Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-579
Chương 579: Cách xử lý của Linna
Nhìn thấy biểu hiện trên gương mặt của Cố Hề Hề, Doãn Tư Thần hiển nhiên biết cô lại suy nghĩ nhiều, bộ não của chuột đồng nhỏ gần đây sao hay tưởng tượng mọi thứ quá mức thế này?
Hans đứng bên cạnh, tỏ vẻ tán thành ý này: “Dù sao cô ta ở ngoài cũng bị truy sát, ở lại đây không có gì không tốt. Huống hồ cô ta từng là một nhân viên tình báo, có thể làm việc cho tôi.”
Nghe đến đây, Cố Hề Hề mới bừng tỉnh, tò mò hỏi: “Mọi người thật sự định để cô ấy ở lại đây? Cô ấy có thể đồng ý sao?”
Hans bật cười ha hả: “Vậy cô nghĩ tất cả mọi người ở đây đều cam tâm tình nguyện làm việc cho tôi sao?”
Hả? Lời này là có ý gì?
Những người còn lại tức khắc đã hiểu ý của Hans.
Lúc này người luôn yên lặng từ nãy đến giờ, Mộc Nhược Na, cuối cùng đã gật gật đầu nói: “Đúng vậy, để cô ấy ở lại đây là lựa chọn tốt nhất. Thứ nhất, mỗi năm Cố Miểu đều sẽ đến nơi này tập huấn, có thể gặp cô ấy. Thứ hai, nơi này phòng thủ rất nghiêm ngặt, cô ấy muốn trốn cũng không thể trốn được đi đâu? Có trốn ra ngoài cũng bị đuổi giết thôi, đúng không? So với đời sống lang bạt bên ngoài thì thôi thà ở lại nơi này sẽ an ổn hơn nhiều.”
“Nhưng cô ấy sao có thể đồng ý…” Cố Hề Hề nhỏ giọng nói.
Tất cả mọi người đều quay lại nhìn Cố Hề Hề bằng ánh mắt như đang nhìn một đứa trẻ ngây ngô khiến cô cứng họng, không nói được hết câu.
Đã nói đến như vậy, dĩ nhiên sẽ dùng thủ đoạn và áp lực để khống chế Linna, làm sao cần phải quan tâm Linna đồng ý hay không?
“Còn Cố Miểu thì sao?” Cố Hề Hề vẫn không cam tâm.
Dù sao hiện tại Cố Miểu chỉ mới bốn tuổi, khó nói trước được điều gì, ai biết được tương lai năm mười năm sau thì cậu bé có đổi ý hay không? Nếu lúc đó Cố Miểu hối hận? Nếu cậu bé muốn nhận lại mẹ ruột?
Hans lập tức nói: “Nếu Cố Miểu hối hận và muốn rời khỏi chúng ta, chúng ta cũng không cản trở. Nếu chuyện đó xảy ra thì cứ để bọn họ đi, vậy là được. Chỉ là, sau đó thì sống chết của họ sẽ không còn liên quan đến chúng ta.”
Cố Hề Hề nghe vậy cảm thấy rất đau lòng, việc từ bỏ con của mình là chuyện luôn khiến cô đau đớn.
Bá tước Phillips lên tiếng chốt lại cuộc bàn luận: “Được rồi, bây giờ không cần suy nghĩ nhiều như vậy. Tới đâu tính tới đó.”
“…”
Cố Hề Hề yên lặng nhìn thoáng qua bá tước Phillips, nói thế nào thì đó vẫn là người phụ nữ đã sinh con cho bá tước, sao người này lại không thèm quan tâm dù chỉ một chút?
Kỳ thật, đối với bá tước Phillips mà nói, bá tước tuyệt nhiên không quan tâm đến. Bởi vì phụ nữ bị bá tước tổn thương thì nhiều vô số, đâu chỉ một mình Linna.
Đáy lòng Cố Hề Hề thầm cảm thán, đúng là nắm bắt trái tim của người đàn ông không khác gì mò kim đáy biển.
