Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1064
Màn đêm bao phủ Trường An. Trong bóng đêm, hơn hai trăm người áo đen xếp thành hàng tiến đến gần cửa Kim Quang. Lúc này cửa thành đã đóng, người áo đen cầm đầu giương cung lắp tên, hướng đầu thành bắn ra một mũi tên kêu, tiếng bắn tên lập tức làm kinh động quân coi giữ trên đầu thành.
-Là ai?
Quân coi giữ trên thành lớn tiếng quát hỏi.
-Gọi Tướng quân Dương Khiếu ra nói chuyện!
Dương Khiếu là tướng Đô úy phòng vệ cửa Kim Quang, cũng là người của Tề Vương Lý Nguyên Cát. Đám lính thủ thành vội chạy đi bẩm báo. Không bao lâu sau, Dương Khiếu vội vàng chạy tới, y giương mắt thăm dò, nói khẽ với bọn lính:
-Hé cửa ra một đường nhỏ, cho bọn họ vào thành.
Pháp lệnh Đại Đường nghiêm cấm việc mở cửa thành vào ban đêm, chỉ có trường hợp quân tình khẩn cấp là ngoại lệ. Kể cả Vương công quý tộc cũng không có đặc quyền ra khỏi thành vào ban đêm. Có thể nói đây là lệnh cấm nghiêm khắc nhất của Đại Đường, Nhưng không ngờ, đêm nay, tướng phòng vệ lại hạ lệnh mở cửa thành cho người ngoài vào. Đây chính là tội chết.
Mặc dù trong lòng bọn lính có chút mâu thuẫn nhưng vẫn không dám chống lại mệnh lệnh của chủ tướng, đành phải chậm rãi hạ cầu treo xuống, mở hé cửa thành ra một đường nhỏ. Hai trăm người áo đen nhanh chóng xếp thành hàng đi vào trong thành. Dương Khiếu chăm chú nhìn đám người áo đen tiến vào trong thành, không khỏi lắc đầu. Trước kia, muốn vào thành đều phải giả làm bình dân, vào thành lúc trời còn sáng, hiện giờ không ngờ vào buổi tối, chính đại quang minh vào thành, xem ra Tề Vương sắp có hành động rồi.
Đám người áo đen vào thành, rất nhanh liền biến mất trong đêm tối. Dương Khiếu sai binh lính đóng cửa thành lại, sau đó y trở về phòng, tiếp tục giấc ngủ. Vài tên lính thấy y đã đi xa, lúc này mời “phì!” một tiếng thật mạnh.
-Loại gì vậy, ban đêm cũng dám tự ý mở cửa thành?
Mặc dù mấy tên lính khinh bỉ Dương Khiếu nhưng trong lòng mỗi người đều cảm thấy bất an. Bọn họ dựa lưng vào tường, ngồi thấp xuống, thấp giọng nói chuyện phiếm.
-Các ngươi thấy không, đám người áo đen này đều là dũng sĩ do Tề Vương tự chiêu mộ. Nghe nói y chiêu mộ đến mấy ngàn người, xem ra là Tề Vương chuẩn bị động thủ rồi.
-Đương nhiên là y có dã tâm. Thánh thượng bệnh tình nguy cấp, quân quyền lại nằm trong tay Tề Vương. Ta phỏng chừng sắp có binh biến rồi.
-Binh biến? Còn chưa đến mức đó đâu. Chủ lực của Tần Vương vẫn còn ở bên ngoài đấy.
-Chủ lực cái rắm. Khẳng định là đã sớm bị đánh bại rồi.
Lúc này, một lão binh thở dài một tiếng, thấp giọng nói:
-Triều Tùy đã thống nhất hơn phân nửa giang sơn. Mấy trăm ngàn đại quân Tùy áp sát. Nghe nói Đồng Quan và đạo Đồng Quan đã mất. Mấy huynh đệ bọn họ còn tranh quyền đoạt vị, thật sự là tự gây nghiệt, không thể sống. Các vị, chúng ta cũng phải suy nghĩ cho bản thân mình, giữ được tính mạng mới là điều quan trọng nhất.
