-
Chương 125
Lời nói của Hoàng hậu nương nương tuy rằng nhẹ, nhưng lại giống như tiếng trống, nện vào lòng của mười vạn quân lính, ngay cả Hoàng Mộc Dương nội tâm cũng run lên, hắn cảm giác được sự tình đã lớn chuyện, chỉ sợ nữ tử trước mắt không phải dễ bị lừa bịp như vậy, hơn nữa Lục Chiến Vân vì sao quỳ gối bên dưới, sợ rằng hắn ta đang bị phạt, nghĩ thế nên Hoàng Mộc Dương nào dám nói thêm câu nào nữa.
An Định Phong nhìn thấy cục diện bế tắc lúc này, hơn nữa Hoàng Mộc Dương là do mình mang theo đại quân, nên lập tức không dám khinh thường, cung kính quỳ xuống đất.
“Lão thần nguyện ý thay hắn bị phạt, cầu hoàng hậu nương nương bỏ qua cho hắn một lần.”
“An tướng quân” Thanh Dao nhẹ cau mài một chút, quét mắt một vòng, nhìn thấy rất nhiều người thần sắc bất an, tựa hồ đã bị sự thiết huyết thẳng tay của nàng dọa cho kinh hách, mà ý tứ muốn biểu đạt của nàng cũng thể hiện rồi, không cần thiết giết Hoàng Mộc Dương, làm giá lạnh đi lòng của mười vạn người này, nhưng tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, ánh mắt nàng đột nhiên tối sầm lại, chậm rãi mở miệng.
“Người đến, đem Hoàng Mộc Dương kéo xuống đánh ba mươi quân côn.”
“Dạ” lúc này không cần Thanh Dao nhiều lời, liền có binh sĩ vọt tới, lôi kéo Hoàng Mộc Dương đi ra phía sau.
Thanh Dao xoay người xuống ngựa, đưa tay nâng dậy An Định Phong, kính trọng mở miệng: “An tướng quân, xin đứng lên, bản thân Hoàng Mộc Dương không tuân thủ quân kỷ, luận tội đáng chết, hôm nay nếu An tướng quân đã cầu tình, bản soái tạm tha cho hắn một lần, ngày sau nếu như có người tái phạm, tuyệt đối không khinh tha.”
Lời này nàng nói cho An Định Phong nghe, cũng là nói ười vạn binh sĩ kia nghe, để không sẽ còn có tâm lý được vị tha nữa, mặc dù An đại tướng quân có cầu tình, cũng chỉ được một lần này .
An Định Phong không giận ngược lại còn cao hứng, điều này nói rõ hoàng hậu nương nương trị quân so với hắn còn muốn nghiêm cẩn hơn, người như vậy xác thực so với hắn có thể đảm nhiệm được chức binh mã đại nguyên soái, bởi vì những người này là hắn mang đi, có đôi khi, hắn khó tránh khỏi mềm lòng.
“Dạ, nương nương.”
An Định Phong lĩnh mệnh đứng dậy, Thanh Dao đứng thẳng người nhìn ba vạn binh sĩ thủ hạ của Hoàng Mộc Dương, những người này vừa bị tình trạng bất ngờ phát sinh dọa cho sợ, lúc này những kẻ ngồi ở trên ngựa, nhìn thấy hoàng hậu nương nương nhìn sang, đã sớm bị dọa phi thân xuống ngựa, ùm ùm quỳ đầy đất, ai cũng không dám nói thêm một câu nào, phó tướng của bọn họ đều bị trừng phạt, mấy người bọn họ làm sao mà tránh được.
Chẳng qua Thanh Dao cũng không làm khó dễ những người này, chậm rãi mở miệng: “Binh không nghiêm, tướng chi quá, chủ tử các ngươi đã bị phạt, các ngươi thì miễn đi, nhưng mỗi người phải chống đẩy và hít đất một trăm lần cho ta”
Dưới ánh nắng thiêu đốt của mùa hạ, làm một trăm cái chống đẩy – hít đất, mà còn không gọi là phạt, rất nhiều người đều mở mắt líu lưỡi, không biết trong miệng nương nương chữ “phạt” còn đến cỡ nào nữa, mọi người chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh trên lưng chảy xuống, mấy người bọn họ vẫn nên xem như lấy thân chịu phạt mới là thỏa đáng đi.
Ai cũng không dám nói thêm một câu nào, nhanh chóng lĩnh mệnh đi qua một bên tập chống đẩy – hít đất, Lục Chiến Vân nhìn thấy tình huống của bên này, trên gương mặt hồng đầy mồ hôi hiện lên nụ cười trên nỗi đau của người khác, xem ra bọn họ chịu phạt như vầy đã là nhẹ rồi.
Nên xử phạt thì chịu xử phạt, hơn nữa mọi người cũng biết trước mắt vị hoàng hậu nương nương này thủ đoạn tàn nhẫn, so với An tướng quân bọn hắn cũng không kém bao nhiêu, ngược lại còn muốn thị huyết hơn, hơn nữa nữ nhân này tuy cười tươi như hoa, bộ dạng vân đạm phong khinh, thật ra là một chủ tử giết người vô hình, nhìn thấy hình dạng này của nàng, mọi người không khỏi có chút ảo tưởng, có thể lần này tiến quân đánh Đan Phượng quốc sẽ là một kỳ tích.
Hơi nghiêng người, Thanh Dao cùng An Định Phong ngồi ở dưới một cây cổ thụ rậm rạp, Tiểu Ngư nhi cùng Băng Tiếu đã thối lui ra xa xa, mà Ngân Hiên thì đang ngồi trên một tảng đá lớn ở cách bọn họ rất xa, nhắm mắt dưỡng thần, rất là thích ý, thấy cảnh binh lính bị phạt, và thảm cảnh ngày hôm nay người ta trãi qua, nhìn lại mình hắn thấy tự tại vô cùng.
Mặt trời chói chang nhô lên cao, tập chống đẩy – hít đất tập chống đẩy – hít đất, quỳ a quỳ a, ai bảo bọn họ chọc giận nữ nhân kia làm chi, oán giận thì có oán giận, nhưng trên mặt cũng không dám biểu lộ nữa điểm ra ngoài.
“An tướng quân, sẽ không đau lòng cho những người này chứ.”
Thanh Dao lành lạnh mở miệng, quét mắt hơi nhìn về phía An Định Phong, hắn đã nhiều lần liếc về phía những người đó.
An Định Phong không nghĩ tới tâm tư nương nương lại cẩn mật như vậy, ngay cả điểm ấy đều chạy không khỏi ánh mắt của nàng, hắn ha hả cười hai tiếng: “Thần?”
Hắn muốn nói gì đó, nhưng lại không biết làm sao mở miệng, An Định Phong xuất thân là võ tướng , trung thành và tận tâm, nên sẽ không biết quanh co dối trá, tâm địa gian xảo, đối với điểm này, Thanh Dao cũng đã nhìn thấu, nên nàng giơ tay lên, nhàn nhạt mở miệng.
“An tướng quân, bản soái sở dĩ đối với bọn họ nghiêm khắc, cũng không phải đơn thuần vì trừng phạt bọn họ, bởi vì lần này bắc thượng, tình thế rất nghiêm trọng, chỉ khi bọn họ chịu được những đối đãi mình không muốn, mới có thể kích phát tiềm năng ý chí của họ, như vậy phần thắng càng lớn hơn một chút, nếu như còn tính tình trẻ con giống như trước, thì không phải là yêu thương bọn họ, mà sẽ hại bọn họ.”
“Nương nương?”
An Định Phong giật mình, trước đây hắn thật sự không có nghĩ sâu đến như vậy, nương nương nói có tình có lí, nghiêm cẩn mới là tốt, ngày thường hắn và bọn họ cùng ở chung một chỗ, nên sinh ra cảm tình mà như vậy cũng không phải là chuyện tốt.
“Được rồi, chúng ta nên kế tiếp thương nghị một chút, làm sao huấn luyện những binh lính này đi.”
Thanh Dao không hề muốn lẫn quẩn mãi trong chuyện trừng phạt này, mà hiện tại nên vì những người này, lập ra một kế hoạch tập luyện, An Định Phong vừa nghe lời của nàng, liền biết hoàng hậu nương nương nhất định đã có kiến nghị tốt, lập tức trầm giọng mở miệng:
“Nương nương, đã có kế hoạch gì.”
Thanh Dao hướng phía sau kêu một tiếng: “Mạc Sầu.”
Mạc Sầu đã đi tới, dâng bản kế hoạch đã chỉnh sửa tốt mất hết nửa buổi tối của Thanh Dao lên.
An Định Phong nhận lấy, theo hàng đầu tiên nhìn đến cuối cùng, hắn chỉ biết mục trừng khẩu ngốc, kế hoạch này thực sự là quá trâu bò đi, căn bản không có đem người ra thao luyện, mà là huấn luyện hà khắc, điều này có thể làm được không? mi tâm của hắn hiện lên vẻ sầu lo: “Nương nương, này?”
“An tướng quân lại yêu thương bọn họ, phải biết rằng ngươi cứ như vậy cuối cùng sẽ hại bọn họ thôi.”
Thanh Dao lời vừa nói ra, An Định Phong không tiện nói thêm cái gì, chỉ chậm rãi thở một hơi, từ từ mở miệng: “Nương nương, có thể điều chỉnh bớt một chút ọi người hay không ?”
“Không được.”
Mộc Thanh Dao lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt, nàng không cho là những quân sĩ này sẽ chịu không nổi huấn luyện, lúc trước cái kế hoạch này nàng dùng trên thân thể của tiểu khất cái, cũng không có chuyện không thể thực hiện được, ngày cả dùng ở Phượng Thần cung cũng không ai nói không thể thực hiện được, hiện tại tới quân doanh trọng địa mà không thể thực hiện được sao, ánh mắt nàng đột nhiên u ám xuống, mà An Định Phong vừa nhìn thấy nương nương uấn giận, cũng không dám nói thêm cái gì.
“Mạc Sầu, ngươi đem kế hoạch này đọc một lần, nhìn xem có vấn đề gì.”
Thanh Dao thanh âm tuy rằng không phải rất lớn, thế nhưng trên đất bằng trống trải, rất nhiều người đều nghe được rõ ràng, không biết hoàng hậu nương nương vì chuyện gì mà cùng An tướng quân tranh chấp, nên càng vểnh tai ra nghe, lúc này Mạc Sầu cung kính lên tiếng trả lời, cũng không cần nhận lại mảnh giấy kia, thanh âm lành lạnh băng hàn liền vang lên.
“Mỗi ngày bắt đầu giờ mẹo là huấn luyện, bài tập thứ nhất mang theo vật nặng để chạy bộ, lúc mới bắt đầu mang theo hai mươi cân, mỗi ngày chạy hai nghìn thước, nhất định phải ở trong thời gian quy định mà hoàn thành, bằng không phải chạy thêm hai nghìn thước nữa, bài tập thứ hai, tập ba mươi cái nằm gập người về phía trước, một trăm lần chống đẩy – hít đất, một trăm lần ngồi nhảy cóc, bắt đầu buổi trưa, ở dưới ánh mặt trời đứng nghiêm một canh giờ, sau đó huấn luyện đánh nhau, tới buổi tối, cắm trại ở ngoài để nghỉ ngơi, kể từ hôm nay, mười vạn binh mã này, nhất định phải ngủ đêm ở dã ngoại.”
Mạc Sầu tiếng nói vừa dứt, xa xa binh lính nghe được liền ồ lên một mảnh, nghị luận sôi nổi, cho tới bây giờ còn chưa nghe nói qua kế hoạch huấn luyện nghiêm khắc như vậy, như thế còn có thể giữ được mạng sao?
Thanh Dao chậm rãi đứng dậy, đứng thẳng, mười vạn binh sĩ, lập tức không có lên tiếng nữa, cũng không dám nói nhiều thêm một câu, Thanh Dao bước đi thong thả đến chỗ cao, gió thổi bay lên lụa mỏng của nàng, giáp trụ ngân sắc sáng quắc phản chiếu ánh nắng, chói mắt không gì sánh được, cả người nàng như phủ một tầng kim quang, tựa như thiên ngoại thần tiên, rất nhiều người đều thấy rất đẹp mắt, lúc này tiếng nói nàng lành lạnh vang lên.
“Lần này bắc thượng, rất nhiều người cũng biết chúng ta là lấy mười vạn binh mã xâm chiếm người ta, vì thế chúng ta phải đem mười vạn binh mã huấn luyện thành năng lực của hai mươi vạn, ba mươi vạn , như vậy mới có thể nhất cử đại thắng, rất nhiều người sẽ nói, nếu đánh không lại, thì không cần đánh nữa, tình thế lúc này mặc dù ngươi không đánh, cũng sẽ có người đánh, thiên hạ từ xưa đến nay phân rồi tất hợp, hợp rồi tất phân, đây là một định luật, chẳng lẽ các ngươi muốn bị bó chân trong phạm vi nhỏ hẹp, chờ người khác tới đánh ta sao, đến lúc đó, ngươi còn có năng lực phản kích sao?”
Thanh Dao nói xong, ngừng một lát, rất nhiều người ngẩng đầu nhìn, trong mắt hiện lên kích động, nhiệt tình bốc cháy lên.
“Hiện tại huấn luyện nghiêm cẩn là muốn cho các ngươi giảm thiểu thương vong không cần thiết, nhà ai mà không có huynh đệ tỷ muội, ở trong mắt bản soái, các ngươi chính là huynh đệ tỷ muội của bản soái, chúng ta cùng nhau bắc thượng, tựa như người một nhà, không ai hi vọng các ngươi đi chịu chết, hoặc là chết ở trong tay của địch nhân, vì thế bản soái hi vọng các ngươi chăm chú nghiêm túc huấn luyện, vì thân nhân của mình. Ở trong những ngày gian khổ của chiến tranh, nhất định có người sẽ hi sinh, sẽ có người sẽ trổ hết tài năng, tương lai danh tiếng được viết vào xanh sử, về phần muốn làm một anh hùng cái thế lưu danh thanh sử, hay làm một người hy sinh với tương lai ảm đạm không ánh sáng, đều phải do các ngươi hôm nay nỗ lực, bản soái đã nói hết lời cần nói, hi vọng các ngươi tự giải quyết cho tốt.”
Dứt lời, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, mỗi người đều thần tình kích động, ở trong loạn thế anh hùng thường xuất hiện, mà những người bọn họ mới có thể trở thành phó tướng, tướng quân, trở thành người bề trên, đây là sự mong mỏi trong lòng mỗi người, vì thế họ sẽ không cảm thấy khổ.
Xa xa, Hoàng Mộc Dương bị đánh xong đang được hai binh sĩ dìu, trên mặt cũng đồng dạng lóe lên nhiệt huyết, xem ra trận chiến này rốt cuộc thắng hay thua, còn chưa biết được, nhưng mỗi người bọn họ đối thời gian tới đều bốc lên ra sự hi vọng, một trận này nếu như thắng, tất cả mọi người ở đây đều trở thành anh hùng cái thế, bọn họ lấy mười vạn binh mã tiến công biên cảnh Trần Đường Quan của Đan Phượng quốc.
Lịch sử sẽ ghi chép lại trận chiến này.
Chương 127.2
Tiếng vỗ tay vang lên như sấm. An Định Phong đứng lên nhìn hết thảy, trên mặt đồng dạng cũng hiện lên hào quang, sải bước tiêu sái lên phía trên, hắn giơ tay lên bốn phía lập tức yên lặng lại, mọi người cùng nhau nhìn tướng quân, không biết hắn muốn nói cái gì?
“Tất cả mọi người đều nghe được, những ngày kế tiếp, nhiệm vụ huấn luyện rất gian khổ, nhưng chúng ta có lòng tin hoàn thành hay không ?”
“Có.”
Tiếng hô hào hùng tận trời, tiếng kêu chẳng những ở đây, mà ở xa xa, Lục Chiến Vân phơi nắng đến vẻ mặt đỏ tươi cũng kêu lên, ngay cả người bị đánh là Hoàng Mộc Dương cũng kêu, một chút cũng không cảm thấy mình chịu đòn có cái gì không tốt, tương phản còn chứng tỏ hoàng hậu nương nương trị quân nghiêm cẩn, bọn họ thấy được nhiều hi vọng trong thời gian tới.
Kế tiếp, mười vạn binh mã bắt đầu cho giai đoạn huấn luyện nghiêm cẩn lãnh khốc .
