Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 31
Chương 31
Lập tức, Lỗ Đình vội vàng kể lại trận chiến vừa phát sinh ban nãy không sót một chữ, cuối cùng nói: “Đại ca, xem ra cảm giác của huynh không sai, ta thấy tiểu tử kia đúng là do lão già Tiêu Thiên Nhậm mời đến giúp đỡ.”
Liên Như Phong trầm mặc, chờ nửa ngày mới cười lạnh nói: “Theo như lời ngươi nói, Lâm Diệp kia chỉ là một tiểu tử có tu vi đạt tới cảnh giới Nội Tráng mà thôi, nếu lão cáo già Tiêu Thiên Nhậm gửi gắm vào hy vọng vào trên người tiểu tử này vậy thì quá mức ngu xuẩn rồi.”
Dừng một chút, hắn phất tay nói: “Nhưng mà, nếu ta đã biết tiểu tử này chỉ có một chút tu vi như vậy thì cũng không cần để ý thêm nữa.”
“Đại ca, không bằng nhân cơ hội này chúng ta giết chết tiểu tử này trước, lập uy với Tiêu Thiên Nhậm.” Lỗ Đình không cam tâm nói, hắn chịu thiệt trong tay Lâm Diệp, coi đây là chuyện đáng xấu hổ nên không định để yên cứ như vậy rời đi.
“Không vội, tạm thời cứ để bọn chúng sống thêm một đoạn thời gian. Việc quan trọng nhất của chúng ta lúc này là hoàn toàn dung nhập vào bộ lạc Thanh Dương, chiếm cứ một vùng đất nhỏ. Kể từ đó, cho dù chúng ta từ bỏ thôn Phi Vân, về sau cũng có chỗ đặt chân.”
Liên Như Phong hít sâu một hơi, ánh mắt sáng quắc nói: “Đây mới là việc lớn hàng đầu, chỉ cần gia nhập bộ lạc thanh Dương, bằng vào thủ đoạn của huynh đệ chúng ta rồi nương theo uy thế của bộ lạc Thanh Dương hoàn toàn có thể tiến vào thành Đông Lâm xông ra một mảnh đất trời.”
Thành Đông Lâm!
Đây là thành thị thịnh vượng nhất bên ngoài Tam Thiên Sơn, ngựa xe như nước, nhân khẩu đông đúc, buôn bán phát triển, bốn phương thông suốt, được vinh dự là thành thị mậu dịch quan trọng ở biên giới Tây Nam vương quốc Tử Diệu.
Nghe nói ai có thể sinh sống ở đó chẳng khác gì trở thành một cư dân hợp cách của vương quốc Tử Diệu. So sánh với thôn nhỏ ở nơi khỉ ho cò gáy, khắp nơi nguy hiểm này tốt hơn rất nhiều.
Chỉ tưởng tưởng đến khung cảnh ngày đó, cả đám hộ hệ bên cạnh cảm thấy máu nóng sôi trào, trong lòng sinh ra khát khao vô tận.
“Lỗ Đình, ngươi và Tiền Cơ ở lại đây. Tu vi của Tiền Cơ đã đạt đến tầng ba cảnh giới Chân Võ – Khai Phủ, hai người các ngươi phối hợp, có thể trấn áp bất cứ kẻ nào trong thôn. Các ngươi phải nhớ kỹ cho ta, nhìn chằm chằm Tiêu Thiên Nhậm, nếu phát hiện có gì không ổn ngay lập tức bắt giữ lão già này.”
Ánh mắt Liên Như Phong lạnh lùng, nhìn Lỗ Đình và một trung niên cao lớn trầm giọng hạ lệnh, lộ ra một cỗ uy thế không dung người cự tuyệt.
Lỗ Đình và Tiền Cơ nhìn nhau một cái, rất nhanh đồng ý.
Thấy vậy, Liên Như Phong mới hài lòng gật đầu, chợt quát to: “Ba tháng, nhiều nhất ba tháng nữa, tất cả của cải của thôn Phi Vân đều trở thành vật trong tay của huynh đệ chúng ta. Lúc đó bằng vào đống của cải này cùng với thân phận bộ lạc Thanh Dương, cửa lớn thành Đông Lâm sẽ vì huynh đệ chúng ta mà mở rộng.”
“Đi thôi.”
Dứt lời, Liên Như Phong khống chế lân mã dưới thân, mang theo đám thuộc hạ chạy về phía thâm sơn mờ mịt xa xa, chỉ một lát đã biến mất không thấy.
Mà Lỗ Đình và Tiền Cơ cũng nhân lúc bóng đêm trở lại thôn Phi Vân.
…
Trong nhà tranh.
Cửa sổ mở ra, gió đêm từ từ tràn vào, sảng khoái dễ chịu.
