều chọn tầng một. “Lưu Uyển Linh, rốt cuộc em muốn thế nào mới thấy hài lòng đây? Tại sao? Tại sao tôi yêu em như vậy, em lại một lòng cự tuyệt tôi. Rốt cuộc tôi có điểm nào không bằng hắn?”
Nhìn váy cưới trắng tinh sang trọng tinh tế của bậc thầy thiết kế thời trang làm riêng cho cô bị ném xuống sàn, giày cưới bọc lụa sa tinh hảo hạng đính kim cương cũng chung số phận lăn lóc. Cả nhẫn cưới kim cương màu phớt hồng lấp lánh hiếm quý thiết kế riêng cho cô cũng nằm chỏng chơ trên tủ đầu giường. Nam Phong bước đến, cầm chiếc nhẫn tinh tế nhìn ngắm thật lâu. Ký ức của anh bắt đầu hiện về.
Hình ảnh đầu tiên trong ký ức đẹp đẽ của Nam Phong hiện về là hình ảnh nụ cười xinh đẹp của Uyển Linh vào ngày khai trường ba năm trước của cô. Khi ấy cô vừa bước chân vào trường trung học. Cô gái mười sáu tuổi ngây thơ xinh đẹp, cười rạng rỡ dưới ánh nắng sân trường đã khiến không ít nam sinh xiêu lòng đã rơi vào tầm mắt của tổng tài trẻ tuổi vừa kế nhiệm của tập đoàn bất động sản Đoàn Thị. Ngôi trường tư danh giá của giới quý tộc này, cũng là một trong số một trăm trường tư bề thế nhất Thế Giới của tập đoàn Đoàn Thị. Với tư cách là cựu học sinh của trường, Đoàn Nam Phong được mời đến nói chuyện. Từ đó, Uyển Linh đã trở thành người được Đoàn Nam Phong để ý. Suốt ba năm qua, anh từng bước từ quen biết, hợp tác với công ty địa ốc Viễn Phương của Lưu Viễn – cha Lưu Uyển Linh đến khi thành công tổ chức lễ cưới với Uyển Linh, một chặng đường không phải ngắn nhưng Lưu Uyển Linh vẫn không động tâm. Lễ cưới tráng lệ như vậy, tiệc cưới sa hoa như vậy, thứ gì cho cô không phải là thứ tốt nhất. Tại sao? Tại sao cô vẫn không vui?
Nhếch môi cười chua xót, Đoàn Nam Phong anh hai mươi hai tuổi kế nhiệm chủ tịch tập đoàn Đoàn Thị, sau hai năm lợi nhuận tăng ba mươi phần trăm, đến năm thứ ba đã giành lấy giải thưởng tổng giám đốc tài năng nhất thương giới. Anh đã từng nghĩ không có bất cứ thứ gì mà sự cố gắng của con người không thể đạt tới. Trên đời này thứ duy nhất không thể dùng cố gắng để có là trái tim của người con gái anh yêu. Đau xót ngồi phịch xuống giường, mắt vẫn nhìn cửa sổ mở rộng để mặt những cơn gió lạnh tràn vào phòng xâm chiếm cả trái tim cô đơn của anh.
Sau khi dạ tiệc sang trọng kết thúc, từng đoàn khách xiêm y mĩ lệ rời khỏi. Chú rể hơi nhuốm men say đi về phòng nhìn thấy cô dâu xinh đẹp động lòng người ngồi ngay ngốc hốc mắt đỏ hoe, gương mặt tệ hơn đưa đám thì đã bật ra một tiếng cười khẩy kèm theo lời nói băng giá: “Lấy tôi là uất ức của em à?”
Cô dâu ngẩng mặt lên uất ức trong tiếng nấc: “Nam Phong, chúng ta tại sao lại trở thành thế này? Anh biết rõ tôi yêu anh ấy. Tại sao nhất định ép buộc tôi?”
Đoàn Nam Phong tiến lại trước mặt Uyển Linh, hai tay giữ chặt vai nàng, nhìn thẳng vào khuôn mặt đẹp đẽ đầy nước mắt, từng chữ đi ra kẽ răng: “Vì tôi yêu em.”
Uyển Linh lắc đầu: “Yêu sao? Yêu một người không yêu mình rồi ra tay cướp đoạt ư? Đó không phải yêu, đó là ích kỷ.”
Nam Phong vẫn nghiêm nghị thốt ra từng lời: “Tôi chỉ là tranh thủ cho tình cảm của mình. Tôi tin rồi em sẽ yêu tôi.”
Uyển Linh cương quyết vùng tay khỏi Nam Phong thét lên: “Không đời nào. Dù tôi có chết cũng không yêu loại người như anh.”
Nam Phong gương mặt tối sầm đầy tức giận nói: “Dù thế nào thì em cũng đã là vợ của tôi. Vấn đề chỉ là thời gian thôi. Tôi sẽ từ từ chơi với em và…hắn.”
Nói xong, Đoàn Nam Phong kéo Lưu Uyển Linh xuống giường, một tay giữ chặt hai tay nàng, một tay hung hăng xé rách bộ váy cưới trên người cô, ném ra xa. Một thân thể xinh đẹp trắng muốt hiện ra trước mặt anh. Khuôn ngực xinh đẹp phập phồng phía sau chiếc áo lót trắng đính những hoa văn làm bằng vàng dát mỏng sang trọng. Ánh đèn chiếu vào càng làm tôn lên vẻ tôn quý.
