• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Thiên giới hoàng hậu (1 Viewer)

  • Chương 126

Lục Chiến Vân mặc dù biết hai quân đối chiến, không phân biệt nam nữ, chỉ phân biệt hai bên địch ta, thế nhưng trong hơn hai mươi năm cuộc đời của hắn, từ lâu có một việc đã trở thành thâm căn cố đế.
Hảo nam không đấu với nữ, huống chi là một nữ tử mềm mại như nước, tuy rằng trong lòng hắn rất muốn giết nàng, nhưng cuối cùng cũng không nở ra tay.

Trong doanh trướng, bầu không khí rất lạnh, mọi người đồng loạt nhìn Lục Chiến Vân.

Lục Chiến Vân cắn răng một cái, trầm giọng mở miệng: “Mạt tướng biết tội, nguyện ý chịu phạt.”

“Người đến, đem Lục Chiến Vân kéo xuống, đánh năm mươi quân côn.”

Thanh Dao diện vô biểu tình, lạnh lùng mệnh lệnh, lập tức có người đi đến, lôi kéo Lục Chiến Vân xuống chịu phạt, trong doanh trướng, mọi người ai cũng không dám nói chuyện, cùng nhau nhìn nguyên soái ở trên cao.

Thanh Dao phất phất tay, thất vọng mở miệng: “Ta đối với các ngươi rất thất vọng, đường đường thiết huyết nam nhi, lại chịu không nổi sự mê hoặc này, là nữ nhân thì thế nào, đây là chiến trường, nếu như ngươi đối với nữ nhân mềm lòng, một khắc sau các nàng sẽ lấy mạng của các ngươi, nếu như các ngươi xuống tay không nhẫn tâm trong khi cả Đan Phượng quốc đều là nữ tử, thì làm sao có thể khải hoàn hồi triều đây?”

Thanh Dao hùng hổ hăm doạ, con ngươi âm ngao đến cực điểm, thanh âm lạnh mỏng như băng vang ở trong doanh trướng.

Bên dưới tất cả mọi người điều ngẩn ra, họ cảm thấy trong lòng trầm trọng vô cùng, không nghĩ tới bọn họ không bằng cả Băng Tiêu cùng Mạc Sầu, xem ra lúc này chuyện cần khắc phục nhất là vấn đề tâm tính, lời nguyên soái nói một chút cũng không sai, cả Đan Phượng quốc đều là nữ tử, chẳng lẽ bọn họ không nghĩ khải hoàn hồi triều sao?

An Định Phong xoay mình đứng lên, cung kính tỏ thái độ.

“Nguyên soái xin bớt giận, mạt tướng cam đoan, kế tiếp nếu như ai còn tồn tại một điểm thương hại trong lòng, lập tức xử tử.”

Lời này boong boong vang vọng ở giữa không trung, Thanh Dao khẽ nheo mắt lại, gật đầu một cái: “Tốt, tất cả mọi người lui xuống nghỉ ngơi đi, trong khoảng thời gian ngắn Đan Phượng quốc sẽ không ra gây chiến, An tướng quân cùng Ngân Hiên ở lại.”

“Dạ” mọi người ôm quyền lĩnh mệnh, ngoại trừ Ngân Hiên cùng An Định Phong còn lại những người khác đều lui ra ngoài.

Bên trong doanh trướng, Thanh Dao đi xuống, ngồi ngay ngắn ở ở bên cạnh An Định Phong, nhìn Ngân Hiên ở đối diện, đôi mài chau lại, chậm rãi từng chữ từng lời mở miệng: “Trần Đường Quan đã mất đi hai viên Đại tướng, tổn thất gần năm nghìn binh mã, e là kế tiếp sẽ không dễ dàng xuất chiến, chúng ta nên nghiên cứu trận kế tiếp phải đánh như thế nào, nếu như các nàng đóng cửa không ra, chúng ta cứ như vậy sẽ bị tổn hao, đây cũng không phải là biện pháp tốt, thứ nhất, chúng ta đường xa mà đến, lương thảo có hạn, ăn mặc của mười vạn người, không phải là chuyện nhỏ, thứ hai, chiến cuộc này nếu cứ giằng co, càng về sau chúng ta càng bất lợi.”

Thanh Dao ngữ khí trầm trọng, con ngươi sâu u vô cùng, Ngân Hiên vẫn ngồi ở đối diện nàng, thân thể thon dài lười biếng thay đổi một tư thế, chậm rãi mở miệng.

“Nếu các nàng không chiến, chúng ta chiến, đánh lén, cứ như vậy, khiến cho các nàng không còn chỗ ẩn thân?”

“Ngươi có kiến nghị tốt gì?” Thanh Dao ngẩng đầu lên nhìn Ngân Hiên ngồi đối diện, rất lâu rồi, nàng phát hiện đầu óc Ngân Hiên cũng không thua bất luận người hiện đại nào, hắn là người cổ đại nếu như đến hiện đại sinh sống, nhất định cũng sẽ là con người thượng đẳng bất phàm.

“Tập kích ban đêm, chúng ta không phải có pháo khói sao? Hiện tại chính là lúc phát huy công dụng của nó, từ trong mười vạn binh tướng, chọn lựa ra một phần tinh binh, sau đó thừa lúc đêm tối thả pháo khói, làm cho đối thủ trong lúc vô tình mà tử vong, chúng ta chỉ cần từng bước tiêu hao binh sĩ của các nàng, sau đó mới có thể công tiến Trần Đường Quan.”

Ngân Hiên tiếng nói vừa dứt, không chỉ có Thanh Dao, mà ngay cả An Định Phong cũng cho rằng kế này rất tốt, chỉ có như vậy, mới có thể phát triển tình hình chiến sự đi lên, không thể cứ chịu chết một chỗ, làm theo kế này các nàng không tổn hao gì cả, bởi vì đây là địa phương của người ta, mà các nàng đường xa mà đến, vô luận như thế nào cũng không bị thiệt thòi.

“Tốt, cứ quyết định như vậy, An tướng quân lập tức đi chọn binh mã tinh tráng , thân thủ nhất định phải vô cùng lợi hại, đêm đến tiến vào Trần Đường Quan, ta nghĩ hoàng thái nữ Cơ Tuyết, nhất định nằm mơ cũng sẽ không nghĩ đến, chúng ta lần thứ hai suốt đêm xuất binh.”

“Dạ, mạt tướng lĩnh mệnh.”

An Định Phong đứng dậy đi ra ngoài, trong doanh trướng, chỉ có Thanh Dao và Ngân Hiên, hai người cùng nhìn nhau liếc mắt một cái, ánh mắt Thanh Dao hiện lên nhu hòa sáng bóng.

Người nam nhân này trong lúc nàng đi vào cục diện bế tắc, thì hắn giống như một ngọn đèn soi sáng cho nàng.

“Cám ơn ngươi.”

“Đối với ta không cần phải nói tạ ơn” thanh âm từ tính của Ngân Hiên vang lên, lười biếng vươn người giãn gân cốt một chút, giống như một con hùng sư chuyển động lông mao, một thân khí phách toả ra.

“Tối nay chúng ta là một đội.”

Ngân Hiên đứng lên, thân ảnh cao to như ngọn núi lớn vững vàng đứng trong doanh trướng, vầng sáng bao phủ xung quanh người hắn, bất quá đối với kiến nghị của hắn, Thanh Dao không đồng ý.

