Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-690
Chương 690: Phỏng vấn
Nhân viên cửa hàng đã có tuổi, đang đeo kính lão đọc sách.
Nghe vậy, bà ấy ngẩng khuôn mặt đầy nếp nhăn lên, cười hiền từ với Hạ Lăng: "Cô Diệp, những chuyện như đo quần áo không thể vội được, phải vừa người mới đẹp. Tôi nhìn thấy bộ áo này trên người thiếu gia. Cổ tay áo hơi cũ, có vẻ là một cậu bé rất ham chơi. Tôi sẽ chọn loại có khả năng chống bụi bẩn cao hơn. "
Hạ Lăng nghe bà ấy nói vậy cũng không hối thúc.
Quả xứng đáng là một cửa hàng có tuổi đời hàng thế kỷ, những người thợ may trong tiệm rất tận tình và khéo léo.
Cô từ xưa đến này rất kính trọng những người thợ thủ công nên cũng ân cần nói: "Nhờ bà giúp đứa nhỏ này xem xem a. Đứa bé này kén quần áo lắm, thích kiểu được cắt may mềm mại, thoải mái hơn".
Người thợ may già mỉm cười đồng ý.
Ở đằng kia, Tô Đường cũng nhìn thấy Hạ Lăng, trên đôi má thanh tú không chút biểu cảm, chỉ nhàn nhạt thúc giục nhân viên bán hàng: "Người đâu, sao còn không đến đo quần áo cho con tôi?"
Nhân viên bán hàng nhanh chóng tìm một người thợ may khác cho cô. Anh ta còn rất trẻ, khách khí yêu cầu Lệ Duệ đứng yên.
Tô Đường khẽ cau mày: "Còn trẻ như vậy, có đủ kinh nghiệm may quần áo trẻ em không?"
Người bán hàng lịch sự nói: "Cô Tô, cô hãy yên tâm, những người thợ may ở đây của chúng tôi đều đạt tiêu chuẩn rất cao, đều rất tốt."
Tô Đường tao nhã, cười nói: "Đương nhiên là tôi tin tưởng thợ may ở tiệm của anh là tốt nhất, nhưng là một người mẹ, tôi luôn muốn cho con của mình những thứ tốt nhất, xin hãy thông cảm, không biết người thợ may ở phía bên kia thể nào nhỉ?”
Người thợ may trẻ tuổi không giấu giếm: "Người ở đằng kia là chủ của tôi."
Tô Đường gật đầu, vẫn rất tao nhã: "Vậy thì, tôi đợi một lát, đợi người thợ may bên kia làm xong thì đưa Tiểu Duệ qua xem một chút."
Lệ Duệ có chút không kiên nhẫn, nhưng ở trước mặt mẹ của mình, cậu không dám nói lời nào.
Nhân viên bán hàng có chút ngượng ngùng: "Cô Diệp vừa mới tới, sợ là bên đó đang bận việc."
“Không vấn đề, tôi có thể chờ.” Tô Đường chậm rãi nói. Cô trông lịch sự, quý phái và điềm đạm, nhân viên phục vụ không thể bắt bẻ được, đành mời cô ấy một tách trà và yêu cầu ngồi đợi.
Hạ Lăng mặc dù đang đợi đo số đo cho Thiệu Huy nhưng việc của bên Tô Đường cũng không thoát khỏi tầm mắt của cô.
Trong lòng cô tự giễu, đợi đúng không? Cứ từ từ mà chờ đợi. Cô bình tĩnh trao đổi với người thợ may về chi tiết, sở thích, thói quen sinh hoạt, tình trạng thể chất, v.v. của Thiệu Huy. Mà vì phải may cả đồ đôi cho Mẹ và bé nên cô cũng phải cân nhắc thêm một chút về đặc điểm và sở thích của cô.
Trao đổi thoáng chốc qua hơn một giờ.
Tô Đường thật sự không vội, hơn hai giờ liền mà vẫn ung dung uống trà.
