• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Thiên Cổ Đại Đế - Diệp Yến (2 Viewers)

  • Chương 37-38

Chương 37: Hoàng Đô loạn lạc thống trời

“Ngươi tự tìm chết!”

Lão già kia nhất thời giận dữ, tu vi Nhập Cương tầng ba bùng nổ, đôi mắt tựa như tia lửa điện, trực tiếp ra tay với Diệp Tầm.

Một kẻ tôi tớ cũng dám ra tay với Vương gia ngay giữa đường phố như vậy, có thể tưởng tượng thế lực của Trấn Sơn Vương phủ đã đáng sợ tới mức nào.

“Ta thấy kẻ tìm chết chính là ngươi!”

Diệp Tầm quát lớn một tiếng, đón lấy thế công của lão già, tay trái lôi Lăng Hư kiếm ra, cầm lấy vỏ kiếm, tay phải cầm chuôi kiếm.

Cửu Hư Mê Tung Bộ đạp lên, Kính Chi Phản Tượng được kích hoạt, hai bóng dáng tách ra, từ hai bên trái phải xông về phía lão già.

Cặp mắt của lão già khẽ co rút một chút, thân pháp huyền diệu đến mức này ông ta chưa bao giờ nghe tới. Hai bóng dáng kia cho dù là khí thế, vẻ mặt hay là tướng mạo đều giống nhau y hệt, hoàn toàn không có cách nào phân biệt được thật giả.

Bóng người Diệp Tầm cực kỳ nhanh, trong khoảnh khắc đến gần lão già lại biến hóa thêm Hạ Bộ Phạt, Tam Thốn Bộ nổi lên, Tam Bộ Nhất Thiểm phát động.

Một bước, hai bước, đến bước thứ ba, bóng dáng Diệp Tầm ngay lập tức xuất hiện ở phía sau lưng lão già.

Lão già nhất thời phát hiện ra hai bóng dáng trước mặt giờ đây chỉ còn lại một cái, lúc này có hơi mờ mịt, nhưng tiếp sau đó, một vệt kiếm ý sắt bén xuất hiện sau lưng ông ta.

Võ kỹ cao cấp cấp Địa, năng lực ẩn giấu của Thuấn Kiếm Nhất Tự Trảm, Kiếm Tiếu được phát động, một tiếng rít kiếm vô cùng bén nhọn vang lên, lão già trực tiếp lâm vào mê mang, nguyên lực nồng hậu ngay lập tức làm cho ông ta thanh tỉnh lại, sau đó cảm thấy đau xót trước ngực.

Chỉ thấy một thanh kiếm cắm vào từ phía sau ông ta, xuyên thấu qua tim, hiện ra ở trước ngực.

Tay phải Diệp Tầm cầm ngược chuôi kiếm, cả người lạnh nhạt nhìn về phía đám thủ hạ mà lão già mang tới, sau đó rút kiếm ra, bên trên Lăng Hư kiếm không có chút máu nào, vẫn vô cùng sáng bóng như cũ.

Lăng Hư kiếm vào vỏ, tay phải của Diệp Tầm đánh thi thể lão già bay về phía chính giữa đám người kia, đồng thời hắn cũng đi đến bên cạnh thân thể của Hứa Lâm, đá một phát trở về.

“Quay về nói cho Hứa Sát Bắc, nếu như muốn báo thù thì cứ đến đây, dám ngông cuồng trước Mặc Vương phủ ta, cũng không nhìn xem mình có bao nhiêu cân lượng”.

Nói xong Diệp Tầm vung tay lên: “Vứt những thi thể này xuống bãi tha ma hết đi”.

Sau đó đi trở lại Mặc Vương phủ.

Chỉ để lại một đám người trố mắt nhìn nhau, đám đông quần chúng thì lại sợ hãi tột độ, ai nấy đều chạy về nhà. Ai cũng biết rằng Hoàng Đô đã xảy ra chuyện lớn.

Tin tức Hứa Lâm bị giết cứ như mọc cánh mà cuốn sạch toàn bộ Hoàng Đô, vô số dân chúng hoan hô diễu hành, thậm chí còn tuôn trào nước mắt. Có thể thấy hành động của cái tên Hứa Lâm này ở Hoàng Đô không có tình người đến mức nào.