Đoàn Nam Phong không để ý đến chiếc áo ngực quý giá, một đường giật phăng, sau đó áp mặt vào ngực cô thô bạo hôn hít. Lưu Uyển Linh giẫy giụa dữ dội, quờ tay tứ tung, bất ngờ nàng chạm phải vật trang trí tân hôn hình hai cụ già ôm nhau bằng sứ cao cấp và hiếm quý, vốn là quà của em gái Đoàn Nam Phong đặt làm từ một nghệ nhân người Trung Quốc. Trước ngày cưới, cô nói với anh trai rằng hy vọng hai người sẽ viên mãn và hạnh phúc đến già.
Nhưng chỉ trong phút chốc, nó đã bị Lưu Uyển Linh chợp lấy đập mạnh vào đầu Đoàn Nam Phong, vỡ tan tành. Bị đau đớn trên đầu xâm chiếm, Đoàn Nam Phong buông cô ra, lảo đảo mở cửa bước ra ngoài. Cánh cửa rầm một tiếng đủ để lại một không gian tịch mịch trong phòng. Uyển Linh lau nước mắt, thay đồ, mở cửa sổ nhảy ra bên ngoài, leo lên một chiếc xe đã đợi sẵn phóng như bay khỏi khách sạn.
Phòng tân hôn sang trọng, trang trí ấm áp chỉ còn lại một khoảng trống lạnh lẽo. Đoàn Nam Phong quay lại căn phòng tân hôn lần thứ hai thì đã chẳng còn thấy ai nữa, cửa sổ mở toan.
“Khốn kiếp!” Đoàn Nam Phong tức giận đấm tay vào bệ cửa sổ. Ánh trăng chiếu vào gương mặt cô đơn pha lẫn tức giận của anh. Chỉ vừa bước ra kiểm tra vết thương, cô ả đã không thấy mặt mũi đâu. Cũng may, đây không phải tầng cao nhất, nếu không thì cô ta sẵn sàng liều mạng để trốn khỏi anh sao? Biết Uyển Linh sợ độ cao cho nên tiệc cưới và phòng tân hôn anh đều chọn tầng một. “Lưu Uyển Linh, rốt cuộc em muốn thế nào mới thấy hài lòng đây? Tại sao? Tại sao tôi yêu em như vậy, em lại một lòng cự tuyệt tôi. Rốt cuộc tôi có điểm nào không bằng hắn?”
Nhìn váy cưới trắng tinh sang trọng tinh tế của bậc thầy thiết kế thời trang làm riêng cho cô bị ném xuống sàn, giày cưới bọc lụa sa tinh hảo hạng đính kim cương cũng chung số phận lăn lóc. Cả nhẫn cưới kim cương màu phớt hồng lấp lánh hiếm quý thiết kế riêng cho cô cũng nằm chỏng chơ trên tủ đầu giường. Nam Phong bước đến, cầm chiếc nhẫn tinh tế nhìn ngắm thật lâu. Ký ức của anh bắt đầu hiện về.
Hình ảnh đầu tiên trong ký ức đẹp đẽ của Nam Phong hiện về là hình ảnh nụ cười xinh đẹp của Uyển Linh vào ngày khai trường ba năm trước của cô. Khi ấy cô vừa bước chân vào trường trung học. Cô gái mười sáu tuổi ngây thơ xinh đẹp, cười rạng rỡ dưới ánh nắng sân trường đã khiến không ít nam sinh xiêu lòng đã rơi vào tầm mắt của tổng tài trẻ tuổi vừa kế nhiệm của tập đoàn bất động sản Đoàn Thị. Ngôi trường tư danh giá của giới quý tộc này, cũng là một trong số một trăm trường tư bề thế nhất Thế Giới của tập đoàn Đoàn Thị. Với tư cách là cựu học sinh của trường, Đoàn Nam Phong được mời đến nói chuyện. Từ đó, Uyển Linh đã trở thành người được Đoàn Nam Phong để ý. Suốt ba năm qua, anh từng bước từ quen biết, hợp tác với công ty địa ốc Viễn Phương của Lưu Viễn – cha Lưu Uyển Linh đến khi thành công tổ chức lễ cưới với Uyển Linh, một chặng đường không phải ngắn nhưng Lưu Uyển Linh vẫn không động tâm. Lễ cưới tráng lệ như vậy, tiệc cưới sa hoa như vậy, thứ gì cho cô không phải là thứ tốt nhất. Tại sao? Tại sao cô vẫn không vui?
Nhếch môi cười chua xót, Đoàn Nam Phong anh hai mươi hai tuổi kế nhiệm chủ tịch tập đoàn Đoàn Thị, sau hai năm lợi nhuận tăng ba mươi phần trăm, đến năm thứ ba đã giành lấy giải thưởng tổng giám đốc tài năng nhất thương giới. Anh đã từng nghĩ không có bất cứ thứ gì mà sự cố gắng của con người không thể đạt tới. Trên đời này thứ duy nhất không thể dùng cố gắng để có là trái tim của người con gái anh yêu. Đau xót ngồi phịch xuống giường, mắt vẫn nhìn cửa sổ mở rộng để mặt những cơn gió lạnh tràn vào phòng xâm chiếm cả trái tim cô đơn của anh.
Bình luận facebook