Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 167
Chương 167
Nếu như mỗi một lần đều có thể làm cho sức mạnh thể phách của mình tăng lên, vậy thì lợi ích cũng không có cách nào dự tính được.
Không chỉ như vậy, xông ải thì xông ải, trong lúc tu hành hằng ngày, cũng có thể dùng cách thức khác nhau để rèn luyện thể phách, chồng lên như vậy, có thể tưởng tượng khi đó thể phách của mình sẽ trở nên mạnh mẽ cỡ nào.
Tất cả những điều này cũng khiến cho Lâm Diệp dấy lên ý chí chiến đấu chinh phục “ải thứ hai của Thanh Vân Đại Đạo” lần nữa.
“Chỉ là đáng tiếc, nếu không phải hàng hóa góp nhặt quá nhiều, không thể không đi tới bộ lạc Thanh Dương một chuyến, ta cũng muốn dùng toàn bộ thời gian vào việc tu luyện.”
Buổi tối ngày hôm nay, Lâm Diệp thở dài, hắn đã đồng ý với trưởng thôn Tiêu Thiên Nhậm, ngày mai sẽ xuất phát, đi tới bộ lạc Thanh Dương ở ngoài hơn hai ngàn dặm kia.
…
Sáng sớm hôm sau.
Trước cửa thôn Phi Vân, Lâm Diệp cưỡi trên một con Lân Mã cao lớn thần tuấn, vẫy tay chào tạm biệt cùng một nhóm dân làng.
“Ta chờ huynh trở về.”
Hạ Chí đứng ở bên cạnh Lân Mã, hất khuôn mặt nhỏ nhắn lên nghiêm túc nói, “Nếu như huynh không trở về, ta nhất định sẽ đi tìm huynh.”
“Được.”
Lâm Diệp cười, nụ cười có một khí tức rực rỡ không nói ra được dưới ánh nắng sớm.
Hí hí hí…!
Lân Mã dưới hông phát ra một tiếng hí dài, bốn vó chạy như bay, chở Lâm Diệp chạy đi về phía nơi xa.
Hạ Chí nhìn chăm chú hồi lâu, mãi đến khi bóng dáng của Lâm Diệp biến mất trong tầm nhìn, nàng mới thu lại ánh mắt, một mình lặng lẽ quay về nhà, bóng dáng trẻ thơ nhỏ nhắn mềm mại lộ ra vẻ hết sức cô độc.
Có người dân làng muốn mời Hạ Chí về nhà mình làm khách, dù sao Lâm Diệp đã đi rồi, không có ai nấu cơm cho Hạ Chí, một tiểu nha đầu cũng có phần quá đáng thương.
Nhưng lại bị trưởng thôn Tiêu Thiên Nhậm ngăn lại, lắc đầu nói: “Không cần làm như vậy, Hạ Chí nha đầu này không giống với những người khác, chúng ta chỉ cần trông nom nàng khoẻ mạnh là được rồi.”
Nhóm dân làng suy nghĩ, cũng quả thực là đạo lý này, Hạ Chí rất đặc biệt, hoàn toàn không giống với những hài tử khác, ngay cả Lâm Diệp cũng không phải là đối thủ của nàng, lại thêm khí tức hờ hững, hời hợt toả ra khắp người Hạ Chí, làm cho nhóm dân làng cũng không dám mạo muội tiếp cận nàng.
“Chỉ hi vọng, Lâm Diệp tiểu ca có thể nhanh chóng trở về.”
Tiêu Thiên Nhậm hít sâu một hơi, lẩm bẩm nói.
…
Dãy núi mênh mông, như sống lưng bắt ngang trời đất, trùng điệp chập chùng, núi non sông ngòi điểm tô trong đó, phóng tầm mắt nhìn tới, khắp nơi một vùng rậm rạp hoang vu.
Đây chính là Tam Thiên Sơn, nằm ở biên thuỳ phía tây nam của vương quốc Tử Diệu, từ xưa đã có danh hiệu “nơi rãnh trời”.
Nghe đồn bên trong Tam Thiên Sơn này, rải rác rất nhiều hung thú dữ tợn đáng sợ, cùng với vô số khu vực nguy hiểm, người bình thường một khi đặt chân vào trong đó, chắc chắn là chín phần chết một phần sống.
