Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-683
Chương 683: Đến lúc nên đổi đồ rồi
Tình cảm chính là kỳ diệu như vậy.
Càng muốn hận ai thì lại càng không thể hận. Càng muốn quên ai thì lại càng không thể quên.
Một miếng bánh kem quả phỉ, một lời mời chuyển nhà, chỉ như vậy đã có thể làm cho trái tim vốn đã đóng băng của cô hoàn toàn tan chảy. Cô đã không còn hung hăng chống đối Lệ Lôi, cũng không còn ngăn anh viện đủ loại lý do để đến tìm cô – mà lý do anh hay dùng nhất lại là “vào nhà cô để dạy Thiệu Huy nấu ăn”.
Dần dần, mối quan hệ giữa hai người cũng đã dịu đi rất nhiều.
Thiệu Huy nhìn thấy kết quả như vậy cũng rất vui mừng.
Mỗi khi Lệ Lôi không có ở đó, Thiệu Huy liền sẽ kéo Hạ Lăng đi xem phim thần tượng, đứa nhỏ này gần đây rất say mê thể loại phim này, vừa xem vừa khóc đến thương tâm: “Chị xem, đôi tình lữ đó thật đáng thương a, bị người phụ nữ xấu xa kia rành rành chia tách…” Có lúc lại nói, “Bạn nhỏ đó cũng thật đáng thương, còn nhỏ như vậy đã không có cha, huhuhu… "
Hạ Lăng cúi đầu nhìn cậu.
Bạn học nhỏ trước mắt khóc đến quên trời quên đất: “Chú đó cũng thật đáng thương, bị chị gái hiểu lầm lâu như vậy, chú rõ ràng đã vì chị ấy mà hy sinh nhiều như vậy rồi, huhuhu, huhuhu…”
Hạ Lăng đưa tay xoa xoa đầu cậu: “Em là con trai, đừng đa sầu đa cảm như vậy.”
Thế nhưng cậu nhóc Thiệu Huy lại khóc đến càng thương tâm hơn, vừa khóc vừa nói: “Huhuhu, Thiệu Huy cũng không có cha, Thiệu Huy rất muốn có cha…” Chưa khóc được bao lâu đã ngừng lại, dường như căng thẳng, có chút dè dặt nhìn cô, “Chị ơi, em xin lỗi, em không nên nói ra những lời này…”
Nhìn dáng vẻ thận trọng của đứa nhỏ, Hạ Lăng cực kỳ đau lòng.
Cũng phải, có đứa nhỏ nào lại không muốn có cha?
Có điều, sao cô có thể cho cậu một người cha được? Giữa cô và Lệ Lôi… vẫn còn một khoảng cách rất lớn. Bộ phim thần tượng phát bài hát kết thúc, cô có chút buồn bực, tiện tay chuyển sang đài tin tức.
Trên TV đưa tin: “Theo một nguồn tin đáng tin cậy, chủ tịch công ty Truyền Thông Thiên Nghệ, Lệ Lôi, gần đây đã cùng với Tô Đường, người đã có với anh một cậu con trai, chính thức ly thân… Vài năm trước từng có báo truyền thông đưa tin hai người đã kết hôn, nhưng Lệ Lôi gần đây đã làm sáng tỏ tin đồn, biểu lộ rõ rằng cả hai trước giờ chưa từng tiến đến hôn nhân.”
Hạ Lăng nắm chặt chiếc điều khiển trong tay.
Thiệu Huy cũng yên tĩnh lại, cùng cô xem tin tức.
Trên bản tin xuất hiện gương mặt thân thuộc của Lệ Lôi, anh không biết ở nơi nào bị đám phóng viên chặn hỏi, rất ung dung bình thản mà trả lời: “Phải, tôi chưa từng kết hôn với Tô Đường, tôi độc thân, Tô Đường cũng vậy. Trước đây chúng tôi sống chung chỉ là để tiện cho việc chăm sóc Lệ Duệ, bây giờ Lệ Duệ đã lớn rồi, cô ấy liền chủ động đề nghị tách khỏi tôi…”
Giọng điệu anh thản nhiên mà chắc nịch, rất giữ thể diện cho Tô Đường, hoàn toàn không nói là anh rời bỏ người phụ nữ đó.