Trở lại Mặc Vương phủ, Diệp Tầm cho người dưới trướng đi một một vài thứ về trước.

Chốc lát sau, đồ đã mua xong, Diệp Tầm bắt đầu bố trí ở Mặc Vương phủ.

Trận pháp sư, ở đại lục Thiên Vũ là một dạng tồn tại còn cao quý hơn cả luyện dược sư. Về trận pháp, cho dù là thống trị vương triều hay là bảo vệ thành trì, đều đem đến những tác dụng không cách nào thay thế được. Chỉ là số người tài có nhất định thành tựu về phương diện này ở Sở Quốc cùng lắm cũng chỉ bằng đầu ngón tay.

Diệp Tầm cũng không có quá nhiều thiên phú đối với trận pháp, mức độ nắm giữ không được tính là mạnh mẽ, tuy nhiên muốn ngăn cản vài trăm binh lính của Trấn Sơn Vương phủ vẫn là không thành vấn đề.

Thứ mà Diệp Tầm đang bố trí chính là Huyễn Sát trận, có thể làm cho người tiến vào nơi đây bị lạc mất phương hướng, không ngừng loay hoay vòng quanh tại chỗ. Mà hai mươi sáu người của Phong Vân cùng với hộ vệ Vương phủ có thể tiến hành tập kích đám người đó từ các phương hướng khác nhau!

Làm xong những thứ này, Diệp Tầm dặn dò Nam Sơn phải hết sức để ý đến tiếng gió bên ngoài, rồi quay trở lại sân sau.

Hai mươi sáu người, Diệp Tầm trao tặng Thuấn Kiếm Nhất Tự Trảm và Tam Thốn Bộ cho mười hai người, là thích khách cứ dùng một đòn giết chết, không giết được thì rút lui. Bước chân của Tam Thốn Bộ rất nhanh chóng, vô cùng thích hợp.

Ban thưởng cho mười bốn người còn lại Cuồng Phong đao cùng với Mê Tung Bộ. Cuồng Phong đao chính là bản thu gọn của Bách Ảnh Cuồng Phong đao, chủ yếu về mặt phòng ngự và chiến đầu thời gian dài. Mê Tung Bộ là phiên bản thu gọn của Cửu Hư Mê Tung Bộ, khi di chuyển thì khó mà đoán được.

Sau khi người được luyện tập kĩ càng, Diệp Tầm quay trở lại phòng mình, lấy một ít dược liệu khác từ bên trong chiếc nhẫn trữ vật ra.

Sau đó bắt đầu phối trí, khoảng chừng nửa giờ đầu, một ít chất thuốc màu đen rơi xuống từ trong nguyên lực của hắn, dừng trên mũi của Lăng Hư kiếm.

Tử độc.

Vương gia Trấn Sơn chính là một cao thủ Cương Thể tầng một, trận pháp kia của hắn chỉ ngăn được số ít binh lính, chứ không thể cản được cường giả cấp bậc Cương Thể. Dựa vào thực lực của hắn, nếu chiến đấu trực diện hiển nhiên cũng không phải là đối thủ.

Nhưng mà hắn tin tưởng rằng sẽ phá được lớp phòng ngự của đối phương, để lại một cái miệng vết thương trên người ông ta. Đến lúc đó tử độc tiến vào, một khi vận công, ông ta sẽ phải chết không thể nghi ngờ.



Hoàng cung.

“Phụ hoàng, sư phụ hắn…”

Bắc Cung Linh hơi nóng nảy nói, vừa nãy Thượng Quan Thính Vũ đặc biệt đến tìm nàng, nói cho nàng Diệp Tầm đã giết chết Hứa Lâm. Bắc Cung Linh không kịp suy nghĩ đã vội vàng chạy đến hoàng cung tìm Bắc Cung Hàn Tiêu.

Bắc Cung Hàn Tiêu nghe vậy, đôi mắt có chút phức tạp, quay đầu lại thở dài một hơi: “Chuyện này không phải phụ hoàng không muốn quản lý, mà là phụ hoàng không quản được”.

“Tại sao vậy phụ hoàng, ngài là hoàng đế của Sở Quốc, Hứa Sát Bắc cũng chỉ là một tên tướng quân thôi mà”.

