Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-668
Chương 668
Chap 668:
Hai người cả lớn lẫn nhỏ đều quay lại nhìn cô.
Cô đi về phía trước, quỳ xuống nhìn Thiệu Huy, cảm thấy nhẹ nhõm sau khi thấy cậu hoàn toàn an toàn: “Sao em lại ở đây?” Cô hỏi.
“Em quên những gì chị đã dặn rồi sao, đừng nói chuyện với người lạ.”
Bạn học Lệ Tiểu Lôi im lặng, ai là người lạ chứ?
Thiệu Huy bên cạnh hơi bối rối, gật đầu: “Vâng ạ.” Cậu nói với Hạ Lăng: “Chú này mời em đến nhà chú chơi.”
“Không được phép đi!” Hạ Lăng rất dữ dội nói.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thiệu Huy rủ xuống, có vẻ rất không vui.
Hạ Lăng đau đầu, Lệ Lôi này đã sử dụng biện pháp gì vậy? Chỉ mất một thời gian ngắn mà Thiệu Huy đã thân thiết với anh, hoặc là cô đang suy nghĩ lung tung. Lệ Lôi bên cạnh đã xen vào xin tha cho Thiệu Huy: “Cậu nhóc nói muốn đi cùng anh xem Nhị Mao ở đằng kia, em biết đấy, Nhị Mao là một con thú lớn, không tiện đem nó ra, em để nó đi đi a...”.
Thiệu Huy cũng ngẩng khuôn mặt nhỏ, nhìn cô đầy mong đợi.
Hạ Lăng vẫn rất dữ tợn: “Không.”
Thấy Thiệu Huy không vui, cô nhẹ giọng một chút: “Chú đó là người xấu.”
“Người xấu là gì ạ?” Thiệu Huy ngây thơ dễ thương hỏi.
Hạ Lăng quỳ xuống, đứa nhỏ này có bị ngốc không? Cô từ bỏ việc giảng giải cho Thiệu Huy, lần này cô rất hung dữ với Lệ Lôi: "Anh không được phép đưa cậu nhóc đi. Anh đừng có muốn bắt cóc nó!"
"Tiểu Lăng!" Lệ Lôi nói, giọng rất nhẹ: "Em không muốn gặp Nhị Mao sao? Nó rất nhớ em."
Hạ Lăng đột nhiên im lặng. Nhiều năm qua, cô làm sao mà không muốn gặp Nhị Mao, lúc đầu Bùi Tử Hoành làm cho cô bị câm, chính Nhị Mao là người hy sinh tính mạng để cứu cô , đúng rồi, còn có Lệ Lôi.
Vẻ mặt cô rất phức tạp, quay đầu sang một bên.
Giọng nói của Lệ Lôi trở nên càng nhẹ nhàng hơn: "Em xem, báo hoa mai khác với con người. Chúng có tuổi thọ rất ngắn. Chỉ liếc mắt một cái là em sẽ đánh mất một người bạn. Trời đất chứng giám, anh không cố ý nguyền rủa Nhị Mao.’’ với sức sống của Nhị Mao, sống thêm mười hoặc tám năm nữa cũng không vấn đề. Vấn đề là anh theo đuổi lại cô dễ dàng sao? Anh đã dùng hết thủ đoạn của mình, bây giờ không còn cách nào khác ngoài việc nói về thú cưng.
Chưa kể, chiến thuật này thực sự rất hữu ích.
Hạ Lăng thực sự do dự một lúc, nhưng chỉ sau một lúc ngắn ngủi, cô đã đứng dậy, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Thiệu Huy: “Tôi phải đi.” Cho dù cô nhớ Nhị Mao, nhưng đau dài không bằng đau ngắn, cũng không nên tiếp tục dây dưa không rõ ràng.
Tiểu Thiệu Huy bị cô dẫn đi, có chút chần chờ quay đầu lại, bất đắc dĩ nhìn Lệ Lôi.
Lệ Lôi không nhìn cậu mà nhìn thật sâu bóng dáng nhỏ nhắn đang ôm cậu, dưới hành lang gió thổi khẽ, dáng vẻ của cô đúng là những gì anh đã gặp trong mơ.