“Không được, ngươi phải ở lại doanh trướng, ta đi là được, cần phải có một người trấn thủ trong quân.”

“Ta chỉ nói cho ngươi biết quyết định của ta thôi.” Ngân Hiên xốc lên đại môn doanh trướng bước ra ngoài, ánh dương quang chiếu vào, hắn rất nhanh hoà nhập vào trong vầng sáng đó. Thanh Dao nhìn bóng lưng của hắn, vừa bực mình vừa buồn cười, cùng hắn chung đụng một thời gian, nàng phát hiện đã lâu như vậy, hắn vẫn không thay đổi, vẫn khí phách, vẫn duy ngã độc tôn, nhưng nói một điểm cũng không thay đổi thì không phải, tất cả những gì hắn làm điều đem nàng làm trọng.

Thanh Dao lâm vào trầm tư, Tiểu Ngư nhi dẫn người từ bên ngoài đi tới, Mạc Sầu và Băng Tiêu cũng theo sau tiến vào.

“Nương, thế nào? Không có sao chứ.”

Tiểu Ngư nhi lo lắng hỏi, nương tựa hồ đang bị chuyện gì đó phiền muộn.

“Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không ? Nói ra để cho ta giúp người suy nghĩ chủ ý a.”

Tiểu Ngư nhi lời nói vừa rơi xuống trong lổ tai của Mạc Sầu cùng Băng Tiêu, hai người chỉ lơ đễnh lui qua một bên, nếu có người ngoài ở đây sẽ lấy làm kỳ quái, nhưng các nàng thì đã không còn hiếu kỳ nữa, bởi vì trên người Tiểu Ngư nhi có rất nhiều chuyện người thường khó có thể lý giải được, mà các nàng cũng đã quen rồi.

Thanh Dao đưa tay ôm lấy Tiểu Ngư nhi, đối với chuyện trong quân, nàng vẫn ứng phó được như thường, chỉ là lâu nay, vẫn không biết làm sao để cùng Ngân Hiên ở chung, nàng có chút mơ màng, nói thật ra, tất cả chuyện Ngân Hiên đã làm, nàng rất cảm động, nhưng nếu nói bản thân mình thương hắn rồi, thì lại không hẳn như vậy, hiện tại toàn bộ thể xác và tinh thần của nàng đều đặt ở trên chiến sự, giúp đỡ hắn thống nhất thất quốc, báo thù cho Vô Tình, hơn nữa nàng đã đồng ý với Vô Tình, phải lấy được bản bí cổ, để đưa về Hoa Hàng Tộc, nếu chuyện nàng đã hứa rồi, nhất định phải làm được, đây cũng là nguyên tắc làm người của nàng.

“Không có việc gì, ta đang suy nghĩ chuyện tối nay tập kích Trần Đường Quan.”

“Tối nay tập kích?” Mạc Sầu cùng Băng Tiêu đồng thời kêu lên, hai người đã đi tới, không ngờ nguyên soái lại áp dụng phương pháp tập kích trong đêm tối, đã như vậy, đương nhiên không thể thiếu một phần của các nàng.

“Chúng ta cũng muốn tham gia.”

Thanh Dao ngẩng đầu lên, nhìn Tiểu Ngư nhi đang ngồi trên đùi, nếu như hai người các nàng đều tham gia, Tiểu Ngư nhi ở một mình thì làm sao bây giờ? Không được, nhất định phải có người chiếu cố nàng.

“Băng Tiêu là kiêu kỵ úy, vốn nên tham gia, Mạc Sầu, ngươi ở lại chiếu cố Tiểu Ngư nhi đi, loại sự tình này, sau này sẽ còn cơ hội, nếu các ngươi thích, sau này có thể thay phiên tham gia.”

“Dạ” Mạc Sầu cùng Băng Tiêu lĩnh mệnh.

Thanh Dao như nhớ tới một chuyện khác, quay đầu nhìn về phía Mạc Sầu: “Ngươi lập tức liên hệ người của Phượng Thần cung, để cho bọn họ lập tức nghĩ biện pháp, đem bản đồ phân bố trong thành đưa đến đây, cần phải nhanh, mặt trời vừa lặn là lúc phải nhìn thấy vật này.”

“Dạ, ta lập tức liên hệ Lâm Tư Miểu.”

Mạc Sầu đi ra ngoài, các nàng cùng Lâm Tư Miểu có phương pháp liên hệ đặc biệt, lấy khói hiệu làm tin, chỉ cần nàng phóng ra tín hiệu, Lâm Tư Miểu sẽ biết các nàng muốn dạng tin tức nào, tuy rằng Trần Đường Quan không cho phép bất luận kẻ nào ra vào, thế nhưng chỉ cần hắn muốn, hắn sẽ có biện pháp đưa ra.

Trong doanh trướng, Băng Tiêu không nói được một lời nhìn hết thảy trước mắt nguyên lai hoàng hậu nương nương là cung chủ của Phượng Thần cung, mà Phượng Thần cung trên đại điển đăng cơ của tân hoàng Hoàng Viên quốc, có thể nói đã nổi danh, bọn hắn bây giờ, là bang phái có danh tiếng nhất trên giang hồ, chẳng qua ai lại nghĩ rằng bang phái kia là người của hoàng hậu nương nương Huyền Nguyệt.

Băng Tiêu không khỏi cảm thán, thân là nữ nhân, có thể thấy hoàng hậu thật thành công rực rỡ.

Ban đêm, mười đội tinh binh, mỗi một đội chỉ có mười người trái phải, đều là những tên thân thủ bất phàm, mỗi người đều mặc dạ hành cùng bóng đêm như hoà chung một thể, ngoại trừ một đôi mắt hữu thần thì không còn thấy được thần tình khác, Thanh Dao chậm rãi mở miệng.

“Mỗi người các ngươi đều phải cẩn thận hành sự, ngàn vạn lần chớ kinh động những người khác, trong tay của mỗi người đều có bản đồ phân bố trong thành, ta cùng An tướng quân sẽ các lĩnh năm người đi trên đường cái, chiếm một nữa vị trí các khu vực, xong xuôi mọi chuyện lập tức trở về đây.”

“Dạ, nguyên soái.”

Mọi người lên tiếng trả lời, mỗi người trên lưng đều mang theo một bao đồ là bản vẽ cùng pháo khói.

Pháo khói này là khói độc, tối nay các nàng đánh lén, không phải là vì giết một hai người Đan Phượng quốc, mà còn có dã tâm lớn hơn nữa.
Chương 128.2

“Hơn bảy vạn binh mã? Hai viên Đại tướng?”

Thanh âm của Hoa Văn Bác có chút âm u, trong đôi mắt đen từng trận gió lạnh ngạo nghễ hướng Cơ Tuyết thổi qua, rồi chậm rãi một chữ một lời mở miệng.

“Đối phương có thật sự lợi hại như vậy không? Hay là ngươi các bất tài mà không chịu nỗi một kích đây?”

Lời vừa nói ra, một câu ngọc kiều cũng không dám nhiều lời, hoàng phu nương nương vẫn ngồi bên trên thượng vị, hơn nữa toàn bộ người của Đan Phượng quốc đều biết, hoàng phu nương nương am hiểu sâu các loại cổ pháp, còn rất được nữ hoàng sủng ái, vì thế người bình thường căn bản không dám đắc tội hắn.