Nhân viên bán hàng rất áy này, trên trán đổ mồ hôi lạnh. Lúc này họ mới chợt nhớ ra, cô Tô và cô Diệp trước mặt có thể coi là kỳ phùng địch thủ, chẳng phải tin tức gần đây đã tiết lộ rằng thủ phạm chia cắt cô Tô và anh Lệ chính là cô Diệp sao.
Bất kể là tin tức đúng hay sai, hai người trước mắt chính là oan giã ngõ hẹp.
Các nhân viên cửa hàng thầm cầu nguyện rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra trong cửa hàng.
May mắn thay, giống như Chúa đã nghe thấy lời cầu nguyện của họ, thực sự không có gì xảy ra, Hạ Lăng thờ ơ với mọi thứ xung quanh, còn Tô Đường có vẻ rất có học thức và lịch lãm. Hưởng trà nhìn trời đất, chỉ là không nói chuyện với Hạ Lăng.
Ngay cả khi Lệ Duệ phàn nàn, cô ấy chỉ nói: "Việc gì mà vội vàng, đối với một người thợ may tốt, rất đáng để chờ đợi."
Lệ Duệ không thể chịu đựng được sự nhàm chán nên đã ra ngoài chơi.
Nhân viên bán hàng có chút lo lắng: "Cô Tô, con trai cô còn nhỏ, tự mình chạy ra ngoài sẽ không an toàn lắm?"
Tô Đường nở nụ cười nhẹ: "Không sao, có vệ sĩ đi theo."
Một câu này, nhân viên bán hàng liền không nói được thêm nữa.
Chờ một lúc lâu, Hạ Lăng cuối cùng cùng hoàn thành công việc, cô mỉm cười cảm ơn người thợ may già rồi chào tạm biệt.
Nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Thiệu Huy bước đi ra ngoài, khi đi qua phòng nghỉ có đi ngang qua Tô Đường đang ngồi uống trà, hai người nhìn nhau, vẻ mặt nhàn nhạt lãnh đạm.
Hạ Lăng nắm chặt tay Thiệu Huy, mím môi tăng tốc độ.
Thiệu Huy theo cô một hồi, nhìn lại, đột nhiên nắm lấy tay cô. "Chị ơi", cậu nói, "Hình như em làm rơi quả thông pha lê trong tiệm, chị đi cùng em quay lại tìm nhé?"
“Quả thông bằng pha lê nào?” Hạ Lăng hỏi.
"Là thứ nhỏ nhỏ trong bộ đồ chơi mà lần trước chú Lệ tặng a. Tiểu Huy thích lắm." Tiểu Huy hay ra vườn tìm chú sóc nhỏ để chơi cùng. Tình cảm giữa đứa trẻ này và những con vật nhỏ luôn rất tốt.
Cuối cùng Hạ Lăng cũng phải quay lại với cậu.
Không ngờ đây chỉ là vài bước ngắn ngủi, trong cửa hàng lại có thêm một phóng viên vừa chụp hình vừa phỏng vấn Tô Đường - “Vậy cô Tô vừa mới tình cờ gặp cô Diệp ở đây sao? Cô ngồi chờ người thợ may bị Diệp Tinh Lăng chiếm giữ, đợi hơn nửa buổi chiều, Duệ thiếu gia thiếu kiên nhẫn chờ đợi sao? "
“Người thợ may tốt mà, rất đáng.” Tô Đường cười nói, không có phủ nhận lời phóng viên nói.
Lệ Duệ ở một bên tỏ vẻ buồn bực nói: "Bọn họ là ai, khiến mẹ tôi phải đợi lâu như vậy, bắt nạt mẹ tôi thì hay lắm sao."
“Đứa nhỏ này, đừng nói nhảm.” Tô Đường nhẹ giọng khiển trách nói với các phóng viên, “Đồng ngôn vô kị ( lời trẻ nhỏ không có cố kị ), mong phóng viên Tôn không để ý. Hiếm khi cô Diệp đưa bọn nhỏ ra ngoài mua quần áo. Tốc độ chậm là điều dễ hiểu.”