"Tiểu Lăng!" anh không nhịn được nữa, lao tới, kéo cô vào lòng, hôn cô thật sâu.
Cô sợ hãi và vô tình buông Thiệu Huy ra, nụ hôn của anh mạnh mẽ và độc đoán, anh không cho cô lấy một hơi. Cô bối rối và tức giận, anh vì cái gì mà làm như vậy.
“Ưm....” Cô muốn bảo anh buông tay, nhưng không thể nói thành tiếng.
Hạ Lăng chật vật, cố gắng lùi đi.
Lệ Lôi chỉ đơn giản đè cô vào cây cột dài được chạm khắc tinh xảo dưới hành lang, hôn cô mạnh mẽ hơn. Anh không tin rằng cô không có cảm giác gì với anh, một nửa dấu chấm câu cũng không tin. Đứa bé Thiệu Huy kia nói rằng cô nhìn chằm chằm vào bức ảnh của anh rồi ngẩn người. Ngay cả khi cô phủ nhận điều đó một lần nữa, muốn đẩy anh ra, thì cơ thể của cô vẫn luôn thành thật.
Cô gần như bị anh hôn đến nghẹt thở, toàn thân không còn chút sức lực nào, mềm nhũn nằm trong vòng tay anh. Trong lòng không khỏi run lên, Lệ Lôi coi đây là cái gì, vết sẹo nhiều năm như vậy, nói rời đi là rời đi, nói về là về, chính là không nói đạo lý. Giờ phút này, anh coi cô là cái gì, cô thậm chí còn hận bản thân, hận rằng cơ thể cô vẫn còn ký ức về anh, cô đã bị đánh bại dưới sự tấn công như vũ bão của anh.
“Hình như có gì đó đang chuyển động đằng kia.” Đột nhiên, một giọng nói trong trẻo vang lên.
“Đúng vậy, chúng ta đi xem một chút.” Một giọng nói khác vang lên.
Đầu óc Hạ Lăng vốn hỗn loạn đột nhiên trở nên rõ ràng, cú sốc này không hề tầm thường, trời ạ, nếu có người phát hiện cô đang hôn một người đàn ông đã có gia đình ở đây, e rằng có nhảy sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch lại danh dự. Cô đẩy mạnh Lệ Lôi.
Lệ Lôi vẫn không buông tha cô, đè chặt cô vào tường, không cho cô nhúc nhích.
Đằng này, giọng nói của hai người vừa nói càng gần hơn, một người nói: "Phóng viên Chu, sao lần này truyền thông Cầu Vồng lại cử cô đi phỏng vấn? Cô không phải không thích chạy tin tức giải trí sao?"
"Phóng viên Lưu không được nói như vậy." Tên phóng viên nói: “Gần đây tôi đã vạch trần rất nhiều chuyện mờ ám về tài chính. Toàn bộ giới tài chính đang đề phòng tôi. Tin tức không dễ đào được, nên phải đến đây để chạy tin tức giải trí, coi như đi nghỉ vài ngày, để các lão đại giới tài chính thở một hơi. "
"Thật là, haha, tôi nói sao anh Triệu bên ngân hàng đầu tư vừa nhìn thấy anh mặt liền đổi sắc.”
Hai người vừa nói vừa cười, tiến lại gần, hóa ra là hai tên phóng viên.
Hạ Lăng lại rất tức giận. Cô hốt hoảng, lại đưa tay định đẩy Lệ Lôi ra, tuy nhiên lực tay quá yếu nên Lệ Lôi có thể làm bất cứ điều gì anh muốn mà không hề cố tình cưỡng ép cô.
“Đừng nhúc nhích!” anh thì thầm vào tai cô:“Cẩn thận đừng động đậy, hai phóng viên sẽ kia tìm thấy em.”
Cô sợ hãi không dám nhúc nhích, thân thể cứng đờ, khóe mắt có một chút nước mắt chảy ra.
Thiệu Huy nghiêng đầu, tò mò nhìn họ, rồi nhìn hai phóng viên.
Hai phóng viên đi ra ngoài hiên, lúc này Hạ Lăng nghẹn ngào. Một tiếng động nhẹ truyền đi.