-Mã đại ca nói đúng. Huynh đệ bọn họ nội đấu có liên quan gì đến chúng ta. Ta lại cảm thấy triều Tùy không tệ, đồng ý phân chia đất đai cho chúng ta, không giống triều Đường, hứa hẹn khi tiến vào Quan Trung liền phân đất, nhưng từ đó tới nay nào có chút động tĩnh gì, rõ ràng là lừa gạt chúng ta. Triều Đường bất nghĩa, dựa vào cái gì muốn chúng ta bán mạng cho chúng.
Trong lúc đám binh lính đang khe khẽ nghị luận, ngoài thành bỗng nhiên vang lên tiếng vó ngựa dồn dập, càng ngày càng đến gần. Mấy tên lính đầu trạm đứng lên, hướng ngoài thành quan sát, mơ hồ có thể thấy bóng dáng một người cưỡi ngựa đang hăng hái nhằm phái cổng thành chạy tới.
-Quân tình khẩn cấp, nhanh chóng mở cửa thành!
Dưới thành là một gã kỵ binh báo tin.
Mấy tên lính không dám chậm trễ, vội vàng đi báo cáo Tướng phòng vệ Dương Khiếu. Một lát sau, Dương Khiếu vội vàng chạy tới, hỏi thăm dò:
-Là quân tình từ nơi nào?
-Ta được Tần Vương Điện hạ phái tới, báo tin khẩn cấp cho Thái tử.
Dương Khiếu cả kinh, vội vàng hỏi:
-Tần Vương bên kia thế nào?
-Tần Vương bại trận ở Thiển Thủy Nguyên, Triệu Vương bỏ mình. Tần Vương đã dẫn tàn quân lùi về huyện Tân Bình. Tình huống vô cùng nguy cấp.
Mọi người trên thành đều thất kinh, Dương Khiếu nào dám chậm trễ, vội vàng hạ lệnh mở cửa thành. Kỵ binh đưa tin vội vàng chạy vào thành, hướng Đông cung lao đi. Quân thủ vệ trên đầu thành rơi vào một trận sợ hãi. Tần Vương bại trận, không ngờ Lý Huyền Bá đã tử trận rồi, Đại Đường thật sự xong rồi.
Dương Khiếu hạ lệnh đóng thành. Lúc này y cũng không thể bình tĩnh được nữa, tìm cớ xuống thành, chạy đến phủ Tề Vương báo tin.
…
Trong phòng đèn đuốc sáng trưng, Lý Nguyên Cát đang cùng bốn gã tâm phúc là Vương Thúc Bảo, Đoàn Đạt, Chu Kiệt, Lý Đức thảo luận phương án cuối cùng. Kế hoạch của bọn họ thực thi vô cùng thuận lợi. Lý Uyên bệnh tình nguy kịch, triều đình đã phái người thông báo cho Tần Vương, hy vọng Tần Vương có thể lập tức trở về kinh thành. Căn cứ vào tin tức bọn họ nắm giữ, Bùi Tịch cũng phái người báo cáo tình huống cho Tần Vương, phỏng chừng Đường Phong cũng phái người đi.
Một khi Tần Vương quay về Trường An, tiến cung gặp thánh thượng, bọn họ lập tức động thủ.
Lý Nguyên Cát có vẻ rất hưng phấn. Hiện tại, tất cả lưới đã được bày ra, chỉ chờ Tần Vương tự chui đầu vào lưới mà thôi.
Đúng lúc này, ngoài cửa có thị vệ bẩm báo:
-Khởi bẩm Điện hạ, Tướng phòng vệ cửa Kim Quang Dương Khiếu có chuyện quan trọng muốn bẩm báo.
Lý Nguyên Cát gật gật đầu:
-Cho y tiến vào!