"Cô không nghĩ rằng là cô Diệp đang nhắm vào mình sao?", Phóng viên hỏi. Hôm nay, anh ta nghe được tin tức rằng Tô Đường và Diệp Tinh Lăng cùng xuất hiện trong cùng một cửa hàng. Anh ta tất nhiên muốn phỏng vấn Tô Đường hơn là Diệp Tinh Lăng. Dù sao, là người của công chúng, Diệp Tinh Lăng vốn đã có rất nhiều tin tức, nhưng Tô Đường có thể mở ra một góc nhìn khác và dễ dàng đưa ra tin độc quyền hơn."
Nghe phóng viên hỏi, Tô Đường cười duyên trả lời: "Làm sao có thể? Tôi không có bất bình gì với cô ấy."
"Không có ân oán? Gần đây mọi người đều nói cô và Lệ nhị thiếu gia..."
“Chuyện giữa tôi và Lệ Lôi không liên quan gì đến cô ấy.” Tô Đường nói, hơi cụp mắt xuống, biểu cảm vừa đúng với vẻ buồn bã, “Cô Diệp là người tốt.”
Trên mặt Lệ Duệ lộ ra vẻ phẫn nộ và khinh thường.
“Có vẻ như Duệ thiếu gia không đồng ý với nhận định này?” Phóng viên hỏi.
Tô Đường trừng mắt nhìn Lệ Duệ, trong mắt có chút cảnh cáo.
Nhìn thấy biểu hiện của mẹ, Lệ Duệ không khỏi khịt mũi rồi quay đi.
Ánh mắt của phóng viên quét qua quét lại hai người bọn họ, tưởng chừng ra mọi chuyện, mọi ân oán giữa Tô Đường và Diệp Tinh Lăng không hề đơn giản.
Phía sau cánh cửa bên kia, cách vài bước nơi bọn họ đang phỏng vấn, cậu bé Thiệu Huy đang nắm lấy tay Hạ Lăng, nghe thấy những điều này, khuôn mặt cậu hơi nhíu lại, vẻ mặt có chút nghiêm túc.
Nhân viên cửa hàng đã có tuổi, đang đeo kính lão đọc sách.
Nghe vậy, bà ấy ngẩng khuôn mặt đầy nếp nhăn lên, cười hiền từ với Hạ Lăng: "Cô Diệp, những chuyện như đo quần áo không thể vội được, phải vừa người mới đẹp. Tôi nhìn thấy bộ áo này trên người thiếu gia. Cổ tay áo hơi cũ, có vẻ là một cậu bé rất ham chơi. Tôi sẽ chọn loại có khả năng chống bụi bẩn cao hơn. "
Hạ Lăng nghe bà ấy nói vậy cũng không hối thúc.
Quả xứng đáng là một cửa hàng có tuổi đời hàng thế kỷ, những người thợ may trong tiệm rất tận tình và khéo léo.
Cô từ xưa đến này rất kính trọng những người thợ thủ công nên cũng ân cần nói: "Nhờ bà giúp đứa nhỏ này xem xem a. Đứa bé này kén quần áo lắm, thích kiểu được cắt may mềm mại, thoải mái hơn".
Người thợ may già mỉm cười đồng ý.
Ở đằng kia, Tô Đường cũng nhìn thấy Hạ Lăng, trên đôi má thanh tú không chút biểu cảm, chỉ nhàn nhạt thúc giục nhân viên bán hàng: "Người đâu, sao còn không đến đo quần áo cho con tôi?"
Nhân viên bán hàng nhanh chóng tìm một người thợ may khác cho cô. Anh ta còn rất trẻ, khách khí yêu cầu Lệ Duệ đứng yên.
Tô Đường khẽ cau mày: "Còn trẻ như vậy, có đủ kinh nghiệm may quần áo trẻ em không?"
Người bán hàng lịch sự nói: "Cô Tô, cô hãy yên tâm, những người thợ may ở đây của chúng tôi đều đạt tiêu chuẩn rất cao, đều rất tốt."
