Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 46
Chương 46
Nhân cơ hội này, Ứng Hào ôm cổ Ứng Lưu Nhi nằm trên mặt đất, tránh qua một bên.
“Vật nhỏ! Lại là ngươi!”
Lỗ Đình vừa nhìn thấy Lâm Diệp, sắc mặt chìm xuống, ánh mắt oán hận lạnh băng, hắn ta cũng sẽ không quên sỉ nhục tối hôm qua bị Lâm Diệp một quyền đánh bại.
Hoàn toàn không nói lời vô nghĩa, cổ tay Lỗ Đình run lên, Trường Tiên vung mạnh trong bàn tay Lâm Diệp, giữa không trung hất một cái, đùng một tiếng, dùng nhắm về phía mặt Lâm Diệp.
Một kích này, hắn ta không kiềm chế linh lực, chỉ thấy Trường Tiên ở không trung, như xà phun độc, vù vù làm màng nhĩ đau đớn.
Nhanh! Ngoan! Chuẩn!
Từ khi Lâm Diệp xuất hiện, Lỗ Đình trực tiếp động thủ lộ ra vô cùng thô bạo.
Nhưng mà hắn ta nhanh thì Lâm Diệp còn nhanh hơn, chỉ nghe keng một tiếng, một tia sáng lướt qua, nghênh diện trực tiếp chém đứt Trường Tiên.
Bịch!
Đồng thời Lâm Diệp tiến lên, mở khủy tay bên phải, dùng sức đè mạnh trên cổ Lỗ Đình, làm cho gã ta không thể khống chế thân mình mà bay ngược ra ngoài, hung hăng ngã xuống đất, cực kỳ thảm hại.
“Muốn chết!”
Lỗ Đình rống to, tức giận như muốn nổ tung, trận chiến tối hôm qua trong lòng gã ta cực kỳ không cam lòng, cho rằng mất cảnh giác mới bị đối phương đắc thủ.
Cho nên lần này vừa nhìn thấy Lâm Diệp, gã ta không chút do dự mà dùng hết sức lực, ai có thể nghĩ đến bảo đao đối phương lại sắc bén như vậy, trong phút chốc phá Trường Tiên của gã ta, đánh gã ta không kịp trở tay, chuyện mới xảy ra lúc nãy.
Làm cổ Lỗ Đình đau nhức, thiếu chút nữa đã bị gãy, nhưng gã ta cũng không để ý nhiều như vậy tiếp tục đứng lên liều mình chiến đấu.
Nhưng trong nháy mắt, thân thể gã ta cứng đờ, không dám động đậy dù chỉ một chút.
Một lưỡi dao thanh sắc dán trên cổ gã ta.
Sắc bén của lưỡi dao làm cổ nổi da gà.
Lỗ Đình không tin Lâm Diệp dám giết mình, nhưng không dám mạo hiểm, chỉ có thể dùng ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm Lâm Diệp nghiến răng nói: “Vật nhỏ, có dũng khí thì giết ta đi!”
Ứng Hào bên cạnh ngây dại, những đứa trẻ cũng ngây dại, tất cả đều không đoán trước đến thiếu niên ốm yếu mấy ngày trước của thôn Phi Vân trong nháy mắt đã đánh cho Lỗ Đình dũng mãnh của thôn bại trận ngay lúc này.
Phải biết rằng Lỗ Đình là tu nhân! Là tu vi chân võ nhị trọng cảnh, tầng thứ “Nội tráng”.
Trong mắt thôn dân Phi Vân, người như Lỗ Đình đã vượt qua phạm trù bình thường, căn bản không thể chọc nổi.
Nhưng hôm nay, Lỗ Đình lại bị đánh bại!
Chính là không ngờ trong nháy mắt lại thua dưới tay một thiếu niên mười hai mười ba tuổi.
Bầu không khí yên lặng như tờ, chỉ có tiếng thở dốc ồm ồm của Lỗ Đình vang lên.
Lâm Diệp xác thực có trái tim sát nhân, hoàn cảnh thuở nhỏ của hắn cực kỳ u ám, vô cùng hiểu ứng phó với kẻ địch, tuyệt đối không có chút nhân từ.
Nhưng cuối cùng, hắn vẫn nhịn xuống, Lỗ Đình là tu giả, nhưng xét cho cùng cũng là thành viên trong thôn Phi Vân, nếu liều lĩnh giết gã, mình cũng mới đến Phi Vân vài ngày lập tức sẽ gây xung đột.