Một lát sau, thị vệ dẫn theo Dương Khiếu vào trong phòng. Dương Khiếu tiến lên quỳ một gối bẩm báo:
-Điện hạ, Tần Vương vừa phái người về kinh báo quân tình khẩn cấp, nghe nói quân Đường bại trận, Triệu Vương bỏ mình.
Tin tức này khiến mọi người nhìn nhau ngơ ngác. Lý Nguyên Cát vội hỏi:
-Tần Vương hiện giờ đang ở đâu?
-Dường như đang ở huyện Tân Bình. Y phái người vào kinh cầu viện.
Lúc này, Vương Thúc Bảo hỏi:
-Người đến báo cáo với ai?
-Nghe tên đưa tin nói là hướng Thái tử Điện hạ báo cáo.
Vương Thúc Bảo nhướn mày, suy tư một lát. Y bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, lập tức hướng Lý Nguyên Cát nói:
-Điện hạ, chỉ sợ Thái tử sẽ có hành động.
Ở Đông cung, Thái tử Lý Kiến Thành còn chưa ngủ. Y đang trong thư phòng cùng Vương Khuê và Sài Thiệu thảo luận sách lược ứng phó tiếp theo. Vũ Sĩ Dật bị giết y cũng đã biết, nhưng Tề Vương cũng không phát động chính biến cung đình, khiến y có chút không ngờ. Tuy nhiên, bệnh tình của phụ hoàng bỗng nhiên trầm trọng, sinh mạng bị đe dọa, điều này khiến Lý Kiến Thành bỗng nhiên hiểu ra điều gì đó.
Trong lần huynh đệ tương tàn này, Sài Thiệu đứng ở phía Thái tử Lý Kiến Thành. Trong phủ Phò mã của y có ba trăm gia đinh võ nghệ cao cường, có thể trợ giúp Lý Kiến Thành một tay, diệt trừ Tề Vương Lý Nguyên Cát.
Sài Thiệu có chút lo lắng nói:
-Điện hạ, hiện tại đã rõ ràng rồi, bệnh tình của Thánh thượng bỗng nhiên nặng thêm, đã đến thời điểm nguy kịch, việc này chỉ có thể là do Tề Vương hạ thủ, mượn bệnh tình Thánh thượng nguy kịch, đem triệu hồi Tần Vương về Trường An, lúc đó mới là cơ hội động thủ mà y chờ đợi. Điện hạ, chúng ta không thể đợi thêm được nữa.
Nói đến đây, Sài Thiệu lại hỏi Vương Khuê:
-Đường Phong bên kia thế nào? Trương Công Cẩn có nguyện ý hợp tác với chúng ta không?
Vương Khuê lắc đầu:
-Đêm qua ta lại đến tìm y, y vẫn nói một câu kia. Y không có quyền quyết định, nhất định phải có mệnh lệnh của Tần Vương.
-Ôi!
Bên cạnh truyền đến một tiếng thở dài. Sài Thiệu và Vương Khuê cùng nhau nhìn về hướng Lý Kiến Thành. Lý Kiến Thành khoanh tay đứng trước cửa sổ, nhìn về bóng đêm bên ngoài cửa sổ. Y không quay đầu lại, chỉ thản nhiên nói:
-Cho dù Đường Phong có hợp tác với chúng ta, thực lực của chúng ta vẫn là không đủ. Phủ Tề Vương đã tụ tập ba ngàn dũng sĩ, nếu không phải vì đợi Tần Vương, y đã sớm động thủ rồi.
Lý Kiến Thành xoay người nhìn chăm chú vào Sài Thiệu và Vương Khuê:
-Chúng ta chỉ hai cơ hội, một là Tần Vương đồng ý hợp tác cùng chúng ta, phái quân đội của y vào thành, hoặc là Trưởng Tôn Thuận Đức và Đoàn Đức Thao hoàn toàn nghe theo mệnh lệnh của ta.