Cơ Tuyết vừa nghe Hoa Văn Bác nói vậy, sớm phẫn nộ đứng lên, căm tức nhìn hắn.

“Hoàng phu nương nương có ý? Nói là bản thái nữ thất trách sao?”

“Chẳng lẽ không đúng sao?” Hoa Văn Bác chậm rãi nở nụ cười, mà nụ cười này càng lúc càng tươi, giống như có một đóa hoa nở trên mặt vậy, không cần nói cũng biết rất đẹp mắt, mặc dù hắn đã hơn bốn mươi, nhưng vẫn trẻ tuổi như thế, hơn nữa còn mị hoặc và hàm súc, bên dưới Ngọc Kiều cùng hai viên dũng tướng ở phía sau, đồng thời ngây ngẩn cả người, đáy lòng cảm thán, hoàng phu nương nương quả nhiên xinh đẹp như thiên tiên, thảo nào hơn hai mươi mấy năm qua quang vinh sủng mà không suy.

Cơ Tuyết bị Hoa Văn Bác đánh một kích, tức giận đến lông tóc dựng đứng. Hận trừng mắt nhìn Hoa Văn Bác, mà nam tử ở trên cao vẫn mang vẻ mặt bí hiểm cười, đúng là tuổi trẻ a.

Nàng như vậy, tức không phải là đối tượng để khống chế tốt sao, nếu như mình có thể khống chế nàng, chẳng khác nào đã khống chế toàn bộ Đan Phượng quốc, thiên hạ này không phải đã là của mình sao?

Mà loại này khống chế này, còn có một ý nghĩa khác nữa, Hoa Văn Bác cười đến ái muội bất minh.

Cơ tuyết rùn mình một cái, trong lòng bất an càng lúc càng lớn, vì sao, nàng lại có một loại cảm giác giống như bản thân bị người ta cỡi hết quần áo vậy?

Nhưng mà nam tử ngồi ở trên cao vẫn cười đến mềm mại đáng yêu như trước, căn bản chẳng tỏ vẻ gì, chẳng lẽ là do mình quá nhạy cảm sao, Cơ Tuyết dùng sức lắc đầu, nghiêm túc mở miệng.

“Được, nếu hoàng phu nương nương đã nói thế, như vậy để bản thái nữ nhìn xem hoàng phu nương nương có chỗ nào lợi hại?”

Cơ tuyết đột nhiên tỉnh táo lại, tức giận cùng loại người âm hiểm tiểu này thật không đáng, nếu như mình tức giận, nói không chừng hắn còn ở một bên cao hứng nữa chứ?

“Ân, ta mệt mỏi, khuya hôm nay ngươi đến phòng của ta đi, chúng ta hảo hảo lập kế hoạch một chút xem kế tiếp làm sao mà đánh trận này.”

Hoa Văn Bác tiếng nói vừa dứt, Cơ Tuyết nhíu mày, rất nhanh mở miệng: “Vì sao phải đến phòng ngươi, chúng ta có thể ở tại phòng khách chủ doanh cùng nhau thương nghị hướng đi kế tiếp, còn có thêm Ngọc đại tướng quân cùng các võ tướng của nàng sẽ cùng nhau nghĩ ra phương án được không?”

Đối với sự chất vấn của Cơ Tuyết, Hoa Văn Bác làm như không nghe thấy, thân hình từ trên cao đi xuống, thanh âm nhàn nhạt vang lên: “Ngọc tướng quân, bản cung nên ở chỗ nào nghỉ ngơi đây?”

Ngọc Kiều vừa nghe thấy, liền sợ hãi mở miệng: “Xin hoàng phu nương nương theo mạt tướng ra phía sau.”

“Tốt” Hoa Văn Bác lạnh lùng lên tiếng, lúc đi qua người Cơ Tuyết, thân thể của hắn dán qua người nàng rồi nhẹ nhàng mở miệng: “Không đến phiên ngươi làm bậy, bởi vì trận chiến này là chuyện của ngươi, không là chuyện của ta.”

Nói xong liền lặng yên rời đi, trong xoang mũi Cơ Tuyết đầy mùi thơm nồng nặc của hoa ngọc lan.

Buổi tối, Cơ Tuyết ở trong phòng, nàng trằn trọc đi lòng vòng, không biết có nên đi đến phòng của Hoa Văn Bác hay không, người nam nhân kia mưu kế thâm sâu, trong lòng nàng biết rất rõ ràng, thế nhưng nếu như không đi, e là nam nhân này sẽ không giúp đỡ các nàng, ý tứ trong lời nói của hắn rất rõ ràng, hơn nữa điều quan trọng nhất là nàng cũng không phải nữ nhin chân chính của hoàng tộc, tuy rằng nữ nhân kia đã bị nàng trừ đi, thế nhưng nàng tin, người nam nhân này nhất định còn có chứng cứ khác.

Cuối cùng Cơ Tuyết cắn răng một cái, quay đầu đi ra ngoài, bên ngoài hai người thủ hạ đang đứng thẳng, cung kính mở miệng: “Tham kiến thái nữ điện hạ.”

“Ân, theo bản thái nữ đi thỉnh an hoàng phu nương nương” Cơ Tuyết trong lòng tính toán, tự mình mang theo hai người thủ hạ, hắn sẽ không đến mức làm ra chuyện mất đi thân phận của hắn.

Một nhóm ba người đi về phía sau quân cơ đại doanh, tiểu viện của hoàng phu nương nương cách chỗ ở Cơ Tuyết không xa, bởi vì hai người bọn họ đều mang thân phận tôn quý, nên chỗ ở tốt nhất tại trần đường quan, liền đem cho hai người bọn họ ở.

Dưới hành lang đang đứng thẳng hai nam tử diện vô biểu tình, chính là thủ hạ của Hoa Văn Bác, vừa nhìn thấy Cơ Tuyết qua đây, họ liền cung kính kêu một tiếng: “Thái nữ điện hạ, chủ tử đang đợi ngươi?”

Cơ tuyết hơi gật đầu một cái, đi vào, hai hộ vệ phía sau, cùng nàng đi vào, ai ngờ thủ hạ của Hoa Văn Bác đưa tay lên ngăn hai người hộ vệ kia lại, lạnh lùng lên tiếng: “Chủ tử có lệnh, ngoại trừ thái nữ, bất kỳ người nào cũng không cho phép tiến vào phòng ngủ.”

Cơ Tuyết ngẩn ra, không nghĩ tới thủ hạ của nàng ngay cả gian phòng cũng không vào được, vậy phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ nàng thực sự phải đưa tới cửa sao?
Chương 128.3

Dựa theo đạo lý mà nói. Hoa Văn Bác lớn lên xinh đẹp như thiên tiên, nữ nhân đều xem hắn là đối tượng, mà nàng là Đan Phượng hoàng thái nữ, trong phủ nam thị đông đảo, dù cho Hoa Văn Bác có ý tứ kia, thì xem như sủng hạnh một nam sủng, cũng không phải chuyện gì đáng ngại lắm, chẳng qua Cơ Tuyết rất sợ hãi người nam nhân bên trong phòng, hơn nữa hắn là hạng người gì, nàng làm sao mà không biết chứ, chỉ sợ hắn đang muốn khống chế nàng, chứ không phải nàng khống chế hắn.