Về phương diện khác, Thanh Dao ở trong quân doanh chọn ra một ngàn binh lính giỏi bơi lội, đồng dạng cũng tiến hành huấn luyện yêu cầu cao độ, một nghìn người ẩn vào trong nước, ít nhất phải lặn sâu năm thước, ở bên dưới có cột một sợi dây thắt sáu nút thắt, sau đó ở trong thời gian quy định đem sáu nút thắt cởi ra, đây là hạng mục huấn luyện đặc biệt khó khăn, lúc ban đầu, trong một nghìn người chỉ có hai người là tháo được hai nút thắt như vậy đã tốt lắm rồi, thế nhưng huấn luyện tiếp tục tiến hành, từ từ, càng ngày càng nhiều người có thể cởi ra nút thắt, cuối cùng cũng có người đột phá cởi hết sáu nút, rốt cuộc đã chính thức hoàn thành huấn luyện thủy quân, một nghìn người bọn họ, không chỉ huấn luyện kỹ năng trong nước, còn phải huấn luyện kỹ năng bắn tên, trên cao, dưới ngựa, tuy rằng không cầu bách phát bách trúng, thế nhưng cũng phải bách bộ xuyên dương.
Đám người của Thanh Dao cùng Ngân Hiên luôn túc trực ở quân doanh.
Huấn luyện bắt đầu từ tháng sáu, vẫn duy trì liên tục đến tháng chín, đúng ba tháng, đã làm cho rất nhiều người thoát thai hoán cốt, hoàn toàn không còn giống như lúc trước, mười vạn người này, bước đi như bay, thân hình nhẹ nhàng, ban ngày ở dưới mặt trời chói chang, ban đêm ngủ ở dã ngoại, phảng phất như chỗ không người, thân thể cường tráng, chưa bao giờ sinh bệnh.
Cảnh này khiến cho bọn người ở nơi đóng doanh chưa bị chọn, lúc ban đầu còn thấy may mắn đến cuối cùng thì ngưỡng mộ, vì những biến hóa xảy ra long trời lở đất này.
Những động tĩnh ở Nguyệt Nha quan, từ lâu đã truyền đến khắp các quốc gia.
Mỗi quốc gia đều bắt tay vào phòng bị, chẳng qua gần Nguyệt Nha quan chính là Hoàng Viên quốc, mà tân hoàng của Hoàng Viên quốc cùng Huyền Nguyệt hoàng hậu có giao hảo, chuyện này tất cả mọi người đều biết, tân hoàng đăng cơ được chính là do nữ nhân Mộc Thanh Dao này ở phía sau thao tác, hắn mới có thể đăng vị như ý nguyện.
Như vậy lần này các nàng nhất định mượn đường của Hoàng Viên quốc để đi, mà biên cảnh Hoàng Viên quốc giáp ranh với Thanh La quốc cùng Đan Phượng quốc, hai nhà này là cảnh giới nhiều nhất, luôn mật thiết chú ý nhất cử nhất động tại Nguyệt Nha quan.
Tháng chín đầu thu.
Gió thu se lạnh, bao phủ toàn bộ Nguyệt Nha quan, một nghìn binh lính thủy chiến đã bị phái đi phương bắc của Huyền Nguyệt, mà chuyến đi này mười vạn binh mã của bọn họ, đã chờ xuất phát, chuẩn bị đi trước biên cảnh của Hoàng Viên quốc cùng Đan Phượng quốc, Trần Đường quan.
Ở trong chuyện này, Thanh Dao đã tỉ mỉ gửi thư cho Thẩm Ngọc, để hắn xuất ra năm vạn binh mã, Thẩm Ngọc đồng ý, binh mã của Thạch Thành biên cảnh đều do nàng thuyên chuyển, tổng binh Thạch Thành đã nhận được thánh chỉ của hoàng thượng ,phối hợp với tất cả hành động của Huyền Nguyệt.
Ở đây mười vạn binh mã, năm nghìn người áp lương thảo sau đó là năm nghìn người áp giải vũ khí, những vũ khí này đã sớm đưa tới, Thanh Dao cũng đem các loại vũ khí thị phạm một lần, trong mười vạn binh sĩ này tất cả đều thao tác được vũ khí, có những vũ khí này cho bọn hắn thì không khác gì như hổ thêm cánh, uy lực không gì sánh được, chuyện này làm ười vạn binh mã càng tăng thêm lòng tin.
Một ngày, trời trong nắng ấm.
Mười vạn binh mã tập hợp, đồng loạt tụ ở trước cửa đại doanh.
Một hàng người uyển chuyển kéo thành hàng dài, nhìn không thấy đầu, đoàn người đông nghịt .
Thanh Dao lạnh lùng hô một tiếng: “Xuất phát.”
Mang đội quân đi đầu chính là Lục Chiến Vân, chạy trước, tiếng vó ngựa bắt đầu vang lên, mọi người lao tới tiền tuyến, bắc thượng Đan Phượng.
Bên trong doanh có rất nhiều binh tướng đưa tiễn, trong mắt đầy sương mù, mặc dù biết lần này không nhất thiết bại, thế nhưng lòng vẫn đang có một loại cảm giác bi tráng, lặng im bên trong, mỗi người vừa ước ao, lại lo lắng, thẳng đến khi đội ngũ thật dài biến mất không thấy, một hơi thở mới chậm rãi thở ra.
Đám người An Định Phong cùng Thanh Dao còn có Ngân Hiên là những người đi phía sau cùng, nhìn đội ngũ một đường tiến về phía trước, An Định Phong quay đầu nghiên người nhìn về phía hoàng hậu nương nương ở trên cao, nàng giống như một đóa hoa ánh sáng, đập vào mắt làm kinh hồn người, mấy ngày nay ở chung, đã làm cho hắn đối với năng lực của nàng càng tin phục.
Nữ nhân này so với nam tử không hề thua kém.
“An tướng quân, yên tâm đi, bản soái sẽ không để cho những người này uổng mạng, chúng ta nhất định sẽ thắng lợi.”
“Dạ, nguyên soái.”
An Định Phong cúi đầu, từ khoảnh khắc này về sau , hoàng hậu không còn là hoàng hậu, mà là bắc thượng nguyên soái.
An Định Phong giục ngựa chạy về phía trước, phía sau, Thanh Dao không nhanh không chậm đi theo đội ngũ, Tiểu Ngư nhi ngồi ngay ngắn ở phía trước Băng Tiêu, hưng phấn kêu lên: “Nương, rốt cuộc chiến tranh rồi, thật tốt quá.” (TT: ặc bé thật là -_-)
Tiểu Bạch sói cùng tiểu hồ ly ở trong cái túi của bên hông ngựa cũng thò đầu ra, phối hợp thanh âm của nàng, kêu ô ô.
Thanh Dao không thèm để ý tới nàng, quay đầu nhìn phía Ngân Hiên, mấy ngày nay, hắn vẫn yên tĩnh bồi ở bên nàng, lẳng lặng tựa như không tồn tại, thế nhưng khi nàng cần giúp đỡ thì luôn cho nàng sự giúp đỡ, an ủi.
“Ngân hiên, đi thôi.”
“Ân”, hai con tuấn mã tăng tốc cuồn cuộn, vượt lên đầu mà đi, phía sau Tiểu Ngư nhi kêu lên: “Nương, chờ ta một chút.”
Lúc này, nàng cũng không dám gọi phụ hoàng, bằng không nương xác định chắc chắn sẽ cho nàng lập tức trở về.
Lúc mười vạn binh mã đi qua Hoàng Viên quốc, thì biên quan đã mở rộng ra, tự động cho đi, Thanh Dao vì phòng kinh động đến bách tính, đã theo quan đạo bên ngoài hành tẩu, đi đến Thạch Thành.
Hoàng Viên quốc vốn là một tiểu quốc, diện tích chiếm không lớn, bởi vậy, binh mã tiến lên mười lăm ngày, liền đến Thạch Thành giáp ranh với Đan Phượng quốc.
Tổng binh Thạch thành là một hán tử hơn năm mươi tuổi, khôi ngô cao to, vừa nhìn đã biết xuất thân võ tướng, hắn gọi Lưu Vân Phong, dẫn theo phó tướng cùng tham tướng của Thạch Thành ra đón, trước cửa thành, tổng binh ôm quyền cung kính mở miệng: “Lưu Vân Phong phụng ý chỉ thánh thượng, tới trước đón tiếp Huyền Nguyệt nguyên soái.”
“Làm phiền.”
Thanh Dao lập tức ôm quyền, Lưu Vân Phong sợ run một chút, thánh thượng hạ chỉ, vẫn chưa nói người lĩnh binh Huyền Nguyệt là một nữ tướng, điều này làm Lưu Vân Phong có một chút nghi hoặc, mâu quang mất tự nhiên dời về phía Ngân Hiên ở bên cạnh Thanh Dao, hắn cho rằng Ngân Hiên mới là người cầm đầu.
“Ân…”
Lưu Vân Phong khôi phục thái độ bình thường, đây là chuyện nhà của người ta, có quan hệ gì với hắn đâu, bọn họ lần này chỉ là phối hợp hành động với người ta thôi, vì thế tất cả hành động đều là nghe lệnh hành sự.
Mười vạn binh mã vào thành.
Thạch thành biên cảnh cùng Nguyệt Nha quan biên cảnh có chút khác biệt, bên trong thành bách tính rất nhiều, lúc này họ chia làm hai hàng đứng ở hai bên đường phố, nhìn hết thảy trước mắt giống như đang xem náo nhiệt, hơn nữa bách tính đối với những người này có ý bất mãn, từ xưa khi chiến tranh kẻ chịu khổ đều là bách tính, bọn họ không hy vọng có chiến tranh, hơn nữa chiến tranh này còn phát sinh ở Thạch Thành cùng Trần Đường Quan, nhiều năm qua, bọn họ vẫn chung sống hoà bình, nếu những người này bị đánh bại, như vậy Đan Phượng quốc tất nhiên sẽ không bỏ qua cho người của Thạch Thành, đến lúc đó bọn họ nhất định sẽ phải chịu khổ.
Thanh Dao cảm nhận được bách tính đầy địch ý, nhưng không có biện pháp giải thích.
Những bách tính này chỉ lo an nhàn trước mắt, nào biết đâu rằng trận chiến này sớm muộn gì cũng sẽ phát sinh, đến lúc đó, nếu gặp một quân hoàng tàn bạo hung ác độc địa đánh chiếm, tất cả mọi người sẽ phải sống khổ không thể tả.
Chương 127.3
Lưu Vân Phong một đường đem bọn người của Thanh Dao nghênh đoán về quan nha, nhưng Thanh Dao cự tuyệt, ôm quyền chậm rãi mở miệng.
“Lưu tổng binh có lòng, chúng ta ra khỏi thành để đóng quân, sẽ không cắm trại ở Thạch Thành.”
“Tại sao vậy?” Lưu Vân Phong có chút giật mình, nhưng nếu nguyên soái đã lên tiếng, hắn cũng không cố ép làm gì.
“Không muốn quấy nhiễu bách tính ở đây” Thanh Dao nhàn nhạt lên tiếng, ánh mắt trở nên âm ngao sâu thẳm, nhưng vẫn chưa nói thêm cái gì.
Nhưng mà lời của nàng vừa nói xong, Lưu Vân Phong không cho là đúng, bởi vì bọn họ đến Thạch Thành, cũng đã quấy nhiễu người ở chỗ này và phá vỡ sự ôn hoà vốn có, sao còn gọi là không muốn quấy nhiễu nữa, bất quá hắn cũng không nói thêm cái gì, ôm quyền cung kính mở miệng.
“Tốt, như vậy Vân Phong tiễn nguyên soái ra khỏi thành”
Đại quân cuồn cuộn ra khỏi Thạch Thành, ở ngoài thành, cách năm mươi lý để đóng quân, đi tiếp thêm ba mươi lý nữa là biên cảnh Đan Phượng quốc, dưới ánh trăng sáng tỏ, xa xa gần gần có thể trông thấy trên thành lâu Trần Đường Quan, đang dựng thẳng một ngọn cờ thật cao, ở trong gió đêm rêu rao đong đưa.
Thanh Dao ra lệnh một tiếng: “Đóng trại, ngay tại chỗ này nghỉ ngơi.”
“Dạ, nguyên soái” Lục Chiến Vân cuối người lĩnh mệnh, chỉ huy mọi người đóng trại ngay tại chỗ, mười mấy tòa doanh trướng rất nhanh được dựng lên, bốn phía sắp xếp bố phòng, tầng tầng binh tướng sĩ đứng gác, trên cột cờ cao to, nổi lên kỳ hiệu của Huyền Nguyệt, một con phượng hoàng giương cánh bay lên.
Trong doanh trướng chủ sói, Thanh Dao ngồi ngay ngắn ở vị trí phía trên, Lưu Vân Phong đi đến, cung kính mở miệng: “Nguyên soái, Vân Phong đi trước về Thạch Thành, ngày mai lĩnh binh mã ra hiệp trợ nguyên soái.”
“Ân, làm phiền.”
Thanh Dao gật đầu, hướng ra phía ngoài kêu một tiếng: “Người đến, tiễn lưu tổng binh đi ra ngoài.”
Lập tức có tiểu binh chạy vào, ôm quyền với Lưu Vân Phong : “Lưu đại nhân mời”
Lưu Vân Phong vừa rời đi, thì Ngân Hiên cùng An Định Phong đều đi đến, An Định Phong đối với hành động suốt đêm ra khỏi thành đóng quân của nguyên soái có điều không hiểu, nhưng trong lòng Ngân Hiên thì đã hiểu rõ, Dao nhi tâm tư xác thực cẩn mật, sự lo lắng của nàng không thừa chút nào.
“Nguyên soái vì sao không ở lại Thạch Thành.”
Lúc này đây không cần Thanh Dao lên tiếng, thanh âm lãnh mị của Ngân Hiên đã vang lên: “An tướng quân, nguyên soái làm như thế, là sợ bên trong Thạch Thành có biến hóa, mười vạn binh mã cũng không phải là việc nhỏ, nếu như Lưu Vân Phong dở trò lừa gạt, chúng ta tức không phải tự tìm khổ sao.”
“Nhưng hoàng đế Hoàng Viên quốc không phải đã ra hàng thư rồi sao?”
An Định Phong quay đầu lại nhìn hơi nghiêng về phía Ngân Hiên, lần đầu tiên hắn nghe được nam nhân này nói chuyện, không chỉ người lãnh, ngay cả thanh âm cũng đều lãnh, nhìn hình dạng lãnh khốc cuồng vọng này, hắn không khỏi nhớ tới hoàng thượng xa ở kinh thành, tuy rằng Ngân Hiên cùng hoàng đế lớn lên không giống nhau, nhưng một cỗ khí phách cùng cuồng ngạo như vậy thật là có điểm giông, năng lực như thế nào lại bị hoàng hậu nương nương chiêu mộ được, thực sự có chút khó tin.
Lúc này Ngân Hiên cũng không lên tiếng, mà đi qua một bên ngồi, An Định Phong đối với hành động cuồng vọng của hắn có chút tức, ngẩng đầu lên nhìn lại thì phát hiện nguyên soái vẫn chưa sinh khí, ngược lại còn xem lời nói mới rồi của hắn là lời giải thích.
“Tân hoàng đế tuổi còn nhỏ, chỉ sợ trong triều có người không phục, nổi lên ác ý, vì thế vẫn nên cẩn thận chút cho thỏa đáng.”
An Định Phong ngẩn ra, nguyên lai là như vậy, xem ra vẫn là nguyên soái nghĩ chu đáo, hắn ôm quyền: “Nguyên soái lo lắng rất đúng.”
“Đêm không còn sớm, mấy ngày liên tiếp hành quân, xác thực đã mệt mỏi, An tướng quân lui xuống nghỉ ngơi đi, sáng sớm ngày mai chúng ta bắt đầu thương lượng xem do ai làm tiên phong.”
“Dạ” An Định Phong lĩnh mệnh đi xuống, trong doanh trướng, chỉ còn Thanh Dao cùng Ngân Hiên đang ngồi ngay ngắn, hai người quay đầu nhìn nhau, trong mắt đều là sự thân thiết, còn có lời thề đối phó Đan Phượng quốc nữa, Thanh Dao lên tiếng: “Ngươi cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
“Được” Ngân Hiên cũng đi xuống, doanh trướng của hắn ngay bên cạnh Thanh Dao, như vậy mới có lợi cho việc bảo hộ nàng, lần này hành quân, hắn không hy vọng nàng xảy ra một chút xíu chuyện ngoài ý muốn nào.
Doanh trướng an tĩnh lại, Mạc Sầu dẫn Tiểu Ngư nhi đi tới, phía sau còn có Băng Tiêu, hai người động thủ nhanh chóng phụ chủ tử trải tấm thảm dài ra, hiện tại là đêm thu, ban đêm thật lạnh, còn đóng quân ở dã ngoại, tự nhiên phải đắp chăn nhiều một chút, để tránh khỏi bị cảm lạnh sinh bệnh.
“Chủ tử, được rồi, sớm một chút nghỉ ngơi đi.”
Mấy người các nàng ở cùng một doanh trướng, doanh trướng chủ soái rất lớn, cũng đủ vài người nghỉ ngơi, hơn nữa Mạc Sầu cùng Băng Tiêu còn thay phiên gác đêm.