Sài Thiệu nhướn mày nói:
-Nhưng Đoàn Đức Thao không phải là người của Điện hạ sao? Không nhờ Điện hạ đề bạt, y sao có được ngày hôm nay. Vì sao y không nghe theo mệnh lệnh của Điện hạ. Thần cảm thấy Điện hạ nên tìm y nói chuyện một chút.
Lý Kiến Thành lắc đầu:
-Sáng sớm hôm nay ta đã nói chuyện với y. Y cũng nói là nghe theo Thánh thượng an bài, chỉ cần Thánh thượng đem quyền chỉ huy cho ta, y liền nhất đinh trung thành với ta. Y chỉ thần phục Phụ hoàng.
-Hừ! Thánh thượng đã sắp không giữ được, y còn cổ hủ như vậy sao?
Sài Thiệu oán hận nói.
Lý Kiến Thành chầm chậm ngồi xuống, sắc mặt ngưng trọng nói:
-Thật ra y còn một tầng thâm ý khác. Nếu Phụ hoàng mất, có lẽ y sẽ hiệu trung với ta, Trưởng Tôn Thuận Đức cũng giống như vậy.
Lý Kiến Thành nói ra những lời này, trong lòng lập tức ổn đỉnh lại.
Đúng lúc này, ngoài cửa có thị vệ gấp gáp bẩm báo:
-Điện hạ, Tần Vương phái người đưa tin, có quân tình khẩn cấp!
Lý Kiến Thành giật mình kinh hãi, vội vàng nói:
-Nhanh chóng dẫn y đến đây.
Không bao lâu sau, vài tên thị vệ dẫn tên lính đưa tin tiến vào thư phòng. Tên lính đưa tin quỳ một gối nói:
-Bái kiến Thái tử Điện hạ!
-Tình hình Tần Vương bên kia thế nào?
Lý Kiến Thành sốt ruột hỏi han. Y vẫn rất quan tâm đến tình hình chiến sự ở tiền tuyến. Lúc này, sắc mặt của Sài Thiệu và Vương Khuê cũng trở nên chăm chú, vẻ mặt tên lính báo tin không chút vui mừng, điều này khiến cho bọn họ cảm thấy tình hình không ổn.
-Là ai?
Quân coi giữ trên thành lớn tiếng quát hỏi.
-Gọi Tướng quân Dương Khiếu ra nói chuyện!
Dương Khiếu là tướng Đô úy phòng vệ cửa Kim Quang, cũng là người của Tề Vương Lý Nguyên Cát. Đám lính thủ thành vội chạy đi bẩm báo. Không bao lâu sau, Dương Khiếu vội vàng chạy tới, y giương mắt thăm dò, nói khẽ với bọn lính:
-Hé cửa ra một đường nhỏ, cho bọn họ vào thành.
Pháp lệnh Đại Đường nghiêm cấm việc mở cửa thành vào ban đêm, chỉ có trường hợp quân tình khẩn cấp là ngoại lệ. Kể cả Vương công quý tộc cũng không có đặc quyền ra khỏi thành vào ban đêm. Có thể nói đây là lệnh cấm nghiêm khắc nhất của Đại Đường, Nhưng không ngờ, đêm nay, tướng phòng vệ lại hạ lệnh mở cửa thành cho người ngoài vào. Đây chính là tội chết.
Mặc dù trong lòng bọn lính có chút mâu thuẫn nhưng vẫn không dám chống lại mệnh lệnh của chủ tướng, đành phải chậm rãi hạ cầu treo xuống, mở hé cửa thành ra một đường nhỏ. Hai trăm người áo đen nhanh chóng xếp thành hàng đi vào trong thành. Dương Khiếu chăm chú nhìn đám người áo đen tiến vào trong thành, không khỏi lắc đầu. Trước kia, muốn vào thành đều phải giả làm bình dân, vào thành lúc trời còn sáng, hiện giờ không ngờ vào buổi tối, chính đại quang minh vào thành, xem ra Tề Vương sắp có hành động rồi.