Tô Đường tao nhã, cười nói: "Đương nhiên là tôi tin tưởng thợ may ở tiệm của anh là tốt nhất, nhưng là một người mẹ, tôi luôn muốn cho con của mình những thứ tốt nhất, xin hãy thông cảm, không biết người thợ may ở phía bên kia thể nào nhỉ?”
Người thợ may trẻ tuổi không giấu giếm: "Người ở đằng kia là chủ của tôi."
Tô Đường gật đầu, vẫn rất tao nhã: "Vậy thì, tôi đợi một lát, đợi người thợ may bên kia làm xong thì đưa Tiểu Duệ qua xem một chút."
Lệ Duệ có chút không kiên nhẫn, nhưng ở trước mặt mẹ của mình, cậu không dám nói lời nào.
Nhân viên bán hàng có chút ngượng ngùng: "Cô Diệp vừa mới tới, sợ là bên đó đang bận việc."
“Không vấn đề, tôi có thể chờ.” Tô Đường chậm rãi nói. Cô trông lịch sự, quý phái và điềm đạm, nhân viên phục vụ không thể bắt bẻ được, đành mời cô ấy một tách trà và yêu cầu ngồi đợi.
Hạ Lăng mặc dù đang đợi đo số đo cho Thiệu Huy nhưng việc của bên Tô Đường cũng không thoát khỏi tầm mắt của cô.
Trong lòng cô tự giễu, đợi đúng không? Cứ từ từ mà chờ đợi. Cô bình tĩnh trao đổi với người thợ may về chi tiết, sở thích, thói quen sinh hoạt, tình trạng thể chất, v.v. của Thiệu Huy. Mà vì phải may cả đồ đôi cho Mẹ và bé nên cô cũng phải cân nhắc thêm một chút về đặc điểm và sở thích của cô.
Trao đổi thoáng chốc qua hơn một giờ.
Tô Đường thật sự không vội, hơn hai giờ liền mà vẫn ung dung uống trà.
Nhân viên bán hàng rất áy này, trên trán đổ mồ hôi lạnh. Lúc này họ mới chợt nhớ ra, cô Tô và cô Diệp trước mặt có thể coi là kỳ phùng địch thủ, chẳng phải tin tức gần đây đã tiết lộ rằng thủ phạm chia cắt cô Tô và anh Lệ chính là cô Diệp sao.
Bất kể là tin tức đúng hay sai, hai người trước mắt chính là oan giã ngõ hẹp.
Các nhân viên cửa hàng thầm cầu nguyện rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra trong cửa hàng.
May mắn thay, giống như Chúa đã nghe thấy lời cầu nguyện của họ, thực sự không có gì xảy ra, Hạ Lăng thờ ơ với mọi thứ xung quanh, còn Tô Đường có vẻ rất có học thức và lịch lãm. Hưởng trà nhìn trời đất, chỉ là không nói chuyện với Hạ Lăng.
Ngay cả khi Lệ Duệ phàn nàn, cô ấy chỉ nói: "Việc gì mà vội vàng, đối với một người thợ may tốt, rất đáng để chờ đợi."
Lệ Duệ không thể chịu đựng được sự nhàm chán nên đã ra ngoài chơi.
Nhân viên bán hàng có chút lo lắng: "Cô Tô, con trai cô còn nhỏ, tự mình chạy ra ngoài sẽ không an toàn lắm?"
Tô Đường nở nụ cười nhẹ: "Không sao, có vệ sĩ đi theo."
Một câu này, nhân viên bán hàng liền không nói được thêm nữa.
Chờ một lúc lâu, Hạ Lăng cuối cùng cùng hoàn thành công việc, cô mỉm cười cảm ơn người thợ may già rồi chào tạm biệt.
Nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Thiệu Huy bước đi ra ngoài, khi đi qua phòng nghỉ có đi ngang qua Tô Đường đang ngồi uống trà, hai người nhìn nhau, vẻ mặt nhàn nhạt lãnh đạm.
Hạ Lăng nắm chặt tay Thiệu Huy, mím môi tăng tốc độ.
