Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 94
Chương 94:
Phóng viên thấy hai người tình nồng ý đậm, vội chụp lại khung cảnh họ mắt đối mắt này. Nhưng vẫn không chịu bỏ qua cơ hội có thể moi được tin chắn động, tiếp tục truy hỏi Kỳ Thiếu Cần.
“Mọi người đều cho rằng, “Khuynh Thành” sẽ được ngài đích thân đeo lên tay vị hôn thê trong lễ đính hôn. Kỳ thiếu định lúc nào mới tặng bảo vật gia truyền cho vị hôn thê đây?”
“Khuynh Thành là di vật mẹ tôi để lại. Tôi rất trân trọng.
Vậy nên chỉ đưa nó cho người tôi thật sự muốn kết hôn, sẽ đeo cho cô ấy trong lễ cưới.” Kỳ Thiếu Cẩn dù ôm chặt lấy vai Tô Nhã, nhưng ánh mắt thâm trầm lại nhìn qua ống kính về phía xa.
Khi Cố Nhược Hy nhìn thấy bản tin trên truyền hình, cả người liền run lên, vội tắt tivi đi, không dám nhìn thêm cái nào. Đôi mắt đó của Kỳ Thiếu Cẩn như đang nhìn chằm chằm vào cô.
Hạ Tử Mộc và Kiều Khinh Tuyết còn đang nhìn quyển sổ đỏ trên bàn trà, vẻ mặt kinh ngạc, nửa ngày cũng chưa phản ứng lại được.
Qua một hồi lâu, hai người họ mới ngẳng đầu lên nhìn Có Nhược Hy.
“Cậu thật sự kết hôn rồi? Gả cho Lục thiếu?” Kiều Khinh Tuyết lại nhìn bức ảnh kết hôn trên sổ đỏ, muốn nhìn rõ lại hơn xem người đàn ông chụp ảnh cùng Có Nhược Hy rốt cuộc có phải là Lục thiếu trong truyền thuyết không?
“Không phải là giả chứ? Chỉ là giống nhau?”
Hạ Tử Mộc gõ lên đầu Kiều Khinh Tuyết một cái: “Mình có thể đảm bảo, là thật trăm phần trăm. Chỉ là Có Có, cậu có phải bị chập mạch không? Sao có thể lấy chồng một cách qua loa như vậy? Cậu không phải nên cân nhắc kỹ trước sao?”
Cố Nhược Hy lấy bản hợp đồng với Lục Nghệ Thần ra. Cô chưa bao giờ giấu diếm gì với bạn thân. Ngoài việc đi nhằm phòng lên nhằm giường của Lục Nghệ Thần ra.
“Anh ấy nói rồi. Là vì bảo vệ mình nên mới làm vậy.” Cố Nhược Hy rất kiên định mà nói, trong lòng vẫn không che giấu nổi lòng cảm kích đối với Lục Nghệ Thân.
“Có Có, cậu có từng nghĩ qua, sau khi kết thúc hợp đồng thì cậu đã là người từng kết hôn rồi!” Hạ Tử Mộc vẫn thấy quyết đỉnh này của Có Nhược Hy quá vội vàng: “Còn nữa, bây giờ bên ngoài đều nói, Lục thiếu lựa ngày hôm nay đi đăng ký là vì chọc khích Tô Nhã. Cậu đừng để anh ta lợi dụng, cuối cùng còn cảm thấy anh ta là đắng cứu thế của cậu.”
“Không phức tạp như vậy đâu nhỉ?” Cố Nhược Hy nghiêng đầu nghĩ rất nghiêm túc. Cô hoàn toàn không thấy có biểu hiện giả dối nào trên mặt Lục Nghệ Thần. Thật sự rất chân thành.
“Cố Cốt Cậu có phải là đã gả vào hào môn rồi?” Kiều Khinh Tuyết vẫn hưng phán chuyện này, nhưng lại bị Hạ Tử Mộc đánh lên đầu.
“Chỉ sợ cậu ấy sau này chỉ có khóc!” Hạ Tử Mộc tỏ vẻ tuyệt đối không xem trọng.
“Chỉ là hợp đồng hôn nhân, cũng không có gì đâu.” Cố Nhược Hy lại không để bụng: “Dù sao mình không xem là thật. Anh ấy cũng không xem là thật. Sợ gì chứ Mộc Mộc.
Cậu biết hoàn cảnh bây giờ của mình. Mình sợ không chờ được đến lúc mọi người quên chuyện ảnh khỏa thân đi thì mình đã điên rồi.”
Hạ Tử Mộc đau lòng nhìn Cố Nhược Hy, ôm cô vào lòng: “Cố Có… phải cần thận hơn. Mình chỉ muốn khuyên cậu, cho dù thế nào cũng đừng ném trái tim cho người không nên nhận được. Cuối cùng lại thương tích đầy mình.”
“Sợ cái gì?” Kiều Khinh Tuyết lại như uống nước tăng lực, nhảy tới trước mặt Cố Nhược Hy: “Nếu phát triển thuận lợi thì trực tiếp giải quyết luôn chuyện chung thân đại sự, cũng không phải chuyện xấu! Tô Nhã cũng đính hôn rồi, cũng sẽ không có kết quả gì với Lục thiếu được! Có Có, cố lên! Nhân cơ hội bắt lấy trái tim của Lục thiếu. Sau này cậu sẽ là phu nhân hào môn! Hoàn toàn thoát khỏi tầng lớp thấp, tiền thân vào giới thượng lưu!”
Hạ Tử Mộc lườm Kiều Khinh Tuyết một cái: “Nếu phát triển được, Lục thiếu sẽ ném lại người vợ vừa đăng ký kết hôn xong ở nhà, còn mình bặt vô âm tín không?”
Cố Nhược Hy chỉ hơi thất vọng. Lúc trên xe Lục Nghệ Thần nhận một cuộc điện thoại, liền vội vàng đưa cô về nhà. Giờ nghĩ lại chỉ là kết hôn hợp đồng, cô không nên lấy thân phận người vợ ra trói buộc anh mới đúng.
“Cũng đúng. Nhưng không có nghĩa là sau này không thể phát triển tình cảm được.” Kiều Khinh Tuyết nắm lấy tay Cố Nhược Hy, dùng lực lay cô: “Cố Cố, mình thấy Lục thiếu đối với cậu rất không bình thường. Tám phần là cũng có ý với cậu. Cậu phải phấn chắn lên, có gắng lên!”
Hạ Tử Mộc cào cào mái tóc ngắn: “Nếu như đã là kết hôn hợp đồng thì là để giúp Có Cố thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn bây giờ. Nếu chuyện hợp đồng bị tiết lộ ra ngoài thì Có Cố sẽ bị hủy hoại hoàn toàn. Bắt buộc phải giữ bí mật cho tốt, không thể để bắt kỳ người nào biết.”
Phóng viên thấy hai người tình nồng ý đậm, vội chụp lại khung cảnh họ mắt đối mắt này. Nhưng vẫn không chịu bỏ qua cơ hội có thể moi được tin chắn động, tiếp tục truy hỏi Kỳ Thiếu Cần.
“Mọi người đều cho rằng, “Khuynh Thành” sẽ được ngài đích thân đeo lên tay vị hôn thê trong lễ đính hôn. Kỳ thiếu định lúc nào mới tặng bảo vật gia truyền cho vị hôn thê đây?”
“Khuynh Thành là di vật mẹ tôi để lại. Tôi rất trân trọng.
Vậy nên chỉ đưa nó cho người tôi thật sự muốn kết hôn, sẽ đeo cho cô ấy trong lễ cưới.” Kỳ Thiếu Cẩn dù ôm chặt lấy vai Tô Nhã, nhưng ánh mắt thâm trầm lại nhìn qua ống kính về phía xa.
Khi Cố Nhược Hy nhìn thấy bản tin trên truyền hình, cả người liền run lên, vội tắt tivi đi, không dám nhìn thêm cái nào. Đôi mắt đó của Kỳ Thiếu Cẩn như đang nhìn chằm chằm vào cô.
Hạ Tử Mộc và Kiều Khinh Tuyết còn đang nhìn quyển sổ đỏ trên bàn trà, vẻ mặt kinh ngạc, nửa ngày cũng chưa phản ứng lại được.
Qua một hồi lâu, hai người họ mới ngẳng đầu lên nhìn Có Nhược Hy.
“Cậu thật sự kết hôn rồi? Gả cho Lục thiếu?” Kiều Khinh Tuyết lại nhìn bức ảnh kết hôn trên sổ đỏ, muốn nhìn rõ lại hơn xem người đàn ông chụp ảnh cùng Có Nhược Hy rốt cuộc có phải là Lục thiếu trong truyền thuyết không?
“Không phải là giả chứ? Chỉ là giống nhau?”
Hạ Tử Mộc gõ lên đầu Kiều Khinh Tuyết một cái: “Mình có thể đảm bảo, là thật trăm phần trăm. Chỉ là Có Có, cậu có phải bị chập mạch không? Sao có thể lấy chồng một cách qua loa như vậy? Cậu không phải nên cân nhắc kỹ trước sao?”
Cố Nhược Hy lấy bản hợp đồng với Lục Nghệ Thần ra. Cô chưa bao giờ giấu diếm gì với bạn thân. Ngoài việc đi nhằm phòng lên nhằm giường của Lục Nghệ Thần ra.
“Anh ấy nói rồi. Là vì bảo vệ mình nên mới làm vậy.” Cố Nhược Hy rất kiên định mà nói, trong lòng vẫn không che giấu nổi lòng cảm kích đối với Lục Nghệ Thân.
“Có Có, cậu có từng nghĩ qua, sau khi kết thúc hợp đồng thì cậu đã là người từng kết hôn rồi!” Hạ Tử Mộc vẫn thấy quyết đỉnh này của Có Nhược Hy quá vội vàng: “Còn nữa, bây giờ bên ngoài đều nói, Lục thiếu lựa ngày hôm nay đi đăng ký là vì chọc khích Tô Nhã. Cậu đừng để anh ta lợi dụng, cuối cùng còn cảm thấy anh ta là đắng cứu thế của cậu.”
“Không phức tạp như vậy đâu nhỉ?” Cố Nhược Hy nghiêng đầu nghĩ rất nghiêm túc. Cô hoàn toàn không thấy có biểu hiện giả dối nào trên mặt Lục Nghệ Thần. Thật sự rất chân thành.
“Cố Cốt Cậu có phải là đã gả vào hào môn rồi?” Kiều Khinh Tuyết vẫn hưng phán chuyện này, nhưng lại bị Hạ Tử Mộc đánh lên đầu.
“Chỉ sợ cậu ấy sau này chỉ có khóc!” Hạ Tử Mộc tỏ vẻ tuyệt đối không xem trọng.
“Chỉ là hợp đồng hôn nhân, cũng không có gì đâu.” Cố Nhược Hy lại không để bụng: “Dù sao mình không xem là thật. Anh ấy cũng không xem là thật. Sợ gì chứ Mộc Mộc.
Cậu biết hoàn cảnh bây giờ của mình. Mình sợ không chờ được đến lúc mọi người quên chuyện ảnh khỏa thân đi thì mình đã điên rồi.”
Hạ Tử Mộc đau lòng nhìn Cố Nhược Hy, ôm cô vào lòng: “Cố Có… phải cần thận hơn. Mình chỉ muốn khuyên cậu, cho dù thế nào cũng đừng ném trái tim cho người không nên nhận được. Cuối cùng lại thương tích đầy mình.”
“Sợ cái gì?” Kiều Khinh Tuyết lại như uống nước tăng lực, nhảy tới trước mặt Cố Nhược Hy: “Nếu phát triển thuận lợi thì trực tiếp giải quyết luôn chuyện chung thân đại sự, cũng không phải chuyện xấu! Tô Nhã cũng đính hôn rồi, cũng sẽ không có kết quả gì với Lục thiếu được! Có Có, cố lên! Nhân cơ hội bắt lấy trái tim của Lục thiếu. Sau này cậu sẽ là phu nhân hào môn! Hoàn toàn thoát khỏi tầng lớp thấp, tiền thân vào giới thượng lưu!”
Hạ Tử Mộc lườm Kiều Khinh Tuyết một cái: “Nếu phát triển được, Lục thiếu sẽ ném lại người vợ vừa đăng ký kết hôn xong ở nhà, còn mình bặt vô âm tín không?”
Cố Nhược Hy chỉ hơi thất vọng. Lúc trên xe Lục Nghệ Thần nhận một cuộc điện thoại, liền vội vàng đưa cô về nhà. Giờ nghĩ lại chỉ là kết hôn hợp đồng, cô không nên lấy thân phận người vợ ra trói buộc anh mới đúng.
“Cũng đúng. Nhưng không có nghĩa là sau này không thể phát triển tình cảm được.” Kiều Khinh Tuyết nắm lấy tay Cố Nhược Hy, dùng lực lay cô: “Cố Cố, mình thấy Lục thiếu đối với cậu rất không bình thường. Tám phần là cũng có ý với cậu. Cậu phải phấn chắn lên, có gắng lên!”
Hạ Tử Mộc cào cào mái tóc ngắn: “Nếu như đã là kết hôn hợp đồng thì là để giúp Có Cố thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn bây giờ. Nếu chuyện hợp đồng bị tiết lộ ra ngoài thì Có Cố sẽ bị hủy hoại hoàn toàn. Bắt buộc phải giữ bí mật cho tốt, không thể để bắt kỳ người nào biết.”