Đám người áo đen vào thành, rất nhanh liền biến mất trong đêm tối. Dương Khiếu sai binh lính đóng cửa thành lại, sau đó y trở về phòng, tiếp tục giấc ngủ. Vài tên lính thấy y đã đi xa, lúc này mời “phì!” một tiếng thật mạnh.
-Loại gì vậy, ban đêm cũng dám tự ý mở cửa thành?
Mặc dù mấy tên lính khinh bỉ Dương Khiếu nhưng trong lòng mỗi người đều cảm thấy bất an. Bọn họ dựa lưng vào tường, ngồi thấp xuống, thấp giọng nói chuyện phiếm.
-Các ngươi thấy không, đám người áo đen này đều là dũng sĩ do Tề Vương tự chiêu mộ. Nghe nói y chiêu mộ đến mấy ngàn người, xem ra là Tề Vương chuẩn bị động thủ rồi.
-Đương nhiên là y có dã tâm. Thánh thượng bệnh tình nguy cấp, quân quyền lại nằm trong tay Tề Vương. Ta phỏng chừng sắp có binh biến rồi.
-Binh biến? Còn chưa đến mức đó đâu. Chủ lực của Tần Vương vẫn còn ở bên ngoài đấy.
-Chủ lực cái rắm. Khẳng định là đã sớm bị đánh bại rồi.
Lúc này, một lão binh thở dài một tiếng, thấp giọng nói:
-Triều Tùy đã thống nhất hơn phân nửa giang sơn. Mấy trăm ngàn đại quân Tùy áp sát. Nghe nói Đồng Quan và đạo Đồng Quan đã mất. Mấy huynh đệ bọn họ còn tranh quyền đoạt vị, thật sự là tự gây nghiệt, không thể sống. Các vị, chúng ta cũng phải suy nghĩ cho bản thân mình, giữ được tính mạng mới là điều quan trọng nhất.
-Mã đại ca nói đúng. Huynh đệ bọn họ nội đấu có liên quan gì đến chúng ta. Ta lại cảm thấy triều Tùy không tệ, đồng ý phân chia đất đai cho chúng ta, không giống triều Đường, hứa hẹn khi tiến vào Quan Trung liền phân đất, nhưng từ đó tới nay nào có chút động tĩnh gì, rõ ràng là lừa gạt chúng ta. Triều Đường bất nghĩa, dựa vào cái gì muốn chúng ta bán mạng cho chúng.
Trong lúc đám binh lính đang khe khẽ nghị luận, ngoài thành bỗng nhiên vang lên tiếng vó ngựa dồn dập, càng ngày càng đến gần. Mấy tên lính đầu trạm đứng lên, hướng ngoài thành quan sát, mơ hồ có thể thấy bóng dáng một người cưỡi ngựa đang hăng hái nhằm phái cổng thành chạy tới.
-Quân tình khẩn cấp, nhanh chóng mở cửa thành!
Dưới thành là một gã kỵ binh báo tin.
Mấy tên lính không dám chậm trễ, vội vàng đi báo cáo Tướng phòng vệ Dương Khiếu. Một lát sau, Dương Khiếu vội vàng chạy tới, hỏi thăm dò:
-Là quân tình từ nơi nào?
-Ta được Tần Vương Điện hạ phái tới, báo tin khẩn cấp cho Thái tử.
Dương Khiếu cả kinh, vội vàng hỏi:
-Tần Vương bên kia thế nào?
-Tần Vương bại trận ở Thiển Thủy Nguyên, Triệu Vương bỏ mình. Tần Vương đã dẫn tàn quân lùi về huyện Tân Bình. Tình huống vô cùng nguy cấp.
Mọi người trên thành đều thất kinh, Dương Khiếu nào dám chậm trễ, vội vàng hạ lệnh mở cửa thành. Kỵ binh đưa tin vội vàng chạy vào thành, hướng Đông cung lao đi. Quân thủ vệ trên đầu thành rơi vào một trận sợ hãi. Tần Vương bại trận, không ngờ Lý Huyền Bá đã tử trận rồi, Đại Đường thật sự xong rồi.