Không biết anh có dùng thủ đoạn gì để gây áp lực với giới truyền thông không, nhưng nhìn chung, báo chí đưa tin theo chiều hướng tích cực, “Hai người đàn ông và phụ nữ tìm kiếm sự cân bằng giữa con cái và bản thân, lựa chọn sống chung rồi lại ly thân.” Quan điểm rất nhẹ nhàng.
Tinh thần Hạ Lăng thả lỏng một chút, cuối cùng anh cũng đã biểu lộ rõ cho thế giới thấy rồi.
Cô vừa cảm thấy vui vẻ trong lòng, liền vào nhà bếp lấy một cây kem ăn. Thiệu Huy cũng rất vui vẻ, xem tin tức xong lại tiếp tục lôi kéo cô cùng đi xem phim thần tượng, lần này còn khóc đến càng thương tâm hơn: “Huhuhu, trẻ con không có cha giống như cỏ khô vậy… Chị ơi chị tìm cho em một người cha có được không ạ, như vậy sẽ có người chăm sóc cho chúng ta rồi…”
Hạ Lăng vừa giận vừa buồn cười, lần này mơ hồ “ừ” một tiếng.
Trong lòng vui vẻ thì trạng thái cũng tốt, ngày hôm sau, cô trang điểm xinh đẹp, với vẻ ngoài thật rạng rỡ, đi đến công ty.
Lâm Úc Nam đến văn phòng tìm cô, nói: “Tiểu Lăng, bên này có một quảng cáo dành cho người thân, muốn mời cô với Thiệu Huy cùng quay, cô thấy sao?” Vừa nói vừa đưa cô bản kế hoạch.
Cô liếc nhìn một cái, là quảng cáo cho một khu bảo tồn thiên nhiên mới mở, chủ trương bảo vệ môi trường, nhân văn, du lịch gia đình, thúc đẩy sự hòa hợp giữa con người và thiên nhiên, để cô và Thiệu Huy thực hiện cảnh quay này có vẻ rất thích hợp.
“Để tôi về hỏi Thiệu Huy”, cô nói. Tuy rằng cô đã đóng rất nhiều quảng cáo nhưng Thiệu Huy thì lại là lần đầu tiên, cũng không biết đứa nhỏ đó có bằng lòng hay không, có điều, cậu nhóc thích động vật nhỏ như vậy, hơn phân nửa có lẽ sẽ không từ chối.
Quả nhiên, Thiệu Huy nghe nói tới chuyện này liền rất vui vẻ, liên tục nói đồng ý.
Cậu hỏi lại Hạ Lăng: “Chị ơi, chúng ta có thể gọi Lệ thúc thúc cùng quay được không ạ? Nhị Mao nhà chú ấy rất uy vũ, nếu cũng có thể cùng quay quảng cáo du lịch thì chắc chắn sẽ cực kỳ tuyệt vời.”
Hạ Lăng gõ gõ cái đầu nhỏ của cậu: “Thu lại tiểu tâm tư của em đi.”
Mời Lệ Lôi và Nhị Mao nhập cảnh?
Nhà tài trợ quảng cáo sẽ phải trả phí quảng cáo đến tán gia bại sản hay sao? Hơn nữa…
Thần sắc cô có chút ảm đạm, cho dù anh và Tô Đường đã ly thân thì bọn họ cũng đâu tính là gì của nhau? Cô vẫn chưa chuẩn bị hoàn toàn chuẩn bị tốt cho việc tiếp nhận anh lần nữa.
Tuy nghe cô nói vậy, Thiệu Huy vẫn nói chuyện này cho Lệ Lôi nghe.
Những ngày này, cậu thường hay nhờ Lệ Lôi dạy cách nấu ăn, vậy nên cũng thường hay gọi điện cho Lệ Lôi, lúc tám chuyện còn không hề do dự bán đứng chị gái mình, kể cho Lệ Lôi toàn bộ hoạt động của cô. Lệ Lôi nghe một hồi liền mỉm cười: “Mặc dù chú không cách nào đi quay cùng bọn con, có điều, Tiểu Thiệu Huy, chú có thể làm đồ ăn cho chị và con, như vậy chị và con cũng không cần ăn cơm hộp bên ngoài nữa, vừa khó ăn vừa không có dinh dưỡng.”