“Được, các ngươi cũng sớm một chút nghỉ ngơi đi, tối nay không có động tĩnh gì, từ ngày mai hãy bắt đầu gác đêm.”
Thanh Dao nhàn nhạt mở miệng, muốn đánh lén cũng không phải lúc này, vì thế tối nay sẽ không có bất luận cái gì gió thổi cỏ lay.
Mạc Sầu cùng Băng Tiêu nhìn nhau, trong lòng rất cảm động, nương nương luôn luôn cẩn thận tỉ mỉ như vậy, đoạn đường này các nàng xác thực cũng mệt chết đi, nếu nương nương đã nói như thế, vậy thì nghỉ ngơi đi, các nàng ở một bên kia cũng trãi tấm thảm lông thật dài để cùng nhau nghỉ ngơi.
Đêm, lộ ra quỷ dị, gió nhẹ nhàng thổi lên, làm lá cờ tung bay lay động.
Thỉnh thoảng có bóng người đi lại, những người này bởi vì trải qua huấn luyện nghiêm ngặt, vì vậy dù gác đêm cũng không cảm thấy có bao nhiêu khó, hoặc là mệt mỏi rã rời, mỗi người đều tinh thần chấn hưng chú ý động tĩnh bốn phía.
Một đêm không có chuyện gì, sáng sớm ngày thứ hai.
Khi trời vừa sáng, Lưu Vân Phong liền dẫn hai vạn binh mã Thạch Thành đi tới, còn có binh tướng ở lại bên trong Thạch Thành, khi cần thì có thể đều động.
Trong doanh trướng chủ soái, Thanh Dao cũng đã dậy, Tiểu Ngư nhi thì còn ngủ ngon ở một góc, Mạc Sầu cùng Băng Tiêu đem mấy thứ đồ thu lại, đợi một lúc nữa ở đây còn phải nghiên cứu việc quân cơ đại sự.
Quả nhiên rất nhanh liền có người xuất hiện, đại tướng quân An Định Phong còn có phó tướng Lục Chiến Vân, Trương Chiểu Trạch, Hoàng Mộc Dương, cùng với tham tướng thủ hạ của bọn hắn , mặt khác Lưu Vân Phong cũng dẫn tham tướng dưới tay hắn đi đến, rất nhanh, toàn bộ trong doanh trướng đều ngồi đầy người.
Mọi người đồng loạt nhìn hoàng hậu nương nương trên thượng thủ, chỉ thấy nàng một thân ngân sắc giáp trụ, đầu đội ngân khôi, giống như một tiểu tướng sinh long hoạt hổ, chỉ là trên mặt lại che một tấm lụa mỏng, khiến người ta nhìn không rõ khuôn mặt, chỉ lộ ra một đôi ánh mắt sắc bén, con ngươi sâu thẳm lăng hàn, làm người ta không dám khinh thường.
“Đối diện là biên cảnh Trần Đường Quan của Đan Phượng quốc, nếu như chúng ta đánh hạ Trần Đường Quan, như vậy liền xuất sư đại thắng, lấy Đan Phượng sẽ không còn là chuyện nói chơi, nếu như ngay cả Trần Đường Quan đều lấy không được, như vậy cái gì cũng không cần bàn, vì thế mỗi người các ngươi đều phải nghiêm ngặt yêu cầu bản thân mình.”
Thanh Dao tiếng nói vừa dứt, chúng tướng quân bên dưới ôm quyền, cao giọng mở miệng: “Dạ, nguyên soái.”
Thanh âm này làm cả kinh Tiểu Ngư nhi nàng đột nhiên bậc dậy, mơ màng nhìn hết thảy trước mắt, bầu không khí tương đối nghiêm túc, nàng cũng không dám nói thêm cái gì, đừng nói nàng, ngay cả Tiểu Bạch sói cùng tiểu hồ ly cũng không dám hừ thêm một tiếng.
“Bản soái đã nhận được tin tức, Trần Đường Quan có năm viên Đại tướng canh giữ, hiện tại Đan Phượng quốc nữ hoàng lại phái hoàng thái nữ Cơ Tuyết đến đây trợ trận, còn mang đến mười vạn binh mã, như vậy tính ra, Trần Đường Quan gần ba mươi vạn binh mã, mà chúng ta kể cả người của Thạch Thành, tối đa là mười lăm vạn nhân mã, nói như vậy, chẳng khác nào lấy trứng chọi đá, nhưng mà chúng ta càng phải đánh nát khối đá cứng rắn này, các ngươi có lòng tin không?”
“Có.”
An Định Phong cùng thủ hạ phó tướng đáp lại rất vang dội, bởi vì trong tay bọn họ có vũ khí, dù cho Trần Đường Quan có gần ba mươi vạn binh mã thì thế nào, bọn hắn làm sao có thể thắng chúng ta.
Tuy nhiên Lưu Vân Phong của Thạch Thành lại có chút chần chừ, hơn nữa còn có kinh hãi đảm chiến, nhìn nguyên soái ở thượng thủ , còn có các phó tướng bên cạnh, rốt cuộc là ai cho bọn hắn sự lừng lẫy hào hùng như vậy, hoàn toàn tin tưởng mà không nghi ngờ gì, bọn họ ít người như vậy mà có thể thắng sao, phải biết rằng nội năm viên dũng tướng của Trần Đường Quan thôi cũng không phải chỉ được hư danh, tuy là nữ tử, cũng đều là anh thư.
Lưu Vân Phong đang kinh nghi, thì thanh âm Thanh Dao đột ngột vang lên: “Lưu tổng binh, có thể nói một chút với mọi người chúng ta tình huống ở Trần Đường Quan không? Chủ yếu là năm viên nữ tướng các nàng, đều có bản lĩnh gì?”
Lưu Vân Phong phục hồi tinh thần lại, thấy tất cả mọi người đang nhìn hắn, liền hắng giọng một cái, nghiêm túc mở miệng.
“Nhắc tới năm viên Đại tướng của Trần Đường Quan , một là chủ tướng Ngọc Kiều, còn lại bốn là phó tướng, theo thứ tự Xuân Đào, Hạ Hà, Thu Cúc, Đông Mai, năm người này không chỉ võ công lợi hại, mà lại có thêm chủ tướng Ngọc Kiều tâm tư nhạy bén, hơn nữa năm người họ đều thiên kiều bá mị, là dạng nữ nhân nũng nịu, vì thế phàm là nam tử gặp gỡ các nàng , rất ít có thể vượt quá mười chiêu, bởi vì nam nhân đại đa số chạy là không khỏi mị lực của các nàng.”
Lưu Vân Phong tiếng nói vừa dứt, An Định Phong cùng thủ hạ phó tướng, tham tướng đều ngây ngẩn cả người.
Doanh trướng lâm vào yên tĩnh, lúc này, ở ngoài doanh trướng vang lên tiếng kèn lệnh bén nhọn, rất nhanh có binh sĩ vọt vào, một đường kêu lên: “Bẩm, nguyên soái, Trần Đường Quan đang cử người ở ba mươi dặm ngoài khiêu chiến.”
Thanh Dao nhíu mày, con ngươi hiện lên sắc bén, xem ra những nữ nhân này xác thực quá kiêu ngạo, bình thường không ai giáo huấn các nàng, vì thế có điểm không kiêng nể, dám đến thẳng trận khiêu chiến, tốt, vậy hãy để cho người của nàng đáp lễ các nàng vậy.
Thanh Dao ngẩng đầu lên, quét mắt liếc nhìn đám người An Định Phong cùng Lục Chiến Vân một cái, nói thật ra, nếu như năm nữ nhân kia thực sự lớn lên thiên kiều bách mị, như vậy mấy nam nhân này chắc không thể qua quan, nhưng trận chiến này nhất định phải thắng, mới có thể cổ vũ sĩ khí, nếu như trận chiến đầu tiên thất bại, sẽ ảnh hưởng thật lớn sĩ khí.
Thanh Dao chủ ý đã định, con ngươi lướt một vòng, cuối cùng đem mâu quang rơi vào trên người Băng Tiêu, đối với công phu của Băng Tiêu, nàng hiểu rõ như lòng bàn tay, mặc dù những nữ nhân kia rất lợi hại, nhưng Băng Tiêu cũng không phải kẻ yếu, ánh mắt nàng đột nhiên sâu thẳm, phất tay: “Đi xuống đi.”
“Dạ, nguyên soái”, tiểu binh kia lui ra ngoài, trong doanh trướng mọi người cùng nhau nhìn nguyên soái, yên An Định Phong xoay mình đứng dậy, chậm rãi mở miệng: “Bẩm nguyên soái, mạt tướng thân là tiên phong, trận đầu tiên này để ạt tướng xuất mã đi”.
Lục Chiến Vân cùng Trương Chiểu Trạch cũng xin chiến: “Thỉnh nguyên soái hạ lệnh, để ạt tướng đi trước, mạt tướng cam đoan không bị những nữ nhân kia mê hoặc, nhất cử đánh bại yêu nữ này.”
Thanh Dao mím môi, lạnh lùng quét mắt liếc nhìn mấy người này, rồi đem mâu quang chuyển qua người Băng Tiêu, theo lý Băng Tiêu là ám vệ, không nên xuất chiến, nhưng thời gian đặc thù, thì có đối đãi đặc thù: “Băng Tiêu.”
“Có thuộc hạ.”
Băng Tiêu tuy rằng vô cùng kinh ngạc, nhưng vẫn đang cung kính đứng lên, ôm quyền nghe lệnh: “Bản soái quyết định trận chiến đầu tiên này cho ngươi đến đánh, ngươi có lòng tin đánh thắng không?”
Lời vừa nói ra, toàn bộ doanh trướng rơi vào yên lặng, An Định Phong cùng Lục Chiến Vân đối với tình trạng như vậy có chút không thoải mái, mà Băng Tiêu cũng bị một trận kích động, nàng có nắm chắc đánh thắng, thân là ám vệ, nàng chưa từng có chính diện cùng người khác giao phong qua, không nghĩ tới hôm nay hoàng hậu nương nương lại đem trọng trách lớn như vậy giao trên tay nàng, sao không làm nàng kích động chứ, Băng Tiêu quay đầu nhìn lướt qua Ngân Hiên, Ngân Hiên khẽ gật đầu, Băng Tiêu lập tức ôm quyền cao giọng mở miệng: “Thuộc hạ nguyện ý đánh trận đầu này, nếu như không thắng, lấy cái chết tạ tội.”
Lời của nàng vừa nói ra, trong doanh trướng liền ồ lên, lần đầu tiên họ chăm chú nhìn cô gái này, nàng kiều mị đến cực điểm, lúc trước nàng vẫn điệu thấp để hành sự, vì thế không bị mọi người coi trọng, lúc này nhìn kỹ nàng, thực sự là nữ nhân phong tình vạn chủng, đối với việc làm cho nàng đánh trận chiến đầu tiên, đám người An Định Phong cùng Lục Chiến Vân cho rằng có thể được, bởi vì họ thực sự không biết nữ tử đối diện rốt cuộc có câu hồn thuật gì, nếu như bọn họ thực sự bị mê hoặc mà bại trận đầu, thì hậu quả rất lớn.
“Tốt, bất quá bản soái không hy vọng ngươi chống chọi, mà là phải dùng trí, chúng ta cần phải bảo tồn thực lực, chớ đem mình đi liều lĩnh, hôm nay chúng ta phải để cho Đan Phượng quốc nhìn thấy cái gì gọi là thực lực chân chính, còn có cái gì kêu là vũ khí tiên tiến…”
“Dạ, nguyên soái.”
Thanh Dao tiếng nói vừa dứt, Băng Tiêu đã biết ý tứ của chủ tử, liền lên tiếng lĩnh mệnh: “Thuộc hạ đi vào nghênh chiến.”
“Nổi trống trợ uy, mười vạn binh mã trợ trận, nếu như một trận chiến này thắng, Băng Tiêu chính là kiêu kỵ đô úy của mười vạn binh mã.”
Lời vừa nói ra, Băng Tiêu kích động không thôi, tuy rằng kiêu kỵ úy chỉ là một võ tướng bát phẩm, thế nhưng đối với nàng, cũng là vinh quang cao nhất, từ nay về sau nàng sẽ thoát ly khỏi thân phận ám vệ, trở thành một quân nhân danh chính ngôn thuận.
“Dạ, thuộc hạ nhất định hoàn thành nhiệm vụ.”
“Xuất chiến”, một tiếng lệnh, trống trận nổi vang, tiếng vó ngựa bắt đầu, thanh âm kinh thiên động địa bao phủ ở giữa không trung.
Chương 127.4
Ánh dương quang từ tầng mây trắng noãn trút xuống, chiếu vào phạm vi tầm nhìn trống trải, biên quan trọng địa, hai phe người, mỗi bên đều có vị trí và cương vị riêng, khí thế hiên ngang, lúc này các nàng chính diện xung phong, một trận chưa bắt đầu, người người đều có lòng tin mười phần, cuồng ngạo bễ nghễ, rốt cuộc ai chết vào tay ai còn chưa biết được.
Lập tức, Thanh Dao híp lại mắt, lạnh lùng nhìn, chỉ thấy trong binh mã đối thủ, đều là áo giáp màu vàng kim, chiếu lấp lánh, thuần một màu sắc nữ tử, mà bọn họ bên này đều là ngân sắc giáp trụ, thuần một màu sắc nam tử, trong đó ngẫu nhiên có vài đóm màu đỏ.
Lúc này Băng Tiêu ngồi ở trên ngựa, quanh thân bễ nghễ, lạnh lùng quét nhìn đối thủ.
Nàng vẫn chưa mặc giáp trụ, mà chỉ mặc một bộ áo gấm màu hồng bình thường, phiêu dật như mây trôi, ở trong gió nhẹ tung bay, lại hợp với dung nhan tinh xảo cùng khí chất lạnh lùng của nàng, phía sau có rất nhiều nam nhân bị hấp dẫn, tiếng reo hò đợt sau cao hơn đợt trước.
“Cố lên, Cố lên.”
Băng Tiêu đang đánh giá thật lực của đối thủ, một thân áo giáp màu vàng kim, đôi mắt hình hoa đào, tựa như Câu Hồn sứ giả, yêu khí lan tràn mọc ra.
Tổng binh thạch thành Lưu Vân Phong đứng ở bên cạnh các nàng, cung kính mở miệng: “Người này chính là phó tướng Trần Đường Quan, Xuân Đào, mắt hoa đào của của nàng rất câu hồn, làm cho người ta khó lòng phòng bị, rất dễ dàng trúng kế.”
Băng Tiêu hừ lạnh một tiếng, nàng ta bộ dạng kia cũng để đối phó nam nhân mà thôi, nàng cũng không phải là nam nhân, không ăn bộ dạng đó của nàng ta, Băng Tiêu ghìm ngựa tiến đến, trong tay ngân thương run lên, thẳng tắp chỉ hướng nữ tử đối diện, thanh âm tiêu sát vang lên: “Hôm nay để Băng Tiêu ta đến lĩnh giáo với ngươi.”
“Tốt”, Xuân Đào phát ra một tiếng cười nhạt, cao ngạo lôi kéo dây cương, cũng không cùng Băng Tiêu khách khí, phi thân mà lên, phía sau vang lên một trận nhịp trống.
Băng Tiêu tự nhiên không tụt hậu, nghênh đón phía trước, phía sau Thanh Dao trầm giọng mệnh lệnh: “Nổi trống.”
Tiếng trống như mưa rơi, thúc giụt người xúc động, Băng Tiêu trong lòng kích khởi hàng vạn hàng nghìn hào hùng, một trận chiến này là then chốt của cả Huyền Nguyệt, cũng là bước ngoặt trong đời của Băng Tiêu nàng, đánh một trận thắng, nàng sẽ không còn là ám vệ, mà đường đường chính chính là võ tướng, một kiêu kỵ úy, tuy rằng chức quan không lớn, thế nhưng cũng là chức quan chính đại quang minh .
Đan Phượng quốc, phó tướng Xuân Đào cũng không phải chỉ được hư danh, thế tới của nàng hung mãnh, nhắm thẳng đến ngựa của Băng Tiêu, trường thương huyền thiết màu đen run lên, xuyên thấu thân mà đến, một chiêu tung sượt qua, Băng Tiêu thân thể cúi thấp, cả người nằm ở trên lưng ngựa, tránh thoát trường thương vừa tập kích, liền tung ra một chiêu hồi mã thương đâm ngược lại, Xuân Đào đâu để cho nàng đắc thủ, cả người nghiên về bên trái tránh thoát, Băng Tiêu ngân thương rơi vào khoảng không, toàn bộ thân thể chạy qua, kình phong phát động la quần màu hồng của nàng, xinh đẹp chói mắt.
Xa xa trống trận còn đang vang.
