Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3761: Ngựa của ta biết rút thưởng
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
----------------------
Thần giới có Thần Bài hay không, hắn không biết, nhưng vị trước mắt này, liên tục hai lần đều đoán đúng, hơn nữa không kém chút nào, coi như không phải cũng không kém nhiều.
Cho nên đánh chết hắn cũng không dám tiếp tục cược.
Coi như cược, cũng phải chờ đợi xem, phía sau đối phương phỏng đoán chính xác hay không lại nói.
Nhìn về phía vòng tròn xoay tròn, trong lòng tính toán một chút, không sai biệt lắm ở chừng năm mươi, trên mặt không có bất kỳ biến hóa nào, nhìn về phía thanh niên cách đó không xa.
Chỉ thấy hắn tiếp tục quay đầu dặn dò:
- Vương Dĩnh, đi qua mua số 27!
- Vâng!
Sau lưng một nữ hài đi ra ngoài, một lát sau, kết quả xuất hiện, quả nhiên là 27.
Nghiêu Sơn chảy mồ hôi lạnh.
May mắn không có cược, nếu không nhà bếp cũng mất!
Chỉ là đối phương đến cùng làm sao mua chuẩn như vậy?
Một trăm chọn một, không kém chút nào...
Vận khí...
Lần đầu tiên là vận khí, lần thứ hai miễn cưỡng có thể, liên tục ba lần... vậy không có nửa xu quan hệ gì tới vận khí!
Thật ra thì không chỉ hắn khó tin, mấy người Triệu Nhã cũng bội phục.
Quả nhiên lão sư tới nơi nào, cho dù là Thần giới có vô số cao thủ, cũng ưu tú như vậy!
...
Phó Xa là một trong tam đại trưởng lão có quyền thế nhất dưới trướng thành chủ Ngô Phương Thanh, quản lý U Hồn điện vận chuyển.
Rút ra danh ngạch, là thuộc hắn quản lý.
Ăn xong cơm trưa, duỗi lưng một cái, định tìm địa phương nghe tiểu khúc.
Tuy ở Dạ Minh thành không phải người có quyền thế nhất, cũng không phải thực lực mạnh nhất, nhưng hắn rất thỏa mãn tình huống hiện tại, Thần Linh thượng phẩm đỉnh phong, dưới một người trên vạn người.
Hắn rõ ràng thiên phú của mình, Thiên Thần khẳng định là không đến được, đã như vậy, cần gì tiêu phí thời gian còn lại không nhiều, đi tranh thủ thực lực hư vô mờ mịt?
Còn không bằng qua loa cho xong chuyện, trộm đến kiếp phù du thảnh thơi vui vẻ!
- La Sinh, giúp ta hỏi thăm một chút, Tiểu Liên ở Thúy Hồng Lâu chuẩn bị xong chưa? Nếu tốt rồi, ta nghe hát xong sẽ đi tìm nàng!
Phó Xa trưởng lão phân phó nói.
Tiểu Liên ở Thúy Hồng Lâu, là một nhân tình của hắn, bình thường rất hay đi.
La Sinh gật đầu, vội vã đi ra ngoài, thời gian không dài, vẻ mặt lo lắng trở về.
- Thế nào?
Phó Xa trưởng lão sửa sang lại quần áo một chút, hỏi.
- Bẩm báo trưởng lão, vừa rồi hạ nhân tới báo, ngày hôm nay có người mua sắm danh ngạch đi vào Thần Sơn, đã liên tục trúng mười một lần!
La Sinh vội nói.
- Liên tục trúng mười một lần?
Phó Xa trưởng lão sững sờ, thân thể đột nhiên dừng lại:
- Có ý tứ gì? Là hắn một người một hơi mua một trăm số, hay là chuyện gì xảy ra?
Trước đó cũng có không ít thổ hào, mua tất cả con số trên bàn, như vậy bất luận ra số gì, cũng sẽ bị mua được.
- Không phải, hắn mỗi lần chỉ mua một số, nhưng nhiều lần đều trúng, thật giống như trận pháp bị hắn khống chế...
La Sinh nói.
- Chỉ mua một số? Còn trúng nhiều lần?
Con mắt Phó Xa trợn tròn:
- Ngươi không có gạt ta?
- Là thật... hiện tại bên ngoài đã vỡ tổ!
La Sinh nói.
- Có kiểm tra trận pháp chưa, không có xảy ra vấn đề chứ?
- Đã điều tra, tất cả bình thường...
- Đi qua nhìn một chút...
Phó Xa không còn tâm tình nghe hát, vội vã đi tới U Hồn điện, thời gian không dài liền đến.
Lúc này, trước vòng tròn phụ trách rút ra danh ngạch, đã đứng không biết bao nhiêu người.
- Lại trúng! Đã mười ba danh ngạch!
- Đúng vậy, liên tục trúng mười ba lần, làm sao làm được?
- Xem ra danh ngạch còn thừa lại không tới phiên chúng ta...
...
Tất cả mọi người tràn đầy khó tin.
Phó Xa trưởng lão đi vào trước mặt, nhìn kỹ một cái, phát hiện trận pháp quả thực không có bất cứ vấn đề gì, thanh niên bị tất cả mọi người vây quanh ở trung tâm, cũng không có bất kỳ động tác gì, trái lại hai tay một mực chắp ở sau lưng.
Như vậy liền có thể xác định danh ngạch là con số nào, liên tục mười ba lần, một lần không sai?
- Ta tới!
Thấy lần thứ mười bốn sắp mở ra, Phó Xa trưởng lão kìm nén không được, tung người đi vào đài cao, ngón tay điểm một cái, vòng tròn xoay tròn.
Trận pháp ánh sáng dập dờn, hắn cẩn thận kiểm tra mỗi một chỗ, không có bất cứ vấn đề gì.
- Đi mua số 13!
Một lát sau, sương mù tán đi, số 13 xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Vẫn không kém chút nào!
- Vị bằng hữu này, ngươi đến cùng là ai? Đây là ý gì?
Phó Xa trưởng lão kìm nén không được, nhảy xuống đài cao, mang theo tức giận.
- Vô danh tiểu tốt mà thôi, đi ngang qua nơi đây, mua sắm danh ngạch mà thôi!
Trương Huyền cười nhạt một tiếng.
- Đơn thuần mua sắm danh ngạch? Có thể trúng mười bốn lần?
Phó Xa trưởng lão vẫy tay một cái:
- Người đâu, đưa vị quý khách này đến phòng ta! Ta cảm thấy cần phải hảo hảo hỏi thăm một phen.
- Hảo hảo hỏi thăm? Làm sao, đường đường U Hồn điện, bởi vì ta mỗi lần đều có thể đoán được con số bao nhiêu, thua không nổi?
Trương Huyền nhấc mí mắt.
Thứ này giống như rút thưởng, cũng không thể bởi vì mỗi lần trúng thưởng, lại muốn bắt người đi!
Người ta không làm làm trái quy định sự tình, trận pháp tại nguyên chỗ, cũng khẽ động không có đi động.
- U Hồn điện lấy ra hai trăm danh ngạch, chính là cho người rút, để biểu hiện công bằng! Một mình ngươi mua đi tất cả danh ngạch, tu luyện giả khác làm sao bây giờ? Sao còn công bằng đáng nói?
Phó Xa trưởng lão nói.
- Công bằng? Những người này một mực tính toán, chẳng lẽ cũng là vì công bằng? Càng có thật nhiều người cả ngày đắm chìm ở đây, coi đây là nghề nghiệp, cũng gọi công bằng?
Trương Huyền khoát tay áo:
- Được rồi, nếu ngươi không nguyện ý ta mua sắm, ta không mua là được, cáo từ!
Mười một vị thân truyền, thêm vào cha mẹ, Tôn Cường, hết thảy mười bốn người, hiện tại có được mười bốn danh ngạch, không cần thiết tiếp tục nữa.
Dù sao mục đích của hắn là Thần Linh chi khí, mà không phải tìm phiền toái.
Vừa tới Thần giới, vẫn nên khiêm tốn làm chủ.
- Chậm đã!
Phó Xa trưởng lão còn chưa lên tiếng, một lão giả hét lớn một tiếng, ngăn ở phía trước, chính là Nghiêu Sơn trước đó đánh cược thua:
- Nhận được nhiều danh ngạch như vậy, muốn xoay người rời đi, nào có chuyện dễ dàng như vậy? Mọi người nói có đúng hay không?
- Không sai!
- Chúng ta cũng là vì rút danh ngạch mà đến, hiện tại ngươi rút đi hết, chúng ta không còn cơ hội, không cho cái thuyết pháp liền đi, nằm mơ!
- Mười bốn danh ngạch, lấy ra bảy cái phân cho mọi người, đây không tính quá phận chứ...
Một mảnh nghị luận ầm ĩ, không ít người cười lạnh.
Mặc dù không biết vì sao đối phương có thể đoán ra câu trả lời chính xác, nhưng có người dẫn đầu, khẳng định không nguyện ý để hắn dễ dàng rời khỏi như vậy.
Trương Huyền cau mày, nhìn về phía Phó Xa trưởng lão:
- Đây là quy củ của U Hồn điện các ngươi? Mua sắm danh ngạch, không cho phép người khác thành công?
Phó Xa trưởng lão sửng sốt:
- Dĩ nhiên không phải! Bất quá ngươi liên tục trúng mười bốn lần, ta nghi ngờ dính dáng gian lận...
- Gian lận? Vậy được!
Trương Huyền nhìn qua:
- Ngươi làm cho ta xem một chút! Tất cả mọi người ở đây, cũng có thể làm cho ta nhìn, nếu như có thể làm được... đoán đúng dãy số, ta lấy ra mười bốn danh ngạch này hiến tặng!
- Ây...
Mọi người nói không ra lời.
Nếu như có thể đoán được danh ngạch, đã sớm phát tài, không có khả năng một mực đợi ở chỗ này.
- Không làm được?
Trương Huyền lắc đầu:
- Vậy thì xấu hổ, cáo từ!
Nói xong, Trương Huyền mang các đệ tử theo sát ở sau lưng, đi ra ngoài.
- Không thể đi...
Đám người vây chặt lên.
- Không cho ta đi cũng được, nếu như ta nhớ không lầm, còn có mười sáu danh ngạch chưa rút, cùng lắm thì ta ở chỗ này, rút tất cả danh ngạch là được!
Trương Huyền ôm hai tay ở trước ngực, trên mặt vui vẻ.
Tất cả mọi người giật nảy mình, vừa nghĩ tới hắn thần kỳ, bắt đầu có chút lùi bước.
Không ở nơi này, có lẽ bọn họ còn có thể trúng mấy lần, đợi ở đây, rút đi tất cả danh ngạch, coi như kiên trì cũng là bỏ phí tiền!
- Mọi người đừng nghe hắn nói bậy, bên cạnh hắn hết thảy chỉ có mười bốn Ngụy Thần, rút ra mười bốn lần đã là cực hạn!
Nghiêu Sơn nói.
Vừa rồi liền chú ý, đối phương hết thảy có mười bốn người, một người một ngày chỉ có thể rút một lần... Coi như muốn rút, còn có năng lực sao?
- Đúng vậy!
- Coi như ở đây, cũng không rút được nữa...
Mọi người bừng tỉnh hiểu ra, lần nữa ngăn cản.
Chỉ cần không để hắn đi, sớm muộn cũng sẽ phun ra một bộ phận danh ngạch.
Dù sao nhiều người như vậy, trong đó không thiếu cao thủ, đối phương mạnh hơn, cũng không dám phản kháng, huống chi trong thành phải dựa theo quy củ làm việc, đánh nhau... Hiển nhiên không có khả năng.
- Mua không được? Vị trưởng lão này, nếu như ta không nhìn sai quy củ, rút thưởng này không hạn chế chỉ có nhân loại chứ!
Không thèm để ý đám người ngăn, Trương Huyền cười một tiếng.
Rút hồi lâu, quy tắc sớm đã rõ ràng.
- Đương nhiên!
Phó Xa trưởng lão gật đầu.
Thần giới, không ít Thần thú đã có thể biến hóa, hóa thành bộ dáng nhân loại, chỉ hạn chế nhân loại mà nói, đối với Thần thú là cực kỳ không công bằng.
Cho nên quy tắc rút thưởng không có hạn chế nhân loại hay Thần thú.
- Vậy được...
Trương Huyền quay đầu phân phó Tôn Cường.