“Được ạ được ạ.” Tiểu Thiệu Huy rất vui vẻ. Mặc dù gần đây cậu nấu ăn không tồi, nhưng dù sao cũng không thể bằng Lệ Lôi đã dày công tôi luyện nhiều được, cậu thích nhất là được ăn cơm Lệ Lôi nấu a.
Lệ Lôi làm rất nhiều món Hạ Lăng thích ăn, xếp thành một hộp cơm đầy mỹ vị.
Nghĩ đi nghĩ lại một lúc, anh lại làm thêm một hộp nhỏ hơn, bên trong là rất nhiều món Thiệu Huy thích. Đứa nhỏ Thiệu Huy này có khẩu vị rất giống anh, nên rất nhanh đã làm xong.
Còn Hạ Lăng đối với việc này vẫn hoàn toàn không hề hay biết.
Cô dạo gần đây bận chạy quảng cáo, không có nhiều thời gian trò chuyện với Thiệu Huy.
Đến địa điểm quay ngoại cảnh, khu rừng đẹp như tranh vẽ, dòng suối trong vắt. Buổi quay quảng cáo diễn ra rất suôn sẻ thuận lợi, đứng trong tiên cảnh, giữa thiên nhiên hùng vĩ, cậu nhóc Thiệu Huy mặc một bộ quần áo trắng tinh như tiểu thiên sứ, cúi người hái một bông hoa, nhẹ nhàng cài lên đầu Hạ Lăng. Nhạc nền là tiếng suối chảy róc rách, giai điệu du dương tuyệt đẹp…
Giờ giải lao, nhân viên công tác kêu bọn họ tới ăn.
Thiệu Huy thanh âm đáng yêu nói: “Không cần đâu ạ, bọn con có mang đồ ăn tới rồi.” Cậu kéo tay Hạ Lăng đi đến gần xe bảo mẫu nhà mình, từ trong xe lấy ra hai hộp cơm siêu sang trọng.
Hạ Lăng ngơ ngác: “Chúng ta mang theo cơm hộp hồi nào vậy?”
Thiệu Huy chớp chớp mắt: “Lệ thúc thúc chuẩn bị đấy ạ, chú ấy sợ chị ăn cơm ngoài không ngon nên đã cố ý làm rất nhiều rất nhiều món ngon.” Nói xong liền vui vẻ dẫn cô đến ngồi dưới một gốc cây đại thụ, mở hộp cơm ra.
Hạ Lăng thấy cậu vui vẻ như vậy, không đành lòng làm phật ý cậu nên cũng đi theo.
Hộp cơm được mở ra, cô ngửi thấy một mùi thơm quen thuộc, quả nhiên là tay nghề của Lệ Lôi. Dinh dưỡng trong hộp cơm được kết hợp đầy đủ, có thể thấy anh đã hao phí rất nhiều tâm tư. Cô lặng lẽ ăn, suy nghĩ có chút bay xa, người nam nhân này quan tâm cô như vậy, có điều bên cạnh không phải đã có người quan tâm chăm sóc rồi sao?
Vốn dĩ, Tô Đường có thể chăm sóc cho anh từng li từng tí.
Có điều, vì cô, anh đã tách ra khỏi Tô Đường rồi.
Nhất thời, Hạ Lăng cảm thấy trong lòng có chút áy náy. “Đợi lần này quay quảng cáo xong, chúng ta đi…” Cô có chút do dự.
“Gì ạ?” Thiệu Huy trong miệng còn ngậm cơm, ngẩng đầu mù mờ nhìn cô.
Hạ Lăng cười, nói: “Đi trung tâm mua sắm mua cho em vài bộ quần áo, nhân tiện… cũng mua cho Lệ thúc thúc vài bộ. Thời tiết chuyển lạnh, cũng đến lúc nên đổi đồ rồi.”
