Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 65
Chương 65: Mạnh Triết, Thật Sự Buông Tay Rồi.
Có Nhược Hy quay lại phòng bệnh của mẹ, sau cuộc phẫu thuật bệnh tình của mẹ đã ổn định rất nhiều. Sắc mặt cũng dần dần tốt lên, không còn vẻ tái nhọt tiêu tụy như khi bị căn bệnh giày vò. Nhìn thấy cô quay lại bà cười bảo cô đến bên cạnh mình.
“Dù bận ôn tập thì cũng cần chú ý tới sức khỏe. Con nhìn xem con sao lại gầy đến mức này!” Dương Thư Dung đau lòng mà cầm lấy đôi tay gầy gò của Có Nhược Hy.
Cố Nhược Hy duy trì nụ cười đã tập trước, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, xoa mặt mình: “Gầy ạ? Mấy ngày nay con đều ăn cơm đúng giờ còn ăn rất nhiều, thì ra là gầy rồi à. Con còn tưởng mình mập nữa cơ.”
Cố Nhược Dương cầm thuyền giấy mình gấp chạy một đường đến trước mặt Cố Nhược Hy: “Nhược Hy, anh gấp đấy. Tặng cho em, đẹp không?”
“Vâng, rất đẹp! Anh gấp càng ngày càng đẹp rồi.” Cố Nhược Hy vui mừng mà đặt thuyền giấy vào lòng bàn tay, rất xem trọng.
Cố Nhược Dương đánh giá cô một cái: “Quần áo của Nhược Hy đẹp quá.”
Có Nhược Hy lúc này mới nhớ lại vẫn còn đang mặc bộ đồ thể thao màu trắng mà Lục Nghệ Thần mua cho. Sợ mẹ nhìn ra nhãn hiệu đắt đỏ nên vội đứng dậy: “Không phải sắp thi rồi sao, bệnh của mẹ cũng đỡ rồi nên con tự thưởng cho mình một bộ quần ào. Con đi hỏi bác sĩ Lý xem tình hình gần đây của mẹ thế nào? Nói là khôi phục tốt thì có thể về nhà nghỉ ngơi rồi.”
Có Nhược Hy nhìn dì Trần và dì Từ trong phòng một cái, vội quay người đi ra ngoài.
Di Trần cũng đi theo, thở dài nhìn Cố Nhược Hy: “Con cứ yên tâm, chuyện bên ngoài đều giúp con giấu mẹ con rồi.”
“Cảm ơn dì, dì Trần.” Cố Nhược Hy cúi đâu.
“Cái đứa trẻ này, sao có thể làm ra chuyện ngốc nghếch như vậy.” Dì Trần thở dài rồi nói tiếp: “Yên tâm đi, có một _. ` người tên Triệu Mặc đã dặn dò hết rồi. Y tá và bác sĩ cũng sẽ không nói lung tung. Vị Triệu tiên sinh này cũng có tâm nhỉ? Người cũng không tệ. Nhược Hy à, tìm một người đàn ông tốt, néu vẫn chịu con thì gả đi.”
Đối với hiểu nhằm của dì Trần, Cố Nhược Hy chỉ có thể cười khan hai tiếng, vội đẩy dì Trần vào lại phòng: “Con biết rồi dì Trần.”
Cố Nhược Hy tới chỗ Lý Hàng lấy bản kết quả kiểm tra các mục của mẹ. Lý Hàng nói với cô, quan sát thêm một tuần nữa, không có phản ứng bài xích, tình hình vẫn rất n định thì có thể về nhà nghỉ. Cuối cùng cũng có tin tốt. Có Nhược Hy vui vẻ mà cười tươi, nhưng lại không dám nhìn vào ánh mắt mang theo tia quan tâm đó của Lý Hàng, cúi đầu đi ra ngoài. Nhưng lúc đi tới cửa, Lý Hàng thấp giọng nói với cô một câu.
“Nhược Hy, cố lên.”
Có Nhược Hy ngắn ra, từ từ quay đầu lại, thấy nụ cười cổ vũ của Lý Hàng thì cô cũng cười: “Vâng, tôi sẽ cố gắng.”
Lại có thêm một người ủng hộ cô. Cố Nhược Hy liền cảm thấy bầu trời của cô chưa sụp xuống hoàn toàn. Ở bệnh viện với mẹ đến khuya, lại nạp đầy năng lượng, nói với mình, còn có mười ngày nữa là thi rồi, mười ngày cuối cùng nhất định không thể tiêu cực vậy nữa.
Rời khỏi bệnh viện, dọc đường che che đậy đậy, may mà không ai nhận ra, cũng tránh được đám nhà báo vây quanh đó, cuối cùng về được đến nhà, thở phào một hơi.
Bật đèn lên, thay bộ thể thao trắng trên người, đặt cùng với hai bộ đồ để dưới đáy tủ kia. Nhìn ba bộ quần áo đắt đỏ, mặc trên người lại rất đẹp, cuối cùng đóng mạnh tủ lại.
Có đẹp thế nào thì thứ không thuộc về cô cũng không được thèm muốn!
Ngồi xuống bàn học, bật đèn bàn lên, hít sâu một hơi, dập tắt tắt cả tạp niệm, bắt đầu nghiêm túc ôn bài.
Dựa theo trọng điểm mà Kiều Mộc Phong đã gửi cho cô lúc trước mà ôn tập lại thì quả thực nhẹ nhàng hơn nhiều.
Xem sách mãi đến hai giờ sáng, mắt thực sự không mở.
nồi nữa, lúc này mới ngáp ngủ mà lên giường.
Vừa thấy mình ngủ say thì lại nghe điện thoại reo lên không ngừng. Lần mò trên đầu giường cả nửa ngày mới lấy được điện thoại. Buồn ngủ mà nhắm mắt bắt máy, mơ màng mà “alo” một tiếng.
Lúc cô nghe thấy âm thanh âm u ở đầu bên kia điện thoại giống như truyền từ địa ngục tới thì run lên một cái, không thấy buồn ngủ nữa.
“Cố Nhược Hy, cô tưởng cô đứng ra là mọi chuyện sẽ kết thúc sao?”
“Kỳ Thiếu Cẩn! Anh đủ chưa hả?” Có Nhược Hy phẫn nộ mà gào vào điện thoại.
“Cứ như vậy bỏ qua cho cô thì quá hời cho cô và Lục Nghệ Thần rồi.” Tiếng cười quỷ dị gõ từng cái lên màng nhĩ của cô.
Cố Nhược Hy không thèm bận tâm tới mấy lời vớ vẳn của tên ác ma Kỳ Thiếu Cần này, trực tiếp cúp máy, block luôn số điện thoại không lưu vào danh bạ này.
Nhìn đồng hồ trên đầu giường một cái, thì ra đã năm giờ rồi.
Dụi dụi đôi mắt cay xè, cũng không muốn ngủ nữa liền dậy rửa mặt.
Cũng không biết là ai vừa mới sáng sớm đã tới gõ cửa. Có Nhược Hy đứng trong phòng khách đợi cho người bên ngoài rời đi, nhưng tiếng gõ cửa vẫn không dừng lại, thi thoảng lại có tiếng gọi.
“Cố Có! Cậu có ở nhà không? Có Cố!”
Vừa nghe thấy giọng nói của Kiều Khinh Tuyết, Có Nhược Hy liền vội đi mở cửa.
Hạ Tử Mộc và Kiều Khinh Tuyết nhào lên ôm lấy cô giống như rất vui vì biết cô còn sống, khiến Kiều Khinh Tuyết mừng rớt nước mắt, đánh lên người Có Nhược Hy, mắng mãi.
Có Nhược Hy quay lại phòng bệnh của mẹ, sau cuộc phẫu thuật bệnh tình của mẹ đã ổn định rất nhiều. Sắc mặt cũng dần dần tốt lên, không còn vẻ tái nhọt tiêu tụy như khi bị căn bệnh giày vò. Nhìn thấy cô quay lại bà cười bảo cô đến bên cạnh mình.
“Dù bận ôn tập thì cũng cần chú ý tới sức khỏe. Con nhìn xem con sao lại gầy đến mức này!” Dương Thư Dung đau lòng mà cầm lấy đôi tay gầy gò của Có Nhược Hy.
Cố Nhược Hy duy trì nụ cười đã tập trước, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, xoa mặt mình: “Gầy ạ? Mấy ngày nay con đều ăn cơm đúng giờ còn ăn rất nhiều, thì ra là gầy rồi à. Con còn tưởng mình mập nữa cơ.”
Cố Nhược Dương cầm thuyền giấy mình gấp chạy một đường đến trước mặt Cố Nhược Hy: “Nhược Hy, anh gấp đấy. Tặng cho em, đẹp không?”
“Vâng, rất đẹp! Anh gấp càng ngày càng đẹp rồi.” Cố Nhược Hy vui mừng mà đặt thuyền giấy vào lòng bàn tay, rất xem trọng.
Cố Nhược Dương đánh giá cô một cái: “Quần áo của Nhược Hy đẹp quá.”
Có Nhược Hy lúc này mới nhớ lại vẫn còn đang mặc bộ đồ thể thao màu trắng mà Lục Nghệ Thần mua cho. Sợ mẹ nhìn ra nhãn hiệu đắt đỏ nên vội đứng dậy: “Không phải sắp thi rồi sao, bệnh của mẹ cũng đỡ rồi nên con tự thưởng cho mình một bộ quần ào. Con đi hỏi bác sĩ Lý xem tình hình gần đây của mẹ thế nào? Nói là khôi phục tốt thì có thể về nhà nghỉ ngơi rồi.”
Có Nhược Hy nhìn dì Trần và dì Từ trong phòng một cái, vội quay người đi ra ngoài.
Di Trần cũng đi theo, thở dài nhìn Cố Nhược Hy: “Con cứ yên tâm, chuyện bên ngoài đều giúp con giấu mẹ con rồi.”
“Cảm ơn dì, dì Trần.” Cố Nhược Hy cúi đâu.
“Cái đứa trẻ này, sao có thể làm ra chuyện ngốc nghếch như vậy.” Dì Trần thở dài rồi nói tiếp: “Yên tâm đi, có một _. ` người tên Triệu Mặc đã dặn dò hết rồi. Y tá và bác sĩ cũng sẽ không nói lung tung. Vị Triệu tiên sinh này cũng có tâm nhỉ? Người cũng không tệ. Nhược Hy à, tìm một người đàn ông tốt, néu vẫn chịu con thì gả đi.”
Đối với hiểu nhằm của dì Trần, Cố Nhược Hy chỉ có thể cười khan hai tiếng, vội đẩy dì Trần vào lại phòng: “Con biết rồi dì Trần.”
Cố Nhược Hy tới chỗ Lý Hàng lấy bản kết quả kiểm tra các mục của mẹ. Lý Hàng nói với cô, quan sát thêm một tuần nữa, không có phản ứng bài xích, tình hình vẫn rất n định thì có thể về nhà nghỉ. Cuối cùng cũng có tin tốt. Có Nhược Hy vui vẻ mà cười tươi, nhưng lại không dám nhìn vào ánh mắt mang theo tia quan tâm đó của Lý Hàng, cúi đầu đi ra ngoài. Nhưng lúc đi tới cửa, Lý Hàng thấp giọng nói với cô một câu.
“Nhược Hy, cố lên.”
Có Nhược Hy ngắn ra, từ từ quay đầu lại, thấy nụ cười cổ vũ của Lý Hàng thì cô cũng cười: “Vâng, tôi sẽ cố gắng.”
Lại có thêm một người ủng hộ cô. Cố Nhược Hy liền cảm thấy bầu trời của cô chưa sụp xuống hoàn toàn. Ở bệnh viện với mẹ đến khuya, lại nạp đầy năng lượng, nói với mình, còn có mười ngày nữa là thi rồi, mười ngày cuối cùng nhất định không thể tiêu cực vậy nữa.
Rời khỏi bệnh viện, dọc đường che che đậy đậy, may mà không ai nhận ra, cũng tránh được đám nhà báo vây quanh đó, cuối cùng về được đến nhà, thở phào một hơi.
Bật đèn lên, thay bộ thể thao trắng trên người, đặt cùng với hai bộ đồ để dưới đáy tủ kia. Nhìn ba bộ quần áo đắt đỏ, mặc trên người lại rất đẹp, cuối cùng đóng mạnh tủ lại.
Có đẹp thế nào thì thứ không thuộc về cô cũng không được thèm muốn!
Ngồi xuống bàn học, bật đèn bàn lên, hít sâu một hơi, dập tắt tắt cả tạp niệm, bắt đầu nghiêm túc ôn bài.
Dựa theo trọng điểm mà Kiều Mộc Phong đã gửi cho cô lúc trước mà ôn tập lại thì quả thực nhẹ nhàng hơn nhiều.
Xem sách mãi đến hai giờ sáng, mắt thực sự không mở.
nồi nữa, lúc này mới ngáp ngủ mà lên giường.
Vừa thấy mình ngủ say thì lại nghe điện thoại reo lên không ngừng. Lần mò trên đầu giường cả nửa ngày mới lấy được điện thoại. Buồn ngủ mà nhắm mắt bắt máy, mơ màng mà “alo” một tiếng.
Lúc cô nghe thấy âm thanh âm u ở đầu bên kia điện thoại giống như truyền từ địa ngục tới thì run lên một cái, không thấy buồn ngủ nữa.
“Cố Nhược Hy, cô tưởng cô đứng ra là mọi chuyện sẽ kết thúc sao?”
“Kỳ Thiếu Cẩn! Anh đủ chưa hả?” Có Nhược Hy phẫn nộ mà gào vào điện thoại.
“Cứ như vậy bỏ qua cho cô thì quá hời cho cô và Lục Nghệ Thần rồi.” Tiếng cười quỷ dị gõ từng cái lên màng nhĩ của cô.
Cố Nhược Hy không thèm bận tâm tới mấy lời vớ vẳn của tên ác ma Kỳ Thiếu Cần này, trực tiếp cúp máy, block luôn số điện thoại không lưu vào danh bạ này.
Nhìn đồng hồ trên đầu giường một cái, thì ra đã năm giờ rồi.
Dụi dụi đôi mắt cay xè, cũng không muốn ngủ nữa liền dậy rửa mặt.
Cũng không biết là ai vừa mới sáng sớm đã tới gõ cửa. Có Nhược Hy đứng trong phòng khách đợi cho người bên ngoài rời đi, nhưng tiếng gõ cửa vẫn không dừng lại, thi thoảng lại có tiếng gọi.
“Cố Có! Cậu có ở nhà không? Có Cố!”
Vừa nghe thấy giọng nói của Kiều Khinh Tuyết, Có Nhược Hy liền vội đi mở cửa.
Hạ Tử Mộc và Kiều Khinh Tuyết nhào lên ôm lấy cô giống như rất vui vì biết cô còn sống, khiến Kiều Khinh Tuyết mừng rớt nước mắt, đánh lên người Có Nhược Hy, mắng mãi.