Trong lúc mọi người đang nói chuyện thì Doãn Ngự Hàm đã chạy đi tìm Cố Miểu, nhưng kiểu tâm sự của trẻ con thì khác hoàn toàn so với người lớn.
Doãn Ngự Hàm hỏi thẳng Cố Miểu: “Anh hai, có phải anh hai không cần em nữa đúng không? Có phải vì em hay kéo anh đi gây chuyện rắc rối nên anh hai không thích em nữa?”
Bị em trai hỏi vậy, Cố Miểu trả lời ngay: “Sao có thể chứ?”
Không thể phủ nhận, Doãn Ngự Hàm thật sự là một đứa trẻ quậy phá, ở trường học gây ra không biết bao nhiêu là hoạ, khi về nhà lại vô cùng ngoan ngoãn. Cũng đúng thôi, ai bảo daddy của cậu bé lại nghiêm khắc hung dữ đến vậy, cậu dám gây rắc rối ở nhà sao?
Những trò rắc rối phá bĩnh trên, người ra ý tưởng luôn là Doãn Ngự Hàm, và người thực hiện lại là Cố Miểu. Tất nhiên nói vậy không có nghĩa là Cố Miểu không có cái gien phá phách trong người!
“Vậy sao anh hai lại muốn nhận người phụ nữ khác làm mommy?” Doãn Ngự Hàm tủi thân nói: “Mommy có gì không tốt? Sao anh hai lại muốn gọi người khác là mommy?”
Cố Miểu khẽ nhíu mày, cậu chưa từng gọi ai khác ngoài Cố Hề Hề là mommy mà?
“Em mặc kệ, em mặc kệ! Anh hai tuyệt đối không được gọi người phụ nữ khác là mommy!” Doãn Ngự Hàm gào lên, cậu bé chỉ hận không thể nằm lăn ra đất ăn vạ: “Chúng ta là anh em, sao anh lại có mommy khác? Chúng ta không phải đã có mẹ nuôi nữa sao? Sao anh lại có thêm một mommy khác? Không công bằng!”
Được rồi, trong suy nghĩ của trẻ thơ thì tình huống này chính là một mommy khác đến cướp anh trai của cậu.
“Hai chúng ta từ nhỏ đến lớn vẫn cùng chung daddy và mommy! Anh không được bỏ mặc em!” Doãn Ngự Hàm tiếp tục cường điệu sự đau khổ và lý do của mình, tóm lại là cậu bé không cho phép Cố Miểu có mommy khác. Cuối cùng, cậu gào lên: “Nếu không, em sẽ ném bom vào nhà người đó cho nổ banh chành!”
Cố Miểu dở khóc dở cười nhìn vẻ mếu máo của em trai.
Doãn Ngự Hàm thấy vậy liền oà khóc lên: “Oa oa oa! Anh hai không cần em nữa! Oa oa oa, anh hai có mommy mới! Oa oa oa! Anh hai thật là xấu! Oa oa oa, Ngự Hàm không thích anh hai nữa! Oa oa oa…”
Doãn Ngự Hàm khóc inh ỏi xong xoay người bỏ chạy, để lại Cố Miểu đứng tại chỗ với vẻ mặt rối rắm. Rõ ràng vừa rồi cậu còn chưa nói gì, sao em trai lại khóc thảm thương thành như vậy?
Thôi thì làm anh khó lắm, cứ đi xin lỗi em trai trước đã.
“Ngự Hàm, nghe anh hai nói đã…” Cố Miểu đuổi theo phía sau.
“Em không nghe! Em không nghe! Không nghe…” Doãn Ngự Hàm chạy ở phía trước, vừa chạy vừa khóc.
Một vài người đi ngang qua nhìn thấy hai cậu nhóc như vậy thì bật cười, xem ra hai chú nhóc này gần đây xem quá nhiều phim tình cảm Đài Loan rồi?