------------
Tình cảm chính là kỳ diệu như vậy.
Càng muốn hận ai thì lại càng không thể hận. Càng muốn quên ai thì lại càng không thể quên.
Một miếng bánh kem quả phỉ, một lời mời chuyển nhà, chỉ như vậy đã có thể làm cho trái tim vốn đã đóng băng của cô hoàn toàn tan chảy. Cô đã không còn hung hăng chống đối Lệ Lôi, cũng không còn ngăn anh viện đủ loại lý do để đến tìm cô – mà lý do anh hay dùng nhất lại là “vào nhà cô để dạy Thiệu Huy nấu ăn”.
Dần dần, mối quan hệ giữa hai người cũng đã dịu đi rất nhiều.
Thiệu Huy nhìn thấy kết quả như vậy cũng rất vui mừng.
Mỗi khi Lệ Lôi không có ở đó, Thiệu Huy liền sẽ kéo Hạ Lăng đi xem phim thần tượng, đứa nhỏ này gần đây rất say mê thể loại phim này, vừa xem vừa khóc đến thương tâm: “Chị xem, đôi tình lữ đó thật đáng thương a, bị người phụ nữ xấu xa kia rành rành chia tách…” Có lúc lại nói, “Bạn nhỏ đó cũng thật đáng thương, còn nhỏ như vậy đã không có cha, huhuhu… "
Hạ Lăng cúi đầu nhìn cậu.
Bạn học nhỏ trước mắt khóc đến quên trời quên đất: “Chú đó cũng thật đáng thương, bị chị gái hiểu lầm lâu như vậy, chú rõ ràng đã vì chị ấy mà hy sinh nhiều như vậy rồi, huhuhu, huhuhu…”
Hạ Lăng đưa tay xoa xoa đầu cậu: “Em là con trai, đừng đa sầu đa cảm như vậy.”
Thế nhưng cậu nhóc Thiệu Huy lại khóc đến càng thương tâm hơn, vừa khóc vừa nói: “Huhuhu, Thiệu Huy cũng không có cha, Thiệu Huy rất muốn có cha…” Chưa khóc được bao lâu đã ngừng lại, dường như căng thẳng, có chút dè dặt nhìn cô, “Chị ơi, em xin lỗi, em không nên nói ra những lời này…”
Nhìn dáng vẻ thận trọng của đứa nhỏ, Hạ Lăng cực kỳ đau lòng.
Cũng phải, có đứa nhỏ nào lại không muốn có cha?
Có điều, sao cô có thể cho cậu một người cha được? Giữa cô và Lệ Lôi… vẫn còn một khoảng cách rất lớn. Bộ phim thần tượng phát bài hát kết thúc, cô có chút buồn bực, tiện tay chuyển sang đài tin tức.
Trên TV đưa tin: “Theo một nguồn tin đáng tin cậy, chủ tịch công ty Truyền Thông Thiên Nghệ, Lệ Lôi, gần đây đã cùng với Tô Đường, người đã có với anh một cậu con trai, chính thức ly thân… Vài năm trước từng có báo truyền thông đưa tin hai người đã kết hôn, nhưng Lệ Lôi gần đây đã làm sáng tỏ tin đồn, biểu lộ rõ rằng cả hai trước giờ chưa từng tiến đến hôn nhân.”
Hạ Lăng nắm chặt chiếc điều khiển trong tay.
Thiệu Huy cũng yên tĩnh lại, cùng cô xem tin tức.
Trên bản tin xuất hiện gương mặt thân thuộc của Lệ Lôi, anh không biết ở nơi nào bị đám phóng viên chặn hỏi, rất ung dung bình thản mà trả lời: “Phải, tôi chưa từng kết hôn với Tô Đường, tôi độc thân, Tô Đường cũng vậy. Trước đây chúng tôi sống chung chỉ là để tiện cho việc chăm sóc Lệ Duệ, bây giờ Lệ Duệ đã lớn rồi, cô ấy liền chủ động đề nghị tách khỏi tôi…”
Giọng điệu anh thản nhiên mà chắc nịch, rất giữ thể diện cho Tô Đường, hoàn toàn không nói là anh rời bỏ người phụ nữ đó.