Thế nhưng lúc này tiến vào cũng không được, đi ra cũng không phải, Cơ Tuyết đang ở thế khó xử, thì trong phòng vang lên một đạo thanh âm nhẹ nhàng mềm mại: “Vào đi.”

Câu nói này đã không được phép nàng lui nữa rồi, chỉ mong nam nhân kia không có sắc tâm quá, chỉ là tự mình suy nghĩ nhiều thôi, hoặc hắn chỉ là muốn khiêu khích nàng, cũng không có trực tiếp muốn nàng, bởi vì hắn nào dám phản bội nữ hoàng.

Nữ hoàng là một người tàn nhẫn, nếu như phát hiện hắn phản bội nàng, chỉ sợ hắn không có ngày tháng tốt đẹp.

Cơ tuyết tự ình một liều thuốc an thần, rồi chậm rãi xoay người đi vào bên trong.

Vòng qua bình phong ngọc lưu ly khắc hoa, liền nhìn thấy một cái giường lớn chạm trỗ, lúc này bên trong dưới ánh đèn mờ nhạt, trong không gian ấm áp, một mảnh mông lung, trên giường lớn một nam tử bạch sắc sa y (y phục màu trắng tơ tằm) đang nằm nghiêng người, như yêu ma quỷ mỵ, đôi mắt câu hồn sâu thẳm yếu ớt thật như một hồ nước, làm cho người ta không tự chủ được hãm sâu trong đó, cơ tuyết lui ra phía sau một bước, khẩn trương bất an nuốt một ngụm nước bọt, nam nhân này con ngươi ánh sáng nóng cháy được coi như một đoàn hỏa, tựa hồ tượng sinh sôi bốc cháy lên nàng đến.

“Hoàng phu nương nương cho gọi bản thái nữ qua đây, vì sao còn mặc trang phục này?”

Nam tử nằm ở trên giường, nở nụ cười xinh đẹp, vươn dài tay trắng nõn thon dài, thở ra một tiếng, rồi chậm rãi nói: “Tuyết nhi, qua đây đi, để cho bản cung hảo hảo sủng hạnh ngươi.”

Thanh âm cực kỳ mị hoặc, mang theo một cổ ma lực, làm cho Cơ Tuyết tim đập loạn xạ, từ từ đi qua đó, tuy rằng trong lòng nàng hiểu không nên là như thế này, thế nhưng thân thể lại như khống chế được cứ đi tới bên giường lớn.

Cơ Tuyết dùng một tia lý trí còn lại để khống chế bản thân mình, thì thào nói nhỏ: “Hoàng phu nương nương, không nên như vậy, ngươi không nên phản bội mẫu hoàng bệ hạ.”

Đáng tiếc người trên giường thân hình khẽ động một cái, thì thân thể của nàng đã hung hăng bị ném lên giường lớn, tiếp theo thân thể hắn đè ép xuống, làm thân hình Cơ Tuyết một trận run rẩy, nội tâm run lên vài cái, đã phân không rõ nguyên nhân lúc này nữa, tựa hồ trước đây chưa từng có người nam nhân nào đối đãi qua với nàng như vậy, họ đều là cái loại này nhu nhu thuận thuận, mà người nam nhân này thì ngược lại, mang đến cho nàng cảm thụ hoàn toàn khác.

Đại não hỗn loạn, phiêu du di động, toàn bộ thân thể như con thú nhỏ ngủ say, mặc cho nam nhân này muốn làm gì thì làm, đôi môi lạnh mỏng của hắn trực tiếp đặt lên môi của nàng, gây cho nàng một cảm xúc chưa bao giờ thể nghiệm, ngón tay nhẹ đẩy y phục trên người nàng ra, vuốt ve từng tất da thịt trong đó, con ngươi đầy nóng bỏng, bàn tay đẹp đẽ như xà mặc vân quá hải, trêu chọc chỗ tình dục dã tính nhất, làm nàng không ngừng run rẩy vặn vẹo, giờ khắc này, nàng tựa hồ đã quên mất chiến sự của Trần Đường Quan, đã quên luôn mẫu hoàng trong hoàng cung, cũng quên luôn người nam nhân này lòng dạ độc ác và đầy dã tâm, nàng chỉ nguyện hóa thành một dòng nước, chìm đắm trong bể dục này.

Tuy rằng nàng đã trải qua vô số chuyện tình ái, nhưng chưa từng có lần nào như lần này, làm cho nàng phá tan tất cả gò bó, muốn hò hét thét lên, khi thân thể tinh tráng của nam tử dán lên thân thể mềm mại như không có xương của nàng, lúc cả thân thể bị hắn xỏ xuyên qua tiến vào, hai người đều đồng thời hừ nhẹ một tiếng.

Người trước thì thoải mái đến muốn thét chói tai, chưa bao giờ có được cao trào phiêu phiêu dục tiên như vậy.

Người sau thì có một loại bị kích thích vì dồn chặt, không khỏi cảm thán, rốt cuộc thân thể tuổi trẻ vẫn tốt hơn, cảm thụ hoàn toàn bất đồng so với cái lão bà kia, làm cho tim của hắn đập như trống canh, bị sóng tình triều đánh sâu vào cảm quan cùng hưởng thụ.

Giường lớn khắc hoa, đung đưa, ngọn đèn chập chờn, một mảnh mờ ảo ái muội.

Đêm khuya chìm xuống, chậm rãi làm cho hai người mềm yếu co quắp ở trên giường lớn, lúc này Cơ Tuyết đã thanh tỉnh lại, nàng mới vừa rồi là bị hắn khống chế, nhất thời tức giận, vung một tay lên hướng phía Hoa Văn Bác đánh, Hoa Văn Bác rất nhanh vươn một tay ra, nắm thật chặt tay nàng, thanh âm lãnh mị vang lên.

“Ngươi nổi điên cái gì?”

“Ngươi dám mê hoặc ý chí của ta” nàng đang phát giận, Hoa Văn Bác xì một tiếng nở nụ cười, nhàn nhạt mở miệng: “Ta cũng không có hạ cổ với ngươi, chẳng qua ý chí của ngươi không đủ kiên định mà thôi, không, phải nói là ngươi vẫn một mực muốn ta, bằng không sẽ không nhanh chóng bò lên giường của ta, hơn nữa trước đây ngươi thích Vô Tình, chẳng qua là tìm thế thân thôi, bởi vì ngươi len lén thích ta, nên khi lần đầu tiên nhìn thấy Vô Tình, người liền muốn nạp hắn vì chính phu.”

Hoa Văn Bác tự tin mở miệng, Cơ Tuyết tức giận đến mặt biến sắc, nam nhân vô sỉ này, được tiện nghi mà còn khoe mẽ, cái gì mà nàng đã sớm thích hắn, nàng lúc nào mà nghĩ tới hắn chứ, hắn là hoàng phu Đan Phượng quốc, hơn nữa vừa già vừa lớn tuổi, nàng có ham muốn người nào thì cũng không ham muốn hắn.

“Ngươi là tên vô sỉ.”

