Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3757: Ta là cường đạo, nhưng ta bị cướp!
Vị thanh niên này không nói chuyện, cũng không đi tới trước mặt Nhất Phân Trần, mà khom lưng nhặt trường kiếm của Mặc Vân lão sư vừa bị đánh rơi lên, cầm ở trong lòng bàn tay.
Động tác của hắn không nhanh, thoạt nhìn vô cùng tự nhiên, giống như không có phát hiện bị rất nhiều sơn tặc vây quanh, trong bình tĩnh mang theo ung dung.
- Tiểu tử, lá gan của ngươi không nhỏ!
Nhất Phân Trần hiển nhiên cũng không nghĩ tới, Thần Linh hạ phẩm này thoạt nhìn chừng hai mươi tuổi, vậy mà ở trước mặt hắn bình tĩnh như thế, không khỏi híp mắt lại.
Không phải não tàn chứ...
Ta hai chiêu giải quyết lão sư mạnh nhất, không những không sợ, còn tới nhặt kiếm... Chẳng lẽ ngươi cảm thấy kiếm quan trọng hơn mạng?
Không chỉ hắn sửng sốt, Mặc Vân lão sư vừa bị bắt lại cũng có chút choáng váng.
Kiếm của hắn, mặc dù cấp bậc không thấp, là Thần khí trung phẩm, nhưng dù sao đã bị hắn luyện hóa, lúc này không nghĩ biện pháp chạy trốn, nhặt cái đồ chơi này làm gì?
- Xuỵt... Đừng nói chuyện!
Nhặt lên trường kiếm, ngón tay Trương Huyền đặt ở bên miệng, lạnh nhạt nhìn qua.
- Dùng tâm lắng nghe...
- Lắng nghe?
Tất cả đều ngây người.
- Nghe muội muội ngươi ah!
Một sơn tặc tràn đầy giận dữ, tiến về phía trước một bước, bàn tay thô to trực tiếp đánh tới.
Vù!
Còn chưa tới trước mặt đối phương, trường kiếm trong tay thanh niên đột nhiên phát ra tiếng vang chói tai, trong thanh âm mang theo vui vẻ.
Luyện hóa!
Chuôi Thần khí trung phẩm này, ở trong tay đối phương không đến hai cái hô hấp đã bị luyện hóa.
Tê lạp!
Kèm theo trường kiếm kêu to, một đạo kiếm mang thẳng tắp từ trong mũi kiếm chui ra, sơn tặc cảm thấy cổ tay đau đớn kịch liệt, bàn tay đánh tới đã rơi trên mặt đất.
- Ah...
Sơn tặc kêu thảm, không ngừng run rẩy, kém chút đau ngất đi.
Vốn định một tát đánh ngất gia hỏa trang bức kia, nằm mơ cũng không nghĩ đến, đối phương luyện hóa trường kiếm nhanh như vậy, hơn nữa trường kiếm rơi vào chỗ yếu nhất trong chiêu số của hắn, chờ đợi bàn tay đụng vào...
Chỉ thoáng cái, toàn bộ bàn tay bị cắt bỏ.
- Ngươi...
Đột nhiên xuất hiện biến cố, Nhất Phân Trần cũng không nghĩ tới, không khỏi giận dữ, yển nguyệt đao trong tay chém xuống.
Hô!
Trong đao phong mang theo nghiền ép, phá không mà tới.
Vốn cho rằng đối phương sẽ giống như Mặc Vân lão sư, giơ kiếm ngăn cản, lại thấy hắn nhẹ nhàng vụt qua, nghiêng mình đi tới trước mặt tuấn mã.
Trường kiếm run lên, rơi vào lòng bàn tay trái, tay phải vuốt ve trán ngựa.
Hắn cách tuấn mã quá gần, sợ làm bị thương tọa kỵ, yển nguyệt đao của Nhất Phân Trần lại bổ không xuống.
- Vương Dĩnh!
Sờ lên khuôn mặt ngựa, Trương Huyền bàn giao.
Nghe được dặn dò, thân thể Vương Dĩnh vọt tới, đi vào trước ngựa của những sơn tặc khác, giống như hắn, lần lượt vuốt ve.
- ???
Thấy vị này không dám mạnh mẽ chống đỡ mình, lại đi vuốt ngựa, Nhất Phân Trần sắp điên rồi.
Những sơn tặc khác cũng trợn mắt hốc mồm.