"Tôi nói rồi mà bên kia có động tĩnh!" phóng viên Chu nói.
Như đã nói, họ nhìn về phía sau những cây cột.
Hạ Lăng chỉ cảm thấy máu dồn lên đỉnh đầu, mặt nóng bừng, phát run, nếu bị phát hiện thì làm sao, Lệ Lôi không buông tha cô, còn hôn cô sâu hơn.
Thấy có hai phóng viên sắp sửa đến.
Cô lại thấy Thiệu Huy từng bước bước ra ngoài.
“Các anh đang làm gì vậy ạ?” Cậu nhóc tò mò hỏi.
Hai phóng viên nhìn thấy cậu, cười lớn: "Tiểu Thiệu Huy, lúc nãy là em đang trốn sau cái cột sao?"
"Đúng vậy ạ!" Thiệu Huy gật đầu, như một lẽ tất nhiên: "Có hai con chim nhỏ đang đánh nhau ở đó. Em xem một hồi, giờ đã bay đi rồi. ”
Hai phóng viên nhìn nhau, hóa ra là đứa nhỏ xem chim chơi đùa, không có tin tức gì, thật đáng tiếc.
"Em đi chơi với Lệ Duệ đây!", Thiệu Huy nói một cách ngây thơ, như thể không nhìn thấy ý nghĩ trong mắt họ. "Vừa nãy đi qua bãi cỏ, em thấy cậu ấy không vui lắm. Nếu em chia sẻ đồ chơi yêu thích của mình với cậu ấy, chắc cậu ấy sẽ vui hơn một chút. "
Mẹ của Lệ Duệ và “chị gái" của đứa nhóc này rõ ràng là đối thủ trong tình yêu. Hai đứa nhóc lại ở cùng một chỗ, chắc chắn có chuyện hay để xem.
"Đi thôi. Chúng ta cùng đi tìm Lệ Duệ đi.”Hai vị phóng viên quyết định dứt khoát, từ bỏ đi đến phía sau cây cột tìm hiểu.
--------------
Dịch: @Dương Thị Nhã Bình Chỉnh sửa: @Phạm Nhật Quỳnh
--------------
Chap 668:
Hai người cả lớn lẫn nhỏ đều quay lại nhìn cô.
Cô đi về phía trước, quỳ xuống nhìn Thiệu Huy, cảm thấy nhẹ nhõm sau khi thấy cậu hoàn toàn an toàn: “Sao em lại ở đây?” Cô hỏi.
“Em quên những gì chị đã dặn rồi sao, đừng nói chuyện với người lạ.”
Bạn học Lệ Tiểu Lôi im lặng, ai là người lạ chứ?
Thiệu Huy bên cạnh hơi bối rối, gật đầu: “Vâng ạ.” Cậu nói với Hạ Lăng: “Chú này mời em đến nhà chú chơi.”
“Không được phép đi!” Hạ Lăng rất dữ dội nói.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thiệu Huy rủ xuống, có vẻ rất không vui.
Hạ Lăng đau đầu, Lệ Lôi này đã sử dụng biện pháp gì vậy? Chỉ mất một thời gian ngắn mà Thiệu Huy đã thân thiết với anh, hoặc là cô đang suy nghĩ lung tung. Lệ Lôi bên cạnh đã xen vào xin tha cho Thiệu Huy: “Cậu nhóc nói muốn đi cùng anh xem Nhị Mao ở đằng kia, em biết đấy, Nhị Mao là một con thú lớn, không tiện đem nó ra, em để nó đi đi a...”.
Thiệu Huy cũng ngẩng khuôn mặt nhỏ, nhìn cô đầy mong đợi.
Hạ Lăng vẫn rất dữ tợn: “Không.”
Thấy Thiệu Huy không vui, cô nhẹ giọng một chút: “Chú đó là người xấu.”
“Người xấu là gì ạ?” Thiệu Huy ngây thơ dễ thương hỏi.
Hạ Lăng quỳ xuống, đứa nhỏ này có bị ngốc không? Cô từ bỏ việc giảng giải cho Thiệu Huy, lần này cô rất hung dữ với Lệ Lôi: "Anh không được phép đưa cậu nhóc đi. Anh đừng có muốn bắt cóc nó!"
