Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3777: Thần Sơn
- Ngươi?
Trương Huyền cau mày.
Tôn Cường này từ trước tới nay không thích tu luyện, có thể nắm giữ thực lực Ngụy Thần, cũng là vì có thể đi theo hắn vào Thần giới mới nỗ lực, để hắn và thiên tài Thần giới giao đấu, trong lòng thủy chung không quá an tâm.
- Thực lực của bọn hắn, hẳn là không đáng để các tiểu thiếu gia và tiểu thư động thủ, thực sự không được, chờ ta thua, lại để cho bọn họ lên!
Biết hắn băn khoăn, Tôn Cường nói.
- Cũng được!
Trương Huyền khoát tay áo.
- Ta cùng ngươi tỷ thí!
Thấy bên này toát ra một mập mạp hơn bốn mươi tuổi, sau lưng trung niên, một thiếu niên đi ra, hai mắt đen nhánh, mang theo dũng mãnh và nhuệ khí đặc thù của thiếu niên.
- Điền Hoành, điểm đến là dừng, không nên đả thương người!
Trung niên nói.
- Vâng!
Thanh niên gọi Điền Hoành đi tới trước Tôn Cường, ánh mắt lộ ra khinh thường:
- Xin mời!
Hơn bốn mươi tuổi cũng không đột phá đến Thần Linh, đã bỏ qua thời gian đột phá tốt nhất, coi như nắm giữ Thần Linh chi khí, cũng chưa chắc có thể thành công.
- Một mình ngươi khiêu chiến ta?
Tôn Cường cũng không sốt ruột ra tay, mà ngón tay lắc lắc, lộ ra vẻ đạm nhiên:
- Vẫn là các ngươi cùng lên đi!
- Ta một người là đủ rồi!
Điền Hoành hừ lạnh, đánh ra một quyền.
Không khí bị áp súc, phát ra âm thanh xé gió.
Dù chỉ có mười mấy tuổi, tu vi lại không yếu, lực lượng rất tinh thuần.
Tôn Cường lắc đầu, tay phải vẫn chắp ở sau lưng, tay trái nhẹ nhàng bao quát, bàn tay nháy mắt biến thành mấy cái, trước mắt đều là huyễn ảnh.
Bành!
Điền Hoành còn không có phản ứng lại, liền bị đánh trúng ngực, liên tục lùi lại ba bước, dưới chân mềm nhũn, ngồi dưới đất.
Trương Huyền thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù Tôn Cường không cố gắng tu luyện, nhưng dù sao cũng học tập công pháp Thiên Đạo tinh giản và võ kỹ Thiên Đạo tinh giản, lại trải qua Danh Sư đại lục và Thượng Thương, nắm giữ kinh nghiệm chiến đấu phong phú, cho dù thiếu niên này thiên tư không tệ, tới tỷ thí vẫn kém một đoạn rất lớn.
- Ta nói qua, ngươi không phải đối thủ, cùng lên đi!
Một chiêu đánh bại Điền Hoành, Tôn Cường nhìn quanh một vòng, nhìn về phía rất nhiều thiếu niên còn lại, mang theo biểu lộ cao thủ tịch mịch.
- Tôn thúc, ngươi đã chiến đấu một trận, để ta tới đi!
Viên Đào đi ra.
- Các ngươi đủ chưa, cũng không nhìn một chút đây là địa phương nào, vẫn là ta tới... Đồng dạng là mọi người cùng nhau xông lên, thực sự không được, chư vị tiền bối muốn động thủ mà nói, cũng có thể đè thấp tu vi, yên tâm, ta một người tiếp...
Trường thương run lên, Trịnh Dương uy phong lẫm liệt.
- Dựa vào cái gì ngươi tới? Ta cũng đã lâu không có xuất thủ có được hay không...
Ngụy Như Yên mỉm cười.
...
Trương Huyền che mặt.
Trương Giáp thì trợn mắt hốc mồm.
Chủ nhân không phải nói, hắn ưa thích khiêm tốn sao?
Vì sao học sinh, hạ nhân không có một cái bớt lo?
Này nhìn như thế nào, cũng không liên quan đến khiêm tốn ah...
- Phách lối như vậy, ta muốn cùng ngươi so!
- Ta cùng nữ hài áo xanh so!
- Ta giáo huấn tên mập mạp kia, nói chuyện quá khinh người, quả thực không để ta vào mắt...
- Ta để ngươi vào mắt... Đúng rồi, đại ca, xin hỏi ngươi tên gì, có bạn gái chưa...
...
Động tác của đám người Trịnh Dương, triệt để chọc giận thiếu niên bốn phía, một hồi gào thét, nhao nhao vọt lên.
Mấy hơi thở sau, tất cả đều nằm trên mặt đất.
Những thiên tài này, dù ở Dạ Minh thành sắp xếp thứ tự rất cao, nhưng ở trước mặt đám người Triệu Nhã, cái gì cũng không tính, thậm chí ngay cả Tôn Cường cũng kém xa tít tắp.
- Cái này...
Mấy trung niên trước đó còn chất vấn, nhìn đám hậu bối nằm ở trên đất, từng cái con mắt choáng váng, suýt chút nữa hộc máu.
Còn tưởng đối phương là dựa vào quan hệ, không nghĩ tới thực lực mạnh mẽ như vậy.
Lợi hại như vậy... Tại sao phải mua danh ngạch, mà không đi tranh đoạt!
Tranh đoạt mà nói... Mười vị trí đầu nơi nào còn có chuyện gì của bọn họ.
Đối mặt một màn này, tuy Ngô Phương Thanh không lên tiếng, nhưng trong lòng càng thêm khẳng định.
Bất luận từ chỗ nào cũng có thể nhìn ra, thiên phú của những người này rất cao, loại người này xuất hiện một cái, xem như gặp may mắn, một lần toát ra nhiều như vậy, muốn nói không có vấn đề, đánh chết cũng không tin.
Bởi vậy cho dù đối phương không phải huyết Đế Quân mạch, cũng sẽ không kém.
- Như vậy có thể chứng minh, học sinh của Trương Huyền thiếu gia có tư cách ngồi ở chỗ này hay không?
Ngô Phương Thanh mỉm cười nói.
- Có thể...
Mọi người nói không ra lời.
Tuy ở Thần Sơn, bị truyền tống đến sườn núi, cơ hội đạt được Thần Linh chi khí sẽ lớn hơn một chút, nhưng cuối cùng vẫn phải nhìn thực lực.
Thực lực càng mạnh, khả năng lấy được sẽ càng lớn.
Đám người này, mỗi một cái đều lợi hại như vậy, coi như hậu bối của bọn họ muốn tranh cũng không tranh nổi, còn không bằng thuận nước giong thuyền, nếu không ở trong Thần Sơn động thủ, sẽ không có cách nào ngăn cản.
- Nếu tất cả mọi người không có vấn đề, thời gian cũng không còn nhiều lắm, chuẩn bị bắt đầu đi!
Thấy mọi người không còn dị nghị, Ngô Phương Thanh không nói thêm lời, đứng dậy, thành chủ lệnh huyền phù ở phía trước, nhẹ nhàng điểm một cái, một đạo quang mang trắng tinh bao phủ cả quảng trường.
Ngay sau đó, một cánh cửa khổng lồ bất ngờ xuất hiện ở vị trí chính giữa quảng trường.
Mọi người đi tới trước.
- Trương Huyền thiếu gia, để cho bọn họ tiến vào đi!
Ngô Phương Thanh cười nói.
Trương Huyền nhìn lại, thấy cửa chỉ là truyền tống trận, không có nguy hiểm, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, bảo đám người Triệu Nhã đi vào.
- Mỗi người năm viên đan dược, trong này ẩn chứa lực lượng của ta, có thể giúp các ngươi đột phá ràng buộc! Gặp được nguy hiểm cũng có chỗ trợ giúp!
Cổ tay khẽ đảo, đưa qua mấy bình Thần Nguyên Đan.
Thứ này trong tay hắn đã không có trợ giúp quá lớn, còn không bằng ban cho mọi người, một khi đạt được Thần Linh chi khí, thành công đột phá, có thứ này, cũng có thể xung kích cảnh giới cao hơn.
- Đa tạ lão sư (thiếu gia, Huyền nhi)!
Mọi người đồng thời gật đầu.
Ngụy Thần tranh đoạt, cũng không có gì có thể giao phó, Trương Huyền không hề phí lời, mọi người nối đuôi nhau đi vào.
Sau khi đi vào, lập tức biến mất không thấy gì nữa, sau một khắc đã xuất hiện ở trên một dãy núi cao lớn.
Bởi vì Trương Huyền đã đột phá Thần Linh, không cách nào đi vào, chỉ có thể đợi ở bên ngoài.
Trên quảng trường, các thiếu niên Ngụy Thần lần lượt tiến lên, chưa tới một canh giờ, một ngàn hai trăm người toàn bộ đi vào, cửa lung lay một chút, chậm chạp biến mất.
- Truyền tống trận sau một ngày sẽ mở ra lần nữa... Chư vị không vội vã mà nói, phủ thành chủ đã chuẩn bị xong tiệc rượu, vừa vặn ở chỗ này chờ đợi!
Ngô Phương Thanh cười nói.
- Tốt!
Đám người đồng thời gật đầu.
Một ngày mà thôi, đối với tu luyện giả mà nói, không tính là gì.
Trương Huyền cũng chẳng muốn trở về, đi theo sau lưng mọi người vào phủ thành chủ.
...
Thông qua cửa, thân thể lung lay, Triệu Nhã lần nữa đứng vững thân hình, phát hiện đã đi tới một dãy núi cao vút trong mây.
Hoàn toàn khác biệt Linh Cơ Sơn trước đó, nơi này linh khí sung túc, thảm thực vật tươi tốt, khắp nơi tràn đầy sinh cơ, mà không phải suy yếu.
- Trước tìm Thần Linh chi khí...
Biết tìm tới Thần Linh chi khí mới có thể đột phá, thân thể mềm mại vụt qua, thẳng tắp bay về phía đỉnh núi.
Thông qua quan sát, nàng đã phát hiện, càng lên trên linh khí càng nồng đậm, nhất định càng dễ dàng tìm kiếm Thần Linh chi khí.
Bay mấy trăm mét, nghe được trên không vang lên tiếng gió, thân thể vụt qua, trốn ở sau lưng một cây đại thụ, nhìn lại phương hướng âm thanh vang lên, một mũi tên bắn ở cách đó không xa.
Ngay sau đó, một đồ vật màu trắng tựa như thỏ nhận lấy kinh hãi, nhanh chóng vọt lên phía trước.
- Là cái này... Thần Linh chi khí?
Ánh mắt Triệu Nhã sáng lên.
Thời điểm tới đã nghe Tôn Cường chuyên môn bàn giao, Thần Linh chi khí ở Thần Sơn vô cùng có khả năng huyễn hóa thành sinh mệnh, không dễ bắt như vậy, không nghĩ tới thoạt nhìn giống như thỏ.
- Bắt lấy nó...
Một tiếng la hét, hai bóng người vội vã đi vào trước mặt.
Mũi tên trước đó chính là bọn họ bắn ra.
Sưu sưu sưu sưu!
Lại liên tục mấy mũi tên, Thần Linh chi khí bộ dáng thỏ bị đánh trúng, nằm trên mặt đất vùng vẫy hai cái, biến thành một đạo thể khí màu vàng kim.
- Ta tới trước đi!
Một người bắn tên ngạc nhiên cầm thể khí ở trong lòng bàn tay, há miệng nuốt xuống.
Ngay sau đó, Triệu Nhã cũng cảm giác được lực lượng trong cơ thể đối phương cấp tốc tăng thêm, càng ngày càng mạnh, xem ra bất cứ lúc nào cũng sẽ đột phá Ngụy Thần ràng buộc, trở thành Thần Linh chân chính.
- Ta cũng muốn nhanh lên một chút...
Thấy săn bắt Thần Linh chi khí không phức tạp, Triệu Nhã không chần chừ, tiếp tục bay lượn.
Trên đường đi, đồng dạng gặp không ít Thần Linh chi khí bộ dáng thỏ, chẳng qua đều có người săn bắt, nàng cũng lười ra tay cướp đoạt.
Rất mau tới đỉnh núi.
Nơi này áp lực rõ ràng mạnh mẽ hơn phía dưới không ít, người có thể đi lên rất ít, dạo qua một vòng, cũng không phát hiện những người khác, Triệu Nhã nhíu mày, căn cứ dấu vết để lại, tìm kiếm Thần Linh chi khí lưu lại ấn ký.
Thời điểm đi lên, nàng chuyên môn quan sát, biết thứ này làm sao tìm.
- Dấu vết có chút không đúng, lớn hơn một chút, chẳng qua... không quan trọng!
Rất nhanh, nàng tìm được một địa phương không giống.
Lực lượng toàn thân vận chuyển, thuần âm chi thể phát huy đến cực hạn, Triệu Nhã dựa theo dấu vết cấp tốc tiến lên.
Hô!
Ở cuối dấu vết, một Bạch Hổ chui ra, tỏa ra khí tức kinh người.
- Cái này...
Triệu Nhã sững sờ.
Thần Linh chi khí khác đều là thỏ, làm sao toát ra một đại gia hỏa như vậy?
Bất quá lúc này cũng không quản được nhiều như vậy, tay ngọc khẽ đảo, Triệu Nhã xông tới, võ kỹ Thiên Đạo tinh giản tùy ý vận dụng, thân thể mềm mại không ngừng lấp lóe.
Thân là đại sư tỷ, Triệu Nhã từ trước tới nay yêu cầu nghiêm khắc với mình, lại thêm thể chất đặc thù, đồng môn cùng cấp bậc không người có thể vượt qua, Trịnh Dương cũng không phải đối thủ, lúc này phát huy toàn bộ thực lực, tiếng gió rít gào, lực lượng trong cơ thể vây quanh bốn phía, tựa như gió lốc.
- Tên này thật lợi hại...
Chiến đấu một hồi, trên đầu Triệu Nhã toát ra mồ hôi lạnh.
Trước đó thỏ, nàng thấy qua, chỉ cần đuổi theo, một ngón tay liền có thể bóp chết, bằng không thì sẽ không bị mũi tên bắn giết, nhưng Bạch Hổ này, thực lực còn cường đại hơn nàng không ít, so sánh với Thần Linh hạ phẩm bình thường cũng không kém chút nào, thậm chí còn hơn!
Nói cách khác, bây giờ Triệu Nhã là cùng một Thần Linh chân chính chiến đấu!
Dưới tình huống bình thường rất khó vượt qua, nhưng lúc này tên đã lên dây, lại không có biện pháp nào khác, Triệu Nhã cắn chặt răng, há miệng nuốt xuống đan dược lão sư ban cho.
Dược vật vào miệng tan đi, trong đó ẩn chứa Thiên Đạo chi khí lập tức chạy toàn thân, chiến đấu sinh ra mệt mỏi lập tức biến mất.
Trương Huyền cau mày.
Tôn Cường này từ trước tới nay không thích tu luyện, có thể nắm giữ thực lực Ngụy Thần, cũng là vì có thể đi theo hắn vào Thần giới mới nỗ lực, để hắn và thiên tài Thần giới giao đấu, trong lòng thủy chung không quá an tâm.
- Thực lực của bọn hắn, hẳn là không đáng để các tiểu thiếu gia và tiểu thư động thủ, thực sự không được, chờ ta thua, lại để cho bọn họ lên!
Biết hắn băn khoăn, Tôn Cường nói.
- Cũng được!
Trương Huyền khoát tay áo.
- Ta cùng ngươi tỷ thí!
Thấy bên này toát ra một mập mạp hơn bốn mươi tuổi, sau lưng trung niên, một thiếu niên đi ra, hai mắt đen nhánh, mang theo dũng mãnh và nhuệ khí đặc thù của thiếu niên.
- Điền Hoành, điểm đến là dừng, không nên đả thương người!
Trung niên nói.
- Vâng!
Thanh niên gọi Điền Hoành đi tới trước Tôn Cường, ánh mắt lộ ra khinh thường:
- Xin mời!
Hơn bốn mươi tuổi cũng không đột phá đến Thần Linh, đã bỏ qua thời gian đột phá tốt nhất, coi như nắm giữ Thần Linh chi khí, cũng chưa chắc có thể thành công.
- Một mình ngươi khiêu chiến ta?
Tôn Cường cũng không sốt ruột ra tay, mà ngón tay lắc lắc, lộ ra vẻ đạm nhiên:
- Vẫn là các ngươi cùng lên đi!
- Ta một người là đủ rồi!
Điền Hoành hừ lạnh, đánh ra một quyền.
Không khí bị áp súc, phát ra âm thanh xé gió.
Dù chỉ có mười mấy tuổi, tu vi lại không yếu, lực lượng rất tinh thuần.
Tôn Cường lắc đầu, tay phải vẫn chắp ở sau lưng, tay trái nhẹ nhàng bao quát, bàn tay nháy mắt biến thành mấy cái, trước mắt đều là huyễn ảnh.
Bành!
Điền Hoành còn không có phản ứng lại, liền bị đánh trúng ngực, liên tục lùi lại ba bước, dưới chân mềm nhũn, ngồi dưới đất.
Trương Huyền thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù Tôn Cường không cố gắng tu luyện, nhưng dù sao cũng học tập công pháp Thiên Đạo tinh giản và võ kỹ Thiên Đạo tinh giản, lại trải qua Danh Sư đại lục và Thượng Thương, nắm giữ kinh nghiệm chiến đấu phong phú, cho dù thiếu niên này thiên tư không tệ, tới tỷ thí vẫn kém một đoạn rất lớn.
- Ta nói qua, ngươi không phải đối thủ, cùng lên đi!
Một chiêu đánh bại Điền Hoành, Tôn Cường nhìn quanh một vòng, nhìn về phía rất nhiều thiếu niên còn lại, mang theo biểu lộ cao thủ tịch mịch.
- Tôn thúc, ngươi đã chiến đấu một trận, để ta tới đi!
Viên Đào đi ra.
- Các ngươi đủ chưa, cũng không nhìn một chút đây là địa phương nào, vẫn là ta tới... Đồng dạng là mọi người cùng nhau xông lên, thực sự không được, chư vị tiền bối muốn động thủ mà nói, cũng có thể đè thấp tu vi, yên tâm, ta một người tiếp...
Trường thương run lên, Trịnh Dương uy phong lẫm liệt.
- Dựa vào cái gì ngươi tới? Ta cũng đã lâu không có xuất thủ có được hay không...
Ngụy Như Yên mỉm cười.
...
Trương Huyền che mặt.
Trương Giáp thì trợn mắt hốc mồm.
Chủ nhân không phải nói, hắn ưa thích khiêm tốn sao?
Vì sao học sinh, hạ nhân không có một cái bớt lo?
Này nhìn như thế nào, cũng không liên quan đến khiêm tốn ah...
- Phách lối như vậy, ta muốn cùng ngươi so!
- Ta cùng nữ hài áo xanh so!
- Ta giáo huấn tên mập mạp kia, nói chuyện quá khinh người, quả thực không để ta vào mắt...
- Ta để ngươi vào mắt... Đúng rồi, đại ca, xin hỏi ngươi tên gì, có bạn gái chưa...
...
Động tác của đám người Trịnh Dương, triệt để chọc giận thiếu niên bốn phía, một hồi gào thét, nhao nhao vọt lên.
Mấy hơi thở sau, tất cả đều nằm trên mặt đất.
Những thiên tài này, dù ở Dạ Minh thành sắp xếp thứ tự rất cao, nhưng ở trước mặt đám người Triệu Nhã, cái gì cũng không tính, thậm chí ngay cả Tôn Cường cũng kém xa tít tắp.
- Cái này...
Mấy trung niên trước đó còn chất vấn, nhìn đám hậu bối nằm ở trên đất, từng cái con mắt choáng váng, suýt chút nữa hộc máu.
Còn tưởng đối phương là dựa vào quan hệ, không nghĩ tới thực lực mạnh mẽ như vậy.
Lợi hại như vậy... Tại sao phải mua danh ngạch, mà không đi tranh đoạt!
Tranh đoạt mà nói... Mười vị trí đầu nơi nào còn có chuyện gì của bọn họ.
Đối mặt một màn này, tuy Ngô Phương Thanh không lên tiếng, nhưng trong lòng càng thêm khẳng định.
Bất luận từ chỗ nào cũng có thể nhìn ra, thiên phú của những người này rất cao, loại người này xuất hiện một cái, xem như gặp may mắn, một lần toát ra nhiều như vậy, muốn nói không có vấn đề, đánh chết cũng không tin.
Bởi vậy cho dù đối phương không phải huyết Đế Quân mạch, cũng sẽ không kém.
- Như vậy có thể chứng minh, học sinh của Trương Huyền thiếu gia có tư cách ngồi ở chỗ này hay không?
Ngô Phương Thanh mỉm cười nói.
- Có thể...
Mọi người nói không ra lời.
Tuy ở Thần Sơn, bị truyền tống đến sườn núi, cơ hội đạt được Thần Linh chi khí sẽ lớn hơn một chút, nhưng cuối cùng vẫn phải nhìn thực lực.
Thực lực càng mạnh, khả năng lấy được sẽ càng lớn.
Đám người này, mỗi một cái đều lợi hại như vậy, coi như hậu bối của bọn họ muốn tranh cũng không tranh nổi, còn không bằng thuận nước giong thuyền, nếu không ở trong Thần Sơn động thủ, sẽ không có cách nào ngăn cản.
- Nếu tất cả mọi người không có vấn đề, thời gian cũng không còn nhiều lắm, chuẩn bị bắt đầu đi!
Thấy mọi người không còn dị nghị, Ngô Phương Thanh không nói thêm lời, đứng dậy, thành chủ lệnh huyền phù ở phía trước, nhẹ nhàng điểm một cái, một đạo quang mang trắng tinh bao phủ cả quảng trường.
Ngay sau đó, một cánh cửa khổng lồ bất ngờ xuất hiện ở vị trí chính giữa quảng trường.
Mọi người đi tới trước.
- Trương Huyền thiếu gia, để cho bọn họ tiến vào đi!
Ngô Phương Thanh cười nói.
Trương Huyền nhìn lại, thấy cửa chỉ là truyền tống trận, không có nguy hiểm, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, bảo đám người Triệu Nhã đi vào.
- Mỗi người năm viên đan dược, trong này ẩn chứa lực lượng của ta, có thể giúp các ngươi đột phá ràng buộc! Gặp được nguy hiểm cũng có chỗ trợ giúp!
Cổ tay khẽ đảo, đưa qua mấy bình Thần Nguyên Đan.
Thứ này trong tay hắn đã không có trợ giúp quá lớn, còn không bằng ban cho mọi người, một khi đạt được Thần Linh chi khí, thành công đột phá, có thứ này, cũng có thể xung kích cảnh giới cao hơn.
- Đa tạ lão sư (thiếu gia, Huyền nhi)!
Mọi người đồng thời gật đầu.
Ngụy Thần tranh đoạt, cũng không có gì có thể giao phó, Trương Huyền không hề phí lời, mọi người nối đuôi nhau đi vào.
Sau khi đi vào, lập tức biến mất không thấy gì nữa, sau một khắc đã xuất hiện ở trên một dãy núi cao lớn.
Bởi vì Trương Huyền đã đột phá Thần Linh, không cách nào đi vào, chỉ có thể đợi ở bên ngoài.
Trên quảng trường, các thiếu niên Ngụy Thần lần lượt tiến lên, chưa tới một canh giờ, một ngàn hai trăm người toàn bộ đi vào, cửa lung lay một chút, chậm chạp biến mất.
- Truyền tống trận sau một ngày sẽ mở ra lần nữa... Chư vị không vội vã mà nói, phủ thành chủ đã chuẩn bị xong tiệc rượu, vừa vặn ở chỗ này chờ đợi!
Ngô Phương Thanh cười nói.
- Tốt!
Đám người đồng thời gật đầu.
Một ngày mà thôi, đối với tu luyện giả mà nói, không tính là gì.
Trương Huyền cũng chẳng muốn trở về, đi theo sau lưng mọi người vào phủ thành chủ.
...
Thông qua cửa, thân thể lung lay, Triệu Nhã lần nữa đứng vững thân hình, phát hiện đã đi tới một dãy núi cao vút trong mây.
Hoàn toàn khác biệt Linh Cơ Sơn trước đó, nơi này linh khí sung túc, thảm thực vật tươi tốt, khắp nơi tràn đầy sinh cơ, mà không phải suy yếu.
- Trước tìm Thần Linh chi khí...
Biết tìm tới Thần Linh chi khí mới có thể đột phá, thân thể mềm mại vụt qua, thẳng tắp bay về phía đỉnh núi.
Thông qua quan sát, nàng đã phát hiện, càng lên trên linh khí càng nồng đậm, nhất định càng dễ dàng tìm kiếm Thần Linh chi khí.
Bay mấy trăm mét, nghe được trên không vang lên tiếng gió, thân thể vụt qua, trốn ở sau lưng một cây đại thụ, nhìn lại phương hướng âm thanh vang lên, một mũi tên bắn ở cách đó không xa.
Ngay sau đó, một đồ vật màu trắng tựa như thỏ nhận lấy kinh hãi, nhanh chóng vọt lên phía trước.
- Là cái này... Thần Linh chi khí?
Ánh mắt Triệu Nhã sáng lên.