Hai người lại xoay người lại, Băng Tiêu ứng theo lời chủ tử đã nói, trước mười vạn binh mã của các nàng, nàng cần phải bảo tồn thể lực, không thể cùng nàng ta liều chết, khóe môi nàng đột nhiên toát ra một tia cười nhạt âm u…
Xuân đào lần thứ hai vung thương qua đây, Băng Tiêu đưa tay lên, ngân thương cản lại trường thương của Xuân Đào, hai người nội lực tương xứng, nhất thời giằng co, hai thanh trường thương trên dưới rung động, nghiên trái nghiên phải, hai phe nhân mã song song nổi trống trợ chiến.
Băng Tiêu rốt cuộc cũng hơn một chút, áp đảo huyền thiết trường thương, Xuân Đào thân thể co rụt lại, rút đao ném qua, Băng Tiêu rốt cuộc cũng không để cho nàng ta bất kỳ cơ hội nào nữa.
Thân hình khẽ động, ngân thương cắm vào đất, cử động này, đã làm cho binh lính Đan Phượng quốc ở đối diện cảm thấy vô cùng kinh ngạc, không biết đối thủ đang hành động gì đây, làm sao trong lúc đánh nhau ngất trời, lại có hành động không khôn ngoan như vậy, thế nhưng Băng Tiêu đã xoay người lại, trong tay cầm một thanh lựu đạn, ngòi nổ kéo ra, nhắm ngay trước mặt Xuân Đào mà ném qua, mà nàng thì cấp tốc xoay người lại, động tác lưu loát như mây bay nước chảy sinh động phù hợp, vươn tay rút lại ngân thương, người đã chạy đi hơn mười bộ, mà lựu đạn bùm một tiếng vang lên.
Chớp mắt người hủy mã vong, Xuân Đào lúc trước không ai bì nổi biến mất ở trước mặt mọi người.
Tất cả binh tướng của Đan Phượng quốc đều ngây dại, đây là tình huống gì, đợi đến khi họ phục hồi tinh thần lại, Thanh Dao đã vung tay lên trầm giọng mệnh lệnh: “Giết.”
Hơn mười vạn binh mã vọt tới đến lúc người Đan Phượng quốc phục hồi tinh thần lại thì đã bị vây quanh ở trong biển người, tử thương vô số, tiếng quát tháo vang thành một mảnh, những người còn lại kế tiếp bại lui, cuối cùng thì rút về Trần Đường Quan, Thanh Dao hạ lệnh nổi trốn thu binh.
Nàng quay đầu lại, nhìn xa xa hướng Trần Đường Quan, trên tường thành thật cao kia, đang đứng một người, Đan Phượng quốc hoàng thái nữ Cơ Tuyết.
Chỉ thấy gương mặt của Thanh Dao đang phủ khăn che nhưng thấy không rõ mảy may thần tình, nhưng nàng đã làm một động tác, vươn tay ra, giơ lên một ngón tay cái, tiếp theo quay đầu ngón tay xuống dưới, cuồng vọng khinh thường đến cực điểm.
Trên tường thành trong nháy mắt Cơ Tuyết sắc mặt xanh tím, nữ nhân này thật quá cuồng vọng.
Một trận này, Huyền Nguyệt chỉ bị thương mười mấy binh tướng, quân y đang khám và chữa bệnh bọn họ, mà Đan Phượng quốc thì tử thương mấy nghìn người, vì thế trận đầu báo cáo thắng lợi, làm tất cả mọi người rất kích động.
Trong doanh Chủ tướng, Thanh Dao thoả mãn nhìn Băng Tiêu, nếu nàng đã thắng, hơn nữa thắng được đẹp như vậy, mặc dù có vũ khí hỗ trợ, nhưng Băng Tiêu thực lực không có nhỏ, nên Thanh Dao chậm rãi cười: “Băng Tiêu, kể từ hôm nay, ngươi chính là kiêu kỵ đô úy.”
“Tạ nguyên soái.”
Băng Tiêu thật cao hứng, chờ ở một bên, Thanh Dao quét mắt liếc mắt nhìn mọi người phía dưới một cái, cuối cùng nhàn nhạt mở miệng: “Sau này luận công ban thưởng, làm tốt, được thưởng, không tốt, phạt.”
Trong doanh trướng mọi người đều vỗ tay, người người hưng phấn không thôi, kế tiếp tái chiến, bọn họ kiên quyết yêu cầu xuất chiến, những nữ nhân kia cũng không phải đẹp lắm, nếu như so sánh, bọn họ đều cho rằng Băng Tiêu so với các nàng đẹp gấp mấy lần.
“Dạ, nguyên soái.”
Bởi vì đánh một trận này, Trần Đường quan hao binh tổn tướng, có thể nói tiền mất tật mang, cho nên bọn họ treo miễn chiến bài ba ngày, mặc cho Thanh Dao các nàng nổi trống khiêu chiến cũng không rãnh mà để ý đến, tuy rằng Lục Chiến Vân chủ trương, dùng vũ khí nổ hủy cửa thành Trần Đường Quan, xông vào, muốn một trận đánh hạ Trần Đường Quan, thế nhưng Thanh Dao không tán thành phương án như vậy.
Bởi vì Trần Đường Quan là biên cảnh Đan Phượng quốc, bên trong có rất nhiều binh mã, mạo muội xông tới, bọn họ thương vong cũng sẽ rất lớn, những binh tướng này cũng không thể chỉ vì phá một Trần Đường Quan mà chịu chết, nàng còn muốn dùng những người này chiến đấu đến kinh thành Đan Phượng quốc, và còn phải chiến với quốc gia khác, vì thế không có khả năng tiêu hao thương vong vô vị.
Hiện tại ngừng chiến.
Treo miễn chiến ba ngày, nghĩ đến những nữ nhân kia không cam lòng Xuân Đào bị giết, còn có một nghìn binh lính chết đi nữa, lần thứ hai nghênh chiến, trận chiến này, người xuất mã chính là Thu Cúc, nữ nhân này vừa xuất mã, thì không giống như Xuân Đào, nàng lạnh nhạt bình tĩnh, lớn lên đẹp như nhã trúc, không nóng không vội, vô cùng an tĩnh, xem như người yếu đuối, làm cho người ta không ra tay nặng được, trận chiến này là do Lục Chiến Vân nghênh địch, đây là hắn xin chiến…
Chẳng qua trận chiến này không thuận lợi, đầu tiên là hình dạng mềm mại của Thu Cúc đã mấy lần mê hoặc Lục Chiến Vân, làm hắn không thẳng tay đánh, ngược lại còn để ình thiếu chút nữa bỏ mạng, Thanh Dao sắc mặt có chút lãnh, chẳng lẽ nam nhân đều háo sắc như vậy sao? Nàng quay đầu nhìn hơi nghiêng về phía Ngân Hiên, nhớ tới lời Tây Môn Tân Nguyệt nói, trong lòng có chút ít hoang mang, rốt cuộc người sủng hạnh Tây Môn Tân Nguyệt là hoàng thượng hay là Nam An vương?
Nhưng mà bây giờ không phải thời gian nghĩ đến chuyện này, nàng ngẩng đầu lên nhìn lại.
Trận chiến đã sinh ra biến cố, Lục Chiến Vân rõ ràng bị thu cúc khống chế được, ra chiêu đã mềm mại lại không có lực, cả người cứ theo động tác của nàng ta mà vận hành, cứ như vậy tiếp tục, chỉ sợ sẽ bại, nghĩ đến đây, tay Thanh Dao nhấc lên, phượng vĩ cầm nơi tay, boong boong đàn ra, âm thanh tàn khốc không gì sánh được, Lục Chiến Vân lập tức ngẩn ra, phục hồi tinh thần lại, gương mặt khẽ nóng, không nghĩ tới nữ tử này, lại đi mê hoặc hắn, lập tức tức giận, phi thân mà lên, trường đao mang theo lửa giận, đánh qua, một kích không trúng, lại đánh, bất quá cuối cùng hắn cũng không đành lòng, sử dụng lựu đạn, bởi vì làm như vậy, tựa hồ rất tàn nhẫn, Thanh Dao đã thấy rõ tâm tư của Lục Chiến Vân, đâu tùy ý để hắn làm bừa, lập tức trầm giọng mệnh lệnh.
“Mạc Sầu, đi đổi hắn.”
“Dạ, chủ tử”, Mạc Sầu thân hình phóng lên, rất nhanh kéo ngựa chạy đến, trực diện nghênh đón, võ công của nàng vốn rất lợi hại, xoay mình bay lên không, lựu đạn xuất thủ, cùng lúc lập tức nhảy tới bên người Lục Chiến Vân, dùng sức vung tay một cái, con ngựa bị đau, bốn gió cuồn cuộn chạy, lúc nó chạy qua người, nàng lập tức nhảy lên ngựa, kéo dây cương chạy về đội.
Oanh một tiếng, Thu Cúc là người thứ hai bị nổ chết, lần này không đợi binh mã Huyền Nguyệt tiến lên, binh tướng Trần Đường Quan nhanh chóng lui trở lại.
Sau trận này các nàng cũng không dám xuất chiến nữa.
Liên tiếp tổn thất hai viên Đại tướng, trong tay đối thủ có vũ khí lợi hại như thế , các nàng căn bản vô kế khả thi, xem ra chỉ có thể dùng trí.
Trần đường quan – quân cơ đại doanh, vẻ mặt Cơ Tuyết lạnh lùng, đang ngồi ngay ngắn ở bên trong, không nói được một lời, nhìn ba viên Đại tướng còn lại bên dưới, Ngọc Kiều khuôn mặt bi thiết, Xuân Đào cùng Thu Cúc đều là thủ hạ đắc lực của nàng, chỉ thoáng một cái hai người đều bị giết, nàng có thể nào không thương tâm sao, chẳng qua lúc này thật vô kế khả thi.
“Thái nữ, bây giờ phải làm thế nào đây?”
Chương 127.5
Người túc trí đa mưu như Ngọc Kiều lần đầu tiên gặp phải vấn đề nan giải , nếu như hai quân đối chiến, nàng không có gì phải sợ, nhưng bây giờ binh khí người ta quá lợi hại, mặc kệ các nàng ra bao nhiêu người lợi hại, cũng đánh không lại vũ khí kia.
Cơ tuyết không nói được một lời, cả người lâm vào trầm tư, nàng đang suy nghĩ biện pháp, xem ra chỉ có một người ra mặt, mới có thể thắng vì đánh bất ngờ, nghĩ đến đây con ngươi nàng trở nên sâu thẳm, khóe môi câu ra nụ cười nhạt.
Mộc Thanh Dao a Mộc Thanh Dao, lần này sẽ là ngày chết của ngươi, ta cũng không tin, thực sự không ai khống chế được ngươi?
“Tạm thời ngưng chiến, bất luận các nàng có khiêu chiến ra sao, chúng ta cũng không cần để ý tới.”
Cơ Tuyết tiếng nói vừa dứt, Ngọc Kiều lo lắng mở miệng: “Nếu như các nàng nổ hủy cửa thành xông tới thì sao?”
“Nữ nhân kia không phải đồ ngốc, nếu như nàng thực sự xông tới, chúng ta mới có lợi, các nàng chỉ có mười vạn binh mã, chúng ta có gần ba mươi vạn binh mã, mặc dù chúng ta không được lợi, nàng ta cũng chẳng chiếm được lợi ích gì.”
“Ân, mạt tướng đã biết.”
Ngọc Kiều lĩnh mệnh đi ra ngoài phân phó người treo miễn chiến bài.
Cơ Tuyết vẻ mặt suy nghĩ sâu xa, con ngươi âm u khó hiểu, nói thật ra, nàng rất hận Hoa Văn Bác, thực sự không muốn để cho hắn ra khỏi lãnh cung, nhưng mà chuyện này trừ hắn ra, không còn người có thể chuyển bại thành thắng, bởi vì người nam nhân kia cùng Mộc Thanh Dao có cừu oán, chính bởi vì nàng ta, mới làm hại hoàng phu nương nương mất đi nhi tử, mặc dù hắn lòng dạ ác độc, nhưng nhất định cũng rất khó chịu, vì thế món nợ này liền ghi tạc lên người Mộc Thanh Dao, người nam nhân kia thực sự đủ âm hiểm, đủ không biết xấu hổ.
Cơ tuyết trong lòng tức giận mắng hắn.
Bởi vì nàng nghĩ tới một việc, lần đó phát hiện Vô Tình là hoàng tử của Đan Phượng, nàng vốn chuẩn bị đi chỗ mẫu hoàng vạch trần âm mưu của hoàng phu nương nương, ai ngờ hắn nói cho nàng biết một âm mưu kinh thiên.
Cơ Tuyết nàng căn bản cũng không phải là hoàng thái nữ của Đan Phượng , lúc trước đem người đổi với Vô Tình ra ngoài thật ra là nàng, vì hắn đã động tay chân, đem Cơ Phượng cùng nàng tráo đổi, kỳ thực Cơ Phượng mới là hoàng thái nữ chân chính, nàng chẳng qua là dân đen thấp kém mà thôi, nàng cũng vốn không tin chuyện này, nếu nàng nhất quyết không thừa nhận, thì người nam nhân kia cũng không làm được gì cả.
Thế nhưng hắn lại để cho nàng thấy một người.
Nhìn thấy nữ nhân kia, mặc dù nàng không nói câu nào, nhưng nàng biết mình thật không phải là hoàng nữ của Đan Phượng, bởi vì nữ nhân kia cùng nàng rất giống nhau.
Trước đây nàng vẫn nghi hoặc vấn đề này, nghĩ kỷ là hiểu, hoàng thất từ trước đến nay chuyên sinh mỹ nữ tuấn nam, nữ hoàng lớn lên rất đẹp, hậu cung nam phi, bao gồm phụ phi đã chết của nàng, người nào không phải dung mạo khuynh quốc khuynh thành, vì sao chỉ có nàng là nhan sắc bình thường.
Về sau cuối cùng nàng cũng biết, nguyên lai nàng căn bản không phải là huyết mạch hoàng thất.
Mà người nam nhân kia đã uy hiếp nàng, chỉ cần nàng ngoan ngoãn, hắn cũng sẽ không vạch trần chân thực thân thế của nàng, hơn nữa hắn yêu cầu nàng cưới Vô Tình làm chính phu, chỉ là không nghĩ tới cuối cùng Vô Tình lại chết.
Kỳ thực nàng rất thích Vô Tình, nghĩ đến đây thì nàng cùng Hoa Văn Bác có chung kẻ thù, chính là Mộc Thanh Dao.
Con ngươi Cơ tuyết âm u, sắc mặt hơi dữ tợn, trầm giọng hướng ra phía ngoài mệnh lệnh.
“Người đâu.”
Lập tức có nữ binh thủ hạ chạy vội đến, cung kính ôm quyền: “Thái nữ điện hạ.”
“Bản thái nữ có một phong thư, dùng tám trăm dặm kịch liệt đưa đến kinh thành đi.”
“Dạ” nữ binh lĩnh mệnh, đi tới lấy giấy bút hầu hạ, Cơ Tuyết ngưng mi suy tư, rất nhanh viết ẫu hoàng một phong thư tín, đại ý nói rõ khốn cảnh lúc này của Trần Đường Quan, vì thế mong mẫu hoàng đem hoàng phu nương nương từ lãnh cung thả ra, mệnh lệnh hắn đến Trần Đường Quan trợ trận…
Trần Đường Quan đã mất hai viên Đại tướng, còn tổn thất một ngàn binh mã, đây quả là đả kích thật lớn với nữ tướng luôn luôn vênh váo tự đắc của Trần Đường Quan, mấy ngày liền treo miễn chiến bài, mà Thanh Dao cũng không dám mạo muội vào thành, chẳng qua tin tức ở bên trong, vẫn đang truyền ra một ít, hiện nay người cầm đầu Trần Đường Quan bế môn, không biết đang suy nghĩ đối sách gì, đối với chiến thắng liên tiếp hai trận, Thanh Dao tuy rằng cao hứng, nhưng người nên phạt thì tuyệt đối phải phạt.
Bên trong doanh chủ tướng, lúc này không có tiếng động, Thanh Dao ngồi ngay ngắn bên trên, phía dưới phó tướng cùng tham tướng chia làm hai bên ngồi.
Mọi người đồng loạt nhìn phó tướng Lục Chiến Vân đang quỳ trên mặt đất , nói thật ra Lục Chiến Vân lần này quả thật đã làm cho người ta thất vọng, chẳng qua nếu hôm nay xuất chiến chính là mình, cũng chưa chắc có thể quyết tâm hạ thủ mạnh để đối phó Thu Cúc, rõ ràng là một nữ nhân mềm mại như giọt nước, sao có thể xuống tay độc ác được đây? Càng miễn bàn là nổ nàng mã hủy người vong.
“Lục chiến vân, ngươi có biết tội của ngươi không?”