Bắc Cung Linh cuống cuồng đáp, nàng thân là công chúa, hiển nhiên cũng biết vài tình hình ở Sở Quốc. Hứa Sát Bắc này chỉ có duy nhất một người con trai là Hứa Lâm, ngày thường xem hắn ta là cục cưng trong tay, rất sợ phải chịu chút uất ức, toàn bộ Hoàng Đô làm gì có ai dám động vào Hứa Lâm.

Hôm nay lại bị Diệp Tầm chém chết, Hứa Sát Bắc không điên lên mới là lạ.

“Haiz, nhà họ Hứa trông coi toàn bộ binh quyền ở Sở Quốc, cho dù là cha cũng phải sợ ông ta ba phần. Đằng sau sự việc nhà họ Diệp ám sát ta cũng chính là Hứa Sát Bắc đó làm nên, con tưởng rằng ta không muốn giết ông ta hay sao? Nếu hôm nay ta giết ông ta, ngày hôm sau kỵ binh sẽ san bằng Hoàng Đô”.

Bắc Cung Hàn Tiêu thở dài nói, đồng thời trong ánh mắt cũng lộ ra một vệt ánh sáng lạnh lẽo.

“Chỉ có điều, nếu như lần này mượn tay Diệp Tầm, có lẽ…”

Đôi mắt của Bắc Cung Hàn Tiêu xoay chuyển một vòng, sau đó cất cao giọng nói: “Đi, cùng ta đi Mặc Vương phủ”.



Chuẩn bị xong hết tất cả, một âm thanh dồn dập truyền đến.

Diệp Tầm mở cửa phòng ra, chỉ thấy Nam Sơn chật vật chạy vội, khi nhìn đến Diệp Tầm thì quỳ một chân xuống đất nói: “Vương… Vương gia, Trấn Sơn Vương dẫn theo năm trăm binh lính tinh anh tiến về phía phủ đệ của chúng ta”.

“Đến cũng nhanh thật, không coi quyền lực của vua Hoàng Đô ra gì chút nào. Đi, chúng ta đi xem thử vị Vương gia Trấn Sơn trong truyền thuyết này thôi”.

Diệp Tầm cười lạnh một tiếng, xoay người dẫn đầu đi đến cổng Vương phủ. Hai mươi sáu người của Phong Vân đã đứng chờ ở cổng phủ đệ.

Sau khi Diệp Tầm đến mới toàn bộ quỳ một gối xuống đất: “Công tử!”

Phất tay một cái, Diệp Tầm dẫn đầu tiến về phía cổng, đồng thời âm thanh chấn động vang dội khắp toàn bộ xung quanh Vương phủ.

Rầm rầm rầm!

Vật cưỡi của năm trăm binh lính tinh anh truyền thắng đến, tiếng ngựa chấn động như trống lớn, cứ như là quân đội Thiết Huyết đang phát động tấn công.

Rất nhanh sau đó, một nhóm hơn năm trăm người từ đường phố to rộng chạy nhanh đến. Người đàn ông cầm đầu cả người mặc trang phục chiến đấu hắc long, trong tay cầm một thanh đại khảm đao. Ánh sáng lạnh lập lòe trên mũi đao, sát khí kinh người.

Rầm rầm rầm!

Nhìn như xa nhưng trong nháy mắt đã đến, một đám Thiết Huyết ập vào khiến cho sắc mặt của bọn hộ vệ Nam Sơn vô cùng tái nhợt, mà hai mươi sáu người Phong Vân ngược lại vẫn lạnh lùng đứng ở sau lưng Diệp Tầm, nhàn nhạt nhìn kẻ địch trước mặt.

m thanh rung động dần dần biến mất, linh mã cao to của Hứa Sát Bắc dừng lại ngay trong khoảnh khắc sắp sửa đụng vào Diệp Tầm, cặp mắt uy nghiêm tràn ngập sát ý nhìn chằm chằm Diệp Tầm, lớn tiếng nói: “Bao vây cho ta!”

Bịch bịch bịch!

Năm trăm người nhanh chóng tầng tầng lớp lớp vây quanh Vương phủ.

Diệp Tầm cứ như không nghe thấy, vẫn đứng nghiêm nghị ngay trước cổng Vương phủ như cũ, gió nhẹ ập tới, cẩm bảo khẽ lay động, an tĩnh nhưng cũng không thả lỏng.
Chương 38: Chiến đấu với Cương Thể tầng một

Tại một nơi kín đáo cách xa Mặc Vương phủ, bốn bóng hình đang đứng nhìn ra phương xa, cầm đầu là Bắc Cung Hàn Tiêu.