Người sau sắc mặt quái dị, khóe miệng co giật đi ra ngoài, một lát sau, dắt mười bốn con ngựa đi vào.
- Đã không cho ta đi, những con ngựa này của ta mới Ngụy Thần cảnh, cũng cần danh ngạch, để bọn chúng tiến hành rút ra, không quá phận chứ!
Trương Huyền khoát tay áo, một con ngựa giống như nghe hiểu lời nói, nhấc chân tiến lên, ở trên mặt đất viết ra số 64, hơn nữa đưa lên một viên Thần tệ.
Thanh niên trên đài khống chế nhận cũng không được, mà không nhận cũng không được, sau một lúc lâu, mới cầm Thần tệ ở trong tay, đặt vào số 64.
Vù!
Trận pháp biến mất, vòng tròn lộ ra kim đồng hồ... Số 64!
- Ngựa cũng có thể cược?
- U Minh điện không nói động vật không thể mua, một con ngựa rút ra một cái, hắn cái này có mười mấy con... Toàn bộ rút hết, chẳng phải không còn số nào sao?
- Vậy làm sao bây giờ?
...
Tất cả mọi người điên rồi.
Còn tưởng đối phương có danh ngạch, sẽ không cách nào rút ra, chỉ có thể bị vây ở chỗ này, mặc cho mọi người bóc lột, nằm mơ cũng không nghĩ đến, người ta ngay cả ngựa cũng kéo tới...
Quan trọng là ngựa này cũng có thể lấy tiền, có thể đoán đúng dãy số, không sai chút nào...
Còn để cho người ta sống hay không?
Chúng ta ngay cả ngựa cũng không bằng?
- Thả hắn đi!
Phó Xa trưởng lão nghiến răng.
Không thả, một lát nữa tất cả danh ngạch thật có thể bị đối phương càn quét sạch sẽ.
Từ khi rút ra danh ngạch, còn là lần đầu tiên cảm thấy phiền muộn như vậy.
Nội thành phải tuân thủ quy củ, nhưng có đôi khi quy củ quá nhiều, cũng để cho người cảm thấy bất đắc dĩ.
Nguồn: TruyenYY
----------------------
Thần giới có Thần Bài hay không, hắn không biết, nhưng vị trước mắt này, liên tục hai lần đều đoán đúng, hơn nữa không kém chút nào, coi như không phải cũng không kém nhiều.
Cho nên đánh chết hắn cũng không dám tiếp tục cược.
Coi như cược, cũng phải chờ đợi xem, phía sau đối phương phỏng đoán chính xác hay không lại nói.
Nhìn về phía vòng tròn xoay tròn, trong lòng tính toán một chút, không sai biệt lắm ở chừng năm mươi, trên mặt không có bất kỳ biến hóa nào, nhìn về phía thanh niên cách đó không xa.
Chỉ thấy hắn tiếp tục quay đầu dặn dò:
- Vương Dĩnh, đi qua mua số 27!
- Vâng!
Sau lưng một nữ hài đi ra ngoài, một lát sau, kết quả xuất hiện, quả nhiên là 27.
Nghiêu Sơn chảy mồ hôi lạnh.
May mắn không có cược, nếu không nhà bếp cũng mất!
Chỉ là đối phương đến cùng làm sao mua chuẩn như vậy?
Một trăm chọn một, không kém chút nào...
Vận khí...
Lần đầu tiên là vận khí, lần thứ hai miễn cưỡng có thể, liên tục ba lần... vậy không có nửa xu quan hệ gì tới vận khí!
Thật ra thì không chỉ hắn khó tin, mấy người Triệu Nhã cũng bội phục.
Quả nhiên lão sư tới nơi nào, cho dù là Thần giới có vô số cao thủ, cũng ưu tú như vậy!
...
Phó Xa là một trong tam đại trưởng lão có quyền thế nhất dưới trướng thành chủ Ngô Phương Thanh, quản lý U Hồn điện vận chuyển.
Rút ra danh ngạch, là thuộc hắn quản lý.
Ăn xong cơm trưa, duỗi lưng một cái, định tìm địa phương nghe tiểu khúc.
Tuy ở Dạ Minh thành không phải người có quyền thế nhất, cũng không phải thực lực mạnh nhất, nhưng hắn rất thỏa mãn tình huống hiện tại, Thần Linh thượng phẩm đỉnh phong, dưới một người trên vạn người.
Hắn rõ ràng thiên phú của mình, Thiên Thần khẳng định là không đến được, đã như vậy, cần gì tiêu phí thời gian còn lại không nhiều, đi tranh thủ thực lực hư vô mờ mịt?
Còn không bằng qua loa cho xong chuyện, trộm đến kiếp phù du thảnh thơi vui vẻ!
- La Sinh, giúp ta hỏi thăm một chút, Tiểu Liên ở Thúy Hồng Lâu chuẩn bị xong chưa? Nếu tốt rồi, ta nghe hát xong sẽ đi tìm nàng!
Phó Xa trưởng lão phân phó nói.
Tiểu Liên ở Thúy Hồng Lâu, là một nhân tình của hắn, bình thường rất hay đi.
La Sinh gật đầu, vội vã đi ra ngoài, thời gian không dài, vẻ mặt lo lắng trở về.
- Thế nào?
Phó Xa trưởng lão sửa sang lại quần áo một chút, hỏi.
- Bẩm báo trưởng lão, vừa rồi hạ nhân tới báo, ngày hôm nay có người mua sắm danh ngạch đi vào Thần Sơn, đã liên tục trúng mười một lần!
La Sinh vội nói.
- Liên tục trúng mười một lần?
Phó Xa trưởng lão sững sờ, thân thể đột nhiên dừng lại:
- Có ý tứ gì? Là hắn một người một hơi mua một trăm số, hay là chuyện gì xảy ra?
Trước đó cũng có không ít thổ hào, mua tất cả con số trên bàn, như vậy bất luận ra số gì, cũng sẽ bị mua được.
- Không phải, hắn mỗi lần chỉ mua một số, nhưng nhiều lần đều trúng, thật giống như trận pháp bị hắn khống chế...
La Sinh nói.
- Chỉ mua một số? Còn trúng nhiều lần?
Con mắt Phó Xa trợn tròn:
- Ngươi không có gạt ta?
- Là thật... hiện tại bên ngoài đã vỡ tổ!
La Sinh nói.
- Có kiểm tra trận pháp chưa, không có xảy ra vấn đề chứ?
- Đã điều tra, tất cả bình thường...
- Đi qua nhìn một chút...
Phó Xa không còn tâm tình nghe hát, vội vã đi tới U Hồn điện, thời gian không dài liền đến.
Lúc này, trước vòng tròn phụ trách rút ra danh ngạch, đã đứng không biết bao nhiêu người.
- Lại trúng! Đã mười ba danh ngạch!
- Đúng vậy, liên tục trúng mười ba lần, làm sao làm được?
- Xem ra danh ngạch còn thừa lại không tới phiên chúng ta...
...
Tất cả mọi người tràn đầy khó tin.
Phó Xa trưởng lão đi vào trước mặt, nhìn kỹ một cái, phát hiện trận pháp quả thực không có bất cứ vấn đề gì, thanh niên bị tất cả mọi người vây quanh ở trung tâm, cũng không có bất kỳ động tác gì, trái lại hai tay một mực chắp ở sau lưng.
Như vậy liền có thể xác định danh ngạch là con số nào, liên tục mười ba lần, một lần không sai?
- Ta tới!
Thấy lần thứ mười bốn sắp mở ra, Phó Xa trưởng lão kìm nén không được, tung người đi vào đài cao, ngón tay điểm một cái, vòng tròn xoay tròn.
Trận pháp ánh sáng dập dờn, hắn cẩn thận kiểm tra mỗi một chỗ, không có bất cứ vấn đề gì.
- Đi mua số 13!
Một lát sau, sương mù tán đi, số 13 xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Vẫn không kém chút nào!
- Vị bằng hữu này, ngươi đến cùng là ai? Đây là ý gì?
Phó Xa trưởng lão kìm nén không được, nhảy xuống đài cao, mang theo tức giận.
- Vô danh tiểu tốt mà thôi, đi ngang qua nơi đây, mua sắm danh ngạch mà thôi!
Trương Huyền cười nhạt một tiếng.
- Đơn thuần mua sắm danh ngạch? Có thể trúng mười bốn lần?
Phó Xa trưởng lão vẫy tay một cái:
- Người đâu, đưa vị quý khách này đến phòng ta! Ta cảm thấy cần phải hảo hảo hỏi thăm một phen.
- Hảo hảo hỏi thăm? Làm sao, đường đường U Hồn điện, bởi vì ta mỗi lần đều có thể đoán được con số bao nhiêu, thua không nổi?
Trương Huyền nhấc mí mắt.
Thứ này giống như rút thưởng, cũng không thể bởi vì mỗi lần trúng thưởng, lại muốn bắt người đi!
Người ta không làm làm trái quy định sự tình, trận pháp tại nguyên chỗ, cũng khẽ động không có đi động.
- U Hồn điện lấy ra hai trăm danh ngạch, chính là cho người rút, để biểu hiện công bằng! Một mình ngươi mua đi tất cả danh ngạch, tu luyện giả khác làm sao bây giờ? Sao còn công bằng đáng nói?
Phó Xa trưởng lão nói.
- Công bằng? Những người này một mực tính toán, chẳng lẽ cũng là vì công bằng? Càng có thật nhiều người cả ngày đắm chìm ở đây, coi đây là nghề nghiệp, cũng gọi công bằng?
Trương Huyền khoát tay áo:
- Được rồi, nếu ngươi không nguyện ý ta mua sắm, ta không mua là được, cáo từ!
Mười một vị thân truyền, thêm vào cha mẹ, Tôn Cường, hết thảy mười bốn người, hiện tại có được mười bốn danh ngạch, không cần thiết tiếp tục nữa.
Dù sao mục đích của hắn là Thần Linh chi khí, mà không phải tìm phiền toái.
Vừa tới Thần giới, vẫn nên khiêm tốn làm chủ.
- Chậm đã!
Phó Xa trưởng lão còn chưa lên tiếng, một lão giả hét lớn một tiếng, ngăn ở phía trước, chính là Nghiêu Sơn trước đó đánh cược thua:
- Nhận được nhiều danh ngạch như vậy, muốn xoay người rời đi, nào có chuyện dễ dàng như vậy? Mọi người nói có đúng hay không?
- Không sai!
- Chúng ta cũng là vì rút danh ngạch mà đến, hiện tại ngươi rút đi hết, chúng ta không còn cơ hội, không cho cái thuyết pháp liền đi, nằm mơ!
- Mười bốn danh ngạch, lấy ra bảy cái phân cho mọi người, đây không tính quá phận chứ...
Một mảnh nghị luận ầm ĩ, không ít người cười lạnh.
Mặc dù không biết vì sao đối phương có thể đoán ra câu trả lời chính xác, nhưng có người dẫn đầu, khẳng định không nguyện ý để hắn dễ dàng rời khỏi như vậy.
Trương Huyền cau mày, nhìn về phía Phó Xa trưởng lão:
- Đây là quy củ của U Hồn điện các ngươi? Mua sắm danh ngạch, không cho phép người khác thành công?
Phó Xa trưởng lão sửng sốt:
- Dĩ nhiên không phải! Bất quá ngươi liên tục trúng mười bốn lần, ta nghi ngờ dính dáng gian lận...
- Gian lận? Vậy được!
Trương Huyền nhìn qua:
- Ngươi làm cho ta xem một chút! Tất cả mọi người ở đây, cũng có thể làm cho ta nhìn, nếu như có thể làm được... đoán đúng dãy số, ta lấy ra mười bốn danh ngạch này hiến tặng!
- Ây...
Mọi người nói không ra lời.
Nếu như có thể đoán được danh ngạch, đã sớm phát tài, không có khả năng một mực đợi ở chỗ này.
- Không làm được?
Trương Huyền lắc đầu:
- Vậy thì xấu hổ, cáo từ!
Nói xong, Trương Huyền mang các đệ tử theo sát ở sau lưng, đi ra ngoài.
- Không thể đi...
Đám người vây chặt lên.
- Không cho ta đi cũng được, nếu như ta nhớ không lầm, còn có mười sáu danh ngạch chưa rút, cùng lắm thì ta ở chỗ này, rút tất cả danh ngạch là được!
Trương Huyền ôm hai tay ở trước ngực, trên mặt vui vẻ.
Tất cả mọi người giật nảy mình, vừa nghĩ tới hắn thần kỳ, bắt đầu có chút lùi bước.
Không ở nơi này, có lẽ bọn họ còn có thể trúng mấy lần, đợi ở đây, rút đi tất cả danh ngạch, coi như kiên trì cũng là bỏ phí tiền!
- Mọi người đừng nghe hắn nói bậy, bên cạnh hắn hết thảy chỉ có mười bốn Ngụy Thần, rút ra mười bốn lần đã là cực hạn!
Nghiêu Sơn nói.
Vừa rồi liền chú ý, đối phương hết thảy có mười bốn người, một người một ngày chỉ có thể rút một lần... Coi như muốn rút, còn có năng lực sao?
- Đúng vậy!
- Coi như ở đây, cũng không rút được nữa...
Mọi người bừng tỉnh hiểu ra, lần nữa ngăn cản.
Chỉ cần không để hắn đi, sớm muộn cũng sẽ phun ra một bộ phận danh ngạch.
Dù sao nhiều người như vậy, trong đó không thiếu cao thủ, đối phương mạnh hơn, cũng không dám phản kháng, huống chi trong thành phải dựa theo quy củ làm việc, đánh nhau... Hiển nhiên không có khả năng.
- Mua không được? Vị trưởng lão này, nếu như ta không nhìn sai quy củ, rút thưởng này không hạn chế chỉ có nhân loại chứ!
Không thèm để ý đám người ngăn, Trương Huyền cười một tiếng.
Rút hồi lâu, quy tắc sớm đã rõ ràng.
- Đương nhiên!
Phó Xa trưởng lão gật đầu.
Thần giới, không ít Thần thú đã có thể biến hóa, hóa thành bộ dáng nhân loại, chỉ hạn chế nhân loại mà nói, đối với Thần thú là cực kỳ không công bằng.
Cho nên quy tắc rút thưởng không có hạn chế nhân loại hay Thần thú.
- Vậy được...
Trương Huyền quay đầu phân phó Tôn Cường.
Người sau sắc mặt quái dị, khóe miệng co giật đi ra ngoài, một lát sau, dắt mười bốn con ngựa đi vào.
- Đã không cho ta đi, những con ngựa này của ta mới Ngụy Thần cảnh, cũng cần danh ngạch, để bọn chúng tiến hành rút ra, không quá phận chứ!
Trương Huyền khoát tay áo, một con ngựa giống như nghe hiểu lời nói, nhấc chân tiến lên, ở trên mặt đất viết ra số 64, hơn nữa đưa lên một viên Thần tệ.
Thanh niên trên đài khống chế nhận cũng không được, mà không nhận cũng không được, sau một lúc lâu, mới cầm Thần tệ ở trong tay, đặt vào số 64.
Vù!
Trận pháp biến mất, vòng tròn lộ ra kim đồng hồ... Số 64!
- Ngựa cũng có thể cược?
- U Minh điện không nói động vật không thể mua, một con ngựa rút ra một cái, hắn cái này có mười mấy con... Toàn bộ rút hết, chẳng phải không còn số nào sao?
- Vậy làm sao bây giờ?
...
Tất cả mọi người điên rồi.
Còn tưởng đối phương có danh ngạch, sẽ không cách nào rút ra, chỉ có thể bị vây ở chỗ này, mặc cho mọi người bóc lột, nằm mơ cũng không nghĩ đến, người ta ngay cả ngựa cũng kéo tới...
Quan trọng là ngựa này cũng có thể lấy tiền, có thể đoán đúng dãy số, không sai chút nào...
Còn để cho người ta sống hay không?
Chúng ta ngay cả ngựa cũng không bằng?
- Thả hắn đi!
Phó Xa trưởng lão nghiến răng.
Không thả, một lát nữa tất cả danh ngạch thật có thể bị đối phương càn quét sạch sẽ.
Từ khi rút ra danh ngạch, còn là lần đầu tiên cảm thấy phiền muộn như vậy.
Nội thành phải tuân thủ quy củ, nhưng có đôi khi quy củ quá nhiều, cũng để cho người cảm thấy bất đắc dĩ.