"Tiểu Lăng!" Lệ Lôi nói, giọng rất nhẹ: "Em không muốn gặp Nhị Mao sao? Nó rất nhớ em."
Hạ Lăng đột nhiên im lặng. Nhiều năm qua, cô làm sao mà không muốn gặp Nhị Mao, lúc đầu Bùi Tử Hoành làm cho cô bị câm, chính Nhị Mao là người hy sinh tính mạng để cứu cô , đúng rồi, còn có Lệ Lôi.
Vẻ mặt cô rất phức tạp, quay đầu sang một bên.
Giọng nói của Lệ Lôi trở nên càng nhẹ nhàng hơn: "Em xem, báo hoa mai khác với con người. Chúng có tuổi thọ rất ngắn. Chỉ liếc mắt một cái là em sẽ đánh mất một người bạn. Trời đất chứng giám, anh không cố ý nguyền rủa Nhị Mao.’’ với sức sống của Nhị Mao, sống thêm mười hoặc tám năm nữa cũng không vấn đề. Vấn đề là anh theo đuổi lại cô dễ dàng sao? Anh đã dùng hết thủ đoạn của mình, bây giờ không còn cách nào khác ngoài việc nói về thú cưng.
Chưa kể, chiến thuật này thực sự rất hữu ích.
Hạ Lăng thực sự do dự một lúc, nhưng chỉ sau một lúc ngắn ngủi, cô đã đứng dậy, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Thiệu Huy: “Tôi phải đi.” Cho dù cô nhớ Nhị Mao, nhưng đau dài không bằng đau ngắn, cũng không nên tiếp tục dây dưa không rõ ràng.
Tiểu Thiệu Huy bị cô dẫn đi, có chút chần chờ quay đầu lại, bất đắc dĩ nhìn Lệ Lôi.
Lệ Lôi không nhìn cậu mà nhìn thật sâu bóng dáng nhỏ nhắn đang ôm cậu, dưới hành lang gió thổi khẽ, dáng vẻ của cô đúng là những gì anh đã gặp trong mơ.
"Tiểu Lăng!" anh không nhịn được nữa, lao tới, kéo cô vào lòng, hôn cô thật sâu.
Cô sợ hãi và vô tình buông Thiệu Huy ra, nụ hôn của anh mạnh mẽ và độc đoán, anh không cho cô lấy một hơi. Cô bối rối và tức giận, anh vì cái gì mà làm như vậy.
“Ưm....” Cô muốn bảo anh buông tay, nhưng không thể nói thành tiếng.
Hạ Lăng chật vật, cố gắng lùi đi.
Lệ Lôi chỉ đơn giản đè cô vào cây cột dài được chạm khắc tinh xảo dưới hành lang, hôn cô mạnh mẽ hơn. Anh không tin rằng cô không có cảm giác gì với anh, một nửa dấu chấm câu cũng không tin. Đứa bé Thiệu Huy kia nói rằng cô nhìn chằm chằm vào bức ảnh của anh rồi ngẩn người. Ngay cả khi cô phủ nhận điều đó một lần nữa, muốn đẩy anh ra, thì cơ thể của cô vẫn luôn thành thật.
Cô gần như bị anh hôn đến nghẹt thở, toàn thân không còn chút sức lực nào, mềm nhũn nằm trong vòng tay anh. Trong lòng không khỏi run lên, Lệ Lôi coi đây là cái gì, vết sẹo nhiều năm như vậy, nói rời đi là rời đi, nói về là về, chính là không nói đạo lý. Giờ phút này, anh coi cô là cái gì, cô thậm chí còn hận bản thân, hận rằng cơ thể cô vẫn còn ký ức về anh, cô đã bị đánh bại dưới sự tấn công như vũ bão của anh.
“Hình như có gì đó đang chuyển động đằng kia.” Đột nhiên, một giọng nói trong trẻo vang lên.
“Đúng vậy, chúng ta đi xem một chút.” Một giọng nói khác vang lên.
Đầu óc Hạ Lăng vốn hỗn loạn đột nhiên trở nên rõ ràng, cú sốc này không hề tầm thường, trời ạ, nếu có người phát hiện cô đang hôn một người đàn ông đã có gia đình ở đây, e rằng có nhảy sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch lại danh dự. Cô đẩy mạnh Lệ Lôi.