Dương Khiếu hạ lệnh đóng thành. Lúc này y cũng không thể bình tĩnh được nữa, tìm cớ xuống thành, chạy đến phủ Tề Vương báo tin.
…
Trong phòng đèn đuốc sáng trưng, Lý Nguyên Cát đang cùng bốn gã tâm phúc là Vương Thúc Bảo, Đoàn Đạt, Chu Kiệt, Lý Đức thảo luận phương án cuối cùng. Kế hoạch của bọn họ thực thi vô cùng thuận lợi. Lý Uyên bệnh tình nguy kịch, triều đình đã phái người thông báo cho Tần Vương, hy vọng Tần Vương có thể lập tức trở về kinh thành. Căn cứ vào tin tức bọn họ nắm giữ, Bùi Tịch cũng phái người báo cáo tình huống cho Tần Vương, phỏng chừng Đường Phong cũng phái người đi.
Một khi Tần Vương quay về Trường An, tiến cung gặp thánh thượng, bọn họ lập tức động thủ.
Lý Nguyên Cát có vẻ rất hưng phấn. Hiện tại, tất cả lưới đã được bày ra, chỉ chờ Tần Vương tự chui đầu vào lưới mà thôi.
Đúng lúc này, ngoài cửa có thị vệ bẩm báo:
-Khởi bẩm Điện hạ, Tướng phòng vệ cửa Kim Quang Dương Khiếu có chuyện quan trọng muốn bẩm báo.
Lý Nguyên Cát gật gật đầu:
-Cho y tiến vào!
Một lát sau, thị vệ dẫn theo Dương Khiếu vào trong phòng. Dương Khiếu tiến lên quỳ một gối bẩm báo:
-Điện hạ, Tần Vương vừa phái người về kinh báo quân tình khẩn cấp, nghe nói quân Đường bại trận, Triệu Vương bỏ mình.
Tin tức này khiến mọi người nhìn nhau ngơ ngác. Lý Nguyên Cát vội hỏi:
-Tần Vương hiện giờ đang ở đâu?
-Dường như đang ở huyện Tân Bình. Y phái người vào kinh cầu viện.
Lúc này, Vương Thúc Bảo hỏi:
-Người đến báo cáo với ai?
-Nghe tên đưa tin nói là hướng Thái tử Điện hạ báo cáo.
Vương Thúc Bảo nhướn mày, suy tư một lát. Y bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, lập tức hướng Lý Nguyên Cát nói:
-Điện hạ, chỉ sợ Thái tử sẽ có hành động.
Ở Đông cung, Thái tử Lý Kiến Thành còn chưa ngủ. Y đang trong thư phòng cùng Vương Khuê và Sài Thiệu thảo luận sách lược ứng phó tiếp theo. Vũ Sĩ Dật bị giết y cũng đã biết, nhưng Tề Vương cũng không phát động chính biến cung đình, khiến y có chút không ngờ. Tuy nhiên, bệnh tình của phụ hoàng bỗng nhiên trầm trọng, sinh mạng bị đe dọa, điều này khiến Lý Kiến Thành bỗng nhiên hiểu ra điều gì đó.
Trong lần huynh đệ tương tàn này, Sài Thiệu đứng ở phía Thái tử Lý Kiến Thành. Trong phủ Phò mã của y có ba trăm gia đinh võ nghệ cao cường, có thể trợ giúp Lý Kiến Thành một tay, diệt trừ Tề Vương Lý Nguyên Cát.
Sài Thiệu có chút lo lắng nói:
-Điện hạ, hiện tại đã rõ ràng rồi, bệnh tình của Thánh thượng bỗng nhiên nặng thêm, đã đến thời điểm nguy kịch, việc này chỉ có thể là do Tề Vương hạ thủ, mượn bệnh tình Thánh thượng nguy kịch, đem triệu hồi Tần Vương về Trường An, lúc đó mới là cơ hội động thủ mà y chờ đợi. Điện hạ, chúng ta không thể đợi thêm được nữa.
