Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 32
Chương 32
Những ngôi sao rực rỡ chiếu xuống, rắc lên bàn sách một lớp ánh sáng trắng bạc óng ánh, phủ lên trên quyển sách ố vàng và và cây bút khắc màu xám một tầng sắc thái thần bí.
Lâm Diệp lấy tay vuốt ve một sách một bút này lẩm bẩm nói: “Theo lời Lộc tiên sinh, trong hai bảo vật này cất giấu một bí mật kinh người, chỉ cần có thể phá giải nó, đủ để ta cải thiên đổi vận, hoàn toàn chữa khỏi thương thế trên người…”
Lâm Diệp từ lâu đã biết, lúc mới sinh ra, hắn đã có một bản nguyên linh mạch hiếm có tên là “Thái Uyên Thôn Khung”, chính là huyết thống hạng nhất của trời.
Loại tư chất này hoàn toàn là bẩm sinh kỳ tài tu luyện, được ông trời ưu ái, chỉ cần cố gắng tu luyện, chắc chắn sẽ trở thành thế hệ kiêu ngạo trong tương lai,nổi danh thiên hạ, vô cùng đáng sợ
Nhưng tiếc là, ngay tại lúc Lâm Diệp sinh ra, bản nguyên linh mạch “Thái Uyên Thôn Khung” của hắn bị người cướp mất, cũng vì vậy hắn suýt chút nữa chết đi.
Cho dù được Lộc tiên sinh cứu, Lâm Diệp may mắn sống sót được, nhưng vì bị cướp mất bản nguyên linh mạch, khiến cho kinh mạch và các huyệt đạo trong cơ thể hắn để lại nhiều thương thế không thể chữa trị.
Chính vì thế nên kinh mạch hiện giờ của hắn ngưng trệ yếu ớt. Điều này cũng khiến cho Lâm Diệp cũng trở lên tầm thường trên con đường tu luyện. Mất nhiều năm như thế tu vi của hắn vẫn dừng ở tầng hai cảnh giới Chân Võ – Nội Tráng.
Dựa theo lời Lộc tiên sinh, nếu không thể chữa trị thương thế trong kinh mạch, cả đời này Lâm Diệp chỉ có thể dừng lại ở cảnh giới Chân Võ, không thể đặt chân tới cảnh giới tu hành cao hơn.
Điều duy nhất để ăn mừng là Lộc tiên sinh để lại cho hắn một sách một bút này, để Lâm Diệp thấy được một tia sáng trên con đường tu luyện gần như đen tối của hắn.
Thế nhân đều cho rằng hết thảy linh dược, bí pháp, truyền thừa,… trên đời này, không có thứ nào có thể chữa trị thương thế lưu lại khi bị tước đoạt bản nguyên linh mạch.
Nhưng Lộc Tiên sinh lại nói với Lâm Diệp, chỉ cần phá giải bí ẩn trong một sách một bút này, hắn có thể nghịch thiên cải mệnh, niết bàn trùng sinh!
Một sách một bút yên lặng nằm trên bàn đọc sách.
Lâm Diệp thu lại những suy nghĩ lung tung trong đầu, hít sâu một hơi, mở ra quyển sách ố vàng.
Sau khi thoát khỏi nhà tù hầm mỏ bị phá hủy kia, đây là lần đầu tiên Lâm Diệp mở ra quyển sách nhuốm đầy hơi thở cổ xưa này.
Rốt cuộc trong đây cất giấu bí mật động trời nào?
Trong lòng Lâm Diệp sinh ra mong chờ vô hạn, đợi đến khi nhìn thấy nội dung trên trang đầu tiên, hắn thấy nao nao.
Trang thứ nhất không có chữ viết mà khắc họa một bức họa linh văn, cũng là bức họa mà Lâm Diệp quen thuộc nhất “linh văn Thanh Mộc”
Từ khi còn nhỏ, dưới sự dạy dỗ của Lộc tiên sinh Lâm Diệp đã luyện tập bức họa linh văn này, hắn đã sớm thuộc làu cấu tạo và chỗ tinh túy của nó, có thể đơn giản hạ bút thành văn.
Loạt xoạt.
Lâm Diệp nghĩ nghĩ, giở sang trang thứ hai, bên trên giống trước cũng không có chữ viết, chỉ có một bức họa linh văn, cũng là bức họa mà Lâm Diệp vô cùng quen thuộc “linh văn Thứ Kim”.
Loạt xoạt, loạt xoạt.
Lâm Diệp không tin tà, lần lượt lật từng trang một, phát hiện trên mỗi trang sách đều khắc họa một bức họa linh văn khác biệt. Mà những bức họa linh văn này hắn vô cùng quen thuộc, từ nhỏ hắn đã tiếp xúc và luyện tập qua, đã sớm ghi nhớ thuộc làu, nhắm mắt cũng có thể vẽ lại.
“Sao lại như vậy? Chẳng nhẽ bí mật mà Lộc tiên sinh nói ẩn dấu bên trong những linh văn cơ bản này?”