Trong lúc mọi người còn đang bàn bạc về việc của Linna thì đã nghe thấy tiếng khóc của Doãn Ngự Hàm, ai nấy đều tò mò quay đầu nhìn, không biết xảy ra chuyện gì. Hai anh em trai trước giờ rất hoà thuận, chưa từng xảy ra cãi nhau hay xung đột gì, sao hôm nay lại mâu thuẫn đến mức khóc lóc thế này?
Tính tình bướng bỉnh ương ngạnh của Doãn Ngự Hàm lúc này đã bộc phát, cậu bé tức tối nghĩ nghĩ, nếu không phải vì người phụ nữ kỳ quái kia tự nhiên xuất hiện thì anh hai của cậu sẽ không có mommy mới. Vậy là, Doãn Ngự Hàm thật sự ôm một đống thuốc nổ chạy đi tìm Linna để liều mạng.
Ai da, đây không gọi là bướng bỉnh gan tày trời thì gọi là gì?
Sẽ chẳng ai dám làm vậy trừ Doãn Ngự Hàm!
Người lớn còn chưa kịp phản ứng gì, Doãn Ngự Hàm đã ôm đầy đống thuốc nổ tự chế đi tìm Linna báo thù.
Linna chưa định hình được chuyện gì đang xảy ra, đã thấy một bóng dáng nhỏ bé như hạt đậu hung hăng chạy về phía cô.
Hans là người đầu tiên nhận ra, liền lớn tiếng nói: “Mau đem Linna ra khỏi phòng, đừng để Ngự Hàm lại gần cô ta!”
Chỉ là cửa phòng vừa mở, Linna chưa ra khỏi phòng thì Doãn Ngự Hàm đã ôm bom tự chế chạy tới, ném hết tất cả vào trong.
Ầm ầm ầm!!!
Tiếng nổ lớn trong phòng dội ra đinh tai nhức óc…
Cố Hề Hề xấu hổ lấy tay che mặt…
Không xong rồi, ném bom chết người rồi! Sao cô lại sinh ra đứa con gan cùng mình thế này?
Cũng may phản xạ của Linna rất nhạy bén, cô là một đặc công, một nhân viên tình báo xuất sắc nên phản ứng thần kinh cực kỳ tốt. Doãn Ngự Hàm suy cho cùng chỉ là một cậu bé ba tuổi rưỡi, có mạnh mẽ thông minh đến đâu thì lực cánh tay vẫn còn khá yếu, các cú ném bom nguy hiểm đều không thể trúng Linna được.
Linna đang tính quay người thủ thế để đáp trả lại kẻ địch bất ngờ vừa tập kích cô, đến khi nhìn kỹ lại thì thấy đối phương là một cậu bé ba tuổi rưỡi, mặt mày dính đầy nước mắt nước mũi tèm lem thì cô lại vô ngữ không biết nói gì.
“Là cô cướp đi anh hai! Cô là người xấu! Nổ chết cô! Nổ chết cô!” Doãn Ngự Hàm vừa khóc vừa cầm cả đống bom ném về phía Linna.
Linna né tránh rất dứt khoát, cả căn phòng phút chốc đã hỗn độn tan nát.
Cố Hề Hề vội vàng chạy tới bồng Doãn Ngự Hàm lên, rối rít nhìn Linna, nói: “Thật sự xin lỗi! Thật xin lỗi! Ngự Hàm và Cố Miểu từ nhỏ đã ở bên cạnh nhau, chưa bao giờ rời khỏi nhau, đột nhiên bây giờ phải tách ra nên trong lòng chúng vốn đã khó chịu. Giờ lại thêm việc mẹ ruột của Cố Miểu xuất hiện khiến thằng bé nhất thời không chấp nhận được, nên mới làm chuyện ngốc nghếch như vậy. Thật xin lỗi!”