Cơ tuyết phẫn nộ xoay mình rút ra tay, phẫn hận trừng mắt nhìn nam tử đang nằm trên giường, mặc dù y phục vẫn chưa mặc, nhưng tư thế lại rất hoàn mỹ, vóc người thon dài, tinh tráng ưu nhã như trúc, lúc này ở hông của hắn chỉ che một khối lụa mỏng, gợi cảm xinh đẹp đến nói không nên lời .

“Thế nào? Ta còn so với nam sủng của ngươi được không?”

Ánh sáng nhiều màu lưu chuyển trong đôi mắt đẹp của Hoa Văn Bác, hắn cười như không cười mở miệng.

Tuyệt đối không hề tức giận, chỉ khi hắn hưởng thụ trên cơn thể trẻ tuổi, mới có thể cảm nhận được khí khái nam tử của mình, bấy lâu nay hắn luôn đè nén linh hồn, bây giờ đã có thể phóng thích, vì thế ở trên giường lớn sinh long hoạt hổ như một người khác, hoàn toàn bất đồng với Hoa Văn Bác ở trước mặt nữ hoàng, lúc ở trên giường với nữ hoàng giường, hắn vẫn nhu thuận, mặc cho nữ nhân kia đối với hắn sủng hạnh, mà nữ nhân kia thì từ từ già đi, từ từ hắn đối thân thể già cỗi đó mất đi hứng thú, điều này khiến hắn khủng hoảng, nếu như chuyện này bị nữ hoàng phát hiện, hắn sẽ gặp phiền toái.

Mỗi lần, hắn đều bỏ thuốc ình, mới có thể duy trì quan hệ của hai người, cuối cùng hắn phát hiện ra một cách rất có lợi, đó chính là ở trên người nữ nhân trẻ tuổi phát huy sự uy mãnh của mình, mà điều này có thể làm ình vẫn duy trì hưng phấn trong thời gian rất lâu, chỉ cần nữ hoàng nhất sủng hạnh hắn, hắn sẽ nghĩ đến đây là thân thể hoa lệ của nữ tử trẻ tuổi, điều này khiến bản thân hắn vẫn duy trì hùng phong không ngã, đây là nguyên nhân hắn được sủng ái dài đến hơn hai mươi năm.

Cơ Tuyết không muốn lại cùng hắn nhiều lời, nam nhân này lớn lên đẹp không tệ, công phu điên long đảo phượng cũng lợi hại, nhưng mà đồng dạng tâm kế của hắn lại rất sâu, nàng cũng sẽ không quên điều này, lúc này vẫn nên nghĩ biện pháp đánh lui địch mới là thượng sách.

“Chúng ta vẫn nên nghiên cứu lại làm thế nào để đối phó với Mộc Thanh Dao đi, chẳng lẽ ngươi không muốn vì Vô Tình mà báo thù sao?”

Cơ tuyết tiếng nói vừa dứt, Hoa Văn Bác sắc mặt đột nhiên âm ngao không gì sánh được, xấu xí đến cực điểm.

Đôi môi lạnh mỏng nhếch lên, nhàn nhạt mở miệng: “Ta sẽ không bỏ qua nữ nhân kia.”

Rõ ràng là lời nói nhẹ nhàng, nhưng lại mang theo một cỗ nồng nặc sát khí, hít thở không thông, dường như đang bao phủ toàn bộ phòng ngủ.

Đây là câu nói, mà đêm nay Cơ Tuyết thấy vui vẻ khi nghe được nhất, mặt mày nàng cuối cùng cũng thả lỏng một ít: “Vậy ngươi chuẩn bị làm như thế nào?”

“Ngoan nào, ta đã bố trí xong, ngày mai ngươi sẽ biết lợi hại, vì thế đừng quan tâm, chúng ta hãy nói một chuyện khác quan trọng hơn?”

“Chuyện gì?”

Cơ Tuyết đối với thủ đoạn nhanh chóng của hắn, mà cảm thấy vô cùng kinh ngạc, giật mình ngước mắt theo dõi hắn, không hiểu giữa bọn họ ngoại trừ chuyện này còn có chuyện gì chứ?

“Ngươi muốn làm nữ hoàng không?”

Hoa Văn Bác bí hiểm mở miệng, nhìn nữ tử phía bên cạnh, tuy rằng diện mạo thanh tú, nhưng thân thể tuổi trẻ vẫn rất có lực mê hoặc.

“Lời này có ý gì?” Cơ tuyết cảnh giác mở miệng, nhìn chằm chằm nam nhân này, không biết hắn muốn làm cái gì, hơn nữa lời này hắn nói ra rất quái lạ, nàng là hoàng thái nữ Đan Phượng, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành nữ hoàng, câu hỏi này của hắn căn bản là dư thừa.

Chẳng qua Hoa Văn Bác cũng không cho nàng có quá nhiều thời gian suy đoán, khóe môi hiện lên nụ cười nghiền ngẫm, vươn đầu ngón tay nhẹ vuốt gương mặt Cơ Tuyết .

“Bảo bối của ta, ngươi không phải đang nằm mơ đó chứ, mặc dù hiện tại ngươi là hoàng thái nữ, nhưng nữ hoàng không phải chỉ có mình ngươi là nữ nhi, huống chi ngươi còn là giả, hơn nữa sau lưng ngươi lại không có thế lực, ngũ hoàng nữ Cơ Mộng, vẫn muốn vị trí của ngươi, hơn nữa ngươi nên biết, thế lực sau lưng nàng rất mạnh, mà phụ phi của nàng cũng rất được tâm ý nữ hoàng, nếu như lần này ngươi mất Trần Đường Quan, chỉ sợ các nàng liền có cớ để nói.”

Cơ tuyết sửng ra, ngây ngẩn cả người, nàng tuy rằng không phải huyết mạch chính thống của hoàng thất, thế nhưng từ trước tới nay, vị trí hoàng thái nữ vẫn là mục tiêu của nàng, về sau thì bị Cơ Phượng đoạt đi, nàng vẫn tìm cách hại nàng ta, hiện tại rốt cuộc đã đạt thành tâm nguyện, không ngờ phía sau còn có người muốn đoạt bảo tọa của nàng, chuyện này khiến mỗi một cọng tóc gáy trên người nàng đều dựng thẳng lên, khuôn mặt âm u khó hiểu.

“Nàng mơ tưởng.”

Cơ tuyết giọng nói căm hận mở miệng, cắn chặt hàm răng, kia Hoa Văn Bác lại một lần nửa vuốt ve thân thể nàng, khẽ hôn lên mặt lên gò má của nàng, rồi ôn tồn mở miệng.

“Nếu như sau này ngươi nghe theo ta, ta sẽ mau chóng cho ngươi leo lên bảo tọa nữ hoàng.”

Cơ tuyết vừa nghe thấy, liền mở to mắt kinh hoảng nhìn Hoa Văn Bác, ý của hắn là muốn mưu triều đoạt vị sao? Chẳng qua nàng nếu leo lên ngôi vị hoàng đế, đối với hắn có chỗ tốt gì?

