Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 7
Chương 7: PK, Mộc Phong Và Kỳ thiếu.
Lời thì thầm của mọi người khiến Cố Nhược Hy vô cùng bất an, nhưng Kiều Mộc Phong càng nắm chặt cổ tay cô hơn.
Kỳ Thiếu Cẩn trừng Kiều Mộc Phong, khắp người bừng lửa giận, đã đến bờ vực bùng nổ, nặn ra khóe miệng hai chữ lạnh lẽo.
“Tránh ra.”
Kiều Mộc Phong bất động.
“Tránh ra!”
Kiều Mộc Phong vẫn bất động.
Sự phẫn nộ của Kỳ Thiếu Cẩn khiến Lâm Hân cũng sợ hãi, ngước nhìn Kiều Mộc Phong, nước mắt rơi ra: “Mộc Phong! Còn không mau tránh ra. Anh Thiếu Cẩn đã tức giận rồi!”
Lúc Lâm Hâm nhìn thấy khóe miệng Kỳ Thiếu Cẩn co giật một cái, tim cô ta liền thắt lại, đang định tiến lên ngăn cản thì Kỳ Thiếu Cẩn đã ra tay.
Tốc độ của anh ta rất nhanh, hoàn toàn không cho người khác cơ hội tránh ra, trực tiếp đánh cho Kiều Mộc Phong ngã ra đất, khóe miệng rỉ máu.
Trong căng tin, tiếng hét ầm ĩ, không dám tin. Lần này đã nghiêm trọng đến mức ra tay đánh nhau.
Cố Nhược Hy nhào về phía Kiều Mộc Phong, nhưng lại bị Lâm Hâm đẩy ngã.
“Cố Nhược Hy, tôi hận cô! Cô đê tiện như mẹ cô vậy!” Lâm Hâm hét lên.
Cố Nhược Hy cũng không chịu nổi việc Lâm Hâm sỉ nhục mẹ mình hết lần này đến lần khác. Cô nhấc chiếc ghế bên cạnh lên, trực tiếp đập lên Lâm Hâm.
Căng tin lại ầm ĩ một phen. Cố Nhược Hy vậy mà dám đánh Lâm Hâm.
Mọi người đều nhìn Kỳ Thiếu Cẩn, đoán là ngày chết của Cố Nhược Hy đến thật rồi.
Kiều Mộc Phong đột nhiên đứng dậy, dùng lưng mình chắn lại trước mặt Lâm Hâm.
“Mộc Phong!” Cố Nhược Hy hít một ngụm khí lạnh.
Còn chưa đợi cô nhào về phía Kiều Mộc Phong thì cổ tay bị Kỳ Thiếu Cẩn kéo lấy, lôi cô ra ngoài.
“Anh buông tay!” Cố Nhược Hy liều mạng giãy dụa. Cổ tay cô sắp bị anh ta bóp gãy rồi.
Mọi người lại kinh hô, cả thành phố A, ai mà không biết đắc tội với Kỳ Thiếu Cẩn chính là dây vào phiền phức, sống không bằng chết. Đồng loạt đi theo ra xem náo nhiệt, muốn nhìn xem Kỳ Thiếu Cẩn rốt cuộc sẽ xử lý Cố Nhược Hy thế nào.
“Buông tay! Anh buông tay ra!” Cố Nhược Hy hét lớn.
Kỳ Thiếu Cẩn không nói gì, kéo Cố Nhược Hy lên chiếc Blenty đen đỗ ngoài căng tin, cũng không quan tâm đây là trường học, anh ta chính là có quyền lái xe xe như gió trong trường học.
Kiều Mộc Phong vội đuổi theo nhưng bị Lâm Hâm kéo lại.
“Mộc Phong! Anh đừng có vì Cố Nhược Hy mà đắc tội với Kỳ thiếu nữa! Nghe lời có được không?” Lâm Hâm khóc lóc cầu xin.
Kiều Mộc Phong vẫn hất hai tay cô ta ra: “Nhược Hy nhất định rất sợ.”
Lâm Hâm cảm thấy có con dao rạch qua tim, nhìn kiểu mộc phong đuổi ra ngoài. Cô ta khóc lóc gào thét: “Kiều Mộc Phong, anh quay lại cho tôi!”
Cố Nhược Hy nhìn thấy Kiều Mộc Phong điên cuồng đuổi theo phía sau. Kỳ Thiếu Cẩn dẫm ga, xe chạy như bay, suýt nữa đâm vào Hạ Tử Mộc đang trên đường tới căng tin.
Cố Nhược Hy bị dọa không nhẹ, vội vỗ cửa xe, muốn cầu cứu.
Nhưng Hạ Tử Mộc đuổi theo mấy bước thì đã bị xe bỏ lại xa.
“Đừng ồn…” Kỳ Thiếu Cẩn gầm lên một tiếng, anh ta quẹo gấp ra khỏi trường học, lãng lách trên đường, dọa cho Cố Nhược Hy không dám động đậy lung tung, sau lưng ớn lạnh, sợ mạng mình sẽ bỏ lại trên đường.
“Anh rốt cuộc muốn làm gì?” Cố Nhược Hy khàn giọng, run rẩy hỏi anh ta.
Lời thì thầm của mọi người khiến Cố Nhược Hy vô cùng bất an, nhưng Kiều Mộc Phong càng nắm chặt cổ tay cô hơn.
Kỳ Thiếu Cẩn trừng Kiều Mộc Phong, khắp người bừng lửa giận, đã đến bờ vực bùng nổ, nặn ra khóe miệng hai chữ lạnh lẽo.
“Tránh ra.”
Kiều Mộc Phong bất động.
“Tránh ra!”
Kiều Mộc Phong vẫn bất động.
Sự phẫn nộ của Kỳ Thiếu Cẩn khiến Lâm Hân cũng sợ hãi, ngước nhìn Kiều Mộc Phong, nước mắt rơi ra: “Mộc Phong! Còn không mau tránh ra. Anh Thiếu Cẩn đã tức giận rồi!”
Lúc Lâm Hâm nhìn thấy khóe miệng Kỳ Thiếu Cẩn co giật một cái, tim cô ta liền thắt lại, đang định tiến lên ngăn cản thì Kỳ Thiếu Cẩn đã ra tay.
Tốc độ của anh ta rất nhanh, hoàn toàn không cho người khác cơ hội tránh ra, trực tiếp đánh cho Kiều Mộc Phong ngã ra đất, khóe miệng rỉ máu.
Trong căng tin, tiếng hét ầm ĩ, không dám tin. Lần này đã nghiêm trọng đến mức ra tay đánh nhau.
Cố Nhược Hy nhào về phía Kiều Mộc Phong, nhưng lại bị Lâm Hâm đẩy ngã.
“Cố Nhược Hy, tôi hận cô! Cô đê tiện như mẹ cô vậy!” Lâm Hâm hét lên.
Cố Nhược Hy cũng không chịu nổi việc Lâm Hâm sỉ nhục mẹ mình hết lần này đến lần khác. Cô nhấc chiếc ghế bên cạnh lên, trực tiếp đập lên Lâm Hâm.
Căng tin lại ầm ĩ một phen. Cố Nhược Hy vậy mà dám đánh Lâm Hâm.
Mọi người đều nhìn Kỳ Thiếu Cẩn, đoán là ngày chết của Cố Nhược Hy đến thật rồi.
Kiều Mộc Phong đột nhiên đứng dậy, dùng lưng mình chắn lại trước mặt Lâm Hâm.
“Mộc Phong!” Cố Nhược Hy hít một ngụm khí lạnh.
Còn chưa đợi cô nhào về phía Kiều Mộc Phong thì cổ tay bị Kỳ Thiếu Cẩn kéo lấy, lôi cô ra ngoài.
“Anh buông tay!” Cố Nhược Hy liều mạng giãy dụa. Cổ tay cô sắp bị anh ta bóp gãy rồi.
Mọi người lại kinh hô, cả thành phố A, ai mà không biết đắc tội với Kỳ Thiếu Cẩn chính là dây vào phiền phức, sống không bằng chết. Đồng loạt đi theo ra xem náo nhiệt, muốn nhìn xem Kỳ Thiếu Cẩn rốt cuộc sẽ xử lý Cố Nhược Hy thế nào.
“Buông tay! Anh buông tay ra!” Cố Nhược Hy hét lớn.
Kỳ Thiếu Cẩn không nói gì, kéo Cố Nhược Hy lên chiếc Blenty đen đỗ ngoài căng tin, cũng không quan tâm đây là trường học, anh ta chính là có quyền lái xe xe như gió trong trường học.
Kiều Mộc Phong vội đuổi theo nhưng bị Lâm Hâm kéo lại.
“Mộc Phong! Anh đừng có vì Cố Nhược Hy mà đắc tội với Kỳ thiếu nữa! Nghe lời có được không?” Lâm Hâm khóc lóc cầu xin.
Kiều Mộc Phong vẫn hất hai tay cô ta ra: “Nhược Hy nhất định rất sợ.”
Lâm Hâm cảm thấy có con dao rạch qua tim, nhìn kiểu mộc phong đuổi ra ngoài. Cô ta khóc lóc gào thét: “Kiều Mộc Phong, anh quay lại cho tôi!”
Cố Nhược Hy nhìn thấy Kiều Mộc Phong điên cuồng đuổi theo phía sau. Kỳ Thiếu Cẩn dẫm ga, xe chạy như bay, suýt nữa đâm vào Hạ Tử Mộc đang trên đường tới căng tin.
Cố Nhược Hy bị dọa không nhẹ, vội vỗ cửa xe, muốn cầu cứu.
Nhưng Hạ Tử Mộc đuổi theo mấy bước thì đã bị xe bỏ lại xa.
“Đừng ồn…” Kỳ Thiếu Cẩn gầm lên một tiếng, anh ta quẹo gấp ra khỏi trường học, lãng lách trên đường, dọa cho Cố Nhược Hy không dám động đậy lung tung, sau lưng ớn lạnh, sợ mạng mình sẽ bỏ lại trên đường.
“Anh rốt cuộc muốn làm gì?” Cố Nhược Hy khàn giọng, run rẩy hỏi anh ta.