Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 18
Chương 18
Lâm Diệp không nhịn được mà hỏi: “Hoàn cảnh nơi đây vừa khắc nghiệt vừa gian khổ, tại sao mọi người không sớm rời khỏi nơi này?”
Tiêu Thiên Nhậm lắc đầu: “Nơi đây nằm trong chỗ sâu của ba nghìn ngọn núi ở nơi biên giới của đế quốc Tây Nam, từ xưa đã có danh hiệu ‘nơi lạch trời‘, làm sao có thể dễ dàng nói tới là tới, đi là đi? Xung quanh đây thành trì có khoảng cách gần nhất cũng xa xôi chừng tám ngàn dặm, hơn nữa ven đường rất nguy hiểm, nơi nào cũng có mãnh thú, độc trùng tàn sát bừa bãi, nếu không có người dẫn đầu mạnh mẽ, sẽ không ai có thể sống sót đến nơi.”
Lúc này, Lâm Diệp cuối cùng mới hiểu được, mặc dù chính mình thành công đi vào trong lãnh thổ của vương quốc Tử Diệu, nhưng để đến được nơi thành thị đông đúc thì trước đó phải đối mặt với rất nhiều nguy hiểm, trong lòng hắn vẫn có chút sợ hãi.
Tuy nhiên Lâm Diệp thật ra cũng không quá lo lắng, chỉ cần còn sống thì một ngày nào đó sẽ có thể thực hiện được.
Lúc này, Tiêu Thiên Nhậm bỗng nhiên cười cười, vỗ vai Lâm Diệp nói: “Tiểu tử, ta biết là ngươi sẽ không cam lòng ở nơi này cả đời đâu, tuy nhiên lão phu có thể chắc chắn chỉ cần ngươi ở lại thôn Phi Vân này một ngày, chúng ta sẽ đối đãi ngươi như người một nhà.”
Lâm Diệp nghe vậy gật đầu: “Tiêu bá yên tâm, trong thời gian ở đây ta cũng sẽ đối đãi với mọi người như người một nhà.”
Tiêu Thiên Nhậm cười nói sang sảng: “Cái này được.”
Lâm Diệp đáp: “Tiêu bá, việc này không nên chậm trễ, chúng ta vẫn là nên bắt tay vào sắp xếp giúp mọi người tiêu trừ sâu bệnh trong ruộng một chút trước đã.”
Tiêu Thiên Nhậm liên tục gật đầu: “Đúng vậy.”
Cùng ngày hôm đó, Lâm Diệp theo lời nói của Tiêu Thiên Nhậm, đi vào trong sáu mẫu ruộng của thôn dân Lưu Đại Bưu, lấy bột xương của phệ kim thử để dẫn đường, một lần nữa khắc dấu ‘hoa văn Dẫn Quang’ để dẫn ánh sáng mặt trời chiếu xuống để tiêu trừ sâu bệnh trong ruộng.
Nhưng theo cách này, linh lực trong cơ thể Lâm Diệp căn bản sẽ bị tiêu hao đến không còn một chút nào, không thể lại tiếp tục được nữa.
Cũng chỉ có thể đợi đến ngày mai mới có thể tiếp tục giúp những người khác trong thôn tiêu trừ sâu bệnh trong ruộng.
Buổi trưa, Lưu Đại Bưu cùng vợ làm thức ăn phong phú, nhiệt tình chiêu đãi Lâm Diệp, bảy tỏ lòng cảm kích.
Ra khỏi nhà của Lưu Đại Bưu, lúc đi trên con đường nhỏ trong thôn, xa xa trong tầm mắt của Lâm Diệp, ở trung tâm của thôn, có một bãi đất bằng phẳng, lúc này đang có hơn mười đứa trẻ đang luyện tập võ kỹ.
Mặt trời chói lọi, đám trẻ con tất cả đều cởi trần, để lộ làn da màu đồng ở dưới ánh mặt trời, đứa nào đứa nấy toát ra những giọt mồ hôi trong suốt.
Dù vậy, nhưng không có một ai than vãn, tất cả đều chuyên tâm vào việc luyện tập bộ quyền pháp.
Quyền pháp kia có chiêu thức đơn giản, nhưng khi hợp lại lại rất mạnh mẽ và có uy lực, khi thì như tuấn mã gào thét, khi thì lại như hổ lang đánh bất ngờ, những đứa trẻ này mặc dù tất cả đều chỉ mới có bảy, tám tuổi, nhưng cũng đã có thể đánh thành thạo một bộ quyền pháp, rất có trình tự.
Điều này khiến cho Lâm Diệp không giấu nổi sự kinh ngạc, hắn nhận ra quyền pháp này tên là ‘Quyền Hành Quân’, đây là một loại quyền pháp cơ bản của các võ giả tử diệu đế quốc, lưu hành nhiều nhất trong đại quân.
Điều này khiến cho Lâm Diệp không khỏi kinh ngạc, trẻ con trong thôn Phi Vân này, lại có thể đem một bộ quyền pháp như vậy diễn luyện được hữu mô hữu dạng như thế, rõ ràng không phải chỉ là khoa chân múa tay.
Bởi vì Lâm Diệp khi còn bé có cơ thể yếu ớt, Lộc tiên sinh liền giảng dạy cho hắn một ít võ kỹ để rèn luyện thân thể, trong đó cũng có Quyền Hành Quân này.
Lâm Diệp không nhịn được mà hỏi: “Hoàn cảnh nơi đây vừa khắc nghiệt vừa gian khổ, tại sao mọi người không sớm rời khỏi nơi này?”
Tiêu Thiên Nhậm lắc đầu: “Nơi đây nằm trong chỗ sâu của ba nghìn ngọn núi ở nơi biên giới của đế quốc Tây Nam, từ xưa đã có danh hiệu ‘nơi lạch trời‘, làm sao có thể dễ dàng nói tới là tới, đi là đi? Xung quanh đây thành trì có khoảng cách gần nhất cũng xa xôi chừng tám ngàn dặm, hơn nữa ven đường rất nguy hiểm, nơi nào cũng có mãnh thú, độc trùng tàn sát bừa bãi, nếu không có người dẫn đầu mạnh mẽ, sẽ không ai có thể sống sót đến nơi.”
Lúc này, Lâm Diệp cuối cùng mới hiểu được, mặc dù chính mình thành công đi vào trong lãnh thổ của vương quốc Tử Diệu, nhưng để đến được nơi thành thị đông đúc thì trước đó phải đối mặt với rất nhiều nguy hiểm, trong lòng hắn vẫn có chút sợ hãi.
Tuy nhiên Lâm Diệp thật ra cũng không quá lo lắng, chỉ cần còn sống thì một ngày nào đó sẽ có thể thực hiện được.
Lúc này, Tiêu Thiên Nhậm bỗng nhiên cười cười, vỗ vai Lâm Diệp nói: “Tiểu tử, ta biết là ngươi sẽ không cam lòng ở nơi này cả đời đâu, tuy nhiên lão phu có thể chắc chắn chỉ cần ngươi ở lại thôn Phi Vân này một ngày, chúng ta sẽ đối đãi ngươi như người một nhà.”
Lâm Diệp nghe vậy gật đầu: “Tiêu bá yên tâm, trong thời gian ở đây ta cũng sẽ đối đãi với mọi người như người một nhà.”
Tiêu Thiên Nhậm cười nói sang sảng: “Cái này được.”
Lâm Diệp đáp: “Tiêu bá, việc này không nên chậm trễ, chúng ta vẫn là nên bắt tay vào sắp xếp giúp mọi người tiêu trừ sâu bệnh trong ruộng một chút trước đã.”
Tiêu Thiên Nhậm liên tục gật đầu: “Đúng vậy.”
Cùng ngày hôm đó, Lâm Diệp theo lời nói của Tiêu Thiên Nhậm, đi vào trong sáu mẫu ruộng của thôn dân Lưu Đại Bưu, lấy bột xương của phệ kim thử để dẫn đường, một lần nữa khắc dấu ‘hoa văn Dẫn Quang’ để dẫn ánh sáng mặt trời chiếu xuống để tiêu trừ sâu bệnh trong ruộng.
Nhưng theo cách này, linh lực trong cơ thể Lâm Diệp căn bản sẽ bị tiêu hao đến không còn một chút nào, không thể lại tiếp tục được nữa.
Cũng chỉ có thể đợi đến ngày mai mới có thể tiếp tục giúp những người khác trong thôn tiêu trừ sâu bệnh trong ruộng.
Buổi trưa, Lưu Đại Bưu cùng vợ làm thức ăn phong phú, nhiệt tình chiêu đãi Lâm Diệp, bảy tỏ lòng cảm kích.
Ra khỏi nhà của Lưu Đại Bưu, lúc đi trên con đường nhỏ trong thôn, xa xa trong tầm mắt của Lâm Diệp, ở trung tâm của thôn, có một bãi đất bằng phẳng, lúc này đang có hơn mười đứa trẻ đang luyện tập võ kỹ.
Mặt trời chói lọi, đám trẻ con tất cả đều cởi trần, để lộ làn da màu đồng ở dưới ánh mặt trời, đứa nào đứa nấy toát ra những giọt mồ hôi trong suốt.
Dù vậy, nhưng không có một ai than vãn, tất cả đều chuyên tâm vào việc luyện tập bộ quyền pháp.
Quyền pháp kia có chiêu thức đơn giản, nhưng khi hợp lại lại rất mạnh mẽ và có uy lực, khi thì như tuấn mã gào thét, khi thì lại như hổ lang đánh bất ngờ, những đứa trẻ này mặc dù tất cả đều chỉ mới có bảy, tám tuổi, nhưng cũng đã có thể đánh thành thạo một bộ quyền pháp, rất có trình tự.
Điều này khiến cho Lâm Diệp không giấu nổi sự kinh ngạc, hắn nhận ra quyền pháp này tên là ‘Quyền Hành Quân’, đây là một loại quyền pháp cơ bản của các võ giả tử diệu đế quốc, lưu hành nhiều nhất trong đại quân.
Điều này khiến cho Lâm Diệp không khỏi kinh ngạc, trẻ con trong thôn Phi Vân này, lại có thể đem một bộ quyền pháp như vậy diễn luyện được hữu mô hữu dạng như thế, rõ ràng không phải chỉ là khoa chân múa tay.
Bởi vì Lâm Diệp khi còn bé có cơ thể yếu ớt, Lộc tiên sinh liền giảng dạy cho hắn một ít võ kỹ để rèn luyện thân thể, trong đó cũng có Quyền Hành Quân này.
Bình luận facebook