“Tại sao ngươi lại muốn giúp ta như vậy? Có mục đích gì.”
Chương 128.4

“Tất nhiên là có điều kiện, bằng không vì sao phải giúp ngươi” Hoa Văn Bác nở nụ cười, nhàn nhạt mở miệng: “Ta muốn ngươi vẫn treo không vị trí chính, tuy rằng ta không là chính phu của ngươi, nhưng vị trí phải bỏ trống, hơn nữa khi ta cần nó, ngươi nhất định phải cho ta, tuy rằng ta là hoàng thái phu, nhưng sau này tất cả quyền hạn của chính phu đều ở trong tay ta.”

Hoa Văn Bác vừa nói xong, Cơ Tuyết khẽ kêu lên: “Ngươi điên rồi.”

“Ta rất bình tĩnh, đầu óc ngươi mới có điểm không rõ ràng lắm” Hoa Văn Bác nói xong cũng không hề để ý tới Cơ Tuyết nữa, mà ngã đầu hơi nghiêng người ngủ, lúc dung nhan như ngọc kia an tường đi vào giấc ngủ, quả thật phiêu dật đến nói không nên lời, hoàn mỹ không có một chút tỳ vết, làm cho người ta dời không ra tầm mắt, nhưng tiếc là bên dưới dung nhan xuất trần, dĩ nhiên chứa đựng một trái tim âm hiểm hung ác như rắn rết, hại nàng hận không thể lập tức giết hắn.

Nhưng khi nhớ đến lời nói của hắn, cũng không phải hoàn toàn không đạo lý, bây giờ còn có hắn nguyện ý giúp đỡ nàng, mặc dù là lợi dụng nàng, nhưng lại có thể làm cho nàng ngồi lên ngôi cửu ngũ, hơn nữa đầu óc của nam nhân này là hạng nhất, nếu nàng leo lên ngôi vị hoàng đế, trong khoảng thời gian ngắn hắn sẽ không hại nàng, bởi vì hắn phải dựa vào nàng mà sống sót.

Cơ Tuyết suy đi nghĩ lại nhiều lần, nam nhân bên cạnh thân đang ngủ đột nhiên vươn tay kéo nàng nằm xuống, thanh âm lạnh lùng vang lên: “Đừng suy nghĩ nhiều, để tránh khỏi choáng váng đầu.”

Đêm khuya sâu lắng trôi qua…

Ngày thứ hai, trời vừa tờ mờ sáng, trong quân doanh của Huyền Nguyệt, xảy ra biến hóa long trời lở đất, sáng sớm rất nhiều binh lính bị trúng độc, người trúng độc ngực đau nhói, giống như bị nhiều cây kim châm đâm vào, trên mặt nổi từng đóm đỏ, trải rộng toàn bộ gương mặt.

Thanh Dao vừa mới thức dậy, An Đỉnh Phong lập tức đem chuyện này bẩm báo lên.

Thanh Dao kinh hãi, dẫn theo kiêu kỵ úy Băng Tiêu cùng Ngân Hiên, rất nhanh chạy tới các doanh trướng, chỉ thấy trong doanh trướng, hoặc ngồi, hoặc đứng, không ít binh lính đều trúng độc, trên mặt trường toàn đóm đỏ, cuộn người nằm trên mặt đất, đau đến kêu rên, rất nhiều người cực lực chịu đựng, nằm trên mặt đất co quắp lại, toàn cảnh một mảnh thê thảm.

Quân y đang vì bọn họ khám và chữa bệnh, Thanh Dao đi tới, ngồi xổm bên người đại phu, nhẹ giọng hỏi: “Đây là chuyện gì? Chẳng lẽ là trúng độc?”

Quân y đang ở vội vàng kiểm tra, nghe được câu hỏi liền ngẩng đầu lên quét nhìn Thanh Dao một cái, sắc mặt lập tức ngưng trọng mở miệng.

“Mặc dù có điểm giống độc, nhưng cũng không hoàn toàn giống.”

“Có biện pháp giải không?”

Thanh Dao nóng ruột mở miệng, nhìn nhiều người trúng độc thế này, lòng nàng nóng như lửa đốt.

Quân y kia nhìn chủ soái một cái, bất an lắc đầu: “Còn chưa tra ra trúng phải loại độc nào, vì thế không có biện pháp giải.”

“Vậy phải làm sao bây giờ?”

Thanh Dao xoay mình đứng lên ở trong doanh trướng đi tới đi lui, nhìn những thân hình trong doanh trướng không quay cuồng đau đớn, đôi mài nàng càng nhíu càng sâu, tại sao lại phát sinh chuyện như vậy, quân y nói không quá giống trúng độc, trên đời này có cái gì giống như trúng độc mà lại không phải độc, trong đầu chợt lóe lên ánh sáng, sắc mặt trở nên lạnh lùng xấu xí, chẳng lẽ Hoa Văn Bác đả tới biên quan, như vậy những người này là trúng cổ.

“Có phải là trúng cổ hay không?”

Tiếng nói của Thanh Dao đột ngột vang lên, Ngân Hiên ở một bên đang ngồi chồm hổm trên mặt đất vì kiểm tra ình lính, nghe được thanh âm Thanh Dao ngẩng đầu, sắc mặt trầm trọng mở miệng: “Không sai, bọn họ đúng là trúng cổ.”

“Người nam nhân kia đã tới biên quan, ghê tởm.”

Thanh Dao vừa nghĩ tới người nam nhân kia, con ngươi âm ngao đến dọa người, không ngờ tên kia vừa xuất hiện, đã hại nhiều người như vậy.

Nhưng mà đây là quân doanh trọng địa, căn bản không có khả năng để hắn quay lại như thường, hắn làm sao trong lúc thần không biết quỷ không hay mà lẻn vào, Thanh Dao cau mài suy tư, bỗng nhiên quanh thân nổi lên một trận khó chục, ngực nặng nề, tựa như có kim đâm vào tim nàng, từng đợt từng đợt đau đớn, trên mặt mồ hôi bắt đầu nhỏ giọt xuống, nàng chịu không nổi liền ngồi xổm xuống, Băng Tiêu ở bên cạnh nhìn chủ soái thống khổ phải ngồi xổm xuống, sắc mặt lập tức đại biến, kinh hoảng kêu lên.

“Nguyên soái, người không sao chứ.”

Tiếng nói Băng Tiêu vừa dứt, Ngân Hiên vẫn ở bên cạnh vì kiểm tra cho binh lính bị chấn kinh nhìn sang, thấy vẻ mặt Thanh Dao thống khổ ngồi chồm hổm trên mặt đất, lòng thoáng bất an, rất nhanh lắc mình qua đây, đỡ lấy nàng, đau lòng mở miệng.

“Chuyện gì xảy ra? Ngươi sao cũng trúng cổ?”

Đúng vậy, sao lại cũng bị trúng cổ, Thanh Dao mơ mơ màng màng nghĩ, rất nhanh nhớ tới một việc, sáng sớm hôm nay thức dậy, nàng cũng chưa từng làm cái gì, chỉ uống một chén nước, như vậy vấn đề ở chỗ chén nước kia, nghĩ đến đây sắc mặt lập tức càng hiểu rõ, liền kêu lên.

“Nhanh, trong nước có cổ trùng, lập tức thông báo phòng hoả đầu quân, ngừng tất cả nước dùng để uống, lập tức đi.