Thanh âm lãnh khốc vô tình vang lên, dòng nước lạnh nhè nhẹ tràn đầy ở trong doanh trướng , Lục Chiến Vân nhẹ run lên một cái, xấu hổ cúi đầu, hắn một lòng muốn lập công, không nghĩ tới lại thất thủ, thế nhưng nếu thời gian đảo ngược, chỉ sợ hắn vẫn không hạ thủ được…
An Định Phong nhìn thấy cục diện bế tắc lúc này, hơn nữa Hoàng Mộc Dương là do mình mang theo đại quân, nên lập tức không dám khinh thường, cung kính quỳ xuống đất.
“Lão thần nguyện ý thay hắn bị phạt, cầu hoàng hậu nương nương bỏ qua cho hắn một lần.”
“An tướng quân” Thanh Dao nhẹ cau mài một chút, quét mắt một vòng, nhìn thấy rất nhiều người thần sắc bất an, tựa hồ đã bị sự thiết huyết thẳng tay của nàng dọa cho kinh hách, mà ý tứ muốn biểu đạt của nàng cũng thể hiện rồi, không cần thiết giết Hoàng Mộc Dương, làm giá lạnh đi lòng của mười vạn người này, nhưng tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, ánh mắt nàng đột nhiên tối sầm lại, chậm rãi mở miệng.
“Người đến, đem Hoàng Mộc Dương kéo xuống đánh ba mươi quân côn.”
“Dạ” lúc này không cần Thanh Dao nhiều lời, liền có binh sĩ vọt tới, lôi kéo Hoàng Mộc Dương đi ra phía sau.
Thanh Dao xoay người xuống ngựa, đưa tay nâng dậy An Định Phong, kính trọng mở miệng: “An tướng quân, xin đứng lên, bản thân Hoàng Mộc Dương không tuân thủ quân kỷ, luận tội đáng chết, hôm nay nếu An tướng quân đã cầu tình, bản soái tạm tha cho hắn một lần, ngày sau nếu như có người tái phạm, tuyệt đối không khinh tha.”
Lời này nàng nói cho An Định Phong nghe, cũng là nói ười vạn binh sĩ kia nghe, để không sẽ còn có tâm lý được vị tha nữa, mặc dù An đại tướng quân có cầu tình, cũng chỉ được một lần này .
An Định Phong không giận ngược lại còn cao hứng, điều này nói rõ hoàng hậu nương nương trị quân so với hắn còn muốn nghiêm cẩn hơn, người như vậy xác thực so với hắn có thể đảm nhiệm được chức binh mã đại nguyên soái, bởi vì những người này là hắn mang đi, có đôi khi, hắn khó tránh khỏi mềm lòng.
“Dạ, nương nương.”
An Định Phong lĩnh mệnh đứng dậy, Thanh Dao đứng thẳng người nhìn ba vạn binh sĩ thủ hạ của Hoàng Mộc Dương, những người này vừa bị tình trạng bất ngờ phát sinh dọa cho sợ, lúc này những kẻ ngồi ở trên ngựa, nhìn thấy hoàng hậu nương nương nhìn sang, đã sớm bị dọa phi thân xuống ngựa, ùm ùm quỳ đầy đất, ai cũng không dám nói thêm một câu nào, phó tướng của bọn họ đều bị trừng phạt, mấy người bọn họ làm sao mà tránh được.
Chẳng qua Thanh Dao cũng không làm khó dễ những người này, chậm rãi mở miệng: “Binh không nghiêm, tướng chi quá, chủ tử các ngươi đã bị phạt, các ngươi thì miễn đi, nhưng mỗi người phải chống đẩy và hít đất một trăm lần cho ta”
Dưới ánh nắng thiêu đốt của mùa hạ, làm một trăm cái chống đẩy – hít đất, mà còn không gọi là phạt, rất nhiều người đều mở mắt líu lưỡi, không biết trong miệng nương nương chữ “phạt” còn đến cỡ nào nữa, mọi người chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh trên lưng chảy xuống, mấy người bọn họ vẫn nên xem như lấy thân chịu phạt mới là thỏa đáng đi.
Ai cũng không dám nói thêm một câu nào, nhanh chóng lĩnh mệnh đi qua một bên tập chống đẩy – hít đất, Lục Chiến Vân nhìn thấy tình huống của bên này, trên gương mặt hồng đầy mồ hôi hiện lên nụ cười trên nỗi đau của người khác, xem ra bọn họ chịu phạt như vầy đã là nhẹ rồi.
Nên xử phạt thì chịu xử phạt, hơn nữa mọi người cũng biết trước mắt vị hoàng hậu nương nương này thủ đoạn tàn nhẫn, so với An tướng quân bọn hắn cũng không kém bao nhiêu, ngược lại còn muốn thị huyết hơn, hơn nữa nữ nhân này tuy cười tươi như hoa, bộ dạng vân đạm phong khinh, thật ra là một chủ tử giết người vô hình, nhìn thấy hình dạng này của nàng, mọi người không khỏi có chút ảo tưởng, có thể lần này tiến quân đánh Đan Phượng quốc sẽ là một kỳ tích.
Hơi nghiêng người, Thanh Dao cùng An Định Phong ngồi ở dưới một cây cổ thụ rậm rạp, Tiểu Ngư nhi cùng Băng Tiếu đã thối lui ra xa xa, mà Ngân Hiên thì đang ngồi trên một tảng đá lớn ở cách bọn họ rất xa, nhắm mắt dưỡng thần, rất là thích ý, thấy cảnh binh lính bị phạt, và thảm cảnh ngày hôm nay người ta trãi qua, nhìn lại mình hắn thấy tự tại vô cùng.
Mặt trời chói chang nhô lên cao, tập chống đẩy – hít đất tập chống đẩy – hít đất, quỳ a quỳ a, ai bảo bọn họ chọc giận nữ nhân kia làm chi, oán giận thì có oán giận, nhưng trên mặt cũng không dám biểu lộ nữa điểm ra ngoài.
“An tướng quân, sẽ không đau lòng cho những người này chứ.”
Thanh Dao lành lạnh mở miệng, quét mắt hơi nhìn về phía An Định Phong, hắn đã nhiều lần liếc về phía những người đó.
An Định Phong không nghĩ tới tâm tư nương nương lại cẩn mật như vậy, ngay cả điểm ấy đều chạy không khỏi ánh mắt của nàng, hắn ha hả cười hai tiếng: “Thần?”
Hắn muốn nói gì đó, nhưng lại không biết làm sao mở miệng, An Định Phong xuất thân là võ tướng , trung thành và tận tâm, nên sẽ không biết quanh co dối trá, tâm địa gian xảo, đối với điểm này, Thanh Dao cũng đã nhìn thấu, nên nàng giơ tay lên, nhàn nhạt mở miệng.
“An tướng quân, bản soái sở dĩ đối với bọn họ nghiêm khắc, cũng không phải đơn thuần vì trừng phạt bọn họ, bởi vì lần này bắc thượng, tình thế rất nghiêm trọng, chỉ khi bọn họ chịu được những đối đãi mình không muốn, mới có thể kích phát tiềm năng ý chí của họ, như vậy phần thắng càng lớn hơn một chút, nếu như còn tính tình trẻ con giống như trước, thì không phải là yêu thương bọn họ, mà sẽ hại bọn họ.”
“Nương nương?”
An Định Phong giật mình, trước đây hắn thật sự không có nghĩ sâu đến như vậy, nương nương nói có tình có lí, nghiêm cẩn mới là tốt, ngày thường hắn và bọn họ cùng ở chung một chỗ, nên sinh ra cảm tình mà như vậy cũng không phải là chuyện tốt.
“Được rồi, chúng ta nên kế tiếp thương nghị một chút, làm sao huấn luyện những binh lính này đi.”
Thanh Dao không hề muốn lẫn quẩn mãi trong chuyện trừng phạt này, mà hiện tại nên vì những người này, lập ra một kế hoạch tập luyện, An Định Phong vừa nghe lời của nàng, liền biết hoàng hậu nương nương nhất định đã có kiến nghị tốt, lập tức trầm giọng mở miệng:
“Nương nương, đã có kế hoạch gì.”
Thanh Dao hướng phía sau kêu một tiếng: “Mạc Sầu.”
Mạc Sầu đã đi tới, dâng bản kế hoạch đã chỉnh sửa tốt mất hết nửa buổi tối của Thanh Dao lên.
An Định Phong nhận lấy, theo hàng đầu tiên nhìn đến cuối cùng, hắn chỉ biết mục trừng khẩu ngốc, kế hoạch này thực sự là quá trâu bò đi, căn bản không có đem người ra thao luyện, mà là huấn luyện hà khắc, điều này có thể làm được không? mi tâm của hắn hiện lên vẻ sầu lo: “Nương nương, này?”
“An tướng quân lại yêu thương bọn họ, phải biết rằng ngươi cứ như vậy cuối cùng sẽ hại bọn họ thôi.”
Thanh Dao lời vừa nói ra, An Định Phong không tiện nói thêm cái gì, chỉ chậm rãi thở một hơi, từ từ mở miệng: “Nương nương, có thể điều chỉnh bớt một chút ọi người hay không ?”
“Không được.”
Mộc Thanh Dao lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt, nàng không cho là những quân sĩ này sẽ chịu không nổi huấn luyện, lúc trước cái kế hoạch này nàng dùng trên thân thể của tiểu khất cái, cũng không có chuyện không thể thực hiện được, ngày cả dùng ở Phượng Thần cung cũng không ai nói không thể thực hiện được, hiện tại tới quân doanh trọng địa mà không thể thực hiện được sao, ánh mắt nàng đột nhiên u ám xuống, mà An Định Phong vừa nhìn thấy nương nương uấn giận, cũng không dám nói thêm cái gì.
“Mạc Sầu, ngươi đem kế hoạch này đọc một lần, nhìn xem có vấn đề gì.”
Thanh Dao thanh âm tuy rằng không phải rất lớn, thế nhưng trên đất bằng trống trải, rất nhiều người đều nghe được rõ ràng, không biết hoàng hậu nương nương vì chuyện gì mà cùng An tướng quân tranh chấp, nên càng vểnh tai ra nghe, lúc này Mạc Sầu cung kính lên tiếng trả lời, cũng không cần nhận lại mảnh giấy kia, thanh âm lành lạnh băng hàn liền vang lên.
“Mỗi ngày bắt đầu giờ mẹo là huấn luyện, bài tập thứ nhất mang theo vật nặng để chạy bộ, lúc mới bắt đầu mang theo hai mươi cân, mỗi ngày chạy hai nghìn thước, nhất định phải ở trong thời gian quy định mà hoàn thành, bằng không phải chạy thêm hai nghìn thước nữa, bài tập thứ hai, tập ba mươi cái nằm gập người về phía trước, một trăm lần chống đẩy – hít đất, một trăm lần ngồi nhảy cóc, bắt đầu buổi trưa, ở dưới ánh mặt trời đứng nghiêm một canh giờ, sau đó huấn luyện đánh nhau, tới buổi tối, cắm trại ở ngoài để nghỉ ngơi, kể từ hôm nay, mười vạn binh mã này, nhất định phải ngủ đêm ở dã ngoại.”
Mạc Sầu tiếng nói vừa dứt, xa xa binh lính nghe được liền ồ lên một mảnh, nghị luận sôi nổi, cho tới bây giờ còn chưa nghe nói qua kế hoạch huấn luyện nghiêm khắc như vậy, như thế còn có thể giữ được mạng sao?
Thanh Dao chậm rãi đứng dậy, đứng thẳng, mười vạn binh sĩ, lập tức không có lên tiếng nữa, cũng không dám nói nhiều thêm một câu, Thanh Dao bước đi thong thả đến chỗ cao, gió thổi bay lên lụa mỏng của nàng, giáp trụ ngân sắc sáng quắc phản chiếu ánh nắng, chói mắt không gì sánh được, cả người nàng như phủ một tầng kim quang, tựa như thiên ngoại thần tiên, rất nhiều người đều thấy rất đẹp mắt, lúc này tiếng nói nàng lành lạnh vang lên.
“Lần này bắc thượng, rất nhiều người cũng biết chúng ta là lấy mười vạn binh mã xâm chiếm người ta, vì thế chúng ta phải đem mười vạn binh mã huấn luyện thành năng lực của hai mươi vạn, ba mươi vạn , như vậy mới có thể nhất cử đại thắng, rất nhiều người sẽ nói, nếu đánh không lại, thì không cần đánh nữa, tình thế lúc này mặc dù ngươi không đánh, cũng sẽ có người đánh, thiên hạ từ xưa đến nay phân rồi tất hợp, hợp rồi tất phân, đây là một định luật, chẳng lẽ các ngươi muốn bị bó chân trong phạm vi nhỏ hẹp, chờ người khác tới đánh ta sao, đến lúc đó, ngươi còn có năng lực phản kích sao?”
Thanh Dao nói xong, ngừng một lát, rất nhiều người ngẩng đầu nhìn, trong mắt hiện lên kích động, nhiệt tình bốc cháy lên.
“Hiện tại huấn luyện nghiêm cẩn là muốn cho các ngươi giảm thiểu thương vong không cần thiết, nhà ai mà không có huynh đệ tỷ muội, ở trong mắt bản soái, các ngươi chính là huynh đệ tỷ muội của bản soái, chúng ta cùng nhau bắc thượng, tựa như người một nhà, không ai hi vọng các ngươi đi chịu chết, hoặc là chết ở trong tay của địch nhân, vì thế bản soái hi vọng các ngươi chăm chú nghiêm túc huấn luyện, vì thân nhân của mình. Ở trong những ngày gian khổ của chiến tranh, nhất định có người sẽ hi sinh, sẽ có người sẽ trổ hết tài năng, tương lai danh tiếng được viết vào xanh sử, về phần muốn làm một anh hùng cái thế lưu danh thanh sử, hay làm một người hy sinh với tương lai ảm đạm không ánh sáng, đều phải do các ngươi hôm nay nỗ lực, bản soái đã nói hết lời cần nói, hi vọng các ngươi tự giải quyết cho tốt.”
Dứt lời, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, mỗi người đều thần tình kích động, ở trong loạn thế anh hùng thường xuất hiện, mà những người bọn họ mới có thể trở thành phó tướng, tướng quân, trở thành người bề trên, đây là sự mong mỏi trong lòng mỗi người, vì thế họ sẽ không cảm thấy khổ.
Xa xa, Hoàng Mộc Dương bị đánh xong đang được hai binh sĩ dìu, trên mặt cũng đồng dạng lóe lên nhiệt huyết, xem ra trận chiến này rốt cuộc thắng hay thua, còn chưa biết được, nhưng mỗi người bọn họ đối thời gian tới đều bốc lên ra sự hi vọng, một trận này nếu như thắng, tất cả mọi người ở đây đều trở thành anh hùng cái thế, bọn họ lấy mười vạn binh mã tiến công biên cảnh Trần Đường Quan của Đan Phượng quốc.
Lịch sử sẽ ghi chép lại trận chiến này.
Chương 127.2
Tiếng vỗ tay vang lên như sấm. An Định Phong đứng lên nhìn hết thảy, trên mặt đồng dạng cũng hiện lên hào quang, sải bước tiêu sái lên phía trên, hắn giơ tay lên bốn phía lập tức yên lặng lại, mọi người cùng nhau nhìn tướng quân, không biết hắn muốn nói cái gì?
“Tất cả mọi người đều nghe được, những ngày kế tiếp, nhiệm vụ huấn luyện rất gian khổ, nhưng chúng ta có lòng tin hoàn thành hay không ?”
“Có.”
Tiếng hô hào hùng tận trời, tiếng kêu chẳng những ở đây, mà ở xa xa, Lục Chiến Vân phơi nắng đến vẻ mặt đỏ tươi cũng kêu lên, ngay cả người bị đánh là Hoàng Mộc Dương cũng kêu, một chút cũng không cảm thấy mình chịu đòn có cái gì không tốt, tương phản còn chứng tỏ hoàng hậu nương nương trị quân nghiêm cẩn, bọn họ thấy được nhiều hi vọng trong thời gian tới.
Kế tiếp, mười vạn binh mã bắt đầu cho giai đoạn huấn luyện nghiêm cẩn lãnh khốc .
Về phương diện khác, Thanh Dao ở trong quân doanh chọn ra một ngàn binh lính giỏi bơi lội, đồng dạng cũng tiến hành huấn luyện yêu cầu cao độ, một nghìn người ẩn vào trong nước, ít nhất phải lặn sâu năm thước, ở bên dưới có cột một sợi dây thắt sáu nút thắt, sau đó ở trong thời gian quy định đem sáu nút thắt cởi ra, đây là hạng mục huấn luyện đặc biệt khó khăn, lúc ban đầu, trong một nghìn người chỉ có hai người là tháo được hai nút thắt như vậy đã tốt lắm rồi, thế nhưng huấn luyện tiếp tục tiến hành, từ từ, càng ngày càng nhiều người có thể cởi ra nút thắt, cuối cùng cũng có người đột phá cởi hết sáu nút, rốt cuộc đã chính thức hoàn thành huấn luyện thủy quân, một nghìn người bọn họ, không chỉ huấn luyện kỹ năng trong nước, còn phải huấn luyện kỹ năng bắn tên, trên cao, dưới ngựa, tuy rằng không cầu bách phát bách trúng, thế nhưng cũng phải bách bộ xuyên dương.
