Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 39
Chương 39
Thiếu niên có thân hình yếu ớt, nằm trên bàn học, thở không ra hơi, mà tay phải của hắn vẫn bị bút lông màu tro dẫn dắt, không ngừng vẽ lên trang cuối cùng của cuốn sách cổ…
Cũng không biết qua bao lâu, bút lông màu tro kia đột nhiên dừng lại, thân bút tựa như thanh kiếm sắc bén, bất chợt tỏa ra một ngọn lửa vàng chói lọi, thắp sáng cả căn phòng tối như mực.
Sau đó, toàn bộ bút khắc đốt cháy, biến mất trong bức hoạ quái dị ở trang cuối cùng của cuốn sách kì bí đó.
Vù vù!
Một dao động kì dị toát ra từ trong cuốn sách, vang lên một âm thanh khó hiểu, du dương, bay bổng như tiếng trời.
Song chỉ trong nháy mắt, cuốn sách cổ này liền hoá thành tia sáng, xâm nhập vào cơ thể của Lâm Diệp đang mất đi ý thức rồi biến mất.
Cùng lúc đó, tại bầu trời trên ba nghìn ngọn núi mờ mịt, trong màn đêm tối như mực, những ngôi sao sáng rực lơ lửng trên bầu trời, mãi mãi không đổi vẫn luôn xuôi theo quỹ đạo vĩnh cửu.
Vậy mà đồng thời ngay tại lúc cuốn sách cổ kỳ dị kia biến mất, trên bầu trời đêm chợt xuất hiện một gợn sóng vô hình khó tả, tựa như một tấm sóng khuếch tán tầng tầng lớp lớp trên bầu trời.
Trong nháy mắt, hàng tỷ ngôi sao trên bầu trời run lên mạnh tựa như hoảng sợ, chợt loé lên rồi biến mất, trở về trạng thái ban đầu, nếu không quan sát cẩn thận, căn bản sẽ không phát hiện được chuyện đó.
……
Giống như ban đêm, vương quốc Tử Diệu.
Ngoại ô của đế đô, đỉnh của đài ngắm sao cao chín ngàn chín trăm thước, gió đêm rét mướt, gào thét như rồng, nơi này là kiến trúc cao nhất của đế đô, quan sát từ nơi này, có thể thu hết toàn bộ phong cảnh của đế đô trong tầm mắt.
Lúc này, màn đêm đã đen kịt, một vị lão già mặc áo choàng đen đứng ngắm sao trên đài một mình, tóc ông ta trắng xoá, vóc người cúi xuống, giống như một cơn gió cũng có thể cuốn hắn đi.
Ông lão này chính là “Thiên Hiến Tế” của vương quốc, một người được hưởng địa vị cao quý ở vương quốc Tử Diệu, ông lão có trí tuệ thông thiên.
Nghe nói vị “Thiên Hiến Tế” này đã sống cực kì lâu, thời điểm khai quốc đại đế mới lên ngôi, ông lão đã là chủ nhân của “đài ngắm sao” này.
Và như nhiều ngày trước, như thường lệ đêm nay ông lão cũng một mình lui tới đỉnh của đài ngắm sao này.
Chỉ là hôm nay ông ta không lui tới ngồi xuống thiền định giống thường lệ, cũng không đến ngắm sao, chỉ lẳng lặng như vậy đứng ở trước lan can, nhìn xa xăm thế gian sầm uất kia trong màn đêm, lặng im không nói gì, có vẻ có chút khác thường.
“Quả nhiên, đêm nay buông xuống thật khác thường!”
Một hồi lâu, ông lão dường như cảm thấy cái gì đó, bỗng nhiên ngẩng đầu, đôi mắt hiện lên tia sáng và những thăng trầm, nhìn xa xăm phía bầu trời đêm.
Nhưng chỉ trong một lát, ông lão nhướn mày, lẩm bẩm nói: “Sao lại không thấy? Không thể nào, thiên tướng chiếu xuống hậu thế, tất có điềm báo, hoặc ẩn trong sự thay đổi bất ngờ, hoặc lặn trong vòng tuần hoàn của những ngôi sao, hoặc có thể gặp tai hoạ ngoài khu vực, hoặc xuất hiện ánh sáng tốt lành trên đất nước…”
“Nhưng vì sao, đêm nay lại không thấy hiện tượng kỳ lạ? Chẳng lẽ là lão phu suy luận sai rồi?”