Nghe lời giải thích này, Linna chỉ biết dở khóc dở cười, cô còn tưởng bá tước Phillips đang tính giết cô diệt khẩu, nào ngờ là hành động trả thù của cậu bé ương ngạnh này.
“Mommy, Cố Miểu không cần con nữa! Oa oa oa… anh hai không cần con nữa! Con không có anh hai nữa!” Doãn Ngự Hàm thấy Cố Hề Hề thì càng tủi thân khóc to hơn, ôm lấy cô mà khóc vô cùng bi thảm khiến cho Cố Hề Hề đang định mắng cũng không mắng nên lời.
Lúc này Cố Miểu chạy tới, nhìn thấy tình hình trước mắt thì đã biết mọi chuyện không ổn.
“Mommy!” Cố Miểu theo phản xạ liền lên tiếng.
Cả Cố Hề Hề và Linna đều cùng lúc quay lại.
Đáy lòng Cố Hề Hề có chút không cam lòng, tiếng mommy này rốt cuộc là gọi ai?
Cố Miểu ngẩng đầu nhìn Cố Hề Hề: “Mommy, con không có nói không cần em trai.”
Cố Hề Hề tức khắc cảm thấy viên mãn!
Hừ, thấy không? Cậu bé đang gọi cô mà!
Linna là một nhân viên tình báo, không chỉ thân thủ mà cả trí óc đều rất linh hoạt, sao lại không nhận ra sự kiêu ngạo mà Cố Hề Hề đang cố gắng che giấu?
Bất quá, sự mất mát trong lòng cô là thật… con trai đang ở ngay trước mắt mà lại không nhận cô…
Bá tước Phillips chậm rãi bước đến, nhìn Cố Hề Hề, nói: “Gia tộc Phillips chỉ thừa nhận em mới chính là mẹ của con trai tôi.”
Ý của bá tước Phillips rất rõ ràng, nếu Linna sống chết muốn giành quyền nuôi con, gia tộc Phillips cũng không bao giờ thừa nhận. Vốn dĩ bá tước Phillips không có tình cảm gì với Linna, tuy hai người họ có chung một đứa con, nhưng mối quan hệ đó lại phát sinh dưới tình huống bất đắc dĩ.
Cho nên dù Linna có là mẹ ruột thì vẫn không có ý nghĩa gì. Giống như cô chỉ là người cho trứng để thụ thai đứa trẻ này, giờ muốn thừa nhận con thì phải hỏi xem người mẹ nuôi có đồng ý hay không đã?
Đôi khi công sinh không bằng công dưỡng, cha mẹ ruột chưa chắc đã có vị trí…
Linna yên lặng thu hồi tầm mắt, nhìn tất cả mọi người mà nói: “Mọi người yên tâm, tôi không giành quyền nuôi con. Trên thực tế, thằng bé cũng không nhận tôi, không phải sao? Tôi chỉ muốn tìm đường sống, tôi là một nhân viên tình báo, lựa chọn sống một đời an ổn quả thật rất khó.”
“Tôi biết mọi người đang nghĩ gì, tôi đồng ý cả đời không gặp lại thằng bé, đổi lại tôi chỉ cần một đường sống.” Linna cắn răng nhìn bá tước Phillips: “Tôi thề cả cuộc đời sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt thằng bé.”
Nếu câu này do một người bình thường nói thì mức độ đáng tin không là bao. Nhưng từ miệng của một đặc vụ nói ra thì vô cùng đặc biệt, rất đáng tin. Công việc của một nhân viên tình báo rất nguy hiểm, mỗi một ngày đều là một cuộc chiến giữa ranh giới sinh tử, mang theo một đứa trẻ bên mình là chuyện cực kỳ mạo hiểm.
Thân là đương sự chính của câu chuyện này, Cố Miểu trầm mặc một chút, rồi nhìn Linna nói: “Thật xin lỗi.”
Dù cậu bé không nói tại sao mình lại xin lỗi, nhưng cả Linna và mọi người đều hiểu lý do.