Những ngôi sao rực rỡ chiếu xuống, rắc lên bàn sách một lớp ánh sáng trắng bạc óng ánh, phủ lên trên quyển sách ố vàng và và cây bút khắc màu xám một tầng sắc thái thần bí.
Lâm Diệp lấy tay vuốt ve một sách một bút này lẩm bẩm nói: “Theo lời Lộc tiên sinh, trong hai bảo vật này cất giấu một bí mật kinh người, chỉ cần có thể phá giải nó, đủ để ta cải thiên đổi vận, hoàn toàn chữa khỏi thương thế trên người…”
Lâm Diệp từ lâu đã biết, lúc mới sinh ra, hắn đã có một bản nguyên linh mạch hiếm có tên là “Thái Uyên Thôn Khung”, chính là huyết thống hạng nhất của trời.
Loại tư chất này hoàn toàn là bẩm sinh kỳ tài tu luyện, được ông trời ưu ái, chỉ cần cố gắng tu luyện, chắc chắn sẽ trở thành thế hệ kiêu ngạo trong tương lai,nổi danh thiên hạ, vô cùng đáng sợ
Nhưng tiếc là, ngay tại lúc Lâm Diệp sinh ra, bản nguyên linh mạch “Thái Uyên Thôn Khung” của hắn bị người cướp mất, cũng vì vậy hắn suýt chút nữa chết đi.
Cho dù được Lộc tiên sinh cứu, Lâm Diệp may mắn sống sót được, nhưng vì bị cướp mất bản nguyên linh mạch, khiến cho kinh mạch và các huyệt đạo trong cơ thể hắn để lại nhiều thương thế không thể chữa trị.
Chính vì thế nên kinh mạch hiện giờ của hắn ngưng trệ yếu ớt. Điều này cũng khiến cho Lâm Diệp cũng trở lên tầm thường trên con đường tu luyện. Mất nhiều năm như thế tu vi của hắn vẫn dừng ở tầng hai cảnh giới Chân Võ – Nội Tráng.
Dựa theo lời Lộc tiên sinh, nếu không thể chữa trị thương thế trong kinh mạch, cả đời này Lâm Diệp chỉ có thể dừng lại ở cảnh giới Chân Võ, không thể đặt chân tới cảnh giới tu hành cao hơn.
Điều duy nhất để ăn mừng là Lộc tiên sinh để lại cho hắn một sách một bút này, để Lâm Diệp thấy được một tia sáng trên con đường tu luyện gần như đen tối của hắn.
Thế nhân đều cho rằng hết thảy linh dược, bí pháp, truyền thừa,… trên đời này, không có thứ nào có thể chữa trị thương thế lưu lại khi bị tước đoạt bản nguyên linh mạch.
Nhưng Lộc Tiên sinh lại nói với Lâm Diệp, chỉ cần phá giải bí ẩn trong một sách một bút này, hắn có thể nghịch thiên cải mệnh, niết bàn trùng sinh!
Một sách một bút yên lặng nằm trên bàn đọc sách.
Lâm Diệp thu lại những suy nghĩ lung tung trong đầu, hít sâu một hơi, mở ra quyển sách ố vàng.
Sau khi thoát khỏi nhà tù hầm mỏ bị phá hủy kia, đây là lần đầu tiên Lâm Diệp mở ra quyển sách nhuốm đầy hơi thở cổ xưa này.
Rốt cuộc trong đây cất giấu bí mật động trời nào?
Trong lòng Lâm Diệp sinh ra mong chờ vô hạn, đợi đến khi nhìn thấy nội dung trên trang đầu tiên, hắn thấy nao nao.
Trang thứ nhất không có chữ viết mà khắc họa một bức họa linh văn, cũng là bức họa mà Lâm Diệp quen thuộc nhất “linh văn Thanh Mộc”
Từ khi còn nhỏ, dưới sự dạy dỗ của Lộc tiên sinh Lâm Diệp đã luyện tập bức họa linh văn này, hắn đã sớm thuộc làu cấu tạo và chỗ tinh túy của nó, có thể đơn giản hạ bút thành văn.
Loạt xoạt.
Lâm Diệp nghĩ nghĩ, giở sang trang thứ hai, bên trên giống trước cũng không có chữ viết, chỉ có một bức họa linh văn, cũng là bức họa mà Lâm Diệp vô cùng quen thuộc “linh văn Thứ Kim”.
Loạt xoạt, loạt xoạt.
Lâm Diệp không tin tà, lần lượt lật từng trang một, phát hiện trên mỗi trang sách đều khắc họa một bức họa linh văn khác biệt. Mà những bức họa linh văn này hắn vô cùng quen thuộc, từ nhỏ hắn đã tiếp xúc và luyện tập qua, đã sớm ghi nhớ thuộc làu, nhắm mắt cũng có thể vẽ lại.
“Sao lại như vậy? Chẳng nhẽ bí mật mà Lộc tiên sinh nói ẩn dấu bên trong những linh văn cơ bản này?”
Bình luận facebook