Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-616
Chương 616: Hirayama Jiro ra mắt
Có những lời này của Doãn lão phu nhân thì Doãn Tư Thần chỉ hận không thể lập tức tổ chức ngay cho Cố Hề Hề một lễ cưới thật long trọng, anh muốn nói với cả thế giới rằng anh là người đàn ông hạnh phúc nhất trên đời. Bất quá Cố Hề Hề đã không vội vàng thì anh chỉ có thể chiều ý cô.
Sau khi trở lại thành phố N không lâu thì Cố Miểu đã được người của gia tộc Phillips đón trở về Anh quốc. Ngày tiễn Cố Miểu lên máy bay, Cố Hề Hề ôm chặt cậu bé và lén xoa xoa nước mắt, chỉ là cô không để cậu bé phát hiện, cô chỉ nói rằng sẽ sắp xếp đi Anh quốc sớm nhất có thể.
Cố Miểu đi rồi, Doãn Ngự Hàm lầm lì không nói không rằng cả hai ngày liền, vì để làm Doãn Ngự Hàm vui nên yến tiệc đã cố ý mời đến rất nhiều bé nhỏ trạc tuổi, đáng tiếc cậu bé lạnh lùng chẳng thèm giữ thể diện cho ai, không thèm quan tâm đến đám nhóc đó.
Sau khi yến tiệc kết thúc thì danh sách các cô gái phù hợp với Doãn Tư Dược lẫn việc điều tra về gia thế của họ cũng đã có đủ thông tin đưa đến cho Cố Hề Hề, để cô quyết định. Dù chưa chính thức phục hôn nhưng mọi việc trong Doãn gia giờ đều do Cố Hề Hề quản lý.
Nghe tin Cố Hề Hề có thai lần nữa, cả Doãn Hạo ở thành phố F và Tưởng Tuyết ở Nam Mỹ đều gửi quà cho cô, nhưng họ không trở về thăm. Để cảm ơn ba mẹ chồng, Cố Hề Hề đã gửi quà cảm ơn cho họ. Khi mọi việc tạm ổn thoả, cô mới có thời gian hỏi thăm đến việc của Mộc Nhược Na và Hirayama Jiro.
Cả nhà ngài Hirayama đều gửi gắm con trai của họ cho Cố Hề Hề, cô không biết nên làm thế nào để từ chối, thôi đành tận lực để giúp đỡ. Đương nhiên là vì Mộc Nhược Na, nên dù không ai cầu cạnh thì cô cũng sẽ quan tâm.
Vậy là ngày mà Mộc Nhược Na dẫn theo Hirayama Jiro về nhà ra mắt, Cố Hề Hề cũng cùng đi. Thật lòng mà nói, nếu cô biết hôm nay sẽ xảy ra truyện như thế này… thì đánh chết cô cũng không tới!
Chỉ là thời điểm Cố Hề Hề xuống xe đến trước cổng nhà họ Mộc thì đã quá muộn, chạy không kịp nữa rồi.
Xe của Cố Hề Hề vừa dừng lại thì đã có một người đàn ông mặc âu phục đen nhanh chân bước tới, đứng ở xa cúi chào: “Chào Doãn thiếu phu nhân!”
Cố Hề Hề ngây ngẩn khó hiểu, đối phương sử dụng tiếng Nhật?
“Anh là ai? Sao lại ở đây?” Cố Hề Hề hỏi lại bằng tiếng Nhật.
“Chúng tôi là do ngài Hirayama dặn dò ở đây chờ Doãn thiếu phu nhân.”
Chotto matte (chờ một chút)!
Chuyện này là thế nào?
Hôm nay không phải ngày Hirayama Jiro tới ra mắt giáo sư Mộc sao?
Sao ở đây có nhiều người như vậy?
Ngài Hirayama? Ông ấy ở Nhật Bản cơ mà, sao lại xuất hiện ở đây?
Trong đầu Cố Hề Hề là vô vàn dấu chấm hỏi, cửa xe vừa mở thì đã có bốn người cung kính đứng ngay cửa xe căng dù che nắng cho cô.
Cố Hề Hề giật mình, xuống xe và thuận miệng hỏi: “Ngài Hirayama đến đây một mình?”
“Không, ngài đi cùng phu nhân.”
