Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 74
Chương 74
Đây cũng là dấu hiệu sắp tăng cấp đến tầng ba Chân Võ cảnh – Khai Phủ.
Khai Phủ, là mở ra ngũ tạng. Con người có năm tạng đối ứng riêng biệt với ngũ hành, nếu có thể khơi thông mạch lạc ở ngũ tạng, dẫn linh lực vận chuyển vào trong, tương đương với việc tiến thêm một bước trên con đường tu luyện.
Bỏ cũ lấy mới là để chuẩn bị cho Khai Phủ, loại bỏ hết khí bẩn trong cơ thể, dẫn linh lực khơi thông ngũ tạng, kể từ đó các phương diện như khí cơ, sức sống, linh cơ,… của người tu hành cũng sinh ra biến hòa hoàn toàn mới.
Ra khỏi phòng, sau khi tắm rửa một hồi, Lâm Tầm bắt đầu luyện tập lại một lần Hành Quân Quyền và Lục Tự Đao Quyết, xong việc vội vàng ra khỏi nhà.
Hôm nay hắn có hẹn với Tôn mặt rỗ, đi đến giúp đỡ trừ sâu bệnh cho linh điền nhà hắn ta, cách thôn Phi Vân chừng hai mươi lý, cho nên phải tranh thủ xuất phát sớm mới được, để có thể quay về nhà vào lúc buổi trưa.
Lâm Tầm đi trên đường, tất cả thôn dân gặp hắn đều nhiệt tình chào hỏi, Lâm Tầm cũng gật đầu chào lại.
Thông qua mấy ngày hôm nay cố gắng, Lâm Tầm đã sớm dung nhập được vào thôn Phi Vân, được mọi người tiếp nhận và tôn trọng.
“Tâm Tầm thúc, bao giờ ngươi dạy chúng ta tập võ?”
Trên đường đi, một tiểu hài tử chạy đến hỏi.
“Sắp rồi, chờ vài ngày nữa thôi.”
Lâm Tâm cười, sờ sờ đầu tiểu hài, sau đó theo Tôn mặt rỗ đi ra ngoài thôn.
Hiện giờ cũng chỉ có sâu bệnh của nhà Tôn mặt rỗ chưa giải quyết. Chỉ cần làm xong nốt hôm nay, Lâm Tầm có thể rút ra khoảng thời gian này để dạy hài đồng trong thôn tập võ.
Tôn mặt rỗ là một trung niên chất phác thành thật, cả đường đi không nói một lời.
Mất hơn một canh giờ hai người mới đến được linh điền, linh điền áng chừng rộng bốn mẫu. Cách linh điền này không xa là Liệt Yên Sơn.
Khi đến nơi này, Lâm Tầm không nhịn được nhìn Liệt Yên Sơn thêm mấy lần.
Dãy núi này cao chừng trăm trượng, hùng vĩ đồ sộ, núi đá không hề lộ ra màu xanh non thường thấy mà là một loại màu sắc đỏ đậm như thiêu đốt, có chút hấp dẫn tầm mắt người chú ý đến.
Hơn một trăm năm trước, một vị tu hành đến từ thành Đông Lâm trong vương quốc Tử Diệu đi ngang qua nơi này, phát hiện ra ở đây có một mỏ khoáng loại nhỏ, bên trong có Phi Vân Hỏa Đồng.
Tên của thôn Phi Vân cũng bắt nguồn từ đó.
Nhưng trải qua nhiều năm, chờ đến khi mạch khoáng bị khai thác hết, các đại nhân vật chủ trì việc đào khoáng rời đi, để lại đám nô lệ khai khoáng ở lại đây tự sinh tự diệt.
Hiện giờ tất cả người dân trong thôn Phi Vân đều là con cháu của những nô lệ này.
Lâm Tầm từng được Tiêu Thiên Nhậm kể cho nghe chuyện xưa này, nên khi nhìn thấy Liệt Yên Sơn hắn không nhịn được nhìn thêm vài lần.
Nhưng mà theo hiểu biết của hắn, địa phương ẩn chứa loại mạch khoáng Phi Vân Hỏa Đồng này không có chỗ nào mà không phải nơi phong thủy, tất nhiên có chỗ đặc biệt không giống thường.
“Có cơ hội, ta phải đến tận nơi xem thử. Nếu như những tên khai thác quặng mỏ năm đó có mắt không tròng vậy thì có thể nhặt một món hời lớn rồi.”
Ý niệm này chợt lóe qua trong đầu Lâm Tầm, hắn đã quyết định.
Không có trì hoãn nữa, Lâm Tầm quen tay hay việc lấy ra công cụ, nhấc chân đi vào trong linh điền bắt đầu khắc họa linh văn Dẫn Quang.