Không biết anh có dùng thủ đoạn gì để gây áp lực với giới truyền thông không, nhưng nhìn chung, báo chí đưa tin theo chiều hướng tích cực, “Hai người đàn ông và phụ nữ tìm kiếm sự cân bằng giữa con cái và bản thân, lựa chọn sống chung rồi lại ly thân.” Quan điểm rất nhẹ nhàng.
Tinh thần Hạ Lăng thả lỏng một chút, cuối cùng anh cũng đã biểu lộ rõ cho thế giới thấy rồi.
Cô vừa cảm thấy vui vẻ trong lòng, liền vào nhà bếp lấy một cây kem ăn. Thiệu Huy cũng rất vui vẻ, xem tin tức xong lại tiếp tục lôi kéo cô cùng đi xem phim thần tượng, lần này còn khóc đến càng thương tâm hơn: “Huhuhu, trẻ con không có cha giống như cỏ khô vậy… Chị ơi chị tìm cho em một người cha có được không ạ, như vậy sẽ có người chăm sóc cho chúng ta rồi…”
Hạ Lăng vừa giận vừa buồn cười, lần này mơ hồ “ừ” một tiếng.
Trong lòng vui vẻ thì trạng thái cũng tốt, ngày hôm sau, cô trang điểm xinh đẹp, với vẻ ngoài thật rạng rỡ, đi đến công ty.
Lâm Úc Nam đến văn phòng tìm cô, nói: “Tiểu Lăng, bên này có một quảng cáo dành cho người thân, muốn mời cô với Thiệu Huy cùng quay, cô thấy sao?” Vừa nói vừa đưa cô bản kế hoạch.
Cô liếc nhìn một cái, là quảng cáo cho một khu bảo tồn thiên nhiên mới mở, chủ trương bảo vệ môi trường, nhân văn, du lịch gia đình, thúc đẩy sự hòa hợp giữa con người và thiên nhiên, để cô và Thiệu Huy thực hiện cảnh quay này có vẻ rất thích hợp.
“Để tôi về hỏi Thiệu Huy”, cô nói. Tuy rằng cô đã đóng rất nhiều quảng cáo nhưng Thiệu Huy thì lại là lần đầu tiên, cũng không biết đứa nhỏ đó có bằng lòng hay không, có điều, cậu nhóc thích động vật nhỏ như vậy, hơn phân nửa có lẽ sẽ không từ chối.
Quả nhiên, Thiệu Huy nghe nói tới chuyện này liền rất vui vẻ, liên tục nói đồng ý.
Cậu hỏi lại Hạ Lăng: “Chị ơi, chúng ta có thể gọi Lệ thúc thúc cùng quay được không ạ? Nhị Mao nhà chú ấy rất uy vũ, nếu cũng có thể cùng quay quảng cáo du lịch thì chắc chắn sẽ cực kỳ tuyệt vời.”
Hạ Lăng gõ gõ cái đầu nhỏ của cậu: “Thu lại tiểu tâm tư của em đi.”
Mời Lệ Lôi và Nhị Mao nhập cảnh?
Nhà tài trợ quảng cáo sẽ phải trả phí quảng cáo đến tán gia bại sản hay sao? Hơn nữa…
Thần sắc cô có chút ảm đạm, cho dù anh và Tô Đường đã ly thân thì bọn họ cũng đâu tính là gì của nhau? Cô vẫn chưa chuẩn bị hoàn toàn chuẩn bị tốt cho việc tiếp nhận anh lần nữa.
Tuy nghe cô nói vậy, Thiệu Huy vẫn nói chuyện này cho Lệ Lôi nghe.
Những ngày này, cậu thường hay nhờ Lệ Lôi dạy cách nấu ăn, vậy nên cũng thường hay gọi điện cho Lệ Lôi, lúc tám chuyện còn không hề do dự bán đứng chị gái mình, kể cho Lệ Lôi toàn bộ hoạt động của cô. Lệ Lôi nghe một hồi liền mỉm cười: “Mặc dù chú không cách nào đi quay cùng bọn con, có điều, Tiểu Thiệu Huy, chú có thể làm đồ ăn cho chị và con, như vậy chị và con cũng không cần ăn cơm hộp bên ngoài nữa, vừa khó ăn vừa không có dinh dưỡng.”