Đại ca, bây giờ các ngươi bị chúng ta vây quanh, bất cứ lúc nào cũng sẽ rơi đầu, có chút giác ngộ bị bắt có được hay không... Không chỉ đánh trả, còn dám vuốt ngựa của chúng ta... lá gan nên bao lớn ah!
- Chết!
Đám người khiếp sợ còn chưa kết thúc, yển nguyệt đao trong tay Nhất Phân Trần lần nữa bổ xuống.
Mặc kệ đối phương muốn làm gì, trước đánh chết lại nói.
- Hí...
Đại đao còn không có hạ xuống, tuấn mã dưới hông đột nhiên hí dài, nhảy dựng lên.
Cái nhảy này, làm yển nguyệt đao không bổ xuống được, Trương Huyền xòe bàn tay ra, nhẹ nhàng nắm nó lại, tay trái ở phía trên vạch một cái.
Vù!
Trường đao kêu khẽ...
- Ngươi...
Nhất Phân Trần kém chút điên rồi.
Chuôi yển nguyệt đao này, theo hắn chinh chiến không dưới hai mươi năm, từ trước tới nay thuận buồm xuôi gió, vì sao thời gian nháy mắt cũng thần phục đối phương?
Triệt để và kiên quyết như vậy!
Còn có tuấn mã dưới hông, làm sao lại đột nhiên nhảy dựng lên, ngăn trở động tác của hắn?
Trong lòng khiếp sợ, nhưng động tác trên tay không ngừng, lần nữa nâng yển nguyệt đao lên, mặc kệ thứ này thần phục người nào, trước chém đối phương lại nói, lại phát hiện đại đao trở nên không biết nặng bao nhiêu, không cách nào nâng nổi.
Vội vàng cúi đầu, chỉ thấy thanh niên lạnh nhạt nhìn qua.
- Thứ này là của ta, buông tay!
Nói xong, trường kiếm dọc theo thân đao vẽ tới.
Nhất Phân Trần vội vàng buông tay, sau đó nhìn thấy thanh niên đã cầm yển nguyệt đao ở trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng run lên, bổ về phía hắn.
Thân thể co rụt lại, vừa định tránh thoát, ngựa lại bước về phía trước một bước.
- ...
Nhất Phân Trần sắp điên rồi.
Con ngựa này... Quá con mẹ nó ăn cây táo rào cây sung đi!
Như vậy động tác tránh né của hắn liền không có bất kỳ tác dụng nào, tương đương với bản thân chủ động đưa đầu đến trước lưỡi đao.
Suy đoán ngựa có thể đã bị đối phương thuần phục, tiếp tục ngồi ở phía trên sẽ nguy hiểm hơn, Nhất Phân Trần nhịn không được, thân thể vội vàng từ trên lưng ngựa lăn xuống.
Tránh thoát yển nguyệt đao công kích, miệng lớn thở hổn hển, Nhất Phân Trần vừa định đứng dậy, dựa vào lực lượng của mình nghiền ép đối phương, liền cảm thấy trên đầu đau đớn kịch liệt.
Trên mặt nhiều hơn một dấu chân ngựa.
Được rồi, không cần nghĩ, ngựa giống như yển nguyệt đao, khẳng định đã làm phản rồi.
- Giết tất cả bọn hắn...
Nằm mộng cũng nghĩ không ra, kẻ trước mắt này, chỉ trong mấy hơi không chỉ luyện hóa trường kiếm của Mặc Vân lão sư, còn thuần phục yển nguyệt đao và ngựa của mình, bản thân đường đường Thần Linh trung phẩm đỉnh phong, lại bị thiệt lớn, Nhất Phân Trần tức đến oa oa kêu loạn.
Lúc này bọn sơn tặc mới phản ứng lại, đồng thời vọt ra ngoài, giết về phía đám người Triệu Nhã.
Còn chưa tới trước mặt, tiếng ngựa hí vang lên, vội vàng quay đầu, ngay sau đó từng cái hồn phi phách tán.
Chỉ thấy tuấn mã bị nữ hài kia sờ qua, đều phát điên lao đến, móng trước dương lên, đá tới bọn họ.
Hơn mười sơn tặc, tiếp cận một nửa không có bất kỳ đề phòng gì, bị đá nhào tới trên mặt đất, hộc máu từng ngụm.