Đám người của Thanh Dao cùng Ngân Hiên luôn túc trực ở quân doanh.
Huấn luyện bắt đầu từ tháng sáu, vẫn duy trì liên tục đến tháng chín, đúng ba tháng, đã làm cho rất nhiều người thoát thai hoán cốt, hoàn toàn không còn giống như lúc trước, mười vạn người này, bước đi như bay, thân hình nhẹ nhàng, ban ngày ở dưới mặt trời chói chang, ban đêm ngủ ở dã ngoại, phảng phất như chỗ không người, thân thể cường tráng, chưa bao giờ sinh bệnh.
Cảnh này khiến cho bọn người ở nơi đóng doanh chưa bị chọn, lúc ban đầu còn thấy may mắn đến cuối cùng thì ngưỡng mộ, vì những biến hóa xảy ra long trời lở đất này.
Những động tĩnh ở Nguyệt Nha quan, từ lâu đã truyền đến khắp các quốc gia.
Mỗi quốc gia đều bắt tay vào phòng bị, chẳng qua gần Nguyệt Nha quan chính là Hoàng Viên quốc, mà tân hoàng của Hoàng Viên quốc cùng Huyền Nguyệt hoàng hậu có giao hảo, chuyện này tất cả mọi người đều biết, tân hoàng đăng cơ được chính là do nữ nhân Mộc Thanh Dao này ở phía sau thao tác, hắn mới có thể đăng vị như ý nguyện.
Như vậy lần này các nàng nhất định mượn đường của Hoàng Viên quốc để đi, mà biên cảnh Hoàng Viên quốc giáp ranh với Thanh La quốc cùng Đan Phượng quốc, hai nhà này là cảnh giới nhiều nhất, luôn mật thiết chú ý nhất cử nhất động tại Nguyệt Nha quan.
Tháng chín đầu thu.
Gió thu se lạnh, bao phủ toàn bộ Nguyệt Nha quan, một nghìn binh lính thủy chiến đã bị phái đi phương bắc của Huyền Nguyệt, mà chuyến đi này mười vạn binh mã của bọn họ, đã chờ xuất phát, chuẩn bị đi trước biên cảnh của Hoàng Viên quốc cùng Đan Phượng quốc, Trần Đường quan.
Ở trong chuyện này, Thanh Dao đã tỉ mỉ gửi thư cho Thẩm Ngọc, để hắn xuất ra năm vạn binh mã, Thẩm Ngọc đồng ý, binh mã của Thạch Thành biên cảnh đều do nàng thuyên chuyển, tổng binh Thạch Thành đã nhận được thánh chỉ của hoàng thượng ,phối hợp với tất cả hành động của Huyền Nguyệt.
Ở đây mười vạn binh mã, năm nghìn người áp lương thảo sau đó là năm nghìn người áp giải vũ khí, những vũ khí này đã sớm đưa tới, Thanh Dao cũng đem các loại vũ khí thị phạm một lần, trong mười vạn binh sĩ này tất cả đều thao tác được vũ khí, có những vũ khí này cho bọn hắn thì không khác gì như hổ thêm cánh, uy lực không gì sánh được, chuyện này làm ười vạn binh mã càng tăng thêm lòng tin.
Một ngày, trời trong nắng ấm.
Mười vạn binh mã tập hợp, đồng loạt tụ ở trước cửa đại doanh.
Một hàng người uyển chuyển kéo thành hàng dài, nhìn không thấy đầu, đoàn người đông nghịt .
Thanh Dao lạnh lùng hô một tiếng: “Xuất phát.”
Mang đội quân đi đầu chính là Lục Chiến Vân, chạy trước, tiếng vó ngựa bắt đầu vang lên, mọi người lao tới tiền tuyến, bắc thượng Đan Phượng.
Bên trong doanh có rất nhiều binh tướng đưa tiễn, trong mắt đầy sương mù, mặc dù biết lần này không nhất thiết bại, thế nhưng lòng vẫn đang có một loại cảm giác bi tráng, lặng im bên trong, mỗi người vừa ước ao, lại lo lắng, thẳng đến khi đội ngũ thật dài biến mất không thấy, một hơi thở mới chậm rãi thở ra.
Đám người An Định Phong cùng Thanh Dao còn có Ngân Hiên là những người đi phía sau cùng, nhìn đội ngũ một đường tiến về phía trước, An Định Phong quay đầu nghiên người nhìn về phía hoàng hậu nương nương ở trên cao, nàng giống như một đóa hoa ánh sáng, đập vào mắt làm kinh hồn người, mấy ngày nay ở chung, đã làm cho hắn đối với năng lực của nàng càng tin phục.
Nữ nhân này so với nam tử không hề thua kém.
“An tướng quân, yên tâm đi, bản soái sẽ không để cho những người này uổng mạng, chúng ta nhất định sẽ thắng lợi.”
“Dạ, nguyên soái.”
An Định Phong cúi đầu, từ khoảnh khắc này về sau , hoàng hậu không còn là hoàng hậu, mà là bắc thượng nguyên soái.
An Định Phong giục ngựa chạy về phía trước, phía sau, Thanh Dao không nhanh không chậm đi theo đội ngũ, Tiểu Ngư nhi ngồi ngay ngắn ở phía trước Băng Tiêu, hưng phấn kêu lên: “Nương, rốt cuộc chiến tranh rồi, thật tốt quá.” (TT: ặc bé thật là -_-)
Tiểu Bạch sói cùng tiểu hồ ly ở trong cái túi của bên hông ngựa cũng thò đầu ra, phối hợp thanh âm của nàng, kêu ô ô.
Thanh Dao không thèm để ý tới nàng, quay đầu nhìn phía Ngân Hiên, mấy ngày nay, hắn vẫn yên tĩnh bồi ở bên nàng, lẳng lặng tựa như không tồn tại, thế nhưng khi nàng cần giúp đỡ thì luôn cho nàng sự giúp đỡ, an ủi.
“Ngân hiên, đi thôi.”
“Ân”, hai con tuấn mã tăng tốc cuồn cuộn, vượt lên đầu mà đi, phía sau Tiểu Ngư nhi kêu lên: “Nương, chờ ta một chút.”
Lúc này, nàng cũng không dám gọi phụ hoàng, bằng không nương xác định chắc chắn sẽ cho nàng lập tức trở về.
Lúc mười vạn binh mã đi qua Hoàng Viên quốc, thì biên quan đã mở rộng ra, tự động cho đi, Thanh Dao vì phòng kinh động đến bách tính, đã theo quan đạo bên ngoài hành tẩu, đi đến Thạch Thành.
Hoàng Viên quốc vốn là một tiểu quốc, diện tích chiếm không lớn, bởi vậy, binh mã tiến lên mười lăm ngày, liền đến Thạch Thành giáp ranh với Đan Phượng quốc.
Tổng binh Thạch thành là một hán tử hơn năm mươi tuổi, khôi ngô cao to, vừa nhìn đã biết xuất thân võ tướng, hắn gọi Lưu Vân Phong, dẫn theo phó tướng cùng tham tướng của Thạch Thành ra đón, trước cửa thành, tổng binh ôm quyền cung kính mở miệng: “Lưu Vân Phong phụng ý chỉ thánh thượng, tới trước đón tiếp Huyền Nguyệt nguyên soái.”
“Làm phiền.”
Thanh Dao lập tức ôm quyền, Lưu Vân Phong sợ run một chút, thánh thượng hạ chỉ, vẫn chưa nói người lĩnh binh Huyền Nguyệt là một nữ tướng, điều này làm Lưu Vân Phong có một chút nghi hoặc, mâu quang mất tự nhiên dời về phía Ngân Hiên ở bên cạnh Thanh Dao, hắn cho rằng Ngân Hiên mới là người cầm đầu.
“Ân…”
Lưu Vân Phong khôi phục thái độ bình thường, đây là chuyện nhà của người ta, có quan hệ gì với hắn đâu, bọn họ lần này chỉ là phối hợp hành động với người ta thôi, vì thế tất cả hành động đều là nghe lệnh hành sự.
Mười vạn binh mã vào thành.
Thạch thành biên cảnh cùng Nguyệt Nha quan biên cảnh có chút khác biệt, bên trong thành bách tính rất nhiều, lúc này họ chia làm hai hàng đứng ở hai bên đường phố, nhìn hết thảy trước mắt giống như đang xem náo nhiệt, hơn nữa bách tính đối với những người này có ý bất mãn, từ xưa khi chiến tranh kẻ chịu khổ đều là bách tính, bọn họ không hy vọng có chiến tranh, hơn nữa chiến tranh này còn phát sinh ở Thạch Thành cùng Trần Đường Quan, nhiều năm qua, bọn họ vẫn chung sống hoà bình, nếu những người này bị đánh bại, như vậy Đan Phượng quốc tất nhiên sẽ không bỏ qua cho người của Thạch Thành, đến lúc đó bọn họ nhất định sẽ phải chịu khổ.
Thanh Dao cảm nhận được bách tính đầy địch ý, nhưng không có biện pháp giải thích.
Những bách tính này chỉ lo an nhàn trước mắt, nào biết đâu rằng trận chiến này sớm muộn gì cũng sẽ phát sinh, đến lúc đó, nếu gặp một quân hoàng tàn bạo hung ác độc địa đánh chiếm, tất cả mọi người sẽ phải sống khổ không thể tả.
Chương 127.3
Lưu Vân Phong một đường đem bọn người của Thanh Dao nghênh đoán về quan nha, nhưng Thanh Dao cự tuyệt, ôm quyền chậm rãi mở miệng.
“Lưu tổng binh có lòng, chúng ta ra khỏi thành để đóng quân, sẽ không cắm trại ở Thạch Thành.”
“Tại sao vậy?” Lưu Vân Phong có chút giật mình, nhưng nếu nguyên soái đã lên tiếng, hắn cũng không cố ép làm gì.
“Không muốn quấy nhiễu bách tính ở đây” Thanh Dao nhàn nhạt lên tiếng, ánh mắt trở nên âm ngao sâu thẳm, nhưng vẫn chưa nói thêm cái gì.
Nhưng mà lời của nàng vừa nói xong, Lưu Vân Phong không cho là đúng, bởi vì bọn họ đến Thạch Thành, cũng đã quấy nhiễu người ở chỗ này và phá vỡ sự ôn hoà vốn có, sao còn gọi là không muốn quấy nhiễu nữa, bất quá hắn cũng không nói thêm cái gì, ôm quyền cung kính mở miệng.
“Tốt, như vậy Vân Phong tiễn nguyên soái ra khỏi thành”
Đại quân cuồn cuộn ra khỏi Thạch Thành, ở ngoài thành, cách năm mươi lý để đóng quân, đi tiếp thêm ba mươi lý nữa là biên cảnh Đan Phượng quốc, dưới ánh trăng sáng tỏ, xa xa gần gần có thể trông thấy trên thành lâu Trần Đường Quan, đang dựng thẳng một ngọn cờ thật cao, ở trong gió đêm rêu rao đong đưa.
Thanh Dao ra lệnh một tiếng: “Đóng trại, ngay tại chỗ này nghỉ ngơi.”
“Dạ, nguyên soái” Lục Chiến Vân cuối người lĩnh mệnh, chỉ huy mọi người đóng trại ngay tại chỗ, mười mấy tòa doanh trướng rất nhanh được dựng lên, bốn phía sắp xếp bố phòng, tầng tầng binh tướng sĩ đứng gác, trên cột cờ cao to, nổi lên kỳ hiệu của Huyền Nguyệt, một con phượng hoàng giương cánh bay lên.
Trong doanh trướng chủ sói, Thanh Dao ngồi ngay ngắn ở vị trí phía trên, Lưu Vân Phong đi đến, cung kính mở miệng: “Nguyên soái, Vân Phong đi trước về Thạch Thành, ngày mai lĩnh binh mã ra hiệp trợ nguyên soái.”
“Ân, làm phiền.”
Thanh Dao gật đầu, hướng ra phía ngoài kêu một tiếng: “Người đến, tiễn lưu tổng binh đi ra ngoài.”
Lập tức có tiểu binh chạy vào, ôm quyền với Lưu Vân Phong : “Lưu đại nhân mời”
Lưu Vân Phong vừa rời đi, thì Ngân Hiên cùng An Định Phong đều đi đến, An Định Phong đối với hành động suốt đêm ra khỏi thành đóng quân của nguyên soái có điều không hiểu, nhưng trong lòng Ngân Hiên thì đã hiểu rõ, Dao nhi tâm tư xác thực cẩn mật, sự lo lắng của nàng không thừa chút nào.
“Nguyên soái vì sao không ở lại Thạch Thành.”
Lúc này đây không cần Thanh Dao lên tiếng, thanh âm lãnh mị của Ngân Hiên đã vang lên: “An tướng quân, nguyên soái làm như thế, là sợ bên trong Thạch Thành có biến hóa, mười vạn binh mã cũng không phải là việc nhỏ, nếu như Lưu Vân Phong dở trò lừa gạt, chúng ta tức không phải tự tìm khổ sao.”
“Nhưng hoàng đế Hoàng Viên quốc không phải đã ra hàng thư rồi sao?”
An Định Phong quay đầu lại nhìn hơi nghiêng về phía Ngân Hiên, lần đầu tiên hắn nghe được nam nhân này nói chuyện, không chỉ người lãnh, ngay cả thanh âm cũng đều lãnh, nhìn hình dạng lãnh khốc cuồng vọng này, hắn không khỏi nhớ tới hoàng thượng xa ở kinh thành, tuy rằng Ngân Hiên cùng hoàng đế lớn lên không giống nhau, nhưng một cỗ khí phách cùng cuồng ngạo như vậy thật là có điểm giông, năng lực như thế nào lại bị hoàng hậu nương nương chiêu mộ được, thực sự có chút khó tin.
Lúc này Ngân Hiên cũng không lên tiếng, mà đi qua một bên ngồi, An Định Phong đối với hành động cuồng vọng của hắn có chút tức, ngẩng đầu lên nhìn lại thì phát hiện nguyên soái vẫn chưa sinh khí, ngược lại còn xem lời nói mới rồi của hắn là lời giải thích.
“Tân hoàng đế tuổi còn nhỏ, chỉ sợ trong triều có người không phục, nổi lên ác ý, vì thế vẫn nên cẩn thận chút cho thỏa đáng.”
An Định Phong ngẩn ra, nguyên lai là như vậy, xem ra vẫn là nguyên soái nghĩ chu đáo, hắn ôm quyền: “Nguyên soái lo lắng rất đúng.”
“Đêm không còn sớm, mấy ngày liên tiếp hành quân, xác thực đã mệt mỏi, An tướng quân lui xuống nghỉ ngơi đi, sáng sớm ngày mai chúng ta bắt đầu thương lượng xem do ai làm tiên phong.”
“Dạ” An Định Phong lĩnh mệnh đi xuống, trong doanh trướng, chỉ còn Thanh Dao cùng Ngân Hiên đang ngồi ngay ngắn, hai người quay đầu nhìn nhau, trong mắt đều là sự thân thiết, còn có lời thề đối phó Đan Phượng quốc nữa, Thanh Dao lên tiếng: “Ngươi cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
“Được” Ngân Hiên cũng đi xuống, doanh trướng của hắn ngay bên cạnh Thanh Dao, như vậy mới có lợi cho việc bảo hộ nàng, lần này hành quân, hắn không hy vọng nàng xảy ra một chút xíu chuyện ngoài ý muốn nào.
Doanh trướng an tĩnh lại, Mạc Sầu dẫn Tiểu Ngư nhi đi tới, phía sau còn có Băng Tiêu, hai người động thủ nhanh chóng phụ chủ tử trải tấm thảm dài ra, hiện tại là đêm thu, ban đêm thật lạnh, còn đóng quân ở dã ngoại, tự nhiên phải đắp chăn nhiều một chút, để tránh khỏi bị cảm lạnh sinh bệnh.
“Chủ tử, được rồi, sớm một chút nghỉ ngơi đi.”
Mấy người các nàng ở cùng một doanh trướng, doanh trướng chủ soái rất lớn, cũng đủ vài người nghỉ ngơi, hơn nữa Mạc Sầu cùng Băng Tiêu còn thay phiên gác đêm.
“Được, các ngươi cũng sớm một chút nghỉ ngơi đi, tối nay không có động tĩnh gì, từ ngày mai hãy bắt đầu gác đêm.”
Thanh Dao nhàn nhạt mở miệng, muốn đánh lén cũng không phải lúc này, vì thế tối nay sẽ không có bất luận cái gì gió thổi cỏ lay.