Thiệu Huy theo cô một hồi, nhìn lại, đột nhiên nắm lấy tay cô. "Chị ơi", cậu nói, "Hình như em làm rơi quả thông pha lê trong tiệm, chị đi cùng em quay lại tìm nhé?"
“Quả thông bằng pha lê nào?” Hạ Lăng hỏi.
"Là thứ nhỏ nhỏ trong bộ đồ chơi mà lần trước chú Lệ tặng a. Tiểu Huy thích lắm." Tiểu Huy hay ra vườn tìm chú sóc nhỏ để chơi cùng. Tình cảm giữa đứa trẻ này và những con vật nhỏ luôn rất tốt.
Cuối cùng Hạ Lăng cũng phải quay lại với cậu.
Không ngờ đây chỉ là vài bước ngắn ngủi, trong cửa hàng lại có thêm một phóng viên vừa chụp hình vừa phỏng vấn Tô Đường - “Vậy cô Tô vừa mới tình cờ gặp cô Diệp ở đây sao? Cô ngồi chờ người thợ may bị Diệp Tinh Lăng chiếm giữ, đợi hơn nửa buổi chiều, Duệ thiếu gia thiếu kiên nhẫn chờ đợi sao? "
“Người thợ may tốt mà, rất đáng.” Tô Đường cười nói, không có phủ nhận lời phóng viên nói.
Lệ Duệ ở một bên tỏ vẻ buồn bực nói: "Bọn họ là ai, khiến mẹ tôi phải đợi lâu như vậy, bắt nạt mẹ tôi thì hay lắm sao."
“Đứa nhỏ này, đừng nói nhảm.” Tô Đường nhẹ giọng khiển trách nói với các phóng viên, “Đồng ngôn vô kị ( lời trẻ nhỏ không có cố kị ), mong phóng viên Tôn không để ý. Hiếm khi cô Diệp đưa bọn nhỏ ra ngoài mua quần áo. Tốc độ chậm là điều dễ hiểu.”
"Cô không nghĩ rằng là cô Diệp đang nhắm vào mình sao?", Phóng viên hỏi. Hôm nay, anh ta nghe được tin tức rằng Tô Đường và Diệp Tinh Lăng cùng xuất hiện trong cùng một cửa hàng. Anh ta tất nhiên muốn phỏng vấn Tô Đường hơn là Diệp Tinh Lăng. Dù sao, là người của công chúng, Diệp Tinh Lăng vốn đã có rất nhiều tin tức, nhưng Tô Đường có thể mở ra một góc nhìn khác và dễ dàng đưa ra tin độc quyền hơn."
Nghe phóng viên hỏi, Tô Đường cười duyên trả lời: "Làm sao có thể? Tôi không có bất bình gì với cô ấy."
"Không có ân oán? Gần đây mọi người đều nói cô và Lệ nhị thiếu gia..."
“Chuyện giữa tôi và Lệ Lôi không liên quan gì đến cô ấy.” Tô Đường nói, hơi cụp mắt xuống, biểu cảm vừa đúng với vẻ buồn bã, “Cô Diệp là người tốt.”
Trên mặt Lệ Duệ lộ ra vẻ phẫn nộ và khinh thường.
“Có vẻ như Duệ thiếu gia không đồng ý với nhận định này?” Phóng viên hỏi.
Tô Đường trừng mắt nhìn Lệ Duệ, trong mắt có chút cảnh cáo.
Nhìn thấy biểu hiện của mẹ, Lệ Duệ không khỏi khịt mũi rồi quay đi.
Ánh mắt của phóng viên quét qua quét lại hai người bọn họ, tưởng chừng ra mọi chuyện, mọi ân oán giữa Tô Đường và Diệp Tinh Lăng không hề đơn giản.
Phía sau cánh cửa bên kia, cách vài bước nơi bọn họ đang phỏng vấn, cậu bé Thiệu Huy đang nắm lấy tay Hạ Lăng, nghe thấy những điều này, khuôn mặt cậu hơi nhíu lại, vẻ mặt có chút nghiêm túc.