Nếu như mỗi một lần đều có thể làm cho sức mạnh thể phách của mình tăng lên, vậy thì lợi ích cũng không có cách nào dự tính được.
Không chỉ như vậy, xông ải thì xông ải, trong lúc tu hành hằng ngày, cũng có thể dùng cách thức khác nhau để rèn luyện thể phách, chồng lên như vậy, có thể tưởng tượng khi đó thể phách của mình sẽ trở nên mạnh mẽ cỡ nào.
Tất cả những điều này cũng khiến cho Lâm Diệp dấy lên ý chí chiến đấu chinh phục “ải thứ hai của Thanh Vân Đại Đạo” lần nữa.
“Chỉ là đáng tiếc, nếu không phải hàng hóa góp nhặt quá nhiều, không thể không đi tới bộ lạc Thanh Dương một chuyến, ta cũng muốn dùng toàn bộ thời gian vào việc tu luyện.”
Buổi tối ngày hôm nay, Lâm Diệp thở dài, hắn đã đồng ý với trưởng thôn Tiêu Thiên Nhậm, ngày mai sẽ xuất phát, đi tới bộ lạc Thanh Dương ở ngoài hơn hai ngàn dặm kia.
…
Sáng sớm hôm sau.
Trước cửa thôn Phi Vân, Lâm Diệp cưỡi trên một con Lân Mã cao lớn thần tuấn, vẫy tay chào tạm biệt cùng một nhóm dân làng.
“Ta chờ huynh trở về.”
Hạ Chí đứng ở bên cạnh Lân Mã, hất khuôn mặt nhỏ nhắn lên nghiêm túc nói, “Nếu như huynh không trở về, ta nhất định sẽ đi tìm huynh.”
“Được.”
Lâm Diệp cười, nụ cười có một khí tức rực rỡ không nói ra được dưới ánh nắng sớm.
Hí hí hí…!
Lân Mã dưới hông phát ra một tiếng hí dài, bốn vó chạy như bay, chở Lâm Diệp chạy đi về phía nơi xa.
Hạ Chí nhìn chăm chú hồi lâu, mãi đến khi bóng dáng của Lâm Diệp biến mất trong tầm nhìn, nàng mới thu lại ánh mắt, một mình lặng lẽ quay về nhà, bóng dáng trẻ thơ nhỏ nhắn mềm mại lộ ra vẻ hết sức cô độc.
Có người dân làng muốn mời Hạ Chí về nhà mình làm khách, dù sao Lâm Diệp đã đi rồi, không có ai nấu cơm cho Hạ Chí, một tiểu nha đầu cũng có phần quá đáng thương.
Nhưng lại bị trưởng thôn Tiêu Thiên Nhậm ngăn lại, lắc đầu nói: “Không cần làm như vậy, Hạ Chí nha đầu này không giống với những người khác, chúng ta chỉ cần trông nom nàng khoẻ mạnh là được rồi.”
Nhóm dân làng suy nghĩ, cũng quả thực là đạo lý này, Hạ Chí rất đặc biệt, hoàn toàn không giống với những hài tử khác, ngay cả Lâm Diệp cũng không phải là đối thủ của nàng, lại thêm khí tức hờ hững, hời hợt toả ra khắp người Hạ Chí, làm cho nhóm dân làng cũng không dám mạo muội tiếp cận nàng.
“Chỉ hi vọng, Lâm Diệp tiểu ca có thể nhanh chóng trở về.”
Tiêu Thiên Nhậm hít sâu một hơi, lẩm bẩm nói.
…
Dãy núi mênh mông, như sống lưng bắt ngang trời đất, trùng điệp chập chùng, núi non sông ngòi điểm tô trong đó, phóng tầm mắt nhìn tới, khắp nơi một vùng rậm rạp hoang vu.
Đây chính là Tam Thiên Sơn, nằm ở biên thuỳ phía tây nam của vương quốc Tử Diệu, từ xưa đã có danh hiệu “nơi rãnh trời”.
Nghe đồn bên trong Tam Thiên Sơn này, rải rác rất nhiều hung thú dữ tợn đáng sợ, cùng với vô số khu vực nguy hiểm, người bình thường một khi đặt chân vào trong đó, chắc chắn là chín phần chết một phần sống.
Bình luận facebook