Nhân cơ hội này, Ứng Hào ôm cổ Ứng Lưu Nhi nằm trên mặt đất, tránh qua một bên.
“Vật nhỏ! Lại là ngươi!”
Lỗ Đình vừa nhìn thấy Lâm Diệp, sắc mặt chìm xuống, ánh mắt oán hận lạnh băng, hắn ta cũng sẽ không quên sỉ nhục tối hôm qua bị Lâm Diệp một quyền đánh bại.
Hoàn toàn không nói lời vô nghĩa, cổ tay Lỗ Đình run lên, Trường Tiên vung mạnh trong bàn tay Lâm Diệp, giữa không trung hất một cái, đùng một tiếng, dùng nhắm về phía mặt Lâm Diệp.
Một kích này, hắn ta không kiềm chế linh lực, chỉ thấy Trường Tiên ở không trung, như xà phun độc, vù vù làm màng nhĩ đau đớn.
Nhanh! Ngoan! Chuẩn!
Từ khi Lâm Diệp xuất hiện, Lỗ Đình trực tiếp động thủ lộ ra vô cùng thô bạo.
Nhưng mà hắn ta nhanh thì Lâm Diệp còn nhanh hơn, chỉ nghe keng một tiếng, một tia sáng lướt qua, nghênh diện trực tiếp chém đứt Trường Tiên.
Bịch!
Đồng thời Lâm Diệp tiến lên, mở khủy tay bên phải, dùng sức đè mạnh trên cổ Lỗ Đình, làm cho gã ta không thể khống chế thân mình mà bay ngược ra ngoài, hung hăng ngã xuống đất, cực kỳ thảm hại.
“Muốn chết!”
Lỗ Đình rống to, tức giận như muốn nổ tung, trận chiến tối hôm qua trong lòng gã ta cực kỳ không cam lòng, cho rằng mất cảnh giác mới bị đối phương đắc thủ.
Cho nên lần này vừa nhìn thấy Lâm Diệp, gã ta không chút do dự mà dùng hết sức lực, ai có thể nghĩ đến bảo đao đối phương lại sắc bén như vậy, trong phút chốc phá Trường Tiên của gã ta, đánh gã ta không kịp trở tay, chuyện mới xảy ra lúc nãy.
Làm cổ Lỗ Đình đau nhức, thiếu chút nữa đã bị gãy, nhưng gã ta cũng không để ý nhiều như vậy tiếp tục đứng lên liều mình chiến đấu.
Nhưng trong nháy mắt, thân thể gã ta cứng đờ, không dám động đậy dù chỉ một chút.
Một lưỡi dao thanh sắc dán trên cổ gã ta.
Sắc bén của lưỡi dao làm cổ nổi da gà.
Lỗ Đình không tin Lâm Diệp dám giết mình, nhưng không dám mạo hiểm, chỉ có thể dùng ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm Lâm Diệp nghiến răng nói: “Vật nhỏ, có dũng khí thì giết ta đi!”
Ứng Hào bên cạnh ngây dại, những đứa trẻ cũng ngây dại, tất cả đều không đoán trước đến thiếu niên ốm yếu mấy ngày trước của thôn Phi Vân trong nháy mắt đã đánh cho Lỗ Đình dũng mãnh của thôn bại trận ngay lúc này.
Phải biết rằng Lỗ Đình là tu nhân! Là tu vi chân võ nhị trọng cảnh, tầng thứ “Nội tráng”.
Trong mắt thôn dân Phi Vân, người như Lỗ Đình đã vượt qua phạm trù bình thường, căn bản không thể chọc nổi.
Nhưng hôm nay, Lỗ Đình lại bị đánh bại!
Chính là không ngờ trong nháy mắt lại thua dưới tay một thiếu niên mười hai mười ba tuổi.
Bầu không khí yên lặng như tờ, chỉ có tiếng thở dốc ồm ồm của Lỗ Đình vang lên.
Lâm Diệp xác thực có trái tim sát nhân, hoàn cảnh thuở nhỏ của hắn cực kỳ u ám, vô cùng hiểu ứng phó với kẻ địch, tuyệt đối không có chút nhân từ.
Nhưng cuối cùng, hắn vẫn nhịn xuống, Lỗ Đình là tu giả, nhưng xét cho cùng cũng là thành viên trong thôn Phi Vân, nếu liều lĩnh giết gã, mình cũng mới đến Phi Vân vài ngày lập tức sẽ gây xung đột.
Bình luận facebook