Lệ Lôi vẫn không buông tha cô, đè chặt cô vào tường, không cho cô nhúc nhích.
Đằng này, giọng nói của hai người vừa nói càng gần hơn, một người nói: "Phóng viên Chu, sao lần này truyền thông Cầu Vồng lại cử cô đi phỏng vấn? Cô không phải không thích chạy tin tức giải trí sao?"
"Phóng viên Lưu không được nói như vậy." Tên phóng viên nói: “Gần đây tôi đã vạch trần rất nhiều chuyện mờ ám về tài chính. Toàn bộ giới tài chính đang đề phòng tôi. Tin tức không dễ đào được, nên phải đến đây để chạy tin tức giải trí, coi như đi nghỉ vài ngày, để các lão đại giới tài chính thở một hơi. "
"Thật là, haha, tôi nói sao anh Triệu bên ngân hàng đầu tư vừa nhìn thấy anh mặt liền đổi sắc.”
Hai người vừa nói vừa cười, tiến lại gần, hóa ra là hai tên phóng viên.
Hạ Lăng lại rất tức giận. Cô hốt hoảng, lại đưa tay định đẩy Lệ Lôi ra, tuy nhiên lực tay quá yếu nên Lệ Lôi có thể làm bất cứ điều gì anh muốn mà không hề cố tình cưỡng ép cô.
“Đừng nhúc nhích!” anh thì thầm vào tai cô:“Cẩn thận đừng động đậy, hai phóng viên sẽ kia tìm thấy em.”
Cô sợ hãi không dám nhúc nhích, thân thể cứng đờ, khóe mắt có một chút nước mắt chảy ra.
Thiệu Huy nghiêng đầu, tò mò nhìn họ, rồi nhìn hai phóng viên.
Hai phóng viên đi ra ngoài hiên, lúc này Hạ Lăng nghẹn ngào. Một tiếng động nhẹ truyền đi.
"Tôi nói rồi mà bên kia có động tĩnh!" phóng viên Chu nói.
Như đã nói, họ nhìn về phía sau những cây cột.
Hạ Lăng chỉ cảm thấy máu dồn lên đỉnh đầu, mặt nóng bừng, phát run, nếu bị phát hiện thì làm sao, Lệ Lôi không buông tha cô, còn hôn cô sâu hơn.
Thấy có hai phóng viên sắp sửa đến.
Cô lại thấy Thiệu Huy từng bước bước ra ngoài.
“Các anh đang làm gì vậy ạ?” Cậu nhóc tò mò hỏi.
Hai phóng viên nhìn thấy cậu, cười lớn: "Tiểu Thiệu Huy, lúc nãy là em đang trốn sau cái cột sao?"
"Đúng vậy ạ!" Thiệu Huy gật đầu, như một lẽ tất nhiên: "Có hai con chim nhỏ đang đánh nhau ở đó. Em xem một hồi, giờ đã bay đi rồi. ”
Hai phóng viên nhìn nhau, hóa ra là đứa nhỏ xem chim chơi đùa, không có tin tức gì, thật đáng tiếc.
"Em đi chơi với Lệ Duệ đây!", Thiệu Huy nói một cách ngây thơ, như thể không nhìn thấy ý nghĩ trong mắt họ. "Vừa nãy đi qua bãi cỏ, em thấy cậu ấy không vui lắm. Nếu em chia sẻ đồ chơi yêu thích của mình với cậu ấy, chắc cậu ấy sẽ vui hơn một chút. "
Mẹ của Lệ Duệ và “chị gái" của đứa nhóc này rõ ràng là đối thủ trong tình yêu. Hai đứa nhóc lại ở cùng một chỗ, chắc chắn có chuyện hay để xem.
"Đi thôi. Chúng ta cùng đi tìm Lệ Duệ đi.”Hai vị phóng viên quyết định dứt khoát, từ bỏ đi đến phía sau cây cột tìm hiểu.
--------------
Dịch: @Dương Thị Nhã Bình Chỉnh sửa: @Phạm Nhật Quỳnh
--------------
Bình luận facebook