Thanh âm của nàng vừa rơi xuống, Băng Tiêu thân hình chợt lóe lên rời khỏi, lập tức chạy tới hỏa phòng báo cho đầu bếp, hôm nay ban ngày ngừng cấp tất cả nước.

Cuối cùng tỉ mỉ kiểm tra ra, quả nhiên nước có vấn đề, bên trong nước có một loại độc cổ, nhỏ bé có màu bạc, phải soi dưới ánh mặt trời mới có thể thấy rõ, cho dù đun ở nhiệt độ cao cũng không làm nó chịu nửa điểm tổn thương.

Trong doanh trướng chủ soái, Thanh Dao sắc mặt tái nhợt, ngực đau nhói càng ngày càng kịch liệt, Ngân Hiên nắm chặt tay nàng, đau lòng mở miệng: “Dao nhi, ngươi đừng lo lắng, ta sẽ mau chóng nghĩ ra biện pháp giải quyết.”

“Ân, ta không sao, ngươi không có uống nước chứ?”

“Hôm nay ta không có uống.”

Ngân Hiên lắc đầu, quay đầu nhìn về phía Mạc Sầu, thanh âm lạnh lùng tiêu điều vang lên: “Ngươi hầu hạ nguyên soái, ta đi kiểm tra xem là cổ trùng gì?”

Thân ảnh cao lớn của Ngân hiên đi ra ngoài, nhìn thấy bộ dạng Thanh Dao thống khổ như vậy, lòng hắn nóng như lửa đốt, hận không thể lập tức kiểm tra ra cổ trùng này có phương giải nào.

“Ngân Hiên, máu của Mao Tuyết Cầu có thể giải độc tính động vật, ngươi xem một chút có thể dùng hay không ?”

Thanh Dao ở phía sau kêu, Ngân Hiên lên tiếng rồi đi ra ngoài.

Thanh Dao biết hắn nóng lòng, cũng không ngăn cản hắn, đợi khi hắn đi ra ngoài, nàng mới che ngực, chậm rãi hỏi Băng Tiêu: “Hiện tại có bao nhiêu người trúng cổ?”

“Bẩm nguyên soái, có một nữa người trúng cổ”, Băng Tiêu luôn luôn lạnh lùng ánh mắt bây giờ là một mảnh lo lắng, nếu như nguyên soái đã xảy ra chuyện gì, mười vạn đại quân, có thể toàn quân bị diệt, nguyên soái nhất định không thể có việc, hơn nữa nàng nếu có chuyện, hoàng thượng e là sẽ rất thống khổ.

Thanh Dao không nói cái gì nữa, quyện lui thân thể tựa ở trên giường, đau đớn kéo tới, ý thức cả người đều có chút lờ mờ, cũng may hiện tại đã khống chế được nguồn nước, làm cho hơn phân nửa người không bị trúng cổ, tuy nhiên lúc này không có nước để uống, mười vạn binh mã của các nàng có thể kiên trì trong thời gian bao lâu đây?

Thanh Dao cả người đều là đau đớn, không chỉ thể xác và tinh thần chịu tàn phá, còn phải lo nghĩ an nguy cho người khác.

Ai ngờ đối sách của Cơ Tuyết là điều Hoa Văn Bác ra khỏi hoàng cung, tên Hoa Văn Bác kia luôn luôn tâm cao khí ngạo, nàng ta làm thế nào để cho hắn xuất thủ trợ giúp.

Thanh Dao mơ màng hôn mê, bỗng nhiên từ bên ngoài doanh trướng xông tới hai người, thì ra là thủ hạ của Ngân Hiên, vẻ mặt gấp gáp kêu lên.

“Nguyên soái, không xong, chủ tử muốn lấy thân mình thử cổ, để tìm kiếm phương pháp giải, nguyên soái nhất định phải ngăn cản hành động của hắn?”

Lời nói của thủ hạ kia vừa rơi xuống, Thanh Dao cùng Băng Tiêu trong doanh trướng đồng thời cả kinh, nam nhân này điên rồi, mặc dù muốn nghĩ biện pháp giải cổ, cũng không đáng lấy thân thử cổ, nàng xoay mình mở mắt ra nhìn Băng Tiêu, dùng dằng muốn đứng lên, chậm rãi mở miệng: “Dìu ta đứng lên.”
Chương 128.5

“Dạ, chủ tử” Băng Tiêu vẫn chưa trúng cổ, Tiểu Ngư nhi cùng Mạc Sầu cũng không có trúng cổ trùng, hôm nay chỉ có nàng là thức dậy sớm, vì thế bụng rỗng nên uống một chén nước, ai ngờ lại trúng cổ thuật.

Đợi lúc hai người lảo đảo chạy tới doanh trướng sát vách, thì Ngân Hiên đã mạnh mẽ uống nước xong, nàng căn bản không kịp ngăn trở, Thanh Dao sắc mặt tái nhợt, đôi mắt âm trầm trừng người nam nhân kia, lúc này sắc mặt của hắn cũng không tốt lắm, trên bàn trong doanh trướng đã có một ít vết máu, chính là từ trên thân của Mao Tuyết Cầu lấy ra, hắn phải thử một chút xem trùng cổ này rốt cuộc là lấy từ trên loài vật nào, ở trên cơ thể người khác mà thí nghiệm, thì cảm giác của bọn họ sẽ không diễn tả cụ thể được, căn bản sẽ tìm không được cách giải quyết, hiện tại nhiều người như vậy trúng cổ thuật, nhất định phải mau chóng tìm được phương án giải quyết, đây không phải là chuyện cá nhân của Dao nhi, cũng là chuyện của hắn, những người này đều là con dân của hắn.

“Ngươi điên rồi.”

Thanh Dao quát lạnh, thân hình lắc lư hai cái, ngã ngồi đến bên cạnh hắn, hắn vẻ mặt không sợ hãi, vươn tay nắm chặt tay Thanh Dao, ngưng trọng mở miệng.

“Nếu là khổ cũng không thể để ột mình ngươi chịu, tất cả cay đắng chúng ta sẽ cùng nhau thừa nhận.”

“Nhưng ngươi là?”

Thanh Dao thiếu chút nữa không nói ra, cũng may cuối cùng đã nhịn xuống, hơn nữa nàng thực sự đã không còn khí lực, chỉ có thể mắt mở trừng trừng nhìn nam tử bên cạnh, mâu quang của hắn đã theo trên người của nàng thu hồi lại, đưa tay lên tiếp nhận cái chén trên bàn, đem một ít máu uống vào…

Lúc này mọi người ai cũng không lên tiếng, chỉ hy vọng kỳ tích có thể xuất hiện, chỉ mong máu này có thể giải trùng cổ.

Đợi một khắc đồng hồ sau, sắc mặt Ngân Hiên đã khá hơn, mặc dù vẫn còn đau nhói, cũng không đau lợi hại như lúc trước nữa, máu của Mao Tuyết Cầu không thể hóa giải hết trùng cổ, nhưng lại có thể làm bệnh trạng nhẹ hơn, điều này nói rõ cái gì, nói rõ trùng cổ là nuôi cấy ở bên trong thân thể một loại động vật, nhưng đến tột cùng là loại động vật nào đây, chỉ cần tìm được loại động vật này, là có thể dùng máu của Mao Tuyết Cầu cùng máu động vật đó hoà chung, như vậy mới có thể giết chết trùng cổ.