Nói đến đây, Sài Thiệu lại hỏi Vương Khuê:
-Đường Phong bên kia thế nào? Trương Công Cẩn có nguyện ý hợp tác với chúng ta không?
Vương Khuê lắc đầu:
-Đêm qua ta lại đến tìm y, y vẫn nói một câu kia. Y không có quyền quyết định, nhất định phải có mệnh lệnh của Tần Vương.
-Ôi!
Bên cạnh truyền đến một tiếng thở dài. Sài Thiệu và Vương Khuê cùng nhau nhìn về hướng Lý Kiến Thành. Lý Kiến Thành khoanh tay đứng trước cửa sổ, nhìn về bóng đêm bên ngoài cửa sổ. Y không quay đầu lại, chỉ thản nhiên nói:
-Cho dù Đường Phong có hợp tác với chúng ta, thực lực của chúng ta vẫn là không đủ. Phủ Tề Vương đã tụ tập ba ngàn dũng sĩ, nếu không phải vì đợi Tần Vương, y đã sớm động thủ rồi.
Lý Kiến Thành xoay người nhìn chăm chú vào Sài Thiệu và Vương Khuê:
-Chúng ta chỉ hai cơ hội, một là Tần Vương đồng ý hợp tác cùng chúng ta, phái quân đội của y vào thành, hoặc là Trưởng Tôn Thuận Đức và Đoàn Đức Thao hoàn toàn nghe theo mệnh lệnh của ta.
Sài Thiệu nhướn mày nói:
-Nhưng Đoàn Đức Thao không phải là người của Điện hạ sao? Không nhờ Điện hạ đề bạt, y sao có được ngày hôm nay. Vì sao y không nghe theo mệnh lệnh của Điện hạ. Thần cảm thấy Điện hạ nên tìm y nói chuyện một chút.
Lý Kiến Thành lắc đầu:
-Sáng sớm hôm nay ta đã nói chuyện với y. Y cũng nói là nghe theo Thánh thượng an bài, chỉ cần Thánh thượng đem quyền chỉ huy cho ta, y liền nhất đinh trung thành với ta. Y chỉ thần phục Phụ hoàng.
-Hừ! Thánh thượng đã sắp không giữ được, y còn cổ hủ như vậy sao?
Sài Thiệu oán hận nói.
Lý Kiến Thành chầm chậm ngồi xuống, sắc mặt ngưng trọng nói:
-Thật ra y còn một tầng thâm ý khác. Nếu Phụ hoàng mất, có lẽ y sẽ hiệu trung với ta, Trưởng Tôn Thuận Đức cũng giống như vậy.
Lý Kiến Thành nói ra những lời này, trong lòng lập tức ổn đỉnh lại.
Đúng lúc này, ngoài cửa có thị vệ gấp gáp bẩm báo:
-Điện hạ, Tần Vương phái người đưa tin, có quân tình khẩn cấp!
Lý Kiến Thành giật mình kinh hãi, vội vàng nói:
-Nhanh chóng dẫn y đến đây.
Không bao lâu sau, vài tên thị vệ dẫn tên lính đưa tin tiến vào thư phòng. Tên lính đưa tin quỳ một gối nói:
-Bái kiến Thái tử Điện hạ!
-Tình hình Tần Vương bên kia thế nào?
Lý Kiến Thành sốt ruột hỏi han. Y vẫn rất quan tâm đến tình hình chiến sự ở tiền tuyến. Lúc này, sắc mặt của Sài Thiệu và Vương Khuê cũng trở nên chăm chú, vẻ mặt tên lính báo tin không chút vui mừng, điều này khiến cho bọn họ cảm thấy tình hình không ổn.
Bình luận facebook