Lập tức, Lỗ Đình vội vàng kể lại trận chiến vừa phát sinh ban nãy không sót một chữ, cuối cùng nói: “Đại ca, xem ra cảm giác của huynh không sai, ta thấy tiểu tử kia đúng là do lão già Tiêu Thiên Nhậm mời đến giúp đỡ.”
Liên Như Phong trầm mặc, chờ nửa ngày mới cười lạnh nói: “Theo như lời ngươi nói, Lâm Diệp kia chỉ là một tiểu tử có tu vi đạt tới cảnh giới Nội Tráng mà thôi, nếu lão cáo già Tiêu Thiên Nhậm gửi gắm vào hy vọng vào trên người tiểu tử này vậy thì quá mức ngu xuẩn rồi.”
Dừng một chút, hắn phất tay nói: “Nhưng mà, nếu ta đã biết tiểu tử này chỉ có một chút tu vi như vậy thì cũng không cần để ý thêm nữa.”
“Đại ca, không bằng nhân cơ hội này chúng ta giết chết tiểu tử này trước, lập uy với Tiêu Thiên Nhậm.” Lỗ Đình không cam tâm nói, hắn chịu thiệt trong tay Lâm Diệp, coi đây là chuyện đáng xấu hổ nên không định để yên cứ như vậy rời đi.
“Không vội, tạm thời cứ để bọn chúng sống thêm một đoạn thời gian. Việc quan trọng nhất của chúng ta lúc này là hoàn toàn dung nhập vào bộ lạc Thanh Dương, chiếm cứ một vùng đất nhỏ. Kể từ đó, cho dù chúng ta từ bỏ thôn Phi Vân, về sau cũng có chỗ đặt chân.”
Liên Như Phong hít sâu một hơi, ánh mắt sáng quắc nói: “Đây mới là việc lớn hàng đầu, chỉ cần gia nhập bộ lạc thanh Dương, bằng vào thủ đoạn của huynh đệ chúng ta rồi nương theo uy thế của bộ lạc Thanh Dương hoàn toàn có thể tiến vào thành Đông Lâm xông ra một mảnh đất trời.”
Thành Đông Lâm!
Đây là thành thị thịnh vượng nhất bên ngoài Tam Thiên Sơn, ngựa xe như nước, nhân khẩu đông đúc, buôn bán phát triển, bốn phương thông suốt, được vinh dự là thành thị mậu dịch quan trọng ở biên giới Tây Nam vương quốc Tử Diệu.
Nghe nói ai có thể sinh sống ở đó chẳng khác gì trở thành một cư dân hợp cách của vương quốc Tử Diệu. So sánh với thôn nhỏ ở nơi khỉ ho cò gáy, khắp nơi nguy hiểm này tốt hơn rất nhiều.
Chỉ tưởng tưởng đến khung cảnh ngày đó, cả đám hộ hệ bên cạnh cảm thấy máu nóng sôi trào, trong lòng sinh ra khát khao vô tận.
“Lỗ Đình, ngươi và Tiền Cơ ở lại đây. Tu vi của Tiền Cơ đã đạt đến tầng ba cảnh giới Chân Võ – Khai Phủ, hai người các ngươi phối hợp, có thể trấn áp bất cứ kẻ nào trong thôn. Các ngươi phải nhớ kỹ cho ta, nhìn chằm chằm Tiêu Thiên Nhậm, nếu phát hiện có gì không ổn ngay lập tức bắt giữ lão già này.”
Ánh mắt Liên Như Phong lạnh lùng, nhìn Lỗ Đình và một trung niên cao lớn trầm giọng hạ lệnh, lộ ra một cỗ uy thế không dung người cự tuyệt.
Lỗ Đình và Tiền Cơ nhìn nhau một cái, rất nhanh đồng ý.
Thấy vậy, Liên Như Phong mới hài lòng gật đầu, chợt quát to: “Ba tháng, nhiều nhất ba tháng nữa, tất cả của cải của thôn Phi Vân đều trở thành vật trong tay của huynh đệ chúng ta. Lúc đó bằng vào đống của cải này cùng với thân phận bộ lạc Thanh Dương, cửa lớn thành Đông Lâm sẽ vì huynh đệ chúng ta mà mở rộng.”
“Đi thôi.”
Dứt lời, Liên Như Phong khống chế lân mã dưới thân, mang theo đám thuộc hạ chạy về phía thâm sơn mờ mịt xa xa, chỉ một lát đã biến mất không thấy.
Mà Lỗ Đình và Tiền Cơ cũng nhân lúc bóng đêm trở lại thôn Phi Vân.
…
Trong nhà tranh.
Cửa sổ mở ra, gió đêm từ từ tràn vào, sảng khoái dễ chịu.