Đây cũng là dấu hiệu sắp tăng cấp đến tầng ba Chân Võ cảnh – Khai Phủ.
Khai Phủ, là mở ra ngũ tạng. Con người có năm tạng đối ứng riêng biệt với ngũ hành, nếu có thể khơi thông mạch lạc ở ngũ tạng, dẫn linh lực vận chuyển vào trong, tương đương với việc tiến thêm một bước trên con đường tu luyện.
Bỏ cũ lấy mới là để chuẩn bị cho Khai Phủ, loại bỏ hết khí bẩn trong cơ thể, dẫn linh lực khơi thông ngũ tạng, kể từ đó các phương diện như khí cơ, sức sống, linh cơ,… của người tu hành cũng sinh ra biến hòa hoàn toàn mới.
Ra khỏi phòng, sau khi tắm rửa một hồi, Lâm Tầm bắt đầu luyện tập lại một lần Hành Quân Quyền và Lục Tự Đao Quyết, xong việc vội vàng ra khỏi nhà.
Hôm nay hắn có hẹn với Tôn mặt rỗ, đi đến giúp đỡ trừ sâu bệnh cho linh điền nhà hắn ta, cách thôn Phi Vân chừng hai mươi lý, cho nên phải tranh thủ xuất phát sớm mới được, để có thể quay về nhà vào lúc buổi trưa.
Lâm Tầm đi trên đường, tất cả thôn dân gặp hắn đều nhiệt tình chào hỏi, Lâm Tầm cũng gật đầu chào lại.
Thông qua mấy ngày hôm nay cố gắng, Lâm Tầm đã sớm dung nhập được vào thôn Phi Vân, được mọi người tiếp nhận và tôn trọng.
“Tâm Tầm thúc, bao giờ ngươi dạy chúng ta tập võ?”
Trên đường đi, một tiểu hài tử chạy đến hỏi.
“Sắp rồi, chờ vài ngày nữa thôi.”
Lâm Tâm cười, sờ sờ đầu tiểu hài, sau đó theo Tôn mặt rỗ đi ra ngoài thôn.
Hiện giờ cũng chỉ có sâu bệnh của nhà Tôn mặt rỗ chưa giải quyết. Chỉ cần làm xong nốt hôm nay, Lâm Tầm có thể rút ra khoảng thời gian này để dạy hài đồng trong thôn tập võ.
Tôn mặt rỗ là một trung niên chất phác thành thật, cả đường đi không nói một lời.
Mất hơn một canh giờ hai người mới đến được linh điền, linh điền áng chừng rộng bốn mẫu. Cách linh điền này không xa là Liệt Yên Sơn.
Khi đến nơi này, Lâm Tầm không nhịn được nhìn Liệt Yên Sơn thêm mấy lần.
Dãy núi này cao chừng trăm trượng, hùng vĩ đồ sộ, núi đá không hề lộ ra màu xanh non thường thấy mà là một loại màu sắc đỏ đậm như thiêu đốt, có chút hấp dẫn tầm mắt người chú ý đến.
Hơn một trăm năm trước, một vị tu hành đến từ thành Đông Lâm trong vương quốc Tử Diệu đi ngang qua nơi này, phát hiện ra ở đây có một mỏ khoáng loại nhỏ, bên trong có Phi Vân Hỏa Đồng.
Tên của thôn Phi Vân cũng bắt nguồn từ đó.
Nhưng trải qua nhiều năm, chờ đến khi mạch khoáng bị khai thác hết, các đại nhân vật chủ trì việc đào khoáng rời đi, để lại đám nô lệ khai khoáng ở lại đây tự sinh tự diệt.
Hiện giờ tất cả người dân trong thôn Phi Vân đều là con cháu của những nô lệ này.
Lâm Tầm từng được Tiêu Thiên Nhậm kể cho nghe chuyện xưa này, nên khi nhìn thấy Liệt Yên Sơn hắn không nhịn được nhìn thêm vài lần.
Nhưng mà theo hiểu biết của hắn, địa phương ẩn chứa loại mạch khoáng Phi Vân Hỏa Đồng này không có chỗ nào mà không phải nơi phong thủy, tất nhiên có chỗ đặc biệt không giống thường.
“Có cơ hội, ta phải đến tận nơi xem thử. Nếu như những tên khai thác quặng mỏ năm đó có mắt không tròng vậy thì có thể nhặt một món hời lớn rồi.”
Ý niệm này chợt lóe qua trong đầu Lâm Tầm, hắn đã quyết định.
Không có trì hoãn nữa, Lâm Tầm quen tay hay việc lấy ra công cụ, nhấc chân đi vào trong linh điền bắt đầu khắc họa linh văn Dẫn Quang.
Bình luận facebook