"Phụ hoàng, chúng ta có xuống cứu sư phụ không ạ?"

Bắc Cung Linh dịu dàng hỏi, trong đôi mắt bồ câu hiện lên đôi phần lo lắng.

"Chúng ta chỉ được đứng xem thôi con à. Lần này có thể sống sót qua kiếp nạn hay không phụ thuộc vào vận mệnh của hắn, chúng ta không thể tự ý nhúng tay vào".

Bắc Cung Hàn Tiêu lắc đầu, Bắc Cung Linh kìm lòng không đặng cắn răng, sốt ruột dõi về đằng xa.

Không chỉ lực lượng hoàng cung mà không ít thế lực đều đang âm thầm theo dõi chiều hướng phát triển ở Mặc Vương phủ.

Về phe của Văn Hương Thức Nhân, Lý Hương Ngữ nhìn chằm chằm vào Diệp Tầm ở phía xa kia, đôi môi quyến rũ nhếch lên tạo thành một nụ cười nghiền ngẫm: "Tên sư phụ bí ẩn này chắc hẳn không ngồi ở vị trí đó được nữa rồi".

"Trưởng lão, Diệp Tầm này đúng là to gan, ai cũng dám giết".

Lạc Hinh nhỏ nhẹ lên tiếng.

"Nếu có mỗi một việc cỏn con như vậy mà cũng không dám quyết định thì làm gì có chuyện hắn được cao nhân coi trọng được?"

Lý Hương Ngữ thờ ơ trả lời.

"Trưởng lão coi trọng người này thế ạ?"

Lạc Hinh vô cùng tò mò.

"Ngươi nhìn đằng sau đi, ba trăm nô lệ mà chỉ còn vỏn vẹn hai mươi sáu người. Tất cả những thám tử mà ta phái đi hoặc đã chết, hoặc đã bị hắn loại bỏ. Dấu ấn trên binh khí cũng đã bị tiêu hủy toàn bộ, một kẻ có thủ đoạn như thế thì sao mà không chú ý được!"

Lý Hương Ngữ thản nhiên nói, vẻ thích thú hiện lên trong đôi mắt nàng ta. Điều đó làm cho Lạc Hinh đang đứng kế bên ngạc nhiên ra mặt ngay.

Tại góc Đông Bắc, một nhóm người đang lạnh lùng quan sát tình hình phía xa.

"Hừ, chết kiểu này quá hời cho hắn!"

Một người trung niên hậm hực lên tiếng. Nếu Diệp Tầm nhìn thấy kẻ này, chắc chắn hắn sẽ nhận ra đây không phải ai khác ngoài gia chủ nhà họ Lâm - Lâm Đằng.

Tại một nơi khác.

"Đây là Diệp Tầm, kẻ đã đánh bại con à?"

Một ông lão mặc đồ trắng đứng chắp tay.

"Đại gia gia, là hắn đấy ạ. Thủ đoạn của hắn nhiều vô số kể, con đã chủ quan khinh suất".

Thượng Quan Phi Độ thản nhiên thừa nhận: "Ban đầu con định chờ đại hội Thiên Phủ thu nhận học trò diễn ra sẽ so tài với hắn một phen, không ngờ hắn lại tự tìm cái chết".

"Chưa chắc Diệp công tử sẽ chết đâu".

Thượng Quan Thính Vũ đang đứng kế bên nhẹ nhàng cất lời.

"À, nghe nói tên này đã trở thành sư phụ của công chúa Linh Nhi, dạo gần đây muội muội cũng thường xuyên đến phủ đệ của công chúa Linh Nhi, chẳng lẽ muội có tình cảm với người này?"

Nghe nàng ấy nói xong, Thượng Quan Phi Độ không khỏi tò mò hỏi.

Gương mặt của Thượng Quan Thính Vũ đỏ bừng lên ngay, nàng ấy xấu hổ phản bác: "Muội chỉ cảm thấy hắn giỏi giang thôi mà!"

...