Thiếu niên có thân hình yếu ớt, nằm trên bàn học, thở không ra hơi, mà tay phải của hắn vẫn bị bút lông màu tro dẫn dắt, không ngừng vẽ lên trang cuối cùng của cuốn sách cổ…
Cũng không biết qua bao lâu, bút lông màu tro kia đột nhiên dừng lại, thân bút tựa như thanh kiếm sắc bén, bất chợt tỏa ra một ngọn lửa vàng chói lọi, thắp sáng cả căn phòng tối như mực.
Sau đó, toàn bộ bút khắc đốt cháy, biến mất trong bức hoạ quái dị ở trang cuối cùng của cuốn sách kì bí đó.
Vù vù!
Một dao động kì dị toát ra từ trong cuốn sách, vang lên một âm thanh khó hiểu, du dương, bay bổng như tiếng trời.
Song chỉ trong nháy mắt, cuốn sách cổ này liền hoá thành tia sáng, xâm nhập vào cơ thể của Lâm Diệp đang mất đi ý thức rồi biến mất.
Cùng lúc đó, tại bầu trời trên ba nghìn ngọn núi mờ mịt, trong màn đêm tối như mực, những ngôi sao sáng rực lơ lửng trên bầu trời, mãi mãi không đổi vẫn luôn xuôi theo quỹ đạo vĩnh cửu.
Vậy mà đồng thời ngay tại lúc cuốn sách cổ kỳ dị kia biến mất, trên bầu trời đêm chợt xuất hiện một gợn sóng vô hình khó tả, tựa như một tấm sóng khuếch tán tầng tầng lớp lớp trên bầu trời.
Trong nháy mắt, hàng tỷ ngôi sao trên bầu trời run lên mạnh tựa như hoảng sợ, chợt loé lên rồi biến mất, trở về trạng thái ban đầu, nếu không quan sát cẩn thận, căn bản sẽ không phát hiện được chuyện đó.
……
Giống như ban đêm, vương quốc Tử Diệu.
Ngoại ô của đế đô, đỉnh của đài ngắm sao cao chín ngàn chín trăm thước, gió đêm rét mướt, gào thét như rồng, nơi này là kiến trúc cao nhất của đế đô, quan sát từ nơi này, có thể thu hết toàn bộ phong cảnh của đế đô trong tầm mắt.
Lúc này, màn đêm đã đen kịt, một vị lão già mặc áo choàng đen đứng ngắm sao trên đài một mình, tóc ông ta trắng xoá, vóc người cúi xuống, giống như một cơn gió cũng có thể cuốn hắn đi.
Ông lão này chính là “Thiên Hiến Tế” của vương quốc, một người được hưởng địa vị cao quý ở vương quốc Tử Diệu, ông lão có trí tuệ thông thiên.
Nghe nói vị “Thiên Hiến Tế” này đã sống cực kì lâu, thời điểm khai quốc đại đế mới lên ngôi, ông lão đã là chủ nhân của “đài ngắm sao” này.
Và như nhiều ngày trước, như thường lệ đêm nay ông lão cũng một mình lui tới đỉnh của đài ngắm sao này.
Chỉ là hôm nay ông ta không lui tới ngồi xuống thiền định giống thường lệ, cũng không đến ngắm sao, chỉ lẳng lặng như vậy đứng ở trước lan can, nhìn xa xăm thế gian sầm uất kia trong màn đêm, lặng im không nói gì, có vẻ có chút khác thường.
“Quả nhiên, đêm nay buông xuống thật khác thường!”
Một hồi lâu, ông lão dường như cảm thấy cái gì đó, bỗng nhiên ngẩng đầu, đôi mắt hiện lên tia sáng và những thăng trầm, nhìn xa xăm phía bầu trời đêm.
Nhưng chỉ trong một lát, ông lão nhướn mày, lẩm bẩm nói: “Sao lại không thấy? Không thể nào, thiên tướng chiếu xuống hậu thế, tất có điềm báo, hoặc ẩn trong sự thay đổi bất ngờ, hoặc lặn trong vòng tuần hoàn của những ngôi sao, hoặc có thể gặp tai hoạ ngoài khu vực, hoặc xuất hiện ánh sáng tốt lành trên đất nước…”
“Nhưng vì sao, đêm nay lại không thấy hiện tượng kỳ lạ? Chẳng lẽ là lão phu suy luận sai rồi?”
Bình luận facebook