- Đến cùng xảy ra chuyện gì...
Nhất Phân Trần sắp điên rồi.
Cưỡi ngựa tới ăn cướp, mục đích đúng là tới lui như gió, làm cho không người nào có thể phát giác, vì sao những con ngựa này đều làm phản?
Ầm!
Đang không biết như thế nào cho phải, trước mắt xuất hiện một đạo kiếm mang lấp lánh, giống như lưới đánh cá, thời gian nháy mắt liền trói hắn lại, ngay sau đó trường kiếm lạnh lẽo rơi vào trên cổ.
- Tất cả đều dừng tay...
Cảm nhận được trên mũi kiếm mang tới hàn khí, tùy thời có thể đâm rách cổ họng, Nhất Phân Trần không dám tiếp tục nói nhiều.
Không hổ là sơn tặc, kinh nghiệm sa trường già dặn, mới vừa rồi bị ngựa đánh lén, chỉ thương gần một nửa, vẫn như cũ có hơn phân nửa xông vào đám người, mấy chiêu liền đánh đám người Thẩm Thành ngã xuống đất.
Nghe được tiếng la, từng cái ngừng lại, khắp khuôn mặt là khuất nhục.
Đường đường sơn tặc, chạy tới ăn cướp một đám học sinh, vốn cho rằng dễ như trở bàn tay, nằm mơ cũng không nghĩ đến, vũ khí của thủ lĩnh bị đối phương luyện hóa, sau đó là ngựa...
Người khác chiến đấu, đều là một chiêu tiếp lấy một chiêu, thần lực gào thét... tên này ngược lại tốt, không phải luyện hóa vũ khí chính là thuần phục ngựa... Đến cùng làm sao làm được?
- Cái này còn tạm được...
Trương Huyền thoả mãn gật đầu.
Lấy thực lực của hắn bây giờ, toàn lực thi triển kiếm pháp bản thân lĩnh ngộ, đánh giết đối phương cũng không khó.
Chỉ là Thần giới linh khí mỏng manh, khôi phục quá chậm, giải quyết xong cái này, ngộ nhỡ lại đến một đám, chỉ sợ không còn khí lực.
Không bằng mưu lợi.
Trước luyện hóa trường kiếm của Mặc Vân lão sư, sau đó lại thuần phục tuấn mã của đối phương... Cuối cùng thừa dịp tâm lý hắn thất thủ, bắt lấy đối phương.
Thật ra thì chủ ý của hắn giống như Mặc Vân lão sư, bắt giặc trước bắt vua, chỉ cần bắt được vị này, cái khác liền đơn giản.
- Bảo bọn họ giao hết vũ khí tới!
Trường kiếm đáp lên cổ của đối phương, Trương Huyền thản nhiên nói.
- Còn không mau một chút...
Nhất Phân Trần tràn đầy khuất nhục, nhưng không dám phản bác, đành phải nhìn thủ hạ quát tháo.
- Vâng...
Hơn mười cường đạo đặt vũ khí trong tay xuống.
- Triệu Nhã, các ngươi một người một cái, nghĩ biện pháp luyện hóa đi!
Trương Huyền nói.
- Vâng!
Đám người Triệu Nhã đi tới trước mặt, cầm binh khí ở trong tay.
Các nàng mới đến Thần giới, trước đó vũ khí Ngụy Thần cảnh đã không còn tác dụng, những sơn tặc này, từng cái sử dụng Thần khí hạ phẩm, luyện hóa mà nói, thực lực nhất định tăng thêm không ít.
- Bảo bọn họ giao ra tất cả bảo vật, Thần tệ trên người!
Trường kiếm cứa lên cổ Nhất Phân Trần, đâm ra vết máu, Trương Huyền tiếp tục nói.
Nhất Phân Trần cắn chặt răng, lòng muốn phát điên, cuối cùng vẫn nghiến răng nhìn về phía thủ ah5.
- Không nghe thấy hả?
Ta con mẹ nó mới là cường đạo a!
Đây là sự tình ta nên làm a...
- Vâng...
Mọi người hai mặt nhìn nhau, đành phải đi vào trước mặt, móc túi giao tới.
Trước đó cùng Mặc Vân lão sư nói chuyện phiếm, biết toàn bộ Thần giới thống nhất sử dụng Thần tệ làm tiền tệ mậu dịch.