Mạc Sầu cùng Băng Tiêu nhìn nhau, trong lòng rất cảm động, nương nương luôn luôn cẩn thận tỉ mỉ như vậy, đoạn đường này các nàng xác thực cũng mệt chết đi, nếu nương nương đã nói như thế, vậy thì nghỉ ngơi đi, các nàng ở một bên kia cũng trãi tấm thảm lông thật dài để cùng nhau nghỉ ngơi.
Đêm, lộ ra quỷ dị, gió nhẹ nhàng thổi lên, làm lá cờ tung bay lay động.
Thỉnh thoảng có bóng người đi lại, những người này bởi vì trải qua huấn luyện nghiêm ngặt, vì vậy dù gác đêm cũng không cảm thấy có bao nhiêu khó, hoặc là mệt mỏi rã rời, mỗi người đều tinh thần chấn hưng chú ý động tĩnh bốn phía.
Một đêm không có chuyện gì, sáng sớm ngày thứ hai.
Khi trời vừa sáng, Lưu Vân Phong liền dẫn hai vạn binh mã Thạch Thành đi tới, còn có binh tướng ở lại bên trong Thạch Thành, khi cần thì có thể đều động.
Trong doanh trướng chủ soái, Thanh Dao cũng đã dậy, Tiểu Ngư nhi thì còn ngủ ngon ở một góc, Mạc Sầu cùng Băng Tiêu đem mấy thứ đồ thu lại, đợi một lúc nữa ở đây còn phải nghiên cứu việc quân cơ đại sự.
Quả nhiên rất nhanh liền có người xuất hiện, đại tướng quân An Định Phong còn có phó tướng Lục Chiến Vân, Trương Chiểu Trạch, Hoàng Mộc Dương, cùng với tham tướng thủ hạ của bọn hắn , mặt khác Lưu Vân Phong cũng dẫn tham tướng dưới tay hắn đi đến, rất nhanh, toàn bộ trong doanh trướng đều ngồi đầy người.
Mọi người đồng loạt nhìn hoàng hậu nương nương trên thượng thủ, chỉ thấy nàng một thân ngân sắc giáp trụ, đầu đội ngân khôi, giống như một tiểu tướng sinh long hoạt hổ, chỉ là trên mặt lại che một tấm lụa mỏng, khiến người ta nhìn không rõ khuôn mặt, chỉ lộ ra một đôi ánh mắt sắc bén, con ngươi sâu thẳm lăng hàn, làm người ta không dám khinh thường.
“Đối diện là biên cảnh Trần Đường Quan của Đan Phượng quốc, nếu như chúng ta đánh hạ Trần Đường Quan, như vậy liền xuất sư đại thắng, lấy Đan Phượng sẽ không còn là chuyện nói chơi, nếu như ngay cả Trần Đường Quan đều lấy không được, như vậy cái gì cũng không cần bàn, vì thế mỗi người các ngươi đều phải nghiêm ngặt yêu cầu bản thân mình.”
Thanh Dao tiếng nói vừa dứt, chúng tướng quân bên dưới ôm quyền, cao giọng mở miệng: “Dạ, nguyên soái.”
Thanh âm này làm cả kinh Tiểu Ngư nhi nàng đột nhiên bậc dậy, mơ màng nhìn hết thảy trước mắt, bầu không khí tương đối nghiêm túc, nàng cũng không dám nói thêm cái gì, đừng nói nàng, ngay cả Tiểu Bạch sói cùng tiểu hồ ly cũng không dám hừ thêm một tiếng.
“Bản soái đã nhận được tin tức, Trần Đường Quan có năm viên Đại tướng canh giữ, hiện tại Đan Phượng quốc nữ hoàng lại phái hoàng thái nữ Cơ Tuyết đến đây trợ trận, còn mang đến mười vạn binh mã, như vậy tính ra, Trần Đường Quan gần ba mươi vạn binh mã, mà chúng ta kể cả người của Thạch Thành, tối đa là mười lăm vạn nhân mã, nói như vậy, chẳng khác nào lấy trứng chọi đá, nhưng mà chúng ta càng phải đánh nát khối đá cứng rắn này, các ngươi có lòng tin không?”
“Có.”
An Định Phong cùng thủ hạ phó tướng đáp lại rất vang dội, bởi vì trong tay bọn họ có vũ khí, dù cho Trần Đường Quan có gần ba mươi vạn binh mã thì thế nào, bọn hắn làm sao có thể thắng chúng ta.
Tuy nhiên Lưu Vân Phong của Thạch Thành lại có chút chần chừ, hơn nữa còn có kinh hãi đảm chiến, nhìn nguyên soái ở thượng thủ , còn có các phó tướng bên cạnh, rốt cuộc là ai cho bọn hắn sự lừng lẫy hào hùng như vậy, hoàn toàn tin tưởng mà không nghi ngờ gì, bọn họ ít người như vậy mà có thể thắng sao, phải biết rằng nội năm viên dũng tướng của Trần Đường Quan thôi cũng không phải chỉ được hư danh, tuy là nữ tử, cũng đều là anh thư.
Lưu Vân Phong đang kinh nghi, thì thanh âm Thanh Dao đột ngột vang lên: “Lưu tổng binh, có thể nói một chút với mọi người chúng ta tình huống ở Trần Đường Quan không? Chủ yếu là năm viên nữ tướng các nàng, đều có bản lĩnh gì?”
Lưu Vân Phong phục hồi tinh thần lại, thấy tất cả mọi người đang nhìn hắn, liền hắng giọng một cái, nghiêm túc mở miệng.
“Nhắc tới năm viên Đại tướng của Trần Đường Quan , một là chủ tướng Ngọc Kiều, còn lại bốn là phó tướng, theo thứ tự Xuân Đào, Hạ Hà, Thu Cúc, Đông Mai, năm người này không chỉ võ công lợi hại, mà lại có thêm chủ tướng Ngọc Kiều tâm tư nhạy bén, hơn nữa năm người họ đều thiên kiều bá mị, là dạng nữ nhân nũng nịu, vì thế phàm là nam tử gặp gỡ các nàng , rất ít có thể vượt quá mười chiêu, bởi vì nam nhân đại đa số chạy là không khỏi mị lực của các nàng.”
Lưu Vân Phong tiếng nói vừa dứt, An Định Phong cùng thủ hạ phó tướng, tham tướng đều ngây ngẩn cả người.
Doanh trướng lâm vào yên tĩnh, lúc này, ở ngoài doanh trướng vang lên tiếng kèn lệnh bén nhọn, rất nhanh có binh sĩ vọt vào, một đường kêu lên: “Bẩm, nguyên soái, Trần Đường Quan đang cử người ở ba mươi dặm ngoài khiêu chiến.”
Thanh Dao nhíu mày, con ngươi hiện lên sắc bén, xem ra những nữ nhân này xác thực quá kiêu ngạo, bình thường không ai giáo huấn các nàng, vì thế có điểm không kiêng nể, dám đến thẳng trận khiêu chiến, tốt, vậy hãy để cho người của nàng đáp lễ các nàng vậy.
Thanh Dao ngẩng đầu lên, quét mắt liếc nhìn đám người An Định Phong cùng Lục Chiến Vân một cái, nói thật ra, nếu như năm nữ nhân kia thực sự lớn lên thiên kiều bách mị, như vậy mấy nam nhân này chắc không thể qua quan, nhưng trận chiến này nhất định phải thắng, mới có thể cổ vũ sĩ khí, nếu như trận chiến đầu tiên thất bại, sẽ ảnh hưởng thật lớn sĩ khí.
Thanh Dao chủ ý đã định, con ngươi lướt một vòng, cuối cùng đem mâu quang rơi vào trên người Băng Tiêu, đối với công phu của Băng Tiêu, nàng hiểu rõ như lòng bàn tay, mặc dù những nữ nhân kia rất lợi hại, nhưng Băng Tiêu cũng không phải kẻ yếu, ánh mắt nàng đột nhiên sâu thẳm, phất tay: “Đi xuống đi.”
“Dạ, nguyên soái”, tiểu binh kia lui ra ngoài, trong doanh trướng mọi người cùng nhau nhìn nguyên soái, yên An Định Phong xoay mình đứng dậy, chậm rãi mở miệng: “Bẩm nguyên soái, mạt tướng thân là tiên phong, trận đầu tiên này để ạt tướng xuất mã đi”.
Lục Chiến Vân cùng Trương Chiểu Trạch cũng xin chiến: “Thỉnh nguyên soái hạ lệnh, để ạt tướng đi trước, mạt tướng cam đoan không bị những nữ nhân kia mê hoặc, nhất cử đánh bại yêu nữ này.”
Thanh Dao mím môi, lạnh lùng quét mắt liếc nhìn mấy người này, rồi đem mâu quang chuyển qua người Băng Tiêu, theo lý Băng Tiêu là ám vệ, không nên xuất chiến, nhưng thời gian đặc thù, thì có đối đãi đặc thù: “Băng Tiêu.”
“Có thuộc hạ.”
Băng Tiêu tuy rằng vô cùng kinh ngạc, nhưng vẫn đang cung kính đứng lên, ôm quyền nghe lệnh: “Bản soái quyết định trận chiến đầu tiên này cho ngươi đến đánh, ngươi có lòng tin đánh thắng không?”
Lời vừa nói ra, toàn bộ doanh trướng rơi vào yên lặng, An Định Phong cùng Lục Chiến Vân đối với tình trạng như vậy có chút không thoải mái, mà Băng Tiêu cũng bị một trận kích động, nàng có nắm chắc đánh thắng, thân là ám vệ, nàng chưa từng có chính diện cùng người khác giao phong qua, không nghĩ tới hôm nay hoàng hậu nương nương lại đem trọng trách lớn như vậy giao trên tay nàng, sao không làm nàng kích động chứ, Băng Tiêu quay đầu nhìn lướt qua Ngân Hiên, Ngân Hiên khẽ gật đầu, Băng Tiêu lập tức ôm quyền cao giọng mở miệng: “Thuộc hạ nguyện ý đánh trận đầu này, nếu như không thắng, lấy cái chết tạ tội.”
Lời của nàng vừa nói ra, trong doanh trướng liền ồ lên, lần đầu tiên họ chăm chú nhìn cô gái này, nàng kiều mị đến cực điểm, lúc trước nàng vẫn điệu thấp để hành sự, vì thế không bị mọi người coi trọng, lúc này nhìn kỹ nàng, thực sự là nữ nhân phong tình vạn chủng, đối với việc làm cho nàng đánh trận chiến đầu tiên, đám người An Định Phong cùng Lục Chiến Vân cho rằng có thể được, bởi vì họ thực sự không biết nữ tử đối diện rốt cuộc có câu hồn thuật gì, nếu như bọn họ thực sự bị mê hoặc mà bại trận đầu, thì hậu quả rất lớn.
“Tốt, bất quá bản soái không hy vọng ngươi chống chọi, mà là phải dùng trí, chúng ta cần phải bảo tồn thực lực, chớ đem mình đi liều lĩnh, hôm nay chúng ta phải để cho Đan Phượng quốc nhìn thấy cái gì gọi là thực lực chân chính, còn có cái gì kêu là vũ khí tiên tiến…”
“Dạ, nguyên soái.”
Thanh Dao tiếng nói vừa dứt, Băng Tiêu đã biết ý tứ của chủ tử, liền lên tiếng lĩnh mệnh: “Thuộc hạ đi vào nghênh chiến.”
“Nổi trống trợ uy, mười vạn binh mã trợ trận, nếu như một trận chiến này thắng, Băng Tiêu chính là kiêu kỵ đô úy của mười vạn binh mã.”
Lời vừa nói ra, Băng Tiêu kích động không thôi, tuy rằng kiêu kỵ úy chỉ là một võ tướng bát phẩm, thế nhưng đối với nàng, cũng là vinh quang cao nhất, từ nay về sau nàng sẽ thoát ly khỏi thân phận ám vệ, trở thành một quân nhân danh chính ngôn thuận.
“Dạ, thuộc hạ nhất định hoàn thành nhiệm vụ.”
“Xuất chiến”, một tiếng lệnh, trống trận nổi vang, tiếng vó ngựa bắt đầu, thanh âm kinh thiên động địa bao phủ ở giữa không trung.
Chương 127.4
Ánh dương quang từ tầng mây trắng noãn trút xuống, chiếu vào phạm vi tầm nhìn trống trải, biên quan trọng địa, hai phe người, mỗi bên đều có vị trí và cương vị riêng, khí thế hiên ngang, lúc này các nàng chính diện xung phong, một trận chưa bắt đầu, người người đều có lòng tin mười phần, cuồng ngạo bễ nghễ, rốt cuộc ai chết vào tay ai còn chưa biết được.
Lập tức, Thanh Dao híp lại mắt, lạnh lùng nhìn, chỉ thấy trong binh mã đối thủ, đều là áo giáp màu vàng kim, chiếu lấp lánh, thuần một màu sắc nữ tử, mà bọn họ bên này đều là ngân sắc giáp trụ, thuần một màu sắc nam tử, trong đó ngẫu nhiên có vài đóm màu đỏ.
Lúc này Băng Tiêu ngồi ở trên ngựa, quanh thân bễ nghễ, lạnh lùng quét nhìn đối thủ.
Nàng vẫn chưa mặc giáp trụ, mà chỉ mặc một bộ áo gấm màu hồng bình thường, phiêu dật như mây trôi, ở trong gió nhẹ tung bay, lại hợp với dung nhan tinh xảo cùng khí chất lạnh lùng của nàng, phía sau có rất nhiều nam nhân bị hấp dẫn, tiếng reo hò đợt sau cao hơn đợt trước.
“Cố lên, Cố lên.”
Băng Tiêu đang đánh giá thật lực của đối thủ, một thân áo giáp màu vàng kim, đôi mắt hình hoa đào, tựa như Câu Hồn sứ giả, yêu khí lan tràn mọc ra.
Tổng binh thạch thành Lưu Vân Phong đứng ở bên cạnh các nàng, cung kính mở miệng: “Người này chính là phó tướng Trần Đường Quan, Xuân Đào, mắt hoa đào của của nàng rất câu hồn, làm cho người ta khó lòng phòng bị, rất dễ dàng trúng kế.”
Băng Tiêu hừ lạnh một tiếng, nàng ta bộ dạng kia cũng để đối phó nam nhân mà thôi, nàng cũng không phải là nam nhân, không ăn bộ dạng đó của nàng ta, Băng Tiêu ghìm ngựa tiến đến, trong tay ngân thương run lên, thẳng tắp chỉ hướng nữ tử đối diện, thanh âm tiêu sát vang lên: “Hôm nay để Băng Tiêu ta đến lĩnh giáo với ngươi.”
“Tốt”, Xuân Đào phát ra một tiếng cười nhạt, cao ngạo lôi kéo dây cương, cũng không cùng Băng Tiêu khách khí, phi thân mà lên, phía sau vang lên một trận nhịp trống.
Băng Tiêu tự nhiên không tụt hậu, nghênh đón phía trước, phía sau Thanh Dao trầm giọng mệnh lệnh: “Nổi trống.”
Tiếng trống như mưa rơi, thúc giụt người xúc động, Băng Tiêu trong lòng kích khởi hàng vạn hàng nghìn hào hùng, một trận chiến này là then chốt của cả Huyền Nguyệt, cũng là bước ngoặt trong đời của Băng Tiêu nàng, đánh một trận thắng, nàng sẽ không còn là ám vệ, mà đường đường chính chính là võ tướng, một kiêu kỵ úy, tuy rằng chức quan không lớn, thế nhưng cũng là chức quan chính đại quang minh .
Đan Phượng quốc, phó tướng Xuân Đào cũng không phải chỉ được hư danh, thế tới của nàng hung mãnh, nhắm thẳng đến ngựa của Băng Tiêu, trường thương huyền thiết màu đen run lên, xuyên thấu thân mà đến, một chiêu tung sượt qua, Băng Tiêu thân thể cúi thấp, cả người nằm ở trên lưng ngựa, tránh thoát trường thương vừa tập kích, liền tung ra một chiêu hồi mã thương đâm ngược lại, Xuân Đào đâu để cho nàng đắc thủ, cả người nghiên về bên trái tránh thoát, Băng Tiêu ngân thương rơi vào khoảng không, toàn bộ thân thể chạy qua, kình phong phát động la quần màu hồng của nàng, xinh đẹp chói mắt.
Xa xa trống trận còn đang vang.
Hai người lại xoay người lại, Băng Tiêu ứng theo lời chủ tử đã nói, trước mười vạn binh mã của các nàng, nàng cần phải bảo tồn thể lực, không thể cùng nàng ta liều chết, khóe môi nàng đột nhiên toát ra một tia cười nhạt âm u…
Xuân đào lần thứ hai vung thương qua đây, Băng Tiêu đưa tay lên, ngân thương cản lại trường thương của Xuân Đào, hai người nội lực tương xứng, nhất thời giằng co, hai thanh trường thương trên dưới rung động, nghiên trái nghiên phải, hai phe nhân mã song song nổi trống trợ chiến.
Băng Tiêu rốt cuộc cũng hơn một chút, áp đảo huyền thiết trường thương, Xuân Đào thân thể co rụt lại, rút đao ném qua, Băng Tiêu rốt cuộc cũng không để cho nàng ta bất kỳ cơ hội nào nữa.
Thân hình khẽ động, ngân thương cắm vào đất, cử động này, đã làm cho binh lính Đan Phượng quốc ở đối diện cảm thấy vô cùng kinh ngạc, không biết đối thủ đang hành động gì đây, làm sao trong lúc đánh nhau ngất trời, lại có hành động không khôn ngoan như vậy, thế nhưng Băng Tiêu đã xoay người lại, trong tay cầm một thanh lựu đạn, ngòi nổ kéo ra, nhắm ngay trước mặt Xuân Đào mà ném qua, mà nàng thì cấp tốc xoay người lại, động tác lưu loát như mây bay nước chảy sinh động phù hợp, vươn tay rút lại ngân thương, người đã chạy đi hơn mười bộ, mà lựu đạn bùm một tiếng vang lên.
Chớp mắt người hủy mã vong, Xuân Đào lúc trước không ai bì nổi biến mất ở trước mặt mọi người.
Tất cả binh tướng của Đan Phượng quốc đều ngây dại, đây là tình huống gì, đợi đến khi họ phục hồi tinh thần lại, Thanh Dao đã vung tay lên trầm giọng mệnh lệnh: “Giết.”
Hơn mười vạn binh mã vọt tới đến lúc người Đan Phượng quốc phục hồi tinh thần lại thì đã bị vây quanh ở trong biển người, tử thương vô số, tiếng quát tháo vang thành một mảnh, những người còn lại kế tiếp bại lui, cuối cùng thì rút về Trần Đường Quan, Thanh Dao hạ lệnh nổi trốn thu binh.
Nàng quay đầu lại, nhìn xa xa hướng Trần Đường Quan, trên tường thành thật cao kia, đang đứng một người, Đan Phượng quốc hoàng thái nữ Cơ Tuyết.
Chỉ thấy gương mặt của Thanh Dao đang phủ khăn che nhưng thấy không rõ mảy may thần tình, nhưng nàng đã làm một động tác, vươn tay ra, giơ lên một ngón tay cái, tiếp theo quay đầu ngón tay xuống dưới, cuồng vọng khinh thường đến cực điểm.
Trên tường thành trong nháy mắt Cơ Tuyết sắc mặt xanh tím, nữ nhân này thật quá cuồng vọng.
Một trận này, Huyền Nguyệt chỉ bị thương mười mấy binh tướng, quân y đang khám và chữa bệnh bọn họ, mà Đan Phượng quốc thì tử thương mấy nghìn người, vì thế trận đầu báo cáo thắng lợi, làm tất cả mọi người rất kích động.
Trong doanh Chủ tướng, Thanh Dao thoả mãn nhìn Băng Tiêu, nếu nàng đã thắng, hơn nữa thắng được đẹp như vậy, mặc dù có vũ khí hỗ trợ, nhưng Băng Tiêu thực lực không có nhỏ, nên Thanh Dao chậm rãi cười: “Băng Tiêu, kể từ hôm nay, ngươi chính là kiêu kỵ đô úy.”
“Tạ nguyên soái.”
Băng Tiêu thật cao hứng, chờ ở một bên, Thanh Dao quét mắt liếc mắt nhìn mọi người phía dưới một cái, cuối cùng nhàn nhạt mở miệng: “Sau này luận công ban thưởng, làm tốt, được thưởng, không tốt, phạt.”
Trong doanh trướng mọi người đều vỗ tay, người người hưng phấn không thôi, kế tiếp tái chiến, bọn họ kiên quyết yêu cầu xuất chiến, những nữ nhân kia cũng không phải đẹp lắm, nếu như so sánh, bọn họ đều cho rằng Băng Tiêu so với các nàng đẹp gấp mấy lần.
“Dạ, nguyên soái.”
Bởi vì đánh một trận này, Trần Đường quan hao binh tổn tướng, có thể nói tiền mất tật mang, cho nên bọn họ treo miễn chiến bài ba ngày, mặc cho Thanh Dao các nàng nổi trống khiêu chiến cũng không rãnh mà để ý đến, tuy rằng Lục Chiến Vân chủ trương, dùng vũ khí nổ hủy cửa thành Trần Đường Quan, xông vào, muốn một trận đánh hạ Trần Đường Quan, thế nhưng Thanh Dao không tán thành phương án như vậy.
Bởi vì Trần Đường Quan là biên cảnh Đan Phượng quốc, bên trong có rất nhiều binh mã, mạo muội xông tới, bọn họ thương vong cũng sẽ rất lớn, những binh tướng này cũng không thể chỉ vì phá một Trần Đường Quan mà chịu chết, nàng còn muốn dùng những người này chiến đấu đến kinh thành Đan Phượng quốc, và còn phải chiến với quốc gia khác, vì thế không có khả năng tiêu hao thương vong vô vị.
Hiện tại ngừng chiến.
Treo miễn chiến ba ngày, nghĩ đến những nữ nhân kia không cam lòng Xuân Đào bị giết, còn có một nghìn binh lính chết đi nữa, lần thứ hai nghênh chiến, trận chiến này, người xuất mã chính là Thu Cúc, nữ nhân này vừa xuất mã, thì không giống như Xuân Đào, nàng lạnh nhạt bình tĩnh, lớn lên đẹp như nhã trúc, không nóng không vội, vô cùng an tĩnh, xem như người yếu đuối, làm cho người ta không ra tay nặng được, trận chiến này là do Lục Chiến Vân nghênh địch, đây là hắn xin chiến…
Chẳng qua trận chiến này không thuận lợi, đầu tiên là hình dạng mềm mại của Thu Cúc đã mấy lần mê hoặc Lục Chiến Vân, làm hắn không thẳng tay đánh, ngược lại còn để ình thiếu chút nữa bỏ mạng, Thanh Dao sắc mặt có chút lãnh, chẳng lẽ nam nhân đều háo sắc như vậy sao? Nàng quay đầu nhìn hơi nghiêng về phía Ngân Hiên, nhớ tới lời Tây Môn Tân Nguyệt nói, trong lòng có chút ít hoang mang, rốt cuộc người sủng hạnh Tây Môn Tân Nguyệt là hoàng thượng hay là Nam An vương?
Nhưng mà bây giờ không phải thời gian nghĩ đến chuyện này, nàng ngẩng đầu lên nhìn lại.
Trận chiến đã sinh ra biến cố, Lục Chiến Vân rõ ràng bị thu cúc khống chế được, ra chiêu đã mềm mại lại không có lực, cả người cứ theo động tác của nàng ta mà vận hành, cứ như vậy tiếp tục, chỉ sợ sẽ bại, nghĩ đến đây, tay Thanh Dao nhấc lên, phượng vĩ cầm nơi tay, boong boong đàn ra, âm thanh tàn khốc không gì sánh được, Lục Chiến Vân lập tức ngẩn ra, phục hồi tinh thần lại, gương mặt khẽ nóng, không nghĩ tới nữ tử này, lại đi mê hoặc hắn, lập tức tức giận, phi thân mà lên, trường đao mang theo lửa giận, đánh qua, một kích không trúng, lại đánh, bất quá cuối cùng hắn cũng không đành lòng, sử dụng lựu đạn, bởi vì làm như vậy, tựa hồ rất tàn nhẫn, Thanh Dao đã thấy rõ tâm tư của Lục Chiến Vân, đâu tùy ý để hắn làm bừa, lập tức trầm giọng mệnh lệnh.
“Mạc Sầu, đi đổi hắn.”
“Dạ, chủ tử”, Mạc Sầu thân hình phóng lên, rất nhanh kéo ngựa chạy đến, trực diện nghênh đón, võ công của nàng vốn rất lợi hại, xoay mình bay lên không, lựu đạn xuất thủ, cùng lúc lập tức nhảy tới bên người Lục Chiến Vân, dùng sức vung tay một cái, con ngựa bị đau, bốn gió cuồn cuộn chạy, lúc nó chạy qua người, nàng lập tức nhảy lên ngựa, kéo dây cương chạy về đội.
Oanh một tiếng, Thu Cúc là người thứ hai bị nổ chết, lần này không đợi binh mã Huyền Nguyệt tiến lên, binh tướng Trần Đường Quan nhanh chóng lui trở lại.
Sau trận này các nàng cũng không dám xuất chiến nữa.
Liên tiếp tổn thất hai viên Đại tướng, trong tay đối thủ có vũ khí lợi hại như thế , các nàng căn bản vô kế khả thi, xem ra chỉ có thể dùng trí.
Trần đường quan – quân cơ đại doanh, vẻ mặt Cơ Tuyết lạnh lùng, đang ngồi ngay ngắn ở bên trong, không nói được một lời, nhìn ba viên Đại tướng còn lại bên dưới, Ngọc Kiều khuôn mặt bi thiết, Xuân Đào cùng Thu Cúc đều là thủ hạ đắc lực của nàng, chỉ thoáng một cái hai người đều bị giết, nàng có thể nào không thương tâm sao, chẳng qua lúc này thật vô kế khả thi.
“Thái nữ, bây giờ phải làm thế nào đây?”
Chương 127.5
Người túc trí đa mưu như Ngọc Kiều lần đầu tiên gặp phải vấn đề nan giải , nếu như hai quân đối chiến, nàng không có gì phải sợ, nhưng bây giờ binh khí người ta quá lợi hại, mặc kệ các nàng ra bao nhiêu người lợi hại, cũng đánh không lại vũ khí kia.
Cơ tuyết không nói được một lời, cả người lâm vào trầm tư, nàng đang suy nghĩ biện pháp, xem ra chỉ có một người ra mặt, mới có thể thắng vì đánh bất ngờ, nghĩ đến đây con ngươi nàng trở nên sâu thẳm, khóe môi câu ra nụ cười nhạt.
Mộc Thanh Dao a Mộc Thanh Dao, lần này sẽ là ngày chết của ngươi, ta cũng không tin, thực sự không ai khống chế được ngươi?
“Tạm thời ngưng chiến, bất luận các nàng có khiêu chiến ra sao, chúng ta cũng không cần để ý tới.”
Cơ Tuyết tiếng nói vừa dứt, Ngọc Kiều lo lắng mở miệng: “Nếu như các nàng nổ hủy cửa thành xông tới thì sao?”
“Nữ nhân kia không phải đồ ngốc, nếu như nàng thực sự xông tới, chúng ta mới có lợi, các nàng chỉ có mười vạn binh mã, chúng ta có gần ba mươi vạn binh mã, mặc dù chúng ta không được lợi, nàng ta cũng chẳng chiếm được lợi ích gì.”
“Ân, mạt tướng đã biết.”
Ngọc Kiều lĩnh mệnh đi ra ngoài phân phó người treo miễn chiến bài.
Cơ Tuyết vẻ mặt suy nghĩ sâu xa, con ngươi âm u khó hiểu, nói thật ra, nàng rất hận Hoa Văn Bác, thực sự không muốn để cho hắn ra khỏi lãnh cung, nhưng mà chuyện này trừ hắn ra, không còn người có thể chuyển bại thành thắng, bởi vì người nam nhân kia cùng Mộc Thanh Dao có cừu oán, chính bởi vì nàng ta, mới làm hại hoàng phu nương nương mất đi nhi tử, mặc dù hắn lòng dạ ác độc, nhưng nhất định cũng rất khó chịu, vì thế món nợ này liền ghi tạc lên người Mộc Thanh Dao, người nam nhân kia thực sự đủ âm hiểm, đủ không biết xấu hổ.
Cơ tuyết trong lòng tức giận mắng hắn.
Bởi vì nàng nghĩ tới một việc, lần đó phát hiện Vô Tình là hoàng tử của Đan Phượng, nàng vốn chuẩn bị đi chỗ mẫu hoàng vạch trần âm mưu của hoàng phu nương nương, ai ngờ hắn nói cho nàng biết một âm mưu kinh thiên.
Cơ Tuyết nàng căn bản cũng không phải là hoàng thái nữ của Đan Phượng , lúc trước đem người đổi với Vô Tình ra ngoài thật ra là nàng, vì hắn đã động tay chân, đem Cơ Phượng cùng nàng tráo đổi, kỳ thực Cơ Phượng mới là hoàng thái nữ chân chính, nàng chẳng qua là dân đen thấp kém mà thôi, nàng cũng vốn không tin chuyện này, nếu nàng nhất quyết không thừa nhận, thì người nam nhân kia cũng không làm được gì cả.
Thế nhưng hắn lại để cho nàng thấy một người.
Nhìn thấy nữ nhân kia, mặc dù nàng không nói câu nào, nhưng nàng biết mình thật không phải là hoàng nữ của Đan Phượng, bởi vì nữ nhân kia cùng nàng rất giống nhau.
Trước đây nàng vẫn nghi hoặc vấn đề này, nghĩ kỷ là hiểu, hoàng thất từ trước đến nay chuyên sinh mỹ nữ tuấn nam, nữ hoàng lớn lên rất đẹp, hậu cung nam phi, bao gồm phụ phi đã chết của nàng, người nào không phải dung mạo khuynh quốc khuynh thành, vì sao chỉ có nàng là nhan sắc bình thường.
Về sau cuối cùng nàng cũng biết, nguyên lai nàng căn bản không phải là huyết mạch hoàng thất.
Mà người nam nhân kia đã uy hiếp nàng, chỉ cần nàng ngoan ngoãn, hắn cũng sẽ không vạch trần chân thực thân thế của nàng, hơn nữa hắn yêu cầu nàng cưới Vô Tình làm chính phu, chỉ là không nghĩ tới cuối cùng Vô Tình lại chết.
Kỳ thực nàng rất thích Vô Tình, nghĩ đến đây thì nàng cùng Hoa Văn Bác có chung kẻ thù, chính là Mộc Thanh Dao.
Con ngươi Cơ tuyết âm u, sắc mặt hơi dữ tợn, trầm giọng hướng ra phía ngoài mệnh lệnh.
“Người đâu.”
Lập tức có nữ binh thủ hạ chạy vội đến, cung kính ôm quyền: “Thái nữ điện hạ.”
“Bản thái nữ có một phong thư, dùng tám trăm dặm kịch liệt đưa đến kinh thành đi.”
“Dạ” nữ binh lĩnh mệnh, đi tới lấy giấy bút hầu hạ, Cơ Tuyết ngưng mi suy tư, rất nhanh viết ẫu hoàng một phong thư tín, đại ý nói rõ khốn cảnh lúc này của Trần Đường Quan, vì thế mong mẫu hoàng đem hoàng phu nương nương từ lãnh cung thả ra, mệnh lệnh hắn đến Trần Đường Quan trợ trận…
Trần Đường Quan đã mất hai viên Đại tướng, còn tổn thất một ngàn binh mã, đây quả là đả kích thật lớn với nữ tướng luôn luôn vênh váo tự đắc của Trần Đường Quan, mấy ngày liền treo miễn chiến bài, mà Thanh Dao cũng không dám mạo muội vào thành, chẳng qua tin tức ở bên trong, vẫn đang truyền ra một ít, hiện nay người cầm đầu Trần Đường Quan bế môn, không biết đang suy nghĩ đối sách gì, đối với chiến thắng liên tiếp hai trận, Thanh Dao tuy rằng cao hứng, nhưng người nên phạt thì tuyệt đối phải phạt.
Bên trong doanh chủ tướng, lúc này không có tiếng động, Thanh Dao ngồi ngay ngắn bên trên, phía dưới phó tướng cùng tham tướng chia làm hai bên ngồi.
Mọi người đồng loạt nhìn phó tướng Lục Chiến Vân đang quỳ trên mặt đất , nói thật ra Lục Chiến Vân lần này quả thật đã làm cho người ta thất vọng, chẳng qua nếu hôm nay xuất chiến chính là mình, cũng chưa chắc có thể quyết tâm hạ thủ mạnh để đối phó Thu Cúc, rõ ràng là một nữ nhân mềm mại như giọt nước, sao có thể xuống tay độc ác được đây? Càng miễn bàn là nổ nàng mã hủy người vong.
“Lục chiến vân, ngươi có biết tội của ngươi không?”
Thanh âm lãnh khốc vô tình vang lên, dòng nước lạnh nhè nhẹ tràn đầy ở trong doanh trướng , Lục Chiến Vân nhẹ run lên một cái, xấu hổ cúi đầu, hắn một lòng muốn lập công, không nghĩ tới lại thất thủ, thế nhưng nếu thời gian đảo ngược, chỉ sợ hắn vẫn không hạ thủ được…