Những thế lực như thế nhiều không đếm xuể. Có thể nói rằng, cái chết của Hứa Lam đã làm chấn động cả Hoàng Đô. Nhờ đó, tên tuổi của Diệp Tầm cũng thực sự lọt vào mắt xanh của đông đảo thế lực theo đúng nghĩa đen.

"Ngươi là Diệp Tầm đúng không?"

Hứa Sát Bắc đanh giọng chất vấn.

"Là ta".

Diệp Tầm thừa nhận một cách bình thản.

"Được, được lắm! Chính tên tạp chủng nhà ngươi đã giết con của bổn vương!"

Hứa Sát Bắc tiếp tục nói bằng giọng lạnh lùng, đôi mắt ông ta đằng đằng sát khí.

"Ta chỉ vừa làm thịt một con chó thôi mà? Hóa ra con chó đó là con của ngươi. Hừ, bản thân mình sinh ra một thằng súc sinh mà không lo dạy dỗ đàng hoàng, cắn người thì có nước chết thôi".

Nghe vậy, vẻ lạnh lùng cũng hiện lên trong mắt Diệp Tầm, hắn cũng châm chọc mà không chút ngại ngần.

"Láo xược! Chỉ là con cháu dòng thứ nhà họ Diệp mà cũng dám cả gan nhục mạ bổn vương công khai như thế à? Cho dù gia chủ nhà họ Diệp, Diệp Kình Thiên, thấy ta thì cung phải khúm núm hành lễ, ngươi được ai chống lưng mà ăn nói xấc xược như thế hả?"

Cây đao khổng lồ mà Hứa Sát Bắc đang cầm trên tay lóe lên tia sáng sắc lạnh, ông ta uy nghiêm chất vấn.

"Diệp Kình Thiên cũng là chó của ngươi à? Ông ta cũng bị tiểu gia làm thịt rồi, chẳng còn sống trên đời nữa đâu. Hứa Sát Bắc, ngươi có ngon thì đánh tay đôi với tiểu gia ta đây đi!"

Diệp Tầm bay lên, đứng trên tường viện của Mặc Vương phủ, dõng dạc thách thức.

"Một tên tạp chủng bán đứng gia tộc để đổi lấy sự giàu sang như ngươi thì làm gì có tư cách đứng đây ồn ào? Hôm nay, ta sẽ đẽo gọt ngươi thành cây gậy hình người, tra tấn đến chết, có thế mới trút được mối hận trong lòng ta".

Hứa Sát Bắc lạnh lùng nói, sau đó, ông ta dồn sức vào hai chân, bay lên khỏi linh mã đang ngồi và xông về phía Diệp Tầm.

Đại đao quét qua, nguyên lực của Hứa Sát Bắc bùng nổ, tốc độ của ông ta nhanh đến không tưởng, tỏa ra một thứ sức mạnh lớn khủng khiếp.

Diệp Tầm không hề tỏ ra hốt hoảng chút nào, chân đạp Cửu Hư Mê Tung Bộ, hóa thành hai thân ảnh chạy về hai phía khác nhau.

"Chút tài mọn, chết đi cho ta! Thiết Luân Đao Trảm!"

Hai đao khí được ngưng tụ bởi nguyên lực hiện ra trước đại đao, một trái một phải xông tới hai Diệp Tầm.

Tam Thốn Bộ!

Tốc độ di chuyển của Diệp Tầm bỗng dưng tăng nhanh, chỉ với ba bước ngắn ngủi, hắn đã lập tức xuất hiện sau lưng Hứa Sát Bắc, tiếp đến là Lăng Hư kiếm rời vỏ.

Thuấn Kiếm Nhất Tự Trảm, Kiếm Tiếu!

Tiếng kiếm kêu rít tai vang lên, Hứa Sát Bắc thình lình khựng lại. Ngay sau đó, ông ta thét lên thật dài: "Ngăn lại!"

Đại đao xoay tròn, chống lại nhát kiếm sắp sửa bổ xuống của Diệp Tầm ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc. Keng!

Đại đao và trường kiếm va chạm nhau, Diệp Tầm lùi về sau với thân pháp kỳ lạ, hai chân thì tung liên hoàn cước lên người Hứa Sát Bắc.

Hứa Sát Bắc là kẻ giàu kinh nghiệm giết địch, mặc dù không kịp trở tay trước đòn tấn công của Diệp Tầm nhưng trước thực lực tuyệt đối, những chiêu trò này chẳng là cái thá gì.