Phu nhân Hirayama cũng đến, đây là ý gì chứ?
Cố Hề Hề khẽ gật gật đầu, nhận di động từ Tiểu Vương và gọi ngay cho Mộc Nhược Na.
Đầu dây bên kia vừa bắt máy, Cố Hề Hề chưa kịp nói gì thì đã nghe tiếng trầm trầm thấp giọng của Mộc Nhược Na: “Này này, cậu đến đâu rồi?”
“Nhược Na, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Cố Hề Hề nhịn không được hỏi: “Cậu ở đâu? Tôi đang ở ngay dưới lầu nhà cậu đây.”
Mộc Nhược Na lập tức nói: “Cậu đứng yên ở đó đừng đi đâu, làm ơn đừng đi đâu, tôi ra ngay!”
Cố Hề Hề nghe xong liền đứng tại chỗ.
Một phút sau, bóng người hớt ha hớt hải vọt từ trên lầu xuống, chạy đến trước mặt Cố Hề Hề với vẻ mặt đưa đám: “Hề Hề, tôi làm sao bây giờ? Lớn chuyện rồi!”
Có thể không lớn chuyện sao khi mà cả ngài Hirayama và phu nhân đều tới?
Mộc Nhược Na cảm thấy bầu trời trên đầu cô như đen kịt, nói một hơi không kịp thở: “Tôi chỉ nói sẽ dẫn Hirayama Jiro về nhà, sau đó cậu ta đột nhiên rất vui vẻ rồi bí ẩn lặn mất tăm ba ngày, tôi hỏi cậu ta còn muốn đến nhà tôi nữa không thì cậu ta nói có, còn nói là không phải cùng về, dặn tôi cứ ở nhà chờ cậu ta. Tôi nghe lời nên ở nhà đợi…!”
Nói đến đây thì Mộc Nhược Na lấy tay che mặt lại, muốn khóc không thành tiếng: “Chưa đến nửa tiếng đồng hồ sau thì cả đoàn xe đã đến trước cửa nhà tôi, cả nhà Hirayama mang theo rất nhiều lễ hỏi đến đây! Khỉ thật, tôi chỉ nói cậu ta đến gặp ba mẹ tôi, không có nói tới cầu hôn! Đây là ai dạy cậu ta chứ?”
Cố Hề Hề há hốc miệng, không biết nên nói gì, chẳng lẽ Hirayama Jiro học theo Doãn Tư Thần?
Ngày sinh nhật cô hôm đó, Doãn Tư Thần đã nhờ Tưởng lão gia thay mặt nhà trai đến cửa cầu hôn, Hirayama Jiro thấy vậy nên làm theo chăng? Học tới đâu thực hành tới đó, vậy nên cậu đã nói ba mẹ mình từ Nhật Bản đến đây?
Ôi trời ơi…!
Mộc Nhược Na nhìn vẻ mặt Cố Hề Hề, ngập ngừng nói: “Cậu ta… không phải thật sự học theo Doãn Tư Thần chứ?”
Cố Hề Hề im lặng gật gật đầu, vẻ mặt đầy chia sẻ.
“Làm sao bây giờ?” Mộc Nhược Na cầu khẩn: “Tôi không dám lên đó nữa!”
“Vợ chồng ngài Hirayama đều lên rồi?” Cố Hề Hề hỏi.
Mộc Nhược Na khó khăn gật gật đầu: “Ừ…”
Cố Hề Hề bất đắc dĩ che mặt: “Thôi xong…”
Đã biết ngay tên Hirayama Jiro này không đáng tin mà, thời gian gần đây còn cảm thấy cậu ta bắt đầu giống người bình thường, giờ nghĩ lại thì khoảng cách giữa cậu ta và người bình thường còn xa lắm. Vấn đề trước mắt là làm sao đây? Chính chủ người ta đều xuất hiện, có thể trốn dưới lầu này sao?
Cố Hề Hề nghĩ nghĩ, nói: “Thôi, cứ đưa đầu cậu vào đao thôi, đằng nào chỉ một đao là xong, đi thôi, giờ có phán cậu chịu khổ hình của Mãn Thanh thì cậu cũng phải chịu.”
Mộc Nhược Na kêu lên: “Thần thiếp không làm được!”
“Làm không được cũng phải làm! Chứ không thì sao? Giờ cả nhà đều đang đợi cậu giải thích, nếu cậu không lên thì chuyện này không thể kết thúc được. Ngài Hirayama và phu nhân đều đến rồi, nếu cậu bỏ chạy bây giờ thì không sợ cả gia tộc nhà họ xử đẹp cậu à? Đi mau, mau lên!” Cố Hề Hề đẩy Mộc Nhược Na đi lên cầu thang, theo sau họ là trợ lý và các vệ sĩ chỉ yên lặng nhìn thoáng qua các trợ lý của ngài Hirayama mà khẽ gật đầu, xem như là chào hỏi.
Mộc Nhược Na đau khổ như không còn thiết sống, bất lực bị Cố Hề Hề đẩy lên lầu mà không phản kháng được. Đến khi đứng ngay trước cửa thì cô bỗng nhiên muốn xoay người bỏ chạy.
Cố Hề Hề lập tức ngăn lại: “Cậu là Mộc nữ vương bách chiến bách thắng, chút việc nhỏ này sao có thể làm khó cậu? Chiến đấu nào!”
Mộc Nhược Na nhăn mày dữ tợn định phản bác thì nhìn thấy Hirayama Jiro đứng ngay cửa với âu phục màu xanh ngọc rất trịnh trọng, cậu ngơ ngác khó hiểu nhìn Mộc Nhược Na.
Sao cậu đã trang trọng thế này rồi mà Mộc Nhược Na vẫn không vui?
Cố Hề Hề nhìn Hirayama Jiro, lại nhìn Mộc Nhược Na, bất đắc dĩ lắc đầu, hai người này đúng là mỗi người hiểu một kiểu, quả thật bi ai… Nói đi cũng phải nói lại, năm xưa cô và Doãn Tư Thần cũng vậy thôi, không ai hiểu ý đối phương… Mà kết quả cuối cùng đã chứng minh, việc chưa hiểu ý nhau không thật sự quan trọng lắm, mà quan trọng trước mắt là nên làm gì bây giờ?
Mộc Nhược Na tuy rằng ban đầu rất nhát, nhưng đã đến bước này thì cũng phải anh dũng tiến về phía trước, đâm lao thì phải theo lao, cô không còn lựa chọn nữa, đành hít một hơi thật sâu và cùng với Hirayama Jiro đi vào bên trong.
Cố Hề Hề mỉm cười tủm tỉm đi theo sau, bên cạnh cô vẫn là vệ sĩ không rời, nhưng họ phải chờ ở bên ngoài vì nhà của Mộc Nhược Na không lớn, chỉ là một căn nhà đủ tiêu chuẩn thông thường nên chỉ có Tiểu Vương đi cùng Cố Hề Hề vào phòng khách.
Vừa vào phòng thì Cố Hề Hề thấy giáo sư Mộc và mẹ Mộc ngồi một chỗ, vẻ mặt ngại ngùng, ngài Hirayama và phu nhân ngồi một bên, vẻ mặt hơi xấu hổ, không ai nói gì.
Nhìn thấy Cố Hề Hề bước vào thì cả bốn người như trút được gánh nặng… Rốt cuộc là sao?
Giáo sư Mộc vội đứng lên, chào hỏi Cố Hề Hề: “Hề Hề, lại đây nào!”
“Giáo sư Mộc, con không mời mà đến, chú không trách chứ?” Cố Hề Hề cười hỏi trả lời giáo sư Mộc xong thì nói với mẹ Mộc: “Dì, con lại đến nữa rồi, lần này lại quấy rầy mọi người.”
Giáo sư Mộc và mẹ Mộc xua xua tay: “Nào có nào có, con thì mời hay không mời vẫn là khách quý, ngồi đi ngồi đi!”
Nói xong câu đó thì Cố Hề Hề liền bị kéo ngồi xuống.
Nhìn đến ngài Hirayama và phu nhân ngồi đó, Cố Hề Hề dùng tiếng Nhật chào hỏi: “Ngài Hirayama, phu nhân, đã để hai vị chờ lâu.”
Ngài Hirayama gật gật đầu, nói: “Nào có, là tôi thất lễ. Hình như chúng tôi đến không đúng lúc?”
“Sao cơ?” Cố Hề Hề nhướng mày, cô nhìn cả bốn người rồi hỏi: “Mọi người vẫn chưa chính thức nói chuyện với nhau?”
“Là thế này.” Giáo sư Mộc nói nhỏ: “Họ không dẫn theo phiên dịch viên, mà tiếng Trung của họ không tốt… chú sẽ không dùng tiếng Nhật…”
Cố Hề Hề lúc này mới hiểu vì sao khi họ nhìn thấy cô lại có vẻ như trút được gánh nặng, cô còn tưởng hai bên đang rất căng thẳng, ai ngờ chỉ là do bất đồng ngôn ngữ nên không giao tiếp với nhau được.
Cố Hề Hề nhìn Hirayama Jiro, sao cậu ta không phiên dịch đi chứ? Rõ ràng tiếng Trung của cậu ta không tệ?
Hirayama nghiêm mặt, không nói lời nào.
Thôi được rồi, không nên nói đạo lý thông thường với một nhà khoa học điên…
Mộc Nhược Na có vẻ không nghĩ tới tình huống này, cô ngây ngốc một lúc lại nói: “Hay là Hề Hề này, cậu giúp giải thích rõ ràng đi?”
Nói xong thì Mộc Nhược Na rụt cổ, quay lại vẻ mặt nhút nhát ban đầu.
Thấy ánh mắt mọi người đều hướng về mình, Cố Hề Hề đành cười khổ, nói: “Xem ra công việc phiên dịch này tôi phải làm cả đời rồi. Thôi được, nếu đã đến đây, tôi cũng muốn mọi chuyện được rõ ràng. Tôi xin phép hỏi chuyện ngài Hirayama một chút.”
Giáo sư Mộc gật gật đầu đồng ý.
Cố Hề Hề quay đầu nhìn về phía ngài Hirayama, dùng tiếng Nhật hỏi: “Ngài Hirayama, không biết lần này ngài tới Trung Quốc là vì chuyện gì?”
Ngài Hirayama khẽ nhíu mày: “Đương nhiên là tới gặp thông gia, Jiro nói người Trung Quốc thích nhất là cầu hôn theo nghi thức truyền thống, cho nên tôi với phu nhân mới cùng đến đây.”
Edited by Airy
Beta by Airy
Có những lời này của Doãn lão phu nhân thì Doãn Tư Thần chỉ hận không thể lập tức tổ chức ngay cho Cố Hề Hề một lễ cưới thật long trọng, anh muốn nói với cả thế giới rằng anh là người đàn ông hạnh phúc nhất trên đời. Bất quá Cố Hề Hề đã không vội vàng thì anh chỉ có thể chiều ý cô.
Sau khi trở lại thành phố N không lâu thì Cố Miểu đã được người của gia tộc Phillips đón trở về Anh quốc. Ngày tiễn Cố Miểu lên máy bay, Cố Hề Hề ôm chặt cậu bé và lén xoa xoa nước mắt, chỉ là cô không để cậu bé phát hiện, cô chỉ nói rằng sẽ sắp xếp đi Anh quốc sớm nhất có thể.
Cố Miểu đi rồi, Doãn Ngự Hàm lầm lì không nói không rằng cả hai ngày liền, vì để làm Doãn Ngự Hàm vui nên yến tiệc đã cố ý mời đến rất nhiều bé nhỏ trạc tuổi, đáng tiếc cậu bé lạnh lùng chẳng thèm giữ thể diện cho ai, không thèm quan tâm đến đám nhóc đó.
Sau khi yến tiệc kết thúc thì danh sách các cô gái phù hợp với Doãn Tư Dược lẫn việc điều tra về gia thế của họ cũng đã có đủ thông tin đưa đến cho Cố Hề Hề, để cô quyết định. Dù chưa chính thức phục hôn nhưng mọi việc trong Doãn gia giờ đều do Cố Hề Hề quản lý.
Nghe tin Cố Hề Hề có thai lần nữa, cả Doãn Hạo ở thành phố F và Tưởng Tuyết ở Nam Mỹ đều gửi quà cho cô, nhưng họ không trở về thăm. Để cảm ơn ba mẹ chồng, Cố Hề Hề đã gửi quà cảm ơn cho họ. Khi mọi việc tạm ổn thoả, cô mới có thời gian hỏi thăm đến việc của Mộc Nhược Na và Hirayama Jiro.
Cả nhà ngài Hirayama đều gửi gắm con trai của họ cho Cố Hề Hề, cô không biết nên làm thế nào để từ chối, thôi đành tận lực để giúp đỡ. Đương nhiên là vì Mộc Nhược Na, nên dù không ai cầu cạnh thì cô cũng sẽ quan tâm.
Vậy là ngày mà Mộc Nhược Na dẫn theo Hirayama Jiro về nhà ra mắt, Cố Hề Hề cũng cùng đi. Thật lòng mà nói, nếu cô biết hôm nay sẽ xảy ra truyện như thế này… thì đánh chết cô cũng không tới!
Chỉ là thời điểm Cố Hề Hề xuống xe đến trước cổng nhà họ Mộc thì đã quá muộn, chạy không kịp nữa rồi.
Xe của Cố Hề Hề vừa dừng lại thì đã có một người đàn ông mặc âu phục đen nhanh chân bước tới, đứng ở xa cúi chào: “Chào Doãn thiếu phu nhân!”
Cố Hề Hề ngây ngẩn khó hiểu, đối phương sử dụng tiếng Nhật?
“Anh là ai? Sao lại ở đây?” Cố Hề Hề hỏi lại bằng tiếng Nhật.
“Chúng tôi là do ngài Hirayama dặn dò ở đây chờ Doãn thiếu phu nhân.”
Chotto matte (chờ một chút)!
Chuyện này là thế nào?
Hôm nay không phải ngày Hirayama Jiro tới ra mắt giáo sư Mộc sao?
Sao ở đây có nhiều người như vậy?
Ngài Hirayama? Ông ấy ở Nhật Bản cơ mà, sao lại xuất hiện ở đây?
Trong đầu Cố Hề Hề là vô vàn dấu chấm hỏi, cửa xe vừa mở thì đã có bốn người cung kính đứng ngay cửa xe căng dù che nắng cho cô.
Cố Hề Hề giật mình, xuống xe và thuận miệng hỏi: “Ngài Hirayama đến đây một mình?”
“Không, ngài đi cùng phu nhân.”
Phu nhân Hirayama cũng đến, đây là ý gì chứ?
Cố Hề Hề khẽ gật gật đầu, nhận di động từ Tiểu Vương và gọi ngay cho Mộc Nhược Na.
Đầu dây bên kia vừa bắt máy, Cố Hề Hề chưa kịp nói gì thì đã nghe tiếng trầm trầm thấp giọng của Mộc Nhược Na: “Này này, cậu đến đâu rồi?”
“Nhược Na, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Cố Hề Hề nhịn không được hỏi: “Cậu ở đâu? Tôi đang ở ngay dưới lầu nhà cậu đây.”
Mộc Nhược Na lập tức nói: “Cậu đứng yên ở đó đừng đi đâu, làm ơn đừng đi đâu, tôi ra ngay!”
Cố Hề Hề nghe xong liền đứng tại chỗ.
Một phút sau, bóng người hớt ha hớt hải vọt từ trên lầu xuống, chạy đến trước mặt Cố Hề Hề với vẻ mặt đưa đám: “Hề Hề, tôi làm sao bây giờ? Lớn chuyện rồi!”
Có thể không lớn chuyện sao khi mà cả ngài Hirayama và phu nhân đều tới?
Mộc Nhược Na cảm thấy bầu trời trên đầu cô như đen kịt, nói một hơi không kịp thở: “Tôi chỉ nói sẽ dẫn Hirayama Jiro về nhà, sau đó cậu ta đột nhiên rất vui vẻ rồi bí ẩn lặn mất tăm ba ngày, tôi hỏi cậu ta còn muốn đến nhà tôi nữa không thì cậu ta nói có, còn nói là không phải cùng về, dặn tôi cứ ở nhà chờ cậu ta. Tôi nghe lời nên ở nhà đợi…!”
Nói đến đây thì Mộc Nhược Na lấy tay che mặt lại, muốn khóc không thành tiếng: “Chưa đến nửa tiếng đồng hồ sau thì cả đoàn xe đã đến trước cửa nhà tôi, cả nhà Hirayama mang theo rất nhiều lễ hỏi đến đây! Khỉ thật, tôi chỉ nói cậu ta đến gặp ba mẹ tôi, không có nói tới cầu hôn! Đây là ai dạy cậu ta chứ?”
Cố Hề Hề há hốc miệng, không biết nên nói gì, chẳng lẽ Hirayama Jiro học theo Doãn Tư Thần?
Ngày sinh nhật cô hôm đó, Doãn Tư Thần đã nhờ Tưởng lão gia thay mặt nhà trai đến cửa cầu hôn, Hirayama Jiro thấy vậy nên làm theo chăng? Học tới đâu thực hành tới đó, vậy nên cậu đã nói ba mẹ mình từ Nhật Bản đến đây?
Ôi trời ơi…!
Mộc Nhược Na nhìn vẻ mặt Cố Hề Hề, ngập ngừng nói: “Cậu ta… không phải thật sự học theo Doãn Tư Thần chứ?”
Cố Hề Hề im lặng gật gật đầu, vẻ mặt đầy chia sẻ.
“Làm sao bây giờ?” Mộc Nhược Na cầu khẩn: “Tôi không dám lên đó nữa!”
“Vợ chồng ngài Hirayama đều lên rồi?” Cố Hề Hề hỏi.
Mộc Nhược Na khó khăn gật gật đầu: “Ừ…”
Cố Hề Hề bất đắc dĩ che mặt: “Thôi xong…”
Đã biết ngay tên Hirayama Jiro này không đáng tin mà, thời gian gần đây còn cảm thấy cậu ta bắt đầu giống người bình thường, giờ nghĩ lại thì khoảng cách giữa cậu ta và người bình thường còn xa lắm. Vấn đề trước mắt là làm sao đây? Chính chủ người ta đều xuất hiện, có thể trốn dưới lầu này sao?
Cố Hề Hề nghĩ nghĩ, nói: “Thôi, cứ đưa đầu cậu vào đao thôi, đằng nào chỉ một đao là xong, đi thôi, giờ có phán cậu chịu khổ hình của Mãn Thanh thì cậu cũng phải chịu.”
Mộc Nhược Na kêu lên: “Thần thiếp không làm được!”
“Làm không được cũng phải làm! Chứ không thì sao? Giờ cả nhà đều đang đợi cậu giải thích, nếu cậu không lên thì chuyện này không thể kết thúc được. Ngài Hirayama và phu nhân đều đến rồi, nếu cậu bỏ chạy bây giờ thì không sợ cả gia tộc nhà họ xử đẹp cậu à? Đi mau, mau lên!” Cố Hề Hề đẩy Mộc Nhược Na đi lên cầu thang, theo sau họ là trợ lý và các vệ sĩ chỉ yên lặng nhìn thoáng qua các trợ lý của ngài Hirayama mà khẽ gật đầu, xem như là chào hỏi.
Mộc Nhược Na đau khổ như không còn thiết sống, bất lực bị Cố Hề Hề đẩy lên lầu mà không phản kháng được. Đến khi đứng ngay trước cửa thì cô bỗng nhiên muốn xoay người bỏ chạy.
Cố Hề Hề lập tức ngăn lại: “Cậu là Mộc nữ vương bách chiến bách thắng, chút việc nhỏ này sao có thể làm khó cậu? Chiến đấu nào!”
Mộc Nhược Na nhăn mày dữ tợn định phản bác thì nhìn thấy Hirayama Jiro đứng ngay cửa với âu phục màu xanh ngọc rất trịnh trọng, cậu ngơ ngác khó hiểu nhìn Mộc Nhược Na.
Sao cậu đã trang trọng thế này rồi mà Mộc Nhược Na vẫn không vui?
Cố Hề Hề nhìn Hirayama Jiro, lại nhìn Mộc Nhược Na, bất đắc dĩ lắc đầu, hai người này đúng là mỗi người hiểu một kiểu, quả thật bi ai… Nói đi cũng phải nói lại, năm xưa cô và Doãn Tư Thần cũng vậy thôi, không ai hiểu ý đối phương… Mà kết quả cuối cùng đã chứng minh, việc chưa hiểu ý nhau không thật sự quan trọng lắm, mà quan trọng trước mắt là nên làm gì bây giờ?
Mộc Nhược Na tuy rằng ban đầu rất nhát, nhưng đã đến bước này thì cũng phải anh dũng tiến về phía trước, đâm lao thì phải theo lao, cô không còn lựa chọn nữa, đành hít một hơi thật sâu và cùng với Hirayama Jiro đi vào bên trong.
Cố Hề Hề mỉm cười tủm tỉm đi theo sau, bên cạnh cô vẫn là vệ sĩ không rời, nhưng họ phải chờ ở bên ngoài vì nhà của Mộc Nhược Na không lớn, chỉ là một căn nhà đủ tiêu chuẩn thông thường nên chỉ có Tiểu Vương đi cùng Cố Hề Hề vào phòng khách.
Vừa vào phòng thì Cố Hề Hề thấy giáo sư Mộc và mẹ Mộc ngồi một chỗ, vẻ mặt ngại ngùng, ngài Hirayama và phu nhân ngồi một bên, vẻ mặt hơi xấu hổ, không ai nói gì.
Nhìn thấy Cố Hề Hề bước vào thì cả bốn người như trút được gánh nặng… Rốt cuộc là sao?
Giáo sư Mộc vội đứng lên, chào hỏi Cố Hề Hề: “Hề Hề, lại đây nào!”
“Giáo sư Mộc, con không mời mà đến, chú không trách chứ?” Cố Hề Hề cười hỏi trả lời giáo sư Mộc xong thì nói với mẹ Mộc: “Dì, con lại đến nữa rồi, lần này lại quấy rầy mọi người.”
Giáo sư Mộc và mẹ Mộc xua xua tay: “Nào có nào có, con thì mời hay không mời vẫn là khách quý, ngồi đi ngồi đi!”
Nói xong câu đó thì Cố Hề Hề liền bị kéo ngồi xuống.
Nhìn đến ngài Hirayama và phu nhân ngồi đó, Cố Hề Hề dùng tiếng Nhật chào hỏi: “Ngài Hirayama, phu nhân, đã để hai vị chờ lâu.”
Ngài Hirayama gật gật đầu, nói: “Nào có, là tôi thất lễ. Hình như chúng tôi đến không đúng lúc?”
“Sao cơ?” Cố Hề Hề nhướng mày, cô nhìn cả bốn người rồi hỏi: “Mọi người vẫn chưa chính thức nói chuyện với nhau?”
“Là thế này.” Giáo sư Mộc nói nhỏ: “Họ không dẫn theo phiên dịch viên, mà tiếng Trung của họ không tốt… chú sẽ không dùng tiếng Nhật…”
Cố Hề Hề lúc này mới hiểu vì sao khi họ nhìn thấy cô lại có vẻ như trút được gánh nặng, cô còn tưởng hai bên đang rất căng thẳng, ai ngờ chỉ là do bất đồng ngôn ngữ nên không giao tiếp với nhau được.
Cố Hề Hề nhìn Hirayama Jiro, sao cậu ta không phiên dịch đi chứ? Rõ ràng tiếng Trung của cậu ta không tệ?
Hirayama nghiêm mặt, không nói lời nào.
Thôi được rồi, không nên nói đạo lý thông thường với một nhà khoa học điên…
Mộc Nhược Na có vẻ không nghĩ tới tình huống này, cô ngây ngốc một lúc lại nói: “Hay là Hề Hề này, cậu giúp giải thích rõ ràng đi?”
Nói xong thì Mộc Nhược Na rụt cổ, quay lại vẻ mặt nhút nhát ban đầu.
Thấy ánh mắt mọi người đều hướng về mình, Cố Hề Hề đành cười khổ, nói: “Xem ra công việc phiên dịch này tôi phải làm cả đời rồi. Thôi được, nếu đã đến đây, tôi cũng muốn mọi chuyện được rõ ràng. Tôi xin phép hỏi chuyện ngài Hirayama một chút.”
Giáo sư Mộc gật gật đầu đồng ý.
Cố Hề Hề quay đầu nhìn về phía ngài Hirayama, dùng tiếng Nhật hỏi: “Ngài Hirayama, không biết lần này ngài tới Trung Quốc là vì chuyện gì?”
Ngài Hirayama khẽ nhíu mày: “Đương nhiên là tới gặp thông gia, Jiro nói người Trung Quốc thích nhất là cầu hôn theo nghi thức truyền thống, cho nên tôi với phu nhân mới cùng đến đây.”
Edited by Airy
Beta by Airy
Bình luận facebook