Loại tiền giao dịch này, giống như kim tệ ở Danh Sư đại lục, chỉ bất quá trong đó ẩn chứa khí tức bản nguyên của Thần giới, hầu như không có cách nào giả tạo.
Nhìn hơn mười vị sơn tặc, vậy mà giao ra chừng hơn hai trăm Thần tệ, Trương Huyền thoả mãn gật đầu, nhẹ nhàng cầm tới trữ vật giới chỉ trên tay đối phương.
Thứ này, ở Thần giới cũng là hàng khan hiếm, Mặc Vân lão sư còn không có.
Kẻ trước mắt này, đoán chừng là ăn cướp không ít phú thương, hay tiêu phí giá lớn mới mua được, bất quá bây giờ, đều làm lợi cho mình.
Rất nhanh luyện hóa, thu sạch Thần tệ trên mặt đất, lúc này Trương Huyền mới bàn giao đám người Thẩm Thành phối hợp Triệu Nhã, trói những sơn tặc này lại.
Làm xong tất cả, để mọi người hai người một ngựa, mang theo Mặc Vân lão sư cấp tốc chạy về thành thị.
- Những sơn tặc này làm nhiều việc ác, bắt bọn hắn có thể đổi lấy tiền thưởng...
Thấy trực tiếp rời khỏi, Mặc Vân lão sư vội vàng nói.
Những sơn tặc này bị thành chủ truy nã rất lâu rồi, một khi bắt được, khẳng định sẽ có trọng thưởng.
- Không cần, đằng sau sẽ có người xử lý...
Trương Huyền mỉm cười, khống chế ngựa cấp tốc tiến lên.
Nữ nhi của thành chủ ở đây, hắn không tin không có cao thủ đi theo bảo vệ, mà chỉ có một lão sư Thần Linh trung phẩm.
Quả nhiên, đám người Trương Huyền vừa rời đi, hai bóng đen xuất hiện ở trước mặt đám người Nhất Phân Trần.
Nhìn rõ ràng hình dáng của hai người, Nhất Phân Trần đầu tiên là tuyệt vọng, sau đó cao giọng rống to.
- Là người của phủ thành chủ phải không? Ta muốn báo cáo, chúng ta là cường đạo, nhưng chúng ta bị người đoạt... Phủ thành chủ nhất định phải bắt những người xấu này ra công lý, cho Dạ Minh thành ta bầu trời tươi sáng...
Động tác của hắn không nhanh, thoạt nhìn vô cùng tự nhiên, giống như không có phát hiện bị rất nhiều sơn tặc vây quanh, trong bình tĩnh mang theo ung dung.
- Tiểu tử, lá gan của ngươi không nhỏ!
Nhất Phân Trần hiển nhiên cũng không nghĩ tới, Thần Linh hạ phẩm này thoạt nhìn chừng hai mươi tuổi, vậy mà ở trước mặt hắn bình tĩnh như thế, không khỏi híp mắt lại.
Không phải não tàn chứ...
Ta hai chiêu giải quyết lão sư mạnh nhất, không những không sợ, còn tới nhặt kiếm... Chẳng lẽ ngươi cảm thấy kiếm quan trọng hơn mạng?
Không chỉ hắn sửng sốt, Mặc Vân lão sư vừa bị bắt lại cũng có chút choáng váng.
Kiếm của hắn, mặc dù cấp bậc không thấp, là Thần khí trung phẩm, nhưng dù sao đã bị hắn luyện hóa, lúc này không nghĩ biện pháp chạy trốn, nhặt cái đồ chơi này làm gì?
- Xuỵt... Đừng nói chuyện!
Nhặt lên trường kiếm, ngón tay Trương Huyền đặt ở bên miệng, lạnh nhạt nhìn qua.
- Dùng tâm lắng nghe...
- Lắng nghe?
Tất cả đều ngây người.
- Nghe muội muội ngươi ah!
Một sơn tặc tràn đầy giận dữ, tiến về phía trước một bước, bàn tay thô to trực tiếp đánh tới.
Vù!
Còn chưa tới trước mặt đối phương, trường kiếm trong tay thanh niên đột nhiên phát ra tiếng vang chói tai, trong thanh âm mang theo vui vẻ.
Luyện hóa!
Chuôi Thần khí trung phẩm này, ở trong tay đối phương không đến hai cái hô hấp đã bị luyện hóa.
Tê lạp!