Đại đao xoay ngược lại, sống đao biến thành lưỡi đao, đúng lúc giáng xuống chỗ đứng của Diệp Tầm.

Ánh mắt của Diệp Tầm trở nên lạnh lùng, đập chân phải lên chân trái làm nó suýt soát sượt qua lưỡi đao, giẫm lên hông Hứa Sát Bắc, rồi hắn gập gối, mượn lực đẩy ra.

Diệp Tầm cấp tốc tránh xa khỏi Hứa Sát Bắc.

"Muốn chạy à? Quay lại đây!"

Hứa Sát Bắc quay lại, tiếp tục vụt bắn về đằng trước, dùng tay trái đập lên cổ chân của Diệp Tầm.

Thân hình đang bay giữa không trung của Diệp Tầm xoay tròn với góc độ mềm dẻo đến đáng sợ, hắn vung trường kiếm trong tay, chém ra một hư ảnh.

Thập Tam Hiểu Phong Kiếm.

Trong tích tắc, mười ba bóng người múa kiếm xuất hiện, xung quanh Hứa Sát Bắc đã bị bóng kiếm bao trùm ba trăm sáu mươi độ.

Hứa Sát Bắc thoắt cái xoay tròn đại đao, tung một chiêu đánh tan kiếm khí với khí thế mạnh mẽ đến mức tưởng chừng có thể càn quét ngàn quân. Kế đó, ông ta bổ đại đao một cách sắc bén chưa từng có, chứa đựng sức mạnh không ai có thể sánh bằng.

Ngay lập tức, những bóng kiếm hoa lệ đã bị xé tan hoàn toàn.

"Đứng trước thực lực tuyệt đối, cho dù ngươi có nhiều thủ đoạn bịp bợm hơn nữa thì cũng chỉ là trò cười mà thôi".

Hứa Sát Bắc đanh giọng chế giễu.

"Chắc vậy".

Diệp Tầm không thèm để ý đến lời mỉa mai của ông ta, âm thầm kích hoạt thuộc tính ẩn của Thập Tam Hiểu Phong Kiếm. Bóng người Diệp Tầm biến mất dưới lưỡi đao, lúc xuất hiện lần nữa đã có mặt sau lưng Hứa Sát Bắc, hắn vung trường kiếm đang cầm trên tay mà không chút nương tình.

Hứa Sát Bắc ngạc nhiên đến mức toát mồ hôi lạnh, dùng nguyên lực để bảo vệ mình, đồng thời kích hoạt thiên phú Linh Cương cho phòng ngự thêm kiên cố.

Làn da ông ta trải đầy những miếng vảy bí ẩn, Lăng Hư kiếm của Diệp Tầm chém trên đó mà chẳng khác gì chém vào sắt vậy, phát ra tiếng "keng" chói tai.

Diệp Tầm hơi biến sắc, hắn không ngờ thiên phú Linh Cương của kẻ này lại là phòng ngự. Nếu cứ tiếp tục như vậy, gần như không có bất kỳ cơ hội nào cho hắn phá vỡ thế phòng thủ của ông ta rồi.

Diệp Tầm nhấn ngón trỏ phải lên Lăng Hư kiếm, nọc độc chết người trên đó chảy ra từ Lăng Hư kiếm, lơ lửng giữa không trung.

Tiếp đến, hắn tung Đãng Phong Chưởng, Tường Cuồng Phong xuất hiện.

Thân hình Diệp Tầm bay ngược lại dưới cơn gió dữ, Hứa Sát Bắc cười khẩy, nhanh chóng đưa tay trái ra, Tỏa Thần Khấu!

Một loạt tàn ảnh xuất hiện, Diệp Tầm bị Hứa Sát Bắc tóm lấy chân phải. Cùng lúc đó, ông ta nhếch mép để lộ một nụ cười tàn khốc: "Chém chân phải của ngươi trước!"

Dứt lời, tay phải ông ta giơ đại đao lên, chém xuống đùi của Diệp Tầm một cách hung hăng.

Giây phút ấy, Bắc Cung Linh bàng hoàng, giơ bàn tay trắng nõn, ngọc ngà lên, che đi đôi mắt xinh đẹp của mình.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom