Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3711: Bạch Huyền Sinh tính tiền
Đi vào bệ đá, đám người Hồng Vũ trưởng lão liền không có hình tượng chút nào ngồi dưới đất, nuốt đan dược, khôi phục nhanh chóng thể lực tiêu hao.
Đám người Hàn Kiếm Thu thì nhìn quanh một vòng, từng cái ánh mắt phức tạp.
Mấy trăm năm trước, bọn họ tới qua nơi này, đã trải qua chiến đấu sống còn, mới có thành tựu của ngày hôm nay.
Trương Huyền nói:
- Thông Thiên Kiều ở nơi nào? Thần điện lại ở chỗ nào?
Phía trên này trụi lủi, cái gì cũng không nhìn thấy, không có cái gì, Thông Thiên Kiều ở nơi nào? Thần điện lại nên như thế nào mới có thể đi qua?
- Thông Thiên Kiều, ngay ở phía trên, thời gian vừa đến, sẽ tự động xuất hiện, kết nối Thần điện cùng Tiếp Thiên thạch! Chỉ có người chưa tròn trăm tuổi mới có thể bước vào, trong đó có võ sĩ Thần điện bảo vệ, muốn thông qua vô cùng khó khăn!
Hàn Kiếm Thu chỉ lên trên.
Trương Huyền ngẩng đầu nhìn về phía không trung, vẫn không có cái gì.
- Thông Thiên Kiều không xuất hiện, là mãi mãi không cách nào đi vào Thần điện, bởi vì căn bản là không cách nào thông qua bình chướng trên không! Lớp bình phong này là Thần Linh lưu lại, đừng nói Tiên Quân, coi như Ngụy Thần cũng không thể làm gì!
Hàn Kiếm Thu lắc đầu, chập ngón tay làm kiếm, đâm lên trên một cái.
Kiếm này ẩn chứa toàn bộ lực lượng của hắn, từ ngón tay bắn ra, mang theo tiếng sấm nổ, cho người ta một loại cảm giác hồng lưu vọt tới, có điều mới lan tràn lên phía trên không đủ mười mét đã tiêu tán.
Thật giống như chưa hề xuất hiện qua.
Mọi người đều nhíu mày.
Kiếm chiêu cường đại như thế, vậy mà bay lên trên không đến mười mét, dựa vào bọn họ, muốn đi lên, chỉ sợ càng không thể.
- Dù áp lực của Tiếp Thiên thạch rất lớn, nhưng toàn bộ đại lục không ít người có thể bay lên, rất nhiều Tiên Quân đỉnh phong, tuổi thọ đi đến cuối cùng, đều mong đợi có thể tới đây thay đổi vận mệnh, cuối cùng không có một người thành công, dần dà nơi này không có người tới...
Khôi Hiểu trưởng lão lắc đầu.
Biết rõ không có hi vọng, còn không bằng ở nhà, hảo hảo bồi tiếp người thân, để cho bọn họ tiễn mình đoạn đường cuối cùng.
Trương Huyền lần nữa ngẩng đầu lên.
Dù không nhìn thấy bình chướng Thần Linh lưu lại, nhưng có thể rõ ràng cảm nhận được, phía trên mang tới áp bức to lớn, đừng nói thực lực của hắn, coi như thật giống như đám người Hàn Kiếm Thu, đạt đến Ngụy Thần, cũng chưa chắc có thể thành công.
Phía trên bình chướng cho hắn một loại cảm giác bất lực, giống như lúc trước chỉ có Chân Tiên, gặp Ngụy Thần, tất cả thủ đoạn toàn bộ thi triển ra, cũng không có bất kỳ tác dụng nào.
Châu chấu đá xe, buồn cười không tự lượng sức.
- Đây là lực lượng của Thần Linh?
Trong lòng tràn đầy rung động.
Khó trách Thần điện có thể cao cao tại thượng, không người có thể chống đỡ, chỉ là lớp bình phong này, liền có thể để vô số người triệt để mất đi lòng tin.
Thật không biết lúc trước tổ sư khai phái của Lăng Vân Kiếm tông cùng Khổng sư, là làm sao thông qua, hơn nữa tiến vào bên trong.
- Các ngươi có thể đi lên, thật đúng là vượt quá dự liệu của chúng ta...
Trong lòng đang cảm xúc, liền nghe một tiếng cười lạnh vang lên, mọi người quay đầu, ngay sau đó nhìn thấy Huyền Kính môn Bạch Huyền Sinh tông chủ và Phiêu Miễu Tiên Tông Cốc Truy Vân từ phía dưới bay lên, sau lưng còn đi theo hai trung niên.
Hẳn là thiên tài tham gia Thông Thiên Kiều lần này.
- Các ngươi có thể chống lại áp lực?
Tần Nguyên trưởng lão cau mày.
Bọn hắn cùng tuấn kiệt hai tông môn khác, thời điểm bay đến tám thành, lại không cách nào tiến lên, vẫn là tông chủ trước thời hạn đi vào bệ đá, để áp lực dừng lại hai cái hô hấp, mới xông lên được.
Đối phương làm sao có thể dễ như trở bàn tay đi vào trước mặt?
Đều là thiên tài, không đến mức chênh lệch lớn như vậy a!
- Đương nhiên, loại áp lực này, đối với thiên tài của chúng ta mà nói, không tính là gì...
Bạch Huyền Sinh hừ lạnh.
Lời còn chưa dứt, âm thanh của Trương Huyền vang lên:
- Là khôi giáp trên người bọn họ!
Đám người đồng loạt nhìn qua, quả nhiên thấy khôi giáp trên người hai tuấn kiệt lộ ra dị thường chói mắt.
Mặt ngoài khôi giáp điêu khắc hoa văn đặc thù, có phần giống Tiếp Thiên thạch.
Chính là mặc thứ này, mới để cho bọn họ bay lên, không nhận áp lực ảnh hưởng chút nào.
Thấy hắn vạch trần, sắc mặt Bạch Huyền Sinh tái xanh, cũng không phủ nhận, hừ một tiếng nói:
- Trương Huyền tông chủ quả nhiên tinh mắt!
Trương Huyền từ chối cho ý kiến, nhìn sang hai thiên tài.
Không hổ là cường giả Huyền Kính môn, Phiêu Miễu Tiên Tông, tu vi tương xứng đám người Hồng Vũ trưởng lão, nhưng khí tức càng hung hiểm hơn, cho người ta một loại cảm giác phong mang.
- Võ sĩ Thần điện?
Trương Huyền cau mày.
Loại cảm giác này, có phần giống võ sĩ Thần điện, không khỏi có chút nghi ngờ.
Nhưng vào lúc này, Bạch Huyền Sinh khẽ nói:
- Nhãn lực của Trương tông chủ đã tốt như vậy, có thể nhìn ra đến cùng là ai ở Tiểu Kính Hải, cướp đi bảo vật của ta hay không?
Thấy không muốn tìm đối phương phiền phức, đối phương vậy mà tìm bản thân, Trương Huyền xoay đầu lại:
- Lúc đó ngươi sắp bị Huyền Bối Quy chém giết, là ta cùng Khôi Hiểu trưởng lão cứu ngươi... n cứu mạng, cho chút thù lao cũng không tính là gì!
Bạch Huyền Sinh híp mắt lại.
Vị trước mắt này trở thành Tứ tông tông chủ, hắn liền đoán được, sự tình trước đó khẳng định liên quan đến, vốn không có hi vọng sẽ nhận, dù sao ảnh hưởng uy nghiêm, không nghĩ tới không chỉ thừa nhận, còn nói quang minh chính đại như vậy...
Đoạt đồ vật của ta, hùng hồn như vậy... Còn có chút tôn nghiêm của cường giả hay không?
- Trương Huyền tông chủ, sáu đại tông môn từ trước tới nay trợ giúp lẫn nhau, như thể chân tay, ngươi cướp đoạt pháp bảo cùng trữ vật giới chỉ của Bạch Tông chủ, phá hoại quy củ, sợ là rất dễ dàng dẫn tới tông môn mâu thuẫn, dẫn phát toàn bộ đại lục náo động!
Cốc Truy Vân nói.
Trương Huyền nói:
- Vậy ngươi nói làm sao bây giờ?
- Rất đơn giản, đồ vật cướp đi, một cái không thiếu trả lại Bạch Tông chủ, sau đó xin lỗi hắn...
Cốc Truy Vân nói.
- Xin lỗi?
Trương Huyền dừng lại một chút, gật đầu:
- Cũng được!
Nói xong vẫy tay một cái.
Vù vù!
Huyền Bối Quy lập tức xuất hiện ở phía trước, bỗng nhiên lao đến.
Đối phương liên hợp với Thông Thần điện, vừa vặn không có lý do dò xét, nói như vậy tương đương với cho cơ hội.
- Ngươi muốn làm gì?
Bạch Huyền Sinh sững sờ.
Vừa nói xin lỗi, trực tiếp ném Huyền Bối Quy ra, làm gì?
- Không có gì, muốn ta xin lỗi cũng được, chỉ cần ngươi không hô cứu mạng là được...
Trương Huyền cười nhạt một tiếng.
Lúc đó Huyền Bối Quy muốn giết đối phương, không phải mình ra tay, vị Bạch Tông chủ này khẳng định đã sớm chết.
Không tri ân báo đáp, lại còn muốn gây chuyện...
- Lần trước nếu không phải ta trúng kế, ngươi cho rằng chỉ bằng thực lực của nó, có thể làm bị thương ta?
Bạch Huyền Sinh cười lạnh, năm ngón tay mở ra, bỗng nhiên tiến lên đón Huyền Bối Quy.
Lần trước nếu không phải phù du ở Tiểu Kính Hải, hắn làm sao có thể chịu thiệt!
Bây giờ ở nơi này, không có đại dương mượn lực, thực lực của đối phương liền hạ thấp không ít, lại thắng không nổi thì quá mất mặt.
Gầm thét một tiếng, cả người nhào tới.
Sóng khí cuồng bạo, ở trên không trung khuấy động ra.
Huyền Bối Quy cũng không hiển lộ bản thể, đường kính chỉ có hơn hai mét, tốc độ càng thêm nhạy bén, cùng đối phương giao thủ, không hề rơi xuống hạ phong một chút nào.
- Khôn vị ba bước, tấn công ly vị...
Trương Huyền truyền âm.
Đối phương là một tông chủ, thành tựu Ngụy Thần thời gian dài, dưới tình huống bình thường, Huyền Bối Quy muốn vượt qua quả thực không quá dễ dàng, có điều có Trương Huyền chỉ điểm, liền không giống với lúc trước.
Không đến một phút đồng hồ, Bạch Tông chủ liền sưng mặt sưng mũi, bị một mai rùa to lớn đè ở phía dưới, không ngừng va chạm, xương ngực đứt không biết mấy cây.
- Trương tông chủ, chẳng lẽ ngươi thật muốn gây nên tông môn mâu thuẫn?
Cốc Truy Vân cũng nhìn không được nữa, vội nói.
- Tông môn mâu thuẫn, không phải đã sớm có sao? Còn cần ta dẫn?
Trương Huyền lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc:
- Lúc ấy Bạch Tông chủ bị Huyền Bối Quy đánh ngất xỉu, bây giờ còn chưa ngất, nói rõ cách tình huống lúc đó còn một đoạn! Yên tâm, đã cứu người còn muốn xin lỗi, lần này ta chắc chắn sẽ không ra tay, nếu như Bạch Tông chủ không may bỏ mình, ta sẽ giao bảo vật, truyền thừa của hắn cho Huyền Kính môn, hơn nữa đi mộ phần của hắn xin lỗi... Chắc chắn sẽ không từ chối!
Nghe nói như thế, Bạch Huyền Sinh đã không kiên trì nổi, phun ra một ngụm máu tươi.
Người đã chết, xin lỗi, muốn cái này thì có ích lợi gì?
- Ngươi...
Cốc Truy Vân sầm mặt lại:
- Ngươi có biết, chém giết tông chủ Huyền Kính môn, Huyền Kính môn muốn báo thù, sẽ dẫn tới tai nạn bao lớn hay không!
- Báo thù? Yên tâm đi, một khi hắn chết, ta sẽ đi Huyền Kính môn, kế thừa tông chủ vị, vừa vặn lệnh bài tông chủ của hắn cũng ở trong tay ta, vì không sinh ra rối loạn, sẽ nói hắn truyền cho ta tông chủ vị...
Trương Huyền cười nhạt:
- Chắc hẳn Cốc Tông chủ sẽ không vạch trần a! Dù sao ngươi lòng dạ thiên hạ, không muốn đại lục rung chuyển...
Tiểu Kính Hải, lấy đi trữ vật giới chỉ của đối phương, lệnh bài tông chủ Huyền Kính môn ngay ở trong đó.
Chỉ là một mực chẳng muốn luyện hóa mà thôi, nếu như kẻ trước mắt này chết, luyện hóa lệnh bài tông chủ, nói cho những người khác là bản thân kế thừa vị trí của đối phương, hẳn không người nghi ngờ.
Dù sao đã là tông chủ bốn đại tông môn, nhiều hơn một cái nữa cũng không có gì.
- Ngươi...
Không nghĩ tới vị trước mắt này ác như vậy, Cốc Truy Vân xiết chặt nắm đấm, đang định xông qua cứu người, liền cảm thấy sống lưng phát lạnh, Hàn Kiếm Thu cùng Khôi Hiểu, Tần Nguyên đi vào trước mặt, chặn lại đường đi:
- Cốc Tông chủ còn xin lưu lại tại chỗ, đã muốn nói xin lỗi, tự nhiên phải phù hợp tình huống lúc đó, nếu không cứu người cũng thành tội lỗi, ai còn dám làm?
Cốc Truy Vân hít sâu một hơi, đành phải ngừng lại.
Hắn cùng ba người trước mặt đều là Ngụy Thần cảnh, một khi giao thủ, đoán chừng sẽ nằm dưới đất giống như Bạch Huyền Sinh, bị đánh cha mẹ nhận không ra.
- Trương tông chủ cứu mạng... ta sai rồi, ta không để cho ngươi nói xin lỗi, những bảo vật kia cũng không cần, xem như ta báo đáp ân cứu mạng của ngươi...
Thấy Huyền Bối Quy, bất cứ lúc nào cũng sẽ chém giết hắn, Bạch Huyền Sinh trọng thương không dám tiếp tục nói nhiều, vội vàng hô lên.
Tình huống trước mắt, đối phương thật dám giết hắn, giả mạo thành tông chủ.
Một khi thành công, đồ vật cũng sẽ không cần trả, nếu thực như thế, bản thân chết vô ích không nói, tông môn còn rơi vào tay người khác.
- Để cho ta cứu ngươi?
Trương Huyền dừng lại một chút:
- Cũng không phải không thể... Nhưng ta chỉ là Tiên Quân đỉnh phong, để cho ta đối chiến Huyền Bối Quy Ngụy Thần cảnh, rất khó khăn a... không bằng như vậy, có bảo vật gì, đưa tặng một chút xem như thù lao, có lẽ ta sẽ liều tính mạng cứu người!
- Đưa tặng bảo vật, thù lao?
Bạch Huyền Sinh ngẩn ngơ, suýt chút nữa khóc ra thành tiếng.
Người, thật có thể vô sỉ như vậy sao?
Huyền Bối Quy này đã thành thú sủng của ngươi, chỉ cần ngươi để nó dừng tay là được, lại còn muốn hỏi ta muốn thù lao?
Mấu chốt nhất là... Ngươi để nó đánh ta a!
Sớm biết tên này không cần tôn nghiêm như vậy, đồ vật cũng không dám đòi rồi...
Đám người Hàn Kiếm Thu thì nhìn quanh một vòng, từng cái ánh mắt phức tạp.
Mấy trăm năm trước, bọn họ tới qua nơi này, đã trải qua chiến đấu sống còn, mới có thành tựu của ngày hôm nay.
Trương Huyền nói:
- Thông Thiên Kiều ở nơi nào? Thần điện lại ở chỗ nào?
Phía trên này trụi lủi, cái gì cũng không nhìn thấy, không có cái gì, Thông Thiên Kiều ở nơi nào? Thần điện lại nên như thế nào mới có thể đi qua?
- Thông Thiên Kiều, ngay ở phía trên, thời gian vừa đến, sẽ tự động xuất hiện, kết nối Thần điện cùng Tiếp Thiên thạch! Chỉ có người chưa tròn trăm tuổi mới có thể bước vào, trong đó có võ sĩ Thần điện bảo vệ, muốn thông qua vô cùng khó khăn!
Hàn Kiếm Thu chỉ lên trên.
Trương Huyền ngẩng đầu nhìn về phía không trung, vẫn không có cái gì.
- Thông Thiên Kiều không xuất hiện, là mãi mãi không cách nào đi vào Thần điện, bởi vì căn bản là không cách nào thông qua bình chướng trên không! Lớp bình phong này là Thần Linh lưu lại, đừng nói Tiên Quân, coi như Ngụy Thần cũng không thể làm gì!
Hàn Kiếm Thu lắc đầu, chập ngón tay làm kiếm, đâm lên trên một cái.
Kiếm này ẩn chứa toàn bộ lực lượng của hắn, từ ngón tay bắn ra, mang theo tiếng sấm nổ, cho người ta một loại cảm giác hồng lưu vọt tới, có điều mới lan tràn lên phía trên không đủ mười mét đã tiêu tán.
Thật giống như chưa hề xuất hiện qua.
Mọi người đều nhíu mày.
Kiếm chiêu cường đại như thế, vậy mà bay lên trên không đến mười mét, dựa vào bọn họ, muốn đi lên, chỉ sợ càng không thể.
- Dù áp lực của Tiếp Thiên thạch rất lớn, nhưng toàn bộ đại lục không ít người có thể bay lên, rất nhiều Tiên Quân đỉnh phong, tuổi thọ đi đến cuối cùng, đều mong đợi có thể tới đây thay đổi vận mệnh, cuối cùng không có một người thành công, dần dà nơi này không có người tới...
Khôi Hiểu trưởng lão lắc đầu.
Biết rõ không có hi vọng, còn không bằng ở nhà, hảo hảo bồi tiếp người thân, để cho bọn họ tiễn mình đoạn đường cuối cùng.
Trương Huyền lần nữa ngẩng đầu lên.
Dù không nhìn thấy bình chướng Thần Linh lưu lại, nhưng có thể rõ ràng cảm nhận được, phía trên mang tới áp bức to lớn, đừng nói thực lực của hắn, coi như thật giống như đám người Hàn Kiếm Thu, đạt đến Ngụy Thần, cũng chưa chắc có thể thành công.
Phía trên bình chướng cho hắn một loại cảm giác bất lực, giống như lúc trước chỉ có Chân Tiên, gặp Ngụy Thần, tất cả thủ đoạn toàn bộ thi triển ra, cũng không có bất kỳ tác dụng nào.
Châu chấu đá xe, buồn cười không tự lượng sức.
- Đây là lực lượng của Thần Linh?
Trong lòng tràn đầy rung động.
Khó trách Thần điện có thể cao cao tại thượng, không người có thể chống đỡ, chỉ là lớp bình phong này, liền có thể để vô số người triệt để mất đi lòng tin.
Thật không biết lúc trước tổ sư khai phái của Lăng Vân Kiếm tông cùng Khổng sư, là làm sao thông qua, hơn nữa tiến vào bên trong.
- Các ngươi có thể đi lên, thật đúng là vượt quá dự liệu của chúng ta...
Trong lòng đang cảm xúc, liền nghe một tiếng cười lạnh vang lên, mọi người quay đầu, ngay sau đó nhìn thấy Huyền Kính môn Bạch Huyền Sinh tông chủ và Phiêu Miễu Tiên Tông Cốc Truy Vân từ phía dưới bay lên, sau lưng còn đi theo hai trung niên.
Hẳn là thiên tài tham gia Thông Thiên Kiều lần này.
- Các ngươi có thể chống lại áp lực?
Tần Nguyên trưởng lão cau mày.
Bọn hắn cùng tuấn kiệt hai tông môn khác, thời điểm bay đến tám thành, lại không cách nào tiến lên, vẫn là tông chủ trước thời hạn đi vào bệ đá, để áp lực dừng lại hai cái hô hấp, mới xông lên được.
Đối phương làm sao có thể dễ như trở bàn tay đi vào trước mặt?
Đều là thiên tài, không đến mức chênh lệch lớn như vậy a!
- Đương nhiên, loại áp lực này, đối với thiên tài của chúng ta mà nói, không tính là gì...
Bạch Huyền Sinh hừ lạnh.
Lời còn chưa dứt, âm thanh của Trương Huyền vang lên:
- Là khôi giáp trên người bọn họ!
Đám người đồng loạt nhìn qua, quả nhiên thấy khôi giáp trên người hai tuấn kiệt lộ ra dị thường chói mắt.
Mặt ngoài khôi giáp điêu khắc hoa văn đặc thù, có phần giống Tiếp Thiên thạch.
Chính là mặc thứ này, mới để cho bọn họ bay lên, không nhận áp lực ảnh hưởng chút nào.
Thấy hắn vạch trần, sắc mặt Bạch Huyền Sinh tái xanh, cũng không phủ nhận, hừ một tiếng nói:
- Trương Huyền tông chủ quả nhiên tinh mắt!
Trương Huyền từ chối cho ý kiến, nhìn sang hai thiên tài.
Không hổ là cường giả Huyền Kính môn, Phiêu Miễu Tiên Tông, tu vi tương xứng đám người Hồng Vũ trưởng lão, nhưng khí tức càng hung hiểm hơn, cho người ta một loại cảm giác phong mang.
- Võ sĩ Thần điện?
Trương Huyền cau mày.
Loại cảm giác này, có phần giống võ sĩ Thần điện, không khỏi có chút nghi ngờ.
Nhưng vào lúc này, Bạch Huyền Sinh khẽ nói:
- Nhãn lực của Trương tông chủ đã tốt như vậy, có thể nhìn ra đến cùng là ai ở Tiểu Kính Hải, cướp đi bảo vật của ta hay không?
Thấy không muốn tìm đối phương phiền phức, đối phương vậy mà tìm bản thân, Trương Huyền xoay đầu lại:
- Lúc đó ngươi sắp bị Huyền Bối Quy chém giết, là ta cùng Khôi Hiểu trưởng lão cứu ngươi... n cứu mạng, cho chút thù lao cũng không tính là gì!
Bạch Huyền Sinh híp mắt lại.
Vị trước mắt này trở thành Tứ tông tông chủ, hắn liền đoán được, sự tình trước đó khẳng định liên quan đến, vốn không có hi vọng sẽ nhận, dù sao ảnh hưởng uy nghiêm, không nghĩ tới không chỉ thừa nhận, còn nói quang minh chính đại như vậy...
Đoạt đồ vật của ta, hùng hồn như vậy... Còn có chút tôn nghiêm của cường giả hay không?
- Trương Huyền tông chủ, sáu đại tông môn từ trước tới nay trợ giúp lẫn nhau, như thể chân tay, ngươi cướp đoạt pháp bảo cùng trữ vật giới chỉ của Bạch Tông chủ, phá hoại quy củ, sợ là rất dễ dàng dẫn tới tông môn mâu thuẫn, dẫn phát toàn bộ đại lục náo động!
Cốc Truy Vân nói.
Trương Huyền nói:
- Vậy ngươi nói làm sao bây giờ?
- Rất đơn giản, đồ vật cướp đi, một cái không thiếu trả lại Bạch Tông chủ, sau đó xin lỗi hắn...
Cốc Truy Vân nói.
- Xin lỗi?
Trương Huyền dừng lại một chút, gật đầu:
- Cũng được!
Nói xong vẫy tay một cái.
Vù vù!
Huyền Bối Quy lập tức xuất hiện ở phía trước, bỗng nhiên lao đến.
Đối phương liên hợp với Thông Thần điện, vừa vặn không có lý do dò xét, nói như vậy tương đương với cho cơ hội.
- Ngươi muốn làm gì?
Bạch Huyền Sinh sững sờ.
Vừa nói xin lỗi, trực tiếp ném Huyền Bối Quy ra, làm gì?
- Không có gì, muốn ta xin lỗi cũng được, chỉ cần ngươi không hô cứu mạng là được...
Trương Huyền cười nhạt một tiếng.
Lúc đó Huyền Bối Quy muốn giết đối phương, không phải mình ra tay, vị Bạch Tông chủ này khẳng định đã sớm chết.
Không tri ân báo đáp, lại còn muốn gây chuyện...
- Lần trước nếu không phải ta trúng kế, ngươi cho rằng chỉ bằng thực lực của nó, có thể làm bị thương ta?
Bạch Huyền Sinh cười lạnh, năm ngón tay mở ra, bỗng nhiên tiến lên đón Huyền Bối Quy.
Lần trước nếu không phải phù du ở Tiểu Kính Hải, hắn làm sao có thể chịu thiệt!
Bây giờ ở nơi này, không có đại dương mượn lực, thực lực của đối phương liền hạ thấp không ít, lại thắng không nổi thì quá mất mặt.
Gầm thét một tiếng, cả người nhào tới.
Sóng khí cuồng bạo, ở trên không trung khuấy động ra.
Huyền Bối Quy cũng không hiển lộ bản thể, đường kính chỉ có hơn hai mét, tốc độ càng thêm nhạy bén, cùng đối phương giao thủ, không hề rơi xuống hạ phong một chút nào.
- Khôn vị ba bước, tấn công ly vị...
Trương Huyền truyền âm.
Đối phương là một tông chủ, thành tựu Ngụy Thần thời gian dài, dưới tình huống bình thường, Huyền Bối Quy muốn vượt qua quả thực không quá dễ dàng, có điều có Trương Huyền chỉ điểm, liền không giống với lúc trước.
Không đến một phút đồng hồ, Bạch Tông chủ liền sưng mặt sưng mũi, bị một mai rùa to lớn đè ở phía dưới, không ngừng va chạm, xương ngực đứt không biết mấy cây.
- Trương tông chủ, chẳng lẽ ngươi thật muốn gây nên tông môn mâu thuẫn?
Cốc Truy Vân cũng nhìn không được nữa, vội nói.
- Tông môn mâu thuẫn, không phải đã sớm có sao? Còn cần ta dẫn?
Trương Huyền lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc:
- Lúc ấy Bạch Tông chủ bị Huyền Bối Quy đánh ngất xỉu, bây giờ còn chưa ngất, nói rõ cách tình huống lúc đó còn một đoạn! Yên tâm, đã cứu người còn muốn xin lỗi, lần này ta chắc chắn sẽ không ra tay, nếu như Bạch Tông chủ không may bỏ mình, ta sẽ giao bảo vật, truyền thừa của hắn cho Huyền Kính môn, hơn nữa đi mộ phần của hắn xin lỗi... Chắc chắn sẽ không từ chối!
Nghe nói như thế, Bạch Huyền Sinh đã không kiên trì nổi, phun ra một ngụm máu tươi.
Người đã chết, xin lỗi, muốn cái này thì có ích lợi gì?
- Ngươi...
Cốc Truy Vân sầm mặt lại:
- Ngươi có biết, chém giết tông chủ Huyền Kính môn, Huyền Kính môn muốn báo thù, sẽ dẫn tới tai nạn bao lớn hay không!
- Báo thù? Yên tâm đi, một khi hắn chết, ta sẽ đi Huyền Kính môn, kế thừa tông chủ vị, vừa vặn lệnh bài tông chủ của hắn cũng ở trong tay ta, vì không sinh ra rối loạn, sẽ nói hắn truyền cho ta tông chủ vị...
Trương Huyền cười nhạt:
- Chắc hẳn Cốc Tông chủ sẽ không vạch trần a! Dù sao ngươi lòng dạ thiên hạ, không muốn đại lục rung chuyển...
Tiểu Kính Hải, lấy đi trữ vật giới chỉ của đối phương, lệnh bài tông chủ Huyền Kính môn ngay ở trong đó.
Chỉ là một mực chẳng muốn luyện hóa mà thôi, nếu như kẻ trước mắt này chết, luyện hóa lệnh bài tông chủ, nói cho những người khác là bản thân kế thừa vị trí của đối phương, hẳn không người nghi ngờ.
Dù sao đã là tông chủ bốn đại tông môn, nhiều hơn một cái nữa cũng không có gì.
- Ngươi...
Không nghĩ tới vị trước mắt này ác như vậy, Cốc Truy Vân xiết chặt nắm đấm, đang định xông qua cứu người, liền cảm thấy sống lưng phát lạnh, Hàn Kiếm Thu cùng Khôi Hiểu, Tần Nguyên đi vào trước mặt, chặn lại đường đi:
- Cốc Tông chủ còn xin lưu lại tại chỗ, đã muốn nói xin lỗi, tự nhiên phải phù hợp tình huống lúc đó, nếu không cứu người cũng thành tội lỗi, ai còn dám làm?
Cốc Truy Vân hít sâu một hơi, đành phải ngừng lại.
Hắn cùng ba người trước mặt đều là Ngụy Thần cảnh, một khi giao thủ, đoán chừng sẽ nằm dưới đất giống như Bạch Huyền Sinh, bị đánh cha mẹ nhận không ra.
- Trương tông chủ cứu mạng... ta sai rồi, ta không để cho ngươi nói xin lỗi, những bảo vật kia cũng không cần, xem như ta báo đáp ân cứu mạng của ngươi...
Thấy Huyền Bối Quy, bất cứ lúc nào cũng sẽ chém giết hắn, Bạch Huyền Sinh trọng thương không dám tiếp tục nói nhiều, vội vàng hô lên.
Tình huống trước mắt, đối phương thật dám giết hắn, giả mạo thành tông chủ.
Một khi thành công, đồ vật cũng sẽ không cần trả, nếu thực như thế, bản thân chết vô ích không nói, tông môn còn rơi vào tay người khác.
- Để cho ta cứu ngươi?
Trương Huyền dừng lại một chút:
- Cũng không phải không thể... Nhưng ta chỉ là Tiên Quân đỉnh phong, để cho ta đối chiến Huyền Bối Quy Ngụy Thần cảnh, rất khó khăn a... không bằng như vậy, có bảo vật gì, đưa tặng một chút xem như thù lao, có lẽ ta sẽ liều tính mạng cứu người!
- Đưa tặng bảo vật, thù lao?
Bạch Huyền Sinh ngẩn ngơ, suýt chút nữa khóc ra thành tiếng.
Người, thật có thể vô sỉ như vậy sao?
Huyền Bối Quy này đã thành thú sủng của ngươi, chỉ cần ngươi để nó dừng tay là được, lại còn muốn hỏi ta muốn thù lao?
Mấu chốt nhất là... Ngươi để nó đánh ta a!
Sớm biết tên này không cần tôn nghiêm như vậy, đồ vật cũng không dám đòi rồi...