Thời điểm tới đã nghe Tôn Cường chuyên môn bàn giao, Thần Linh chi khí ở Thần Sơn vô cùng có khả năng huyễn hóa thành sinh mệnh, không dễ bắt như vậy, không nghĩ tới thoạt nhìn giống như thỏ.
- Bắt lấy nó...
Một tiếng la hét, hai bóng người vội vã đi vào trước mặt.
Mũi tên trước đó chính là bọn họ bắn ra.
Sưu sưu sưu sưu!
Lại liên tục mấy mũi tên, Thần Linh chi khí bộ dáng thỏ bị đánh trúng, nằm trên mặt đất vùng vẫy hai cái, biến thành một đạo thể khí màu vàng kim.
- Ta tới trước đi!
Một người bắn tên ngạc nhiên cầm thể khí ở trong lòng bàn tay, há miệng nuốt xuống.
Ngay sau đó, Triệu Nhã cũng cảm giác được lực lượng trong cơ thể đối phương cấp tốc tăng thêm, càng ngày càng mạnh, xem ra bất cứ lúc nào cũng sẽ đột phá Ngụy Thần ràng buộc, trở thành Thần Linh chân chính.
- Ta cũng muốn nhanh lên một chút...
Thấy săn bắt Thần Linh chi khí không phức tạp, Triệu Nhã không chần chừ, tiếp tục bay lượn.
Trên đường đi, đồng dạng gặp không ít Thần Linh chi khí bộ dáng thỏ, chẳng qua đều có người săn bắt, nàng cũng lười ra tay cướp đoạt.
Rất mau tới đỉnh núi.
Nơi này áp lực rõ ràng mạnh mẽ hơn phía dưới không ít, người có thể đi lên rất ít, dạo qua một vòng, cũng không phát hiện những người khác, Triệu Nhã nhíu mày, căn cứ dấu vết để lại, tìm kiếm Thần Linh chi khí lưu lại ấn ký.
Thời điểm đi lên, nàng chuyên môn quan sát, biết thứ này làm sao tìm.
- Dấu vết có chút không đúng, lớn hơn một chút, chẳng qua... không quan trọng!
Rất nhanh, nàng tìm được một địa phương không giống.
Lực lượng toàn thân vận chuyển, thuần âm chi thể phát huy đến cực hạn, Triệu Nhã dựa theo dấu vết cấp tốc tiến lên.
Hô!
Ở cuối dấu vết, một Bạch Hổ chui ra, tỏa ra khí tức kinh người.
- Cái này...
Triệu Nhã sững sờ.
Thần Linh chi khí khác đều là thỏ, làm sao toát ra một đại gia hỏa như vậy?
Bất quá lúc này cũng không quản được nhiều như vậy, tay ngọc khẽ đảo, Triệu Nhã xông tới, võ kỹ Thiên Đạo tinh giản tùy ý vận dụng, thân thể mềm mại không ngừng lấp lóe.
Thân là đại sư tỷ, Triệu Nhã từ trước tới nay yêu cầu nghiêm khắc với mình, lại thêm thể chất đặc thù, đồng môn cùng cấp bậc không người có thể vượt qua, Trịnh Dương cũng không phải đối thủ, lúc này phát huy toàn bộ thực lực, tiếng gió rít gào, lực lượng trong cơ thể vây quanh bốn phía, tựa như gió lốc.
- Tên này thật lợi hại...
Chiến đấu một hồi, trên đầu Triệu Nhã toát ra mồ hôi lạnh.
Trước đó thỏ, nàng thấy qua, chỉ cần đuổi theo, một ngón tay liền có thể bóp chết, bằng không thì sẽ không bị mũi tên bắn giết, nhưng Bạch Hổ này, thực lực còn cường đại hơn nàng không ít, so sánh với Thần Linh hạ phẩm bình thường cũng không kém chút nào, thậm chí còn hơn!
Nói cách khác, bây giờ Triệu Nhã là cùng một Thần Linh chân chính chiến đấu!
Dưới tình huống bình thường rất khó vượt qua, nhưng lúc này tên đã lên dây, lại không có biện pháp nào khác, Triệu Nhã cắn chặt răng, há miệng nuốt xuống đan dược lão sư ban cho.
Dược vật vào miệng tan đi, trong đó ẩn chứa Thiên Đạo chi khí lập tức chạy toàn thân, chiến đấu sinh ra mệt mỏi lập tức biến mất.