Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 101
Chương 101:
Cố Nhược Hy chỉ cảm thấy dưới chân có một luồng khí lạnh chui lên dưới lòng bàn chân, nhanh chóng lan ra khắp người.
“Nhược Hy à, mấy năm nay mẹ nhìn ra được. Mộc Phong đối với con tốt không còn gì để nói. Nhưng mẹ lại nói với con gia thế của thằng bé quá tốt, chúng ta không xứng.
Bây giờ mẹ muốn nói với con một chuyện. Đàn ông có điệu kiện tốt, cho dù là đối với con tốt thế nào thì cuối cùng cũng là người hai thế giới với chúng ta. Một đời người nói dài không dài, ngắn không ngắn. Hai người một khi cùng nhau chung sống thì sẽ phát hiện ra rất nhiều vấn đề khác biệt mà không phải chỉ dựa vào tình yêu là có thể giải quyết. Cuộc đời này của mẹ chính là ví dụ tốt nhất. Gả cho bố con nhưng lại vì không có gia thé bối cảnh, không được công nhận. Cuối cùng…” Giọng của Dương Thư Dung nắc nghẹn, cười mà lau nước mắt bên khóe mắt.
“Nhược Hy à, nhớ lời mẹ nói.”
Ra khỏi phòng bệnh của mẹ, lết bước chân nặng nề đi đi lại lại trong hành lang. Cứ cảm thấy hình như mẹ đã biết tất cả nhưng lại không dám hỏi. Cả ngày mẹ ở trong phòng bệnh, chỉ là ban ngày thi thoảng ra công viên tàn bộ nhưng cũng có dì Trần đi theo, có lẽ sẽ không biết chuyện ồn ào dời sông lắp biển bên ngoài.
Nhưng Kỳ Thiếu Cần thường tới thăm mẹ, còn tặng nhiều đồ bổ quý giá như vậy, lại có ý gì? Chỉ cần vừa nghĩ đến việc Kỳ Thiếu Cần tiếp cận mẹ thì lông sau lưng lại dựng lên, ớn lạnh.
Khi Lục Nghệ Thần tìm được cô thì cô đang đứng ngây người trên hành lang. Đột nhiên cảm thấy người mình nhẹ bẫng, rơi vào vòng tay của Lục Nghệ Thần.
“Ai bảo em chạy ra khỏi nhà thế?”
Nhà… căn biệt thự sang trọng như lâu đài kia?
“Tôi chỉ là… tới thăm mẹ tôi.” Cô để chuyện của Kỳ Thiếu Cần qua một bên.
“Em nên gọi điện trước cho tôi, tôi đi cùng em.”
“Anh bận như vậy, chút chuyện nhỏ này không cần phải phiền anh.” Có Nhược Hy có gắng gượng cười, không để Lục Nghệ Thần nhìn ra sơ hở. Hai ngày nay ở trong biệt thự chơi cùng An Khả Hinh, Lục Nghệ Thần mãi vẫn không về nhà. Anh bận đến mức không có thời gian về nhà thì cô sao dám gọi điện làm phiền anh chứ.
“Cho dù tôi không có thười gian thì tôi cũng sẽ sắp xếp vệ sĩ đi theo em.” Giọng của Lục Nghệ Thần hơi trầm, có thẻ thấy được anh không vui.
Cố Nhược Hy cười, đôi mắt lớn long lanh nhìn vào anh: “Nếu đi ra đi vào đều có vệ sĩ theo thì tôi thật sự sẽ trở thành phu nhân hào môn mắt! Nếu quen rồi thì sau này khi kết thúc hợp đồng, đột nhiên không có người đi theo nữa thì tôi sợ không quen được!”
Lục Nghệ Thần nhíu mày, ánh mắt sâu thẳm nhìn nụ cười rạng rỡ của Có Nhược Hy, lại càng sâu hơn.
“Hai ngày nữa mẹ tôi sẽ xuất viện, tôi muốn ở lại bệnh viện với bà.” Cô thật sự rất sợ Kỳ Thiếu Cẩn sẽ lại đến bệnh viện.
“Tôi đã sắp xếp một nơi thanh tịnh rồi. Ngày mai sẽ để mẹ em xuắt viện qua đó ở.” Lục Nghệ Thần nói.
“Vẫn là thôi đi. Mẹ tôi chắc chắn sẽ nghỉ ngờ.”
“Nếu xuất viện về nhà thì không phải sẽ biết được mọi chuyện rồi sao?” Lục Nghệ Thần cười hỏi lại.
“Cũng đúng nhỉ.” Cố Nhược Hy rầu rĩ cào tóc: “Đúng là tiền thoái lưỡng nan.”
“Càng huống hồ tôi cũng có nghĩa vụ sắp xếp tốt cho mẹ vợ và anh vợ.” Lục Nghệ Thần cười nhìn khuôn mặt xấu hổ mà đỏ hồng của cô, ôm cô đi ra khỏi bệnh viện.
“Anh muốn đưa tôi đi đâu?”
“Vợ mới cưới thì phải thường xuyên lộ mặt mới thể hiện được chúng ta ân ái.” Anh cười, kéo cô lên xe.
Lục Nghệ Thần đưa Cố Nhược Hy vào một tiệm đồ hiệu, đích thân lựa đồ cho cô, khiến không ít người xung quanh chụp ảnh.
Cố Nhược Hy căng thẳng mà lòng bàn tay đầy mồ hôi. Lục Nghệ Thần lại thong dong ngồi lên sô pha, mặc cho bọn họ tùy ý chụp ảnh. Ánh mắt chăm chú trên người Cố Nhược Hy, diễn tốt vai ông chồng hoàn mỹ. Nhìn cô thay hết bộ này đến bộ khác, chỉ cằn bộ nào mặc vừa mắt thì đều mua hết. Ngay cả nhân viên trong tiệm đều hâm mộ mà hét lên.
“Lục phu nhân, Lục tiên sinh, xin chào.” Nữ nhân viên khi quẹt thẻ thì không kìm được mà cười tươi với Cố Nhược Hy.
Mặt Cố Nhược Hy liền đỏ bừng, mắt tự nhiên. Lục phu nhân… cách xưng hô này mới lạ lại xa lạ, nhưng lại khiến đáy lòng từ từ dâng lên niềm vui.
Cố Nhược Hy chỉ cảm thấy dưới chân có một luồng khí lạnh chui lên dưới lòng bàn chân, nhanh chóng lan ra khắp người.
“Nhược Hy à, mấy năm nay mẹ nhìn ra được. Mộc Phong đối với con tốt không còn gì để nói. Nhưng mẹ lại nói với con gia thế của thằng bé quá tốt, chúng ta không xứng.
Bây giờ mẹ muốn nói với con một chuyện. Đàn ông có điệu kiện tốt, cho dù là đối với con tốt thế nào thì cuối cùng cũng là người hai thế giới với chúng ta. Một đời người nói dài không dài, ngắn không ngắn. Hai người một khi cùng nhau chung sống thì sẽ phát hiện ra rất nhiều vấn đề khác biệt mà không phải chỉ dựa vào tình yêu là có thể giải quyết. Cuộc đời này của mẹ chính là ví dụ tốt nhất. Gả cho bố con nhưng lại vì không có gia thé bối cảnh, không được công nhận. Cuối cùng…” Giọng của Dương Thư Dung nắc nghẹn, cười mà lau nước mắt bên khóe mắt.
“Nhược Hy à, nhớ lời mẹ nói.”
Ra khỏi phòng bệnh của mẹ, lết bước chân nặng nề đi đi lại lại trong hành lang. Cứ cảm thấy hình như mẹ đã biết tất cả nhưng lại không dám hỏi. Cả ngày mẹ ở trong phòng bệnh, chỉ là ban ngày thi thoảng ra công viên tàn bộ nhưng cũng có dì Trần đi theo, có lẽ sẽ không biết chuyện ồn ào dời sông lắp biển bên ngoài.
Nhưng Kỳ Thiếu Cần thường tới thăm mẹ, còn tặng nhiều đồ bổ quý giá như vậy, lại có ý gì? Chỉ cần vừa nghĩ đến việc Kỳ Thiếu Cần tiếp cận mẹ thì lông sau lưng lại dựng lên, ớn lạnh.