“Thế nào?”

Thanh Dao khẩn trương hỏi tới, nàng đưa tay lên nắm chặt tay Ngân Hiên , lúc này nàng sớm đã quên nên cố kỵ gì đó.

Hơn nữa trong doanh trướng, mấy tên thủ hạ cũng biết quan hệ của bọn họ.

“Máu của Mao Tuyết Cầu tuy rằng không thể giải toàn bộ, nhưng đã giảm bớt rất nhiều, điều này chứng tỏ cổ trùng được nuôi ở trong cơ thể động vật, chỉ là nhất thời tìm không ra là loài động vật nào, nhưng có thể làm ọi người ít đau đớn một chút, ta kiến nghị lập tức đem máu của Mao Tuyết Cầu hoà vào trong nước, mỗi người uống một chút, chờ chân chính điều tra rõ này cổ trùng nuôi ở trong cơ thể loại động vật nào, lại uống thêm máu động vật đó nựa, thì sẽ không sao.”

“Tốt, cứ làm như thế?”

Thanh Dao giống như thấy được hi vọng, rất nhanh ngẩng đầu lên, phân phó Băng Tiêu bên cạnh: “Lập tức tiến đến Thạch Thành mang nước về.”

Nước các nàng dùng vốn là nước sông thiên nhiên, cùng nước trong Thạch Thành không giống nhau, may là như vậy, bằng không những bách tính này phải làm sao bây giờ?

“Dạ, nguyên soái, thuộc hạ lập tức đi làm.”

Băng Tiêu nghĩ đến có thể giảm bớt bệnh trạng, trong lòng thật sự cao hứng, sớm lĩnh mệnh rời đi, Thanh Dao lại phân phó thủ hạ Ngân Hiên : “Lập tức thông tri người của Lục Chiến Vân, đem bệnh nhân trúng trùng cổ, toàn bộ chuyển qua một chổ, đợi một lúc dùng chung thuốc giải, trước tiên để giảm bớt một chút đau đớn.”

“Dạ” hai người đi ra ngoài, thông tri các doanh trại, toàn bộ quân doanh mọi người đã ngưng hoạt động, ánh sáng ảm đạm bao phủ mười mấy doanh trướng, đã không còn sự náo nhiệt ngày xưa, mà càng có chút thê lương hơn, người trúng cổ sắc mặt đều khó coi, một mảnh tái nhợt, hắc đồng rời rạc, toàn bộ đại doanh không có một tia vui sướng của việc đánh thắng trận , ngược lại không khí rất trầm lặng.

Ngân Hiên nhìn bộ dạng thống khổ của Thanh Dao, lập tức từ người Mao Tuyết Cầu lấy ra một ít máu, cho Thanh Dao ăn vào.

Khoảng chừng qua một khắc đồng hồ, bệnh trạng quả nhiên giảm bớt, tuy rằng vẫn còn khó chịu, nhưng so với lúc trước đau buốt như kim châm, thì hiện tại đã không có cái loại cảm thụ đau đến chết đi sống lại nữa.

“Trùng cổ quả nhiên nuôi ở trong cơ thể động vật.”

Thanh Dao liền nhớ tới Vô Tình, Vô Tình đã lấy máu Của Mao Tuyết Cầu thí nghiệm qua, nói máu nó có thể giải tất cả độc tính của động vật, nhưng lại lại không thể giải độc tính của thực vật, nhưng cổ trùng này rốt cuộc là nuôi ở trên cơ thể động vật nào đây?

Thanh Dao cùng Ngân Hiên hai mặt nhìn nhau, trăm mối nghi ngờ không thể giải, lúc này từ bên ngoài doanh trướng xông tới một đạo thân ảnh nho nhỏ, đúng là Tiểu Ngư nhi, nàng vừa nghe nói chuyện này, lập tức chạy tới, nhào tới trước mặt Thanh Dao cùng ngân hiên , vẻ mặt khẩn trương truy vấn.

“Các người thế nào rồi? Khá hơn chút nào không?”

Thanh Dao cùng Ngân Hiên tuy rằng uống máu Mao Tuyết Cầu, đau đớn giảm nhẹ một chút, thế nhưng đau vẫn đang duy trì liên tục, sắc mặt vẫn rất khó nhìn, Tiểu Ngư nhi vừa thấy hình dạng lúc này của bọn họ, đã sớm nóng ruột lên, lôi kéo tay Thanh Dao, khẩn trương truy vấn: “Rốt cuộc là ai hạ cổ, ta đi lấy giải dược cho các người, cái tên tán tận lương tâm này, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn.”

Tiểu Ngư nhi nói xong lời cuối cùng, chợt nhớ tới một người, ánh mắt đột nhiên trợn to, không phải là phụ thân của Vô Tình công tử chứ.

“Là hắn? Hắn đã tới Trần Đường Quan sao?”

Thanh Dao biết Tiểu Ngư nhi muốn nói ai, lập tức gật đầu, Tiểu Ngư nhi phẫn nộ đến giơ chân, người nam nhân này tới chỗ nào cũng sẽ không có chuyện tốt, hại chết cha ruột, hại chết con trai ruột, hiện tại lại tới hại nương của nàng, trên đời này tại sao lại có người như thế chứ?

“Mạc Sầu, đi, chúng ta đến trần đường quan, nổ bọn họ một mảnh giáp cũng không để lại.”

Tiểu Ngư nhi quay đầu mệnh lệnh Mạc Sầu ở phía sau, Mạc Sầu không dám lên tiếng trả lời, ngẩng đầu lên nhìn Thanh Dao, Thanh Dao con ngươi trở nên sâu u như biển, chậm rãi lên tiếng: “Ngươi đừng đi, ta tin, đêm nay bọn họ nhất định sẽ xuất hiện, Hoa Văn Bác nhất định sẽ đến để một lưới bắt hết, chẳng qua ta sẽ không để cho bàn tính như ý của hắn thành công, khuya hôm nay chúng ta sẽ một lần lấy được giải cổ, nếu như bọn họ dám đến, chúng ta liền bắt lại, nhìn xem rốt cuộc ai chết bởi tay ai?”

“Ân.”

Tiểu Ngư nhi gật đầu. Thanh Dao ngẩng đầu lên nhìn Mạc Sầu, nhẹ giọng mệnh lệnh: “Lập tức truyền lời của ta, lệnh cho An Định Phong tướng quân, phát ra tin tức, nói mười vạn binh sĩ của Huyền Nguyệt đều trúng độc.”

“Dạ.”

Mạc Sầu lĩnh mệnh đi ra ngoài, trong doanh trướng đôi mắt Ngân Hiên sâu như biển, bình tĩnh nhìn Thanh Dao, đau lòng tràn đầy đáy mắt.

“Ngươi nghỉ ngơi một chút đi, đừng quá mệt mỏi.”

“Ta không sao” Thanh Dao lắc đầu, nhìn thấy các tướng sĩ trúng cổ, lòng của nàng bị dày vò như ngồi trên chảo nóng, chỉ cần có thể giải cổ cho bọn họ là được, hơn nữa nàng sẽ không bỏ qua cho Hoa Văn Bác, nàng đi tới Đan Phượng quốc, chính là vì giết người nam nhân này, lấy lại bí cổ của Hoa Hàn tộc…
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom