Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 85
Chương 85:
Lục Nghệ Thần ngẳng đầu nhìn qua cửa sổ xe. Kỳ Thiếu Cần xuống xe, đi tới trước xe, nhìn vào Lục Nghệ Thần trong xe. Cả khuôn mặt đen sì giống như là hung thần của bóng tối.
Lục Nghệ Thần lại rất bình tĩnh, không hề bận tâm mà quét mắt nhìn Kỳ Thiếu Cần. Lúc bốn mắt giao nhau, một trận đấu đao kiếm kịch liệt.
Triệu Mặc ngồi ở phía trước lạnh cả sống lưng. Cho rằng một cuộc đại chiến sắp diễn ra.
Lục Nghệ Thần lại cúi mắt nhìn Cố Nhược Hy đang dựa lên vai mình ngủ ngon, nói rất khẽ với tài xế: “Vòng qua.”
Tài xế vội vòng qua chiếc Maserati, chạy đi.
Kỳ Thiếu Cẩn tức giận nắm chặt bàn tay lại. Khuôn mặt tuấn tú căng chặt đến mức mạnh máu trên mặt cũng nổi lên.
“Lời tỏ tình thâm tình” trước đám đông của Lục Nghệ Thần có sức công phá mạnh mẽ, chiếm đóng các bài báo đầu bảng, hoàn toàn làm lờ đi tin đính hôn ngày mai của Kỳ Thiếu Cần và Tô Nhã.
Có Nhược Hy thay bộ quần áo sạch sẽ, ngồi trên sô pha, không dám nhìn Lục Nghệ Thần đang yên lặng hút thuốc trước cửa sổ.
Sắc trời bên ngoài đã tối hẳn, đèn neong chiều sáng len cửa sổ, những sắc màu sặc sỡ đan xen nhau.
Lục Nghệ Thần vẫn không nói câu nào. Cố Nhược Hy cũng không dám chủ động phá vỡ sự yên tĩnh kỳ lạ này.
Rõ ràng cho rằng giữa họ đã kết thúc rồi, sẽ không có tiếp xúc nào nữa. Sao anh lại đột nhiên xuất hiện bên cạnh cô, trở thành hắc mã kị sĩ của cô, bảo vệ cô, che chở cô, còn là ở trước mặt nhiều người như vậy.
Anh hình như có tâm sự, đang nghĩ gì đó. Còn cô cũng có rất nhiều lo âu, đè nén đến mức gần như thở không nủi.
Điện thoai của Lục Nghệ Thần vang lên nhưng anh không bắt máy ngay. Điện thoại vang lên hồi lâu anh mới từ từ cầm lên. Nhìn thấy số lạ thì liền cúp máy. Không ngờ điện thoại lại vang lên, tiếng chuông cứ kéo dài khiến cho người ta ở trong căn phòng yên tĩnh cảm tháy bực mình.
Lục Nghệ Thần cuối cùng bực bội bắt máy, đầu bên kia truyền đến tiếng của Tô Nhã. Vẫn dịu dàng như trước, dễ nghe như trước khiến anh không thể từ chối tuyệt tình được.
“Thần, em đọc báo rồi. Anh nghiêm túc sao?”
Lục Nghệ Thần không nói gì.
“Thần, anh biết em cũng rất bát lực. Em sẽ không kết hôn thật với Kỳ Thiếu Cẩn. Đây chỉ là một vở kịch gây chú ý trên thường trường mà thôi. Vì xí nghiệp, vì Tô gia, em không thể không làm như vậy.” Giọng của Tô Nhã dần trầm xuống, tiếp đó lại thấp giọng nói: “Nếu lúc đó chúng ta kết hôn thì cũng sẽ không ép em đến bước đường này.”
Lục Nghệ Thần biết ông cụ của Tô gia vẫn luôn ép Tô Nhã gả vào hào môn để làm tăng mạnh thế lực của Tô gia. Hôn sự của Tô gia và Lục Nghệ Thần, ông ta vẫn luôn xem trọng. Nhưng bọn họ cứ mãi không kết hôn, còn xảy ra chuyện hủy hôn vào hai năm trước nên sinh ra ý kiến với hôn sự này. Thấy hai người bọn họ còn chưa có tiền triển thì liền ép Tô Nhã gả cho nhà khác.
“Thần… ở trong lòng em…” Giọng của Tô Nhã nắc nghẹn: “Vẫn luôn là anh, chưa bao giờ thay đổi.”
Lục Nghệ Thần vẫn không nói gì, vẻ mặt không rõ mà cúi đầu tiếp tục nghe Tô Nhã nói.
“Gặp nhau được không? Em thật sự rất nhớ anh.” Tô Nhã hít mũi, nghe có vẻ mê mang.
“Em đang uống rượu?” Lục Nghệ Thần cuối cùng cũng lên tiếng. Âm thanh rất trầm, mang theo tia quan tâm khó che đậy được.
“Thần, em biết anh tốt bụng, không nỡ nhìn một cô gái bị nhiều người mắng chửi như vậy. Đó chỉ là thương hại, tuyệt đối không phải là tình cảm. Anh không nghe em giải thích, em vẫn luôn rất đau khổ. Em không hy vọng anh đem phẫn nộ trong lòng dùng cách hủy hoại danh tiếng để làm ra loại chuyện này.” Tiếng của Tô Nhã có vẻ hơi say, đau đớn mà lắm bảm.
“Em đang ở đâu?” Lục Nghệ Thần hỏi.
Tô Nhã cười: “Anh cuối cùng cũng chịu gặp em rồi.”
Có Nhược Hy tháy Lục Nghệ Thần quay người ra ngoài thì vội đứng dậy. Nhưng anh chỉ ném lại một câu rồi đóng chặt cửa lại.
“Đợi tôi, không được đi đâu cả.”
Lục Nghệ Thần ngẳng đầu nhìn qua cửa sổ xe. Kỳ Thiếu Cần xuống xe, đi tới trước xe, nhìn vào Lục Nghệ Thần trong xe. Cả khuôn mặt đen sì giống như là hung thần của bóng tối.
Lục Nghệ Thần lại rất bình tĩnh, không hề bận tâm mà quét mắt nhìn Kỳ Thiếu Cần. Lúc bốn mắt giao nhau, một trận đấu đao kiếm kịch liệt.
Triệu Mặc ngồi ở phía trước lạnh cả sống lưng. Cho rằng một cuộc đại chiến sắp diễn ra.
Lục Nghệ Thần lại cúi mắt nhìn Cố Nhược Hy đang dựa lên vai mình ngủ ngon, nói rất khẽ với tài xế: “Vòng qua.”
Tài xế vội vòng qua chiếc Maserati, chạy đi.
Kỳ Thiếu Cẩn tức giận nắm chặt bàn tay lại. Khuôn mặt tuấn tú căng chặt đến mức mạnh máu trên mặt cũng nổi lên.
“Lời tỏ tình thâm tình” trước đám đông của Lục Nghệ Thần có sức công phá mạnh mẽ, chiếm đóng các bài báo đầu bảng, hoàn toàn làm lờ đi tin đính hôn ngày mai của Kỳ Thiếu Cần và Tô Nhã.
Có Nhược Hy thay bộ quần áo sạch sẽ, ngồi trên sô pha, không dám nhìn Lục Nghệ Thần đang yên lặng hút thuốc trước cửa sổ.
Sắc trời bên ngoài đã tối hẳn, đèn neong chiều sáng len cửa sổ, những sắc màu sặc sỡ đan xen nhau.
Lục Nghệ Thần vẫn không nói câu nào. Cố Nhược Hy cũng không dám chủ động phá vỡ sự yên tĩnh kỳ lạ này.
Rõ ràng cho rằng giữa họ đã kết thúc rồi, sẽ không có tiếp xúc nào nữa. Sao anh lại đột nhiên xuất hiện bên cạnh cô, trở thành hắc mã kị sĩ của cô, bảo vệ cô, che chở cô, còn là ở trước mặt nhiều người như vậy.
Anh hình như có tâm sự, đang nghĩ gì đó. Còn cô cũng có rất nhiều lo âu, đè nén đến mức gần như thở không nủi.
Điện thoai của Lục Nghệ Thần vang lên nhưng anh không bắt máy ngay. Điện thoại vang lên hồi lâu anh mới từ từ cầm lên. Nhìn thấy số lạ thì liền cúp máy. Không ngờ điện thoại lại vang lên, tiếng chuông cứ kéo dài khiến cho người ta ở trong căn phòng yên tĩnh cảm tháy bực mình.
Lục Nghệ Thần cuối cùng bực bội bắt máy, đầu bên kia truyền đến tiếng của Tô Nhã. Vẫn dịu dàng như trước, dễ nghe như trước khiến anh không thể từ chối tuyệt tình được.
“Thần, em đọc báo rồi. Anh nghiêm túc sao?”
Lục Nghệ Thần không nói gì.
“Thần, anh biết em cũng rất bát lực. Em sẽ không kết hôn thật với Kỳ Thiếu Cẩn. Đây chỉ là một vở kịch gây chú ý trên thường trường mà thôi. Vì xí nghiệp, vì Tô gia, em không thể không làm như vậy.” Giọng của Tô Nhã dần trầm xuống, tiếp đó lại thấp giọng nói: “Nếu lúc đó chúng ta kết hôn thì cũng sẽ không ép em đến bước đường này.”
Lục Nghệ Thần biết ông cụ của Tô gia vẫn luôn ép Tô Nhã gả vào hào môn để làm tăng mạnh thế lực của Tô gia. Hôn sự của Tô gia và Lục Nghệ Thần, ông ta vẫn luôn xem trọng. Nhưng bọn họ cứ mãi không kết hôn, còn xảy ra chuyện hủy hôn vào hai năm trước nên sinh ra ý kiến với hôn sự này. Thấy hai người bọn họ còn chưa có tiền triển thì liền ép Tô Nhã gả cho nhà khác.
“Thần… ở trong lòng em…” Giọng của Tô Nhã nắc nghẹn: “Vẫn luôn là anh, chưa bao giờ thay đổi.”
Lục Nghệ Thần vẫn không nói gì, vẻ mặt không rõ mà cúi đầu tiếp tục nghe Tô Nhã nói.
“Gặp nhau được không? Em thật sự rất nhớ anh.” Tô Nhã hít mũi, nghe có vẻ mê mang.
“Em đang uống rượu?” Lục Nghệ Thần cuối cùng cũng lên tiếng. Âm thanh rất trầm, mang theo tia quan tâm khó che đậy được.
“Thần, em biết anh tốt bụng, không nỡ nhìn một cô gái bị nhiều người mắng chửi như vậy. Đó chỉ là thương hại, tuyệt đối không phải là tình cảm. Anh không nghe em giải thích, em vẫn luôn rất đau khổ. Em không hy vọng anh đem phẫn nộ trong lòng dùng cách hủy hoại danh tiếng để làm ra loại chuyện này.” Tiếng của Tô Nhã có vẻ hơi say, đau đớn mà lắm bảm.
“Em đang ở đâu?” Lục Nghệ Thần hỏi.
Tô Nhã cười: “Anh cuối cùng cũng chịu gặp em rồi.”
Có Nhược Hy tháy Lục Nghệ Thần quay người ra ngoài thì vội đứng dậy. Nhưng anh chỉ ném lại một câu rồi đóng chặt cửa lại.
“Đợi tôi, không được đi đâu cả.”