Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 185
Chương 185
Trong đêm tối, đèn đuốc sáng trưng ở sảnh sau của Hiệu buôn Ngô Thị.
Ngô Đức Dũng vẻ mặt u ám ngồi trên ghế chủ tọa và không nói lời nào.
Ông ta được cử đến bộ lạc Thanh Dương để làm chủ nắm giữ hoạt động của Hiệu buôn Ngô Thị. Ông ta khoảng bốn mươi tuổi, đang ở độ tuổi trung niên, vốn là người thuộc dòng họ Ngô Thị thành Đông Lâm, đã tu luyện Chân Võ thất trọng cảnh và cũng được coi là nhân vật có tiếng tăm trong bộ lạc Thanh Dương.
Bên dưới Ngô Đức Dũng có các quản gia ngồi giữa các hiệu buôn, lúc này tất cả đều im lặng, không dám phát ra tiếng động.
“Tính đến hôm nay là đã ba ngày trôi qua kể từ thời điểm giao hẹn với đại chấp sự Ngô Hận Thủy, nhưng đến giờ vẫn chưa có tin tức gửi về. Không biết mọi người nghĩ sao về chuyện này?”
Ngô Đức Dũng trầm giọng nói, phá vỡ bầu không khí tĩnh mịch trong đại sảnh.
“Còn hơn hai ngàn dặm nữa là đến thôn Phi Vân, có lẽ đại chấp sự trên đường đi gặp chuyện nên kéo dài thời gian cũng không chừng.”
Có người dè dặt nói.
“Hừ! Cho dù có chuyện gì xảy ra thì với suy nghĩ kỹ lưỡng của đại chấp sự, chắc chắn hắn ta sẽ cử ra một tên thuộc hạ về truyền tin, nhưng giờ lại không có tin tức gì cả. Các người cho rằng chuyện này là bình thường sao?”
Ngô Đức Dũng chau mày và lạnh lùng nói.
“Ông chủ! Chẳng lẽ ông cho rằng đại chấp sự đã gặp chuyện bất trắc gì hay sao?”
Có người không kìm được hỏi.
Ngô Đức Dũng im lặng với vẻ mặt u ám như nước, rõ ràng ông ta cũng đang nghĩ như vậy.
Lúc này, một tên đầy tớ vội vàng chạy vào đại sảnh và nói: “Bẩm ông chủ! Hộ vệ từ cổng thành truyền tin nói rằng lúc tối có nhìn thấy một tên thiếu niên cưỡi Lân Mã của Liên Như Phong tiến vào trong bộ lạc Thanh Dương.”
Vừa dứt lời, đôi mắt Ngô Đức Dũng sáng rực, ông ta vẫn nhớ Liên Như Phong là hộ vệ đến từ thôn Phi Vân.
“Giờ tên thiếu niên đó ở đâu?”
Ngô Đức Dũng hỏi.
“Theo tin tức từ các trinh thám thì tên thiếu niên này đang sống ở nhà trọ Lão Nha.”
Tên đầy tớ Đầy trả lời rất nhanh.
“Tình hình có gì đó không ổn. Nếu tên thanh niên này là đại chấp sự cử đến để báo tin thì lẽ ra hắn ta nên đến gặp Hiệu buôn Ngô Thị của chúng ta trước tiên, nhưng bây giờ hắn ta lại chạy đến nhà trọ Lão Nha, rõ ràng là có chút kỳ lạ.”
Một nam tử chau mày nói ở đại sảnh.
Ánh mắt Ngô Đức Dũng lóe lên, ông ta suy ngẫm một lát rồi xua tay nói: “Cử vài người đến nhà trọ Lão Nha, cho dù là dùng cách gì đi chăng nữa cũng phải đưa tên thiếu niên kia về đây.”
Tên đầy tớ lập tức nhận lệnh và rời đi.
Ngô Đức Dũng suy nghĩ giây lát rồi chuyển đề tài câu chuyện, ông ta nói với mọi người: “Các vị! Dạo này ở Tam Thiên Sơn không được bình yên, có rất nhiều nhân vật lớn hàng đầu trong Đế Quốc đều tập hợp lại đây bởi vì ‘Tuyệt thế bảo vật’. Trong thời gian này, mọi người cần phải hành động cẩn thận, đừng để lộ hành tung gì, nếu không đến lúc xảy ra chuyện thì ngay cả ta cũng không thể cứu được mọi người.”
Mọi người đều cung kính gật đầu.
Trong đêm tối, đèn đuốc sáng trưng ở sảnh sau của Hiệu buôn Ngô Thị.
Ngô Đức Dũng vẻ mặt u ám ngồi trên ghế chủ tọa và không nói lời nào.
Ông ta được cử đến bộ lạc Thanh Dương để làm chủ nắm giữ hoạt động của Hiệu buôn Ngô Thị. Ông ta khoảng bốn mươi tuổi, đang ở độ tuổi trung niên, vốn là người thuộc dòng họ Ngô Thị thành Đông Lâm, đã tu luyện Chân Võ thất trọng cảnh và cũng được coi là nhân vật có tiếng tăm trong bộ lạc Thanh Dương.
Bên dưới Ngô Đức Dũng có các quản gia ngồi giữa các hiệu buôn, lúc này tất cả đều im lặng, không dám phát ra tiếng động.
“Tính đến hôm nay là đã ba ngày trôi qua kể từ thời điểm giao hẹn với đại chấp sự Ngô Hận Thủy, nhưng đến giờ vẫn chưa có tin tức gửi về. Không biết mọi người nghĩ sao về chuyện này?”
Ngô Đức Dũng trầm giọng nói, phá vỡ bầu không khí tĩnh mịch trong đại sảnh.
“Còn hơn hai ngàn dặm nữa là đến thôn Phi Vân, có lẽ đại chấp sự trên đường đi gặp chuyện nên kéo dài thời gian cũng không chừng.”
Có người dè dặt nói.
“Hừ! Cho dù có chuyện gì xảy ra thì với suy nghĩ kỹ lưỡng của đại chấp sự, chắc chắn hắn ta sẽ cử ra một tên thuộc hạ về truyền tin, nhưng giờ lại không có tin tức gì cả. Các người cho rằng chuyện này là bình thường sao?”
Ngô Đức Dũng chau mày và lạnh lùng nói.
“Ông chủ! Chẳng lẽ ông cho rằng đại chấp sự đã gặp chuyện bất trắc gì hay sao?”
Có người không kìm được hỏi.
Ngô Đức Dũng im lặng với vẻ mặt u ám như nước, rõ ràng ông ta cũng đang nghĩ như vậy.
Lúc này, một tên đầy tớ vội vàng chạy vào đại sảnh và nói: “Bẩm ông chủ! Hộ vệ từ cổng thành truyền tin nói rằng lúc tối có nhìn thấy một tên thiếu niên cưỡi Lân Mã của Liên Như Phong tiến vào trong bộ lạc Thanh Dương.”
Vừa dứt lời, đôi mắt Ngô Đức Dũng sáng rực, ông ta vẫn nhớ Liên Như Phong là hộ vệ đến từ thôn Phi Vân.
“Giờ tên thiếu niên đó ở đâu?”
Ngô Đức Dũng hỏi.
“Theo tin tức từ các trinh thám thì tên thiếu niên này đang sống ở nhà trọ Lão Nha.”
Tên đầy tớ Đầy trả lời rất nhanh.
“Tình hình có gì đó không ổn. Nếu tên thanh niên này là đại chấp sự cử đến để báo tin thì lẽ ra hắn ta nên đến gặp Hiệu buôn Ngô Thị của chúng ta trước tiên, nhưng bây giờ hắn ta lại chạy đến nhà trọ Lão Nha, rõ ràng là có chút kỳ lạ.”
Một nam tử chau mày nói ở đại sảnh.
Ánh mắt Ngô Đức Dũng lóe lên, ông ta suy ngẫm một lát rồi xua tay nói: “Cử vài người đến nhà trọ Lão Nha, cho dù là dùng cách gì đi chăng nữa cũng phải đưa tên thiếu niên kia về đây.”
Tên đầy tớ lập tức nhận lệnh và rời đi.
Ngô Đức Dũng suy nghĩ giây lát rồi chuyển đề tài câu chuyện, ông ta nói với mọi người: “Các vị! Dạo này ở Tam Thiên Sơn không được bình yên, có rất nhiều nhân vật lớn hàng đầu trong Đế Quốc đều tập hợp lại đây bởi vì ‘Tuyệt thế bảo vật’. Trong thời gian này, mọi người cần phải hành động cẩn thận, đừng để lộ hành tung gì, nếu không đến lúc xảy ra chuyện thì ngay cả ta cũng không thể cứu được mọi người.”
Mọi người đều cung kính gật đầu.
Bình luận facebook