Kèm theo trường kiếm kêu to, một đạo kiếm mang thẳng tắp từ trong mũi kiếm chui ra, sơn tặc cảm thấy cổ tay đau đớn kịch liệt, bàn tay đánh tới đã rơi trên mặt đất.
- Ah...
Sơn tặc kêu thảm, không ngừng run rẩy, kém chút đau ngất đi.
Vốn định một tát đánh ngất gia hỏa trang bức kia, nằm mơ cũng không nghĩ đến, đối phương luyện hóa trường kiếm nhanh như vậy, hơn nữa trường kiếm rơi vào chỗ yếu nhất trong chiêu số của hắn, chờ đợi bàn tay đụng vào...
Chỉ thoáng cái, toàn bộ bàn tay bị cắt bỏ.
- Ngươi...
Đột nhiên xuất hiện biến cố, Nhất Phân Trần cũng không nghĩ tới, không khỏi giận dữ, yển nguyệt đao trong tay chém xuống.
Hô!
Trong đao phong mang theo nghiền ép, phá không mà tới.
Vốn cho rằng đối phương sẽ giống như Mặc Vân lão sư, giơ kiếm ngăn cản, lại thấy hắn nhẹ nhàng vụt qua, nghiêng mình đi tới trước mặt tuấn mã.
Trường kiếm run lên, rơi vào lòng bàn tay trái, tay phải vuốt ve trán ngựa.
Hắn cách tuấn mã quá gần, sợ làm bị thương tọa kỵ, yển nguyệt đao của Nhất Phân Trần lại bổ không xuống.
- Vương Dĩnh!
Sờ lên khuôn mặt ngựa, Trương Huyền bàn giao.
Nghe được dặn dò, thân thể Vương Dĩnh vọt tới, đi vào trước ngựa của những sơn tặc khác, giống như hắn, lần lượt vuốt ve.
- ???
Thấy vị này không dám mạnh mẽ chống đỡ mình, lại đi vuốt ngựa, Nhất Phân Trần sắp điên rồi.
Những sơn tặc khác cũng trợn mắt hốc mồm.
Đại ca, bây giờ các ngươi bị chúng ta vây quanh, bất cứ lúc nào cũng sẽ rơi đầu, có chút giác ngộ bị bắt có được hay không... Không chỉ đánh trả, còn dám vuốt ngựa của chúng ta... lá gan nên bao lớn ah!
- Chết!
Đám người khiếp sợ còn chưa kết thúc, yển nguyệt đao trong tay Nhất Phân Trần lần nữa bổ xuống.
Mặc kệ đối phương muốn làm gì, trước đánh chết lại nói.
- Hí...
Đại đao còn không có hạ xuống, tuấn mã dưới hông đột nhiên hí dài, nhảy dựng lên.
Cái nhảy này, làm yển nguyệt đao không bổ xuống được, Trương Huyền xòe bàn tay ra, nhẹ nhàng nắm nó lại, tay trái ở phía trên vạch một cái.
Vù!
Trường đao kêu khẽ...
- Ngươi...
Nhất Phân Trần kém chút điên rồi.
Chuôi yển nguyệt đao này, theo hắn chinh chiến không dưới hai mươi năm, từ trước tới nay thuận buồm xuôi gió, vì sao thời gian nháy mắt cũng thần phục đối phương?
Triệt để và kiên quyết như vậy!
Còn có tuấn mã dưới hông, làm sao lại đột nhiên nhảy dựng lên, ngăn trở động tác của hắn?
Trong lòng khiếp sợ, nhưng động tác trên tay không ngừng, lần nữa nâng yển nguyệt đao lên, mặc kệ thứ này thần phục người nào, trước chém đối phương lại nói, lại phát hiện đại đao trở nên không biết nặng bao nhiêu, không cách nào nâng nổi.
Vội vàng cúi đầu, chỉ thấy thanh niên lạnh nhạt nhìn qua.
- Thứ này là của ta, buông tay!
Nói xong, trường kiếm dọc theo thân đao vẽ tới.
Nhất Phân Trần vội vàng buông tay, sau đó nhìn thấy thanh niên đã cầm yển nguyệt đao ở trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng run lên, bổ về phía hắn.
Thân thể co rụt lại, vừa định tránh thoát, ngựa lại bước về phía trước một bước.
- ...
Nhất Phân Trần sắp điên rồi.
Con ngựa này... Quá con mẹ nó ăn cây táo rào cây sung đi!
Như vậy động tác tránh né của hắn liền không có bất kỳ tác dụng nào, tương đương với bản thân chủ động đưa đầu đến trước lưỡi đao.
Suy đoán ngựa có thể đã bị đối phương thuần phục, tiếp tục ngồi ở phía trên sẽ nguy hiểm hơn, Nhất Phân Trần nhịn không được, thân thể vội vàng từ trên lưng ngựa lăn xuống.
Tránh thoát yển nguyệt đao công kích, miệng lớn thở hổn hển, Nhất Phân Trần vừa định đứng dậy, dựa vào lực lượng của mình nghiền ép đối phương, liền cảm thấy trên đầu đau đớn kịch liệt.
Trên mặt nhiều hơn một dấu chân ngựa.
Được rồi, không cần nghĩ, ngựa giống như yển nguyệt đao, khẳng định đã làm phản rồi.
- Giết tất cả bọn hắn...
Nằm mộng cũng nghĩ không ra, kẻ trước mắt này, chỉ trong mấy hơi không chỉ luyện hóa trường kiếm của Mặc Vân lão sư, còn thuần phục yển nguyệt đao và ngựa của mình, bản thân đường đường Thần Linh trung phẩm đỉnh phong, lại bị thiệt lớn, Nhất Phân Trần tức đến oa oa kêu loạn.
Lúc này bọn sơn tặc mới phản ứng lại, đồng thời vọt ra ngoài, giết về phía đám người Triệu Nhã.
Còn chưa tới trước mặt, tiếng ngựa hí vang lên, vội vàng quay đầu, ngay sau đó từng cái hồn phi phách tán.
Chỉ thấy tuấn mã bị nữ hài kia sờ qua, đều phát điên lao đến, móng trước dương lên, đá tới bọn họ.
Hơn mười sơn tặc, tiếp cận một nửa không có bất kỳ đề phòng gì, bị đá nhào tới trên mặt đất, hộc máu từng ngụm.
- Đến cùng xảy ra chuyện gì...
Nhất Phân Trần sắp điên rồi.
Cưỡi ngựa tới ăn cướp, mục đích đúng là tới lui như gió, làm cho không người nào có thể phát giác, vì sao những con ngựa này đều làm phản?
Ầm!
Đang không biết như thế nào cho phải, trước mắt xuất hiện một đạo kiếm mang lấp lánh, giống như lưới đánh cá, thời gian nháy mắt liền trói hắn lại, ngay sau đó trường kiếm lạnh lẽo rơi vào trên cổ.
- Tất cả đều dừng tay...
Cảm nhận được trên mũi kiếm mang tới hàn khí, tùy thời có thể đâm rách cổ họng, Nhất Phân Trần không dám tiếp tục nói nhiều.
Không hổ là sơn tặc, kinh nghiệm sa trường già dặn, mới vừa rồi bị ngựa đánh lén, chỉ thương gần một nửa, vẫn như cũ có hơn phân nửa xông vào đám người, mấy chiêu liền đánh đám người Thẩm Thành ngã xuống đất.
Nghe được tiếng la, từng cái ngừng lại, khắp khuôn mặt là khuất nhục.
Đường đường sơn tặc, chạy tới ăn cướp một đám học sinh, vốn cho rằng dễ như trở bàn tay, nằm mơ cũng không nghĩ đến, vũ khí của thủ lĩnh bị đối phương luyện hóa, sau đó là ngựa...
Người khác chiến đấu, đều là một chiêu tiếp lấy một chiêu, thần lực gào thét... tên này ngược lại tốt, không phải luyện hóa vũ khí chính là thuần phục ngựa... Đến cùng làm sao làm được?
- Cái này còn tạm được...
Trương Huyền thoả mãn gật đầu.
Lấy thực lực của hắn bây giờ, toàn lực thi triển kiếm pháp bản thân lĩnh ngộ, đánh giết đối phương cũng không khó.
Chỉ là Thần giới linh khí mỏng manh, khôi phục quá chậm, giải quyết xong cái này, ngộ nhỡ lại đến một đám, chỉ sợ không còn khí lực.
Không bằng mưu lợi.
Trước luyện hóa trường kiếm của Mặc Vân lão sư, sau đó lại thuần phục tuấn mã của đối phương... Cuối cùng thừa dịp tâm lý hắn thất thủ, bắt lấy đối phương.
Thật ra thì chủ ý của hắn giống như Mặc Vân lão sư, bắt giặc trước bắt vua, chỉ cần bắt được vị này, cái khác liền đơn giản.
- Bảo bọn họ giao hết vũ khí tới!
Trường kiếm đáp lên cổ của đối phương, Trương Huyền thản nhiên nói.
- Còn không mau một chút...
Nhất Phân Trần tràn đầy khuất nhục, nhưng không dám phản bác, đành phải nhìn thủ hạ quát tháo.
- Vâng...
Hơn mười cường đạo đặt vũ khí trong tay xuống.
- Triệu Nhã, các ngươi một người một cái, nghĩ biện pháp luyện hóa đi!
Trương Huyền nói.
- Vâng!
Đám người Triệu Nhã đi tới trước mặt, cầm binh khí ở trong tay.
Các nàng mới đến Thần giới, trước đó vũ khí Ngụy Thần cảnh đã không còn tác dụng, những sơn tặc này, từng cái sử dụng Thần khí hạ phẩm, luyện hóa mà nói, thực lực nhất định tăng thêm không ít.
- Bảo bọn họ giao ra tất cả bảo vật, Thần tệ trên người!
Trường kiếm cứa lên cổ Nhất Phân Trần, đâm ra vết máu, Trương Huyền tiếp tục nói.
Nhất Phân Trần cắn chặt răng, lòng muốn phát điên, cuối cùng vẫn nghiến răng nhìn về phía thủ ah5.
- Không nghe thấy hả?
Ta con mẹ nó mới là cường đạo a!
Đây là sự tình ta nên làm a...
- Vâng...
Mọi người hai mặt nhìn nhau, đành phải đi vào trước mặt, móc túi giao tới.
Trước đó cùng Mặc Vân lão sư nói chuyện phiếm, biết toàn bộ Thần giới thống nhất sử dụng Thần tệ làm tiền tệ mậu dịch.
Loại tiền giao dịch này, giống như kim tệ ở Danh Sư đại lục, chỉ bất quá trong đó ẩn chứa khí tức bản nguyên của Thần giới, hầu như không có cách nào giả tạo.
Nhìn hơn mười vị sơn tặc, vậy mà giao ra chừng hơn hai trăm Thần tệ, Trương Huyền thoả mãn gật đầu, nhẹ nhàng cầm tới trữ vật giới chỉ trên tay đối phương.
Thứ này, ở Thần giới cũng là hàng khan hiếm, Mặc Vân lão sư còn không có.
Kẻ trước mắt này, đoán chừng là ăn cướp không ít phú thương, hay tiêu phí giá lớn mới mua được, bất quá bây giờ, đều làm lợi cho mình.
Rất nhanh luyện hóa, thu sạch Thần tệ trên mặt đất, lúc này Trương Huyền mới bàn giao đám người Thẩm Thành phối hợp Triệu Nhã, trói những sơn tặc này lại.
Làm xong tất cả, để mọi người hai người một ngựa, mang theo Mặc Vân lão sư cấp tốc chạy về thành thị.
- Những sơn tặc này làm nhiều việc ác, bắt bọn hắn có thể đổi lấy tiền thưởng...
Thấy trực tiếp rời khỏi, Mặc Vân lão sư vội vàng nói.
Những sơn tặc này bị thành chủ truy nã rất lâu rồi, một khi bắt được, khẳng định sẽ có trọng thưởng.
- Không cần, đằng sau sẽ có người xử lý...
Trương Huyền mỉm cười, khống chế ngựa cấp tốc tiến lên.
Nữ nhi của thành chủ ở đây, hắn không tin không có cao thủ đi theo bảo vệ, mà chỉ có một lão sư Thần Linh trung phẩm.
Quả nhiên, đám người Trương Huyền vừa rời đi, hai bóng đen xuất hiện ở trước mặt đám người Nhất Phân Trần.
Nhìn rõ ràng hình dáng của hai người, Nhất Phân Trần đầu tiên là tuyệt vọng, sau đó cao giọng rống to.
- Là người của phủ thành chủ phải không? Ta muốn báo cáo, chúng ta là cường đạo, nhưng chúng ta bị người đoạt... Phủ thành chủ nhất định phải bắt những người xấu này ra công lý, cho Dạ Minh thành ta bầu trời tươi sáng...