Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3750: Thần giới
Thần giới.
Tựa như tồn tại tuyên cổ, không biết đã kéo dài bao nhiêu năm, vô số Thần Linh cổ xưa, từ khi có trí nhớ bắt đầu, vẫn sừng sững ở trên đỉnh chư thiên vạn giới, vĩnh cửu không suy.
Ánh tà dương đỏ như máu, gió mạnh như đao.
Một bóng người, một mình đi ở trong sơn cốc hoang tàn vắng vẻ, thong thả tiến lên.
Đột nhiên hắn ngừng lại, trốn ở đằng sau một nham thạch, vừa giấu kỹ thân hình, một cái bóng xám nhảy cà tưng đi vào cách đó không xa.
Là một con thỏ rừng màu xám.
Bóng người liếm bờ môi khô quắt, tiện tay nhặt lên một cây gậy gỗ, bỗng nhiên nhảy lên, trên cây gậy bắn ra một đạo kiếm mang, diễn biến ra kiếm khí tựa như lưới đánh cá.
Ba!
Nhưng lan ra không đến một mét, đã tiêu tán ở trên không trung.
Thấy kiếm khí không đến được đối phương, bóng người quyết định thật nhanh, bàn tay buông lỏng, cây gậy thẳng tắp bắn ra.
Vèo!
Thỏ rừng đã có đề phòng, chân sau giẫm một cái, nhảy ra năm sáu mét, gậy gỗ cắm trên mặt đất, không ngừng lay động.
Quay đầu liếc mắt nhìn bóng người đánh lén nó, tựa như mang theo chê cười, liên tục nhảy lên vài cái, thỏ rừng biến mất tại nguyên chỗ.
- Đáng tiếc...
Bất đắc dĩ lắc đầu, bóng người cười khổ.
Chính là Trương Huyền đi vào Thần giới.
Vạn thế chi sư ở Danh Sư đại lục, Thượng Thương tứ tông tông chủ, thiên hạ đệ nhất nhân, sau khi đến nơi này, thậm chí ngay cả con thỏ cũng bắt không được, thậm chí bị đối phương miệt thị, truyền đi, tuyệt đối sẽ để người cười đến rụng răng.
Nhưng sự thật chính là như vậy, không có biện pháp a.
- Xem ra hôm nay lại chỉ có thể ăn rau dại...
Biết cơ hội đi săn như thế này, có thể ngộ nhưng không thể cầu, lần này không bắt được, còn muốn tìm, gần như không có khả năng, Trương Huyền bất đắc dĩ lắc đầu.
Hắn đã tới Thần giới hơn nửa tháng.
Sau khi xuyên qua không gian loạn lưu, là đến nơi này.
Không giống đi vào Thượng Thương, hắn không hôn mê, có điều suy nghĩ kỹ một chút, còn không bằng hôn mê càng tốt hơn.
Kiếm võng của hắn rất cường đại, nhưng lực lượng không gian của Thần giới thật quá đáng sợ, vừa tiến vào, lập tức bị trọng thương, kém chút bị xé thành mảnh nhỏ.
Nếu không phải Lạc Nhược Hi cho dây chuyền hộ thân, chỉ sợ đã sớm chết.
Đi vào Thần giới, trải qua chóng mặt ngắn ngủi, hắn phát hiện mình xuất hiện ở trên núi hoang.
Nơi này, cả ngày cuồng phong tàn phá bừa bãi, thỉnh thoảng có mưa rào có thể đập chết Ngụy Thần, còn có Thần thú hung mãnh ẩn hiện... Trọng yếu nhất chính là, hầu như không có bất kỳ linh khí gì!
Điều dưỡng gần nửa tháng, mới áp chế thương thế xuống, còn triệt để khôi phục, còn không biết năm nào tháng nào.
Trước đó từ Thượng Thương mang tới Nguyên Lực đan cùng với rất nhiều bảo vật, ở đây cơ bản không còn hiệu quả, nước tắm của Tiểu Hoàng Kê, dường như hiệu quả cũng không lớn.
Bản thân bị trọng thương, không cách nào đi săn, chỉ có thể ăn cỏ dại, may mắn tuy những thực vật này khó ăn, nhưng chí ít còn ẩn chứa linh lực nhất định, đủ mỗi ngày tiêu hao.
Đương nhiên, là so sánh với tình huống trước mắt, những cỏ dại thoạt nhìn không đáng giá kia, nếu như có thể đưa đến Thượng Thương, tuyệt đối là linh đan diệu dược mà vô số cường giả thiết tha ước mơ, Nguyên Lực đan tuyệt phẩm so sánh với nó chỉ và đồ vứt đi!
Hai thế giới chênh lệch quá lớn, không thể so sánh nổi.
Cũng chính là nguyên nhân này, Thượng Thương đệ nhất nhân, đến nơi này, không khác người bình thường quá nhiều.
Vô cùng có khả năng, một con kiến ở nơi này đi vào Thượng Thương, cũng có thể nhẹ nhõm diệt một môn phái, loại cường giả như Hàn Kiếm Thu cũng chưa chắc có thể chống lại.
Cái này... Chính là Thần giới!
Tốc độ thời gian so với Thượng Thương chậm gấp trăm lần, không gian cũng vững chắc hơn gấp trăm lần!
- Không chỉ không thể phi hành, đi bộ cũng sẽ trở nên rất mệt, hơn nữa còn cảm thấy đói bụng!
Nhớ tới hơn nửa tháng qua, Trương Huyền mỏi mệt nói không ra lời.
Vốn cho rằng đột phá đến Thần Linh, cho dù đến nơi này, cũng là một phương hào hùng, có thể rong ruổi bát phương, nằm mơ cũng không nghĩ đến, trong nháy mắt khôi phục cuộc sống của người bình thường.
Đi bộ sẽ mệt, không ăn sẽ đói, chạy nhanh sẽ thở, thức lâu sẽ buồn ngủ...
Trước kia vừa xuyên qua, trở thành lão sư vô dụng, có vẻ như cũng không có chật vật như thế.
Thẳng đến lúc này mới hiểu được... Thần Linh cảnh ở thế giới này, xem như tu vi kém nhất, nói trắng ra là... ngay cả con thỏ cũng chưa chắc có thể đánh thắng được!
Tựa như hôm qua gặp phải gà rừng, chiến đấu hồi lâu, bị cào nát bàn tay không nói, cuối cùng còn để nó chạy trốn.
Con thỏ này cũng giống như vậy.
May mắn chỉ chạy trốn không có xông lại, nếu không khả năng lại phải nằm rất lâu.
Cô cô cô!
Đang miên man suy nghĩ, phát hiện nghĩ quá nhiều, tiêu hao lớn, cái bụng đói hơn.
- Tiếp tục tìm kiếm, ngộ nhỡ có con thỏ ngu ngốc nào đó, tự mình đụng vào trên cây, sẽ được ăn ngon một bữa...
Trương Huyền liếm môi một cái, cố nén mệt mỏi, tiếp tục tiến lên, vòng qua một khe núi, con mắt đột nhiên sáng lên.
- Lại có trái cây!
Cách đó không xa, trong khe đá, cắm nghiêng một cây ăn quã, phía trên mọc ra bảy tám quả cây.
Chỉ to bằng nắm đấm trẻ con, hơn nữa không có chín, nhưng đối với người một mực ăn rau dại mà nói, tuyệt đối tính là đồ tốt.
Vội vàng lấy xuống, hít một hơi, mùi thơm mát xông vào mũi, lỗ chân lông toàn thân tựa như mở ra.
Toàn bộ hái xuống, lấy ra một cái, Trương Huyền vừa định cắn ăn, cuối cùng lắc đầu.
- Quên đi, tu vi của bọn họ quá thấp, sẽ không chịu nổi!
Nuốt ngụm nước miếng, dùng vạt áo bao lấy trái cây, Trương Huyền xoay người quay trở về.
Hắn đã đột phá Thần Linh cũng đói thành như vậy, thân thể có chút không kiên trì nổi, đám người Triệu Nhã chỉ là Ngụy Thần, càng chịu không được.
Mấy ngày nay ăn rau dại, tất cả mọi người sắp gầy thành mầm đậu xanh, thật vất vả gặp được trái cây có linh khí đầy đủ, đương nhiên là lưu cho bọn hắn.
- Khí lưu bạo loạn, linh khí mỏng manh, ta có khả năng đi vào một Thần giới giả a...
Một bên đi về, một bên lắc đầu.
Thời điểm ở Thượng Thương, tưởng tượng Thần giới đâu đâu cũng có Thần Linh chi khí, tùy ý rút ra, tất cả mọi người có thể đột phá, tiếp đó thầy trò liên hợp cùng một chỗ, tung hoành ngang dọc, vô địch thiên hạ...
Hiện tại xem ra... Cả nghĩ quá rồi.
Nhìn bộ dáng bây giờ, đoán chừng còn chưa kịp ngang dọc, đã chết đói trước.
Đi vào Thần giới ngày thứ bảy, thân thể bị thương mới coi như khôi phục một chút, lúc này mới câu thông Tiểu Hoàng Kê, thả mọi người ra.
Còn không gian gấp, sau khi đám người ra ngoài, dưới áp lực không gian của Thần giới, trực tiếp rách nát, tất cả vật phẩm bên trong đều biến thành tro bụi.
Liên tục bảy ngày không ăn cơm, ở Thượng Thương không tính là gì, nhưng ở Thần giới, tất cả mọi người đã đói thoi thóp.
Tìm chút rau dại ăn vào, mới khôi phục một chút.
Còn Tiểu Hoàng Kê, cũng không biết là lần trước bị thương không có triệt để khôi phục, hay tới Thần giới không thích ứng, tiếp tục ở trong đan điền ngủ say, chí ít hiện nay không có dấu hiệu tỉnh dậy.
Còn nghĩ để con gà này ra ngoài làm mồi, kéo chút Thần thú tới nghĩ biện pháp săn giết, tìm một ít thức ăn, hiện tại xem ra, đã không trông cậy vào được.
Thời gian không dài, trở lại sơn động tạm thời cư trú.
- Lão sư...
Đám người Triệu Nhã đi tới trước mặt:
- Chúng ta không bị tổn thương, có thể ra ngoài đi săn hoặc tìm kiếm thức ăn...
Bọn họ một mực trốn ở trong trữ vật giới chỉ, thời điểm gặp được phong bạo thì ở trong bụng của Tiểu Hoàng Kê, nên không bị thương.
Tuy không gian ở Thần giới áp chế quá lớn, để bọn hắn cảm giác nhỏ yếu giống như hài đồng, nhưng tìm kiếm rau dại, hoặc nghĩ biện pháp đánh lén Thần thú nhỏ yếu, có lẽ còn có thể làm được.
- Không được! Bên ngoài tuỳ ý một dã thú chính là Thần Linh, các ngươi hơi không cẩn thận sẽ bị giết! Vẫn là trước ở chỗ này, nghĩ biện pháp đột phá giống như ta lại nói!
Trương Huyền lắc đầu.
- Thế nhưng...
Triệu Nhã sốt ruột.
Các nàng là học sinh, để lão sư ngày ngày bất chấp nguy hiểm đi tìm đồ ăn, tình không thông, lễ không hợp a.
- Như thế nào, ngay cả lão sư nói cũng không nghe?
Trương Huyền cau mày.
- Học sinh không dám...
Triệu Nhã vội vàng cúi đầu.
- Được rồi, xem ta mang cho các ngươi món ăn ngon gì đây...
Trương Huyền mỉm cười, để trái cây xuống, nhất thời toàn bộ sơn động tỏa ra mùi trái cây thơm ngát.
- Đây là... Trái cây?
Con mắt mọi người sáng lên, Viên Đào cùng Tôn Cường nước bọt chảy ròng.
Liên tục hơn mười ngày, một mực ăn rau dại, sớm đã có chút nát dạ dày, giờ phút này nhìn thấy thứ kia, sao có thể chịu được.
- Ăn đi!
Trương Huyền cười cười:
- Có điều số lượng có chút ít, mọi người chia ra, một lát nữa ta lại đi ra tìm xem, nhìn có thể tìm càng nhiều hơn một chút hay không! Tôn Cường, ngươi tới chia đi!
- Vâng!
Tôn Cường đi tới.
Trừ Trương Huyền, ở đây hết thảy mười bốn người. (Mười một vị thân truyền cùng Hưng Mộng kiếm thánh và Tôn Cường)
- Tám trái, thiếu gia, ngươi ăn một cái... Còn lại chúng ta một người một nửa!
Tôn Cường nói.
- Vừa rồi ta ở bên ngoài nếm qua, các ngươi ăn đi!
Trương Huyền khoát tay áo:
- Cái kia để lại cho Tiểu Hoàng Kê, tuy nó vẫn còn ngủ say, nhưng khi tỉnh lại, khẳng định sẽ đói bụng. Không lưu cho nó, đoán chừng lại nhảy tưng tưng lên.
Không nói thêm lời, Tôn Cường chia mỗi người nửa cái.
Mặc dù xanh chát, nhưng trong đó ẩn chứa linh khí nhiều hơn cỏ dại, đám người Viên Đào, Tôn Cường ăn, lập tức cảm thấy một ngày mỏi mệt quét sạch sành sanh, lại không có suy yếu như trước đó.
- Lão sư... nửa cái này của ta ngươi ăn đi...
Thấy Trương Huyền đứng ở cửa động, Vương Dĩnh đi vào trước mặt.
- Ngươi ăn đi, mau chóng tăng thực lực lên mới là vương đạo!
Trương Huyền khoát tay áo, đang muốn tiếp tục nói chuyện, đột nhiên lông mày nhíu một cái:
- Yên tĩnh đợi ở chỗ này, ta chưa về, dù phát sinh bất cứ chuyện gì cũng không được đi ra!
Nói xong, thân thể thẳng tắp vọt ra ngoài, chỉ chốc lát liền biến mất ở trong sơn cốc.
Thấy hắn rời khỏi, Vương Dĩnh chỉnh lý dây leo ở ngoài động, để người ngoài không nhìn thấy bọn họ, lúc này mới xoay người, nhìn về phía mọi người, con mắt có chút ướt át.
- Thế nào?
Thấy biểu lộ của nàng không đúng, Triệu Nhã đi tới.
- Không có gì, lão sư bảo chúng ta cẩn thận một chút, tuyệt đối đừng đi ra ngoài, hắn hẳn là lại đi tìm thức ăn!
Cúi đầu nhìn nửa quả cây ở trong lòng bàn tay, Vương Dĩnh sợ người khác nhìn ra, nước mắt không cầm được nhỏ xuống.
Người khác không nhìn ra, nàng tâm tư tỉ mỉ nên nhìn rõ ràng, những trái cây này, lão sư tuyệt đối chưa ăn.
Tình huống Thần giới đặc biệt, ở bên ngoài đi săn một ngày, vốn mỏi mệt kinh khủng, còn để đồ ăn ngon lại cho bọn họ, bản thân cố nén đói khát, vừa nghĩ đến điểm này, làm học sinh, trong lòng liền có cảm thụ nói không ra lời.
Có lão sư như vậy, sao mà vinh hạnh!
Phảng phất như trong nháy mắt, Thần giới rất khổ, cũng không có khổ như vậy, ngược lại có chút ngọt.
Tựa như tồn tại tuyên cổ, không biết đã kéo dài bao nhiêu năm, vô số Thần Linh cổ xưa, từ khi có trí nhớ bắt đầu, vẫn sừng sững ở trên đỉnh chư thiên vạn giới, vĩnh cửu không suy.
Ánh tà dương đỏ như máu, gió mạnh như đao.
Một bóng người, một mình đi ở trong sơn cốc hoang tàn vắng vẻ, thong thả tiến lên.
Đột nhiên hắn ngừng lại, trốn ở đằng sau một nham thạch, vừa giấu kỹ thân hình, một cái bóng xám nhảy cà tưng đi vào cách đó không xa.
Là một con thỏ rừng màu xám.
Bóng người liếm bờ môi khô quắt, tiện tay nhặt lên một cây gậy gỗ, bỗng nhiên nhảy lên, trên cây gậy bắn ra một đạo kiếm mang, diễn biến ra kiếm khí tựa như lưới đánh cá.
Ba!
Nhưng lan ra không đến một mét, đã tiêu tán ở trên không trung.
Thấy kiếm khí không đến được đối phương, bóng người quyết định thật nhanh, bàn tay buông lỏng, cây gậy thẳng tắp bắn ra.
Vèo!
Thỏ rừng đã có đề phòng, chân sau giẫm một cái, nhảy ra năm sáu mét, gậy gỗ cắm trên mặt đất, không ngừng lay động.
Quay đầu liếc mắt nhìn bóng người đánh lén nó, tựa như mang theo chê cười, liên tục nhảy lên vài cái, thỏ rừng biến mất tại nguyên chỗ.
- Đáng tiếc...
Bất đắc dĩ lắc đầu, bóng người cười khổ.
Chính là Trương Huyền đi vào Thần giới.
Vạn thế chi sư ở Danh Sư đại lục, Thượng Thương tứ tông tông chủ, thiên hạ đệ nhất nhân, sau khi đến nơi này, thậm chí ngay cả con thỏ cũng bắt không được, thậm chí bị đối phương miệt thị, truyền đi, tuyệt đối sẽ để người cười đến rụng răng.
Nhưng sự thật chính là như vậy, không có biện pháp a.
- Xem ra hôm nay lại chỉ có thể ăn rau dại...
Biết cơ hội đi săn như thế này, có thể ngộ nhưng không thể cầu, lần này không bắt được, còn muốn tìm, gần như không có khả năng, Trương Huyền bất đắc dĩ lắc đầu.
Hắn đã tới Thần giới hơn nửa tháng.
Sau khi xuyên qua không gian loạn lưu, là đến nơi này.
Không giống đi vào Thượng Thương, hắn không hôn mê, có điều suy nghĩ kỹ một chút, còn không bằng hôn mê càng tốt hơn.
Kiếm võng của hắn rất cường đại, nhưng lực lượng không gian của Thần giới thật quá đáng sợ, vừa tiến vào, lập tức bị trọng thương, kém chút bị xé thành mảnh nhỏ.
Nếu không phải Lạc Nhược Hi cho dây chuyền hộ thân, chỉ sợ đã sớm chết.
Đi vào Thần giới, trải qua chóng mặt ngắn ngủi, hắn phát hiện mình xuất hiện ở trên núi hoang.
Nơi này, cả ngày cuồng phong tàn phá bừa bãi, thỉnh thoảng có mưa rào có thể đập chết Ngụy Thần, còn có Thần thú hung mãnh ẩn hiện... Trọng yếu nhất chính là, hầu như không có bất kỳ linh khí gì!
Điều dưỡng gần nửa tháng, mới áp chế thương thế xuống, còn triệt để khôi phục, còn không biết năm nào tháng nào.
Trước đó từ Thượng Thương mang tới Nguyên Lực đan cùng với rất nhiều bảo vật, ở đây cơ bản không còn hiệu quả, nước tắm của Tiểu Hoàng Kê, dường như hiệu quả cũng không lớn.
Bản thân bị trọng thương, không cách nào đi săn, chỉ có thể ăn cỏ dại, may mắn tuy những thực vật này khó ăn, nhưng chí ít còn ẩn chứa linh lực nhất định, đủ mỗi ngày tiêu hao.
Đương nhiên, là so sánh với tình huống trước mắt, những cỏ dại thoạt nhìn không đáng giá kia, nếu như có thể đưa đến Thượng Thương, tuyệt đối là linh đan diệu dược mà vô số cường giả thiết tha ước mơ, Nguyên Lực đan tuyệt phẩm so sánh với nó chỉ và đồ vứt đi!
Hai thế giới chênh lệch quá lớn, không thể so sánh nổi.
Cũng chính là nguyên nhân này, Thượng Thương đệ nhất nhân, đến nơi này, không khác người bình thường quá nhiều.
Vô cùng có khả năng, một con kiến ở nơi này đi vào Thượng Thương, cũng có thể nhẹ nhõm diệt một môn phái, loại cường giả như Hàn Kiếm Thu cũng chưa chắc có thể chống lại.
Cái này... Chính là Thần giới!
Tốc độ thời gian so với Thượng Thương chậm gấp trăm lần, không gian cũng vững chắc hơn gấp trăm lần!
- Không chỉ không thể phi hành, đi bộ cũng sẽ trở nên rất mệt, hơn nữa còn cảm thấy đói bụng!
Nhớ tới hơn nửa tháng qua, Trương Huyền mỏi mệt nói không ra lời.
Vốn cho rằng đột phá đến Thần Linh, cho dù đến nơi này, cũng là một phương hào hùng, có thể rong ruổi bát phương, nằm mơ cũng không nghĩ đến, trong nháy mắt khôi phục cuộc sống của người bình thường.
Đi bộ sẽ mệt, không ăn sẽ đói, chạy nhanh sẽ thở, thức lâu sẽ buồn ngủ...
Trước kia vừa xuyên qua, trở thành lão sư vô dụng, có vẻ như cũng không có chật vật như thế.
Thẳng đến lúc này mới hiểu được... Thần Linh cảnh ở thế giới này, xem như tu vi kém nhất, nói trắng ra là... ngay cả con thỏ cũng chưa chắc có thể đánh thắng được!
Tựa như hôm qua gặp phải gà rừng, chiến đấu hồi lâu, bị cào nát bàn tay không nói, cuối cùng còn để nó chạy trốn.
Con thỏ này cũng giống như vậy.
May mắn chỉ chạy trốn không có xông lại, nếu không khả năng lại phải nằm rất lâu.
Cô cô cô!
Đang miên man suy nghĩ, phát hiện nghĩ quá nhiều, tiêu hao lớn, cái bụng đói hơn.
- Tiếp tục tìm kiếm, ngộ nhỡ có con thỏ ngu ngốc nào đó, tự mình đụng vào trên cây, sẽ được ăn ngon một bữa...
Trương Huyền liếm môi một cái, cố nén mệt mỏi, tiếp tục tiến lên, vòng qua một khe núi, con mắt đột nhiên sáng lên.
- Lại có trái cây!
Cách đó không xa, trong khe đá, cắm nghiêng một cây ăn quã, phía trên mọc ra bảy tám quả cây.
Chỉ to bằng nắm đấm trẻ con, hơn nữa không có chín, nhưng đối với người một mực ăn rau dại mà nói, tuyệt đối tính là đồ tốt.
Vội vàng lấy xuống, hít một hơi, mùi thơm mát xông vào mũi, lỗ chân lông toàn thân tựa như mở ra.
Toàn bộ hái xuống, lấy ra một cái, Trương Huyền vừa định cắn ăn, cuối cùng lắc đầu.
- Quên đi, tu vi của bọn họ quá thấp, sẽ không chịu nổi!
Nuốt ngụm nước miếng, dùng vạt áo bao lấy trái cây, Trương Huyền xoay người quay trở về.
Hắn đã đột phá Thần Linh cũng đói thành như vậy, thân thể có chút không kiên trì nổi, đám người Triệu Nhã chỉ là Ngụy Thần, càng chịu không được.
Mấy ngày nay ăn rau dại, tất cả mọi người sắp gầy thành mầm đậu xanh, thật vất vả gặp được trái cây có linh khí đầy đủ, đương nhiên là lưu cho bọn hắn.
- Khí lưu bạo loạn, linh khí mỏng manh, ta có khả năng đi vào một Thần giới giả a...
Một bên đi về, một bên lắc đầu.
Thời điểm ở Thượng Thương, tưởng tượng Thần giới đâu đâu cũng có Thần Linh chi khí, tùy ý rút ra, tất cả mọi người có thể đột phá, tiếp đó thầy trò liên hợp cùng một chỗ, tung hoành ngang dọc, vô địch thiên hạ...
Hiện tại xem ra... Cả nghĩ quá rồi.
Nhìn bộ dáng bây giờ, đoán chừng còn chưa kịp ngang dọc, đã chết đói trước.
Đi vào Thần giới ngày thứ bảy, thân thể bị thương mới coi như khôi phục một chút, lúc này mới câu thông Tiểu Hoàng Kê, thả mọi người ra.
Còn không gian gấp, sau khi đám người ra ngoài, dưới áp lực không gian của Thần giới, trực tiếp rách nát, tất cả vật phẩm bên trong đều biến thành tro bụi.
Liên tục bảy ngày không ăn cơm, ở Thượng Thương không tính là gì, nhưng ở Thần giới, tất cả mọi người đã đói thoi thóp.
Tìm chút rau dại ăn vào, mới khôi phục một chút.
Còn Tiểu Hoàng Kê, cũng không biết là lần trước bị thương không có triệt để khôi phục, hay tới Thần giới không thích ứng, tiếp tục ở trong đan điền ngủ say, chí ít hiện nay không có dấu hiệu tỉnh dậy.
Còn nghĩ để con gà này ra ngoài làm mồi, kéo chút Thần thú tới nghĩ biện pháp săn giết, tìm một ít thức ăn, hiện tại xem ra, đã không trông cậy vào được.
Thời gian không dài, trở lại sơn động tạm thời cư trú.
- Lão sư...
Đám người Triệu Nhã đi tới trước mặt:
- Chúng ta không bị tổn thương, có thể ra ngoài đi săn hoặc tìm kiếm thức ăn...
Bọn họ một mực trốn ở trong trữ vật giới chỉ, thời điểm gặp được phong bạo thì ở trong bụng của Tiểu Hoàng Kê, nên không bị thương.
Tuy không gian ở Thần giới áp chế quá lớn, để bọn hắn cảm giác nhỏ yếu giống như hài đồng, nhưng tìm kiếm rau dại, hoặc nghĩ biện pháp đánh lén Thần thú nhỏ yếu, có lẽ còn có thể làm được.
- Không được! Bên ngoài tuỳ ý một dã thú chính là Thần Linh, các ngươi hơi không cẩn thận sẽ bị giết! Vẫn là trước ở chỗ này, nghĩ biện pháp đột phá giống như ta lại nói!
Trương Huyền lắc đầu.
- Thế nhưng...
Triệu Nhã sốt ruột.
Các nàng là học sinh, để lão sư ngày ngày bất chấp nguy hiểm đi tìm đồ ăn, tình không thông, lễ không hợp a.
- Như thế nào, ngay cả lão sư nói cũng không nghe?
Trương Huyền cau mày.
- Học sinh không dám...
Triệu Nhã vội vàng cúi đầu.
- Được rồi, xem ta mang cho các ngươi món ăn ngon gì đây...
Trương Huyền mỉm cười, để trái cây xuống, nhất thời toàn bộ sơn động tỏa ra mùi trái cây thơm ngát.
- Đây là... Trái cây?
Con mắt mọi người sáng lên, Viên Đào cùng Tôn Cường nước bọt chảy ròng.
Liên tục hơn mười ngày, một mực ăn rau dại, sớm đã có chút nát dạ dày, giờ phút này nhìn thấy thứ kia, sao có thể chịu được.
- Ăn đi!
Trương Huyền cười cười:
- Có điều số lượng có chút ít, mọi người chia ra, một lát nữa ta lại đi ra tìm xem, nhìn có thể tìm càng nhiều hơn một chút hay không! Tôn Cường, ngươi tới chia đi!
- Vâng!
Tôn Cường đi tới.
Trừ Trương Huyền, ở đây hết thảy mười bốn người. (Mười một vị thân truyền cùng Hưng Mộng kiếm thánh và Tôn Cường)
- Tám trái, thiếu gia, ngươi ăn một cái... Còn lại chúng ta một người một nửa!
Tôn Cường nói.
- Vừa rồi ta ở bên ngoài nếm qua, các ngươi ăn đi!
Trương Huyền khoát tay áo:
- Cái kia để lại cho Tiểu Hoàng Kê, tuy nó vẫn còn ngủ say, nhưng khi tỉnh lại, khẳng định sẽ đói bụng. Không lưu cho nó, đoán chừng lại nhảy tưng tưng lên.
Không nói thêm lời, Tôn Cường chia mỗi người nửa cái.
Mặc dù xanh chát, nhưng trong đó ẩn chứa linh khí nhiều hơn cỏ dại, đám người Viên Đào, Tôn Cường ăn, lập tức cảm thấy một ngày mỏi mệt quét sạch sành sanh, lại không có suy yếu như trước đó.
- Lão sư... nửa cái này của ta ngươi ăn đi...
Thấy Trương Huyền đứng ở cửa động, Vương Dĩnh đi vào trước mặt.
- Ngươi ăn đi, mau chóng tăng thực lực lên mới là vương đạo!
Trương Huyền khoát tay áo, đang muốn tiếp tục nói chuyện, đột nhiên lông mày nhíu một cái:
- Yên tĩnh đợi ở chỗ này, ta chưa về, dù phát sinh bất cứ chuyện gì cũng không được đi ra!
Nói xong, thân thể thẳng tắp vọt ra ngoài, chỉ chốc lát liền biến mất ở trong sơn cốc.
Thấy hắn rời khỏi, Vương Dĩnh chỉnh lý dây leo ở ngoài động, để người ngoài không nhìn thấy bọn họ, lúc này mới xoay người, nhìn về phía mọi người, con mắt có chút ướt át.
- Thế nào?
Thấy biểu lộ của nàng không đúng, Triệu Nhã đi tới.
- Không có gì, lão sư bảo chúng ta cẩn thận một chút, tuyệt đối đừng đi ra ngoài, hắn hẳn là lại đi tìm thức ăn!
Cúi đầu nhìn nửa quả cây ở trong lòng bàn tay, Vương Dĩnh sợ người khác nhìn ra, nước mắt không cầm được nhỏ xuống.
Người khác không nhìn ra, nàng tâm tư tỉ mỉ nên nhìn rõ ràng, những trái cây này, lão sư tuyệt đối chưa ăn.
Tình huống Thần giới đặc biệt, ở bên ngoài đi săn một ngày, vốn mỏi mệt kinh khủng, còn để đồ ăn ngon lại cho bọn họ, bản thân cố nén đói khát, vừa nghĩ đến điểm này, làm học sinh, trong lòng liền có cảm thụ nói không ra lời.
Có lão sư như vậy, sao mà vinh hạnh!
Phảng phất như trong nháy mắt, Thần giới rất khổ, cũng không có khổ như vậy, ngược lại có chút ngọt.