“Được ạ được ạ.” Tiểu Thiệu Huy rất vui vẻ. Mặc dù gần đây cậu nấu ăn không tồi, nhưng dù sao cũng không thể bằng Lệ Lôi đã dày công tôi luyện nhiều được, cậu thích nhất là được ăn cơm Lệ Lôi nấu a.
Lệ Lôi làm rất nhiều món Hạ Lăng thích ăn, xếp thành một hộp cơm đầy mỹ vị.
Nghĩ đi nghĩ lại một lúc, anh lại làm thêm một hộp nhỏ hơn, bên trong là rất nhiều món Thiệu Huy thích. Đứa nhỏ Thiệu Huy này có khẩu vị rất giống anh, nên rất nhanh đã làm xong.
Còn Hạ Lăng đối với việc này vẫn hoàn toàn không hề hay biết.
Cô dạo gần đây bận chạy quảng cáo, không có nhiều thời gian trò chuyện với Thiệu Huy.
Đến địa điểm quay ngoại cảnh, khu rừng đẹp như tranh vẽ, dòng suối trong vắt. Buổi quay quảng cáo diễn ra rất suôn sẻ thuận lợi, đứng trong tiên cảnh, giữa thiên nhiên hùng vĩ, cậu nhóc Thiệu Huy mặc một bộ quần áo trắng tinh như tiểu thiên sứ, cúi người hái một bông hoa, nhẹ nhàng cài lên đầu Hạ Lăng. Nhạc nền là tiếng suối chảy róc rách, giai điệu du dương tuyệt đẹp…
Giờ giải lao, nhân viên công tác kêu bọn họ tới ăn.
Thiệu Huy thanh âm đáng yêu nói: “Không cần đâu ạ, bọn con có mang đồ ăn tới rồi.” Cậu kéo tay Hạ Lăng đi đến gần xe bảo mẫu nhà mình, từ trong xe lấy ra hai hộp cơm siêu sang trọng.
Hạ Lăng ngơ ngác: “Chúng ta mang theo cơm hộp hồi nào vậy?”
Thiệu Huy chớp chớp mắt: “Lệ thúc thúc chuẩn bị đấy ạ, chú ấy sợ chị ăn cơm ngoài không ngon nên đã cố ý làm rất nhiều rất nhiều món ngon.” Nói xong liền vui vẻ dẫn cô đến ngồi dưới một gốc cây đại thụ, mở hộp cơm ra.
Hạ Lăng thấy cậu vui vẻ như vậy, không đành lòng làm phật ý cậu nên cũng đi theo.
Hộp cơm được mở ra, cô ngửi thấy một mùi thơm quen thuộc, quả nhiên là tay nghề của Lệ Lôi. Dinh dưỡng trong hộp cơm được kết hợp đầy đủ, có thể thấy anh đã hao phí rất nhiều tâm tư. Cô lặng lẽ ăn, suy nghĩ có chút bay xa, người nam nhân này quan tâm cô như vậy, có điều bên cạnh không phải đã có người quan tâm chăm sóc rồi sao?
Vốn dĩ, Tô Đường có thể chăm sóc cho anh từng li từng tí.
Có điều, vì cô, anh đã tách ra khỏi Tô Đường rồi.
Nhất thời, Hạ Lăng cảm thấy trong lòng có chút áy náy. “Đợi lần này quay quảng cáo xong, chúng ta đi…” Cô có chút do dự.
“Gì ạ?” Thiệu Huy trong miệng còn ngậm cơm, ngẩng đầu mù mờ nhìn cô.
Hạ Lăng cười, nói: “Đi trung tâm mua sắm mua cho em vài bộ quần áo, nhân tiện… cũng mua cho Lệ thúc thúc vài bộ. Thời tiết chuyển lạnh, cũng đến lúc nên đổi đồ rồi.”
------------
Bình luận facebook