Khi Lục Nghệ Thần tìm được cô thì cô đang đứng ngây người trên hành lang. Đột nhiên cảm thấy người mình nhẹ bẫng, rơi vào vòng tay của Lục Nghệ Thần.
“Ai bảo em chạy ra khỏi nhà thế?”
Nhà… căn biệt thự sang trọng như lâu đài kia?
“Tôi chỉ là… tới thăm mẹ tôi.” Cô để chuyện của Kỳ Thiếu Cần qua một bên.
“Em nên gọi điện trước cho tôi, tôi đi cùng em.”
“Anh bận như vậy, chút chuyện nhỏ này không cần phải phiền anh.” Có Nhược Hy có gắng gượng cười, không để Lục Nghệ Thần nhìn ra sơ hở. Hai ngày nay ở trong biệt thự chơi cùng An Khả Hinh, Lục Nghệ Thần mãi vẫn không về nhà. Anh bận đến mức không có thời gian về nhà thì cô sao dám gọi điện làm phiền anh chứ.
“Cho dù tôi không có thười gian thì tôi cũng sẽ sắp xếp vệ sĩ đi theo em.” Giọng của Lục Nghệ Thần hơi trầm, có thẻ thấy được anh không vui.
Cố Nhược Hy cười, đôi mắt lớn long lanh nhìn vào anh: “Nếu đi ra đi vào đều có vệ sĩ theo thì tôi thật sự sẽ trở thành phu nhân hào môn mắt! Nếu quen rồi thì sau này khi kết thúc hợp đồng, đột nhiên không có người đi theo nữa thì tôi sợ không quen được!”
Lục Nghệ Thần nhíu mày, ánh mắt sâu thẳm nhìn nụ cười rạng rỡ của Có Nhược Hy, lại càng sâu hơn.
“Hai ngày nữa mẹ tôi sẽ xuất viện, tôi muốn ở lại bệnh viện với bà.” Cô thật sự rất sợ Kỳ Thiếu Cẩn sẽ lại đến bệnh viện.
“Tôi đã sắp xếp một nơi thanh tịnh rồi. Ngày mai sẽ để mẹ em xuắt viện qua đó ở.” Lục Nghệ Thần nói.
“Vẫn là thôi đi. Mẹ tôi chắc chắn sẽ nghỉ ngờ.”
“Nếu xuất viện về nhà thì không phải sẽ biết được mọi chuyện rồi sao?” Lục Nghệ Thần cười hỏi lại.
“Cũng đúng nhỉ.” Cố Nhược Hy rầu rĩ cào tóc: “Đúng là tiền thoái lưỡng nan.”
“Càng huống hồ tôi cũng có nghĩa vụ sắp xếp tốt cho mẹ vợ và anh vợ.” Lục Nghệ Thần cười nhìn khuôn mặt xấu hổ mà đỏ hồng của cô, ôm cô đi ra khỏi bệnh viện.
“Anh muốn đưa tôi đi đâu?”
“Vợ mới cưới thì phải thường xuyên lộ mặt mới thể hiện được chúng ta ân ái.” Anh cười, kéo cô lên xe.
Lục Nghệ Thần đưa Cố Nhược Hy vào một tiệm đồ hiệu, đích thân lựa đồ cho cô, khiến không ít người xung quanh chụp ảnh.
Cố Nhược Hy căng thẳng mà lòng bàn tay đầy mồ hôi. Lục Nghệ Thần lại thong dong ngồi lên sô pha, mặc cho bọn họ tùy ý chụp ảnh. Ánh mắt chăm chú trên người Cố Nhược Hy, diễn tốt vai ông chồng hoàn mỹ. Nhìn cô thay hết bộ này đến bộ khác, chỉ cằn bộ nào mặc vừa mắt thì đều mua hết. Ngay cả nhân viên trong tiệm đều hâm mộ mà hét lên.
“Lục phu nhân, Lục tiên sinh, xin chào.” Nữ nhân viên khi quẹt thẻ thì không kìm được mà cười tươi với Cố Nhược Hy.
Mặt Cố Nhược Hy liền đỏ bừng, mắt tự nhiên. Lục phu nhân… cách xưng hô này mới lạ lại xa lạ, nhưng lại khiến đáy lòng từ từ dâng lên niềm vui.