Edited by Cún
Beta by Airy
Nhìn thấy biểu hiện trên gương mặt của Cố Hề Hề, Doãn Tư Thần hiển nhiên biết cô lại suy nghĩ nhiều, bộ não của chuột đồng nhỏ gần đây sao hay tưởng tượng mọi thứ quá mức thế này?
Hans đứng bên cạnh, tỏ vẻ tán thành ý này: “Dù sao cô ta ở ngoài cũng bị truy sát, ở lại đây không có gì không tốt. Huống hồ cô ta từng là một nhân viên tình báo, có thể làm việc cho tôi.”
Nghe đến đây, Cố Hề Hề mới bừng tỉnh, tò mò hỏi: “Mọi người thật sự định để cô ấy ở lại đây? Cô ấy có thể đồng ý sao?”
Hans bật cười ha hả: “Vậy cô nghĩ tất cả mọi người ở đây đều cam tâm tình nguyện làm việc cho tôi sao?”
Hả? Lời này là có ý gì?
Những người còn lại tức khắc đã hiểu ý của Hans.
Lúc này người luôn yên lặng từ nãy đến giờ, Mộc Nhược Na, cuối cùng đã gật gật đầu nói: “Đúng vậy, để cô ấy ở lại đây là lựa chọn tốt nhất. Thứ nhất, mỗi năm Cố Miểu đều sẽ đến nơi này tập huấn, có thể gặp cô ấy. Thứ hai, nơi này phòng thủ rất nghiêm ngặt, cô ấy muốn trốn cũng không thể trốn được đi đâu? Có trốn ra ngoài cũng bị đuổi giết thôi, đúng không? So với đời sống lang bạt bên ngoài thì thôi thà ở lại nơi này sẽ an ổn hơn nhiều.”
“Nhưng cô ấy sao có thể đồng ý…” Cố Hề Hề nhỏ giọng nói.
Tất cả mọi người đều quay lại nhìn Cố Hề Hề bằng ánh mắt như đang nhìn một đứa trẻ ngây ngô khiến cô cứng họng, không nói được hết câu.
Đã nói đến như vậy, dĩ nhiên sẽ dùng thủ đoạn và áp lực để khống chế Linna, làm sao cần phải quan tâm Linna đồng ý hay không?
“Còn Cố Miểu thì sao?” Cố Hề Hề vẫn không cam tâm.
Dù sao hiện tại Cố Miểu chỉ mới bốn tuổi, khó nói trước được điều gì, ai biết được tương lai năm mười năm sau thì cậu bé có đổi ý hay không? Nếu lúc đó Cố Miểu hối hận? Nếu cậu bé muốn nhận lại mẹ ruột?
Hans lập tức nói: “Nếu Cố Miểu hối hận và muốn rời khỏi chúng ta, chúng ta cũng không cản trở. Nếu chuyện đó xảy ra thì cứ để bọn họ đi, vậy là được. Chỉ là, sau đó thì sống chết của họ sẽ không còn liên quan đến chúng ta.”
Cố Hề Hề nghe vậy cảm thấy rất đau lòng, việc từ bỏ con của mình là chuyện luôn khiến cô đau đớn.
Bá tước Phillips lên tiếng chốt lại cuộc bàn luận: “Được rồi, bây giờ không cần suy nghĩ nhiều như vậy. Tới đâu tính tới đó.”
“…”
Cố Hề Hề yên lặng nhìn thoáng qua bá tước Phillips, nói thế nào thì đó vẫn là người phụ nữ đã sinh con cho bá tước, sao người này lại không thèm quan tâm dù chỉ một chút?
Kỳ thật, đối với bá tước Phillips mà nói, bá tước tuyệt nhiên không quan tâm đến. Bởi vì phụ nữ bị bá tước tổn thương thì nhiều vô số, đâu chỉ một mình Linna.
Đáy lòng Cố Hề Hề thầm cảm thán, đúng là nắm bắt trái tim của người đàn ông không khác gì mò kim đáy biển.
Trong lúc mọi người đang nói chuyện thì Doãn Ngự Hàm đã chạy đi tìm Cố Miểu, nhưng kiểu tâm sự của trẻ con thì khác hoàn toàn so với người lớn.
Doãn Ngự Hàm hỏi thẳng Cố Miểu: “Anh hai, có phải anh hai không cần em nữa đúng không? Có phải vì em hay kéo anh đi gây chuyện rắc rối nên anh hai không thích em nữa?”
Bị em trai hỏi vậy, Cố Miểu trả lời ngay: “Sao có thể chứ?”
Không thể phủ nhận, Doãn Ngự Hàm thật sự là một đứa trẻ quậy phá, ở trường học gây ra không biết bao nhiêu là hoạ, khi về nhà lại vô cùng ngoan ngoãn. Cũng đúng thôi, ai bảo daddy của cậu bé lại nghiêm khắc hung dữ đến vậy, cậu dám gây rắc rối ở nhà sao?
Những trò rắc rối phá bĩnh trên, người ra ý tưởng luôn là Doãn Ngự Hàm, và người thực hiện lại là Cố Miểu. Tất nhiên nói vậy không có nghĩa là Cố Miểu không có cái gien phá phách trong người!
“Vậy sao anh hai lại muốn nhận người phụ nữ khác làm mommy?” Doãn Ngự Hàm tủi thân nói: “Mommy có gì không tốt? Sao anh hai lại muốn gọi người khác là mommy?”
Cố Miểu khẽ nhíu mày, cậu chưa từng gọi ai khác ngoài Cố Hề Hề là mommy mà?
“Em mặc kệ, em mặc kệ! Anh hai tuyệt đối không được gọi người phụ nữ khác là mommy!” Doãn Ngự Hàm gào lên, cậu bé chỉ hận không thể nằm lăn ra đất ăn vạ: “Chúng ta là anh em, sao anh lại có mommy khác? Chúng ta không phải đã có mẹ nuôi nữa sao? Sao anh lại có thêm một mommy khác? Không công bằng!”
Được rồi, trong suy nghĩ của trẻ thơ thì tình huống này chính là một mommy khác đến cướp anh trai của cậu.
“Hai chúng ta từ nhỏ đến lớn vẫn cùng chung daddy và mommy! Anh không được bỏ mặc em!” Doãn Ngự Hàm tiếp tục cường điệu sự đau khổ và lý do của mình, tóm lại là cậu bé không cho phép Cố Miểu có mommy khác. Cuối cùng, cậu gào lên: “Nếu không, em sẽ ném bom vào nhà người đó cho nổ banh chành!”
Cố Miểu dở khóc dở cười nhìn vẻ mếu máo của em trai.
Doãn Ngự Hàm thấy vậy liền oà khóc lên: “Oa oa oa! Anh hai không cần em nữa! Oa oa oa, anh hai có mommy mới! Oa oa oa! Anh hai thật là xấu! Oa oa oa, Ngự Hàm không thích anh hai nữa! Oa oa oa…”
Doãn Ngự Hàm khóc inh ỏi xong xoay người bỏ chạy, để lại Cố Miểu đứng tại chỗ với vẻ mặt rối rắm. Rõ ràng vừa rồi cậu còn chưa nói gì, sao em trai lại khóc thảm thương thành như vậy?
Thôi thì làm anh khó lắm, cứ đi xin lỗi em trai trước đã.
“Ngự Hàm, nghe anh hai nói đã…” Cố Miểu đuổi theo phía sau.
“Em không nghe! Em không nghe! Không nghe…” Doãn Ngự Hàm chạy ở phía trước, vừa chạy vừa khóc.
Một vài người đi ngang qua nhìn thấy hai cậu nhóc như vậy thì bật cười, xem ra hai chú nhóc này gần đây xem quá nhiều phim tình cảm Đài Loan rồi?
Trong lúc mọi người còn đang bàn bạc về việc của Linna thì đã nghe thấy tiếng khóc của Doãn Ngự Hàm, ai nấy đều tò mò quay đầu nhìn, không biết xảy ra chuyện gì. Hai anh em trai trước giờ rất hoà thuận, chưa từng xảy ra cãi nhau hay xung đột gì, sao hôm nay lại mâu thuẫn đến mức khóc lóc thế này?
Tính tình bướng bỉnh ương ngạnh của Doãn Ngự Hàm lúc này đã bộc phát, cậu bé tức tối nghĩ nghĩ, nếu không phải vì người phụ nữ kỳ quái kia tự nhiên xuất hiện thì anh hai của cậu sẽ không có mommy mới. Vậy là, Doãn Ngự Hàm thật sự ôm một đống thuốc nổ chạy đi tìm Linna để liều mạng.
Ai da, đây không gọi là bướng bỉnh gan tày trời thì gọi là gì?
Sẽ chẳng ai dám làm vậy trừ Doãn Ngự Hàm!
Người lớn còn chưa kịp phản ứng gì, Doãn Ngự Hàm đã ôm đầy đống thuốc nổ tự chế đi tìm Linna báo thù.
Linna chưa định hình được chuyện gì đang xảy ra, đã thấy một bóng dáng nhỏ bé như hạt đậu hung hăng chạy về phía cô.
Hans là người đầu tiên nhận ra, liền lớn tiếng nói: “Mau đem Linna ra khỏi phòng, đừng để Ngự Hàm lại gần cô ta!”
Chỉ là cửa phòng vừa mở, Linna chưa ra khỏi phòng thì Doãn Ngự Hàm đã ôm bom tự chế chạy tới, ném hết tất cả vào trong.
Ầm ầm ầm!!!
Tiếng nổ lớn trong phòng dội ra đinh tai nhức óc…
Cố Hề Hề xấu hổ lấy tay che mặt…
Không xong rồi, ném bom chết người rồi! Sao cô lại sinh ra đứa con gan cùng mình thế này?
Cũng may phản xạ của Linna rất nhạy bén, cô là một đặc công, một nhân viên tình báo xuất sắc nên phản ứng thần kinh cực kỳ tốt. Doãn Ngự Hàm suy cho cùng chỉ là một cậu bé ba tuổi rưỡi, có mạnh mẽ thông minh đến đâu thì lực cánh tay vẫn còn khá yếu, các cú ném bom nguy hiểm đều không thể trúng Linna được.
Linna đang tính quay người thủ thế để đáp trả lại kẻ địch bất ngờ vừa tập kích cô, đến khi nhìn kỹ lại thì thấy đối phương là một cậu bé ba tuổi rưỡi, mặt mày dính đầy nước mắt nước mũi tèm lem thì cô lại vô ngữ không biết nói gì.
“Là cô cướp đi anh hai! Cô là người xấu! Nổ chết cô! Nổ chết cô!” Doãn Ngự Hàm vừa khóc vừa cầm cả đống bom ném về phía Linna.
Linna né tránh rất dứt khoát, cả căn phòng phút chốc đã hỗn độn tan nát.
Cố Hề Hề vội vàng chạy tới bồng Doãn Ngự Hàm lên, rối rít nhìn Linna, nói: “Thật sự xin lỗi! Thật xin lỗi! Ngự Hàm và Cố Miểu từ nhỏ đã ở bên cạnh nhau, chưa bao giờ rời khỏi nhau, đột nhiên bây giờ phải tách ra nên trong lòng chúng vốn đã khó chịu. Giờ lại thêm việc mẹ ruột của Cố Miểu xuất hiện khiến thằng bé nhất thời không chấp nhận được, nên mới làm chuyện ngốc nghếch như vậy. Thật xin lỗi!”
Nghe lời giải thích này, Linna chỉ biết dở khóc dở cười, cô còn tưởng bá tước Phillips đang tính giết cô diệt khẩu, nào ngờ là hành động trả thù của cậu bé ương ngạnh này.
“Mommy, Cố Miểu không cần con nữa! Oa oa oa… anh hai không cần con nữa! Con không có anh hai nữa!” Doãn Ngự Hàm thấy Cố Hề Hề thì càng tủi thân khóc to hơn, ôm lấy cô mà khóc vô cùng bi thảm khiến cho Cố Hề Hề đang định mắng cũng không mắng nên lời.
Lúc này Cố Miểu chạy tới, nhìn thấy tình hình trước mắt thì đã biết mọi chuyện không ổn.
“Mommy!” Cố Miểu theo phản xạ liền lên tiếng.
Cả Cố Hề Hề và Linna đều cùng lúc quay lại.
Đáy lòng Cố Hề Hề có chút không cam lòng, tiếng mommy này rốt cuộc là gọi ai?
Cố Miểu ngẩng đầu nhìn Cố Hề Hề: “Mommy, con không có nói không cần em trai.”
Cố Hề Hề tức khắc cảm thấy viên mãn!
Hừ, thấy không? Cậu bé đang gọi cô mà!
Linna là một nhân viên tình báo, không chỉ thân thủ mà cả trí óc đều rất linh hoạt, sao lại không nhận ra sự kiêu ngạo mà Cố Hề Hề đang cố gắng che giấu?
Bất quá, sự mất mát trong lòng cô là thật… con trai đang ở ngay trước mắt mà lại không nhận cô…
Bá tước Phillips chậm rãi bước đến, nhìn Cố Hề Hề, nói: “Gia tộc Phillips chỉ thừa nhận em mới chính là mẹ của con trai tôi.”
Ý của bá tước Phillips rất rõ ràng, nếu Linna sống chết muốn giành quyền nuôi con, gia tộc Phillips cũng không bao giờ thừa nhận. Vốn dĩ bá tước Phillips không có tình cảm gì với Linna, tuy hai người họ có chung một đứa con, nhưng mối quan hệ đó lại phát sinh dưới tình huống bất đắc dĩ.
Cho nên dù Linna có là mẹ ruột thì vẫn không có ý nghĩa gì. Giống như cô chỉ là người cho trứng để thụ thai đứa trẻ này, giờ muốn thừa nhận con thì phải hỏi xem người mẹ nuôi có đồng ý hay không đã?
Đôi khi công sinh không bằng công dưỡng, cha mẹ ruột chưa chắc đã có vị trí…
Linna yên lặng thu hồi tầm mắt, nhìn tất cả mọi người mà nói: “Mọi người yên tâm, tôi không giành quyền nuôi con. Trên thực tế, thằng bé cũng không nhận tôi, không phải sao? Tôi chỉ muốn tìm đường sống, tôi là một nhân viên tình báo, lựa chọn sống một đời an ổn quả thật rất khó.”
“Tôi biết mọi người đang nghĩ gì, tôi đồng ý cả đời không gặp lại thằng bé, đổi lại tôi chỉ cần một đường sống.” Linna cắn răng nhìn bá tước Phillips: “Tôi thề cả cuộc đời sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt thằng bé.”
Nếu câu này do một người bình thường nói thì mức độ đáng tin không là bao. Nhưng từ miệng của một đặc vụ nói ra thì vô cùng đặc biệt, rất đáng tin. Công việc của một nhân viên tình báo rất nguy hiểm, mỗi một ngày đều là một cuộc chiến giữa ranh giới sinh tử, mang theo một đứa trẻ bên mình là chuyện cực kỳ mạo hiểm.
Thân là đương sự chính của câu chuyện này, Cố Miểu trầm mặc một chút, rồi nhìn Linna nói: “Thật xin lỗi.”
Dù cậu bé không nói tại sao mình lại xin lỗi, nhưng cả Linna và mọi người đều hiểu lý do.
Edited by Cún
Beta by Airy