Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 104
Chương 104:
Ân Khải giống như bị giật lông mao mà “ô” lên một tiếng: “Không chịu nổi nữa mài! Thật sự rất tò mò, chị dâu dùng cách gì mà thu phục được trái tim anh tôi vậy!”
“Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, đại khái là thé.” Lục Nghệ Thần cười cười cúi đầu nhìn cô gái nhỏ trong lòng, sự dịu dàng ân tình không chê đậy khiến mỹ nữ ở đối diện đều đồ kị ra mặt.
Cố Nhược Hy ngay cả vành tai cũng đã đỏ bừng lên, cúi đầu thấp xuống, không có dũng khí ngẳng đầu lên.
Ân Khải nhăn nhó khuôn mặt đẹp trai, sau đó cười lớn: “Ông anh cũng đã kết hôn rồi, tôi cũng phải tranh thủ mới được. Cậu nói cậu, giấu kín như vậy khiến tôi rất không thoải mái. Hôm nay rượu này hai người bắt buộc phải uống.”
Ân Khải lại nâng ly rượu lên, nhưng Lục Nghệ Thần lại ắ Tôi không nỡ để người phụ nữ của mình dính một giọt rượu.”
Ân Khải hoàn toàn không chịu nỗi, trực tiếp tự mình uống hết ba ly: “Người anh em, cậu quá bắt nạt người rồi!”
“Tên FA như cậu thì sao hiểu được!” Lục Nghệ Thần vẫn cười nhạt.
Bây giờ ngay cả mỹ nữ bị bỏ rơi ở một bên cũng không chịu nổi nữa. Nâng ly rượu lên, một tay đặt lên vai Ân Khải, mắt thì lại đảo đi đảo lại trên người Lục Nghệ Thần, môi cong lên, giọng nói dễ nghe nũng nịu mà nói một câu.
“Em là Lưu Vân Vân của tập đoàn Đông Phong. Có thể làm quen được với Lục thiếu ở đây quả thực rất vinh hanh.” Nói rồi cô ta liền ngửa đầu uống cạn.
“Được! Phóng khoáng!” Ân Khải giơ tay tán thưởng, lại rót cho mỹ nữ đó một ly.
Một ly rượu mạnh xuống bụng, hai má của Lưu Vân Vân liền đỏ bừng, ánh mắt khẽ lướt qua người Cố Nhược Hy một cái. Cơ thể yêu điệu liền mềm mại dựa vào lòng Ân Khải. Ân Khải rất biết thương hoa tiếc ngọc, trực tiếp ôm lấy bờ eo thon của cô ta.
“Lục thiếu bảo vệ vợ yêu như vậy thật khiến người ta hâm mộ vô cùng. Chỉ là không biết Lục phu nhân có scandal lớn như vậy trước kết hôn mà Lục thiếu vẫn đồng ý chấp nhận. Chẳng lẽ giống như lời đồn bên ngoài, là cưới chạy bầu?” Trong lời nói của Lưu Vân Vân tràn đầy sự châm chọc mỉa mai.
Sắc mặt Ân Khải trầm xuống. Dù không vui nhưng cũng muốn xem Lục Nghệ Thần trả lời thế nào, bèn không lên tiếng, yên lặng nhìn anh.
Cố Nhược Hy bị câu nói kia của Lưu Vân Vân đâm vào từng tắc da thịt, cả người đều không được thoải mái.
Lục Nghệ Thần vẫn không buông tay Cố Nhược Hy và ôm chặt lấy cô, sắc mặt lạnh nhạt, không nhìn rõ được vui buồn thế nhưng lời nói lại lạnh đi một độ C: “Nghe nói thiên kim Lưu Vân Vân của tập đoàn Đông Phương là một người phụ nữ rất tài giỏi, chỉ là khả năng nói chuyện lại không như năng lực làm việc mà bên ngoài đồn đại, khiến cho người ta coi trọng như vậy.”
Vẻ mặt xinh đẹp hiện lên đắc ý cùng với nụ cười yếu ớt lúc này đây lại cứng đờ, gò má hồng hồng trở nên trắng bạch.
“Ô, bảo bối.” Ân Khải thân mật ôm lấy Lưu Vân Vân, đặt một nụ hôn nhẹ trên trán cô ta.
Trên mặt Lưu Vân Vân cuối cùng cũng có chút dịu đi, nhu nhược như không xương ôm lấy Ân Khải, khi nghe xong câu tiếp theo của Ân Khải thì tựa như rớt xuống đáy cốc, sắc mặt trắng bệch như tro tàn.
“Công ty du lịch của anh sợ rằng không thể hợp tác cùng công ty du lịch nhà em được rồi.”
“Tại sao? Chúng ta không phải là đã bàn xong rồi sao?
Hơn nữa em và anh cũng đã từng…” giường. Lời của Lưu Vân Vân bị kẹt ở cổ họng, khó nói hết câu.
Ân Khải thương tiếc buông tay, ôn nhu nói ra những lời .
lạnh đến thấu tim: “Bảo bối của anh, cho em ba giây, lập tức biến mắt.”
Lưu Vân Vân nhấc chiếc túi xịn của mình trên sofa lên, trước khi đi ánh mắt nặng nề nhìn Cố Nhược Hy một cái.
Có Nhược Hy cảm nhận được ánh mắt kia, vai run lên, an tĩnh ngồi trên sofa, thấy Lục Nghệ Thần với Ân Khải đang bàn chuyện kinh doanh, hoàn toàn đem cảm giác tồn tại của Lưu Vân Vân ra sau đầu, tựa như cô ta chưa từng xuất hiện vậy, không khỏi có chút kinh ngạc trong lòng.
Trong mắt hai người đàn ông vừa xuất sắc, sự nghiệp lại thành công này mà nói thì phụ nữ cũng chỉ là một thứ đồ trang trí có cũng được mà không có cũng được, bởi chỉ cần bọn họ vẫy vẫy tay là sẽ có hàng ngàn hàng vạn mỹ nữ tuyệt sắc thay nhau xuất hiện tầng tầng lớp lớp, và trước nay họ không cần phải coi trọng bất cứ một người nào, cảm tình đối với bọn họ mà nói sợ rằng nó cũng chỉ là một loại tình cảm dư thừa mà thôi.
Ân Khải giống như bị giật lông mao mà “ô” lên một tiếng: “Không chịu nổi nữa mài! Thật sự rất tò mò, chị dâu dùng cách gì mà thu phục được trái tim anh tôi vậy!”
“Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, đại khái là thé.” Lục Nghệ Thần cười cười cúi đầu nhìn cô gái nhỏ trong lòng, sự dịu dàng ân tình không chê đậy khiến mỹ nữ ở đối diện đều đồ kị ra mặt.
Cố Nhược Hy ngay cả vành tai cũng đã đỏ bừng lên, cúi đầu thấp xuống, không có dũng khí ngẳng đầu lên.
Ân Khải nhăn nhó khuôn mặt đẹp trai, sau đó cười lớn: “Ông anh cũng đã kết hôn rồi, tôi cũng phải tranh thủ mới được. Cậu nói cậu, giấu kín như vậy khiến tôi rất không thoải mái. Hôm nay rượu này hai người bắt buộc phải uống.”
Ân Khải lại nâng ly rượu lên, nhưng Lục Nghệ Thần lại ắ Tôi không nỡ để người phụ nữ của mình dính một giọt rượu.”
Ân Khải hoàn toàn không chịu nỗi, trực tiếp tự mình uống hết ba ly: “Người anh em, cậu quá bắt nạt người rồi!”
“Tên FA như cậu thì sao hiểu được!” Lục Nghệ Thần vẫn cười nhạt.
Bây giờ ngay cả mỹ nữ bị bỏ rơi ở một bên cũng không chịu nổi nữa. Nâng ly rượu lên, một tay đặt lên vai Ân Khải, mắt thì lại đảo đi đảo lại trên người Lục Nghệ Thần, môi cong lên, giọng nói dễ nghe nũng nịu mà nói một câu.
“Em là Lưu Vân Vân của tập đoàn Đông Phong. Có thể làm quen được với Lục thiếu ở đây quả thực rất vinh hanh.” Nói rồi cô ta liền ngửa đầu uống cạn.
“Được! Phóng khoáng!” Ân Khải giơ tay tán thưởng, lại rót cho mỹ nữ đó một ly.
Một ly rượu mạnh xuống bụng, hai má của Lưu Vân Vân liền đỏ bừng, ánh mắt khẽ lướt qua người Cố Nhược Hy một cái. Cơ thể yêu điệu liền mềm mại dựa vào lòng Ân Khải. Ân Khải rất biết thương hoa tiếc ngọc, trực tiếp ôm lấy bờ eo thon của cô ta.
“Lục thiếu bảo vệ vợ yêu như vậy thật khiến người ta hâm mộ vô cùng. Chỉ là không biết Lục phu nhân có scandal lớn như vậy trước kết hôn mà Lục thiếu vẫn đồng ý chấp nhận. Chẳng lẽ giống như lời đồn bên ngoài, là cưới chạy bầu?” Trong lời nói của Lưu Vân Vân tràn đầy sự châm chọc mỉa mai.
Sắc mặt Ân Khải trầm xuống. Dù không vui nhưng cũng muốn xem Lục Nghệ Thần trả lời thế nào, bèn không lên tiếng, yên lặng nhìn anh.
Cố Nhược Hy bị câu nói kia của Lưu Vân Vân đâm vào từng tắc da thịt, cả người đều không được thoải mái.
Lục Nghệ Thần vẫn không buông tay Cố Nhược Hy và ôm chặt lấy cô, sắc mặt lạnh nhạt, không nhìn rõ được vui buồn thế nhưng lời nói lại lạnh đi một độ C: “Nghe nói thiên kim Lưu Vân Vân của tập đoàn Đông Phương là một người phụ nữ rất tài giỏi, chỉ là khả năng nói chuyện lại không như năng lực làm việc mà bên ngoài đồn đại, khiến cho người ta coi trọng như vậy.”
Vẻ mặt xinh đẹp hiện lên đắc ý cùng với nụ cười yếu ớt lúc này đây lại cứng đờ, gò má hồng hồng trở nên trắng bạch.
“Ô, bảo bối.” Ân Khải thân mật ôm lấy Lưu Vân Vân, đặt một nụ hôn nhẹ trên trán cô ta.
Trên mặt Lưu Vân Vân cuối cùng cũng có chút dịu đi, nhu nhược như không xương ôm lấy Ân Khải, khi nghe xong câu tiếp theo của Ân Khải thì tựa như rớt xuống đáy cốc, sắc mặt trắng bệch như tro tàn.
“Công ty du lịch của anh sợ rằng không thể hợp tác cùng công ty du lịch nhà em được rồi.”
“Tại sao? Chúng ta không phải là đã bàn xong rồi sao?
Hơn nữa em và anh cũng đã từng…” giường. Lời của Lưu Vân Vân bị kẹt ở cổ họng, khó nói hết câu.
Ân Khải thương tiếc buông tay, ôn nhu nói ra những lời .
lạnh đến thấu tim: “Bảo bối của anh, cho em ba giây, lập tức biến mắt.”
Lưu Vân Vân nhấc chiếc túi xịn của mình trên sofa lên, trước khi đi ánh mắt nặng nề nhìn Cố Nhược Hy một cái.
Có Nhược Hy cảm nhận được ánh mắt kia, vai run lên, an tĩnh ngồi trên sofa, thấy Lục Nghệ Thần với Ân Khải đang bàn chuyện kinh doanh, hoàn toàn đem cảm giác tồn tại của Lưu Vân Vân ra sau đầu, tựa như cô ta chưa từng xuất hiện vậy, không khỏi có chút kinh ngạc trong lòng.
Trong mắt hai người đàn ông vừa xuất sắc, sự nghiệp lại thành công này mà nói thì phụ nữ cũng chỉ là một thứ đồ trang trí có cũng được mà không có cũng được, bởi chỉ cần bọn họ vẫy vẫy tay là sẽ có hàng ngàn hàng vạn mỹ nữ tuyệt sắc thay nhau xuất hiện tầng tầng lớp lớp, và trước nay họ không cần phải coi trọng bất cứ một người nào, cảm tình đối với bọn họ mà nói sợ rằng nó cũng chỉ là một loại tình cảm dư thừa mà thôi.